Khổng Tước Minh Vương (2)
Không Hải đột nhiên choàng tỉnh.
Nhưng không mở mắt.
Cậu vừa nhắm mắt vừa tự hỏi tại sao mình lại tỉnh giấc.
Một nửa ý thức vẫn chìm trong giấc ngủ.
Nếu mở mắt, cậu sẽ tỉnh giấc hoàn toàn.
Buổi trưa, sau khi đi cùng Dật Thế đến Bình Khang Phường rồi quay về, đã phát sinh biết bao việc phải xử lý. Không Hải sắp xếp các vấn đề đó ở trong đầu, giao việc cho Đại Hầu, rồi lại học tiếng Thiên Trúc của Đại Hầu như thường lệ. Tiếng Thiên Trúc, hay nói cách khác là tiếng Phạn. Sau khi xong xuôi mọi việc, Không Hải mới ngồi ghi lại những điều vừa thu lượm được cùng với những ý nghĩ nảy ra trong đầu dưới ánh đèn.
Tối nay, Không Hải viết về lửa trong Hiên giáo. Xem ra sẽ có cách để dung nạp ngọn lửa ấy vào trong giáo lý của Mật giáo. Trong lúc viết ra những điều như thế, lòng Không Hải dần trở nên cao hứng, thành thử cậu đã dành cả quãng thời gian còn lại cho đến gần nửa đêm để viết tiếp.
Sau đó, Không Hải nằm xuống đệm. Hiếm khi mắt Không Hải lại mở thao láo ở trong bóng tối và không thể ngủ ngay được như thế này.
Nhờ lửa mà bên trong Không Hải đã có được lý và hành, hai yếu tố thống nhất bản thân cậu với vũ trụ. Cậu hiểu điều đó. Cậu muốn diễn tả nó thành lời, nhưng tốc độ của tay không theo kịp tốc độ tư duy.
Cậu bứt rút...
Tuy bứt rứt, nhưng làm sao để sự biểu đạt có thể bắt kịp tư duy không phải là công việc đáng ghét đối với Không Hải. Lúc ghi lại dòng tư duy vụt qua bằng những câu chữ ngắn gọn chính là lúc cậu đang tận hưởng cảm giác thần tốc của linh hồn, đến độ tưởng chừng như ngôn từ đã vượt lên trước tư duy vậy.
Chính vì quá tập trung, nên ngay cả khi đã nghỉ tay và nằm xuống đệm, công việc ấy vẫn còn tiếp diễn trong đầu óc cậu. Không Hải để mặc sự vận động diễn ra trong đầu mình, rồi đưa ý thức ra xa một chút và ngắm nhìn sự vận động ấy như ngắm nhìn một quang cảnh. Trong lúc ngắm nhìn, cậu bắt đầu buồn ngủ và rơi vào giấc ngủ. Thế rồi cậu bỗng choàng tỉnh.
Không Hải để cho tâm trí lắng xuống.
Cậu nghe thấy tiếng thở đều đặn của Dật Thế đang ngủ ở phòng bên. Không, không phải tiếng thở ấy đã đánh thức cậu. Trong thứ bóng tối cậu đang hít vào từ mũi, có lẫn mùi hoa thoang thoảng. Đó là mùi hoa đào. Nhưng, Không Hải tỉnh giấc cũng không phải bởi mùi hoa ấy."
Có cái gì đó...
Không Hải dồn mọi tâm trí.
Một cái bóng.
Ở tai.
Cái bóng đó nằm trong hai tai. Cảm giác như thể một sợi tơ mảnh hơn trăm lần sợi tơ nhện đang bám chặt vào đáy tai. Không Hải cảm thấy như mình đang cố hít lấy hương hoa thoang thoảng ấy bằng đôi tai.
Một cái bóng vi tế và vô cùng khó nắm bắt. Trong giấc ngủ, ý thức của Không Hải đã nhiều lần bị chạm vào bởi sợi tơ của cái bóng ấy.
"Lại đây..."
Cái bóng thì thầm.
"Lại đây..."
Không Hải mở mắt. Nhìn màn đêm. Màn đêm có một thứ ánh sáng màu xanh vô cùng yếu ớt. Đó là ánh trăng.
Cửa sổ hơi hé, ánh trăng lọt qua khe cửa vào trong phòng khiến cho màn đêm trong căn phòng có ánh lân quang yếu ớt.
Lại đâu mới được chứ?
Không Hải tự hỏi.
Cậu ngồi dậy, xoay cổ nhìn quanh.
Không có ai ở đây cả.
"Bên ngoài cơ mà..." Sâu trong tai có tiếng nói.
Không Hải đứng dậy.
Cậu bước xuống đất, đi ra ngoài với đôi chân trần và bộ đồ ngủ.
Bên ngoài là khu vườn. Dưới lòng bàn chân trần, có hơi đất lạnh. Bầu không khí ban đêm bao bọc cơ thể Không Hải.
Dưới ánh tráng, những cây mẫu đơn đã đơm chồi và bắt đầu xòe lá, mọc thành hàng.
"Lại đây..." Giọng nói lại cất lên.
Không Hải bước đi theo giọng nói.
Có hương hoa đào hòa lẫn trong bầu không khí ban đêm.
"Đêm dễ chịu quá..." Không Hải thì thầm mà chẳng phải với ai.
Cậu không xác định sẽ đi theo hướng nào. Vì cậu nghĩ, nếu sai hướng, giọng nói sẽ mách cho cậu. Thế rồi cậu đi đến trước một gốc cây hòe.
"Đến đó được rồi..." Giọng nói bảo.
Rồi Không Hải thấy một bóng người đang đứng dưới ánh trăng, ngay cạnh gốc cây hòe.
Không, không phải là người.
Nó tỏa ra một thứ ánh sáng xanh lờ mờ. Ánh sáng đó hơi ngả màu xanh lục nếu so với ánh trăng. Một tiếng nói khe khẽ bay tới tai Không Hải. Tất nhiên không phải là tiếng Nhật. Cũng không phải tiếng Đường. Mà là tiếng Thiên Trúc, tức tiếng Phạn.
Namo buddhaya namo dharmaya namah samghaya, namah, suvarnavabhasasya mayurarajnah, namo mahamayuryai vidya-rajnyai. Tad-yatha, siddhe susiddhe, mocani moksani mukte vimukte, amale vimale nirmale, anure(andare), panure (pandare), mamgale
Cái âm điệu ấy, ngôn từ ấy thì Không Hải biết. Đó là Đà La Ni của Khổng Tước Minh Vương.
Đứng dưới gốc cây, tắm trong ánh trăng, là một vị tôn thần đẹp đẽ. Tay phải cầm lông đuôi chim công phát sáng, tay trái cầm bông hoa sen.
Khổng Tước Minh Vương đang đứng đó.
Không Hải mỉm cười, bước lại gần Khổng Tước Minh Vương.
"Này Không Hải..." Khổng Tước Minh Vương cất tiếng. "Ta là Khổng Tước Minh Vương."
Một giọng nói trung tính, trong trẻo, không phải nam cũng không phải nữ.
Khổng Tước Minh Vương vốn là một vị thần ăn rắn độc ở Ấn Độ, hay Thiên Trúc, năng lực đó được thần hóa, Ngài trở thành một trong số các vị thần hộ pháp của Phật giáo, một vị tôn thần trong hình hài Bồ Tát.
"Vâng." Không Hải đáp bằng một giọng bình thản, rồi hỏi lại: "Ngài Khổng Tước Minh Vương vì sao lại gọi đến tôi vậy ạ?"
"Ta đến để nhắc nhở ngươi."
"Nhắc nhở gì ạ?"
"Ngươi từ nơi xa xôi, vượt trùng dương tới Trường An này để làm gì?" Khổng Tước Minh Vương hỏi.
"Ngươi đến để học Mật phải không..." Chẳng đợi Không Hải trả lời, Khổng Tước Minh Vương nói tiếp.
"Đúng như Ngài nói."
"Nếu vậy, sao ngươi còn lững lờ?"
"Lững lờ?"
"Sao ngươi không sớm đến Thanh Long Tự?"
"Vì vẫn chưa phải lúc."
"Tại sao vẫn chưa phải lúc?" Khổng Tước Minh Vương hỏi.
Nghe câu hỏi ấy, Không Hải tủm tỉm cười.
"Tại sao ngươi lại cười?" Khổng Tước Minh Vương lại hỏi.
"Chẳng lẽ đường đường là ngài Khổng Tước Minh Vương mà lại phải hỏi đến bổn sa môn này mới biết chuyện đó hay sao ạ?" Không Hải nói.
"Này kẻ vừa hỏi cái điều ngu ngốc kia. Ngươi định thử ta đấy ư? Dẫu là thần thánh, cũng không thể hiểu hết tâm địa con người..." Khổng Tước Minh Vương nói.
"Ra là vậy."
"Ta hỏi lại lần nữa. Tại sao vẫn chưa phải lúc?"
"Vì cả tôi lẫn bên đó đều chưa sẵn sàng."
"Bên đó?"
"Là Thanh Long Tự."
"Ồ..."
"Ngài có nghĩ rằng, nên để cho tới khi hai bên đã chuẩn bị xong đâu đấy thì mọi việc sẽ tiến triển nhanh hơn là đến vào lúc cả hai bên đều chưa sẵn sàng? Bông hoa cũng vậy, nó chưa nở khi chưa sẵn sàng..."
Nghe Không Hải nói vậy, Khổng Tước Minh Vương liền chuyển lông công sang bên tay cầm hoa sen, rồi dang tay phải đang không cầm gì sang ngang.
Ở phía đó có một cành mẫu đơn. Những phiến lá đang bắt đầu xòe ra từ những đọt mầm.
"Hãy xem này, Không Hải!" Khổng Tước Minh Vương lấy ngón trỏ bên tay phải chỉ vào đầu cành.
Liền sau đó, dưới ánh trăng, ngọn cây ấy khẽ chuyển động. Không phải do gió. Những phiến lá mới ra đang lớn dần, rồi một nụ hoa nhú lên từ kẽ lá ấy. Nụ hoa nứt ra và một bông mẫu đơn từ từ xòe rộng cánh dưới ánh trăng.
Khổng Tước Minh Vương thu tay lại.
Dưới ánh trăng, bông mẫu đơn vừa nở bung các cánh hoa nặng trĩu đang khe khẽ lay động trong gió.
"Tuyệt đẹp!" Giọng nói của Không Hải pha lẫn niềm thán phục.
Đó là một bông mẫu đơn đỏ nõn nà vừa mới nở.
"Đâu cần phải chờ mọi thứ sẵn sàng, ta vẫn có thể khiến bông hoa nở theo cách này." Khổng Tước Minh Vương nói bằng giọng trung tính.
"Vâng." Không Hải gật đầu một cách không giấu giếm. "Quả tình, điều tôi đang định làm hiện nay cũng tương tự như cách mà ngài Minh Vương vừa làm vậy."
"Tương tự?"
"Khiến cho bông hoa phải nở."
"Hoa theo ý ngươi nghĩa là Mật?"
"Đúng vậy. Làm sao để bên trong mình nở ra một đóa hoa Mật thật lớn chính là mục đích của tôi. Hơn thế nữa, tôi muốn nó phải nở thật nhanh, nên mới nói tương tự là nghĩa như vậy." .
"Ồ..."
"Nói cách khác, tôi muốn làm sao cho một bông hoa đáng lẽ mất hai mươi năm mới nở phải nở ra sớm hớn."
"Hoa của Mật ư?"
"Đúng vậy."
"Nếu thế thì càng cần đến Thanh Long Tự thật nhanh chứ?"
"Bởi vì tôi nghĩ, nếu đến Thanh Long Tự ngay bây giờ, thì trái lại, sẽ càng lâu hơn."
"Vì sao?"
"Tôi chỉ là một lưu học tăng tới từ Oa quốc. Thông thường sẽ phải lưu lại đất này hai mươi năm để học Mật."
"Ừm."
"Đã cất công đi học thì phải mang được về thứ Mật nguyên vẹn nhất."
"Mật nguyên vẹn nhất nghĩa là sao?"
"Đó là Mật được giảng bằng thứ ngôn ngữ khi giáo lý của Mật được truyền bá ra thế giới vào thuở sơ khai."
"Ồ."
"Tất nhiên, không phải tôi không cần Mật bằng tiếng Đường, nhưng nếu không biết tiếng Phạn, thứ ngôn ngữ mà lần đầu tiên giáo lý của Mật được thuyết giảng, thì không thể chạm đến được những chỗ sâu xa, vi tế nhất của giáo lý ấy."
"Ra là vậy."
"Cho dù tôi tới Thanh Long Tự ngay bây giờ, song nếu không biết tiếng Phạn, thì tôi sẽ phải học Mật mà không thể chạm đến gốc rễ của Mật."
"Nếu nghĩ vậy, tại sao ngươi không miệt mài mà học tiếng Phạn hơn?"
"Ý của ngài là gì?"
"Không Hải à, việc ngươi đang làm chẳng phải là rất vô bổ hay sao?"
"Nghĩa là sao ạ?"
"Ngươi đừng nên dính dáng vào những chuyện không can hệ gì."
"Ồ..." Không Hải tủm tỉm cười. "Việc của Lưu Vân Tiêu phải không ạ?"
"Đúng thế. Việc đó không có lợi cho ngươi đâu."
"Tại sao lại không có lợi?"
"Không khéo còn mất mạng nữa đó."
"Vì việc của Lưu Vân Tiêu?"
"Ừm." Nói đoạn, Khổng Tước Minh Vương chuyển lại chiếc lông công về tay phải.
"Nếu mà chết thì gay quá."
"Vậy thì đừng có dây vào việc của Lưu Vân Tiêu nữa."
"Nhưng tôi lại có mối quan tâm cá nhân đối với việc đó."
"Ta đã nhắc nhở rồi. Còn lại là do ngươi quyết định." Khổng Tước Minh Vương nói.
Vừa nhìn Không Hải vừa lui lại nửa bước, Khổng Tước Minh Vương khua nhẹ bàn tay trái cầm hoa sen và bàn tay phải cầm lông công. Động tác như đang múa. Thế rồi chân phải nhấc lên, còn chân trái giẫm vào không trung.
"Ta về trời đây."
Thân mình của Khổng Tước Minh Vương lơ lửng trong không trung. Khổng Tước Minh Vương vừa trình diễn một điệu múa tao nhã vừa bước lên cao dần giữa ánh trăng... Như thể có một chiếc thang vô hình giữa không trung và ngài đang thận trọng giẫm lên từng bậc một. Ngài lọt qua giữa những cành hòe, lên đến chỗ cao hơn cả cành cao nhất. Thân hình đang phát sáng ấy hốt nhiên biến mất trước một cơn gió mạnh trên ngọn cây hòe.
"Là ngài Khổng Tước Vương Minh thật ư...?" Vừa dán mắt vào khoảng không trên đỉnh cây hòe nơi hình bóng ấy vừa biến mất, Không Hải vừa thì thầm tự hỏi.
Ở chỗ cao ngang với hông Không Hải, bông mẫu đơn đại đóa mà Khổng Tước Minh Vương vừa làm cho nở ra đang khẽ lay trong gió, dươi ánh trăng.
3
Không Hải vừa kết thúc khóa cần hành* buổi sáng thì có tiếng chân thình thịch chạy vào phòng, đó là Quất Dật Thế.
Chỉ việc tụng kinh và hồi tưởng.
Dật Thế gọi từ sau lưng, khi ấy Không Hải đang ngồi trước án thư: "Này, này, Không Hải!"
"Có chuyện gì vậy, Dật Thế?" Không Hải ngoái lại.
"Cậu nghe chuyện về mẫu đơn chưa?" Dật Thế nói.
"Mẫu đơn nào?"
"Vẫn còn lâu mới đến mùa, vậy mà mẫu đơn trong vườn chùa đã nở ra một đóa hoa rồi đấy."
"À, chuyện đó hả?" .
"Hóa ra cậu biết rồi à?"
"Ừ."
Dật Thế làm ra vẻ hơi chưng hửng, ngồi xuống trước mặt Không Hải.
"Chỉ một bông, đúng một bông thôi. Sao lại có chuyện kỳ lạ thế, Không Hải nhỉ?"
"Bông hoa đó là do ngài Khổng Tước Minh Vương từ trên trời giáng xuống và làm cho nó nở ngay trước mắt tớ vào đêm hôm qua."
"Cậu bảo sao?"
"Ngài Khổng Tước Minh Vương tới đây để cảnh cáo tớ đừng có nhúng tay vào vụ việc của Lưu Vân Tiêu."
"Sao lại nói chuyện đó nhỉ?"
"Ngài còn bảo hãy mau đến Thanh Long Tự."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro