Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Minh, bóng rổ và nhà vệ sinh

Sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi căn phòng của cậu. Cậu không nhớ cậu ngủ lúc mấy giờ. Cơ thể cậu hơi đau nhức, đặc biệt là chỗ con cặc của cậu. Cậu mệt mỏi, bước vào nhà vệ sinh để tắm rửa chuẩn bị đi học. Bước đến phòng ăn, cậu thấy Dương đang ngồi ăn sáng.

- Ba tôi đâu – Cậu nói

Cô giúp việc đứng bên cạnh Dương nghe cậu hỏi, nghĩ cậu đang hỏi mình.

- Ông chủ đã đi làm sớm rồi ạ. Cậu có muốn ăn gì không ạ - Cô nói

- Không cần đâu. Tôi ăn ở ngoài được rồi – Nói rồi cậu rời đi.

Dương không nói gì, cũng không nhìn cậu đến một lần. Chỉ tập trung vào phần ăn trước mặt. Điều đó làm cậu hơi khó chịu.

Cậu đến lớp, trong lớp có vài người đến sớm hơn cậu. Cậu chào hỏi qua loa, rồi quay về chỗ cậu. Cậu nằm ườn ra bàn, suy nghĩ về những chuyện xảy ra ngày hôm qua. Được một lúc sau, một tiếng động mạnh làm cậu giật mình. Ngóc đầu dạy, cậu thấy Trường. Trường đang ngồi ghế trước cậu, ánh mắt mong chờ.

- Hôm qua có gì không, kể ta nghe coi – Trường nói

Thái độ mong đợi của Trường, thật giống như con chó đang mong đợi chủ cho ăn hay vui đùa vậy. Cậu nghĩ vậy.

- Không có gì. Ta không thấy gì đặc biệt cả - Cậu nhìn thẳng Trường, để tránh Trường nghi ngờ.

- Vậy sao, chán ghê – Giọng Trường thấy rõ thất vọng.

- Mà sao mày quan tâm đến chuyện này làm gì. Dù gì cũng là chuyện của người ta. Bao đồng vừa thôi.

- Không hẳn. Chỉ là tò mò thôi, ta thắc mắc nếu hai đứa con trai yêu nhau quan hệ kiểu gì, có bình thường không.

- Thì Search trên Google. Thiếu gì, trên đấy cái gì cũng có. Bậy bạ, biến thái có đủ. Chỉ cần biết tìm thôi.

- Thật sao – Ánh mắt Trường sáng lên.

- Thật, mày chưa từng thử sao. – Cậu hoài nghi hỏi Trường.

- Chưa. À mà rồi, ta cũng có tra trên Youtube nhưng không thấy gì.

Cậu lặng thinh trước câu trả lời ngây thơ của Trường. Trường với cậu còn nói với nhau mấy chuyện tạm nham trước giờ vào lớp.

- À, chiều nay đi xem bóng rổ không. - Trường hỏi cậu

- Bóng rổ? Trường mình đấu với trường nào vậy?

- Đấu giao hữu thôi, tên thì ta quên rồi, là trường đã thua trường mình trong trận đấu bóng tranh cúp tỉnh đấy. Nghe bảo để rửa nhục. Chả biết sao, đi xem không. Dù gì, chiều nay cũng nghỉ và đấu ở sân nhà, nên ra xem góp vui.

Cậu ậm ừ đồng ý. Cậu không quan tâm đến bóng rổ, cái cậu đang nghĩ đến là Minh. Đến chiều, cậu và Trường đến sân bóng rổ của trường. Sân bóng trường cậu, cũng gọi là có đầu tư, vì toàn con nhà giàu học. Chuyện có cái sân như này thì cũng là bình thường. Cậu nhìn phía trên khán đài, 10 phần thì đến 7 phần là nữ. Cũng phải, đám con trai đội bóng rổ đều cao, thân hình thì 6 múi. Mặt mũi thì không đến nỗi nào, gọi là ưa nhìn. Nhưng da dẻ thì nhiều đứa không được trắng lắm, chắc do chơi thể thao dưới trời nắng nhiều.

Cậu để ý trong đội bóng trường cậu, ngoài Minh còn một người khá là đẹp trai. Đem so với Minh thì một chín, một mười. Cậu quay sang hỏi Trường, Trường nhìn theo phía cậu chỉ.

- Ta không rõ, chắc là người mới.

Cậu ồ lên kinh ngạc lần hai. Thì ra cũng những chuyện Trường cũng không biết.

Trận đầu gần bắt đầu, cậu kiếm chỗ ngồi thì thấy ở chỗ nghỉ đội bóng của trường, Hạo với Minh đang nói cái gì đó. Hạo thì vẫn vậy, ăn mặc nhìn là biết con nhà có tiền. Minh mặc đồng phục đội bóng rổ mang số 13 nhìn khá là hợp. Cậu có cảm giác như Hạo vừa nghe Minh nói, vừa nhìn về chỗ ngồi của cậu với Trường. Trọng tài thổi còi, mọi người bắt đầu ra sân bóng.

Cậu nhìn theo Hạo, không nhầm được, Hạo đang chạy về chỗ ngồi của cậu. Cậu hướng mắt tập trung vào trận đậu, nghĩ rằng làm vậy. Hạo sẽ không để ý đến cậu.

Đến khi nhìn lại, đã thấy Hạo đã ngồi cạnh cậu với Trường.

- Lại gặp rồi, lần đầu ta thấy mày đến xem bóng rổ đó, Thiên.

Cậu cố gắng căng cơ miệng, nặn ra nụ cười cho có lệ.

- Ta đã nhiều lần rồi, mà có lần nào gặp mày đâu – Cậu quay sang nói với Hạo.

- Chắc vậy.

Cậu cảm giác không khí khá căng thẳng, trong khi đó Trường vẫn có thể vừa xem vừa ăn snack. Đến khi để ý thấy Hạo, Trường mới giật mình làm rơi túi snack. Trường nói xin chào với Hạo, Hạo cũng chào đáp lễ lại. Không khí lúc này càng căng thẳng hơn. Để phá vỡ nó, cậu quyết định mở lời trước.

- Hạo hay xem mấy trận bóng rổ vậy. Biết người mặc áo số 15 kia là ai không.

- À, là Hoàng đấy. Chắc Trường biết mà, Hoàng bảo từng học cấp 2 với Trường.

Trường cả kinh, đang uống nước thì bị sặc. Trường quay sang nói nhỏ với cậu. Thằng Hoàng ý, trước kia vừa lùn vừa béo. Cả lớp đều gọi nó là Hoàng lùn sao lần này gặp lại thay đổi nhiều đến vậy. Đúng là tác dụng của Hormone. Đang nghe Trường kể, Hạo vỗ nhẹ vai cậu.

- Chút mày có việc bận gì không. Có người muốn nói chuyện với mày.

Cậu cả kinh, cậu nghĩ đến 90% người muốn gặp cậu là Minh. Cậu định nói là có, nhưng từ ngữ đến mồm lại phát ra.

- Không, ta không bận gì cả. Mà ai vậy.

- Minh, hôm qua mày cũng gặp rồi đó.

- Ah ... Uhm... Mà mày biết Minh muốn chuyện gì với ta không – Cậu nuốt khan ngụm nước bọt, tham do Hạo.

- Không chắc. Chắc là muốn làm quen kết bạn thôi. – Hạo vui vẻ đáp lời cậu

Hạo không biết nói câu đó đã khiến cậu hoang mang lại càng hoang mang hơn. Cả ba tập trung xem trận bóng. Kết quả chung cuộc, đội trường cậu thắng. Trường kia thua thì tỏ vẻ khó chịu, không bằng lòng ra mặt. Cậu không hiểu lý do, vì xét cho cùng là đấu cho vui mà. Lúc sau cậu mới hiểu, đội trưởng đội thua phải bò như một con chó qua háng của đội trưởng đội thắng, cụ thể ở đây là Minh.

Các bạn phía sau thì hồ hào " Bò đê, Bò đê" thì Minh ngăn lại, bảo thể thao để rèn luyện sức khỏe chứ không làm nhục ai cả. Giây phút ấy, chắc mọi người nghĩ Minh cao thượng biết bao. Cậu cũng cho là cao thượng nhưng mặt khác thì không.

Lúc cậu định rời khỏi sân bóng với Trường, Hạo gọi tên cậu. Cậu nhớ đến chuyện lúc nãy Hạo nói.

Cậu bảo Trường về trước, cậu chạy đến chỗ Hạo, bên cạnh Hạo là Minh. Minh người đẫm mồ hôi, đồng phục bóng rổ của minh bị gần như ướt mồ hôi. Càng đến gần, cậu càng ngửi thấy mùi hương nam tính, thứ làm phần bên dưới cậu dần thức tỉnh. Hạo mở lời trước, ghé sát tai cậu nói nhỏ.

- Ta về trước đây, yên tâm đi. Minh không ăn thịt đâu.

Trong đầu đang định nghĩa "ăn thịt" mà Hạo nói là ý gì. Cậu còn đang suy nghĩ, không biết sẽ làm gì. Minh đã đến trước mặt cậu, bắt tay chào hỏi trước.

- Chào, hôm qua chưa được làm quen chính thức. Tên mình là cậu biết rồi. Cậu tên Thiên đúng không.

Cậu chần chừ những vẫn đưa tay ra bắt tay với Minh. Không khí ngượng ngùng, làm cậu bất giác xấu hổ mà thu tay về nhanh nhất có thể. Minh nhìn thấy thế thì cũng nói gì. Minh bảo hai đứa ra kia ngồi, muốn có chuyện muốn nói với cậu. Cậu không nhớ, hai đứa đã ngồi như thế trong bao lâu và tại sao phải ngồi như vậy. Minh thì vẫn ngồi nghịch điện thoại, cậu cũng vậy. Bởi cậu không biết nên nói gì trong trường hợp này. Bất chợt, điện thoại Minh phát ra tiếng chuông thông báo. Minh đứng dậy, quay sang nói với cậu.

- Đến giờ rồi, đi thôi.

Cậu còn đang không hiểu chuyện gì thì cậu chạy theo phía sau Minh đến nhà vệ sinh của sân bóng. Cậu không bao giờ bước chân vào đây, vì nếu nói thì nhà vệ sinh này cơ sở vật chất khá tệ so với các nhà vệ sinh khác trong trường. Không điều hòa, không mấy sấy, không có nước nóng rửa tay. Nhưng cái tệ nhất chắc phải kể đến mùi, mặc dù cậu chắc được dọn thường xuyên nhưng mùi khai khiến cậu cảm thấy buồn nôn và kinh tởm. Cậu theo sau lưng vào nhà vệ sinh mà còn phải lấy tay che mũi. Minh cười trước hành động của cậu.

- Mùi khó chịu lắm à - Minh nói

Cậu nhẹ gật đầu đồng ý.

- Vậy mà vẫn có người thích cái mùi này. Kỳ lạ lắm phải không.

Cậu bất ngờ trước câu nói của Minh. Cậu vẫn đang nghĩ về câu nói của Minh thì Minh đã đến buồng vệ sinh cuối cùng, vẫy tay bảo cậu đến. Khi cậu đến nơi, Minh mở cửa nhà vệ sinh. Mặt cậu biểu hiện rõ sự bất ngờ và ngạc nhiên, cậu câm nín với những gì trước mắt.

Một người con trai, đeo băng bịt mắt màu đen. Một chiếc giày Jordan đang được cố định trên mặt anh ta bằng băng dính che đi mồm và mũi của anh ta. Anh ta không mặc áo chỉ mặc quần lót nhưng lại bị quét để lộ lỗ đít đang nhét một thứ gì đó, anh ta ngồi trên bồn cầu. Toàn thân bị dây thừng cột chặt, sao cho hai chân bị dương cao như nhằm để người ta thấy rõ hơn trong lỗ đít của anh ta có dị vật. Con cặc của anh ta bị lôi ra ngoài quần lót, bị dây thừng buộc lại đến nỗi tím ngắt hai hòn dái, mà con cặc vẫn cứng thẳng hùng dũng, cậu nhìn nó đôi khi còn thấy nó giật giật. Một chân anh ta có đi giày, chân còn lại thì không. Vì một chiếc đang được buộc trên mặt anh ta. Anh ta như đang ý thực được ai đó, con cặc lại càng co giật hơn, miệng thì bị cái gì đó bịt lại thì phải, nên phát ra tiếng kêu không thành lời.

Cậu đứng sững người trước cảnh tượng dâm dục trước mặt, con cặc sau lớp quần của cậu như muốn bùng nổ luôn lúc này. Minh thì chỉ cười nhẹ khi nhìn biểu cảm của cậu.

- Rồi rồi, ta biết rồi. Muốn ta giải thoát nắm đúng không. Vậy biết phải làm gì rồi đúng không – Minh vừa nói, vừa gỡ băng dính khỏi cái giày đang che mặt của anh ta ra.

Bây giờ cậu mới nhìn rõ, trong miệng anh ta có ngậm gì đó. Khi Minh lôi ra thì là một chiếc tất với quần lót nam màu trắng, nhìn sơ thì màu trắng đó có mấy chỗ màu vàng. Cậu đang suy đoán thì Minh nói.

- Ngon không, tự ngậm tất với quần lót ngâm trong nước đái của chính mình. Thấy ngon không hả.

- Dạ, không ngon bằng tất với nước đái của cậu chủ ạ. So mới nước đái của cậu chủ thì mấy cái này thì không bao giờ bằng được ạ - Anh ta rõng rạc nói.

Cậu nghe giọng nói đó, mường tượng đã nghe thấy ở đâu đó rồi, nhưng bây giờ cậu không nhớ ra. Mình thì xoa đầu khen cậu ta giỏi.

- Vậy bây giờ muốn uống nước đái của cậu hay gửi tất cậu.

- Dạ cả hai ạ - Anh ta nói bằng giọng thèm thuồng.

Minh không do dự cầm chiếc giày Jordan vả vào mặt anh ta. Mặc dù đánh nhưng mặt Minh cậu thấy rõ sự vui sướng khi nghe câu đó.

- Con đĩ chó này, tham lam thật đấy.

Anh ta bị đánh như càng nứng hơn thì phải. Không chỉ con cặc cưng mạnh hơn mà cơ thể 6 múi của anh ta cũng gồng hơn sau đòn đánh đó.

- Đội ơn cậu chủ ban thưởng – Anh ta nói.

- Nghe đây chó đĩ. Nay cậu có dẫn khách đến. Phục vụ khách của cậu cho tốt. Nhưng trước tiên giới thiệu bản thân trước chứ nhỉ.

- Dạ, Con tên là Nam, tên đầy đủ là Phạm Tuấn Nam. Hiện là học sinh 12, học tại trường này ạ. Con tự phát hiện ra bản chất chó tính của mình cách đây vài tháng. Cậu chủ Minh đã mở rộng vòng tay thu nhận con đĩ chó là con. Cậu đã huấn luyện con để con có thể hoàn thành ước mơ được làm chó đĩ của mình. Con đã thề sẽ dùng thân thể rẻ rách của mình để báo ơn cậu Minh. – Nam dừng lại một chút rồi tiếp lời.

- Một thứ trên người con đều thuộc về cậu Minh. Lỗ đít, lỗ miệng của con là nơi để cậu Minh và khách của cậu xả những thứ các cậu muốn. Con cặc của con chỉ xuất tinh khi được cậu Minh cho phép. Xin cậu và cậu Minh hãy dùng con như một cái bồn cầu. Cậu rất hạnh phúc vì đã là bồn cầu, là con chó đĩ cho các cậu.

Nghe những lời nói của Nam, làm cậu rạo rực, muốn phóng tinh hơn bao giờ hết. Lời nói rõng rạc, không bị vấp hay tỏ ra xấu hổ khi nói những lời đó. Có thể là do Nam đang đeo bịt mắt nên không cảm thấy xấu hổ. Cậu càng nứng hơn khi nghĩ đến thân thế của Nam trước khi làm một con chó. Nam là lớp trưởng lớp cậu, là học sinh giỏi toàn diện, là cháu trai duy nhất của hiệu trưởng. Đẹp trai nhất lớp là những gì mấy đứa con gái lớp cậu nói về nam, đẹp từ mặt đến cơ thể tập gym. Thầy cô khen Nam không tiếc lời, thông minh sáng dạ, chơi thể dục thể thao giỏi. Giúp đỡ bạn bè, khiêm tốn những mỹ từ tốt nhất đều rơi vào con người ấy. Mà bây giờ đây, con người xuất chúng ấy đang ngồi trên bồn cầu của một nhà vệ sinh bẩn thỉu, nồng nặc mùi nước đái, tự nhận mình là một cái bồn cầu, là chó đĩ. Nghĩ đến đó, cậu chỉ muốn cởi hết quần áo mà xuất tinh cho thỏa thích.

Trong khi cậu còn mải miên man với những suy nghĩ thì Minh đã cởi bỏ dây thừng cho Nam, chỉ chừa lại con cặc bị buộc và bị mắt. Nam được giải thoát khỏi dây thừng, lập tức quỳ tư thế kiểu chó, đầu gối và hai tay nắm thành nắm đấm chạm vào cái sàn nhà dơ bẩn, thấy rõ những vệt vàng do nước đái khô lại do chưa được lau dọn. Minh đắc ý.

- Chó đĩ ra vái lạy khách của cậu đi. Nói làm sao để khách cho con hầu hạ nghe chưa.

- Dạ vâng ạ - Nam đáp.

Vì đang đeo bịt mắt, Nam vừa bò vừa lần mò. Nam đụng vào chân Minh, bị Minh dẫm lên đầu rồi bị chửi là đần đồn. Minh bảo Nam, là hướng ngược lại. Đến khi Nam chạm vào chân cậu không thấy Minh bảo gì, Nam mới bắt đầu vái lạy cậu. Mỗi khi Nam lạy cậu, cậu đều nghe được tiếng đầu Nam va chạm với sàn nhà. Cậu nghĩ cậu sẽ đau điếng đầu nếu vái lạy như Nam. Được tầm một lúc, Minh lên tiếng:

- Đủ rồi, nói đi.

- Dạ - Nam đáp – Con tên Nam, cậu là khách của cậu Minh thì cũng là chủ nhân của con, nên cậu có thể gọi con bằng bất cứ tên gì cậu muốn. Con sẽ lấy làm vinh dự và hạnh phúc nếu con được phục vụ cậu. Đầu con chỉ để làm ghế ngồi, để thờ cậu Minh và cậu. Con có thể làm mọi điều cậu muốn. Cơ thể tập gym của con mặc sức cho cậu chơi đùa. Con cặc con sẽ luôn cương để phục vụ cậu. Lỗ đít và miệng con được tạo ra để cậu với cậu Minh xả tinh. Vì vậy, cầu cậu sử dụng con chó đĩ này. – Kết lời Nam lạy cậu nhưng không ngóc đầu dậy.

- Nó đang đợi lệnh của cậu đây – Minh nhìn cậu và nói.

Cậu hoang mang không biết nên làm gì tiếp theo, con cặc căng cứng trong quần cậu thì chỉ muốn phóng tinh nhưng cậu lại chần chừ. Minh nhìn thế như hiểu ra vấn đề. Minh bước đến bên cậu.

- Cậu không biết làm như thế nào. Vậy để mình làm mẫu cho cậu nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro