Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sa Đọa

Thể loại: Học đường, ngược tâm ngược thân nam, NP, H (65%).
Tác giả: Tử Miêu.
------------------------------

1.
Nhà vệ sinh luôn là nơi vô cùng thích hợp cho việc bạo lực học đường diễn ra.

" Ào "

Xô nước bẩn bị dội lên người một nam sinh, chỉ thấy hắn cúi đầu xuống, không nói không rằng, không phản kháng. Nước bẩn làm ướt người hắn, nước trên mái tóc tí tách chảy xuống.

Một nữ sinh mặc bộ đồng phục bị " cách tân", váy rất ngắn càng tôn lên đôi chân thon dài trắng nõn, từ đầu đến cuối chỉ ngồi xa xa nhìn hắn bỗng đứng dậy bước đến. Các nữ sinh khác nhao nhao tránh đường thái độ cung kính, không khó gì để nhận ra đây là lão đại của bọn họ.

" Cạch cạch "

Tiếng giày cao gót không ngừng đập vào nền nhà, đập vào tim hắn. Trước mặt xuất hiện một đôi chân dài rất trắng, Dung Khanh run rẩy hàng mi ngước mắt lên nhìn nàng, xuyên qua đôi chân đẹp hắn có thể thấp thoáng nhìn thấy quần nhỏ đỏ tươi dịu dàng ôm lấy phần quyến rũ chết người kia của nàng, thân thể hắn run rồi lại run lên.

Mộ Yêu Nhiên ngáp dài, giơ chân đá mạnh đầu Dung Khanh khiến cả người hắn đều nghiêng qua một bên ngã xuống, thảm hại vô cùng. Khoang miệng hắn tanh ngọt, gò má đau đớn, hắn lại như không thấy đau, đôi mắt mờ sương nhìn nàng, dại ra, ngây ngốc.

Mộ Yêu Nhiên phiền chán nâng chân đạp lên đầu hắn, cúi người nhổ vào mặt hắn một bãi nước bọt, động tác vốn thô bỉ nhưng qua tay nàng lại có cảm giác đẹp một cách lười nhác hư hỏng vô cùng: " Nhắm cái mắt chó của mày lại. Chưa bị đánh đến sợ a? Thiếu gia của em? ~ " âm cười cố ý giơ lên ngọt ngào xoắn xuýt vào nhau, Mộ Yêu Nhiên hài lòng nhìn người dưới thân càng run rẩy không ngừng, hơi thở gấp gáp.

Đám nữ sinh sau lưng nàng bật cười khinh miệt.

Mộ Yêu Nhiên ngại hắn bẩn nên chỉ dùng mũi giày chạm vào mặt hắn, nàng lắc đôi tay nhỏ tùy tiện nói : " Đem hắn tha vào phòng vệ sinh* khóa cửa lại "

Dung Khanh cứ vậy mềm nhũn bị mang vào một phòng vệ sinh, Mộ Yêu Nhiên chẳng thèm liếc hắn một cái dẫm lên đôi cao gót đi rồi, cánh cửa dần bị khép lại, che đi mất nàng.

Dung Khanh dần động đôi tay, ôm lấy bản thân co vào trong góc, khuôn mặt dưới khuỷu tay lại dần trở nên điên dại si mê, nhà vệ sinh yên tĩnh vang lên tiếng nỉ non rên rỉ đầy quyến luyến cuồng nhiệt, thấp thoáng có một cái tên: " yêu... Yêu Nhiên ... Yêu Nhiên ~ muốn ... muốn ta ~ "

-----------------
Mộ Yêu Nhiên, học sinh, 17 tuổi, thành tích học tập rất tốt IQ lẫn EQ đều cao, luôn đứng trong top 10 học tập toàn trường, xuất thân danh giá, nhưng, cũng là học sinh hư hỏng có tiếng, đánh nhau, trốn học, đi bar, hút thuốc, uống rượu không cái gì thiếu nàng. Một nữ sinh mâu thuẫn đến mức làm thầy cô không biết nên thương hay nên giận, Mộ Yêu Nhiên như một kì tích tồn tại trong trường trung học Hi Vọng.

Mộ Yêu Nhiên lười biếng gác chân lên bàn học, cong vòng eo nhỏ mềm ngửa người ra sau ngáp dài, động tác vốn rất khó lại được nàng làm đến đẹp mắt, không ít nam sinh lén lút bám mắt vào nàng, nhìn đến ngây người.

Hiện tại là tiết văn, giáo viên là một nữ sĩ khoảng 40 tuổi rất khó tính, thấy thế liền lập tức chỉ tay mắng nàng: " Là học sinh thì phải có thái độ và tác phong của học sinh. Tướng ngồi như vậy còn ra thể thống gì, bước ra ngoài cho tôi "

Mộ Yêu Nhiên nâng hàng mi dài liếc nhìn bà ta một cái, chỉ là một cái nhìn nhưng nàng đẹp, thật sự rất đẹp ngay cả nữ như bà cũng không chịu nổi huống gì là nam sinh vô tình thấy cảnh ấy, cả lớp lập tức nhao nhao xin lỗi cho nàng.

Giáo viên văn cũng nghĩ đến thành tích của nàng liền nguôi ngoai tính bỏ qua sau đó bà thấy Mộ Yêu Nhiên nhoài người ôm lấy nam sinh đầu tiên mở miệng xin lỗi cho nàng cứ thế hôn lên, nam sinh này chính là Dương Hiên - lớp trưởng.

Giáo viên văn chỉ thấy máu nóng bốc lên não, tức giận mắng to : " Còn ra thể thống gì nữa. Bước ra ngoài, bước ra ngoài cho tôi, cả hai em. "

Dương Hiên bị hôn đến choáng váng, căn bản không nghe gì. Trong mắt trong lòng chỉ còn lại một Mộ Yêu Nhiên, hắn không quan tâm đây là đâu, không để ý đến bao ánh mắt hội tụ như muốn chọc thủng hắn, chỉ sống chết ôm lấy nàng ngửa đầu mãnh liệt đáp trả. Yêu Nhiên, Yêu Nhiên, cuối cùng cũng nhìn hắn ...

Trái với Dương Hiên ý loạn tình mê, Mộ Yêu Nhiên từ đầu đến đuôi vẫn một bộ lười biếng, hôn chán, nàng chậm rì rì đẩy hắn ra, sau đó đạp giày cao gót bỏ đi. Tiếng cạch cạch quen thuộc vỗ vào lòng người.

Dương Hiên hoảng hốt vội qua loa xin phép liền đuổi theo nàng bỏ lại bà cô tức suýt chết cùng lớp học với nhiều cảm xúc.
--------
2.

Dung Khanh chậm chạp lê bước trên hành lang trở về lớp. Vết thương trên người vẫn chưa được xử lý, nhưng áo quần bẩn đã được thay mái tóc ngắn vẫn còn ẩm ướt tỏa ra mùi thơm xà phòng dịu nhẹ. Hắn bỗng dừng lại không chớp mắt nhìn nữ sinh đang từ từ đạp lên đôi giày cao 10 phân tiến tới gần hắn.

" Yêu Nhiên ... " hắn rủ đầu nỉ non, cơ thể nép sát hành lang bày ra một tư thế nhu nhược hoảng hốt, lại cố ý để lộ xương quai xanh sau lớp áo đồng phục, vừa đáng thương lại đáng yêu làm người ta muốn chà đạp.

Dung Khanh khẽ run rẩy cơ thể, chờ nàng đi qua, dừng lại, ép hắn vào tường bắt nạt hắn, hoặc túm tóc hắn lôi đi tới nơi trống vắng lại bắt nạt hắn ... Nhưng là Mộ Yêu Nhiên không thèm nhìn hắn một cái. Cứ vậy lướt qua đi luôn.

Sao ...sao vậy ...

Nàng, không để ý tới hắn...

Hắn ... Không cần ...

Như thế nào ... lại không đánh hắn a ...

Hắn ... hắn đều rất ngoan ... không hề phản kháng ... hắn cái gì đều nghe lời nàng ...

Không cần ... đừng mà ... đừng không nhìn hắn ... Hắn ... rất ngoan ...

Đánh ta ... Yêu Nhiên ... không cần đi ... hung hăng đánh ta ... đem ta đạp xuống đất ... nhúng đầu vào bồn nước ... Như thế nào đều được ...

Không cần đi ... Không cần ...

Yêu Nhiên ...

Rõ ràng bây giờ là cuối xuân đầu hạ thân thể hắn run lẩy bẩy như thể đang đón lấy cơn gió lạnh vào mùa đông. Lạnh đến tâm can hắn đau nhức.

Dung Khanh quay người đuổi theo nàng, hắn không dám lại gần, chỉ lẽo đẽo sau lưng nàng, nhìn bóng lưng mảnh mai lại xinh đẹp của nàng đến si ngốc, cơ thể ốm yếu lại không một phút giây ngừng gào thét khát khao nàng đụng chạm, khát khao nàng hung hăng chà đạp.

Hắn nhìn nàng say mê, không kìm được ảo tưởng, nội tâm lại sợ hãi nàng hết hứng thú với hắn, hắn há miệng thở dốc, nước bọt vô thức chảy ra, thèm thuồng nàng ...

Mộ Yêu Nhiên biết, nhưng nàng lười để ý hắn. Bỗng nàng như cảm giác được gì xoay người ôm lấy eo Dung Khanh nép sát tường.

Dung Khanh ngơ ngác nhìn nàng, tay vô thức níu chặt lấy eo nàng, cảm nhận thân thể hai người áp sát nhau hắn lại run rẩy ngoan ngoãn như một con cừu co nhỏ người rúc vào ngực nàng.

Mộ Yêu Nhiên chán nản nhíu mày, khẽ cúi đầu cắn lấy tai hắn : " Cừu nhỏ ngoan, đừng phát ra tiếng nha ~ nếu không sẽ bị phạt nặng a ~ "

Dung Khanh ôm chặt lấy nàng, quyến luyến hơi thở nàng, vành tai đỏ ửng tê dại khiến hắn không kìm được thở dốc lại vô cùng nhu thuận gật đầu lia lịa. Yêu Nhiên, ôm hắn ... Yêu Nhiên ... Đều nghe ngươi, đều nghe lời ngươi, Yêu Nhiên ... Chạm vào ta ... Chạm vào ta ...

Chốc lát liền có tiếng bước chân chạy qua rồi ra xa, biến mất. Dung Khanh yên tĩnh bám dính lấy nàng, trên đầu bỗng truyền đến tiếng cười khẽ: " Lớp trưởng đại nhân nhất định sẽ rất buồn ~ " nàng dễ dàng ép hắn vào tường, tay khẽ giật nhẹ cúc áo hắn liền bung ra " đúng không? Cừu cừu? "

Dung Khanh thở dốc nỉ non, vội vàng gật đầu, theo ý nàng dán lên tường, lại khẽ ưỡn người để áo đồng phục mỏng manh rơi xuống đất, đem nửa người trên tràn ngập vết thương khoe ra trước mắt nàng, như đang khẩn cầu nàng chà đạp.

Mộ Yêu Nhiên cười, như ác ma, xinh đẹp lại vô cùng độc, rất độc. Nàng lười biếng gặm nhấm lấy cổ hắn như Dracula tao nhã thưởng thức con mồi của bản thân. Dung Khanh lần đầu được nàng đối xử dịu dàng như vậy sao chịu nổi, lập tức níu lấy nàng rên rỉ, cổ lại giương cao cao mời mọc nàng, nói năng lộn xộn: " Yêu Nhiên ... Ngứa ... Ô ô ~ cắn ta ... Ta máu ... cho ngươi ... Đều cho ngươi ... Yêu Nhiên ... Yêu Nhiên ~ "

Mộ Yêu Nhiên ham vui lại chóng chán, chỉ khẽ trêu chọc vài cái, người dưới thân đã không có tiết tháo vặn vẹo lấy lòng nàng, nàng thấy không thú vị liền đẩy hắn ra định đi. Nhưng đầu óc mụ mị Dung Khanh nào chịu, lập tức bám lấy nàng ê ê a a không biết kêu gì, ngửa cao đầu dán ngần cổ bị cắn xé tím đỏ rỉ máu lên môi nàng cọ cọ.

" Yêu Nhiên ... Cho ... cho ... Đừng đi ... Không cần ... cho... Bắt nạt ... Đánh ... Đừng đi ~ "

Môi bị cọ phát bực, Mộ Yêu Nhiên trầm mặc đẩy mạnh hắn ra, Dung Khanh bị đẩy đập mạnh đầu lên tường, trên trán rất nhanh tím xanh. Mộ Yêu Nhiên liếc nhìn hắn một cái liền đi luôn, hắn dần tỉnh táo lại co người vào góc bật khóc, bi thương lại điên cuồng.

-----

Mộ Yêu Nhiên thành công trốn học nhưng nàng cũng không đi đâu chơi mà trở về ngôi nhà không biết bao lâu rồi chưa trở lại. Mộ Yêu Nhiên khẽ cười, đôi môi được bôi màu đỏ đậm cong lên một độ cong xinh đẹp, nếu nàng không về e rằng đứa em trai cùng cha khác mẹ quý báu kia phải làm loạn.

Tùy tiện lên một chiếc taxi báo địa chỉ, nàng lên xe lười biếng dựa vào ghế, lái xe là một thanh niên trẻ tuổi, khuôn mặt thanh tú dễ nhìn có chút ngây thơ không ngừng liếc mắt nhìn nàng qua gương chiếu hậu. Mộ Yêu Nhiên nhìn hắn bỗng nở nụ cười, tài xế bị nàng cười đỏ bừng mặt mày suýt nữa va vào xe đằng trước, sau đó không dám quay lại nhìn lén nữa, nhưng vành tai vẫn ửng đỏ vô cùng, Mộ Yêu Nhiên thú vị cười khẽ cũng không để ý nữa mà nhắm mắt nghỉ ngơi.

Rất nhanh liền đến nơi, xe dừng trước một ngôi biệt thự cỡ vừa, được trang trí đơn giản nhưng sang trọng, Mộ Yêu Nhiên bình tĩnh bước xuống xe trong ánh mắt nuối tiếc của tài xế kia.

Người hầu rất nhanh ra mở cửa, cung kính gọi nàng một tiếng " tiểu thư ", Mộ Yêu Nhiên gật đầu, vừa định bước vào nhà liền thấy một bóng người chạy nhanh ra lao vào lòng nàng.

A, là Mộ Doãn đứa em trai đáng yêu của nàng đây mà.

Mộ Yêu Nhiên nở nụ cười kì lạ, cúi đầu nhìn thiếu niên đang ôm chặt mình làm nũng, thiếu niên khoảng 15 16 tuổi, một mái tóc ngắn đen có chút xù rối, gương mặt tuy non nớt nhưng cũng đã rất đẹp trai.

" Tỷ tỷ ~ thật lâu không về thăm A Doãn. A Doãn rất nhớ tỷ tỷ, rất nhớ tỷ e" Mộ Doãn dùng sức ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn trong tay, không ngừng nỉ non, giọng nói còn mang theo khóc âm khe khẽ, đáng thương vô cùng.

Mộ Yêu Nhiên ghé sát tai hắn khẽ thì thầm, vẻ mặt đầy chán ghét : " Tỷ tỷ không nhớ, tỷ tỷ với A Doãn thân mật như thế này đấy "

Mộ Doãn run lên, vành mắt cay nóng, hắn ngửa đầu nhìn nàng nở nụ cười vặn vẹo, lắp bắp trả lời : " Liền ... Liền bắt đầu từ bây giờ ... Bây giờ về sau ... thân mật ... Được sao? Yêu Nhiên ... "

Nụ cười của Mộ Yêu Nhiên càng tươi đẹp, nàng véo lấy eo hắn, thì thầm: " Thân mật trên giường? Ân? Phải không? "

Cơ thể thiếu niên càng run rẩy, nhưng là do vui sướng. Hắn vội gật đầu không quan tâm eo đau nhức, khóc nức nở ỉ ôi trong lòng nàng lại nhìn thấy nàng khinh bỉ lẫn chán ghét nhìn hắn, trong mắt không một độ ấm. Mộ Doãn chưa kịp hiểu ra chuyện gì liền bị đẩy ngã ra đất, nàng từ trên cao nhìn xuống, miệt thị hắn: " Thứ tạp chủng đúng là tạp chủng, dơ bẩn, vô liêm sỉ. Ngay cả tỷ tỷ nửa ruột thịt của mình cũng dám sinh ý nghĩ ghê tởm kia. Đúng là mẹ nào thì sinh con nấy a. "

Hắn ngồi dưới đất lắc đầu vừa khóc lóc vừa tươi cười lấy lòng, như bệnh thần kinh, mà xác thực Mộ Doãn là bệnh thần kinh, tự kỷ tự bế chứng lại chỉ đối với Mộ Yêu Nhiên chấp nhất, hắn ước ao nàng đến điên dại...

Người hầu đứng bên thấy nhưng không thể trách, thầm than vô phúc a.

Chỉ thấy tiểu thư xoay người, đạp lên đôi giày cao choáng ngợp vào nhà, thiếu gia thường ngày hay ngẩn ngơ, không giao tiếp, phong bế chính mình hôm nay lại loạn choạng đừng dậy đuổi theo bóng hình xinh đẹp kia, miệng còn không ngừng lẩm bẩm:

" Tỷ tỷ, tỷ tỷ, đợi, đợi A Doãn "

" Tỷ tỷ, A Doãn vừa sửa lại phòng theo sở thích của tỷ tỷ, tỷ tỷ muốn vào xem không a? "

" Tỷ tỷ, tối nay tỷ tỷ ở lại với A Doãn được không? Được không? "

" A Doãn nhớ nhớ tỷ tỷ . A Doãn nhớ tỷ tỷ ... tỷ tỷ nhớ A Doãn hay không a? Dù, một chút, một xíu ... "

...
3.
Mộ Yêu Nhiên phiền chán nhíu mày, tâm tình vốn không tốt lắm càng thêm bực nhọc, nàng quay người lại gắt lên :

" Câm mồm--- còn nói nữa sau này ta sẽ không bao giờ về thăm ngươi "

Mộ Doãn giật mình ngậm miệng, nước mắt từng chuỗi rơi xuống, đôi mắt mở to long lanh nhìn nàng, thật là một thiếu niên ngây thơ đáng yêu làm người ta thương tiếc, như mẹ hắn vậy. Mộ Yêu Nhiên sa sầm mặt, chán ghét trong lòng không ngừng dâng lên, đúng vậy, tất cả những kẻ có gương mặt ngây thơ ngu dại kia thật đúng là không nên tồn tại, đáng bị ruồng bỏ.

Mộ Doãn nhìn sắc mặt ngày càng lạnh của tỷ tỷ, thân thể đơn bạc ốm yếu không ngừng run run, nức nở mà khóc, hắn không hiểu tại sao tỷ tỷ sẽ ghét hắn, không hiểu, hắn ... thích nàng như vậy ... từ đầu đã rất thích, luôn muốn tỷ tỷ ... luôn ước ao tỷ tỷ, cố làm tỷ tỷ thích ... nhưng là nàng vẫn rất chán ghét hắn... hắn không hiểu ... sợ hãi mất đi nàng làm hắn điên cuồng, ngực hắn đau quá, thực khó chịu, tỷ tỷ, A Doãn không thở được ...

Mộ Yêu Nhiêu chỉ thấy thật phiền toái, tiếng khóc của hắn làm đầu nàng căng cả lên, muốn làm gì đó để hắn ngậm miệng, thật sự rất đáng ghét, rất bực mình. Nàng không muốn để ý hắn nữa, xoay người bước đến bàn ăn, không ngừng tự nhủ cố nhịn đến hết hôm nay là đủ, ngăn cản trong lòng bạo ngược không ngừng phun trào.

Cố tình Mộ Doãn lại muốn tìm chết, thấy nàng mặt mày hòa hoãn liền tưởng nàng nguôi giận, vui rạo rực vươn tay kéo tay áo nàng.

Tức khắc, cơn giận trong lòng Mộ Yêu Nhiên phun trào.

" Rầm ... Loảng xoảng "

Mộ Yêu Nhiên hất văng hắn ra, Mộ Doãn thân mình đều ngã vào trên bàn, thức ăn chén dĩa rơi đầy đất vang lên những âm thanh chói tai.

Đám người hầu co rúm lại với nhau thầm than thở trong lòng, thiếu gia đúng là ngốc, phen này hắn phải ăn đau khổ nhiều rồi. Tuy bình thường tiểu thư luôn lười biếng bất cần, nhưng giận lên thì ngay cả Mộ tổng cũng phải sợ.

" Cút ra ngoài. Cút --- "

Mộ Yêu Nhiên rít khẽ, đám người hầu vội vàng bỏ đi ra. Trong phòng ăn loạn xạ chỉ còn thiếu niên đau đớn cuộn tròn trên bàn ăn, cùng thiếu nữ sắc mặt bình tĩnh.

Mộ Doãn nức nở, run rẩy vươn tay về phía nàng :

" Tỷ tỷ, A Doãn đau ... Đau quá a ... Tỷ tỷ "

Thiếu nữ từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng Mộ Doãn thừa biết, nàng càng bình tĩnh thì cơn giận lại càng lớn. Hắn thút thít khóc nhỏ, muốn đứng lên nhưng thắt lưng đau vô cùng nên chỉ có thể nằm đó như cá thịt đặt trên thớt.

Mộ Yêu Nhiên bỗng cúi người, trong ánh mắt hoảng sợ lẫn si mê của Mộ Doãn, cứ thế hôn xuống. Đầu lưỡi tiến công thần tốc vào khoang miệng hắn, dạy hắn cách lấy lòng nàng, dẫn hắn vào hố sâu trầm mê, giữa hai làn môi không ngừng trao đổi chất lỏng, phát ra âm thanh ngọt ngấy.

Mộ Doãn ánh mắt dại, khuôn mặt đã đỏ bừng lên, tay chân đều leo lên người nàng, cố dùng kĩ thuật trúc trắc lấy lòng thiếu nữ trên thân, lại tùy hứng đòi lấy nàng mật ngọt, giải khát cho cổ họng khô nóng, thi thoảng phát ra tiếng rên rỉ thõa mãn. Thì ... thì ra đây là hôn a, hắn vô số lần ảo tưởng hôn, thì ra là như vậy ngọt ngào, như vậy thích ... tỷ tỷ ... Yêu Nhiên... hôn ta ...muốn ta a ~

Mộ Yêu Nhiên thần sắc bình tĩnh, trong mắt toàn là tàn nhẫn, nàng dời môi hắn, lúc hai đầu lưỡi nhả ra còn vang lên tiếng " tách " đầy tính dục, Mộ Doãn mơ màng ưỡn người lại muốn một cái hôn khác nhưng bị tay nàng ngăn lại.

Mộ Yêu Nhiên chăm chú nhìn hắn, Mộ Doãn cả gương mặt đều đỏ bừng, hàm tình ý mênh mông nhìn nàng ngọt ngào hô lên " Tỷ tỷ ~ "

Mộ Yêu Nhiên bình tĩnh vuốt ve khóe môi hắn, chầm chậm nói:

" Tư vị loạn luân như thế nào? "

Mộ Doãn ngẩn người, không biết trả lời ra sao, đáng thương nhìn nàng.

Mộ Yêu Nhiên nở nụ cười âm u:

" Loạn luân a. Chính là, như tỷ tỷ với A Doãn vậy. Vĩnh viễn, vĩnh viễn, không có kết quả. "

Nàng hài lòng nhìn người dưới thân đau khổ run rẩy, nước mắt như đê vỡ trào ra, khóc nấc lên kéo tay nàng. Mộ Yêu Nhiên ôn nhu hôn gò má hắn, chầm chậm nhả từng chữ một :

" Hơn nữa a, tỷ tỷ còn chán ghét A Doãn. Rất chán ghét nha, chỉ cần nhìn A Doãn thôi tỷ tỷ cũng cảm thấy muốn nôn rồi. "

Động tác nàng dịu dàng bao nhiêu thì lời nói phát ra từ đôi môi đỏ mọng kia càng như con dao sắc nhọn đâm vào tim hắn.

Không ... Tỷ tỷ ... Không chán ghét ... Không cần ... Tỷ tỷ, A Doãn yêu ngươi, không có tỷ tỷ A Doãn sẽ chết, sẽ chết... Tỷ tỷ, tỷ tỷ, không cần, không muốn, không ...

Mộ Doãn hoảng hốt ôm đầu, co mình hét lên nhưng tiếng bi thương như con thú non, cơ thể co giật từng cơn, khóe mắt trợn trắng không ngừng hét chói tai. Trông hắn bây giờ có chút đáng sợ.

Mộ Yêu Nhiên lại vẫn cười ôn nhu, mềm mại hôn hắn như với tình nhân:

" Bệnh tâm thần thì nên có phong thái của bệnh tâm thần a, đúng, chính là như vậy. Quằn quại đáng thương như vậy a, chậc. Đệ đệ, đầu óc ngươi đã hỏng thì nên ở trong viện tâm thần, đừng nên thả ra mới đúng a ~ "

Tinh thần Mộ Doãn tiến vào trạng thái gần sụp đổ, hắn khóc lớn, lắc đầu, co giật, gọi tên nàng, lung tung hô lên yêu nàng. Hắn yêu nàng đau khổ, yêu nàng bất chấp luân lý, hèn mọn yêu, cứ yêu lại không được đáp trả, tình yêu của hắn trở nên mãnh liệt cuồng dại, một câu nói một ánh mắt của nàng cũng có thể quyết định sinh tử của hắn, vậy nên hắn điên, hoàn toàn nổi điên.

Hắn càng phát cuồng nàng càng vui vẻ cười vang, một tay túm lấy tóc hắn kéo hắn ngã xuống dưới hung hăng ấn đầu hắn đập vào nền nhà, đầu hắn rất nhanh rách toát máu tươi dần ào ra, Mộ Yêu Nhiên cười càng dịu dàng, túm tóc hắn, hướng về phía phòng ngủ. Mộ Doãn mơ màng bị kéo lê trên đất, cũng không biểu hiện khó chịu gì giống như đã quá quen bị kéo như vậy.

Đến đêm Mộ Yêu Nhiên mới vui vẻ trở ra, một mình ở bàn ăn dùng bữa tối. Người hầu đứng quanh bàn ăn cúi đầu phục vụ, không ai hỏi Mộ Doãn ở đâu. Mộ Yêu Nhiên nếm thử vài món, sau đó giống như nhớ ra điều gì, nàng gọi quản gia :

" Lý thúc thúc, ngươi vào gọi A Doãn ra ăn cơm a. Ta quên mất hắn cũng đành, sao ngay cả ngươi cũng quên? "

Lý quản gia bình tĩnh cúi người :

" Vâng tiểu thư, là do tôi thất trách "

Nói xong liền phân phó người vào phòng, khi lâu sau Mộ Doãn bị xách ra, đúng vậy, là bị xách ra. Chỉ thấy hắn cả người toàn là máu, như một món hàng rách nát tùy ý bị mang đi. Có người làm vừa mới tới không nhịn được kêu lên, lập tức có người bên cạnh chặn họng.

Mộ Yêu Nhiên vẫn bình tĩnh ăn cơm, dù sao nàng chơi có chừng mực, tuy máu me nhìn rất ghê nhưng vết thương cũng không nặng lắm. Mộ Doãn bị đặt lên ghế, hắn vẫn còn ý thức nhưng đang trong trạng thái mờ mịt, run rẩy run rẩy không ngừng nỉ non " tỷ tỷ, tỷ tỷ ".

Mộ Yêu Nhiên nhíu mày, ngoắc ngoắc ngón tay như đang gọi cún con :

" A Doãn tới đây với tỷ tỷ nào "

Thân thể mềm nhũn của hắn giật giật, hắn nghe được tiếng nàng gọi, hắn phải tới, phải tới bên tỷ tỷ a, Mộ Doãn nghiêng người từ trên ghế ngã xuống, chậm rãi bò tới dưới chân nàng, hắn dường như dùng hết sức lực nằm bẹp dí nhưng vẫn lấy lòng dùng đầu dụi vào chân nàng, nhu thuận vô cùng.

Ngón tay cầm dao nĩa của Mộ Yêu Nhiên khẽ động, môi cong lên một nụ cười khó hiểu, khóe mắt liếc về phía camera gắn đầu tường sau đó quăng ngã một miếng thịt xuống đất. Mộ Doãn dường như thành thói quen, vươn cổ liền ngậm lấy miệng thịt vô lực nhai nuốt, cũng may trên đất sạch sẽ sáng bóng vô cùng hắn ăn ăn lại dụi dụi đầu vào chân nàng làm nũng.

Tâm trạng Mộ Yêu Nhiên tốt hơn một chút, chờ hắn ăn no liền kêu người nâng Mộ Doãn đi chữa thương. Thiếu niên lúc bị đem đi còn kéo tay nàng khóc nức nở, nỉ non cầu nàng tối nay ở lại, quả thật quá đáng yêu, làm người ta chỉ muốn dẫm đạp lên hắn a.

Mộ Yêu Nhiên ngồi trong phòng khách phẩm trà, không quá hai phút liền nhận một cuộc điện thoại, là ba nàng.

" Ba "

[ Ân. Hôm nay về nhà? ]

Mộ Yêu Nhiên nghe loáng thoáng đầu kia truyền đến tiến khóc của nữ Nhân, mỉm cười:

" Đúng vậy. A Doãn không thấy được ta sẽ làm loạn nha "

Bên kia im lặng một chút cuối cùng truyền đến tiếng thở dài của Mộ Triệt:

[ Là ba không đúng với mẹ của con, nhưng cũng đừng trút giận lên A Doãn ]

" Nào có a, không tin ba hỏi A Doãn nha. Tụi con chỉ là --- chơi đùa thôi ~" Mộ Yêu Nhiên lười biếng cười khẽ.

[ Mộ Yêu Nhiên ] giọng Mộ Triệt ẩn ẩn tức giận.

" Người ba nên nói chính là A Doãn nha. Hắn nha, luôn muốn đi bò giường con gái của ba a, hơn nữa còn rất rõ ràng. Ân, không biết dì Trần dạy bảo như thế nào nên con chỉ muốn giúp dì uốn nắn uốn nắn đứa em trai đáng thương kia a. "

Bên kia truyền đến giọng nữ đầy phẫn nộ:

[ Ngươi rõ ràng là hạnh hạ nó. Lợi dụng nó thích ngươi đem nó làm con tin gián tiếp khống chế ta. Ngươi xem nó như súc vật, có tỷ tỷ nào lại bắt đệ đệ bò trên đất ăn cơm như chó không? Ta đồng ý, ta có lỗi với mẹ ngươi nhưng A Doãn hắn vô tội a, hắn tinh thần khiếm khuyết, hắn căn bản không biết cái gì cả, có trách liền trách ta đi, tại sao lại hành hạ A Doãn đáng thương của ta. ]

" Ồ, ngươi cũng biết chính mình có lỗi với mẹ ta nha? "

[ Đúng vậy, là ta sai, ta không nên xuất hiện, nhưng là...ta và Triệt thực sự yêu nhau ... Mẹ ngươi cũng đã mất lâu rồi, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy sao? Ngươi không thể tha thứ cho ta a? Ta sẽ cố gắng cố gắng đối tốt với ngươi, quan ái ngươi a. ] Trần Hi Hi khóc lóc thảm thiết, điềm đạm đáng yêu vô cùng. Thỉnh thoảng truyền đến tiếng an ủi của Mộ Triệt.

Mộ Yêu Nhiên như đang nghe chuyện hài, cười đến vui vẻ :

" Muốn chuộc lỗi a? Vậy chết đi. Ngươi có nhớ mẹ ta chết như thế nào a? Là bị con tiện nhân nào đó ' vô tình ' đẩy tông vào xe a. Chết đến rất thảm, muốn chuộc lỗi liền đi chết đi, mạng đến mạng được chứ? "

Trần Hi Hi ấp úng, lại khóc, Mộ Triệt không nhìn được liền tiếp điện thoại :

[ Nàng cũng không phải cố ý, dù sao ..mẹ ngươi đánh nàng trước. Hi Hi chỉ là tự vệ. Chuyện cũ thì nên bỏ qua đi ... ]

" Ba à, ba lăn lộn nhiều năm ngoài đời vậy, chuyện gì mà chẳng nhìn ra? Đây thực sự chỉ là vô tình? "

Bên kia im lặng, Mộ Triệt liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh đang khóc đến ủy khuất như nhành hoa yếu đuối trong mưa, thở dài thườn thượt nói với Mộ Yêu Nhiên :

" Thôi, đừng làm quá đáng là được ... " xem như A Doãn chuộc tội dùm mẹ hắn đi ...

Mộ Yêu Nhiên tắt máy, cười khẩy. Người đàn ông yếu đuối a... Phía sau có người bỗng ôm lấy nàng, không cần nhìn cũng biết là ai:

" Tỷ tỷ, A Doãn ... A Doãn lạnh "

Trời đang vào hè, rất mát mẻ, lạnh được mới là lạ.

" Ừ? "

" Tỷ tỷ ... A Doãn ... A Doãn ... A Doãn ngủ một mình sợ hãi ... " người phía sau sốt ruột giọng nói còn mang theo khóc âm.

" Nha. Vậy muốn tỷ tỷ ngủ cùng A Doãn sao? "

" Ân, ân, ân, tỷ tỷ, A Doãn muốn ... muốn cùng tỷ tỷ ... "

-------

4.

Dương Hiên từ trong xe bước ra, hắn đến trường rất sớm, học sinh chỉ lác đác vài người đang ngáp ngắn ngáp dài vác cặp chầm chậm vào cổng. Hắn cẩn thận cầm gói quà nhỏ được đóng gói xinh đẹp đặt vào balô, trên môi là nụ cười ngọt ngào. Hôm đó nàng hôn hắn ... Kia ... Vậy hẳn đối hắn cũng có hứng thú đi ... Hắn hôm nay là muốn thổ lộ nàng... Nàng ... sẽ đồng ý đi? Dù sao nàng cũng hôn hắn rồi mà ...

Hắn ngại ngùng lại hạnh phúc cầm lấy balô tính bước đi liền thấy một chiếc xe hơi đậu cách hắn không xa lắm. Mộ Yêu Nhiên như cũ váy ngắn, giày cao gót, môi son đỏ nữa người khẽ nghiêng tựa vào thân xe, bên trong là một thiếu niên níu lấy tay nàng không biết đang nói gì. Dương Hiên mừng rỡ, tay siết chặt lấy balô vừa định dợm bước đi qua liền thấy nàng ghé vào môi thiếu niên kia nhẹ hôn...

Dương Hiên mặt mũi tái nhợt xoay người đi một mạch, tay chân vẫn run rẩy, trên mặt vặn vẹo nở một nụ cười khó coi.

Hắn khẳng định nhìn lầm rồi a.

Hắn chưa thấy gì cả ...

Đó không phải là nàng đâu ...

Hắn, hắn không thấy gì cả ...

Nhưng mà, hắn đau quá, tim thật đau, hắn thở không nỗi, Yêu Nhiên ...

Yêu Nhiên, ta thật đau, ta có phải hay không sẽ đau chết ...

Yêu Nhiên, không cần muốn ta lại bỏ rơi ta ... Ta sẽ chết, ta sẽ chêt...

Yêu Nhiên, Yêu Nhiên, Yêu Nhiên ...

Nhưng không chỉ Dương Hiên thấy cảnh ấy. Đằng xa xa Dung Khanh nép vào một thân cây, gương mặt tái nhợt, thân thể đơn bạc ốm yếu run rẩy như chiếc lá khô đứng trước cơn gió, hắn dùng hai tay ôm lấy vai mình ngồi sụp xuống, móng tay vô tình ấn vào vết thương hôm qua, máu rất nhanh thấm ra lốm đốm trên áo đồng phục trắng, biểu tình trên mặt điên cuồng đáng sợ, vừa khóc vừa cười nhìn Mộ Yêu Nhiên, trong mắt đầy mê ly : " Yêu Nhiên, hôn ta nha... "

Thiếu niên Mộ Yêu Nhiên vừa hôn không ai khác chính là Mộ Doãn, tâm trạng hôm nay của nàng khá tốt nên khi thiếu niên ỉ ôi làm nũng cũng nguyện ý cho hắn chút kẹo ngọt.

Hôn xong nàng liền không do dự rời đi trong ánh mắt nuối tiếc của Mộ Doãn tiến về phía trường, nàng khẽ ngáp cảm thấy có chút mệt mỏi lập tức không do dự chuyển hướng lên sân thượng ngủ một giấc nào biết phía sau có một thiếu niên khác cẩn thận bám theo.

( Tác giả : Dạo này có chút lười biếng a a a. Ý tưởng nhiều nhưng đánh chữ hảo mệt /-\
P/s: Sắp tới cho Tiểu Khanh Tử khai bao )

Trên sân thượng có kho giữ đồ nhỏ chứa đồ thể thao linh tinh có cả tấm nệm dùng để nhảy xa được bọc cẩn thận nên cũng coi như sạch sẽ. Mộ Yêu Nhiên ngã đầu liền ngủ, trong mơ màng cảm thấy thân mình chợt nặng, trên mặt ngưa ngứa, nàng nhíu mày vươn tay đi mò liền mò được một mảnh da thịt bóng loáng. Mộ Yêu Nhiên giật mình mở mắt.

Chỉ thấy thiếu niên cả người không mảnh vải đang nằm bò lên người nàng khó nhịn cọ xát, đôi mắt ngập nước nhìn nàng bao hàm thứ tình ý nàng chán ghét nhất. Trong kho tối tăm chỉ có một ô cửa sổ cung cấp ánh sáng, vệt nắng nhỏ chiếu rọi lên da thịt có chút trắng bệch bệnh tật đầy rẫy bầm tím cùng vết thương của hắn, long lanh, đáng yêu như tinh linh bị chà đạp.

Mộ Yêu Nhiên có chút hoảng hốt, thiếu niên ưỡn người tới muốn hôn môi nàng, nàng nhíu mày :

" Dung Khanh, ngươi làm cái gì? "

Thiếu niên mở hai chân ngồi trên người nàng, thân thể trần truồng run động, hắn nhỏ vụn hôn khóe môi nàng, khóc:

" Yêu Nhiên ... Yêu Nhiên ... Khanh ... yêu ngươi, chớ bỏ rơi ta ... muốn ta đi, cầu ngươi ... "

Mộ Yêu Nhiên chớp mắt bỗng nở nụ cười ác ý, nàng hơi dựa người ra sau nắm lấy eo hắn nhẹ nhàng vuốt ve :

" Khanh Khanh ~ ta chỉ muốn nô lệ của ta a "

Dung Khanh như dây leo bắt đến trên thân nàng, giọng nói còn mang theo khóc âm :

" Khanh Khanh là nô lệ của Yêu Nhiên. Khanh Khanh sẽ ngoan, sẽ nghe lời ... Yêu Nhiên ... Yêu Nhiên "

Mộ Yêu Nhiên nhẹ cắn vành tai hắn :

" Tiểu nô lệ phải gọi ta bằng gì mới đúng? Ân? "

Dung Khanh run lên, đỏ bừng mặt mê ly nỉ non :

" Chủ nhân ~ chủ nhân "

Mộ Yêu Nhiên vừa lòng, tìm môi hắn hôn lên, thiếu niên như dây leo kí sinh điên cuồng dùng hắn lưỡi liếm hút lấy nước bọt của nàng, hắn hôn đến vong tình, thân thể không ngừng uốn éo, đầu hơi nghiêng, bấm lấy vai nàng tận lực mút lấy nuốt lấy lưỡi nhỏ làm hắn trầm mê kia, giữa hai làn môi không ngừng phát ra tiếng " chậc chậc " cùng âm thanh dâm mĩ, chất lỏng không nuốt kịp chảy dọc khóe môi hắn đến ngực đến cổ.

Mộ Yêu Nhiên không nhanh không chậm đáp lại hắn, dẫn dắt hắn vào điên cuồng. Dung Khanh dần không an phận, tay đã mò xuống áo nàng liền bị chặn lại, hắn nức nở ủy khuất , môi lưỡi vẫn bám dính lấy nàng.

Mộ Yêu Nhiên cười khẽ, chậm rãi vuốt ve xoa nắn thân thể hắn, chạm vào từng điểm mẫn cảm chết người ,đôi lúc hung hăng bấm lên miệng vết thương. Dung Khanh đau lại sung sướng, cổ họng rên rỉ không ngừng trào ra.

Tay Mộ Yêu Nhiên dần trượt xuống giữa hai chân hắn, thiếu niên vui sướng run rẩy, mông không ngừng nâng lên trước muốn nàng âu yếm. Nàng khẽ nghiêng đầu tránh đi môi hắn, thiếu niên mờ mịt muốn đuổi theo, tay nàng liền nắm nam căn hắn trong tay. Dung Khanh như cá mắc cạn, hắn thở hổn hển bọt nước theo môi hắn chảy ra, hắn rên rỉ vặn vẹo thắt lưng, nam căn được đến khoái cảm làm hắn muốn phát điên. Mộ Yêu Nhiên dần ngồi dậy, đẩy ra chân hắn :

" Để ta nhìn một chút, ân? "

Dung Khanh đã không nói nên lời, hắn nằm ngửa trên đệm hai chân tách rộng ra, Mộ Yêu Nhiên ngồi ở giữa " nghiên cứu " nam căn của hắn.

" Ân. Màu hồng, sạch sẽ, a đỉnh đầu còn sẽ phun nước, hảo đáng yêu "

Nàng cầm nam căn hắn khẽ luật động, người dưới thân liền run rẩy rên rỉ, Dung Khanh sung sướng đến ngón chân đều co lại.

Mộ Yêu Nhiên tương đối hài lòng liền quyết định không trêu chọc hắn, nàng kéo thiếu niên bị tình dục huân tâm dậy, người dựa ra sau đôi chân thon dài trắng nõn dần mở rộng, qua làn váy ngắn có thể thấy được quần lót đỏ nhỏ xinh bao lấy vùng hoa cỏ mê người.

Dung Khanh si mê nhìn, không kịp đợi bò tới, đẩy quần lót ra liền thấy nơi xinh đẹp vô cùng kia, hắn vùi đầu giữa hai chân nàng liền liếm lên, lấy lòng nàng, tham lam nuốt lấy mật dịch dường như thế nào cũng không đủ.

Hai người cuối cùng kết hợp, Mộ Yêu Nhiên đồng phục còn trên người váy bị vén lên cao lười biếng mở ra hai chân bao dung lấy thiếu niên đánh đưa, mặt nàng trừ bỏ hơi đỏ lên do tình dục còn lại toàn là bình tĩnh. Thiếu niên ngược lại đầy mặt mê say điên dại, hắn ngửa đầu không tiếng động thét lên, hai tay sống chết ôm lấy chân nàng đưa đẩy eo mông đem nam căn lấy tốc độ chóng mặt ra vào hoa huyệt nàng, mồ hôi hắn thấm ướt cả làn tóc, động tác dưới thân không hề ngừng nghỉ, hắn rên rỉ la hét tên nàng, vong tình kêu gọi.

Không khí dường như cũng đặc quánh lại, mùi tro bụi trong kho dường như cũng trở nên ngọt ngào.

............... ( ta là cua đồng) ............

Dương Hiên ngẩn người nhìn về phía bảng đen, trong đầu náo loạn, gương mặt hắn tái nhợt có chút bệnh trạng.

Cả buổi sáng hôm nay nàng không có về lớp...

Thật nhớ nàng nha, Yêu Nhiên...

Nàng đi đâu rồi. Không thấy nàng, ta ... thật đau ...

Lại nhớ cảnh tượng lúc sáng hắn cười chua xót tự giễu. Nàng với hắn từ năm đầu đến bây giờ nói chuyện chưa quá 10 lần, nàng tự tin kiêu ngạo như phượng hoàng, mà hắn chính là con giun đất nhỏ mơ ước nàng a ... Hắn...lẽ ra không nên vì nụ hôn đó mà ảo tưởng ... nhưng mà, hắn có thể không ảo tưởng a? Nàng ... Nàng đã hôn hắn nha ... Hắn ... vốn giấu rất tốt, vốn kìm nén rất tốt a. Hắn chỉ mong xa xa nhìn nàng một cái, sau đó chìm vào trong mơ ước ảo tưởng, như vậy cũng đủ. Nhưng nàng độc ác quá a, sao lại trêu chọc hắn ... Thứ tình cảm đáng sợ này một khi trào ra hắn cũng không thể quản, như thiêu thân lao tới nàng.

Dương Hiên siết chặt cây bút trong tay, nàng ... trêu đùa hắn ... cũng được nha, hắn ít nhất được đến nàng sủng ái dù là giả, nhưng mà sao nàng muốn xa cách hắn đi. Tâm thật đau ... đau muốn chết... Hắn chỉ muốn hèn mọn quỳ gối dưới chân nàng cầu xin một chút yêu thương a... Cầu nàng muốn hắn đi ... Đừng cách xa hắn ...

Yêu Nhiên ... Ta ... đại khái ... sắp phát điên...

" lạch cạch "

Cửa thoáng mở ra, Mộ Yêu Nhiên cùng Dung Khanh hai người một trước một sau, tay giao nhau nắm chặt, Mộ Yêu Nhiên đi trước, cằm hơi giương lên kiêu ngạo, môi vẫn là nụ cười xấu xa quen thuộc, Dung Khanh ở phía sau cả mặt xuân sắc thẹn thùng cảm giác bị nhìn chăm chú liền có chút hoảng hốt rụt người. Mộ Yêu Nhiên buông tay hắn ra nhìn giáo viên đứng trên bục giảng mỉm cười xinh đẹp như tiểu ác ma :

" Lão sư, chúng ta có thể vào được chứ? "

Dung Khanh không nói gì, ở sau lưng nàng nhìn bàn tay nàng ngẩn người, nếu ... nếu nàng lại cầm thêm một chút liền tốt rồi ... Nhưng mà hắn không nên quá tham lam a ... nàng với hắn ... như vậy đã đủ rồi ...

Nghĩ đến chuyện lúc sáng, Dung Khanh không khỏi mơ màng lên, trái tim đập nhanh ngọt ngào phao phao.

Mọi người nhìn thấy chỉ hơi ngạc nhiên rồi bình tĩnh, có người thầm nghĩ không biết Dung Khanh trụ được bao lâu liền bị đá a, chậc.

Nhưng Dương Hiên không bình tĩnh, bút trong tay hắn bị niết thành hai nửa, gương mặt vốn tái nhợt càng trở nên trắng xanh đáng sợ, vai hắn run lên ánh mắt nhìn Dung Khanh như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Dung Khanh như cảm nhận được ngẩn đầu nhìn thẳng vào mắt hắn không né tránh, môi cong lên một nụ cười khinh bỉ cùng khiêu khích, Dương Hiên nắm chặt tay đầy mặt âm trầm. Hai người rất nhanh dời mắt đi như chưa từng có gì xảy ra.

( Tác giả : Tiểu Khanh Tử cũng không phải dạng vừa đâu nha '^' )

5.

Gần đây nhất, cả trường đều đồn ầm lên vụ việc Dung Khanh cùng Mộ Yêu Nhiên hẹn hò.

Vốn với thói quen quan hệ không kiềm chế được của Mộ Yêu Nhiên thì có bạn trai là việc hết sức tầm thường. Nhưng mà người nàng kết giao lại là Dung Khanh - một nhân vật hết sức mờ nhạt, một nam sinh có vẻ ngoài ưa nhìn vốn không thể nào mờ nhạt được nhưng bị Mộ Yêu Nhiên để mắt lại là chuyện khác. Việc hắn bị Mộ Yêu Nhiên bắt nạt ai ai cũng biết, lý do chỉ vì năm đầu cấp hắn làm bẩn đôi giày cao gót nang yêu thích nhất, tính cách lại có chút hướng nội, kiệm lời, dù hắn dễ nhìn đi nữa cũng không ai muốn thân cận, ai lại muốn đối đầu với đại ma đầu chứ? Trừ phi ngại cuộc sống quá tĩnh mịch.

Một người bị bắt nạt, không có tồn tại cảm với một người bắt nạt, như mặt trời rực rỡ, nhìn như thế nào cũng không nên đáp lại với nhau.

Vậy nên tin tức mới gây chấn động như vậy. Người thích Mộ Yêu Nhiên tất nhiên không thể lạnh nhạt.

-----
Trải qua một ngày ngọt ngào, bỏ qua mọi ánh mắt khác thường, Dung Khanh như thường lệ cúi thấp đầu bước ra khỏi trường. Bỗng thấy dưới đất nhiều ra mấy đôi giày, ngẩng đầu lên liền bắt gặp một nhóm khoảng 5 6 năm sinh mặt mày bất thiện nhìn hắn.

Nam sinh cầm đầu nở nụ cười miệt thị nhìn hắn:

" Đây không phải là Dung Khanh bạn học sao? Ai da, từ đầu năm đến nay mới có dịp gặp nhau trên đường về không bằng đi về chung thuận tiện làm quen như thế nào? Nam nhân nha, luôn phải giao hảo bạn bè mới tốt " nói, mấy nam sinh đã vây quanh hắn.

Dung Khanh cúi đầu không đáp, đám nam sinh cùng vài người xem náo nhiệt xuy cười.

" Ai nha, Dung Khanh bạn học cao ngạo như vậy sao lại đồng ý cùng các ngươi làm bạn gì nha. Không thấy hắn từ khi nhập học vẫn một mình a, các ngươi vẫn đừng bêu xấu đi. "

" Đúng vậy, không thấy hắn không thèm đáp lại a "

" Chậc, là nam nhân thì mạnh dạn lên a, không biết nữ thần thích hắn ở điểm nào "

" Ngươi đừng nói nữa, người ta hiện giờ đang được ' bầu bạn quân vương ' a, hắn về thổi thổi gió bên tai Mộ Yêu Nhiên ngươi liền thảm "

" A, ta còn lâu mới sợ. Nhìn bộ dạng kia căn bản không phải nữ thần thích loại hình. Không chừng ngày mai liền bị đá "

" Cũng đúng, ai, nhân sinh đúng là rất náo nhiệt, ta cược hắn 1 tháng bị đá "

" Ta cược 2 tháng "

" 1 tuần "

" 3 tháng "

...

Bàn tay rủ bên ống quần của Dung Khanh nắm chặt, hắn không thích nghe nhất là " bị vứt bỏ " từ đó. Vừa nghe liền thấy sợ hãi đau khổ, hắn ngẩng đầu lên, nhìn những gương mặt hoặc khinh bỉ, hoặc ác ý, hoặc trêu tức, hoặc đồng tình... Bên tai tràn đầy là những lời nói cầu mong hắn nàng bị đá, nàng sẽ không cần hắn bỗng chốc giận dữ lên.

Nếu không có những người này liền tốt lắm, không ai có thể nói ra câu " nàng sẽ bỏ rơi ngươi " với hắn. Không ai có thể đem nàng ra khỏi hắn, không ai.

Hắn nghe mình nói : " Được "

Đối với những người này hắn không phải cũng ngoan ngoãn như với Mộ Yêu Nhiên. Nàng, là duy nhất.

----

Trong hẻm nhỏ hoang vắng, truyền ra tiếng đánh nhau.

Mấy nam sinh vốn tin chắc có thể đánh nhừ tử Dung Khanh bây giờ đang có chút chật vật, chỉ vì quá tự tin liền bị cái người bọn hắn vốn cho là nhu nhược yếu gà nhân cơ hội phản kháng, nhưng mà bọn hắn người nhiều Dung Khanh lại không phải 3 đầu 6 tay, trên người tự nhiên có nhiều vết thương hơn bọn hắn.

Đám nam sinh giận đến đỏ mắt, cũng không thèm để ý cái gì mà nhiều hiếp ít, tụ tập quyền đấm cước đá vào Dung Khanh. Thiếu niên cả người là thương tích, đứng cũng không vững lại như một con sói con hung dữ trừng bọn hắn, dùng mọi thủ đoạn đánh trả.

" Ngươi có cái gì để nàng chú ý "

" Ngươi căn bản không xứng nàng "

" Ngay cả xách giày cho nàng cũng không xứng "

" Ngươi nên tự biết thân biết phận mới là đúng. Sống như một con sâu nhỏ đến khi cút ra khỏi trường mới là việc ngươi nên làm "

" Vốn tưởng chỉ là món đồ chơi nhỏ của nữ thần không ngờ là cái dao nhọn. Ta xem thường ngươi "

" Rời xa nữ thần, cút ra khỏi Hi Vọng, cút đi thật xa đi "

" Đúng vậy, ngươi nên bỏ cuộc đi, rời xa nữ thần của ta "

" Cút "

Dung Khanh hai mắt đỏ bừng, rít gào lên:

" Các ngươi mới nên cút. Cút a. Nàng là của ta, của ta. Nàng chạm vào ta, các ngươi ngay cả ánh mắt nàng cũng không thèm cấp, các ngươi mới là loại nên cút. "

Đám nam sinh bị chọc giận, một nam sinh đầy mặt âm trầm ác độc móc ra thanh đao nhỏ lầm bầm : " Nàng chạm vào ngươi a. Vậy thì chết đi "

Chưa kịp động thân, ngoài hẻm đã truyền vào tiếng cười thích ý :

" Các ngươi đang làm gì nha? "

Mọi người trong đầu hô to : Mộ Yêu Nhiên. Ngay tức khắc như bị điểm huyệt cả người cứng còng quay đầu lại hoảng hốt nhìn nàng. Ngay cả Dung Khanh cũng vậy.

Hắn run lẩy bẩy, hoảng loạn ngã xuống đất.

Nàng ... Nàng thấy rồi.

Nàng thích nhất nhu nhược..

Nàng thấy hắn hung bạo ... Nàng thấy ...

Nàng sẽ vứt bỏ hắn ... Nàng từng nói nàng ghét nam sinh biết đánh nhau ...

Nàng sẽ vứt bỏ hắn ... Hắn xấu xí thô tục hiện ra trước mắt nàng rồi ....

Nàng sẽ vứt bỏ hắn ...

Vứt bỏ hắn ...

Vứt bỏ ...

Dung Khanh mãnh liệt co rút vào góc, dùng tay vô thố che kín mặt, dường như làm như vậy nàng sẽ không thể nhận ra hắn. Hắn không cần bị vứt bỏ, không cần. Hắn chỉ mới vừa bị nàng muốn, nàng cần, mới hôm qua, nhưng là từ đó trở đi cả thân cả tâm hắn đã không thể thiếu nàng. Hắn hoảng sợ vặn vẹo khuôn mặt, Yêu Nhiên cầu ngươi, cầu ngươi đừng đem ngọt ngào một ngày của ta toàn bộ thu lại, ta sẽ điên cuồng, ta sẽ chết, ta không thể không có ngươi ...

Mộ Yêu Nhiên lắc vòng eo tinh tế đi vào ngõ hẻm tối tăm, nữa bên mặt chìm trong u tối, bên kia lại tươi sáng rực rỡ, khóe mắt giương lên đầy mị thái, lông mi rất dài rất dài chuốc cong vút, môi đỏ như máu, nụ cười trêu tức, đẹp đến hít thở không thông.

" Ân? Sao không đánh nữa a? "

Đám nam sinh nhìn ngây người lại bị giọng nói thanh lãnh thức tỉnh, bối rối co quắp trước mặt nàng không biết làm sao:

" Yêu Nhiên ta ... Bọn ta... "

Nụ cười trên môi của Mộ Yêu Nhiên rực sáng hơn, đỏ bừng đáng sợ:

" Đánh nhau? "

Một nam sinh đỏ vành mắt ủy khuất bất bình nhìn nàng:

" Hắn không xứng ... Không xứng với nữ thần. Bọn ta ... Chỉ là ghen tị. Hắn có gì nổi bật chứ? Ta thua hắn sao ... Ngươi tại sao thà muốn một người như hắn cũng không thèm nhìn ta một chút ... " nói đến câu cuối đã trở nên lí nhí, thiếu niên gần 1m8 bi thương co người lại cúi đầu, nước mắt đã lăn ra có chút tội nghiệp.

Mộ Yêu Nhiên nhìn hắn, thiếu niên lớn lên rất dễ nhìn, một đôi mắt kính tăng thêm vẻ tri thức, quần áo vì đánh nhau mà có chút lộn xộn nhưng vẫn rất chỉnh tề, áo thậm chí vẫn được đóng vào quần, nhìn chung rất ra dáng một học sinh ngoan hiền nhưng nàng vẫn nhớ, hắn đánh hăng say nhất, dường như biết còn biết võ.

Mà giờ đây ' học sinh ngoan hiền ' cùng các nam sinh khác yên lặng sụp vai như đứa trẻ phạm lỗi.

Mộ Yêu Nhiên cười, nàng tới gần hắn, vuốt ve gò má gầy yếu kia lau đi nước mắt cho hắn, nhẹ giọng :

" Tên gì? "

Thiếu niên run lên, đôi mắt bừng sáng, vội đáp:

" Vương Lân! Năm ... năm nhất, học tỷ, ta ... ta năm nhất... Phòng B3.22 "

" A, nhỏ tuổi. Học tỷ ... rất thích "

Thích hành hạ ngươi. Ai bảo ngươi thoạt nhìn rất đáng yêu đâu, vừa lúc hợp khẩu vị của học tỷ nha ~

Thiếu niên mặt đỏ đến mang tai, ánh mắt phát quang ngượng ngùng nhìn nàng cười ngốc nghếch, ngọt ngào trong lòng không cách nào ngăn chặn được :

" Học tỷ ... Học tỷ ... Ta ... Ta ... Cũng rất ... yêu ... ngươi ... "

Vương Lân chưa kịp nói xong liền thấy gò má đau đớn, người hắn nghiêng về một bên nặng nề ngã xuống, hắn khẽ kêu lên môi bị nứt vỡ chảy máu. Vừa ngẩng đầu nhìn lại liền thấy Dung Khanh vẻ mặt dữ tợn cuộn tròn nắm đấm nhìn hắn, ánh mắt kia tràn đầy thù hằn.

Mộ Yêu Nhiên vẫn cười, nàng chậm rãi vươn tay.

" Chát "

Mặt Dung Khanh nghiêng hẳn về một bên gò má in hằn năm dấu tay đỏ rực.
Mọi người kinh ngạc sững sờ.

" Chát "

" Chát "

" Chát "

....

Không biết đánh bao nhiêu cái, gò má hắn đã sưng húp tím bầm tê liệt máu trên khóe miệng không ngừng trào ra, nhưng là, hắn không phản kháng, nhìn nàng si ngốc.

Mộ Yêu Nhiên đạp lên bụng hắn hung hăng dẫm, nàng cười lớn sung sướng ngay cả gò má cũng ửng đỏ, đẹp, rất đẹp, đẹp tà ác.

Đám nam sinh nhìn nàng ngây dại, Vương Lân cũng đã đứng dậy, hắn nhìn Dung Khanh co quắp trên đất rất hả hê nở nụ cười, không ngờ Dung Khanh cũng nhìn hắn chậm rãi giương môi, hắn cũng đang cười.

Cười? Cười cái gì? Hắn có cái gì đáng cười? Dung Khanh, ngươi đáng lẽ nên khóc mới đúng. Ngươi thua, lại đắc ý cái gì.

Dung Khanh không nhìn hắn nữa, đau đớn quen thuộc làm hắn sung sướng run rẩy, càng cố bày ra một tư thế thõa mái cho nàng dẫm đạp.

Vương Lân, ngươi, thua. Ngươi không thể hiểu được, nàng thích nhất, chính là hành hạ người khác, khuôn mặt đau khổ si ngốc ngây dại lại thuận theo lấy lòng chính là thứ nàng thích nhất. Ngươi yêu nàng, nàng chú ý đến ngươi cũng vô dụng, nếu ngươi không đủ thú vị để nàng chạm vào thì chỉ có thể vĩnh viễn mang tương tư mà chết đi. Nàng, là độc, ngươi trúng, ta trúng, nhưng là, ta sẽ sống, còn ngươi ... haha ...

-------

6.

Nếu hai năm trước có người nói với Dung Khanh rằng sẽ có một ngày xuất hiện một nữ nhân làm hắn yêu đến điên cuồng, yêu đau đớn, yêu hèn mọn, yêu nàng đến mức không có nàng liền không sống nổi. Dù nàng đem hắn như nô lệ, khinh thường, chán ghét hắn, hắn vẫn như cũ bám lấy nàng không tha, không từ thủ đoạn được đến nàng ưu ái. Dung Khanh sẽ cười nhạt bỏ qua.

Nhưng giờ đây hắn cả người không một mảnh vải quỳ gối dưới chân nàng như con chó nhỏ cọ cọ làm nũng, Dung Khanh không khỏi nghi ngờ rốt cuộc 15 năm trước hắn thế nào sống qua được.

Mộ Yêu Nhiên đang làm việc, bàn tay trắng nõn mịn màng xinh đẹp với móng tay được sơn đỏ không ngừng lướt trên bàn phím. Ít ai có thể ngờ rằng một nữ sinh có vẻ bất cần đời lại có thể nghiêm túc ngồi làm việc, hơn nữa kiếm rất nhiều tiền. Nàng chơi chứng khoán, đầu tư hầu như chưa từng thất bại, con mắt nhìn xa trông rộng vô cùng chuẩn xác khiến người ta không khỏi nghi ngờ nàng là thầy bói.

Nhưng mà một nữ sinh con nhà giàu có, tiền tiêu vặt kếch xù như vậy, nàng kiếm thêm tiền để làm gì?

Dung Khanh thắc mắc lại cũng không hỏi, nàng muốn làm gì liền tùy nàng, hắn phía sau ủng hộ là được.

Hắn đã quỳ bò dưới đất hơn một tiếng đồng hồ, chân đã tê mỏi vô cùng cũng may sàn nhà có lót thảm bông mềm chân cũng không sưng lên.

Hắn nhìn đồng hồ đã hơn 11 giờ, miệng lưỡi khô nóng vô cùng, nhưng mà Mộ Yêu Nhiên vẫn không thèm nhìn hắn, sờ hắn. Dung Khanh ủy khuất hốc mắt ửng đỏ ôm chân nàng mè nheo làm nũng.

" Yêu Nhiên ~ khuya rồi a. Ngươi muốn hay không nghỉ ngơi? "

Mộ Yêu Nhiên đích xác có chút mệt mỏi liền dừng tay muốn đứng dậy, chân nàng giương lên không lưu tình đạp ngã thiếu niên tình ý mênh mông ôm chân nàng, không nhìn hắn, đi vào phòng.

Dung Khanh vội vàng bò dậy sắp xếp gọn gàng bàn làm việc của nàng sau đó đầy mặt ngọt ngào lao vào phòng.

Mộ Yêu Nhiên khép hờ mắt nằm trên giường, khuôn mặt không son phấn bớt đi vài phần kiêu ngạo cùng mị thái lại tăng thêm chút tươi sáng. Dung Khanh như con rắn nhỏ trườn lên người nàng ôm cổ nàng hôn lên đôi môi khát khao đã lâu kia.

Nàng lập tức đảo khách thành chủ, lật người ấn hắn xuống giường. Hắn bị nàng hôn đến đầu óc mụ mị rên rỉ không nguôi.

Dung Khanh chạm đến dây áo choàng của nàng khẽ rút liền bị phong cảnh đập vào mắt choáng váng máu nóng trào dâng.

Cơ thể của Mộ Yêu Nhiên chỉ có thể miêu tả là ' rất nóng '. Ngực rất lớn, chừng cup D, trắng nõn căng tràn, hắn yêu vô cùng, vô vàng vùi đầu vùi mặt liếm mút đem cả hai gò núi đều tràn đầy chất dịch óng ánh. Hắn đem cả người nàng đều hôn một lầm, si mê nâng niu từng tấc da thịt kia.

Mộ Yêu Nhiên cả mặt lười biếng ngồi trên người hắn chậm rãi nuốt lấy nam căn hắn, như một sự ban ơn cho khát cầu của nam nhân đang cuồng loạn dưới thân, nàng ấn vai hắn ngồi trên người hắn không động đậy, nhìn Dung Khanh hét lên rên rỉ cầu xin nàng cho hắn.

" Yêu Nhiên ... a ... Yêu Nhiên ... Muốn ta ... a ... động ... a ...cầu ngươi ... chủ nhân ... Cầu ngươi "

Nàng chậm rãi hôn môi hắn, thiếu niên vong tình nuốt lấy đầu lưỡi nàng như người lạc đường sa mạc bỗng tìm được nguồn nước ngọt ngào. Dung Khanh bị dục vọng tra tấn phát điên, người trên thân lại không có ý định muốn giúp hắn, hắn uốn éo thân thể, thử nâng mông lên, nam căn khó khăn ra vào hoa huyệt đem lại cho hắn khoái cảm tột cùng, hắn như công cẩu động dục, mãnh liệt ưỡn cái mông uốn éo vặn vẹo, càng động càng khó chịu. Hắn khóc thét lên, chưa đủ chưa đủ.

" Yêu Nhiên ... Động động được hay không a? Chủ nhân cầu ngươi, cầu ngươi. Nô lệ ... Hảo khó chịu ... Khó chịu ... A ~ "

Mộ Yêu Nhiên lần này không làm khó hắn nữa bắt đầu động đậy. Hai người một ngươi ngồi xuống một người ưỡn lên tới hung hăng dùng hạ thân va chạm nhau, dịch thể văng tung tóe, âm thanh dâm mĩ không ngừng vang lên.

Cao trào lúc, Mộ Yêu Nhiên nhìn nam nhân dưới thân hoàn toàn không có hình tượng hét lên, nước mắt sinh lý cùng nước bọt không kịp nuốt chảy dàn dụa cả người co giật sung sướng, đôi mắt thâm trầm.

Dung Khanh a Dung Khanh, nếu một ngày ngươi biết được tất cả những gì ta cho ngươi bây giờ chỉ là vì muốn lợi dụng ngươi đạt được mục đích, ngươi, sẽ như thế nào đâu? Hận? Vẫn là yêu?

Ngươi biết không, ta thích nhất là đẩy những người trông thuần khiết như ngươi vào vực sâu tăm tối, nhìn ngươi mục rửa thối nát từ từ...

--------

Sáng sớm như thường lệ, Mộ Yêu Nhiên nắm tay Dung Khanh bước vào trường. Bọn họ đã chính thức quen nhau được gần 3 tháng, cũng chính là thời gian kỷ lục lâu nhất của Mộ Yêu nhiên, không ít người thầm hận, Dung Khanh có cái gì tốt mà nàng lại ưu ái như vậy a.

Cảm nhận tầm mắt khó chịu từ xung quanh, Dung Khanh chỉ cảm thấy đắc ý, 3 tháng này, không biết sao nàng chỉ có mình hắn, hai người họ ở chung một nhà một phòng, cùng sớm chiều. Tuy nàng đôi lúc nóng giận sẽ dùng lời lẽ cùng hành động dày vò hắn một chút, nhưng là, như vậy cũng đủ hắn hạnh phúc như trên mây. Hết hạnh phúc lại lo sợ hoảng loạn, hắn trở nên dính người, không thấy nàng liền sợ hãi ngẩng ngơ không biết làm sao, hắn không thể tưởng tượng được nếu một ngày không có nàng hắn có thể sống nổi sao?

Dung Khanh siết chặt đôi tay nàng hơn chút, cắn môi, Yêu Nhiên, ngươi đã muốn ta liền không thể bao giờ bỏ rơi ta, dù ta chỉ còn một hơi thở ta cũng sẽ bám lấy ngươi không tha. Yêu Nhiên...

Hai người hoàn toàn không phát giác được phía sau, Dương Hiên núp sau lùm cây âm trầm nhìn chằm chằm đôi tay đang giao nhau ấy, chỉ 3 tháng một thiếu niên vốn dương quang sáng sủa đã trở nên tiều tụy không thôi, hắn gầy hơn rất nhiều, mắt thâm quầng, môi tím tái, da trắng bệch như người bệnh lâu năm, hắn ngơ ngẩn nhìn rồi bật cười có chút bệnh thần kinh. Dương Hiên xoay người dựa vào cây lật lên tay áo, nếu có ai nhìn thấy hẳn rất hoảng sợ, trên tay hắn đầy vết cắt thương sâu nông, có cái đã kết vảy, có cái vừa mới cắt đỏ hồng rỉ máu, hắn chậm rãi móc ra một con dao nhỏ rạch từng nhát lên tay, nhìn kỹ những nét khắc này hiện ra một cái tên: ' Mộ Yêu Nhiên '

Dương Hiên cười, gương mặt tái nhợt như đạt được khoái cảm tận cùng hơi đỏ bừng lên, hắn mấp máy môi nỉ non, thấp thoáng có thể nghe được :

" Yêu Nhiên ... ta hảo sảng ... ân ... Yêu Nhiên ... hảo sảng ... Yêu Nhiên ... ta hảo biến thái ... ngươi sẽ chán ghét đi... Yêu Nhiên ... đừng ghét ta, đừng không để ý đến ta ... Yêu Nhiên ... ta yêu ngươi a ... so với hắn không ít ... Yêu Nhiên ... hảo muốn ngươi ha ha ~ ... Yêu Nhiên ... Yêu Nhiên "

-----

Mộ Yêu Nhiên bị bắt cóc.

Nàng vừa bước ra khỏi chung cư liền thấy trước mắt tối sầm sau đó ngất lịm đi.

Tỉnh dậy liền thấy mình đang nằm trên giường trong một căn phòng nhỏ, tay chân bị trói bằng dây thừng nhưng cũng không đau bởi vì cổ tay được bao bởi một chiếc khăn lông mềm.

Đầu có chút choáng váng nhưng nàng vẫn cố trấn định quan sát căn phòng. Căn phòng tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ, ngoài rất nhiều giá sách bài trí khắp nơi chỉ có một chiếc giường nhỏ, một bàn làm việc, một bàn máy tính, khắp nơi đều biểu hiện chủ nhân căn phòng hẳn là một người trí thức.

Mộ Yêu Nhiên cắn môi thầm chửi thề, loại tội phạm trí thức này mới càng nguy hiểm, càng biến thái. Nhưng mà nàng cũng không sợ hãi, dù sao nàng sinh ra nhà danh giá, lúc bé cũng bị bắt cóc tống tiền vài ba lần, nàng hiểu được bây giờ hoảng loạn hét la kêu cứu chẳng làm được gì, phải tỉnh táo để nghĩ cách thoát thân mới là thượng sách.

Mộ Yêu Nhiên cần thận nhìn kĩ không thấy camera mới thử nhích người ngồi dậy thử tìm thứ gì đó có thể cắt đứt dây thừng, nhưng dường như tên bắt cóc đã có chuẩn bị từ trước khắp phòng không có một vật nhọn ngay cả mép bàn đều là bằng phẳng mượt mà.

Nàng trầm mặc, bây giờ chỉ còn cách chờ tên bắt cóc xuất hiện sau đó bàn bạc tiền chuộc, dù sao nàng không thiếu tiền, lão cha nàng càng không thiếu. Việc cần làm bây giờ là bảo trì sức lực, ai biết tên kia liệu có hành hạ nàng hay không.

Mộ Yêu Nhiên vừa định nằm lại xuống giường cửa liền ' lạch cạch ' mở ra.

Nàng ngoài mặt bình tĩnh, trong nội tâm đã âm thầm đề phòng, đầu óc vận chuyển liên tục.

Bên ngoài phòng đen tối, người nọ cũng nửa chìm trong u ám. Hắn vóc dáng cao gầy, rất gầy ốm yếu, mặc một chiếc áo sơ mi mỏng quần tây đen, mặt của hắn lẫn trong bóng tối khiến Mộ Yêu Nhiên không nhìn rõ được. Nàng nheo mắt, lạnh lùng nhìn hắn, nàng dùng khí tràng bức lui hắn.

Không ngờ người này thật sự lùi ra sau run rẩy cơ thể, hắn vốn đã gầy nay càng có vẻ như một giây sau sẽ ngã xuống mất. Hắn cũng thật sự ngã ngồi xuống đất, ôm lấy đầu mình cười điên dại, giọng nói khàn khàn lại như đang khóc :

" Không cần ... không cần nhìn ta như vậy ... không cần chán ghét ta "

Giọng nói có chút quen, nhưng nàng nhất thời cũng không nhận ra là ai nhưng đầu óc đã nghĩ ra được ba trường hợp.

Thứ nhất, người này là bạn trai cũ của nàng.

Thứ hai, người này là người thầm mến nàng.

Thứ ba, người này là cái bệnh tâm thần biến thái.

Mộ Yêu Nhiên càng mong là hai loại trên, dễ giải quyết hơn.

Trong mắt lưu chuyển, nàng quyết định thử xem, đôi mắt lạnh lùng dần trở nên lười biếng trêu tức ác ý, nàng ngồi dậy, động đậy đôi môi đỏ mọng :

" Ngươi nghĩ làm như vậy thì sẽ có được ta sao? Ta ghét nhất là nam nhân quản nhiều và bắt buộc ta. Cực, kì, chán, ghét "

Bóng người quả nhiên càng co quắp, hắn khóc lên, túm tóc mình hung hăng kéo, lắc đầu :

" Không phải ... ta không phải ... đừng ghét ta ... ta không phải ... ta chỉ cầu ngươi nhìn ta một chút ... ta không cần nhiều lắm ... liền nhìn ta một chút ... Đừng chán ghét ta... Ta yêu ngươi ... yêu ngươi yêu ngươi "

" Vậy bắt cóc ta chính là biểu hiện ngươi yêu ta sao? A ~ cũng thú vị "

Hắn nhận ra trong giọng nàng khinh bỉ cùng chán ghét thân hình cứng đờ chốc lát bỗng như đang tự nhủ, cười ngây dại lầm bầm :

" Ta không có bắt cóc ... "

" Ta nên bắt cóc nàng nha ... Nhốt nàng, nàng liền là của ta, đúng không? "

" Nàng sẽ chỉ nhìn ta ... "

" Sẽ nắm tay ta ... "

" Lại hôn ta ... "

" Đem nàng nhốt bên người ... Tim ta sẽ không đau nữa ... "

" Không cần tự ngược kiếm chút khoái cảm ... "

" Đúng không? Đúng không? "

Hắn biểu hiện như người điên làm Mộ Yêu Nhiên lòng càng trầm xuống lại có chút bạo ngược khoái cảm dâng lên. Nàng bỗng nhớ tới Mộ Doãn, 14 tuổi năm ấy một mảnh huyết sắc, nàng còn nhớ rõ, vẻ mặt hắn hạnh phúc điên cuồng, máu trên người hắn không ngừng trào ra tràn đầy sàn nhà thấm ướt áo quần của nàng.

" Tỷ tỷ, nếu ta có huyết thống với tỷ tỷ, không thể được đến tỷ tỷ, vậy, chỉ cần máu chảy hết, ta không còn máu nữa, ta có thể yêu ngươi sao? Tỷ tỷ, ta yêu ngươi, rất yêu ngươi, không cần bắt ta rời xa ngươi được không? Tỷ tỷ... Tỷ tỷ ngươi xem, máu ta đều chảy hết, thật nhiều máu, ha ha ha"
Hết thảy chỉ vì nàng nói không có hứng thú với người cùng huyết thống. Lúc đó nàng nghĩ thế nào đâu? A, hẳn là ' màu đỏ thực sự rất xinh đẹp '. Nàng, cũng là cái biến thái a.

" Sẽ không "

" Ta chán ghét bị trói buộc "

" Càng trói buộc ta càng sẽ không để ý đến ngươi. Dù ngươi có chết trước mặt ta cũng như vậy, một ánh mắt cũng không cho ngươi. "

" Ta thích bé ngoan "

" Dương Hiên, ta thích nam nhân ngoan ngoãn "

Nàng nghe thấy mình mang theo ý cười nói, giọng âm hơi trầm đầy tính dụ dỗ.

Người kia từ trong bóng tối thò ra, gương mặt gầy yếu còn vươn nước mắt, hắn nhìn chằm chằm nàng vừa khóc vừa cười, lắc lắc thân thể hèn mọn bò tới :

" Dương Hiên ngoan ... Dương Hiên thật ngoan "
-------
( Tác giả : Dạo này bận rộn quá, có lẽ 3 4 ngày mới up phần mới. Các tình yêu thông cảm nhé. Nếu thấy đọc được thì nhớ bình chọn hay cmt gì cho ta có động lực a :(((

P/s: Còn vài chương nữa là end rồi )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro