Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Ô Mạn ngồi trước gương trang điểm, dưới ánh đèn màu trắng lạnh lẽo, cô tiến lại gần và nhìn kỹ hơn, phía cuối đuôi mắt có một nếp nhăn rất khó có thể nhìn thấy.

Cô nở một nụ cười giả tạo trước gương, gió thổi qua làm gợn sóng, càng làm cho những nếp nhăn nơi khóe mắt cô hiện rõ hơn.

Có người gõ cửa, Ô Mạn thu lại biểu cảm, ngã lưng vào ghế: “Vào đi.”

Tay nắm cửa xoay nhẹ, thợ trang điểm kính cẩn bước vào và mang theo một hộp dụng cụ lớn, không ngẩng đầu lên, khen ngợi cô liên tục: “Chị Mạn, mặt mộc của chị đẹp quá, thậm chí còn không cần trang điểm gì nhiều.”

Vừa nói, thợ trang điểm vừa đánh một lớp phấn dày quanh mắt, nó gần như che mất đi nốt ruồi nhỏ ngay dưới mắt cô. Ô Mạn cau mày, thợ trang điểm dường như cảm thấy được sự khó chịu vô hình của cô, thở cũng không dám thở mạnh.

Cây cối rồi sẽ mọc vòng, con người rồi sẽ có nếp nhăn, đây là quy luật sinh thái rõ ràng nhất. Nhưng đối với nữ minh tinh mà nói, việc này dường như là một việc rất khó có thể chấp nhận được.

Dù đã 11 năm kể từ khi cô ra mắt, thời gian đã thương xót để lại một đường nét vô hại trong đáy mắt cô, nhưng suy cho cùng, giữa ngoại hình của cô và những cô gái hai mươi mấy tuổi vẫn có một khoảng cách.

Ô Mạn nhắm mắt lại, nỗi lo sợ của cô vẫn không hề tan biến, những thứ còn tồi tệ hơn lại lần lượt kéo đến, trợ lý Vi Vi quay lại với những bức ảnh mà cô vừa chụp được từ phòng thay đồ, trên đó treo hai chiếc váy thời trang cao cấp rất giống nhau.

“Một cái là của chị, em vừa đem đi ủi, còn một cái…là của Hà Tuệ Ngữ.”

Phòng trang điểm đột nhiên im lặng đến ngột ngạt, Ô Mạn mở mắt ra nhìn bức ảnh, rồi lại nhắm mắt lại.

Vi Vi cẩn thận nhìn cô qua chiếc gương, e dè nói: “Em vừa liên hệ với một số thương hiệu, những mẫu váy vẫn có thể mượn và giao trước khi lễ trao giải bắt đầu là những mẫu đã hết thời…chị xem nên làm sao bây giờ?”

Không có gì để nghi ngờ, cô chắc chắn sẽ bị cười nhạo nếu như mặc chúng vào thời điểm này. Nhưng không nhất thiết phải là vấn đề ăn mặc phù hợp, hoặc là cô sẽ lấn át vẻ đẹp của đối phương để giành chiến thắng, hoặc là sẽ bị mọi người đem ra chế nhạo. Xem ai sẵn sàng bỏ tiền ra để mua các bài viết quảng bá.

Tuy nhiên hôm nay là buổi lễ trao giải thưởng Điện ảnh Hồng Kông[1], trang phục phù hợp không chỉ đơn thuần là đi trên thảm đỏ, mà đó còn là một giải thưởng quyết định ai sẽ là người chiến thắng. Cô và Hà Tuệ Ngữ cùng được đề cử giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay, điều này khiến sự căng thẳng càng lộ rõ hơn. Nếu thua, không chỉ đơn giản là bị mọi người cười nhạo, mấy năm tới cũng không thể ngẩng đầu lên được.

Ô Mạn vô thức cắn móng tay, cô cảm thấy khó chịu, móng tay dài trên ngón tay út cũng bị đứt gãy.

“Mang chiếc váy đã ủi lại đây, tôi sẽ mặc nó.”

Chỉ là một cuộc chiến sinh tử thôi, ai sợ ai chứ?

Cô không hề thay đổi sắc mặt đem móng tay ở ngón út của mình bẻ gãy hoàn toàn, như thể móng tay ấy không phải được gắn vào da thịt mà nó được gắn vào với đá.

Còn khoảng nửa tiếng nữa cô mới chính thức bước lên thảm đỏ, Ô Mạn quay lưng lại với mọi người, đi về phía toilet cuối cùng và khóa cửa lại.

Cô lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá, không châm lửa, chỉ ngậm ở trên môi, nhìn chằm chằm vào trần nhà không có cửa sổ, thỉnh thoảng lấy điện thoại ra xem, tin tức thì liên tục kéo đến, nhưng cuộc trò chuyện được ghim trên Wechat vẫn luôn im lặng.

Bên ngoài nhà vệ sinh có hai người bước vào, mỗi người chọn vào một buồng để đi vệ sinh, nhưng vẫn luôn nói chuyện với nhau.

“Cô có nhìn thấy chiếc váy của Ô Mạn và Hà Tuệ Ngữ chưa? Chuẩn bị có một cơn bão máu sắp diễn ra rồi.”

“Tất nhiên là nhìn thấy rồi! Đều truyền khắp nơi rồi, chỉ cần đợi để xem kịch hay thôi. Cô nói xem tối nay ai sẽ là người giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất?”

“Nói về diễn xuất tôi nhất định sẽ chọn Hà Tuệ Ngữ. Còn để nói về những cái khác thì hơi khó nói.”

“Ý cô là gì?”

“Cô cho rằng những giải thưởng trước đây của Ô Mạn đều do cô ta dùng thực lực để lấy được sao? Nhìn xem tất cả những gì cô ta đã làm đi, nếu như không có người đứng sau mua giải cho cô ta, thì việc được chọn là điều không thể.”

“Việc này tôi cũng có nghe nói đến, nhưng mà tôi vẫn luôn không biết kim chủ của cô ta là ai.”

Hai cánh cửa của hai buồng vệ sinh mở ra, một giọng nữ trầm thấp, mơ hồ nói ra một cái họ: “Úc.”

Đổi lại là một tiếng thở dài: “…là thật hay giả vậy?”

“Ngoài vị thái tử gia này ra còn ai dám làm việc này, nghe nói lần này được chọn cũng là anh ta đã giúp Ô Mạn.”

“Làm ơn đi, đây là giải thưởng của Điện ảnh Hồng Kông đó, chẳng phải rất có giá trị sao, làm sao có thể tùy tiện làm loạn như vậy?!”

“Được lọt vào danh sách thì dễ, nhưng đạt được giải thưởng thì khó hơn. Cần phải tốn rất nhiều tiền nếu muốn làm việc này một cách bí mật, sẽ không đến mức đó. Nếu như là hai năm đầu thì có thể thái tử gia sẽ đồng ý, còn bây giờ thì…”

“Bây giờ thì?”

“Đã nhiều năm như vậy rồi, cũng có lẽ đã chán rồi.”

Cho đến khi những tiếng bước chân rời đi, Ô Mạn mới nhổ điếu thuốc của Tô Yên đã bị cô cắn nát ra, trong chiếc điện thoại đã được tắt chuông hiện lên một số tin nhắn từ Wechat, là của Vi Vi, thúc giục cô nhanh chóng về phòng trang điểm thay đồ. Nhưng tin nhắn được ghim ở đầu Wechat vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.

Cô không đợi nữa, chậm rãi bước ra khỏi nhà vệ sinh. Tháp đồng hồ gần đó đổ chuông đúng giờ, một số nhân viên đeo thẻ làm việc chạy về phía hành lang, lo lắng nói chuyện với nhau bằng thứ tiếng Quảng Đông.

Ô Mạn nghe cũng không hiểu rõ, chỉ mơ hồ nghe hiểu hai từ Truy Dã.

Một cái tên đã tạo ra được tiếng vang lớn sau khi ra mắt không lâu.

----------

Ô Mạn chuẩn bị xong hết tất cả và bước ra ngoài, mới phát hiện bên ngoài vừa có một đám mưa, mặt đất vô cùng trơn trượt, một bãi biển ngập trong ánh đèn neon đầy màu sắc trông giống như mọi người có mặt đang tranh nhau làm đẹp.

Cô bước trên đôi giày cao gót mỏng 10 cm, bước đi vững vàng trong làn nước nhỏ giọt. Bất cứ nơi nào cô đi qua, tiếng máy ảnh vang lên còn to hơn cả tiếng mưa vừa rồi. Vô số ánh đèn vây quanh cô, rơi xuống tấm lưng trần của cô, nếu có thêm một bó củi vào nó sẽ dễ dàng bốc cháy.

Bó củi này nói đến liền đến.

Hà Tuệ Ngữ mặc một chiếc váy màu cánh sen giống cô, với sự giúp đỡ của trợ lý, cô được dẫn đi đến chỗ kế bên của Ô Mạn để chờ đợi. Hai người có vóc dáng giống nhau, tuổi tác cũng tương đồng, nhưng lại có khí chất vô cùng khác biệt. Hà Tuệ Ngữ buộc tóc lên một cách tỉ mỉ, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần, toàn thân toát ra một bầu không khí tao nhã vừa phải và quen thuộc.

Còn Ô Mạn nhuộm tóc thành một màu đỏ sẵm, giống như màu lông chim sơn ca, để tóc buông xõa trên vai, không thể che hết tấm lưng trần của cô, để lộ ra vết bớt rất to trên lưng, hình dáng giống như một chiếc lông vũ bị gãy, ẩn mình trong làn da trắng nhợt nhạt với hàm răng và móng vuốt sắt nhọn nhe ra. Đó là một vẻ đẹp vô tổ chức và suy đồi, luôn có một cảm giác giống như nó không nên tồn tại trên thế giới này.

Vua thì không nên gặp vua, cảnh tượng này sẽ khiến cô cảm thấy khó chịu, tiếng máy ảnh lúc này còn lớn hơn cả lúc trước, khiến cho tai của Ô Mạn ù hết cả lên.

Hà Tuệ Ngữ đưa tay ôm lấy cô, lúc hai người tách ra còn nhỏ giọng nói vào bên tai cô: “Nếu tôi là cô, tôi sẽ không bao giờ mặc chiếc váy này.”

Ô Mạn không trả lời, Hà Tuệ Ngữ lại cố ý nói: “Xem ra tối nay Úc tiên sinh không đến đây.”

Nụ cười trên gương mặt Ô Mạn trở nên lạnh lùng: “Người được ban tổ chức mời thì nên hỏi ban tổ chức.”

“Không phải anh ấy thân với cô hơn sao?” Hà Tuệ Ngữ giả bộ thân mật nắm lấy tay cô, thì thầm bằng giọng điệu mà chỉ hai người mới có thể nghe thấy, “xem ra lời đồn thổi bên ngoài cũng không phải là không có căn cứ, không có Úc Gia Trạch làm người chống lưng, xem cố lấy cái gì mà dám cạnh tranh với tôi?”

Ô Mạn bình tĩnh gỡ tay Hà Tuệ Ngữ ra khỏi tay mình: “Tôi còn không để cô vào mắt, vậy mà cô lại dám đòi cạnh tranh với tôi?”

Cô bước ngang qua Hà Tuệ Ngữ, đi về phía thảm đỏ, Vi Vi cầm điện thoại di động ở bên kia chờ đợi, nhìn thấy Ô Mạn bước xuống liền chạy đến đưa điện thoại cho cô: “Chị Mạn, có tin nhắn Wechat.”

Tim Ô Mạn đập nhanh hơn, cô vô thức đưa tay lấy điện thoại vén tóc lên sau đó xoay người rời đi.

Tuy nhiên người gửi tin nhắn Wechat không phải là người mà cô mong đợi, mà là người đại diện của cô, Triệu Bác Ngữ.

“Sao cô không bàn chuyện này với tôi? Hay là cô đã biết trước kết quả rồi? Vậy thì cô cũng nên nói chuyện này với tôi trước một tiếng chứ. Tôi sẽ sắp xếp một bữa tiệc chúc mừng cho cô ngay bây giờ.”

Ô Mạn giễu cợt trả lời hai chữ: “Không có.”

Triệu Bác Ngữ gửi liên tiếp mấy tin nhắn.

“Úc tiên sinh, anh ấy không quan tâm đến chuyện lần này sao?”

“Chưa gì hết mà cô đã dám đụng hàng…bà cô của tôi ơi, nếu không chuẩn bị gì hết chúng ta sẽ không có cách nào đánh bại Hà Tuệ Ngữ đâu.”

“Tôi nghĩ tối nay không thể ăn bữa tiệc chúc mừng này được rồi, tôi sẽ liên hệ với bộ phận quan hệ công chúng trước.”

Ô Mạn kéo xem phần tin nhắn trên đầu Wechat, nhìn thấy hình đại diện của Úc Gia Trạch, là một con chim, nhưng vẫn không hề có bất cứ một tin nhắn mới nào. Tin nhắn cuối cùng đã được gửi cách đây một tháng, cô lạnh lùng đáp lại bằng hai chữ: Đã nhận.

----------

Sau khi thảm đỏ kết thúc, lễ trao giải chính thức bắt đầu tại Trung tâm văn hóa Hồng Kông.

Dưới sân khấu gần như không còn chỗ trống, Ô Mạn liếc nhanh mắt nhìn xem xung quanh thì phát hiện có hai chỗ ngồi vẫn còn để trống.

Một ghế là ở vị trí hàng ghế đầu, ở vị trí đó cô không cần nhìn cũng biết, đó là chiếc ghế dành cho Úc Gia Trạch. Chiếc ghế còn lại cách phía sau cô vài hàng, cô không nhìn rõ tên được ghi trên tờ giấy, trong lòng có chút tò mò.

Người dẫn chương trình trên sân khấu bắt đầu trao giải thưởng đầu tiên, là giải thưởng người mới xuất sắc nhất. Màn hình lớn bắt đầu chiếu những trích đoạn trong danh sách rút gọn các tiết mục, Ô Mạn ngẩng đầu lên xem, một số đoạn trong đó khá xa lạ, các đoạn clip được chọn rất đáng chú ý, nhưng không được bắt mắt.

Cho đến khi màn hình lớn kết thúc, là một bộ phim truyền hình của Trung Hoa Dân Quốc, một thiếu niên mặc quần yếm kaki đang tựa vào giang hàng, ánh đèn rất mờ ảo, anh ấy đang hút thuốc, tia lửa lờ mờ ngay chóp mũi, ngoài như vậy ra không còn gì có thể được nhìn thấy. Người phụ nữ mặc sườn xám nghiêng người về phía trước một cách đầy mờ ám, anh ta cười khúc khích và đẩy vành mũ của cậu bé bán báo ra, thổi một lớp vòng khói vào người phụ nữa, đôi mắt anh ta nghiêng về phía máy quay, trong nháy mắt để lộ một nửa khuôn mặt bị che giấu, tàn thuốc rơi xuống đất, đốt cháy đến mức khiến tim người xem như trống rỗng.

Tầm nhìn của Ô Mạn rơi vào cái tên được xuất hiện: Truy Dã / ‘Nghiệt Tử’.

Bộ phim này lọt vào top danh sách chính tranh giải Cành cọ Vàng tại Cannes[2], diễn viên chính Truy Dã là lần đầu tiên tham gia diễn xuất, mọi người đều ghen tị vì anh quá may mắn, được đề cử đóng phim vốn đã làm cho nhiều người phải ghen tị, không ai có thể hy vọng giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Suy cho cùng ứng cử viên được yêu thích nhất lúc bấy giờ chính là diễn viên báo vật quốc gia của nước Pháp. Muốn đánh bại hắn, giống như việc kiến muốn giẫm chết voi.

Tuy nhiên khi kết quả được đưa ra, làm cho toàn bộ thế giới đều bị sốc.

Là một khuôn mặt phương Đông trẻ trung và mới mẻ, liếc nhìn một cách vô ý vào những cô gái tóc vàng và mắt xanh, cầm chiếc cúp Nam diễn viên chính xuất sắc nhất lên, hôn nhẹ vào nó.

Ai mà không ghen tị? Xuất phát điểm như vậy đơn giản là đỉnh cao mà hầu hết người trong ngành sẽ không bao giờ đạt tới trong đời, cái loại tài năng này thật sự là vô cùng hống hách và không công bằng với tất cả mọi người.

Người trao giải không hề vòng vo, đi thẳng vào vấn đề chính, bởi vì kết quả này không có gì có thể khiến cho người khác phải hồi hộp.

“Giải thưởng Diễn viên mới nổi xuất sắc nhất của năm nay, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là nam diễn viên mới nổi - - Truy Dã!”

Camera của đài truyền hình quay đến một vị trí trống, không có ai ngồi.

Thì ra đây là vị trí của Truy Dã.

“Vì lý do sức khỏe, nên rất tiết hôm nay Truy Dã không thể đến buổi lễ trao giải, nhưng chúng ta hãy cùng cho anh ấy một tràng pháo tay chúc mừng.”

Những tràng pháo tay từ tất cả những tên tuổi lớn trong khán đài vang lên, hướng về phía chiếc ghế trống không không có ai ngồi, Ô Mạn cảm thấy buồn cười, đến cả ngón tay cũng lười biếng nhấc lên.

Cô không tin vào lý do sức khỏe có vấn đề một chút nào, khi nhớ lại những lời nói mà cô mơ hồ nghe được ở hành lang của nhân viên công tác, có lẽ đã tức giận vì Truy Dã cố tình bỏ lại mọi việc. Nhưng việc ban tổ chức trao giải cho người khác là điều không thể, sẽ là một việc rất buồn cười nếu như người đoạt giải Cành cọ Vàng lại thua những tân binh khác.

Giải thưởng Điện ảnh Hồng Kông tuy không bằng giải thưởng Cành cọ Vàng nhưng nó đã là giải thưởng cao nhất trong nước. Ô Mạn từng nghe nói anh điên, nhưng không ngờ anh lại điên đến như vậy.

Vừa vượt qua vạch kẻ, tiến vào phía trong vòng tròn, sau này sẽ có không ít lần phải quỳ gối nhượng bộ. Ô Mạn lạnh lùng suy nghĩ, quay đầu lại nhìn về phía Hà Tuệ Ngữ. Hà Tuệ Ngữ chỉ vào chiếc ghế trống của Úc Gia Trạch ở hàng đầu tiên, nở một nụ cười, với vẻ điềm tĩnh mang quyết tâm giành chiến thắng.

Trong hội trường kín gió, khuôn mặt của Ô Mạn trông như bình thường, nhưng cô đã bắt đầu cảm thấy thiếu oxy khi thở.
Tin nhắn được ghim trên Wechat xuất hiện một chấm đỏ.

Úc Gia Trạch: “Quà kỷ niệm 10 năm.”

Tiếp theo đó, cô nghe người dẫn chương trình trên sân khấu đọc to tên của chính mình.

Xung quanh cô có rất nhiều ánh nhìn, bao gồm ghen tỵ, khinh thường, dò hỏi, đùa giỡn…nói tóm lại không có cái nào trong số đó có thể gọi là thiện ý, nhưng như vậy thì sao? Không cần phải theo đuổi quá trình trở thành vua hay kẻ thua cuộc. Cô đã thắng cuộc.

Ô Mạn hơi nheo mắt lại trong ánh đèn chiếu xuống vào người cô, đôi vai căng thẳng đã được thả lỏng, cô mỉm cười đứng thẳng dậy, đón nhận ánh mắt khó tin của Hà Tuệ Ngữ.

Đối phương sắc mặt tái nhợt, quên mất cả vỗ tay.

Trước khi lên sân khấu, cô cuối xuống thì thầm vào tai Hà Tuệ Ngữ: “Nếu tôi là cô, tôi sẽ không bao giờ mặc bộ váy này.”

----------

Lễ trao giải kéo dài đến rất khuya, khi cô bước ra ngoài, bến phà Thiên Tinh vẫn còn rất náo nhiệt, xung quanh vẫn còn rất nhiều người.

Ô Mạn lên xe bảo mẫu rời đi, sau khi xe đã đi được một đoạn, đường phố dần trở nên vắng vẻ. Từ hùng vĩ đến hoang tàn, chỉ cách nhau 10 mét, đây chính là giới giải trí. Từ lúc cô ra mắt đến hiện tại, Ô Mạn vẫn cảm thấy có chút không thích nghi được.

Vi Vi cầm điện thoại không ngừng lướt: “Anh Triệu đã ra lệnh gửi toàn bộ bản thảo đi, hot search đoạt giải của chị đã leo lên đến vị trí thứ hai rồi.”

“Chưa phải là vị trí thứ nhất à?”

“Vị trí thứ nhất là…” Vi Vi nhìn một chút, do dự nói.

Ô Mạn bấm vào hot search, và đây là lần thứ ba cô nhìn thấy cái tên này trong đêm nay.

Truy Dã.

Hot search này nói về việc anh vắng mặt trong buổi lễ trao giải ngày hôm nay, nhưng liệu bài báo này có gì mà lại phổ biến hơn việc cô nhận được giải vào tối nay? Ô Mạn khó hiểu nhấp vào một đoạn video liên quan, là một đoạn video được ghi lại trên điện thoại di động và đang được lan truyền rộng rãi.

Chủ nhân của chiếc điện thoại di động vốn đang chụp ảnh hoa anh đào vào ban đêm, và một cậu thiếu niên đội mũ bước vào khung hình, những cây hoa anh đào nở trong đêm xuân đột nhiên trở thành phông nền cho anh ta.

Máy quay đột nhiên run chuyển, giọng nói phía sau chiếc điện thoại vang lên: “Cậu…cậu là Truy Dã sao? Là Truy Dã đúng không?”

Truy Dã sửng sốt một lúc lâu rổi thản nhiên ném lon bia về phía ống kính.
“Uống không? Tôi mời.”

“A? Cảm ơn…”

Camera điện thoại run lên một lúc, sau đó trở lại bình thường. Chủ nhân của chiếc điện thoại nói nhỏ: “Tôi không phải đang mơ đấy chứ? Bây giờ tôi đang ngắm hoa và uống bia cùng với Truy Dã? Rõ ràng phía fan vẫn đang nói rằng sức khỏe của cậu không tốt nên mới vắng mặt, vậy tại sao bây giờ cậu lại đang ở Nhật Bản…”

“Làm sao có thể so sánh việc nhận một giải thưởng vô nghĩa với việc bay đi ngắm hoa anh đào trên sông Meguro[3]?”
L Truy Dã duỗi người nằm dài trên bãi cỏ, “cuộc đời ngắn ngủi như vậy, nếu quá đam mê sẽ chết, cho nên không thể lãng phí thời gian.”

“Vô nghĩa…giải thưởng vô nghĩa? Giải thưởng Điện ảnh Hồng Kông?”

“Giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất được trao cho Ô Mạn thay vì Hà Tuệ Ngữ, không phải là giải thưởng vô nghĩa thì là gì.”

Anh nhìn vào máy quay, là một cái nhìn chế nhạo, vô cùng khó chịu.

Máy sưởi trong xe bảo mẫu phát ra những tiếng kêu vô cùng khó chịu, đêm nay nơi im lặng nhất là cầu Nại Hà.

Sắc mặt Ô Mạn vô cảm, trên ngón tay cô hiện lên một đường gân xanh khi lướt Weibo.

Hai phút sau, cư dân mạng nhìn thấy Ô Mạn thích một bài viết từ hai tháng trước - -

“Nam diễn viên mới nổi của giải Cành cọ vàng Truy Dã dành toàn bộ thời gian cho công việc của mình? Lại một tình yêu mới được lộ diện, nghi ngờ là Hà Tuệ Ngữ.”

Đợi vài giây, cô hủy lượt thích, đăng một bài đăng trên Weibo.

@Ô Mạn v: Ha ha, trượt tay thôi [Dễ thương]

----------

[1] Giải thưởng điện ảnh Hồng Kông: Giải thưởng Điện ảnh Hồng Kông, còn được gọi tắt là Kim Tượng, là giải thưởng điện ảnh nổi tiếng nhất của điện ảnh Hồng Kông và là một trong những giải thưởng điện ảnh uy tín của điện ảnh Hoa ngữ và châu Á. Được lập ra năm 1982, giải thưởng được trao hàng năm vào tháng 4 để ghi nhận những đóng góp xuất sắc trên mọi lĩnh vực của ngành công nghiệp điện ảnh Hoa ngữ như đạo diễn, diễn xuất, kịch bản và quay phim. 

[2]Cành cọ Vàng: Cành cọ Vàng là giải thưởng cao nhất tại liên hoan phim Cannes. Giải được ban tổ chức liên hoan phim giới thiệu vào năm 1955

[3] Sông Meguro: Sông Meguro (目黒川, Meguro-gawa ) là một con sông chảy qua Tokyo , Nhật Bản . Các nhánh của nó bao gồm sông Kitazawa và sông Karasuyama. Con sông chảy vào vịnh Tokyo gần Trạm đảo Tennōzu .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro