chap 1: from light to dark
--- tại chiến trường phía bắc england---
"MỌI NGƯỜI,TIẾN LÊN!!!" "OOOOOOOOH!" quang cảnh này, bầu không khí này, và cả những người hiện diện trước khung cảnh này,dưới mặt đất là vài knight (kỵ sĩ) - với bộ giáp bạc đạng cưỡi trên những chiến mã với thanh kiếm bên hông, chiến thương và chiếc khiên trên tay cùng những kỵ binh khác theo sau mình, trên trời gồm những drag knight(kỵ sĩ rồng) đang cưỡi những wyvern dũng mãnh cùng chiếc thương trong tay với những khác phía sau. đối đầu với họ là những quái vật, từ những con to lớn nhất như những mãnh thú chimera, cho đến những quái vật nhỏ con hơn như goblin không hề nao nùng tiến tới tấn công mà không bận tâm phía trước kẻ địch thế nào. tiếng đao kiếm, tiếng chém giết, tiếng gào thét nơi chiến trường, nó vẫn như vậy, không hề thay đổi.
"HOLY LIGHT!" 1 tiếng hét lớn phát ra từ phía sau đoàn quân tiên phong-quân hậu phương, nơi mà những pháp sư và xạ thủ hỗ trợ quân tiên phong từ xa. giữa những pháp sư, 1 cô gái trẻ với khuôn mặt chưa đến 18 với mái tóc trắng dài, gương mặt xinh xắn có chút bối rối, mặc chiếc áo choàng trùm đầu dài màu trắng. điều khiến cô khác biệt ngoài khuôn mặt dễ thương ra thì cô có đôi tai nhọn không giống con người. như 1 priest (tu sĩ), cô ấy đang tấn công quân địch từ xa bằng ma thuật ánh sáng thần thánh mạnh nhất của mình từ phía hậu phương tạo thành tia sáng trắng to lớn cây khiến những kẻ địch liên tục gục ngã.
"hah, nói về chiến đấu trên bầu trời thì sao có thể vắng mặt 1 sky pirate (không tặc) như ta được,*rút khẩu revolver* let's rock!" ở phía trên cao là 1 griffon đang được cưỡi bởi 1 xạ thủ tuấn tú độ 20, dáng người cao ráo với mái tóc đỏ và bộ đồ đen dài tay, cùng với sự tự tin trên gương mặt đang cười của mình, anh ta liên tục bắn và thay đạn nhanh thoăn thoắt với khẩu súng flintlock pistol ngắn trong tay đã bắn những phát súng chuẩn xác xuyên qua từng kẻ thù dù lớn hay nhỏ. không giống những người xung quanh, anh ta mang trên đầu cặp sừng nhọn đen và có cặp nanh nhọn không giống người, thế nhưng nó lại khiến anh trông nổi bật hơn thảy.
"lần này chúng còn đông hơn trước nữa đội trưởng, trận chiến này e rằng sẽ khó kết thúc 1 sớm 1 chiều đây!" 1 knight đang cưỡi chiến mã bên cạnh 1 chàng ở vị trí trung tâm đội quân đang báo cáo lại cho người được gọi là đội trưởng ấy tình hình trận chiến.
"nếu đã như thế *xuống khỏi ngựa* tôi cũng phải lên tiên phong thôi!"đáp lại vị knight đó, anh ta rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, đeo chiếc khiên lên tay với quyết tâm ngùn ngụt, 1 vầng sáng tỏa ra từ anh bao bọc lấy quanh mình khiến anh ta từ 1 knight với bộ giáp bạc thành 1 knight tóc vàng trong bộ giáp lấp lánh ánh hoàng kim.
"kh-khoan đã đội trưởng, xin hãy dừng bước!!!" anh chảng knight đó đã kêu lên ngăn đội trưởng knight lại, thế nhưng vị đội trưởng với dáng người cao lớn ấy đã không chần chừ nhảy thẳng lên không và đáp xuống ngay nơi giao tranh giữa 2 bên!
"tới đây nào!" anh ta tiến thẳng vào lòng địch không khác thiêu thân lao vào lửa là mấy .
"ĐỘI TRUUUUUƯỞNG!!!" những người lính khác hốt hoảng.
"anh hai!"cả nữ priest ở phía sau tiền tuyến cũng bối rối không kém.
"lại nữa rồi..." anh chàng sky pirate cũng chẳng thể nói gì hơn ngoài việc tiếp tục nạp đạn cho súng mà tiếp tục.
trận chiến diễn khá lâu (chắc tầm nửa ngày), tuy phe địch quái đông thế mạnh, thế nhưng những knight và lính đều không có thương vong, họ chỉ bị thương nhẹ đến vừa phải hoặc trang bị trầy xước đến hỏng nhẹ. nó sẽ rất tuyệt nếu như đội trưởng của họ trở về trong oai hùng, nhưng đáng tiếc người đội trưởng của họ trang bị và giáp trụ hỏng gần như không thể tệ hơn được nữa- kiếm gãy, khiên nát, giáp vỡ vụn, và là người tàn tạ nhất (dù không bị thương) trong số những người lính và kỵ sĩ.
---tại lâu đài camelot---
"thật tốt khi mọi người đều trở về bình an, đồng thời ta rất biết ơn các vị đã ra sức bảo vệ thành luỹ và thần dân của vương quốc!" tiếng nói ấy được cất lên bởi 1 người cao quý nhất của vương quốc này đang ngồi trên ngai vàng trước những người lính và kỵ sĩ đang cúi đầu - vua hiệp sĩ arthur.
" ngài quá lời rồi, chúng tôi chỉ làm nghĩa vụ của mình thôi, nhờ ân đức của ngài và sự giúp đỡ của những người lính tài tình, những knight anh dũng, những pháp sư tài giỏi mà chúng thần mới có thể vượt qua trận chiến này. và hết thảy là... *giọng hơi khựng lại* nhờ có sự dẫn dắt của đội trưởng..." knight đã cùng vị đội trưởng liều lĩnh chỉ huy mọi người đang cúi đầu trước đức vua đáp, song có vẻ anh ta cũng không hài lòng lắm với tình trạng hiện tại của đội trưởng.
cũng khó mà trách được khi nhìn vào 1 phát là thấy anh ta quá lạc loài nhất mọi người khi mà tôi trông giống người lính thất trận trở về dù rằng kết quả không như vậy.
"cậu cũng đã làm rất tốt, ta tuyên đương nỗ lực của cậu, tuy nhiên vì lợi ích của bản thân mong cậu hãy cẩn trọng hơn." đức vua vừa tuyên dương và vừa nhắc nhở trước kết quả của anh.
" đa tạ bệ hạ, thần xin ghi nhớ điều này và khắc phục vào lần sau!" chàng knight dũng cảm vâng phục đáp.
---5 phút sau---
"tôi sẽ ghi nhớ và khắc phục vào lần tới... chú đã nhai đi nhai lại câu này bao nhiêu lần rồi hả tên đần!" anh bạn sky pirate trách cứ chàng knight đó.
"xin lỗi, chỉ là cứ thấy trận chiến căng thẳng như thế tớ không thể nào ngồi yên đứng nhìn được. tớ không có biện hộ gì cho sự thiếu trách nhiệm của mình cả-" anh chàng knight bày tỏ sự hối lỗi của mình, song câu nói của anh bị ngắt giữa chừng.
"chú xin lỗi bằng lời tôi nghe riết ngán rồi đấy, làm bằng hành động giùm cái đi!!!" cậu ta lại cằn nhằn tiếp.
"2... 2 anh làm ơn đừng cãi nhau nữa!" cô gái priest bất bình đi ra can ngăn cuộc nói chuyện của 2 chàng trai.
"không phải cãi nhau đâu, chỉ là anh đang nghe lời khuyên của cậu ấy thôi." chàng knight khảng khái đáp lại cô gái trẻ.
"nhưng... nhưng mà chẳng phải trước đó chúng ta sẽ nhất trí là anh không nên đột ngột xông ra tiền tuyến ngay giữa lúc giao tranh như thế chứ!" cô nàng priest bức xúc nói với anh chàng knight kia, có vẻ như
" *cười khì* để imouto của mình lo phát ốm đến thế thì cậu đúng là baka onii chan đấy ~." anh chàng sky pirate chăm chọc bộ đôi anh em họ - .
"phải rồi, anh là người bị thương tích nhiều nhất ngày hôm nay nữa, anh nên đi nghỉ-"
"thứ lỗi nhưng có việc bận nên anh xin phép." anh chàng knight vội vã rời đi trước khi cô gái priest nói xong.
"rốt cuộc đầu cậu không chứa gì hết ngoài cơ thôi hả đồ bị thịt!" mới đi chưa đến 1 phút thì anh chàng knight lại gặp 1 knight khác đang nói xối xả với cậu - 1 knight với dáng người nhỏ con hơn và khuôn mặt trẻ trung dễ nhìn như 1 "chàng trai dễ thương" nhưng không hề hiền, cùng với mái tóc vàng được cột lên.
"xin lỗi đã khiến anh khó chịu sir mordred, nhưng thật sự lúc ấy do bất đắc dĩ-"
"đừng cãi lý cùn với tôi nữa, cậu tái phạm 1 lỗi như vậy quá nhiều lần cứ như cố tình thế là sao chứ?!" anh chàng knight lại bị đồng nghiệp của mình giáo huấn - cùng chủ đề dù khác người (thấy mà tội).
" *thở dài* dù gì cậu đã làm rất tốt trong cuộc viễn chinh kì này, nên tôi cũng có lời khe-"
"tôi biết tôi rất đáng trách trong vụ lần này, nhưng xin thứ lỗi tôi có chút việc bận nên xin phép!"
"này khoàn đã, tôi còn chưa nói chuyện xong-" và chàng knight rời đi trước khi người đồng nghiệp của cậu có thể nói xong, có lẽ lần gặp mặt tiếp theo của họ sẽ không êm đềm đây...
và rồi anh chàng knight ấy đã cưỡi ngựa rời thành mặc cho bộ dạng giáp chẳng nguyên vẹn của mình và đi về 1 dinh thự lớn khá xa. anh ta vội vàng đưa ngựa về chuồng.
---dinh thự golden---
"heh, boss về sớmthế,không phải mớingày hôm qua là ngày anh đi viễn chinh sao, mà saotrông anh tàn tạ thế?!" 1 cậuthanh niên độ gần 17 vớimái tóc nâu dài cột ra sau cùng với khuôn mặttrẻtrung và nụ cười đầy năng động,điều khiến cậu trông khá nổi bật rằng là với dáng ngườikhông hề to lớn của mình, cậu có thể vác theo sau cái xác của 1 con gấuto cỡ 3 mét như không.
"Đừng bận tâm, mọi thứ ổn cả! Xem ra cậu cũng đã tìm được nguyên liệu tốt cho bữa tối rồi nhỉ, làm tốt lắm."
Chàng knight điềm đạm nói cậu thanh niên.
" Anh nói quá rồi, với một game hunter (thợ săn thú) thì cái này bình thường thôi mà, cũng nhờ theo anh tôi mới được."
Cậu thanh niên gãi đầu, cười bẽn lẽn trước lời khen của chàng knight.
"Cậu khiêm tốn quá rồi, có một apprentice knight (kỵ sĩ học nghề) như cậu tôi cũng cảm thấy tự hào nữa là, hãy cố gắng tiếp tục phát huy nhé!"
Chàng knight bình luận trước người cậu apprentice knight đầy nhiệt tình. Thế rồi anh đưa mấy mảnh giáp, kiếm và khiên đã vỡ đưa cho cậu ta.
"Nhờ cậu cất đống này giùm tôi nghen."
"Đã rõ thưa boss!"
Cậu apprentice knight liền nhận đống đồ đem đi. Còn anh chàng knight thì vào dinh thự.
"Heh, bữa nay anh về sớm thế, chẳng phải anh mới đi viễn chinh về sao!?"
Người bắt gặp anh chàng knight khi trong hành lang của dinh thự là một bé với dáng người nhỏ nhắn, mái tóc tím nhạt dài qua hông, mặc bộ áo choàng đen dài và chiếc mũ chóp nhọn của một wizard (phù thuỷ). Cô bé có đôi tai nhọn và đôi cánh dơi nhỏ sau lưng,mặc dù mang khuôn mặt trẻ con của một người độ 12 tuổi, song cách nói chuyện của cô thì có vẻ chững chạc hơn thế.
"Anh ổn thôi, bữa nay em cũng về sớm nhỉ? Thường thì phải tới tối em mới dọn cửa hàng potion mà?"
Chàng knight thắc mắc điều tương tự với cô bé.
"À, tại bữa nay anh nói định tổ chức tiệc tại nhà nên em đóng cửa sớm để có thể về chuẩn bị."
Cô bé nhẹ nhàng đáp.
"Vậy à... vậy để anh phụ em một tay."
Anh chàng knight liền đi kiếm cây chổi, thế nhưng cô gái nhỏ có vẻ không đồng tình.
"Anh vừa mới trở về thì nên nghỉ ngơi chứ! Với lại em là maid thì đây là trách nhiệm của em"
"Chúng ta là người nhà cả mà, đừng khách sáo như thế. Hơn nữa đây là việc anh đề ra thì anh nên thực hiện, vả lại *đưa nắm tay đặt trước ngực mình* là một knight, anh không thể rút lui vì chuyện nhỏ nhặt được!"
Anh ta nói với giọng nói và khuôn mặt kiên định trước cô bé về khẩu hiệu của mình, một điều nghe rất đáng ngưỡng mộ, song hình như cũng có gì đó sai sai.
"Ngay từ lúc anh muốn làm như thế vì việc này thì hổng giống knight rồi đấy!"
Cô bé wizard phủ nhận điều chàng knight mới nói. Thay vì nói gì tiếp thì anh ta lại bắt đầu quét dọn nhà.
" ... Thật tình... Nếu anh đã không chịu nghỉ ngơi thì xin hãy dùng chút potion này đi, nó sẽ khiến anh khỏe hơn đấy."
Cô bé wizard thở dài và phàn nàn cho chàng knight, đồng thời đưa anh ta một lọ chứa potion màu vàng.
"Cảm ơn." Chàng knight vui vẻ nhận lấy và uống một hơi. "Như mọi khi, potion em làm tốt thật, cả mùi vị lẫn tác dụng."
" Em rất vui khi anh thích nó, nhưng xin hãy nghỉ ngơi thường xuyên hơn, được chứ?"
Cô bé wizard khuyên nhủ, anh chàng knight gật đầu tỏ ra đồng ý. Và rồi cả 3 người trong dinh thự bắt đầu sửa soạn cho việc chuẩn bị bữa tiệc.
---Tối đó---
"Là người chủ tiệc, tôi xin phép mọi người bắt đầu bữa tiệc kỉ niệm một năm tôi trở thành knight và chúng ta làm việc cho vua Arthur, cạn ly!"
"Cạn ly!"
Đứng trước bàn tiệc lớn với vô số thức ăn ngon, trái cây và rượu là anh chàng knight- người chủ tiệc và là chủ của dinh thự này. Xung quanh bàn ăn dài ấy là nhưng người đồng đội của anh, bao gồm chàng sky pirate, cô gái priest, cậu thanh niên game hunter, cô bé wizard và knight Mordred nọ.
"Thật tình, cậu rảnh tới độ không thèm dưỡng thương hay nghỉ ngơi mà chạy thẳng về đây chuẩn bị tiệc à, cậu ngốc tới mức độ nào vậy?!" Người đầu tiên nói chuyện ngay với chàng knight sau bài phát biểu không ai khác lại là Mordred. Anh ta tóm cổ áo chàng knight nói với vẻ đầy tức giận trước cái cách làm được cho là ngu ngốc ấy.
"Coi nào, cậu cũng nên thấy vị đội trưởng thanh niên nghiêm túc nhất quả đất mà còn chịu chơi thế này là hiểu cậu ta thèm ăn chơi tới mức nào mà."
Anh chàng sky pirate ra can cả 2 bằng mấy buông lời chăm chọc "đổ dầu vào lửa".
"Dù-Dù gì thì anh ấy đã cất công chuẩn bị mà, xin đừng trách anh ấy nữa."
Cô gái priest đi lại ngăn Mordred cãi lộn chàng knight.
" Lần tới nếu có làm gì thì làm ơn cho tôi biết một tiếng cái, cậu toàn khiến người ta không hiểu nỗi cậu đang nghĩ gì luôn đấy..."
Mordred thở dài mà trấn tĩnh lại và thả anh chàng knight ra.
"Chuyện đã xảy ra rồi thì chúng ta hãy cho qua, thay vào đó hãy tận hưởng bữa tiệc mà anh ấy chuẩn bị nhỉ?"
Cô gái wizard nhẹ nhàng khuyên anh chàng knight Mordred .
"Tiệc vui thì ta nên vui mới đúng chứ nhỉ, có cả bữa tiệc riêng sau chuyến đi dài là tuyệt nhất rồi còn gì ~."
Cậu thanh niên game hunter đi lại Mordred với 2 cốc rượu và đưa anh ta một cốc.
"Hừm, nếu đã thế thì tôi quyết đấu tửu lượng với cả 2!"
"Được thôi, nếu 2 người có đủ khả năng!"
"Sao tôi phải tham gia luôn vậy..."
Anh chàng sky pirate thấy thế liền hùa theo, Mordred phấn khích chấp nhận lời thách đấu, trong khi anh chàng chủ tiệc trông có vẻ là không định tham gia cuộc chơi này. Bữa tiệc ấy rất vui vẻ và sôi động, người thì thưởng thức đồ ăn, người thì ca hát, người thi uống rượu dù chỉ có 6 người trong buổi tiệc. Đó quả là một cảnh tượng êm đềm và lý tưởng cho những người người đang trong thời chiến - có thể trở về bình an cùng bạn bè, gia đình sau cuộc chiến, quả là điều mà ai cũng mong muốn cả, nhưng liệu điều đó sẽ đạt được không, hay sẽ chỉ là một giấc mơ thoáng qua? Cảnh tượng ấy biến mất dần, tối dần, để rồi không còn gì ngoài một không gian màu đen.
---???---
"Cảnh tượng ấy... Là gì thế nhỉ...?"
Một tiếng nói của một cậu bé vang lên trong màn đêm ấy.
" ... Đây là đâu vậy...? Ở đây tối và hôi thật *bịt mũi, khua tay*..."
Cậu bé mở mắt ra và ngồi dậy. Thứ đầu tiên cậu thấy được là một không gian chật hẹp, tối tăm, sàn là đất cát, bầu không ẩm ướt, hôi thối bốc khắp nơi, trông có vẻ như đây là bên trong một cái hang.
" ... Mùi hôi này không ổn chút nào... Nó khiến mình thấy rợn người..."
Cậu bé suy ngẫm rồi đứng dậy. Một cậu bé với dáng người khá nhỏ của một đứa trẻ độ 12-13 tuổi, gương mặt thiếu cảm xúc, cậu có mái tóc nâu ngắn đến cổ và một cặp kính cận trên mặt. Cậu bé bắt đầu đi thì vấp phải một thứ gì đó trong tối, cậu bình tĩnh lại và nhìn gần.
"...Gì thể nhỉ?"
Cậu bé chạm vào thứ đó, một mùi tanh bốc lên từ thứ đó, cậu chạm tay vào thì thấy có dịch gì đó đính vào tay cậu. Vừa không rõ, vừa lo lắng, cậu nhìn một cách kỹ hơn thì thấy thứ đó rất không ổn...
"Không thể nào... Đây là người sao!?"
Cậu bắt đầu lo lắng vô cùng, nhưng lại không mất đi sự bình tĩnh để kiếm tra xem người đó còn sống hay đã chết.
"Không ích gì rồi... Hình như... Người này đã chết..."
Cậu bé lo lắng lẩm bẩm, nhưng hình như không phải cậu đang lo sợ về cái xác, mà lo thứ nguyên nhân làm nên tử thi này.
"Xem ra, mình nên nhanh chóng rời khỏi đây thì hơn-"
" CÓ AI KHÔNG CỨU VỚI."
Một tiếng kêu cứu vang lên làm ngắt lời tự nhẩm của cậu bé, một tiếng kêu cứu từ phía sâu trong độngtừ trong bóng đêm, vô số tiếng giống như bước chân vang lên, chúng ngày càng đến gần.
"Cái- Cái gì thế này!?"
"Geeeeh!"
Cậu bé hốt hoảng khi thấy cùng với những tiếng bước chân đó là nhưng sinh vật nhỏ người, mắt đó rực sắng lên trong tối, cùng với tiếng kêu kỳ dị. Khi chúng ngày càng đến gần, cậu bé nhìn rõ chúng là những sinh vật có tai nhọn, đầu trọc, nước da tối, răng nanh lồi ngoài miệng. Không nghi ngờ gì, chúng là những Goblin, và trong tay chúng là dao, gậy gỗ, và ngày đang tiến lại gần, lại gần cậu bé hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro