Chương 22: Dạo đầu
Dù Nam đã rất kính cẩn chào Minh, nhưng gần như Minh còn chả buồn để tâm như thể đó là một việc hiển nhiên. Mình cởi bỏ và vứt cặp sách sang một bên.
Nam cúi đầu, gập lưng vuông góc suốt quá trình không dám ngẩng đầu nhìn Minh. Cho đến Minh đến gần và xoa vào đầu cũng như hiệu cút sang một bên thì Nam vẫn trở về trạng thái bình thường.
Về phía Mạnh và Quang dù đều đang đeo bịt mắt nhưng nghe thấy hơi từ chủ nhân. Cả hai chột dạ mà dừng lại những hành động đang thực hiện. Cả hai thực sự có những hành động chỉ nghe Minh nói.
- Sao lại dừng lại, 'chủ nhân' của mày đã cho dừng đâu.- Minh nói.
Nghe vậy, Mạnh lại tiếp tục công việc còn đang dang dở. Quang thì vẫn ngơ ngác, chỉ biết quỳ và dỏng tai nghe ngóng xung quanh. Minh ra hiệu cho Nam đi ra chỗ khác, bản thân thì thế vào chỗ của Nam.
Hai tai Nam chắp sau lưng, cúi đầu nghe theo hướng Minh chỉ và đi ra. Đã ổn định được vị trí, Minh giơ chân đạp vào Quang.
- Thẳng lưng lên. - Minh lạnh lùng nói.
Quang nhận được lệnh, ngay tức khắc dùng sức và thẳng người. Minh dùng vai của Quang như một cái kệ mà gác chân lên vậy.
Thi thoảng, Minh dừng sức nơi cổ chân và nhấn xuống vai Quang. Nhưng không hiểu sao, Quang vẫn ra sức chịu đựng. Có phải Minh đang thử thách sự chịu đựng vào Quang.
Minh bật cười nhẹ trước sự chịu đựng của Quang. Minh đánh mắt ra hiệu cho Nam lại gần cậu.
- Cởi quần và thoá khoá ra. - Vừa nói, Minh lấy từ trong bao lô một chiếc chìa khoá nhỏ và đưa cho Nam.
Nam như đã đợi chờ sự cho phép đó từ rất lâu rồi. Nhanh chóng nhận chìa khóa từ tay Minh rồi vội vàng mở khoá đến rơi chìa. Nhìn hành động luống cuống của Nam, Thiên chợt nở nụ cười trong vô thức.
Con cặc được giải phóng, lập tức dương cao như vừa lấy lại được sức sống. Lập tức một lực từ tay của Minh giáng thẳng xuống cặc của Nam.
- Ta cho mày thoá khoá, nhưng cho mày cương cặc chưa.
- Con xin lỗi, tại cặc chó không tự chủ được. - Nam nhỏ giọng.
Cậu nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng thầm nghĩ. Nam trước kia đang diễn hay bây giờ mới đang diễn.
- Biết là chưa được phép cương, nhưng sao vẫn cương - Minh dạo nạt nói.
Nam bây giờ nhìn thật sự rất khổ sở, cong người, nhắm mắt trước những cái đánh vào cặc của Minh. Nhưng rất nhanh Nam đã chỉnh lại tư thế thẳng lưng. Minh lộ vẻ thích thú lên mặt khi thấy Nam như vậy. Minh càng ra sức trêu đều cặc Nam thì cặc Nam càng cương. Nam thì chỉ van xin Minh nhưng không phải xin nhẹ tay, mà là sau một lực đánh của Minh, Nam đều nói.
- Cầu chủ nhân đánh mạnh hơn.
Lần đầu khi Nam nói vậy, Minh có vẻ hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại được uy thế,
- Vậy nếu đánh hỏng thì sao?
Minh nói xong, dơ tay nắm thẳng con cặc của Nam mà bóp. Nam nhăn mặt, chịu đựng cái bóp cặc sát gốc của Minh.
- Chỉ cần cặc chó làm chủ nhân vui thì cho dù có hỏng cũng không sao.
Nghe xong, Minh bật cười nhẹ.
- Nếu vậy, chẳng phải mày sẽ thành một con chó phế sao. Ta đâu cần một con chó phế.
Trong phút chốc, Nam nhận định được dụng ý của Minh trong câu nói đó. Nam ngay lập tức quỳ xuống.
- Chủ nhân đừng vứt bỏ con. Cho dù có là một con chó bị phế thì con cũng can tâm tình nguyện, chỉ cầu người đường vứt bỏ con.
- Ta nói sẽ vứt bỏ ngươi sao.
Sắc mặt Nam từ hoảng hốt dần lấy lại được sự bình tĩnh.
- Đứng lên, ta chưa bảo mày quỳ thì không cần quỳ. - Minh nói.
Nam nhanh chóng thực hiện mệnh lệnh của Minh. Hai tay chắp sau lưng, con cặc thì vẫn hùng dũng dương thẳng không có dấu hiệu xìu xuống.
- Mày đó, dậy bao nhiêu lần rồi. Vẫn không tiếp thu được. Là do mày ngu hay do năng lực dạy dỗ của ta kém đây.
Không một giây lao lúng, Nam dùng tay và vả mặt của bản thân.
- Là con chó đần đồn, tâm trí chỉ biết đến sự sung sướng của bản thân mà quên đi lời dạy của người. Cầu chủ nhân trách phạt.
Minh thở dài một hơi, trong khi Nam vẫn đang không ngừng tự vả mặt. Minh đánh mắt về phía cửa sổ và nhìn cậu như muốn nói gì đó. Cậu nhăn vặt khó hiểu, Minh bật cười đồng thời cũng Nam ngừng tay.
- Ra phía đi Quang cho ta, Mạnh cũng thôi nhún đi.
Mấy người sau khi nhận được lệnh, thì ai lấy đều răng rắp nghe thôi. Riêng Quang với Mạnh thì khi đã làm xong thì tự giác dập đầu với Minh mà không dám ngóc đầu dậy. Minh thuận đề để chân lên đầu hai người. Rồi bảo Nam qua ra úp mặt và liếm lỗ cho Mạnh.
Vừa nghe vậy, cậu nhăn vậy. Cảm giác ghê tởm dâng đến cổ họng. Nhưng cảm giác đó nhanh chóng được thay thế khi Thiên nhìn thấy Nam không những liếm cái lỗ của Mạnh say mê mà còn dùng hai tay giữ hai bên mông của Mạnh nhưng đang muốn tách nó ra làm đôi.
"Không cảm thấy dơ sao" cậu thầm cảm thán. Việc này so với mấy việc liếm giày hay ngửi tất thì còn trên một bậc. Việc cậu cảm thấy như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Một phần nữa, bởi góc nhìn của cậu lúc này chỉ nhìn được phần lưng không thể như Minh nhìn phía chính diện của Nam. Nếu cậu nhìn thấy bộ dạng mặt của Nam khi đang liếm lỗ hậu của Mạnh, chắc suy nghĩ kia cũng sẽ không xuất hiện nữa.
Trong lúc Nam đang làm hành động đó, Minh lấy điện thoại nhắn với cậu vài tin. Chủ yếu là hỏi cậu thấy sao, với chút lòng tự tôn cuối cùng cậu cũng phủ định chả có gì đặc biệt. Dù phần dưới thì đang nhô u một cùng to tướng.
Minh thấy tin nhắn cậu gửi, ánh mắt ánh lên tia thích thú. Minh bảo Quang đứng thẳng và bỏ bịt mắt ra.
Ngay khi vừa tháo bịt mắt, thứ đập vào mắt Quang là hình ảnh Mạnh đang quỳ chó, mông hướng lên trên thuận để Nam liếm dễ hơn. Tiếng nuốt nước bọt của Quang đủ lớn để Minh nghe được, cũng đủ là Minh biết được Quang đang muốn điều gì.
Minh đứng dậy, lại gần Quang nói điều gì đó vào tai Quang. Ánh mắt Quang vẫn chăm chú quan sát hành động của Nam.
Minh nhìn một lượt, miệng nở nụ cười nhạt. Khi Minh đã ra khỏi phòng, Quang mới chầm chậm bò lại phái Nam, cùng Nam chia nhau mà liếm.
- Đi thôi - Minh vỗ vai cậu nói.
Cậu ngơ ngác.
- Vậy thôi sao, nhưng...
- Em muốn nhập cuộc sao. - Minh cười thích thú nói.
Cậu quay phắt mặt đi chỗ khác, chối đây đẩy.
- Không cái đó,...
Minh áp sát cậu, tay luồn xuống chạm vào khối u trong quần cậu.
- Em biết em nói em dối tệ lắm không.
Cậu đẩy Minh ra, mặt truyền đến cảm giác tê nóng của sự xấu hổ.
- Nay thế thôi, nếu không vì muốn em xem cảnh vui anh cũng đã không vào.
- Vì em...
- Không phải sao, kẻ đang vốn dĩ làm người trong tức khắc xuống chó. Không lẽ em không thấy kích thích sao. Nhưng chỉ vậy thôi, lần khác anh sẽ cho em xem thứ hay hơn. Hoặc nếu em muốn thử cũng được. - Minh nói.
- Rồi đi thôi, nếu em muốn biết cách để khiến một người làm chó.
Cậu lững thững đi sau lưng Minh, ngoái đầu lại nhìn căn phòng chờ. Trong lòng không khỏi ánh lên sự tò mò " Không biết chuyện gì đang xảy ra trong đấy".
Khi vẫn còn đang mải suy nghĩ, cậu đã thấy bản thân ngồi trên xe Minh.
- Chúng ta đi đâu vậy, về nhà anh sao? - Cậu nói
- Em muốn đi đâu khác sao.
Cậu im lặng trước cậu hỏi của Minh. Hiện tại cậu cũng không muốn về nhà để nhìn thấy bản mặt đắc ý của Dương.
Đến nhà Minh, tiếng sủa của Khang vang lên, khiến cậu có chút khó chịu.
- Khang luôn vậy, mỗi khi anh về sao.
- Uhm, một phần vì bây giờ chỉ anh với Khang sống ở đây.
Khi nói câu nói, ánh mắt Minh nhìn có chút gì đó buồn buồn. Vào đến nhà, cậu để ba lô lên sopha, Khang cũng giống lần trước ăn mặc chỉnh tề như lần đầu gặp cậu để che đi bản tính của bản thân. Nhưng khi nhìn thấy người đi cùng Minh là cậu, thì chả còn khiêng rè gì, lập tức hoá thành một con chó vui mừng khi thấy chủ nhân về. Minh thì cũng vậy, xoa đầu khen ngợi, chỉ vào đôi giày trước. Làm vậy Khang cũng đã đủ hiểu để nhanh tay, lẹ chân bò đến mà tha giày vào kệ.
Minh quay vào trong bếp, còn Khang lúc này quay qua quấn lấy chân cậu mà cọ cọ. Cậu cũng chỉ biết xoa xoa đầu Khang. Minh quay lại với hai cốc nước, Khang thấy Minh quay lại thì mừng rỡ, há mồm mà thở, chiếc lưới của Khang bây giờ như một con chó vậy.
Chỉ có vậy, cặc trong quần cậu cũng đã vô thức giật giật vài cái.
- Rồi, nói đi. Em muốn biến ai thành chó vậy? - Minh ngồi xuống cạnh cậu và nói.
Ánh mắt cậu chợt thay đổi trong phút chốc.
- Chuyện đó, ....
Cậu có chút ngần ngại, nhưng vẫn lấy từ trong cặp chiếc ipad và đưa cho Minh. Minh nhận chiếc ipad và nhìn cậu một cách khó hiểu.
- Anh xem cái này trước đi.
Dù có nghi hoặc nhưng Minh vẫn mở lên xem. Một lúc lâu sau, Minh đặt chiếc ipad xuống. Cậu thì chăm chú nhìn biểu cảm của Minh.
- Anh không hiểu lắm. Nếu theo những gì anh đọc. Mấy đoạn phim anh xem thì chủ nhân chiếc Ipad này vốn dĩ đã và đang làm chó rồi. Hơn nữa là chó có chủ đàng hoàng.
Cậu kinh miệt, cầm cốc nước lên uống một ngụm nhỏ.
- Người viết mấy câu chuyện dâm dục đó, rồi cả trong video nữa là ba em.
Minh tròn mắt ngạc nhiên. Nhưng chưa kịp nói gì thì cậu đã nói.
- Trước em chỉ biết ba là con đĩ thèm cặc đàn ông. Chứ không biết được ba không chỉ là đĩ mà lại còn là chó đĩ. Anh nói em nghe đi, có phải em rồi cũng sẽ giống ba. Thành một con chó cầu mong có người khác chà đạp, sỉ nhục mình không.
Minh không để cậu nói thêm câu nào, nhào đến hôi môi cậu. Ngấu nghiến môi cậu một lúc, Minh mới từ từ tha cho môi cậu
- Nào, đừng nói bản thân mình như vậy, chỉ vì ba em như vậy. Em sẽ không như vậy nếu không muốn như vậy.
Cậu vô thức bật cười.
- Được rồi, em muốn làm gì nào? Trả thù hay cứu rỗi?
P/s: Cảm ơn tất cả mọi người đã yêu thích và theo dõi truyện của mình. Mong trong thời gian tới mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro