Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Nói chuyện

Lúc này, cậu biết rằng Minh cho dù có chạy được thì Minh cũng sẽ không buông tha cho cậu. Cậu cúi đầu nhìn Nam đang liếm chỗ nước đái của cậu bên dưới, rồi nhìn Minh gật đầu, ngầm khẳng định rằng mình sẽ không đi nữa. Minh buông tay cậu ra, cầm lấy giày và tất, bước đi nhằm né chỗ nước đái trên sàn. Cậu cũng bước theo sau lưng Minh, khi đã ra khỏi nhà vệ sinh cậu quay lưng nhìn về phía Nam vẫn đang miệt mài liếm nước đái, mặc dù không có chủ giám sát. Minh dục cậu sao còn chưa đi. Cậu mới thoát khỏi ánh nhìn đó, cậu đi sau lưng Minh.

- Sao đi sau lưng không vậy, nên đây đi cùng mình đi – Minh quay xuống nói với cậu.

Cậu không nói gì, chỉ bước nhanh chân để kịp với bước chân của Minh.

- Cậu định nói chuyện gì với mình – Cậu quay sang hỏi Minh.

- Nói chuyện để sao, đi ăn tối hãn. Cũng gần 19h30 rồi, à mà cậu không về nhà đêm nay được chứ.

- Không sao, chút tớ gọi về báo một tiếng là được.

- Gọi bây giờ đi.

- Hả?

- Tớ nói bây giờ gọi đi. Vì cuộc chơi mới bắt đầu mà.

Cậu im lặng khi nghe Minh nói câu đó. Nhưng cậu không phản kháng, cậu gọi điện về nhà, người giúp việc nghe máy rồi cũng dạ vâng. Minh dẫn cậu đến một quán ăn cơm nhỏ.

- Cậu muốn ăn gì? – Minh hỏi cậu.

- Gì cũng được? Mình không đói lắm

- Ồ, vậy cho một phần sườn xào chua ngọt, đậu phụ nhồi thịt, cải bắp xào với thịt bò xào, à nếu còn canh xương cho một phần nha – Minh nói với phục vụ bàn.

Cậu không tập trung ăn được, cậu chăm chú nhìn minh ăn. Minh ăn mọi thứ mọi gần như khá ngon lành, chỉ có sườn là cậu thấy Minh không ăn hết toàn bộ mà mỗi miếng ăn một chút. Sau khi xong xuôi, cậu bảo để cậu thanh toán cho, Minh cũng không phản đối. Minh bảo chị phục vụ gói mấy thứ đồ thừa này để về cho chó ăn. Cậu cũng không để ý đến việc đó làm gì. Ra khỏi quán, Minh bảo cậu đi cùng đến chỗ gửi xe để lấy xe rồi đi.

Một tay cầm giày, tay kia cầm túi thức ăn thừa. Cậu không chịu được bất giác hỏi.

- Sao Minh không đi giày vào?

- Bẩn chứ sao, mang về giặc chứ. – Minh đáp

Cậu cười mỉa trong lòng khi nghe câu đó, sợ bẩn vậy sao còn làm chuyện đó.

- Rốt cuộc cậu muốn nói gì với mình? – Cậu hỏi

Minh dừng bước, quay về hướng cậu.

- Cậu đã nhìn thấy chuyện mình làm ở rạp chiếu phim với Hạo đúng không?

- Cái đó? – cậu ấp úng

- Không cần giải thích, dù sao thì cũng là mình muốn cậu thấy, như chuyện hôm nay vậy?

- Để làm gì? Sao cậu lại muốn mình thấy? – Cậu tò mò hỏi Minh

- Vì muốn biết, cậu là loại nào?

- Loại nào?

Mình chỉ cười chứ không đáp lời cậu. Minh dừng bước, đưa ra túi đồ ăn thừa với đôi giày ý là muốn cậu cầm. Cậu cũng không phản đối, đợi một lúc thì Minh đi ra với con xe SH, Minh bảo cậu lên xe. Cậu hơi bất ngờ khi thấy Minh đi con xe này.

- Xe của cậu sao? – Cậu hỏi Minh

- Cũng không hẳn, mà thôi cái đó không quan trọng lên đi.

Cậu ngồi sau Minh, không còn mùi mồ hôi hay hương nước hoa nhàn nhạt. Chỉ còn mùi cơ thể của con trai khi chưa tắm. Mùi hương từ nách và háng của Minh làm cậu đê mê. Những lúc, Minh dừng xe gấp là mũi cậu chạm vào tấm lưng cường tráng của Minh, mùi hương cậu ngửi được càng nồng và đậm hơn, khiến đứa bé trong quần cậu gần tỉnh giấc.

Minh đỗ trước một ngôi biệt thự xa hoa, kiểu cách phương tây cổ điển với họa tiết hoa lá cách điệu kết hợp với ánh đèn càng làm tôn lên vẻ sang trong của ngôi nhà. Cậu nhìn ngôi nhà, cậu có cảm giác trong quá khứ, cậu đã từng đến đây. Nhưng chưa để cậu kịp nhớ ra, Minh đã mở cổng, dắt xe rồi bảo cậu vào sau khóa cổng.

Cậu răm rắp làm theo lời Minh, dù chưa vào trong nhà cậu đã nghe thấy tiếng chó sủa, cậu nhìn quanh nhưng không thấy con chó nào.

- Yên tâm, nó không cắn bậy đâu – Minh chấn an cậu.

Vào trong nhà, cậu giật mình vì ở trước là một người đàn ông đang quỳ mặt cuối sấp đất, cổ đeo xích chó. Khi thấy tính mở cửa, người đàn ông ấy từ từ bò đến chân cậu, hôn lên chân cậu. Cậu từ bất ngờ lùi lại thì va vào Minh.

- Cậu vẫn sợ hãi sao – Minh nói

Cậu không trả lời Minh chỉ đưa mắt nhìn về người con trai đang quỳ trước mặt

- Vậy sao sợ, lại vẫn nứng sản như vậy – Vừa nói Minh vào xoa lớp quần đang bao trọn lấy con cặc nứng của cậu.

- Ngẩng mặt nên cho cậu xem nào chó đĩ – Minh nói về người đang quỳ dưới sàn.

Khi cậu ta dần ngẩng mặt lên, cậu càng nhìn chăm chú vào gương mặt đó hơn. Gương mặt khiến cậu thốt lên hai chữ " Thật đẹp" trong vô thức, sống mũi, khuôn miệng, đôi mắt hai mí, đường nét khuôn mặt hài hòa đến khó tin. Cậu ta quỳ thẳng lưng ưỡn người về phía trước làm cậu thấy rõ từng múi bụng cũng như con cu đang bị giam giữ trong lồng đang chảy ra một chất gì đó, cậu đó là tinh trùng.

Càng nhìn lâu, cậu càng thấy thân thuộc, gương mặt làm cậu nhớ đến Hạo. Hạo cũng có đôi nét giống người này, rồi cậu như chợt nhận ra điều gì đó. Ngôi nhà này là nhà của Hạo, không sai được, cậu nhìn quanh để tìm kiếm bằng chứng cho nhận định của Mình. Cậu thấy trên tường có treo bức tranh gia đình, cậu cố gắng căng mắt ra nhìn, Hạo, ba mẹ của Hạo và người con trai này. Cậu nhìn Minh

- Người này là? – Cậu hỏi Minh

Minh không nói gì, Minh ung dung bước vào nhà, khiến cậu có cảm tưởng đây là nhà của Minh mới đúng. Người con trai đó, nhanh chân bò theo bước chân của Minh. Minh thấy vậy, thì lấy một chân đạp vào đầu cậu ta.

- Ra xếp giày với tháo giày cho khách, đồ chó ngu đần, dậy rồi mà không nhớ.

Nghe vậy, cậu ta bò ngược lại ra phía cậu. Cậu nhanh chân tháo giày rồi bước lên sàn. Cậu nhìn cậu ta thì thấy cậu ta đang dùng mồm ngậm từng chiếc giày một cho lên kệ để giày. Xong xuôi cậu ta lại bò theo hướng Minh, cậu đi theo sau lưng cậu ta. Minh đang ở trong bếp, tay Minh cầm một chai nước. Thấy cậu đến, Minh hỏi:

- Cậu có khát không?

Cậu lắc đầu, Minh quay qua người là quỳ như một con chó

- Khát không chó,

Cậu ta gật đầu lia lịa,

- Vậy há họng ra.

Cậu ta ngoan ngoãn há miệng, Minh khạc một bãi nước bọt nhổ vào miệng cậu ta. Cậu ta nhanh chóng nuốt xuống thì bị một cái vả vào miệng, làm cậu đứng bên cạnh có hơi bất ngờ.

- Đã cho mày nuốt chưa. Mày đúng là con chó ngu nhất ta từng huấn luyện – Minh vừa nói vừa đánh vào gương mặt xinh đẹp của cậu ta.

- Bò lại đây, vệ sinh chân cho ta.

Cậu ta ngoan ngoãn làm theo, không một tiếng kêu, không một cảm xúc chống đối nào. Khi cậu định hỏi gì đó, thì một giọng nói vang lên.

- Em về rồi, anh Tuấn ơi có gì ăn không.

Là giọng của Hạo, cậu nhanh chóng xâu chuỗi lại mọi việc. Cậu phỏng đoán người đang liếm chân Minh là Tuấn – anh trai của Hạo. Ngay lúc này, cậu không biết sẽ nói gì khi Hạo nhìn thấy bản thân cậu. Cậu có nên nén nút chốn về không để Hạo biết. Minh nhìn ánh mắt có phần sợ hãi của cậu, Minh đoán được cậu đang sợ hãi điều gì. Minh bước chỗ cậu, Tuấn thì vẫn bò phía sau Minh.

- Chưa cần sợ hãi đâu. Cậu chỉ cần đứng xem thôi. Coi là khúc dạo đầu?

- Khúc dạo đầu? – Cậu nói và nhìn Minh với ánh mắt khó hiểu.

Khi Minh định nói thêm gì đó. Hạo bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Cậu kịp nói trong sự bất ngờ.

- Thiên, sao mày lại ở đây?

- Về đến nhà, sao không trở về mới bản chất của mày. Phải để ta nói bao nhiêu lần nữa đây. Cả anh với em đều đúng là hai chó đĩ vừa ngu, vừa đần. – Minh nói với Hạo bằng giọng tức giận.

Biết chủ nhân của mình không vui, Hạo ngay lập từ cởi hết quần áo, mặc dù cậu vẫn đứng đây. Khi trên cơ thể trắng trẻo của Hạo không còn bộ quần áo vướng bận. Cậu để ý thấy, con cặc của Hạo cũng đang bị nhốt. Hạo bò đến trước mặt Minh vừa dập đâu vừa nói "xin lỗi chủ nhân", trong khi anh trai Hạo vẫn đang cố liếm bàn chân của Minh. Hạo như chẳng còn quan tâm khác, ngoài làm cho cơn giận của Minh dịu xuống. Hạo hôn lên chân Minh nhằm lấy lòng Minh. Chỉ thấy Minh không thương tiếc lấy đôi chân đó, đạp lên bộ mặt đẹp trai của Hạo, sau đó dí sát lòng bàn chân vào mặt Hạo. Cậu chỉ biết câm nín khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, con cặc của cậu thì không như vậy. Cậu tự hỏi sau Minh lại muốn cậu xem cảnh này, điều Minh muốn là gì?

- Cậu đi tắm trước đi, tớ còn phải dạy dỗ cho 2 con chó này với chuẩn bị cơm cho bạn chúng. – Minh quay sang nói với cậu.

Cậu suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng.

- Nhưng mình không biết nhà tắm ở đâu với cả mình không có quần áo ở đây. – Cậu nói.

Hiểu ra vấn đề, Minh dùng chân ra hiệu cho Hạo.

- Dẫn Thiên nên phòng mày lấy quần áo cho cậu ý mặc, chỉ cậu ý nhà tắm ở đâu. Ta cho mày 10 phút, quá 10 phút biết hậu quả rồi chứ. – Minh ngước mắt xuống nói với Hạo.

- Dạ vâng, chủ nhân. Mời cậu đi theo con – Hạo vâng dạ với Minh, rồi quay qua nói với cậu nhưng không dám nhìn vào mặt cậu.

Hạo bắt đầu bò dẫn đường, Minh kêu đứng đi như người đi cho nhanh. Hạo mới đứng bằng hai chân và dẫn cậu. Đi lên tầng hai, lúc này chỉ có 2 người. Cậu muốn hỏi Hạo vô vàn câu hỏi.

- Sao mày lại làm vậy. Mày bị Minh bắt ép đúng không. Anh Tuấn cũng là vì bị Minh bắt ép đúng không? – Cậu gặng hỏi trong khi Hạo đang kiếm đồ cho cậu.

- Không phải, là ta với anh Tuấn tự nguyện làm vậy. Không ai bắt ép cả, anh Tuấn với ta giống nhau đều là bản chất đĩ đực, muốn làm chó nhưng không ai chấp nhận. Chỉ có Minh là chịu dạy dỗ và huấn luyện bọn ta. Ta với anh Tuấn đã thề sẽ làm cho Minh hết đời – Hạo nói tự nhiên, không có gì là gượng ép.

Cậu như chết đứng khi lời đó từ Hạo.

- Mày làm vậy có hạnh phúc không?

- Hạnh phúc chứ. Được hầu hạ chủ nhân của Minh, dâng hiến cơ thể cho chủ nhân chà đạp. Được chủ nhân khen thưởng, cho ăn, vỗ về. Cảm giác đó rất hạnh phúc. – Hạo càng nói càng thể hiện sự vui sướng và hạnh phúc ra mặt.

- Mày điên rồi, mày còn là con người không?

- Ta không chắc, điều ta chắc chắn bây giờ là ta muốn tiếp tục cuộc sống như con chó dưới chân Minh. Như ta nghĩ cần thời gian để được như anh Tuấn, anh ý bây giờ được uống nước đái của Minh hằng ngày, điều đó làm ta rất ghen tị. Ta đang tập uống nhưng chưa quen lắm.

- Tại sao mày lại sa đọa như vậy? Hạo trong mắt tao là người xuất chúng, là cái đứa mỗi khi có việc gì là mẹ tao lại lôi ra so sánh với tao. Điều đó làm tao rất ghen tị với mày.

- Đừng nói nữa, mày nhanh đi tắm đi. Nhà tắm ở cuối hành lang. Nếu Minh thấy ta nói chuyện ngang hàng với mày như này. Tối nay, xác định không được ngủ đâu. – Hạo nói và giục cậu đi tắm.

Đóng cửa phòng tắm lại, cậu để nước chảy từ đỉnh đầu xuống, những suy nghĩ bủa vây lấy tâm trí cậu. Nhưng lời nói hành động của Nam, Hạo khiến cậu suy nghĩ rất nhiều. Khiến cậu đau đầu hơn cả là Minh, Minh muốn gì từ cậu. Minh muốn cậu những người đó quỳ gối, dập đầu trước cậu ta, van xin cậu ta thu nhận mình như một con đĩ chó sao. Cậu không biết, một điều chắc chắn cậu sợ hãi điều đó, nhưng con cặc của cậu thì không. Chỉ nghĩ đến cảnh đó, con cặc của cậu đã cương đến đau không chịu xuống, ngay cả khi cậu đang tắm. Tắm xong, cậu đi xuống dưới lầu, cậu thấy Minh đang ngồi trên ghế. Hạo, Tuấn thì đang trần truồng cắm mặt vào bát ăn của chó và ăn như một con chó thực thụ. Cậu để ý thi thoảng hai anh em họ còn tranh ăn của nhau, cái họ tranh là những miếng sườn ăn thừa của Minh còn sót lại. Cậu không nói gì ngồi xuống cùng bàn với Minh.

- Rốt cuộc cậu muốn gì? Nói thẳng đi – Cậu quả quyết nhìn thẳng vào mắt Minh

- Chúng ta chơi trò chơi nha. Cậu thấy như thế nào?

- Trò chơi gì? Cậu muốn tôi làm chó cho cậu như Hạo với anh Tuấn ?

- Không hẳn, nhưng nếu có thêm cậu thì cũng có thể vui hơn. Vì cậu không giống bọn chúng sinh ra đã mang bản chất loài chó.

- Cậu muốn dạy dỗ mấy con chó này không? – Minh tiếp lời.

Cậu khá bất ngờ trước câu hỏi của Minh. Cậu đã nghĩ ra nhiều tình huống sẽ có thể xảy ra. Nhưng chuyện này làm ngoài dự liệu của cậu.

- Tại sao? Tại sao cậu lại muốn tôi làm vậy? – Cậu nói.

- Vì tôi muốn biết người đang ở giữa chức danh chủ và chó sẽ làm gì, nếu có cơ hội được làm chủ? Tất nhiên nếu cậu muốn khác tôi cũng có thể suy nghĩ. Cậu không muốn sống đúng với bản chất của mình sao. Cậu không thấy bọn nó đang hạnh phúc sao? Nhìn đi, mặc dù con cặc bị khóa nhưng vẫn chảy nước dâm.

Minh nói, hướng ánh mắt về Tuấn. Tuấn biết ý, tự quỳ thẳng lưng để chân Minh đạp vào con cặc đang bị khóa.

- Nói cho cậu ý nghe, mày hạnh phúc không, Tuấn? – Minh đạp vào cặc Tuấn và nói

- Dạ con rất hạnh phúc. Mỗi ngày được làm bồn cầu của chủ nhân, được chủ nhân cho liếm chân, được chủ nhân cho ăn. Được hầu hạ chủ nhân, được chủ nhân cho phóng thích là mong ước lớn nhất của con hiện giờ. Con hạnh phúc hơn khi được chủ nhân phát tiết bên trong con, chơi đùa thân thể con. Bây giờ, được làm chủ nhân vui là lý tưởng sống của con chó ạ. – Tuấn dương ảnh mắt cầu khẩn nhìn về phía Minh, cậu cảm nhận được sự chân thành trong từng câu nói của Tuấn.

Cậu trầm mặc, bản thân cậu nên nói gì bây giờ. Nên đồng ý với đề nghị của Minh, hay nên từ chối. Cậu phải làm sao để thoát khỏi tình cảnh này. Với người như cậu, liệu chấp nhận có phải là giải pháp tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro