Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 1.4

Theo như chiến thư nhận được thì giờ ra chơi, Nam phải đến nhà xe để gặp mặt ai đó, mà “ai đó” thì chắc chắn chẳng có ý đồ gì tốt đẹp rồi. Vừa rẽ qua khỏi hành lang cuối cùng dẫn ra nhà xe, Nam đã trông thấy cả băng nhóm gần chục áo dài đang đợi mình. Ngọc nói có cách để Nam “ra trận” mà vẫn bình yên vô sự trở về. Cô không biết là cách gì nhưng mặt mũi Ngọc thì chẳng thấy đâu. Thôi thì một mình tác chiến vậy. Cô không thích bọn con gái điệu đà, chỉ biết dùng tiền của gia đình để chăm chút cho sắc đẹp của bản thân một cách thái quá. Cụ thể là cái đám nhìn bề ngoài là Tấm còn bên trong là Cám đang uốn é.o đằng kia.
-Mấy bà kêu tui ra đây làm gì? Có gì thì nói nhanh đi.
Uyên đứng giữa bọn vênh mặt lên hất hàm, cô nhìn Nam không bằng nửa con mắt. Nếu so sánh Nam với những cô gái trước kia từng được Hưng ưu ái để mắt đến thì cô thua xa. Còn nếu so sánh với người trước mặt đây thì chẳng khác nào đỉa đeo chân hạc. Nam không bằng Uyên, về mọi mặt, từ sắc đẹp đến gia cảnh. Chỉ duy việc học là cô có đủ tự tin để nghênh chiến với Uyên mà thôi.
-Mày giả vờ giỏi lắm!
Cứ dùng mấy câu ẩn dụ kiểu này chắc đầu Nam nổ tung mất. Dù là dân chuyên Văn nhưng cô vẫn thấy lùng bùng lỗ tai khi người khác cứ thích dùng hàm ý để nói chuyện với mình. Nam không nói sai sự thật, cũng chẳng phải giả vờ làm gì.
-Không nói thì đây vào lớp à. Đây chưa học bài xong nhá!
Nam xoay người toan bỏ đi, nói chuyện với kẻ chỉ thích lên mặt ta đây như thế thà cô ngồi tự kỉ một mình còn có lí hơn. Cứ như mình bị người ta xem thường lắm vậy. Từ lúc cha sanh mẹ đẻ tới giờ cô ghét nhất bọn người như vậy, nếu thích vênh mặt hống hách thì cô sẽ dùng cách im lặng làm lơ đi, tự khắc sẽ có người quê độ.
-Đừng có lại gần chồng tao nếu mày muốn yên thân.
Cuối cùng cũng nhập đề rồi, Uyên vừa làm lớp phó văn thể mĩ của 12A7 vừa là hoa khôi của trường. Cô tự đắc như thế cũng không có gì khó hiểu.
-Há, chồng mấy người bày trò tán tỉnh tui chứ tui chưa có điên mà đâm đầu vào nhà giam đó.
Muốn chơi ẩn dụ thì Nam cũng chơi lại. Cô chỉ ghét học Toán chứ môn Văn thì không ai qua cô đâu. Rõ ràng Hưng gây sự với cô trước, còn Nam chỉ là vô tình trở thành nhân vật chính.
-Khôn hồn thì đừng có ve vãn chồng tao. Đi tụi bây!
Một câu “chồng tao”, hai câu cũng “chồng tao”, có ai giành Hưng với Uyên đâu chứ? Nam bĩu môi khoanh tay nhìn theo mấy áo dài thướt tha đi khỏi. Gặp mặt chỉ để cảnh cáo vậy thôi mà cô cứ tưởng phải có nguyên một lọ H2SO4 đậm đặc cơ. Hí hửng với ý nghĩ kia, Nam buộc tà áo dài một bên chay sang khu vực giữ xe của lớp mình.
Vợ chồng với nhau nên xe cũng phải xếp cùng nhau, hai chiếc xe máy chiếm cả một phần diện tích giữ xe của lớp nằm chễm chệ ở đó nhìn thấy mà gai mắt. Son môi đánh phấn thì Nam không bằng ai chứ cái vụ xả xì bánh xe là không ai qua được cô. Suốt 12 năm cắp sách đến trường hễ có ai bắt nạt là cô lại cho kẻ đó nếm mùi bằng cách này. Tất nhiên, với những người không đi xe máy hoặc xe đạp thì Nam sẽ có biện pháp khác.
-Thêm, thêm chút nữa. Xẹp lép luôn đi Bơ.
Ngọc ở đâu chui ra, ôm một ổ bắp rang bơ to đùng, đứng một bên cổ vũ cho ?Nam. Cô cười lém lỉnh, nhấn mạnh “vũ khí” làm cho hơi trong lốp xe thoát ra ngoài. Một lát sau, bốn chiếc bánh xe đã không còn chút hơi nào nữa. Ngọc cười toe toét, nhét một nắm bắp rang vào miệng Nam. Vừa nhai vừa nói trông rơi rớt hình tượng ghê gớm.
-Không có axit hả? Sao con nhỏ đó hiền đột xuất vậy?
Nam phủi tay đứng dậy ngó trước nhìn sau, không có ai ở nhà xe trừ hai cô nàng nghịch ngợm. Choàng tay qua vai Ngọc, cô thủ thỉ.
-Không. Mặt tao đã xấu rồi, tạt axit nữa thì sao tao sống nổi?
Hai cô gái cười phá lên, khoác tay nhau tung tăng trở về lớp. Vừa rời khỏi nhà xe chưa bao xa đã đụng mặt chủ nợ của Nam.
-Có người muốn làm bản kiểm điểm thì phải?
Ổ bắp rang trên tay Ngọc rơi xuống, văng tung tóe. Nam cố nuốt cho hết số bắp trong miệng, đẩy Ngọc ra sau, cô làm cô tự chịu.
-Ai tin ông? Có chứng cứ gì không? Vu khống.
Biết rõ Hưng đi theo sau mình và theo dõi toàn bộ mọi việc, từ lúc Uyên đã nói những gì với Nam cho đến việc cô
xả xì bánh xe. Là Nam cố tình để Hưng thấy.
-Hưng quá xem thường Nam rồi.
Chính xác là vậy. Hưng không thể đánh đồng Nam với Uyên hay những cô bạn khác. Thoạt đầu nhìn Nam trông rất vụng về và khá là nam tính với phong cách của mình. Anh không nghĩ rằng cô lại biết cách dẫn dụ anh vào việc của mình và Uyên. Rất thông minh.
-Ông khen hay chê tui vậy hả? Ông cũng nghe Uyên nói gì với tui rồi đó, cái trò đùa quá quắt của ông báo hại tui thành ra thế này đây.
-Hưng không có ý đó. Cho Hưng xin lỗi.
-Dừng lại. Không cần nói nữa. Tui không phải dạng bụng dạ hẹp hòi, để cho tui với nhỏ Ngọc được yên là tui cám ơn ông lắm rồi. Vậy ha.
Nam kéo Ngọc còn đang trong tình trạng chết lâm sàng vì hoảng hốt đi khỏi, tránh dính với mấy người nổi tiếng là tốt nhất. Hưng nheo mắt nhìn theo mỉm cười với bộ dạng của Nam. Cô luôn biết cách làm cho mình khác người theo một cách đặc biệt nào đó.
-Nam vẫn vậy. Thật ngốc.
Dãy lầu bên cạnh, có một ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo bóng Nam khuất dần.
………..
1.3
Giờ sinh hoạt chủ nhiệm đã trôi qua một nửa thời gian mà vẫn chưa thấy mặt mũi thầy Giang đâu cả. Cả lớp nhốn nháo, ồn ào, một mình Hưng không quản lí nổi. Từ trai cho đến gái, cứ nói được là cứ nói, nói thỏa thê không có khái niệm không gian hay thời gian nào. Nói đến khi mỏi miệng thì mới dừng lại, nghỉ lấy hơi, uống chút nước rồi nói tiếp. Và đó lại là thời cơ tốt để Nam đánh một giấc trong khi chờ đợi hồi chuông kết thúc một tuần học.
Ngọc đang huyên thuyên với Lam và Thơ về trận Thủy Lao đêm qua, chẳng biết có phải là ý trời hay không mà cái hội buôn dưa hấu bán dưa gang ấy đều là game thủ xuất sắc của Thiên Long Bát Bộ. Hưng đứng trên bàn giáo viên, thỉnh thoảng gõ thước xuống bàn răn đe các cô cậu học sinh bên dưới nên im lặng mỗi khi có giáo viên nào đó vô tình đi ngang qua. Điện thoại trong hộc bàn rung lên kéo Nam thoát khỏi giấc ngủ chập chờn, dụi dụi mắt cô mở máy ra đọc tin nhắn.
-Trưa nay mày cho tao ở ké một buổi được không, Múp? Ba tao không về.
Nhìn vẻ mặt cún con sắp khóc của Nam, Ngọc mềm lòng. Bình thường rất khó bắt cóc Nam tới nhà chơi vì học xong là cô phóng thẳng về nhà mình, hôm nay Nam chủ ý đến chơi với Ngọc, cô đâu có dại mà không đồng ý.
-Được thôi. Ba tao ra chợ rồi. Chắc chiều mới về, ăn cơm xong tụi mình đi Ác tặc nha. Mày có đem laptop theo không?
Nam gật đầu lia lịa. Ba không có nhà, anh Hai lại ở trường, một mình cô buồn lắm. Thôi thì bỏ ra một buổi cày game với Ngọc, dù sao mai cũng là chủ nhật. Thái độ của Nam thay đổi như thế nào đều được thu vào mắt của Hưng phía trên kia. Cô vừa gục đầu xuống bàn thì thầy Giang bước vào, vẫy vẫy tay ra hiệu cho cả lớp không cần phải đứng dậy chào mình. Hưng đi về chỗ ngồi, mắt không rời khỏi Nam, mặc dù thứ duy nhất anh nhìn thấy chỉ là mái đầu lòa xòa ngắn cũn của cô.
-Lớp chúng ta có thêm một thành viên. Từ tuần sau sẽ bắt đầu học chính thức.
Vậy là Ngọc không hề gạt Nam, 12A7 thật sự có bạn mới chuyển đến. Nam ngáp dài, vội lấy tay che miệng, mắt híp lại trông như con mèo lười, chưa kịp trông xem bạn mới thế nào cô đã bò dài ra bàn, gục mặt lên tay. Lớp có thêm hay bớt người cũng không liên quan đến cô, bận tâm chi cho mệt.
-Đây là Duy, hơn các em 4 tuổi. Vì một số lí do cá nhân nên Duy phải bảo lưu kết quả học tập. Thầy hi vọng lớp mình sẽ giúp đỡ Duy trong thời gian còn lại của năm học cuối này và nhất là kì thi cuối kì sắp đến.
Nam tiếp thu khá chậm, nghe đến đoạn “bạn mới” hơn mình những 4 tuổi là cô ngóc đầu dậy như một cái lò xo. Nhìn “bạn mới” một chút, đánh giá một chút, cô chỉ có thể kết luận: thêm một tên đẹp trai. Và để kết luận như thế thì phải có bằng chứng. Cụ thể là 30/33 học sinh nữ của cái lớp này đang đổ dồn mắt về phía bảng lớp mà chính xác là vị trí của “bạn mới” đang đứng. 3 ngoại lệ còn lại không bị hớp hồn chính là Uyên, Ngọc và Nam. Uyên đang bận ngắm chồng của cô nàng đang ngồi kế bên, mà Hưng lại nhìn “bạn mới” một cách ngạc nhiên quá mức. Xoay qua bên phải, Ngọc cũng quan sát “bạn mới” nhưng không giống mấy đứa hám trai bàn trên. Nam biết chàng trai nào khiến Ngọc mê mẩn mà.
-Xin chào. Tôi là Lê Hoàng Đinh Duy. 21 tuổi. Mong được giúp đỡ.
Không hiểu sao Nam lại cảm thấy Duy rất lạ. Lạ theo kiểu nào thì cô không biết. Đôi mắt của anh, nó có màu xanh biển nhạt và ẩn sau đôi kính dày gọng đen. Còn lại thì có vẻ ổn, nhưng cách nói chuyện và biểu hiện của vẻ mặt thì không được thân thiện cho lắm.
-Mày thấy thằng đó sao Bơ?
Ngọc đá đá chân Nam, hỏi mà mắt không rời khỏi nhân vật mới trên kia. Ánh mắt Ngọc chứa đầy nghi ngờ đan lẫn lo lắng.
-Hơn mày 4 tuổi lận đó con, kêu bằng “thằng” muốn bầm đập hả?
Nam đáp trả một câu trớt quớt, mà cũng không đúng, Duy hơn hai cô những 4 tuổi, vậy có nghĩa là cùng tuổi với Bảo, nên gọi bằng “anh” hoặc tên mới lịch sự.
-Không lẽ tao phải gọi người mà chỉ nhìn tao khinh khỉnh bằng “anh”? Tao thấy thằng đó không có chút thiện cảm nào hết. Nó mà qua nhà tao mùng Một tết, dám cả năm nhà tao cạp đất mà ăn quá. Nhìn mặt không có chút mùa xuân gì hết trơn.
Không chỉ có mình Nam cảm thấy Duy bất ổn, cả Ngọc cũng nhận ra điều đó.
-Xem nào, Duy ngồi bên cạnh Nam nhá.
Lời nói của thầy Giang vừa dứt như giáng xuống đầu Nam bản án tử hình, Ngọc quay qua nhìn cô cười méo mó. Phía bên kia, Hưng cũng nhìn Nam không chớp mắt, hết ngạc nhiên rồi lại bất ngờ. Vì không còn chỗ trống nào cho Duy nữa cả, chỉ duy nhất bàn của Nam là còn chỗ. Nhưng tại sao không phải là ngồi cạnh Thơ phía bên kia, mà phải là cạnh cô?
Duy nhìn bao quát 47 thành viên trong lớp này, ánh mắt anh dừng lại ở chiếc bàn cuối dãy, nơi có 3 áo dài trắng tinh đang ngồi. Duy từ từ bước về chỗ, tay không mang cặp, chỉ có bộ đồng phục tươm tất cùng đôi giày thể thao mới toanh dưới chân. Nam ngồi im re, giương mắt lên nhìn Duy từ từ lại gần, trong lòng bỗng trỗi lên cảm giác sợ hãi khi ánh mắt Duy nhìn mình như muốn giết người. Anh ngồi bên cạnh cô, hướng mắt nhìn lên bảng, trông anh chững chạc hơn bất cứ thằng con trai nào trong lớp này. Duy đã 21 rồi mà.
Nam thu hồi ánh nhìn, cúi đầu, cô định tiếp tục ngủ. Trong đầu cô chỉ hiện ra duy nhất ý nghĩ ấy mà thôi, nếu không cô sợ mình sẽ bị ánh mắt của Duy ám ảnh mất. Ngọc nắm lấy tay Nam xiết chặt, cô cảm nhận được nỗi sợ hãi vô hình của Nam. Hưng báo cáo tình hình lớp tuần qua rồi đến các cán sự lớp khác. Chưa bao giờ Nam mong mỏi hồi trống tan học nhiều như hôm nay, cô không lí giải được, Duy có một áp lực vô hình nào đó buộc cô phải né tránh anh, trốn chạy khỏi ánh mắt lạnh lùng màu xanh ấy. Màu mắt không bình thường như con người của Duy vậy.
-Anh về nước lúc nào vậy? Bác gái có về cùng anh không?
Hưng lên tiếng hỏi nhỏ. Sự ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ bao trùm khắp hai bàn cuối lớp. Nam vẫn gục mặt xuống bàn nhưng tai cô lại hoạt động cật lực. Hưng và Duy quen biết nhau từ trước?
-Không. Vài tháng nữa mẹ mới về.
Thanh âm lạnh lùng phát ra, nói chuyện với Hưng mà Duy không nhìn anh dù chỉ là một cái liếc mắt. Câu trả lời của Duy chứng tỏ anh và lớp trưởng có quan hệ gì đó.
-Người quen của anh hả?
Uyên chồm qua kéo tay Hưng, nghiêng đầu nhìn Duy. Con người này sao có thể giữ được nét mặt hờ hững như thế?
-Là anh họ.
Không chỉ Uyên ngạc nhiên, mà Nam và Ngọc đều có cùng chung trạng thái, cả mấy đứa ngồi xung quanh cũng vậy. Lê Võ Khánh Hưng và Lê Hoàng Đinh Duy, cả hai đều có cùng họ, lại học chung lớp.
-Anh về lâu chưa? Giờ anh ở đâu?
-Một tuần. Có chỗ ở rất tốt. Không cần lo lắng.
Đột nhiên Duy nghiêng đầu nhìn qua Nam làm cô giật mình, Ngọc càng nắm chặt tay cô hơn. Một chút cử động nhỏ của Duy cũng làm cho Nam sợ hãi như vậy. Chuyện này trước đây chưa hề có, Nam mà Ngọc biết không giống thế này.
-Lớp trật tự nào. Hết tiết Duy và Nam ở lại gặp thầy.
Hôm nay, lời thầy Giang phát ra đều là đòn đánh chí mạng vào Nam, cô cảm thấy mình bé nhỏ trước con người bên cạnh. Cứ như cô đã làm chuyện gì đó có lỗi với anh vậy. Cô ngồi thừ người ra, vẻ mặt mệt mỏi hơn bao giờ hết. Cuộc đối thoại với ông anh họ lâu ngày mới gặp vẫn diễn ra, còn cô lại không chú ý gì đến cả. Không khí xung quanh Nam như bị đông cứng. Cổ họng cô nghẹn lại, ngồi im thin thít không dám ngẩng mặt nhìn Duy thêm bất cứ lần nào. Nói toạc ra là cô cảm thấy sợ anh vô cùng.
Cuối cùng thì hồi chuông giải thoát cũng vang lên. Nếu là Nam của mọi ngày thì cô sẽ reo lên thích thú rồi ôm ba lô, xách đôi giày trượt phóng cái vèo ra khỏi cửa lớp. Đằng này, Ngọc vừa định buông tay Nam ra thì cô đã mếu máo như sắp khóc. Ngọc vỗ vỗ vai Nam bảo cô bình tĩnh, mắt không quên dò xét Duy. Cô kéo Nam đi ra khỏi chỗ ngồi theo hướng ngược lại, đưa cô lên bàn giáo viên rồi ra ngoài cửa lớp đứng đợi.
Hưng và Uyên cùng đi ra, Hưng còn không quên ngoái đầu lại nhìn Nam lần nữa. Chắc anh quên mắt việc cần làm bây giờ là lo cho em xe máy chứ không phải là luyến tiếc nhìn kẻ đã gây họa cho mình. Đợi mọi người ra khỏi lớp, Duy mới từ từ rời khỏi chỗ ngồi và bước tới gần Nam, chờ đợi việc thầy Giang nói. Anh khẽ nhíu mày khi nhìn thấy đôi giày trượt trên tay cô.
-Nam là học sinh giỏi của lớp, để em ngồi với bạn là muốn em tiếp thu bài vở nhanh hơn. Có gì không hiểu hãy mạnh dạn hỏi Nam. Hiểu chứ Duy?
Nam ngước lên nhìn Duy, anh cao hơn cô rất nhiều, tận một cái đầu chứ chẳng ít. Duy gật đầu không có ý kiến, dù sao những kiến thức này đã lâu rồi anh không động đến. Cái gật đầu của Duy khiến Nam thở phào nhẹ nhõm, cô cứ sợ anh sẽ không đồng ý. Cô không biết mình sẽ giúp được gì cho anh nhưng những gì trong tầm hiểu biết của mình thì cô sẽ hết lòng giúp đỡ. Nam tự nhận xét mình chỉ học khá thôi, chứ chẳng giỏi như lời các thầy cô tâng bốc.
-Đây là thời khóa biểu em cầm đi. Sáng thứ hai Nam hướng dẫn cho Duy tập trung chào cờ. Duy cũng phải chép lại bài vở cho đàng hoàng. Thắc mắc gì em cứ liên lạc trực tiếp với thầy.
Duy lại gật đầu, Nam cũng bắt chước gật đầu theo. Thầy Giang mỉm cười hài lòng với sự sắp xếp của mình.
-Hai em cứ trao đổi với nhau đi. Thầy về trước.
Duy cúi đầu rất thấp chào thầy, xem ra anh cũng là một học sinh ngoan. Đợi thầy Giang đi khỏi, Duy mới ngẩng đầu chỉnh lại tư thế. Anh nhìn cô nàng tom boy bên cạnh, ánh mắt lạnh lẽo lại trở về. Nam không nhìn ra điều đó, cô cứ nghĩ mình đã quá đa nghi, có lẽ Duy cũng giống như những đứa con trai bình thường trong lớp này thôi. Nam chìa tay ra làm quen với Duy.
-Xin chào, tui là Nguyễn Tường Nam, lần đầu làm quen ha. Có gì không hiểu cứ hỏi tui hoặc mấy bạn khác. Nhìn chung thì lớp mình rất hòa đồng đó.
Ánh mắt lạnh lẽo và cái nhếch môi cứng ngắc của Duy làm nụ cười trên môi Nam trở nên gượng gạo. Sự bình tĩnh khó khăn mới lấy lại được bị dập tắt không thương tiếc. Cánh tay trơ trọi giữa không trung buông thõng. Cô lùi lại phía sau một bước, sợ hãi lại trỗi dậy, hai mắt mở to không chớp nhìn anh. Đằng sau đôi kính ấy không chỉ là sự xa lạ mà còn có cả khinh bỉ và hận thù. Linh cảm cho Nam biết con người này sẽ mang lại không ít phiền toái cho mình.
Duy lướt qua Nam vô tình để lại một câu nói khiến cô chết lặng.
-Xin chào. Kẻ- sát- nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro