Chương 23: Kế hoạch
Mình nhìn cậu, chờ đợi câu trả lời. Khang dưới chân vẫn không ngừng cọ cọ vào chân cậu. Minh nhẹ nghiêng đầu, ngầm xác định cậu vẫn đang nhìn mình.
Cậu nhìn Minh nhẹ cười.
- Anh nghĩ em nên cứu ba và trả thù người đã làm ba em làm chó không?
- Anh không biết? Anh chỉ biết hiện tại anh về phía em vậy thôi. Em muốn như thế nào cũng được, với anh không thì cho dù em chọn gì cũng được.
- Cảm động thật đấy!. - Cậu nói thở dài, ngả lưng về phía sau. - Cho dù bây giờ có cứu đi chăng nữa thì không sớm thì muộn ba cũng sẽ kiếm một người khác làm chủ thôi. Thứ tính dục như vậy, không phải là những thứ anh hay gieo vào đầu mấy con chó anh nuôi sao.
Cậu vươn tay, Khang như hiểu ý ưỡn cổ lên phía trước. Cậu ngãi nhẹ phần dưới cằm của Khang. Khang vui sướng đến lắc mông liên tục, mắt nhắm nghiền tận hưởng. Minh nheo mắt nhìn hành động của cậu, trong đầu xuất hiện những suy nghĩ hỗn tạp. Khi nhận ra điều gì đó, Minh bật cười khoái chí.
- Lúc trước, khi em hỏi về chuyện đó. Anh nghĩ em muốn cứu ba em, nhưng xem ra anh nhầm. Ngay từ đầu, em không có ý định đó. Nếu anh đoán không nhầm, ý định ban đầu của em là...
Không để Minh nói hết, cậu quay sang nhìn đối diện Minh.
- Phải, em muốn người từng "chủ nhân" thành một con chó, thậm chí còn không bằng một con chó.
Minh im lặng nhìn cậu, Minh chả thể nhớ nổi bộ dạng ngơ ngác của cậu khi gặp Nam trong nhà vệ sinh, hay khi cậu bớt ngờ thế nào khi gặp Hạo trong dạng chó. Trong lòng Minh có chút vui nhẹ. Mỗi lần tiếp xúc, cậu đều mang lại cho Minh cảm giác thú vị. Minh không kìm được mà hỏi cậu.
- Em tìm hiểu về những cái này rồi sao.
Cậu không phủ nhận.
- Chút chút thôi, đủ để hiểu mấy thứ gọi là vai vế, hay mấy trò cơ bản.
Vừa nói, cậu dùng chân nhấn vào con cặc của Khang. Vẻ mặt sắc lạnh trở lên sắc lạnh trong thoáng chốc.
- Lè lưỡi ra - Cậu ra lệnh cho Khang.
Khang răm rắp làm theo lời cậu. Cậu tựa người về phía sau, giơ chân đối diện mặt Khang. Coi cái lưỡi Khang như một cái rẻ lau và chà lên chà xuống.
Xong việc, cậu nhìn thẳng vào mắt Khang, chiếc lưỡi vẫn đang thè ra.
- Vui không, anh muốn sống như vậy để hết đời à?
Khang gật đầu liên tục, biểu cảm vui vẻ thể hiện nên khuôn mặt. Hai tay cong trước ngực, quỳ thẳng lưng, chiếc lưỡi thè nhỏ dãi. Sung sương mà sủa lên.
- Được rồi, bò vào trong đi. - Minh cất tiếng, khi chưa Khang đang ở tâm trạng đang vui sướng.
Khang nghe chủ nhân nói mà, hẩm hiu nhìn cậu. Minh hướng về phía cậu, khó hiểu nhìn cậu.
- Em học đâu ra trò này vậy?
- Trò gì? - Cậu đưa cốc nước nên uống một ngụm nhỏ và nói.
Minh không khách khí, đẩy cậu ra sopha. Ở khoảng cách này, mùi nước hoa nhàn nhạt của Minh khiến cậu u mê, dù phía cặc đã cương không tưởng nhưng cậu vẫn tỏ ra bình thường.
- Em thừa biết anh đang nói gì mà. Trò điều khiến tâm lý đó, em học ở đâu - Minh nói.
Cậu cười nhạt, tay luồn xuống, dùng lực kéo Minh nằm đè lên bản thân. Miệng cậu kề sát tai Minh. Cậu liếm nhẹ vành tai Minh, Minh cựa người muốn thoát nhưng nhưng eo thì đang bị cậu giữ chặt, cộng với khoái cảm cậu mang lại.
- Học thì từ anh thôi. Không phải anh hay làm vậy để kích thích người khác sao?
Minh nghe cậu nói vậy thì trong lòng như nở hoa mà cười không ngớt. Khi tâm trạng đang nâng nâng, cậu dùng sức dựng Minh dậy với bản thân.
- Không tệ chứ - Cậu nói.
- Ừm, đúng là học sinh giỏi. Học nhanh hơn anh tưởng. - Minh nói.
- Vì người dạy cũng giỏi.- Cậu nói.
Minh đưa tay ôm lấy cậu và hôn cậu. Cậu cũng để bản thân buông thả theo từng nhịp hôn của Minh. Khi bản thân nghĩ rằng sẽ đến giai đoạn tiếp theo thì Minh chợt ngưng lại nhìn cậu mà cười khoái chí.
- Anh ... - Cậu không nói nên lời khi Minh dừng lại. Cảm xúc đến đoạn cao trào thì ngưng lại khiến cậu khó chịu.
- Em không người duy nhất biết trêu đùa với cảm xúc đâu. Anh cũng biết - Minh nhẹ nói.
Trong lòng cậu nỗi bất mãn dâng đến tận cổ.
- Có nhiều cách để em có thể đạt được điều em muốn. Một như những gì anh với em vừa làm, nhưng thế không thì chưa đạt được, em cần kích thích của người đó lên cao nhất. Thường là nhờ thuốc kích thích. Khi dục vọng thắng, họ sẽ làm theo mọi em yêu cầu mà không sự phản kháng của tâm lý. Vấn đề là cần thời gian, nếu họ không có ham muốn hay dục vọng muốn làm chó thì sẽ hơi lâu để em có thể phá vỡ cái gọi là sĩ diện hay sự tự tôn của người đàn ông. Đặc biệt, người em muốn biến làm chó lại người trong nghề.
- Cách hai là gì? - Cậu thẳng thắn nói.
Minh cười nhạt, ghé sát tai cậu mà thì thầm đôi điều. Nghe những điều Minh nói, cậu có ngờ vực suy nghĩ.
- Làm vậy có đáng tin không.
Minh lắc đầu, vẻ chán nản thoáng qua mặt.
- Em tin anh là được. Trước mắt, em cứ làm như những gì anh bảo nếu muốn thành công.
- Em biết rồi.
Nói xong, Minh đèo cậu về nhà. Trước khi tạm biệt đưa cho cậu vào gói thuốc. Cậu nhìn nó một lúc thì nhận lấy, nắm chặt gói thuốc trong tay.
- Xong việc, gọi anh. Anh sẽ có mặt.
Cậu nhẹ gật đầu. Vào nhà, cậu nhìn quanh một lượt, hỏi người giúp việc, Dương đâu. Đồng thời bảo, người giúp việc chuẩn bị trà.
Nhận được trà, bánh từ quản gia. Cậu nhìn ấm trà hồi lâu. Mang trà và bánh lên phòng của Dương.
Ánh mắt Dương vừa kinh ngạc vừa bất ngờ. Khi thấy cậu cùng như khay trà, bánh trước mặt.
- Chuyện gì đây? - Dương hiếu kì hỏi.
- Chúng ta nói chuyện chứ.
- Về?
- Ba của tôi. - Cậu nói.
Dương nở nụ cười kiêu ngạo, tránh lối để cậu vào.
Cậu để khay lên bàn và ngồi xuống. Dương cũng ngồi cùng cậu, Dương nhìn cậu rót trà. Lông mày cau lại như nhận ra điều gì đó. Dương vươn tay, đôi ly của cậu và của bản thân. Cậu không ngạc nhiên.
- Nói điều kiện của anh đi, phải làm thế nào anh mới bao tha ba của tôi?
- Em nói gì vậy? Là tự ba em can tâm tình nguyện muốn như vậy. Ông ta tự chọn muốn được làm chó, anh không ép. Thậm chí, lúc đó anh cũng đã ông ta chọn. "Dừng lại và quên mọi chuyện, hay tiếp tục như hiện tại". Ông ta không do dự và dập đầu, cầu xin anh cho ông ta tiếp tục làm chó.
Cậu giữ chặt ly trà trong tay, mắt hơi liếc về phía ly trà của Dương. Chần chừ giây lát, cậu vẫn đưa ly uống một ngụm. Thấy vậy, Dương như gỡ được hoài nghi trong lòng mà cũng đưa ly trà lên uống một ngụm.
- Ba tôi, mong muốn được làm chó cho anh thật sao?
Dương cười mỉa.
- Em không xem mấy cái video trong ipad đó sao. Anh nhớ không nhầm thì trong đó có cả video quay lại cảnh ba em tự quay nhận chủ mà. Không lẽ em chưa xem đến.
Nói một lúc, Dương dừng lại nụ cười còn toe toét hơn trước.
- Thậm chí, ba em còn muốn em giống như ông ta. Quỳ phục dưới chân anh và van xin được phục vụ anh. - Dương nói xong, đưa một ngụm trà lên uống.
Cơ mặt cậu giật giật lên vì những lời Dương nói. Nhưng cậu vẫn đủ bình tĩnh, tay cậu dưới gầm bàn lướt điện thoại gọi cho Minh.
Ngay lúc cậu nhận được Minh đã bắt máy, cũng là lúc thần chí đã không còn minh mẫn. Phía Dương cũng vậy, anh ta đứng dậy lả đả như người say rượu chỉ vào ly tra.
- Em bỏ gì vào trong trà.
- Chỉ là chút thuốc an thần - Cậu cười nói.
Bằng chút sức lực cuối, Dương nói.
- Không phải em cũng uống sao.
Cậu nhún vai, thản nhiên như đó cũng nằm trong tính toán của cậu. Thuốc an thần Minh đưa cho cậu dược tính rất mạnh, cậu cũng dần mất đi ý thức. Lúc cậu tỉnh lại đã thấy mình đang ở cạnh Minh.
Cậu với Minh đang ở trên xe ô tô.
- Em dậy rồi sao. Anh không nghĩ em cũng uống đó.
- Dương đâu rồi?
- Anh ta ở đằng sau, yên tâm. Anh trói anh ta lại rồi.
Nghe vậy, cậu ngả ra ghế và nói.
- Chúng ta làm vậy, giống bắt cóc quá.
- Có lẽ vậy, nhưng chỉ là lúc này thôi.
- Được rồi, nơi anh nói gần đến chưa?
- Phía trước rồi.
Mình nhìn cậu trước mắt, trong lòng chợt có chút chua xót. Nghĩ cũng buồn cười, bản thân từng hạnh hà con người nhưng trước mặt dù thấy cậu có chút mệt mỏi mà lòng có chút đau.
Họ dừng xe trước một căn biệt sự kiểu cổ, nhìn xung quanh cậu đoán đây là ngoại ô. Quay đây, chẳng có lấy một căn nhà khác, ngoài căn biệt thự trước mặt.
- Nhìn giống nhà hoang quá. - Cậu nói.
Minh cười, tài xế chở cậu và Minh cũng xuống. Mở cốp xe và kéo Dương vẫn còn đang hôn mê. Có lẽ do anh ta uống nhiều trà hơn cậu. Cậu nhìn hành động từ đầu đến cậu, cậu đều không thắc mắc người tài xế này là ai hay tại sao Minh có thể có con xe này.
Người tài xế dìu Dương vào trong căn biệt thự. Sự mát lạnh bất thường xâm chiếm xúc giác của cậu. Trong khi người tài xế dìu Dương đi lên tầng. Thì Minh bảo cậu đi theo mình. Chẳng mấy chốc, một người đàn ông lịch lãm tiến lại chào hỏi cậu với Minh. Bộ vest đen, gương mặt đậm chất nam tính của người đàn ông trưởng thành. Mùi nước hoa gỗ thông nhàn nhạt khi ông ta đến gần kiến cậu có chút cuốn hút. Ông ta như rất thân với Minh. Ông ta niềm nở chào hỏi, cũng không quên đánh mắt về phía cậu và soi xét.
Ông ta mời Minh và cậu ngồi, đồng thời sai người đi lấy nước.
- Ông chủ của tôi đã xem hàng rồi. Hàng chất lượng, nhưng yêu cầu cậu đưa ra thì giá sẽ hơi cao. Không biết phía cậu Minh như thế nào?
Nghe đến chuyện tiền nong, Minh vẫn rất bình tĩnh. Nhìn cậu một lần như đang muốn hỏi ý kiến cậu. Cười nhẹ trần an Minh.
- Yên tâm, nếu các người có thể thực hiện được yêu cầu đó của tôi thì chuyện tiền nong không thành vấn đề. Thậm chí tôi có thể trả thêm nếu kết quả đúng ý của tôi.
Nhìn biểu cảm và lời nói khẳng định chắc như đinh đóng cột của cậu. Người đàn ông trước mặt nở nụ cười bí hiểm.
- Nếu cậu đã thẳng thắn như vậy thì ông chủ tôi sẽ dốc lòng và hoàn thành. Cậu muốn nhận lại hàng trong bao lâu.
Cậu uống một ngụm nước.
- Khoan nói đến thời hạn. Các người dựa vào đâu mà tự tin sẽ hoàn thành được yêu cầu của tôi.
Người đàn ông đưa mắt về phía Minh nghi hoặc.
- Tôi chưa nói với em ấy.- Minh nói.
Người đàn ông nghe vậy thì bật cười.
- Vậy mời cậu Thiên với cậu Minh theo tôi.
Minh nắm tay thì thầm vào tai cậu.
- Em tự đào mộ chôn mình vậy.
- Hả? - Cậu ngơ ngác nhìn Minh.
- Nhưng anh thích. - Minh nói rồi vươn ra cắn nhẹ vào tai cậu.
Người đàn ông đưa cậu và Minh lên tầng đến trước một căn phòng. Ông ta không gõ cửa mà chỉ chầm chầm mở cửa. Thậm chí còn không có tiếng cửa kẽo kẹt khi mở. Thứ cậu nhận ra đầu tiên là tiếng rên dâm dục khi con người làm tình.
Kế đến đập vào mặt cậu là tấm lưng trần cơ bắp của con trai. Anh ta trần truồng, hai chân đứng rộng bằng vai. Phía trước của anh ta là người đang phát ra những tiếng rên mà cậu đang nghe. Anh ta dùng tay giữ chặt đầu người phía trước mà dùng lực của eo mà ra sức thọc cặc vào người phía trước.
Điều đáng nói ở đâu, người bị thọc không những không phản kháng mà còn ra sức hối hợp với anh ta. Hai tay người đó để sau lưng.
Dẫu một lần bị thọc cặc, tiếng nhớt nhát, rên rỉ, thậm chí là đau đớn đều vang lên nhưng người đó đều chịu đựng.
- Kiki đủ rồi, lại đây chào khách. - Người đi cùng cậu và Minh nói.
Nghe thấy tiếng gọi, ban đầu cậu nghĩ là người đang quỳ kia sẽ bò lại mà sủa như chó đến chỗ ông ta. Nhưng cậu không khỏi bất ngờ, anh chàng đang đứng khi quay lại, lập tức dừng lại hành động đang thực hiện mà quỳ xuống, sủa vài tiếng như con chó vui mừng khi gặp chủ mà bò lại chỗ ông ta.
Minh thì có lẽ đã biết nên ánh mắt dửng dưng như đó là chuyện bình thường. Anh ta bò lại gần, đầu cọ cọ vào chân ông ta như để lấy lòng. Còn về phía người kia, khi được giải phóng khỏi mà ngã ngửa ra sau nhưng rất nhanh đã vực dậy mà quỳ bốn chân như chó chờ lệnh.
Lúc này, cậu mới cơ hội nhìn kĩ anh ta. Từng bắp tay, múi cơ trên bụng, đến đường nét cơ thể đều chứng minh cho một việc. Anh ta là người tập gym lâu lăm. Những cơ bắp và múi cơ của anh ta thậm chí còn hơn Minh. Nhưng trái với cơ thể đồ sồ thì anh ta mang gương mặt v-line,mái tóc vàng nhạt được tạo kiểu đậm chất hàn quốc. Chiếc lưỡi thì từ lúc cậu nhìn thì đều thò ra khỏi miệng, từng dòng dãi kéo thành một đường dài từ miệng của anh ta đến đất. Thật giống với con cặc của anh ta lúc này, nó cũng đang chảy nước hay là nước dãi của người kia cậu cũng hoàn toàn trả đoán được.
Ông ta cúi xoa nhẹ đầu anh ta rồi hướng mắt về phía cậu và Minh:
- Ra chào khách của ta đi.
Anh ta từ từ bò lại phía cậu và Minh. Sủa vài tiếng thì dập đầu xuống đất. Minh thấy thế thì cũng cúi xuống xoa nhẹ đầu anh ta như khen thưởng. Ánh mắt cậu có hơi phức tạp khi nhìn Minh làm vậy. Có gì đó đã quen thuộc nhưng cũng vẫn còn kỳ lạ.
- Kiki, từng lúc này. Ta cho phép con được nói. Con nói cho hai cậu ở đây con là gì?
- Dạ, chủ nhân. Con là một chó, một con đực nứng sản cặc suốt ngày.
Nói đến đoạn này, anh ta quỳ thẳng lưng và bắt đầu giới thiệu và các bộ phận của bản thân.
- Lưỡi chó của con dùng để vệ sinh giày dép, cặc của chủ nhân. Họng chó để uống tinh và nước đái của chủ nhân. Ngực bự để chủ nhân ra sức nắn bóp. Cặc chó để chủ nhân chà đạp và chơi đùa. Cặc chó của con chỉ khi được chủ nhân cho phép với được cưng, vì chủ nhân mà cương, vì chủ nhân được vui mà phóng tinh. Lồn chó để chủ nhân phóng uế,...
- Giỏi lắm, không uổng công ta yêu thương con. Thưởng cho này, liếm đi - Ông ta nói và giơ bàn chân đã tháo giày đến trước mặt anh ta.
Anh ta không do dự và khấu đầu tạ ơn ông ta sau đó thè chiếc lưỡi mà bắt đầu liếm. Trong suốt quá trình đó, có mấy lần ông ta cố gắng thọc cả bàn chân vào miệng anh ta. Đồng thời ông về phía cậu mà nở nụ cười khi nhìn thấy đũng quần cậu đang u lên một cục.
- Kiki, các cậu ở đâu muốn thấy con thể hiện.
- Dạ, chủ nhân.
Ngay khi nhận được nhận được lệnh, anh ta đứng dậy và tiếng chỗ người đang quỳ ngoan ngoãn từ nãy đến giờ. Anh ta nắm lấy tóc của người đó và kéo đến trước mặt cậu và Minh. Chàng trai dưới chân, thân hình dù hơi gầy nhưng mỗi lần thở cơ bụng lấp ló cũng đủ hiểu có tập tành này nọ. Nhưng nếu để so sánh với anh ta thì khác biệt quá lớn.
- Tiện cẩu, tiếp tục bú cặc tao đi. - Anh ta nói.
Giọng nói trong phút chốc của anh ta thay đổi đến đáng sợ, âm lượng đe dạo khác hoàn toàn khác toàn lúc nãy. Chàng trai kia thì cũng nghĩ nhiều và ra sức phục vụ anh ta.
Tiếng va chạm da thịt, tiếng ọc ọc khi cặc anh ta thọc cặc vào miệng người kia. Nhớt dãi, dâm thuỷ chảy thành từng dòng từ miệng của chàng trai. Không những vậy, suốt quá trình đó, không dưới năm lần anh ta vả vào mặt kẻ đang bú cặc mình.
Từng cú vả của anh ta đều khiến người nghe thấy rùng mình, lực vả tay thật không nhỏ. Mặt chàng trai đang quỳ dẫu dần xuất hiện những vết tím nhạt.
Nhưng tuyệt nhiên lực bú của chàng trai đó không giảm thậm chí, sau mỗi lần bị ăn vả. Người đó còn gia tăng tốc độ bú.
- Há họng chó của mày ra - anh ta nói.
Chàng trai ngoan ngoãn làm theo lời anh ta. Anh ta thô bạo, bóp mồm và khạc một bãi nước bọt vào miệng chàng trai.
Miệng chàng trai đó mở to, nước dãi trong miệng nhiều đến mức tràn cả ra ngoài. Anh ta hài lòng nhẹ nở nụ cười.
- Được rồi, nuốt đi
- Dạ, ba ba.
-Muốn uống nước đái của ba ba không hả? - Anh ta ngồi xổm xuống và nói.
- Dạ muốn, con muốn nước đái của ba ba.
- Vậy ra cầu xin chủ nhân của ba ba. Để ba ba cho con chó của ba được uống nước đái đi.
Chàng trai đó nghe vậy thì nhanh chân mà bò đến chân ông ta. Hết van lạy, cầu xin, lắc mông như một con chó thực thụ. Ông ta quay ra phía cậu và Minh mà nở nụ cười nhẹ.
Chỉ bằng đó, cậu cũng đã đủ hiểu một điều.
- Xem nó làm trò lấy lòng ông kìa - Minh nói.
- Được rồi. - Ông ta nói.
Chỉ đợi nghe vậy, cậu ta nhanh chân bò về phía anh ta để được uống thứ nước mà đã khó khăn lắm mới được phép uống.
- Chúng ta ra ngoài hai cậu - Ông ta cất tiếng.
Ông ta đi trước, cậu với Minh theo sau lưng. Minh vươn tới nói vào tai cậu.
- Em thấy sao hả? Nếu muốn xem nữa, anh sợ em không chịu được và ra trong quần đó.
p/s: Do có nhiều vấn đề, nên bây giờ mình mới đang chương mới. Hy vọng các bạn vẫn sẽ ủng hộ. Nhớ comment nhiều lên, làm vậy mình với nhanh ra chương được. Thank you
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro