
s0 fan C18-23
Part2
cuộc đời nổi trôi, hạnh phúc liệu có là bất tận? đến khi nào dau khổ mới chấm dứt để tìm lại cho mình chốn bình yên đây?
Cơn ác mộng mười năm năm vẫn còn tồn tại , lịch sử lại bắt đầu lặp với đám cháy điên cuồng năm xưa, tai nạn thảm khốc hay là một âm mưu đã cướp đi sinh mạng hàng chục người và thiêu rụi tàn tích của một công tình nghiên cứu đồ sộ, một loại thuốc giúp tăng trưởng thực vật hay còn có một cái tên khác, cái tên mà chỉ có một số ít người biết, chỉ một số ít thôi vì quá nửa trong số họ đã vĩnh viễn không còn nhìn thấy ánh mặt trời, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian tội lỗi này.
Thuốc phục sinh....
Thị trấn Chungnam nằm yên bình cùng màu xanh yên bình của khu nghiên cứu thực vật, bình yên và hiền hòa với những con người tâm huyết với công việc của họ. Thị trấn Chungnam vinh dự được sinh ra người thiên tài, giáo sư trẻ nhất trong lịch sử ĐẠI HÀN DÂN QUỐC, Jang Woohyuk, tốt nghiệp ba trường đại học và có học vị giáo sư khi mới hai mươi bảy tuổi. Người dân Chungnam tự hào vì có Jang Woohyuk, tự hào vì con người thân thiện và hiền hòa ấy, người dân Chungnam yêu quý Jang Woohyuk và gia đình của anh, cái gia đình nhỏ bé với một tay Hyuk nuôi dưỡng hai đứa trẻ, hai đứa bé thần đồng giống như anh trai của nó. Cái thị trấn ấm áp cùng màu xanh ấy ngày lại ngày yên vui, ngày lại ngày hạnh phúc...cho đến một ngày....tai họa ập đến.
Nhưng
Cách đây mười năm năm, cái đêm khắc ghi vào tâm trí những người dân Chungnam sự kiện kinh hoàng về một đám cháy khủng khiếp nhất trong lịch sử. Cột lửa cao hàng chục mét bốc lên kèm theo những tiếng nổ lớn. Toàn bộ khu nghiên cứu thực vật rộng hàng trăm ha nằm cách trung tâm thị trấn không xa đã bị thiêu rụi hoàn toàn. Ngọn lửa bắt nguồn từ phòng nghiên cứu của tiến sĩ Jang sau đó lan ra các phòng khác và nhấn chìm nơi ấy trong biển lửa. Người ta đã tiến hành điều tra nhưng chẳng thể nào tìm được nguyên nhân của đám cháy ấy bắt nguồn từ đâu, kẻ nào đã làm bởi vì không thể nào cái trung tâm luôn mang một xanh yên bình ấy lại có thể bốc cháy một cách dữ dội như thế. Dưới đám tro tàn, người ta tìm thấy ba thi thể, một người lớn và hai đứa trẻ bị cháy đen thui trong một cái thùng sắt, không hiểu sao khi người ta định chạm vào những cái xác ấy thì chúng đã hóa thành tro đen nằm đau đớn ở trong cái quan tài sắt lạnh lùng.
Một âm mưu
Hay một sự giải thoát.....
Tất cả bị thời gian đẩy dần vào quên lãng....
Nhưng có ai biết đâu....sự thật vẫn còn bị che giấu thì đêm kinh hoàng ấy vẫn còn tồn tại..
Bóng ma mười năm năm trước hiện về để đòi nợ....
Trò chơi của số phận tiếp tục được bắt đầu..... part 3 ÁC MỘNG TRỞ VỀ
Thời gian cười đùa trước trò chơi của nó, vốn cứ nghĩ rằng tiếng cười đùa ấy chỉ vang lên trong một khắc rồi mãi mãi đắm chìm bởi màn quá khứ tối tăm và quên lãng. Nhưng có đôi khi mọi chuyện lại chẳng như người ta nghĩ, không phải bởi vì người ta vô tình không quan tâm đến nó mà là chẳng ai có thể ngờ là nó lại có thể xảy ra.
Đêm dài, những bóng ma vô hình cứ lởn vởn đi lại trong cơn mơ của loài người. Nó mang đến hạnh phúc, buồn đau, gợi lại một khoảng tối mà người ta đã cố quên đi hay đã vô tình quên bởi dòng chảy bất tận của đường đời, bởi sự nghiệt ngã của thời gian.
Những hình ảnh đứt đoạn của đám cháy, những gương mặt người chập chờn cười đùa thoả mãn hả hê, gương mặt một kẻ nhạt nhoà nước mắt đang gào thét trong khói lửa, quằn quại, vật vã, bàn tay nhuốm máu đã bết lại vì tro tàn và đen xì như đống than đưa ra phía trước nắm giữ một vật nhưng sao xa xôi quá, mơ hồ quá.
Nóng!
Lửa đã cháy ngập một góc trời, tiếng trẻ con khóc, tiếng gào của người thanh niên đang ôm lấy một đứa bé mặt tái xanh vì ngẹt thở.
Nóng!
Lửa cháy ngày một dữ dội, lửa gào cùng gió, cùng sự khổ đau của ba kẻ đang sắp bị chôn vùi.
Nóng!
Lửa đến rồi, lửa sắp cướp đi sinh mạng người.
Nóng....
Changmin ngồi bật dậy trên giường, mồ hôi phủ đầy trên gương mặt vẫn còn chưa hết hoảng hốt và sợ hãi bởi giấc mơ mà cậu vừa có, một giấc mơ thật sự làm cho trái tim cậu bị bóp nghẹt lại, khó thở và nhức nhối, đau đớn nhưng chẳng hiểu nguyên nhân của nỗi đau ấy xuất phát từ đâu, chỉ là một giấc mơ thôi, một cơn ác mộng mà thường khi người ta tỉnh dậy sẽ chẳng thể nhớ nổi chi tiết nó đã diễn ra như thế nào và tại sao nó lại có thể làm cho cậu sợ hãi đến như vậy. Nhìn sang người đang nằm trên chiếc giường gần đó, nhịp thở của Changmin nhẹ dần rồi trở lại bình thường. Bước xuống giường một cách cẩn thận như thể sẽ làm người đó thức giấc, cậu kéo chiếc ghế lại gần rồi ngồi xuống ngắm nhìn gương mặt Jaejoong say ngủ.
Changmin chẳng thể nào biết được chính xác bây giờ là mấy giờ cũng như cậu đã ở trong bệnh viện này bao lâu rồi, bốn ngày, năm ngày và cũng có thể là hơn một tuần rồi. Ở bên Jaejoong có nhiều thứ còn quan trọng hơn là thời gian đang lặng lẽ trôi ngoài kia, như những sự sốt sắng của Hakyung mỗi khi anh gọi đến cho cậu hỏi về tình hình của "nhân chứng"duy nhất của sự án "thuốc phục sinh". Changmin vốn định phải bắt cho Jung Yunho bị án tử hình hay đại loại một mức án nào đấy mà cậu sẽ chẳng bao giờ còn phải nhìn thấy cái bản mặt khó ưa của hắn thêm nữa, nhìn thấy Jaejoong trong tình trạng hôn mê, sự căm thù ấy trong lòng Changmin lại tăng lên gấp bội, cậu thật sự muốn giết chết hắn ngay nhưng....khoảng thời gian này, chỉ có mấy ngày thôi, mấy ngày được ở bên Jaejoong, mấy ngày được tự tay chăm sóc cho người anh trai của mình, không hiểu sao Changmin không còn nghĩ đến ân oán và hận thù khi xưa nữa. Đối Changmin bây giờ, chỉ cần có Jaejoong thôi, chỉ cần có Jaejoong là đủ cho cuộc sống của cậu rồi.
Đưa ay vuốt dọc theo gò má xương gầy của Jaejoong, gương mặt Changmin trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, nó chứa đựng tình yêu thương dồn nén bao năm nay, quằn quại trong đau khổ của sự ân hận và tiếc thương. Changmin chẳng muốn lãng phí thêm một giây phút nào nữa, c ậu muốn đưa Jaejoong về Chungnam,về thăm mộ cha mẹ, về thăm lại tàn tích của ngôi nhà khi xưa, về lại tìm lại cuộc sống yên bình một thời của cậu. Đối với Changmin, bây giờ chẳng có gì quan trọng hơn Jaejoong, chẳng có gì quan trọng hơn cuộc sống sau này của hai người. Nhưng...thực sự vẫn có một cái gì đó khiến cho Changmin không thể làm theo những gì mình muốn, cậu cảm thấy không an toàn, giống như nếu chưa làm xong việc đó thì cuộc sống sau này của cậu sẽ chẳng được yên bình. Là Jung Yunho ư? Nhưng lúc này trong tâm trí cậu, hình ảnh người thanh niên trong đám cháy của giấc mộng sáng nay lại hiện về, ai oán và bi thương. Gương mặt người đó bị khói bụi làm mờ nhạt khiến cho cậu chẳng thể nào nhớ được chính xác trông nó như thế nào, nhưng...có một cái gì đó quen lắm, Changmin không thể biết được nó là gì, cảm giác ấy khiến cho cậu bỗng nhiên cảm thấy nhói đau. Changmin lắc đầu, cậu cố gắng đẩy nó ra khỏi suy nghĩ của mình, cậu để cho gương mặt yên bình của Jaejoong xoa dịu đi những khúc mắc đang làm tâm trí cậu đảo điên. Changmin cúi xuống hôn lên chán người anh trai vẫn đang hôn mê ấy, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng ấm áp, ở bên Jaejoong, Changmin tìm lại được cho mình chốn bình yên duy nhất trong cuộc đời này.
Nhưng số phận sao lại trớ trêu như thế? Nó đang cười đùa một kẻ ngờ nghệch, một nạn nhân đang chuẩn bị chào đón trong trò chơi mới của mình. Không, có lẽ trò chơi ấy đã được bắt đầu từ rất lâu rồi, nó chỉ đang tiếp diễn mà thôi, đang tiếp diễn cho cơn ác mộng được bắt đầu từ mười năm năm trước. Chỉ có điều thời gian đã làm cho người ta quên lãng. Nhưng dù con người có quên thì số phận vẫn nhớ, nó chỉ đang chờ đợi cho cái trò chơi ấy đi đến hồi kết thúc, một kết thúc bi thảm và cái chết của những kẻ đã được chọn lựa.
Changmin...liệu có thể nào cậu biết được, mình...cũng là một nạn nhân của trò chơi này không? Chamgmin ơi....cuộc đời này...bất công lắm...liệu cậu có đánh đổi tất cả để có thể thay đổi nó hay không? Kể cả ...mạng sống của cậu...Changmin à...lựa chọn đi...có hay là...không?
Cháp 19 Tình anh em
Những tia nắng đầu tiên của một ngày dài bắt đầu chiếu xuống nhân gian và dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm cho cái thế gian lạnh lẽo này.
Nắng kéo những đường dài hiu hắt trên khung cửa trắng lạnh lùng, nắng lách qua tấm rèm cửa rồi cố định thành những dải ánh sáng lấp lánh trên bức tường vôi màu buồn tẻ, rồi cuối cùng nó đậu lại mái tóc người thanh niên đang gối đầu trên cánh tay gầy guộc của một người khác mà say ngủ. Hai con người vẫn đang mải mê trong hành trình dài của giấc ngủ, nhưng đã đến lúc họ phải thức dậy rồi bởi sự say ngủ của người làm cho thế giới của một vài người trở nên ngột ngạt hơn, đau đớn hơn.
Hàng mi khẽ lay động, nó nhíu lại và giãn ra một cách khó khăn như vẫn còn lưu luyến một giấc ngủ dài. Đôi mắt sau một thời gian chỉ biết đến bóng đêm của quá khứ ấy từ từ mở ra, chậm chạp và cẩn thận như sẵn sàng đóng lại khi gặp phải thứ ánh sáng chói chang của hiện tại. Không còn màu đen hãi hùng và đau khổ, không còn nghe thấy tiếng gió thét gào, tiếng người cười hả hê khi chứng kiến nỗi đau của kẻ khác, bây giờ chỉ có một màu trắng thanh tao ôm ấp tâm hồn. Jaejoong chớp mắt để có thể định hình cái không gian mà mình đang ở, đang nhìn thấy, đang ôm ấp lấy cơ thể dã lâu không hoạt động ấy của mình. Bức tường trắng trước mặt sau một hồi nhập nhoè thì cuối cùng cũng đứng yên lại trước đôi mắt lúc này đã mở to hơn của Jaejoong. Lúc này trong đầu cậu lấp đầy một màu trắng của tường vôi và màu đỏ của lọ hoa hồng đặt gần khung cửa sổ. Ánh nắng bên ngoài chiếu qua tấm rèm cửa làm cho lọ hoa ấy trông tươi vui hơn một chút. Nhưng rồi, đôi mắt Jaejoong dừng lại ở mái tóc quăn đen lù xù đang gối đầu lên cánh tay của cậu lúc này, trên gương mặt mệt mỏi đang say ngủ kia.
Gương mặt ấy sao thân quen thế? Sao lại khiến cho dòng suy nghĩ của cậu như bị đóng băng lại bởi một chuỗi dài cảm xúc, ngỡ ngàng, bối rối và sợ hãi vì biết đâu đây lại là một giấc mơ khác của cậu, nhưng, hơn tất cả, niềm vui từ đâu đang bắt đầu nảy nở trong tim. Jaejoong run rẩy đưa cánh tay còn lại lên, cậu ngiêng người để có thể chạm vào khuôn mặt ấy, nhưng cử động chậm chạp và khó khăn cuối cùng cũng giúp cho bàn tay gầy guộc của Jaejoong chạm đến gương mặt say ngủ của con người ấy, rồi khi những sự tiếp xúc đầu tiên của làn da xảy ra, bao nhiêu cảm xúc lại ùa về. Những giọt nước trong suốt chảy ra từ đôi mắt vẫn đang mở to vì hạnh phúc, vì ngỡ ngàng. Đôi môi từ khi nào vẽ lên một nụ cười, ấm áp và đẹp đẽ như những tia nắng ngoài kia.
"Changmin à!"
Sự ấm áp của bàn tay người đánh thức Changmin khỏi giấc ngủ, nhưng có lẽ vẫn còn chưa đủ tỉnh táo để nhận ra hơi ấm ấy xuất phát từ đâu nên cậu vẫn nhắm mắt cầm lấy tay Jaejoong mà càu nhàu.
"Anh Junsu! Cho em ngủ thêm chút nữa"
"......"
"Đừng có vuốt má em như thế, em dậy ngay đây, thật là..."
Đang bực bội thì gương mặt cau có của Changmin đột nhiên đông cứng lại trước những gì mà cậu đang chứng kiến, Jaejoong đang nhìn cậu, đôi mắt đen thân thuộc ngày nào đang nhìn cậu đầy yêu thương và chờ đợi cùng niềm hy vọng phút giây đoàn tụ sẽ đến.
"Changmin à!"
"....."
"Changmin!"
"....."
"Changm...."
Jaejoong định gọi thêm một lần nữa thì cảm thấy thân trên của cậu được nâng lên rồi bị ghì chặt lại, toàn thân Changmin run lên từng hồi theo những tiếng nấc, nước mắt từ bao giờ thi nhau chảy ướt hết cả một bên vai của Jaejoong, cậu khóc mỗi lúc một lớn hơn, khóc như một đứa trẻ lạc mất người thân, khóc như nỗi đau bao năm về trước. Jaejoong có phần hơi ngạc nhiên nhưng rồi cậu chậm chạp đưa hai cánh tay lên vỗ về Changmin, đôi tay ấy cứ vuốt dọc sống lưng của đứa em trai của mình. Đã bao lâu rồi họ mới được cảm nhận hơi ấm của nhau, cảm nhận niềm hạnh phúc được đoàn viên,niềm hạnh phúc lại được một lần nữa ở bên nhau trong cuộc đời này. Khoảng thời gian mà cả hai đã phải chờ đợi quá lâu, đau đáu và mệt mỏi.13 năm mới mang được đúng ý nghĩa của tình anh em, mười ba năm mới nhận lại được gia đình của mình. Quá dài phải không? quá đau khổ phải không? Nhưng lúc này, nỗi đau ấy đã biến mất hết rồi, chỉ còn lại niềm hạnh phúc chẳng thể nào diễn tả bằng lời, nói thế nào cho hết được đây? Làm thế nào để có thể nói được họ đang hạnh phúc như thế nào. Họ cứ thế ôm nhau mà khóc trong niềm vui bất tận, trong niềm hạnh phúc bất tận.
"Changmin ! anh về rồi đây"
"Jaejoong! Em cũng về rồi đây"
Nếu như hỏi Junsu trên đời này có điều gì tuyệt diệu nhất thì cậu sẽ trả lời rằng chính là phút guây này đây, phút giây được vùi vào lòng con người ấy mà khóc như một đứa trẻ. Jaejoong vẫn chầm chậm xoa nhẹ trên tấm lùng run rẩy của cậu, của đứa trẻ ngày nào ngồi co ro trong con hẻm nhỏ. Junsu không đủ kiên cường như Changmin, cậu đã khóc mấy tiếng rồi mà nước mắt như còn quá nhiều nên cần phải tuôn ra như niềm vui sướng của cậu. Vậy là đã đến lúc trở về nhà rồi, đã đến lúc xây dựng lại mái nhà xưa, chờ đợi là một sự đau khổ, nhưng khi niềm mong đợi đến thì hạnh phúc lại được nhân đôi lên gấp vạn lần,thế nên, có đôi khi chờ đợi lại là hạnh phúc. Eunhyuk ôm lấy đầu rồi ngã xuống mặt đất, mọi thứ trước mặt nó cứ chập chờn rồi trở nên tối đen, toàn thân lạnh buốt giống như đang có một tảng băng khổng lồ đè lên,vừa lạnh,vừa đau đớn và ép hết dưỡng khí trong phổi đi ra ngoài. Cái thân hình cao lêu nghêu của Eunhyuk dãy dụa trên mặt đất giống như một người trong cơn động kinh, quằn quại với sự đau đớn mà nó không biết đến từ đâu. Đây là cơn đau thứ tư trong ngày hôm nay, không âm ỉ chỉ nhói lên một lúc rồi biến mất như những lần trước, lần này nó khiến cho đầu óc thằng nhóc như muốn nổ tung. Hiện giờ Kibum đã đi đến chỗ Hyesung để báo cáo tình hình nên chẳng có ai có thể giúp đỡ . Eunhyuk không thể chịu đựng hơn được nữa, nó cắn chặt chuôi kiếm để ngăn cho những tiếng rên rỉ phát ra, những âm thanh có thể khiến cho những kẻ ngoài kia biết đến sự tồn tại của nó ở nơi này. nó được.
Một lúc sau, cái cơn đau quái ác ấy cuối cùng cũng biến mất, đột ngột như khi nó vừa xuất hiện và cũng chẳng biết lúc nào sẽ quay trở lại hành hạ thằng nhóc. Eunhyuk nhắm mắt lại và thở một cách khó nhọc trên sàn nhà lạnh ngắt, nó cần nghỉ ngơi một lát trước khi quay trở lại với nhiệm vụ của mình. Sau khi nhịp thở đã trở lại bình thường, Eunyuk chậm chạp đứng dậy, nó tiến đến bên cái khe hở nhỏ nằm trên bức tường trước mặt, cái khe đủ để cho nó có thể quan sát mọi thứ trong phòng bệnh của Jaejoong. Nếu như trước đó đôi mắt Eunhyuk trắng dã vì cơn đau thì lúc này, nó lại sáng lên một niềm hạnh phúc. Thế giới nhỏ bé của Eunhyuk trở nên ấm áp hơn sau những ngày lo lắng cho những kẻ mà nó tôn thờ, những kẻ mà nó coi như gia đình và mạng sống của mình. Mong sao sẽ không có cơn đau nào đến với nó ngày hôm nay nữa.
Trong phòng bệnh, Jaejoong vẫn đang say sưa trong những câu chuyện về một quá khứ xa xôi, những nỗi đau dường như biến mất để vẽ ra một tương lai yên bình, những dự định sẽ được thực hiện sau khi cậu được xuất viện. Cả Junsu và Changmin đều thở phào vì Jaejoong có lẽ đã quên mất kẻ đó, quên đi một phần nguyên nhân khiến cho anh trai họ đau khổ một thời. Nếu như cứ mãi được như thế này thì tốt biết mấy, như thế này thế giới của họ sẽ không còn bị làm đảo lộn thêm một lần nào nữa.
Tiếng gõ cửa làm cho câu chuyện của ba người bị gián đoạn, Changmin miễn cưỡng đứng dậy trong khi Junsu và Jaejoong im lặng chờ đợi sự xuất hiện của người phía sau cánh cửa. Hankyung bước vào với gương mặt hết sức vui vẻ, anh tiến lại gần chỗ Jaejoong và Junsu đang ngồi. Nhưng sự xuất hiện của Hankyung ở đây khiến cho mặt của Junsu tối sầm lại, Changmin đứng phía sau cũng không thoải mái lắm, Hankyung có thể làm cho Jaejoong nhớ lại những điều không nên nhớ. Nhưng Hankyung vờ như không để ý đến điều đó, anh vồn vã nắm lấy tay Jaejoong và mỉm cười một cách thân thiện.
"Cậu Jaejoong! Đã lâu không gặp rồi, may mà cậu đã tỉnh lại, tôi thật sự cảm thấy rất an tâm."
Jaejoong có vẻ vẫn chưa nhận ra anh, cậu ngước mắt hết nhìn Changmin rồi lại nhìn Junsu.
"Em về nhà lấy một ít đồ"
Junsu nói xong thì đứng dậy, cậu với lấy cái túi rồi quay sang dặn dò Changmin.
"Anh về rồi mai sẽ quay lại"_Nói xong Junsu quay lại nhún người chào Hankyung trước khi bỏ đi.
Còn lại ba người, Hankyung không lấy làm khó chịu trước thái độ lạnh nhạt của Junsu, anh tiếp tục câu chuyện của mình với Jaejoong ban nãy.
"Tôi đã nghe bác sĩ nói về tình hình sức khoẻ của cậu rồi, nếu không có gì thay đổi thì ít hôm nữa cậu sẽ được xuất viện, chúng tôi sẽ đưa cậu đi."
"Tôi...được đưa đi đâu?"_ Jaejoong không hiểu điều Hankyung đang nói, thấy thế anh liền quay lại nhìn Changmin.
"Về Chungnam! Em và anh Junsu sẽ đưa anh về Chungnam, anh Hankyung lo lắng cho anh nên mới đòi cho người đi theo bảo vệ"
"Changmin em..."_ Hankyung đang định nói với Changmin điều gì đó thì bị cậu kéo ra ngoài_"Em cần nói chuyện với anh một chút".
Hankyung bị Changmin lôi xềnh xệch ra bên ngoài, Cánh cửa phòng đóng lại để mặc Jaejoong vẫn ngơ ngác vì chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đến một hành lang khuất trong bệnh viện, Changmin mới buông Hankyung ra.
"Anh đang làm cái quái gì vậy?"
"Tôi mới là người phải hỏi cậu câu ấy, Jaejoong đã tỉnh lại mấy hôm rồi mà sao cậu không nói cho cậu ấy biết mọi chuyện, cũng chẳng thông báo cho tôi biết. Nếu như người của tôi không nói thì cậu định giấu tôi chắc?"
"Sự thật nào cơ? Chẳng có sự thật nào hết, em sẽ đưa Jaejoong về Chungnam và anh đừng nhắc đến chuyện đó trước mặt anh ấy nữa"_ Changmin nói xong định quay người bỏ đi thì bị Hankung giữ lại.
"Cậu điên rồi sao? Không nhớ tôi và cậu đã nói gì với nhau trước đó à? Jaejoong là nhân chứng quan trọng của vụ án này, tôi không thể để cho cậu đưa cậu ấy đi đâu hết"
"Anh ấy không nhớ chuyện gì về tên khốn đó cả, và em cũng không muốn anh ấy nhớ lại, hơn nữa, anh đã có bằng chứng buộc tội hắn rồi, không cần đến Jaejoong đâu. Em nhắc lại, coi như em thất hứa nhưng em sẽ không để cho một kẻ nào phá hỏng gia đình của em, cả anh và Jung Yunho"
Đến lúc này thì Hankyung không thể kiềm chế được nữa, anh túm lấy cổ áo Changmin dí mạnh vào tường, sự bình tĩnh của vị giám đốc sở bỗng biến đi đâu mất, trước mặt Changmin bây giờ là một Hankyung đang hết sức rối loạn vì vụ án của Jung Yunho.
"Cậu không được làm như thế! Không có Jaejoong thì vụ án lần này sẽ chẳng thể nào kết thúc được. Toàn bộ những tài liệu liên quan đến hắn đã bị lấy cắp, nó biến mất cứ như ma xui quỷ khiến và tôi đang phát điên lên vì điều đó đây. Bây giờ chỉ có Jaejoong và Junsu ra làm chứng thì mới tống tên ấy vào tù được. Nếu như cậu đưa Jaejoong đi, tôi sẽ bắt cậu vì tội cản trở vụ án"
"Anh cứ thử làm điều đó xem! Anh nghĩ em không có cách đưa anh ấy đi sao? Em sẽ đưa anh ấy đi đến một nơi mà cả cái sở cảnh sát của anh và Jung Yunho đều không thể tìm được".
"Đồ điên! Cậu nghĩ rằng tôi không tìm được thì Jung Yunho cũng không tìm được cậu ấy sao? Chẳng lẽ cậu quên hết những gì hắn đã gây ra cho Jaejoong và cho cậu sao? Cậu để cho hắn ung dung sau khi đã khiến Jaejoong chết dở sống dở vì làm vật thí nghiệm sao?''
Cả hai người dừng lại thở sau khi đẩy hết sự bực tức của mình ra bên ngoài. Changmin đẩy Hankyung ra , trước khi đi, cậu quay lại nói với anh rõ ràng từng chữ một.
"Em sẽ không thay đổi quyết định của mình đâu, em nghĩ anh không vô dụng đến mức không tìm ra chứng cứ khác để buộc tội Jung Yunho".
Hankyung lắc đầu ngán ngẩm nhìn theo cái dáng cao gầy của Changmin khuất sau dãy hành lang.
"Cảnh sát không vô dụng mà là vì thế lực của hắn quá lớn."
Hankyung lại lặng lẽ bước đi, anh rời khỏi bệnh viện với một nỗi lo mới, làm thế nào để Changmin đồng ý cho Jaejoong là làm chứng? làm thế nào để anh có thể kéo dài thời gian để có thể tìm thêm những chứng cứ khác buộc tội Jung Yunho? Mọi thứ trước mắt anh sao lại trở nên tối tăm như vậy? Lẽ nào không còn có cách nào để có thể đối phó với hắn, với một thế lực khác đứng đằng sau hắn, và với một Kim Changmin chẳng thể nào nắm bắt được. Hankyung trở về sở cảnh sát với một tâm trạng vô cùng u ám.
"Hankyung về rồi hả em?"
Câu hỏi của Jaejoong khiến cho Changmin giật mình, sao cậu lại biết tên của anh? Changmin nhớ rõ lúc đến đây anh không hề giới thiệu tên cơ mà.
"Dạ! Anh ấy về rồi, có chút chuyện quan trọng nên anh ấy phải về gấp"
Changmin trả lời và nhìn Jaejoong một cách dò xét, trên gương mặt kia mọi biểu hiện vẫn bình thường giống như trước khi Hankyung xuất hiện, có lẽ cậu đã quá lo lắng rồi.
"Anh Junsu có lẽ sáng sớm mai mới quay lại, chắc cũng cần phải chuẩn bị một số thứ trước khi về Chungnam"_Changmin vừa nói vừa đi đến bên cái bàn gần đó,cậu rót một cốc nước rồi uống sạch nó như muốn nuốt chửng tâm trạng hỗn độn của mình vào trong dạ dày.
"Changmin à!'
"Dạ!''
"...Jung Yunho...hiện giờ đang ở đâu?"
Cái cốc thuỷ tinh rơi xuống sàn nhà rồi vỡ tan, những mảnh vỡ bắn tung toé trên nền gạch trắng, chúng sắc nhọn như nỗi đau đang cào xé Changmin lúc này. Chậm chạp quay lại nhìn Jaejoong, môi nở Changmin nở một nụ cười gượng gạo.
"Anh...đang nói gì thế ?"
"Anh muốn gặp Jung Yunho"
Jajejoong nhắc lại một cách rõ ràng hơn càng khiến cho máu trong người Changmin mỗi lúc một nóng lên. Cúi xuống nhặt những mảnh vỡ rơi trên sàn nhà, cậu vờ như không hiểu điều mà Jajejoong đang nói.
"Anh vẫn còn yếu lắm, sau tai nạn trí nhớ vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, những chuyện ngày xưa còn không nhớ hết sao lại nhớ ra ai để mà hỏi em thế?"
"Changmin à! Anh nhớ anh ta mà, khi anh tỉnh lại, anh ta đã đưa anh về nhà..."
"A! Cái người tốt bụng ấy chắc có lẽ đã chuyển đến một nơi nào đó rất xa rồi, em có định tìm gặp để cám ơn anh ta nhưng không được"_ Changmin vẫn tiếp tục nhặt những mảnh vỡ của chiếc cốc thuỷ tinh như đang gom lại sự bình tĩnh của cậu. Những mảnh vỡ sắc nhọn cứa vào tay mà cậu chẳng hề cảm thấy đau, nhưng lúc đó trong lòng Changmin đã bắt đầu cho một đợt sóng mới. Jajejoong chẳng hay mình đang đổ thêm dầu vào ngọn lửa ấy nên tiếp tục nói.
"Anh ...muốn gặp Jung Yunho, chuyện Hankyung nhờ...có liên quan đến anh ta...đúng không?"
Máu bắt đầu ứa ra từ lòng bàn tay nhưng chủ nhân của nó chẳng đoái hoài, cậu vẫn tiếp tục tìm kiếm trên sàn nhà những mảnh vỡ còn sót lại có thể làm bị thương Jaejoong.
"Lúc nãy em và Hankyung ra ngoài, có người đưa hoa tới, trên tấm thiếp có đề tên Jung Yunho....suýt nữa thì anh quên mất anh ta"
Mặc dù Jaejoong nói nửa đùa nửa thật nhưng Changmin có thể cảm nhận trong giọng nói của anh trai mình, một sự chờ đợi, một chút bối rối, và một niềm hy vọng. Jaejoong có lẽ không còn bị tác động mạnh bởi quá khứ nữa, lẽ ra Changmin phải thấy vui mừng vì điều đó nhưng tâm trạng cậu lại càng trở nên tồi tệ hơn. Jaejoong giống như đang nhắc tới một người bạn cũ thân thiết chứ không phải là một kẻ đáng căm hận, cậu đã không nhớ những gì hắn đã gây ra cho mình sao? Hay là đã tha thứ cho hắn? hay là...
"Changmin à! Em làm sao thế? Tay chảy máu rồi kìa"
Jaejoong hốt hoảng bước xuống giường, Changmin do quá tức giận nên bóp chặt bàn tay đang nắm những mảnh thuỷ tinh đó lại, những giọt máu tươi nhỏ từng giọt trên nền gạch trắng tạo thành sắc màu loang lổ đau đớn lòng người. Jaejoong cuống cuồng kéo Changmin vào trong nhà tắm, xả nước để rửa vết thương và gỡ những vật thể lấp lánh đang ghim vào da thịt của Changmin.
"Em làm sao thế? Sao không cẩn thận chút nào hết vậy?"_Jaejoong xuýt xoa lấy khăn lau nhẹ nhàng bàn tay của Changmin, cẩn thận để không làm em trai cậu bị đau_" được rồi! ra ngoài rồi anh gọi bác sĩ đến băng bó lại cho em"
Jaejoong nắm lấy cánh tay Changmin kéo ra ngoài nhưng đã bị cậu giật lại. Changmin ôm chặt lấy Jaejoong bằng cả hai cánh tay, từ khoé mắt, một thứ dung dịch màu trắng đục ứa ra rồi lăn dài theo sống mũi, mặn đắng.
"Em xin lỗi! vì em hại anh ra nông nỗi này. Jajejoong à! Em thực sự xin lỗi! Chúng ta sẽ về Chungnam và quên cái thành phố đáng nguyền rủa này đi"
Jaejoong xoa đều trên tấm lưng gầy của Changmin. Cậu sao lại có thể oán trách nó được chứ. Sao có thể nào giận đứa em trai mà cậu vô cùng yêu quý, đứa em trai mà cậu gần như đánh đổi cả mạng sống mới tìm lại được.
"Min à! Sao lớn rồi mà lại khóc như trẻ con thế? Anh đương nhiên không giận em đâu. Đợi anh gặp Jung Yunho rồi chúng ta sẽ quay về Chungnam, được không?"
"Không! Em sẽ không cho anh gặp hắn, quên hắn đi! Hắn sẽ phải lĩnh án tử hình để đền tội cho những gì hắn đã gây ra"
"Em đang nói cái gì vậy?"
Jaejoong đẩy mạnh Changmin ra, chẳng thể nào tin vào những điều mình vừa mới nghe được.
"Em nói ...Jung Yunho...sẽ bị tử hình"
"Đúng vậy! Anh và anh Junsu sẽ ra làm chứng tố cáo hắn, tố cáo những gì hắn đã làm với anh trong suốt mấy năm qua. Em nghĩ thẩm phán sẽ không hẹp hòi mà ban cho hắn cái án ấy"_ Changmin dường như không còn làm chủ được những gì mình đang nói, mắt cậu trợn lên còn môi thì cười một cách đắc thắng. Không hiểu sao Jaejoong thấy toàn thân mình lạnh toát. Jaejoong quay mặt đi tránh nhìn vào đôi mắt đáng sợ đó.
"Anh ta chẳng làm gì anh cả. Chắc là có sự nhầm lẫn ở đây rồi, anh sẽ đi gặp Hankyung, anh nhớ anh ta từng nói mình là cảnh sát"
Jaejoong nói xong rồi bỏ ra ngoài, để lại Changmin với vết thương trên tay và một vết thương khác đang lan ra từ trong trái tim.
Junsu trên đường trở về nhà thì bất ngờ bị một người lạ mặt kéo vào một con hẻm nhỏ, cậu dãy dụa cố gắng chạy thoát nhưng....
Jajejoong rốt cuộc cũng nhớ ra Jung Yunho và tìm cách gặp hắn. Một người lạ mặt dẫn cậu đi gặp tên trùm mafia ấy, trong phút giây hội ngộ đã đợi chờ bao nhiêu năm thì....Chap 20 Yêu
Part 1 : Xin đừng yêu tôi!
Đã giữa tháng ba nhưng dường như mùa đông vẫn còn lưu luyến thế gian nên không chịu bỏ đi. Seoul về đêm lạnh hơn bởi những cơn gió bất chợt từ đâu ùa đến, bởi cơn mưa phùn hiu hắt như suơng đêm. Nhưng cái lạnh chẳng thể nào ngăn cản người ta đổ xuống đường để đi tìm cuộc sống. Những chiếc xe ô tô dỗ thành một hàng dài trên con đường chật hẹp, tiếng còi xe rú lên inh ỏi thay thế cho sự sốt ruột của chả nhân nó, những kẻ đang bận rộn với cuộc sống này. Không may trong những chiếc xe đó có xe của Junsu.
Dòng xe chậm chạp lăn từng vòng quay hạn hẹp tự giúp mình rời khỏi đám đông một cách khó khăn, Junsu cũng theo sự vận động đó mà cho xe nhích lên phía trước, cậu tự nhủ có lẽ phải một tiếng nữa mới về được đến nhà. Không biết có phài là Junsu có khả năng dự đoán trước tuơng lai hay không mà đúng một tiếng sau, đám tắc đường đã được giải quyết, cậu cho xe phóng nhanh hơn như thể sợ một cái gì đó tuơng tự có thể xảy ra. Đường phố Seoul rực rỡ trong anhs sáng của những ngọn đèn đường kéo dài vô tận, qua cửa xe, dong thời gian vẫn đang lặng lẽ trôi, vẫn đang lặng lẽ lùi dần vào quá khứ. Con đường trước mặt Junsu trở nên huyền ảo hơn, tráng lệ hơn, phía cuối con đường ấy, một người đang đứng đó chờ đợi cậu, guơng mặt xa xôi, nụ cười rạng rỡ, ảo ảnh đẹp đẽ được vẽ lên cùng nỗi nhớ thương anh để lại cho cậu. Junsu chẳng biết từ bao giờ trên môi đã vẽ lên một niềm hạnh phúc. Dù có là ảo ảnh nhưng sao ảo ảnh đó lại ngọt ngào đến như thế? dịu êm đến như thế?. Hyesung mà cậu yêu thương có thể nào đứng đợi cậu ở cuối con đường ấy không?
Tiếng còi xe khiến cho Junsu giật mình thoát khảo dòng hồi tưởng, cậu vội vã cho xe tránh cái vật thể đang lao như điên về phía mình.
"Đi đứng kiểu gì thế?"
Người lái xe tải với vẻ mặt giận dữ quát tháo qua ô cửa xe ô tô của ông ta, tiếng quát đó lớn đến nỗi Junsu ngồi bên trong vẫn có thể nghe thấy được. Cậu khẽ thở dài rồi cho xe tiếp tục chạy , nhưng có vẻ như hôm nay là một ngày không may mắn của Junsu thì phải, chiếc xe rên rỉ vài tiếng khàn đục rồi im hẳn, nó cứng đầu nằm yên vị một chỗ mặc cho chủ nhân đang loay hoay không biết phải làm sao. Nhìn sang cái đồng hồ chỉ vạch xăng, Junssu ngao ngán mở cửa xe rồi bước ra ngoài, quanh đây liệu có chỗ nào bán xăng không cơ chứ? Nhưng Junsu chợt nhớ ra trạm xăng gần nhất cũng cách đây 2 km trong khi chỉ còn có vài trăm met nữa là về đến nhà. Nghĩ một lúc, Junsu lấy điện thoại ra gọi người đến mang nó đi còn mình thì đi bộ về nhà, cũng không xa lắm mới lại cậu cũng muốn hít thở không khí Seoul về đêm một chút.
Mười năm phút trôi qua, cái tâm trạng trống trải của Junsu cũng vơi bớt đi được một phần nào, cái ngõ nhỏ quen thuộc dần hiện ra trước mắt cậu, hiện ra chào đón chủ nhân về với nó. Nhưng những tiếng bước chân ở đằng sau lưng cậu mỗi lúc một gần hơn, không hiểu sao cậu lại thấy lạnh người, một nỗi lo lắng vô hình hiện lên trong tâm trí khiến cho những bước chân của Junsu nhanh hơn, sau đó cậu gần như đang chạy, nhưng khi khoảng cách được kéo giãn thì Junsu bất ngờ bị kéo vào trong một con hẻm tối.
"NÀY...!"
Junsu định hét lên nhưng một bàn tay đã đưa lên bịt chặt miệng cậu lại, người ghé sát vào mặt Junsu thì thầm.
"Suỵt...cậu Junsu, tôi đây"
Trái tim Junsu không hiểu sao lại đập nhanh hơn. Cậu khẽ gật đầu nhìn người trước mặt, cái mũ lụp xụp che gần hết gương mặt, chiếc áo choàng của anh ta càng khiến cho bóng tối trong con hẻm này dày đặc hơn.
"Anh Hyesung!"
"Phải! là tôi đây..tôi có chuyện cần nói với cậu, chỗ này không tiện lắm, tôi"
Hýeung đang định nói tiếp nhưng nghe thấy có tiếng bước chân người chạy đến gần, anh vội vàng ôm chặt lấy Junsu rồi ép cậu sát vào tường. Junsu chưa kịp hiểu ra thì cảm thấy có cái gfi đó ấm áp và mềm mại đang đặt lên môi mình. Hyesung...đang hôn cậu.
"Sao lại để mất dấu rồi? tìm đi nhanh lên!"
Ba người đàn ông chạy qua chỗ anh và cậu, họ đứng lại quát tháo một hồi rồi lại nhớn nhác chạy đi. Đến khi tiếng bước chân xa dần Hyesung mới buông Junsu ra.
"Họ đi rồi, chỗ này không nên ở lâu, đi thôi"
Hyesung nắm lấy tay Junsu kéo đi nhưng cậu vẫn đứng bất động tại chỗ, nhờ có bóng tối trong con hẻm này mà Hyesung không thể nhận ra được mặt Junsu lúc ấy đã đỏ như quả cà chua chín. Cậu lúng túng một lúc rồi đi theo anh nhưng trong lồng ngực, trái tim đang đập liên hồi.
Trong đêm tối, Hyesung dắt Junsu đi qua những con hẻm nhỏ nằm sau những tòa nhà cao tầng. Con đường vòng vèo ngổn ngang bởi mùi rác hôi thối, mùi chuột bọ và mùi đất bốc lên do cơn mưa phùn đang đổ xuống. Thỉnh thoảng, những con vật đi ăn đêm thấy có tiếng chân người lại giật mình rời khỏi những thùng rác, khiến cho nó lung lay một hổi như sắp đổ, khi đã yên tâm là sự xuất hiện đột ngột của những kẻ lạ mặt không nguy hiểm đến mình thì chúng mới quay lại chỗ cũ, xục xạo trong cái đống thức ăn bẩn thỉu giúp chúng no bụng đêm nay.
Junsu không hề hỏi Hyesung về cái nơi mà hai người đang đến, cậu lặng lẽ đặt tay mình trong tay anh, cảm nhận hơi ấm, cảm nhận tình yêu đang cháy lên trong cậu, cháy lên sau nụ hôn đột ngột mà cậu vừa có. Chiếc áo khoác mặc trên người bắt đầu ngấm nước mưa, khiến cho màu của nó loang lổ thành những vệt dài. Những kẻ lang thang vạ vật nhìn hai bóng người dắt nhau đi trong đêm tối một cách khó chịu rồi lại quay về với giấc ngủ dở dang, họ cần có thời gian để ngày hôm sau còn đi kiếm cho mình miếng cơm vào bụng, mùa đông qua rồi nhưng không có nghĩa là không thể bị chết đói.
Đêm Seoul tồn tại những thế giới khác nhau của những kiếp người khác nhau, một cuộc sống giàu sang và quyền quý bên ngoài, khổ đau và đói nghèo trong màn đêm tối tăm của xã hội.
Hyesung dẫn Junsu đến trước cửa một căn nhà tồi tàn nằm trong một khu ổ chuột cách nhà cậu vài trăm mét. Một tên thuộc hạ sau khi nhìn thấy đàn anh trở về thì vội vã đứng dậy mở cửa cho hai người, sau đó, hắn lại ngồi xuống tiếp tục hơ tay trên đống lửa giống như những kẻ lang thang khác. Bước vào bên trong, Junsu không khỏi ngạc nhiên vì những gì mình thấy. Tuy không sang trọng và cầu kì nhưng bên trong ngôi nhà lại vô cùng sạch sẽ và ấm áp, nó trái ngược với mùi tanh hôi của nước cống bốc lên dọc đường đến đây. Hyesung cởi bỏ cái áo khoác rộng thùng thình của mình ra rồi treo nó lên móc áo, cái mũ lụp xụp anh đội khi nãy cũng được để ngay ngắn trên nóc tủ. Quay sang nhìn, anh thấy Junsu vẫn đứng đó quan sát mọi thứ xung quanh một cách chăm chú thì lại gần hỏi.
"Cậu Junsu!"
Nghe tiếng Hyesung gọi, Junsu giật mình quay lại, trước mặt cậu lại là một Shin Hyesung dịu dàng với nụ cười ấm áp trên môi. Anh tiến lại gần rồi ấn cậu ngồi xuống ghế còn mình đi tìm một chút gì đó để khiến cho cả hai ấm người.
"Cậu uống đi! Như thế sẽ khá hơn đấy"
Hyesung đặt trước mặt Junsu một ly ca fe nóng, màu cafe mờ đục cùng làn khói tỏa ra trong chốc lát khiến cho Junsu bình tâm lại, cậu lặng lẽ cầm nó lên và nhấm nháp một cách từ từ.
"Tôi thật sự xin lỗi vì đã đột ngột đưa cậu đến đây nhưng hiện nay mọi chuyện ngày càng trở nên rắc rối hơn rồi. Có một số chuyện tôi cần phải cho cậu biết"
"Anh cứ nói đi! Tôi vẫn đang nghe đây"
Hyesung dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói.
"Chuyện về Yunho và Jaejoong....."
Ngoài trời, mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt hơn, không khí ẩm ướt và lạnh lẽo của những ngày cuối đông khiến cho đêm Seoul càng thêm u ám. Cái u ám ở đây không chỉ bởi thời tiết mà là bởi cuộc đời này lắm điều trái ngang.
Tách cafe đã cạn, chuyện cũng đã đến hồi kết thúc, Hyesung đứng dậy đi về phía cánh cửa nơi mà anh mới treo lên đó cái áo khoác của mình.
"Tôi sẽ đưa cậu về, câu đi đã lâu nên tôi đoán chắc là những người vừa nãy sẽ lật cả Seoul lên tìm cậu mất"
"Anh nói đó là người của Hankyung, tôi nghĩ anh ta sẽ không dám nói gì đâu, việc anh ta cho người theo dõi tôi không thể chấp nhận được"
"Không nên trách cảnh sát Han, anh ta cũng vì lo lắng cho cậu và muốn làm tốt nhiệm vụ của mình thôi. Tiếc là chúng tôi không cùng một lý tưởng"
"Vậy....bao giờ...tôi mới được gặp lại anh?"
Câu hỏi của Junsu khiến cho Hyesung ngập ngừng một lát, anh quay lại nhìn cậu rồi cười, ánh đèn mờ khiến cho anh không nhận ra đôi mắt đã bắt đầu đỏ lên của Junsu, hay cũng bởi anh không muốn nhận ra điều đó.
"Cậu yên tâm, tôi sẽ luôn theo sát cậu và Jaejoong. Không để cho hai người gặp nguy hiểm."
Nhưng Hyesung càng lẩn tránh thì ngọn lửa tình yêu trong Junsu càng mãnh liệt. Như sợ phải xa anh mãi mãi, sợ chia tay rồi sẽ không còn có thể gặp lại. Junsu để cho cảm xúc của mình dâng lên mỗi lúc một nhanh hơn, như sóng biển vào những đêm trăng tròn vành vạnh. Người ta nói khi yêu thường không thể làm chủ được ý chí, người ta nói khi yêu đôi mắt chẳng thấy nổi đường đi. Cánh cửa chưa được mở ra thì đã bị đóng lại, Hyesung chẳng thể nào tin được những gì đang xảy ra với mình, Junsu đang ôm anh từ phía sau, ôm rất chặt.
"Cậu Junsu! Đừng lo lắng..sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, tôi hứa mà"_Hyesung vỗ nhè nhẹ lên bàn tay đang ôm lấy anh của Junsu.
"Tại sao?"
"Hả!"
"Tại sao ông trời lại bất công đến thế? Sao những người tôi yêu lại cứ muốn rời xa tôi?"
"...."
"Bố mẹ, Jaejoong, và....cả anh nữa"
Hyesung có lẽ đã nghe nhầm một điều gì đó hay sao mà trái tim anh mỗi lúc đập một mạnh hơn. Lúc này đây, anh muốn vất bỏ tất cả để được ôm lấy con người bé nhỏ kia vào lòng. Cái thứ tình cảm nảy sinh trong suốt quãng thời gian theo dõi từng bước đi của cậu, anh nghĩ đó chỉ là bổn phận, là trách nhiệm mà anh phải làm vì đã mang Jaejoong đi, đã cướp mái nhà thân yue của cậu. Nhưng sao mọi chuyện chẳng còn theo những gì mà anh đã suy tính trước đó. Tình cảm của anh, anh có thể khống chế được nhưng anh đâu thể nào khống chế được tình cảm của cậu , bắt cậu thôi yêu anh. Hyesung lấy một hơi rồi đẩy những suy nghĩ không nên có ra khỏi đầu, hãy coi như đây là một sự nhầm lẫn.
"Junsu à! Mọi chuyện ổn rồi mà, Jaejoong đã về bên cậu rồi, tôi đã giữ đúng lời hứa tôi..."
Nhưng Hyesung có cố gắng che giấu cảm xúc đến đâu, có cố gắng lẩn tránh đến đâu thì cũng chẳng thể nào chạy trốn khỏi tình yêu mỗi lúc một lớn của Junsu. Cậu ôm lấy anh chặt hơn như thể sợ nếu buông tay ra, anh sẽ biến mất.
"Em yêu anh"
"..."
"Em yêu anh"
Junsu lặp lại một cách rõ ràng hơn như thể sợ Hyesung không nghe thấy, nhưng tấm lưng anh vẫn đứng bất động một cách vô tình. Anh đang nghe nhầm đúng không? chuyện này không thể nào xảy ra được. có thể nào cậu lại yêu anh chứ? Tình yêu đối với một tên mafia như anh là một thứ xa xỉ, người như anh lấy gì để đảm bảo cho tình yêu đây?
"Junsu..tôi!"
Hyesung gỡ tay Junsu ra, nhưng những lời mà anh muốn nói chẳng thể nào thoát ra khỏi miệng được bởi vì...Junsu đã dùng đôi môi của mình ngăn anh lại.
Nụ hôn đam mê, nụ hôn của tình yêu khát khao cháy bỏng nhưng thầm lặng cùng những ngày dài đau khổ. Cậu chẳng thể nào chịu đựng hơn được nữa. Sao cậu lại không thể yêu anh được cơ chứ? Hai người sống trong hai thế giới khác nhau lại không thể yêu nhau sao? không thể ở bên nhau suốt đời sao? Giọt nước mắt mặng đắng chảy dài trên khuôn mặt như nỗi đau khổ mà Junsu đang phải chịu đựng.
Nụ hôn mỗi lúc một sâu hơn, Junsu vòng tay xuống dưới lần mở từng chiếc cúc áo trên người Hyesung, nhưng khi cảm giác bàn tay cậu vừa chạm vào da thịt, Hyesung đã vội vàng đẩy cậu ra. Anh lúng túng quay mặt đi chỗ khác lẩn tránh ánh mắt đau khổ và hụt hẫng của Junsu.
"Junsu! Chuyện này...không được đâu. Coi như cậu uống rượu say không kiềm chế được cảm xúc. Tôi sẽ đưa cậu về"
Say ư? anh bảo cậu say đấy. Phải , cậu đang say trong thứ tình yêu đắng cay mà cậu dành cho anh, say trong sự ngậm ngùi chịu đựng ngần ấy năm của cậu. Vậy thì sao đêm nay không để cho cơn say ấy cuốn trôi đi mọi khổ đau ? cuốn trôi mọi ràng buộc.
Junsu một lần nữa nhào đến rồi nhốt chặt Hyesung trong nụ hôn của cậu, nhốt chặt anh trong chiếc hộp tình yêu của cậu. Hyesung muốn đẩy Junsu ra, anh không thể làm cho cuộc đời của Junsu vì anh mà trở nên tăm tối, năm năm qua đã là quá đủ rồi, anh không thể một lần nữa nhóm lên rồi lại dập tắt ngọn lửa khác trong cậu. Nhưng những giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt Junsu , ấm nóng, mặn chát, đã làm cho mọi lý trí của Hyesung lùi dần, làm cho toàn thân anh không còn nghe anh nữa.
Đêm dài....mưa vẫn rơi...hai con người để cho mọi rối ren của cuộc đời lùi dần vào bóng tối, họ sưởi ấm cho nhau bằng tình yêu, bằng hơi thở, bằng nụ hôn ngọt ngào chẳng bao giờ dứt.
Xin đừng yêu anh! ....Xin đừng yêu anh!....Tình yêu của anh...xin em
Mưa....vẫn rơi
( continuer ) Part 2 Màu trắng của kí ức
"SAO CƠ?!! CẬU TA BIẾN MẤT? KHÔNG THỂ NHƯ THẾ ĐƯỢC?"
Hankyung nói mà gần như hét lên trong điện thoại, những nhân viên mà anh cử đi theo dõi Junsu báo cáo là đã mất dấu của cậu và hiện giờ họ đang dốc sức tìm kiếm. Nhưng đã mấy tiếng trôi qua mà không có kết quả gì, không ai biết cậu ta đã biến mất như thế nào và hiện giờ đang ở đâu. Junsu không có lí do gì để bỏ đi đâu cả, cậu ta còn có Jaejoong, chừng nào Jaejoong còn ở trong bệnh viện thì Junsu sẽ không đi đâu hết, trừ khi....Nghĩ đến đây gương mặt Hankyung đanh lại, vị giám đốc đó có lẽ đã đoán ra được nguyên nhân của sự biến mất này.
"Quay trở về nhà của Kim Junsu, cử người theo dõi ở những khu vực gần đó, đồng bọn của Jung Yunho sẽ đưa cậu ta về, khi thấy họ xuất hiện thì lập tức bắt giữ"
Hankyung thừa hiểu kẻ đó sẽ không để cho Junsu về nhà lúc đêm hôm khuya khoắt thế này.
"Shin Hyesung!"
Qua ô cửa kính đôi mắt Hankyung dường như tối tăm hơn, cái màn đêm ấy như cào xé tâm hồn vị giám đốc sở. Đêm nay, đêm chờ đợi để thu được một kết quả nào đấy cho vụ án này.
Tình yêu một thời em còn có nhớ? si mê, cuồng dại, khát khao để rồi ngu ngốc đẩy nó ra trong nỗi đau tôi tưởng như một mình phải gánh lấy. Tôi đã ân hận và sống như bóng ma suốt những ngày dài mệt mỏi, tôi đợi chờ ngày em quay về bên tôi. Không yêu tôi...cũng không sao, em hận tôi như điều đương nhiên tôi phải nhận....không sao,tôi chỉ cần trên thế giới này vẫn còn tồn tại một người mang tên em, mang cái tên bao đêm tôi thường gọi, Jaejoong à! Hạnh phúc nơi đâu? em là nơi tôi dừng chân cuối cùng, tôi đợi chờ ngày em đến, đợi chờ ngày em dùng đôi mắt xa xôi nhìn tôi như khi xưa.Tôi không hy vọng gì nhiều, không chờ đợi nơi em một tình yêu mà có lẽ...không bao giờ dành cho tôi. Nhưng xin em, hãy là niềm tin cho tôi tồn tại. Jung Yunho là con ma vô tình và ác độc , nhưng bên em, hãy cho tôi là một kẻ đáng thương cần vòng tay em, xin em.......
Tình yêu của tôi, xin em mãi là ánh sáng của đời tôi.
Mưa ơi, gió ơi, mang tiếng thở than của kẻ ấy đi đến bên cậu, đến bên một người vẫn còn do dự trong giấc mơ đã phai nhạt cùng thời gian.Kí ức có thể quên nhưng sự tồn tại của tình yêu là mãi mãi....
Màn đêm kéo dài thành một mảng đen kịt qua tấm rèm, nó lạnh lẽo và vô cảm cuốn theo mọi suy nghĩ của Jaejoong lúc này. Hơi lạnh của màn mưa đêm giúp cho cậu biết rằng mình còn tồn tại, còn sống để chờ đợi một người, còn sống để làm nốt những chuyện trong quá khứ còn dang dở. Nhưng sao cảm giác trong cậu lúc này lại hỗn loạn thế? bồn chồn , lo lắng, sợ hãi và cảm thấy phía trước mặt mình chẳng có đường đi. Tất cả chì bởi vì chuyện mà Changmin đã nói với cậu khi nãy. Người đó...đã bị bắt và đang chờ đợi án tử hình.
Jaejoong khẽ thở dài, cậu thu chân lại và ngồi co ro như thể muốn giữ cho cơ thể mình tránh khỏi cái giá lạnh của mưa đêm. Changmin đã ngủ, nó không cho tắt đèn vì sợ rằng bóng đêm lại khiến cho cậu biến mất. Đêm lạnh, tâm hồn cũng vì thế mà hoài cổ chăng? Chuyện quá khứ lại hiện về trong tâm trí, gương mặt một người trở về đau đáu với ngày dài mệt mỏi. Trước đây đã có một lần như thế rồi, hắn cũng bị người ta đưa đi ngay trước mặt cậu, lúc đó còn quay lại cười với cậu rồi.
"Tôi sẽ về"
Câu nói đó chẳng làm cho cậu thấy yên tâm hơn chút nào khi bóng dáng hắn biến mất trong xe cảnh sát. Bây giờ cũng thế, cũng bị nhốt vào nhà lao và đợi chờ một hình phạt lớn nhất,"Tử hình", có thể nào lại như thế chứ? Vẫn chưa gặp nhau, chưa nói chuyện được lần nào. Quá khứ coi như chẳng còn tồn tại, cứ nghĩ đó như một giấc mơ khi tỉnh dậy rồi sẽ quên hết. dù có là đau khổ và sợ hãi đến như thế nào thì cũng chỉ là mơ thôi, hiện thực là làm thế nào để tiếp tục sống với những ngày còn lại.
Nhưng giấc mơ đâu có mãi chỉ là đau khổ, là nỗi sợ hãi bóp nghẹt con tim. Trong mơ, có đôi khi hạnh phúc đến, một chút nhỏ nhoi sưởi ấm lòng người, chỉ có điều những nỗi khổ đau quá lớn để có thể còn chỗ cho hạnh phúc tồn tại, thế nên nó biến mất như chưa hề tồn tại. Con người chỉ còn lại nỗi đau ngày lại ngày làm héo hon con tim đã quá mệt mỏi vì chờ đợi.
Lạnh quá!cảm giác lạnh lẽo khiến cho cậu nhớ đến một vòng tay, một đôi mắt, một hơi thở ấm nóng gúp cho cậu thoát khỏi nỗi cô đơn. Nhưng đã quá xa vời, vì ngủ quá lâu nên mọi chuyện trước đó chẳng còn tác động đến tâm tư, nỗi đau thể xác trước đó cũng như trái tim vỡ nát vì dao đâm cũng chẳng còn, con người theo đó mà hờ hững và lạnh nhạt. Nhưng giấc mơ đã chẳng còn vậy thì sao còn mãi nghĩ về một người như thế?
Giá như....được một lần nữa tìm gặp lại...liệu có thể nào tiếp tục giấc mộng ấy không? Sau bao nhiêu năm liệu có là ảo vọng? Hy vọng làm gì để rồi thất vọng, vậy thì tốt nhất đừng có hy vọng , gặp một lần rồi sẽ mãi mãi chẳng còn quan hệ nữa. Nhưng chợt trong lòng lại thấy nhói, ân oán tình thù giữa hai người liệu có thể nào biến mất, liệu có thể nào biến mất để họ giống như những người bạn cũ hân hoan trong ngày hội ngộ.
"Anh Không ngủ được à?"
Tiếng Changmin làm cho Jaejoong giật mình, quay lại nhìn trông Changmin không giống như người bị thức giấc, nó...cũng không ngủ sao?
"Anh nhớ lại một vài chuyện nên không ngủ được"
Jaejoong cười gượng rồi kéo chăn lên cáo hơn, chẳng hiểu sao lại thấy lạnh. Changmin im lặng một hồi lâu, cậu dùng đôi mắt pha lẫn nhiều cảm xúc để nhìn Jaejoong, lo lắng, thương xót và băn khoăn.
"Nhớ chuyện gì vậy ạ?" Changmin vừa hỏi vừa ngồi xuống bên cạnh Jaejoong_"Có nhớ chuyện hồi còn ở Chungnam không? Em và anh hay ra khu nghiên cứu thực vật của ba, chơi đùa và phá hỏng cả vườn rau mà chú Woohyuk mới trồng. A! Em có quen một người có tên giống chú ấy đấy, anh ấy làm cùng với anh Junsu"
"Em có lẽ đã nhớ lại hết rồi nhỉ. Cái màu xanh ở khu nghiên cứu ây thật yên bình, anh muốn trồng rau trên đó, nhưng tiếc là nó đã bị đốt cháy mất rồi. Changmin à! Sau khi anh gặp Jung Yunho chúng ta sẽ về đó nhé"
Changmin đột nhiên đứng bật dậy khiến cho Jaejoong giật mình.
"Em đã nói là không cần phải gặp tên khốn đó mà"
"Changmin à! Em làm sao thế? Cứ nhắc đến anh ta là em lại nổi cáu. Chuyện quá khứ có thể nào không nhắc đến được không? Anh chỉ muốn..."
"Anh không được gặp hắn. Mai chúng ta sẽ về Chungnam, em đi thu xếp đây."
Changmin cắt lời Jaejoong rồi bỏ ra ngoài, cánh cửa vì sự giận dữ của cậu mà bị đóng sập lại một cách thô bạo. Jaejoong không thể hiểu được tại sao Changmin lại dễ nóng giận đến như vậy. Hôm qua cậu có nói chuyện này với Junsu nó cũng không tỏ ra gay gắt như thế thậm chí nó còn đồng tình, nhưng Changmin thì khác, cứ như đứa trẻ con giận dỗi khi người khác làm trái ý của mình. Jaejoong khẽ thở dài, có lẽ sáng mai cậu cần nói chuyện một lần nữa với Changmin.
Hai bóng người lại lặng lẽ bước đi trong đêm tối, hơi thở tan vào đêm nhẹ nhàng những xúc cảm. Họ không nói với nhau lời nào, không nhìn nhau lần nào từ khi bước chân ra khỏi ngôi nhà xơ xác đó. Không phải vì ngượng ngùng, không phải vì ân hận mà là có quá nhiều cảm xúc đến với họ, vui sướng, hạnh phúc và...nỗi lo âu khi ngôi nhà quen thuộc của Junsu hiện lên trước mắt, ngày một gần hơn.
Hyesung đưa tay kéo cao chiếc áo khoác của Junsu lên, những cử chỉ dịu dàng khiến cho con tim người đối diện ngập trong niềm hạnh phúc.
"Tạm biệt em"
Hai tiếng ấy vừa cất lên thì toàn thân anh đã bị Junsu ôm chặt cứng, cậu cố không cho những giọt nước mắt tuôn rơi như thể sợ Hyesung vì thế mà lo lắng, nhưng Junsu không phải là một người mạnh mẽ, trong tình yêu lại càng không, cậu sợ nếu buông anh ra lúc này thì sẽ chẳng còn có cơ hội gặp lại nhau nữa. Hyesung cũng vòng tay ôm lấy Junsu, anh để cho hơi ấm của mình làm dịu đi những nỗi lo âu đang làm cho cậu sợ hãi. Ngước mắt lên nhìn trời Seoul, những mảng ánh sáng bắt đầu hiện lên xa xôi phía chân trời, nhanh thôi, nó sẽ đến và chia đôi hai con người vừa mới tìm được cho nhau tình yêu, tìm cho nhau ý nghĩa của sự tồn tại.
Cuộc hội ngộ nào rồi cũng phải chia ly, Junsu buông Hyesung ra, chậm chạp, trên đôi môi ấy vẽ lên một nụ cười.
"Em sẽ đợi"
Junsu nói xong liền kéo Hyesung xuống, cậu đặt lên môi anh một nụ hôn, ngắn ngủi nhưng ngọt ngào, nụ hôn ấy kết thúc khi Junsu đẩy Hyesung ra và chạy vào trong màn đêm sắp tắt. Nước mắt lại tuôn rơi nhưng trong trái tim Junsu lúc ấy, tình yêu đã như hoa mùa xuân nở rộ.
Nhưng...hoa nở rồi cũng sẽ tàn...liệu có thể nào cho đóa hoa mong manh kia còn mãi...?
Người thanh niên đứng nhìn bóng dáng tình yêu của mình khuất sau con ngõ nhỏ, trong đôi mắt không còn vẻ lãnh đạm vốn có, nhưng niềm hạnh phúc cũng chẳng thấy đâu. Hyesung chậm chạp quay lưng đi, cái áo khoác rộng biến mất sau con hẻm nhỏ. Những con vật đi ăn đêm giương đôi mắt nhìn con người trước mặt, nhe những chiếc răng nanh để phòng vệ và gầm gừ một cách hài lòng khi kẻ đó đi qua. Không gian tối tăm dần dần biến mất, ánh sáng chạng vạng chưa đủ kéo một ngày tuơi sáng hơn trở về...nhưng từ xa xôi.....
Trời...bắt đầu sáng.
Những âm thanh rên rỉ ngày một lớn hơn, cồn cào và đau đớn khiến cho Jaejoong tỉnh giấc. Ban đầu cậu cứ nghĩ mình nghe lầm nhưng tiếng rên đó thật sự tồn tại chứ không phải là một tạp âm nào khác từ bên ngoài. Nếu là tiếng từ phòng bệnh bên kia phát ra thì không có gì lạ nhưng lẽ nào bệnh viện này lại tồi tàn đến như thế? Jaejoong lắc đầu cười, không lẽ thời gian đã khiến cho nó xuống cấp như thế sao. Cậu vẫn còn nhớ trước đây đã từng vào đây mấy lần, một lần là Changmin bị thương khi đánh nhau với sinh viên khác trong trường, lần thứ hai là Yoochun bị đâm lén...rồi lần thứ ba, khẽ cười nhạt, người được đưa vào lại là cậu chứ không phải ai khác. Nghĩ đi nghĩ lại thì cậu có duyên với cái bệnh viện này thì phải. Một giả thiết nữa được đặt ra, là ma sao? Ai da, ở cái tuổi này rồi mà còn tin những điều vớ vẩn ấy sao? Hồi bé còn sợ chứ bây giờ giây thần kinh ấy chắc là đứt mất tiêu rồi. Nhưng Jaejoong chẳng thể nào tiếp tục hồi tưởng được nữa vì tiếng rên ấy đang làm cho cậu cảm thấy vô cùng sốt ruột,cảm giác như chính mình là người đang bị thương vậy.
Trí tò mò luôn là một phần cấu tạo nên tính cách của con người và Jaejoong không phải là ngoại lệ. Cậu bước xuống giường và cố gắng tìm ra nơi phát ra âm thanh. Có vẻ như tường được cách âm không tốt, Jaejoong nghĩ thế khi thấy tiếng rên phát ra từ bức vách ở sát ngay cạnh phòng cậu. Jaejoong đặt tay lên bức tường đó đồng thời ghé sát tai vào. Nhưng âm thanh rõ nhất lại phát ra gần cái tủ đựng đồ nằm sát trong góc phòng, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Jaejoong lại rờ tay lên đó để tìm kiếm một thứ mà chính cậu cũng chẳng biết là gì. Phía bên trên cái tủ có một lỗ thông gió bằng lòng bàn tay. Tự nhiên lại thấy sởn gai ốc, âm thanh đó đúng là phát ra từ cái lỗ kia...không lẽ nào lại là ma thật? Dù dây thần kinh sợ đã đứt thì dây xúc giác vẫn còn để khiến cho Jaejoong đứng tần ngần mãi ở chỗ đó.
Nhưng...lại nhưng,trên đời có lắm kẻ kì lạ, người ta thường bảo là" đã yếu mà còn thích ra gió",Jaejoong cũng là một người như vậy. Thế nên không hiểu thế nào, vâng, lại không hiểu ma xui quỷ khiến gì mà Jaejoong cố gắng lấy cái ghế để với lên cái "lỗ ". Nhưng chưa kịp với lên thì cậu mất đà và ngã bổ nhào xuống kéo theo cái tủ đổ kềnh suýt đè lên người.
"Có chuyện gì vậy?"
Những nhân viên bảo vệ bên ngoài nghe tiếng động liền lập tức xông vào và trong tư thế sẵn sàng nhả đạn. Mặt Jaejoong tái mét giơ hai tay đứng bật dậy chắn ngang cái tủ đổ,cậu cười méo xệch.
"Không...không có gì đâu, tại tôi sơ ý ấy mà"
Mấy người bảo vệ mẫn cán sau một hồi nghe Jaejoong giải thích ngắn ngủi cũng kéo ra ngoài đứng. Còn lại một mình, Jaejoong thở phào định quay lại dựng cái tủ ấy lên. Nhưng trái với những gì cậu nghĩ, nó chẳng nặng tý nào mà nhẹ như một tấm gỗ mỏng. Jaejoong đẩy mạnh nó vào tường thì không hiểu sao cái góc ấy chuyển động để lộ ra một khoảng bằng một cánh cửa vừa cho một người đi vào.
Tiếng rên mỗi lúc một lớn,nó khiến cho Jaejoong không còn do dự mà đi ngay vào bên trong. Một căn phòng khác nằm ngay bên cạnh nhưng có điều không gian bên trong chỉ được sáng lên nhờ ngọn đèn nhỏ. Tiếng rên rỉ phát ra từ một vật thể nằm co quắp dưới cái ánh sáng ấy, là một con người.
Jaejoong cẩn thận đến chỗ nó, dây thần kinh sợ có lẽ đã đứt hết mất rồi. Cậu đưa tay chạm vào " nó" rồi quay hẳn người "nó "lại. Dưới ánh sáng mờ ảo từ cây đèn nhỏ, gương mặt kẻ đó trắng bệch, mồ hôi nhớp nháp và đôi mắt nhắm nghiền vì đau đớn. Bên cạnh nó, một thanh kiếm nằm chỏng chơ, phần chuôi kiếm nham nhở vì những vết cắn. Trông người này rất quen dường như cậu đã từng gặp ở đâu rồi.
_______________________________________________________
"Anh! Tóc dài quá để em cắt ngắn cho đỡ nóng nhá"
"Anh! Em chỉ đùa thôi mà,đừng treo em lên thế này mà tội nghiệp, nhà em còn vợ già mẹ trẻ đang đợi, ý lộn mình làm gì có vợ mà già, ANH!"
_________________________________________________
hÌnh ảnh thằng nhóc cười nham nhở rồi mếu máo trong cái khu vườn êm ả của khu vườn rộng lại hiện về. Jaejoong vội vàng nâng đầu nó dậy mà lắc mạnh.
"Cậu gì ơi! Ê này! Tỉnh lại đi, à mà cậu...tên gì nhỉ?
"E...u...n..hy..uk"
Bản lĩnh của một võ xĩ đạo không cho phép Eunhyuk gục ngã, có chết cũng phải chết cho oai phong và rõ ràng, nó thều thào từng chữ trong miệng.
"Ừ! Eunhyuk tôi nhớ rồi, cậu làm sao thế?"
Jaejoong sợ hãi ôm chặt thằng bé vào lòng, người nó lạnh toát và mồ hôi dường như ướt đẫm cái áo mỏng nó đang mặc .
"Anh đang làm gì trong này thế? có chuyện gì à?"
Jaejoong giật mình quay lại đằng sau, người vừa đến là....
Changmin không thể nhìn thấy cái vật thể đang nằm trong vòng tay Jaejoong lúc đó, cậu tiến lại gần và dường như đồng tử mắt mở to hơn khi nhận ra người đang nằm run rẩy trên mặt đất chính là kẻ đã từng dí kiếm vào cậu, nỗi khiếp sợ đêm hôm đó hiện về cùng với sự giận dữ dâng lên tột độ, Changmin cúi xuống kéo Jaejoong ra.
"Changmin à! Em làm cái gì vậy?"
"Anh hãy tránh xa nó ra, đó là tay sai của Jung Yunho, em sẽ đưa nó cho cảnh sát"
"Min à, không được đâu,cậu ấy đang bị bệnh."
Nhưng Changmin không hề để ý đến lời Jaejoong nói mà bỏ ra ngoài,Jaejoong cuống cuồng chạy theo sau, cậu nắm lấy cánh tay Changmin kéo lại.
"Min à! Nghe anh, cậu ta đang bị bệnh, em hãy cho người đến khám cho cậu ấy trước đã"
"Ở sở cảnh sát cũng có bác sĩ đấy, nó là nhân vật quan trọng nên Hankyung sẽ không thờ ơ đâu"
"Nếu đưa cậu ấy đến đó chắc chắn sẽ không tránh khỏi liên quan, trước đây cậu ấy đã giúp đỡ anh, tình cảm rất tốt, anh không muốn đối xử với cậu ấy như thế"_Jaejoong cố gắng tìm ra một lời giải thích để Changmin hiểu nhưng có vẻ như mọi cố gắng của cậu đều trỏe nên vô nghĩa khi mà lòng hận thù trong Changmin quá lớn.
"Anh còn bênh vực nó nữa à, chính nó là kẻ đã thay Jung Yunho bắt anh, anh không nhớ à? Em dù thế nào cũng phải giao nó cho cảnh sát, biết đâu nhờ nó mà tên khốn ấy được chết nhanh hơn."
Jaejoong chẳng thể nào tin được những gì Chạngmin vừa nói, lạnh lùng và tàn nhẫn, vẫn biết em trai mình hận Jung Yunho sâu sắc nhưng cậu không nghĩ nó lại căm thù hắn đến mức này, trong đôi mắt Changmin dường như không có chỗ cho sự thương hại.
"Em muốn đưa cậu ta đi thì anh cũng sẽ đi theo, anh sẽ nói với Hankyung là anh ta chẳng hề làm gì anh cả, trước đây và sau này cũng thế"
Có lẽ lúc này Jaejoong không hiểu mình đang vừa nói gì, nỗi tức giận khi Changmin thay đổi và sự lo lắng cho số phận của hai kẻ mà có lẽ đối với cậu đã từng rất quan trọng,một đang vật vã trong kia,một có thể đang ở trong một nhà giam nào đó mà cậu chẳng thể nào biết được. Kí ức ngắn ngủi khi ở biệt thự trắng sau những ngày hôn mê đã hình thành trong cậu một thứ tình cảm đặc biệt với Eunhyuk và ...với hắn.
Jaejoong nói xong liền bỏ vào trong, dường như một nỗi thất vọng ẩn chứa trong câu nói ấy, thất vọng về sự thay đổi của Changmin. Trước đây có lần nó vì hiểu nhầm mà hận cậu nhưng Jaejoong không nghĩ đứa trẻ ngây thơ và ngoan hiền khi xưa vì hận thù mà trở nên vô cảm như thế này. Nhưng Jaejoong chưa kịp đi khỏi thì Changmin đã kéo cậu trở lại, sự bình tĩnh không còn tồn tại trong cậu nữa, Changmin lúc này như phát điên lên, cậu nắm lấy cánh tay Jaejoong một cách thô bạo.
"Anh có thể làm như thế sao? Anh không hiểu em đã khổ sở như thế nào để có ngày hôm nay không? Anh sao vó thể quen mọi chuyện một cách dễ dàng như thế? Jung Yunho đã gây ra những gì anh đã quên hết rồi sao? Lại còn bênh vực cho hắn nữa"
"Changmin à! Em làm sao thế? Em đang làm anh đau"_Jaejoong cảm thấy cổ tay bị bóp chặt lại, Changmin có lẽ đã dùng hết sức như muốn bẻ gãy nó, giận dữ có lẽ đã làm cho cậu không còn làm chủ bản thân được nữa.
"BUỐNG ANH ẤY RA!"
Tiếng quát từ đằng sau khiến cho cả hai quay người lại, là....
end Part 2 ( chắc là cuối tuần mới pót được,cháp này hơi vớ vẩn) Eunhyuk mệt mỏi đứng dựa vào tường, mặt nó tuy đã có chút sức sống nhưng trông vẫn còn rất mệt mỏi, cơn đau vừa rồi có lẽ đã rút mất của thằng nhóc một phần hai sức lực, phải khó khăn lắm nó mới đứng được bằng thanh kiếm . Trông thằng nhóc lúc này giống như một chiến binh ....sắp tử trận đến nơi nhưng vẫn ngoan cường chiến đấu. Chính vì thế mà nhiều lần Kibum tự hỏi không biết có phải thằng nhóc này sinh nhầm thời hay không nữa, cấu tạo tế bào trong cơ thể nó không hề tồn tại hai chữ " sợ hãi" và" đau đớn"
Lẽ ra Eunhuyk có thể nhân lúc Changmin và Jaejoong cãi nhau mà chạy trốn nhưng nghe thấy có tiếng xô xát bên ngoài thì nó đã chẳng còn nghĩ đên việc ấy nữa. Dù có đau đớn đến đâu thì Eunhyuk cũng không thể nằm yên một chỗ để " chị dâu yêu thương" của nó bị ăn hiếp được. Thế là nó lết ra khỏi căn phòng bí mật đó tới chỗ Jaejoong mà không hề nghĩ đến việc nó sẽ bị bắt và tống vào tù cùng với đại ca của nó. Nhưng Eunhyuk thực sự không thích cái cách mà Changmin đối xử với Jaejoong, cứ giống như một người đang điên lên vì thất bại trong tình yêu vậy. Changmin như thế với ai nó không quan tâm nhưng riêng với Jaejoong thì không được phép. Đôi mắt Eunhyuk nhìn bàn tay đang giữ Jaejoong của Changmin chằm chằm và có thể xông vào ăn thua đủ ngay nếu cậu không buông Jaejoong ra.
Jaejoong có phần hơi ngạc nhiên trước thái độ của Eunhyuk nên vẫn đứng yên bất động cho đến khi Changmin buông cậu ra và đi đến chỗ Eunhyuk .
"Tỉnh rồi à? tốt lắm, như thế này thì anh không còn băn khoăn gì nữa nhé"
Changmin vừa nói vừa quay lại nhìn Jaejoong cười đắc thắng. Jaejoong đang không biết làm thế nào thì Changmin đã đi ra cửa. Không kịp suy nghĩ, cậu vội vàng chạy đến khóa trái cửa lại và kéo cái bàn đến chắn ngang.
"ANH LÀM GÌ THẾ? MỞ CỬA RA CHO EM! JAEJOONG!"
Changmin tức tối đập cửa âm ầm từ bên ngoài nhưng Jaejoong không hề để ý đên điều đó, với cậu lúc này sự an nguy của Eunhyuk quan trọng hơn là sự giận dỗi của Changmin mấy hôm nay.
"Đi thôi! Tôi nghĩ người ta sẽ đến bắt cậu bất cứ lúc nào"_Jaejoong vừa nói vừa đỡ Eunhyuk đứng dậy_" Nói cho tôi biết làm cách nào để ra khỏi đây"
Tiếng phá cửa từ bên ngoài mỗi lúc một lớn hơn, có vẻ như Chanmgin đã thực sự phát điên lên rồi, cánh cửa trước mặt cậu và Eunhyk đang rung lên bần bần và có thể bị phá ra trong một vài nhát đập nữa.
"Nó làm sao thế nhỉ? dù sao đây cũng là bệnh viện mà"
Jaejoong thở dài rồi dìu Eunhyuk chạy theo lối của căn phòng bí mật, nơi mà Eunhyuk theo dõi cậu mấy hôm nay. Bên ngoài, Changmin và mấy người bảo vệ vẫn đang cố hết sức phá cửa. Một lúc sau thì cái cánh cửa ngoan cố ấy cũng mở ra, cái bàn được chắn ngang theo sức công phá mà đổ nhào và nằm chỏng chơ trên sàn nhà. Nhưng Jaejoong và Eunhyuk đã không còn ở đó. Một nỗi lo lắng bỗng hiện lên choán đầy tâm trí Changmin.
"Gọi người đến chặn các lối ra trong bệnh lại, nói là anh trai tôi bị bắt cóc"
Changmin nói với mấy nhân viên bảo vệ còn mình thì chạy theo con đường trong căn phòng bí mật mà cậu đoán chắc Jaejoong va Eunhyuk đã theo nó để đi ra ngoài, trong lòng cậu lúc này như có lửa đốt. Changmin đã không còn đủ tỉnh táo nữa, tất cả những hành động của cậu mấy ngày hôm nay và cả bây giờ đều như diễn ra một cách vô thức. Changmin như con thú bị thương điên cuồng chạy đi tìm kiếm bóng dáng người mình thương yêu nhất.
Nhưng nếu như Changmin không quá ngoan cố đòi gọi cảnh sát đến bắt Eunhyuk thì đã không xảy ra cơ sự này, cái sự việc bắt đầu cho một tấn bi kịch trong cuộc đời cậu.
Căn phòng mà Eunhyuk đang theo dõi để bảo vệ Jaejoong thông với một căn phòng khác nằm ở hành lang bên kia nên khi Changmin đang phá cửa ở bên này thì cậu và Eunhyuk đã thoát ra ngoài bằng thang máy. Chạy ra đến cổng bệnh viện hai kẻ bỏ trốn đang loay hoay không biết làm sao thì một chiếc xe oto đã phóng đến chắn trước mặt. Jaejoong giật mình kéo Eunhyuk lùi lại, chưa kịp phản ứng thì người trong xe đã vội vàng bước ra.
"Lên xe đi! Mau lên!"
"...Cậu là... ?
Jaejoong chưa kịp hỏi hết câu thì cả cậu và Eunhyuk đã bị đá vào xe một cách thô bạo.
"Chậm chạp quá đấy, cảnh sát mò đến bây giờ"
Jaejoong đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra thì chiếc xe đó đã lăn bánh rồi nó phóng như điên trước khi những tiếng còi xe cảnh sát réo lên inh ỏi từ con đường trước mặt.
"Sungmin à! Không thể nhẹ nhàng hơn sao?"
Eunhyuk đã tỉnh hẳn, nó nhăn nhó nhìn kẻ đang lái xe mà làu bàu.
"Này! nhẹ nhàng để mà chết cả lũ à? Kibum đâu mà chỉ có mình cậu với con người rắc rối này?"_Sungmin hất đầu về phía Jaejoong mặt mày đang tái mét vì say xe.
"Cậu lái chậm chậm thôi, anh Jaejoong không quen đi nhanh thế này đâu"
"Phải rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt nếu không bọn cớm đuổi kịp thì rắc rối to"
Eunhyuk thở dai rồi quay sang vỗ vỗ vào vai Jaejoong.
"Anh à! Cố chịu một chút nữa thôi, sắp đến nơi rồi"
Jaejoong lúc này chẳng thể nào biết được cái nơi mà họ đang đến là nơi nào, cậu chỉ biết trời đất đang quay cuồng và như sắp đổ sập xuống đầu ngay bây giờ vậy.
"Chúng ta đang đi đâu? về chỗ anh Hyesung à?"
"Không! đến một nơi đặc biệt cho cả hai người"_ Sungmin mỉm cười kín đáo, Eunhyuk không hiểu cậu ta đang nói đến chỗ nào nhưng nó đã quá quen với cái kiểu nói úp úp mở mở ấy nên không hỏi lại. Quay sang nhìn Jaejoong mặt mày xanh lét mà an ủi.
"Cố gắng chịu một chút nữa thôi anh"
Chiếc xe vẫn lao đi như gió trên xa lộ, nó bỏ lại đằng sau những kẻ kiếm tìm và một bãi chiến trường hỗn loạn.
"Thế nào rồi?"
Hankyung hớt hải chạy đến chỗ Changmin đang đứng, mặt cậu trông ảo não đến đáng thuơng hại.
"Cảnh sát cho biết có một chiếc xe phóng với tốc độ cao rời khỏi bệnh viện Seoul, đã đuổi theo nhưng nó đã biến mất đến khó hiểu. Có lẽ Jaejoong đang ở trên chiếc xe đó"
Changmin chỉ nhếch mắt lên nhìn Hankyung một lát rồi lại cúi xuống, đầu óc cậu lúc này như muốn nổ tung ra với suy nghĩ Jaejoong sẽ biến mất cùng với đồng bọn của Jung Yunho và chẳng biết đến bao giờ mới tìm được. Nếu như cậu không cãi nhau với Jaejoong thì đã không xảy ra cơ sự thế này, mà không, nếu như cậu đưa Jaejoong đi sớm hơn, đưa Jaejoong về Chungnam sớm hơn thì có lẽ hôm nay đã không phải ngồi đây vò đầu bứt tai với nỗi sợ hãi ngày một lớn.
Đang điên đầu vì không biết phải làm sao thì chuông điện thoại trong túi chợt reo, Changmin mệt mỏi mở máy lên nghe. Đầu dây bên kia, tiếng Heechul đập vào tai đến thủng cả màng nhĩ.
[CHANGMIN À! CẬU CÓ THẤY JUNSU ĐÂU KHÔNG? CẢ ĐÊM HÔM QUA CẬU ẤY KHÔNG VỀ]
Mắt Changmin mở to hơn, cậu hỏi lại như chưa hiểu những gì mà Heechul nói.
"Anh đang nói cái gì thế? Anh Junsu không về nhà?"
[Phải! Hôm qua cậu ấy nói tôi đến nhà để cùng chuổn bị một vài thứ nhưng tôi đợi cả đêm không thấy cậu ta về. Rõ ràng là đã hẹn trước rồi, Junsu cũng không nói lại là cậu ấy đi đâu, di động thì tắt ...]
"Được rối Tôi sẽ cho người đi tìm anh ấy"
Changmin toan đứng dậy thì Hankyung đã cản lại.
"Không cần đâu! Hiện giờ cậu ta đang ở đồn cảnh sát"
"Anh đang nói cái gì vậy"_Changmin nhíu mày nhìn Hankyung.
"Hôm qua cậu ta đã bí mật đi gặp người của Jung Yunho, hiện giờ tôi đang giữ cậu ta để điều tra.
Mọi việc dần trở nên rối tung lên trước mắt Changmin, cậu thẫn thờ ngồi xuống ghế để cho đầu óc cậu có thể sắp xế được mọi chuyện đang diễn ra.
Thời gian vẫn lặng lẽ trôi.....bi kịch.....sắp bắt đầu
Con tim thổn thức theo tiếng gọi xa xôi từ quá khứ. Sao con tim cậu lại đau theo từng bước chân đến gần nơi ấy, đến gần nơi người đó đang ở, đang đợi chờ , đợi chờ từ bao lâu trong nỗi khổ đau và mệt mỏi. Con người đâu có phải là tấm kim loại lạnh lùng và vô tri giác, những mạch máu phải biết căng phồng theo nhịp tim mỗi lúc một nhanh hơn để đẩy cho dòng huyết mạch duy trì sự sống. Đợi chờ ư? Mỗi phút giây dài tựa hàng thế kỉ, sự hồi hộp tăng lên và lí trí mờ dần cùng hồi ức, cái hành lang ấy như dài hơn, xa hơn và trắng xóa như chuỗi ngày tháng ngọt ngào một thời được tận hưởng. Đã cố quên nhưng sao còn nhớ mãi? Phải chăng lí trí chẳng thể nào thắng nổi tiếng gọi từ con tim nữa rồi? Một giây một phút, một tình yêu liệu có là thật? vậy thì hãy đi tìm câu trả lời, tìm lại cho mình nguyên nhân của sự tồn tại này.
Hành lang thanh vắng và hơi thở vọng vào đêm thâu, đi đi, đi tìm câu trả lời để biết được tại sao mình còn tồn tại, tại sao lại chờ đợi và thổn thức trong một kiếp người.
Tình yêu hay là chết chóc?
Ánh sao đêm vụt bay qua ô cửa sổ, soi sáng gương mặt kẻ phạm nhân trong ngục tối, đôi mắt u sầu mệt mỏi sau những đêm dài chờ đợi, nỗi âu lo chẳng biết từ đâu chạy đến làm nhức nhối con tim....Đêm nay sao không nghe thấy tiếng những kẻ nhàn rỗi đi lại ngoài hành lang, không có tiếng mở cửa và những âm thanh kim loại chạm nhau vang vọng trong đêm dài buồn tẻ, không còn những âm thanh báo hiệu cho hắn thời gian ngoài kia đang trôi đi như thế nào. Tự nhiên trong lòng lại thấy nao nao. Từ bao giờ con người hắn lại quan tâm đến những thứ nhỏ nhặt như thế? Khẽ cười buồn, chẳng lẽ hắn đã thay đổi rồi sao? Hoài cổ và yếu đuối, chạy trốn khỏi dòng đời để bảo vệ cho cái được gọi là tình yêu.
Vốn cứ tưởng đêm hôm nay sẽ trôi qua như một cái chớp mắt, vốn cứ nghĩ ngày mai lại đến âm thầm như lẽ tất nhiên của cuộc đời. Nhưng không phải lúc nào mọi việc cũng xảy ra như những gì người ta nghĩ, giấc ngủ của hắn bị đánh thức bởi tiếng mở cửa, gấp gáp và vội vàng. Vẫn giữ nguyên tư thế dựa vào tường và cúi mặt nhìn bóng trăng in trên sàn nhà lạnh ngắt, hắn thở dài ngao ngán vì bị làm phiền.
Cánh cửa mở ra để lộ cái thứ ánh sáng khó chịu từ ngoài hành lang chiếu vào, tiếng bước chân chậm chạp tiến vào một cách do dự. Không quan tâm đến người vừa đến là ai, hắn nhắm mắt lại để tiếp tục giấc ngủ của mình.
Không gian im lặng bao trùm lên cả căn phòng nặng nề như kéo dài hàng thế kỉ. Cánh cửa phòng giam hờ khép lại. Trong căn phòng tối chỉ còn hơi thở của người phả vào không trung, hơi thở nặng nề như bị đè nén bởi một núi băng của cảm xúc. Cuối cùng thì kẻ mới xuất hiện cũng tiến lại gần hắn, những bước chân chậm chạp dần che khuất ánh trăng. Một linh cảm nào đó hiện lên trong tâm trí khiến cho hắn không thể tiếp tục thờ ơ trong giấc ngủ. Lại mở mắt ra, chẳng có gì ngoài ánh sáng hiếm hoi đã biến mất từ bao giờ, chẳng có gì ngoài hơi thở của người....và....chẳng có gì ngoài những giọt nước mắt đang rơi.
Bao năm xa xôi, đêm dài cách trở, một tiếng không thể cất thành lời, tình yêu chẳng thể lên tiếng. Khi mắt đã quen dần với bóng tối, mọi vật trước mắt tuy còn mờ nhạt nhưng cũng đủ để bao cảm xúc không thể cất lên lời. Chỉ cần im lặng nhìn đối phuơng thôi, thu vào trong tim hình ảnh tưởng như đã phai nhòa trong giấc ngủ dài, hình ảnh mờ nhạt trong căn phòng tối...nhưng bóng hình người ấy đang in đậm ngày một sâu trong đáy mắt và tỏa sáng theo những phút giây cứ lặng lẽ trôi.
Nín thở để gạt đi hình ảnh vừa mới hiện lên trong tâm trí, nín thở buồn chán khi nghĩ rằng có lẽ đó chỉ là một giấc mơ thôi, hắn bình thản cất chất giọng khàn đục của mình lến, thứ âm thanh đã lâu chỉ nói riêng trong những giấc mơ của hắn, những giấc mơ có cậu, êm đềm và hạnh phúc. Nỗi nhớ xa xôi, nồi buồn xa xôi.
"Nếu như đã thấy phạm nhân vẫn chưa bỏ trốn thì có thể ra ngoài được rồi đấy"
"....."
Nước mắt vẫn đang rơi....
Không có tiếng trả lời, nhịp tim hắn cứ mỗi lúc một tăng theo sự im lặng ngột ngạt ấy. Chậm chạp ngước mắt lên, hắn cười cay đắng mỉa mai bản thân khi đang tin vò một giấc mơ không bao giờ có thể trở thành sự thật ấy.
Nhưng có đôi khi điều kỳ diệu đến, đến vào cái lúc người ta chẳng hể ngờ đến nhất.
Giấc mơ đã trở thành sự thật.
Và nước mắt vẫn đang rơi.
Bóng trăng đọng lại trên vai ngừoi đối diện, cái bóng dài đổ trên bức tường lạnh ngắt, giọt nước mắt đọng lại trên gương mặt buồn thương không thể kiềm nén cảm xúc. Người đố đang đứng trước mặt hắn, dịu dàng như những giấc mơ trưa, mờ nhạt và ngắn ngủi.
Trái tim lỡ mất một nhịp và im lặng trong một khoảng dài, im lặng trong khoảnh khắc bao năm chờ đợi. Hạnh phúc ơi! Những giấc mơ trở nên mệt mỏi và dài đằng đằng cũng chuỗi ngày chờ đợi. Hạnh phúc ơi! Tiếng trái tim đang đập liên hồi. Hạnh phúc ơi! Trên thế gian nếu như có tồn tại điều kì diệu nhất thì liệu có phải là phút giây này không?
Hạnh phúc ơi!
Gạt vội vàng dòng cảm xúc lạ lùng vừa đến, cậu thầm cảm ơn bóng tối đã giúp mình che đi gương mặt ướt đẫm nước mắt.
"A! Cái cậu...Sungmin ấy nói tôi đi vào đây đợi...tôi"
Âm thanh ấy đã bao lâu rồi hắn không được nghe? đã bao lâu rồi không làm cho trái tim hắn ấm lên niềm hạnh phúc?
"Trong này tối quá! cảm giác...lạnh lẽo rất đáng sợ.."
Jaejoong lúng túng không biết nên nói gì, nên làm gì vào lúc này nữa, chẳng hiểu sao khi ở gần bên hắn, mọi cảm xúc lại khiến cho trái tim cậu trở nên nặng trĩu thế này. Cố nghĩ ra một lời hỏi thăm xã giao như những người bạn xưa lâu ngày mới gặp, nhưng chưa kịp nói ra thì hắn đã đứng trước mặt cậu từ bao giờ, đứng chắn ngang cảm xúc cậu.
Đôi tay dịu dàng đặt lên bờ má xương gầy, cảm giác để biết đâu là sự thật, đâu là giấc mơ. Đôi mắt yêu thương dịu dàng thu bóng hình cậu vào trong tâm trí, cảm giác người ấy thật sự đang ở bên mình. Jaejoong vẫn cứ im lặng theo những cử động chậm chạp của hắn, trái tim ấm lại khi bàn tay ấy vuốt ve gương mặt mình.
Nước mắt lại rơi....nhưng không phải là của cậu mà là...của hắn.
"Jaejoong à!"
Tiếng kim loại xé gió lao vút vào không trung, những con dao nhọn ghim vào mục tiêu trước mắt.
Đau...ư?
Đôi mắt hắn mở to nhìn thên thể run rẩy trước mắt, cậu đang cười nụ cười hư ảo như giấc mơ.
"Yunho à!"
Câu nói cất lên trước khi thân thể đổ xuống bờ vai hắn, màu đau thương thẫm đỏ một bên vai. Đôi tay hắn run rẩy chạm vào cơ thể đang thở một cách khó khăn bên mình, hơi thở ấm nóng phả vào ai như nỗi đau đớn mà cậu đang chịu.
Nước mắt vẫn rơi.
Tiếng gió vút đến xé nát nỗi đau, nhanh như cắt, hắn xoay người ôm cậu vào lòng và hứng lấy những lưỡi dao hòng cướp đi sinh mạng người mà mình yêu thương nhất. Trên tấm lưng rộng, dòng máu tươi rỉ ra từ đầu những vật thẻ sắc nhọn ấy. Không quan tâm đến những gì đang xảy ra, đôi mắt hắn hoang dại nhìn người nằm trong vòng tay mình.
"Jaejoong à! Em không sao chứ? Nghe anh nói không?"
"...A...hơi đau một chút...chỉ bị thương phần mềm thôi"
Tiếng cười khùng khục làm cho đôi mắt hắn điên lên giận dữ, quay lại đằng sau nhìn, tên sát thủ đứng dựa lưng vào tường cười thỏa mãn trước một màn kịch hay.
"Chà! Sao lại lâm li bi đát thế này"
Cái kẹo đưa đẩy trong vòm miệng cay độc, đôi mắt ánh lên cái nhìn mỉa mai.
Chapitre 21 Tình yêu và Sự phản bội
part 1 Sự phản bội
Kibum quay trở lại bệnh viện thì đã thấy rất nhiều xe cảnh sát đậu ở đó. Hắn vội vàng gọi điện cho Eunhyuk. Nhữnh hồi chuông dài vang lên càng khiến cho trong lòng như có lửa đốt. Không có người nhấc máy , Kibum lấy một cái áo blu trắng khoác lên người và vào bên trong.
Đến dãy phòng điều trị của Jaejoong hắn vội vàng lấp đi khi nhìn thấy Hankyung và Changmin đang nói chuyện trước cửa ra vào. Kibum lẻn ra sau căn phòng nơi Eunhyuk bí mật theo dõi để bảo vệ Jaejoong thì cảnh sát cũng đã đứng đầy ở đó. Đang không biết làm thế nào thì hắn nhận ra một viên thanh tra đứng nói chuyện điện thoại ở gần đó. Nếu như hắn nhớ không nhầm thì lần trước người này cũng đi cùng Hankyung đến bắt đại ca của hắn.
Quan sát thấy không có ai ở gần đó, Kibum tiến lại gần viên thanh tra ấy rồi bất ngờ đánh ông ta bất tỉnh. một phút sau, bác sĩ Kibum biến thành thanh tra Kibum.
"Có chuyện gì vậy?"_ Kimbum làm ra vẻ cấp trên hỏi chuyện một nhân viên cảnh sát.
"Thưa sếp! có người đột nhập và bắt cóc anh trai của cậu Kim Changmin, hiện giờ vẫn đang truy tìm."
"Có bắt được kẻ nào khả nghi không?"
"Dạ không ạ, có báo cáo là khi cảnh sát đến nơi thì thấy một chiếc xe ô tô thể thao màu đỏ phóng đi từ bệnh viện, chắc là bọn chúng đang ở trong chiếc xe đó"
Đúng lúc đó có tiếng nhốn nháo ở dãy phòng kế bên nơi mà Kibum đang giấu người
"thanh tra" tội nghiệp bất tỉnh, có lẽ người ta đã phát hiện ra ông ta đang trong tình trạng quần áo bị lột sạch.
"Không biết là có chuyện gì, để tôi ra xem thử thanh tra...."
Nhân viên cảnh sát quay lại nhìn thì đã không thấy Kibum ở đó nữa.
"xe thể thao màu đỏ là của Sungmin, nó đang ở Nhật cơ mà, sao lại về đây giờ này"
Kibum vội vàng bước vào xe, đúng lúc đó chuông điện thoại reo.
"Anh! Cảnh sát đã phát hiện ra Eunhyuk rồi, hiện giờ nó đang đưa anh Jaejoong bỏ trốn, mà hình như là Sungmin cũng đi cùng."
Đầu dây bên kia giọng Hyesung hoảng hốt
[ Đến trại giam Chunggu ngay!"]
"Có chuyện gì thế anh? bây giờ đâu phải là lúc đến xem tình hình anh Yunho thế nào"
[ Eunhyuk và Jaejoong đang ở đó. Đi ngay đi! À mà Kibum này....nhớ đề phòng Sungmin]
"Dạ"
Kibum tắt điện thoại rồi cho xe phóng đi, trong lòng bỗng có một linh tính chẳng lành.
Giọng nói quen thuộc đầy mỉa mai phá nát không gian tối tăm và tanh nồng mùi máu trên cả cơ thể của hắn và của cậu. Đôi mắt Yunho long lên nhìn kẻ vừa xuất hiện như muốn xé nát cái màn đêm đang đọng lại trên gương mặt hắn ra. Có nằm mơ hắn cũng không bao giờ có thể ngờ được người gây cho hắn nỗi đau ngày hôm nay lại là một trong những tên thuộc hạ thân tín nhất của mình.
Rời khỏi cánh cửa như để cho ánh sáng từ ngoài hành lang có thể cho mình nhìn thấy sự thê thảm của Yunho, tiếng cười giễu cợt vang lên hòa lẫn cùng âm thanh kim loại rơi xuống sàn nhà, là thanh kiếm của Eunhyuk.
"Có nằm mơ cũng không ngờ mình lại có ngày hôm nay đúng không? Ai cha! Thật sự là tôi cũng cảm thấy rất khó khăn khi trong suốt thời gian quaphải kìm nén ham muốn được nhìn thấy cơ thể rách nát của đại ca đấy. Sungmin này vì đại ca mà chịu nhiều thiệt thòi đấy có biết không? Thằng ngốc Eunhyuk đến chết cũng vẫn ngốc".
Máu trên vai Jaejoong vẫn tiếp tục chảy, chỗ những con dao găm vào trở nên đau rát và dần dần mất cảm giác. Vết thương trên lưng Yunho cũng không khá hơn, nhưng lúc này sự tức giận đã lấn át đi sự đau đớn "cỏn con" ấy. Những lời nói của Sungmin chỉ càng làm cho đồng tử mắt hắn mở to hơn, gương mặt Eunhyuk nham nhở trong trí não càng đốt cháy ngọn lửa giận dữ trong hắn. Trong đêm tối, nó đang dần chuyển sang màu khác, màu đỏ của máu và sự điên loạn.
"Lẽ ra phải giết thằng nhóc ấy từ lâu nhưng vì muốn xem vẻ mặt của đại ca sẽ như thế nào khi chứng thấy người mà mình yêu thưong nhất chết ngay trước mặt nên mới phải đợi chờ. Thật là không uổng công. Eunhyuk chết rồi, yên tâm đi, nó chết chẳng hề đau đớn đâu. "
Sungmin vừa dứt lời thì cảm thấy cổ mình bị bóp chặt lại, Yunho đôi mắt như có lửa đốt lao đến đột ngột khiến cho nó không kịp phản ứng. Thằng nhóc bị thân thể cao lớn của Jung Yunho đè xuống mặt đất, một tay hắn giữ chặt cái cần cổ thon nhỏ của Sungmin, tay còn lại dí sát con dao vào đó và sẵn sàng cắt đứt những mạch máu bên dưới lớp da mịn màng ấy ra bất cứ lúc nào. Nghiến chặt răng để cho những lời nói rít lên một cách đáng sợ, đôi mắt hắn lúc này đỏ ngầu như mắt quỷ.
"Đồ khốn! Là Seven bảo mày làm đúng không?Ngay từ đầu mày đã muốn hại tao, kẻ nào phản bội lại Jung Yunho này sẽ phải chết một cái chết rất thê thảm đấy"
Nằm trong góc phòng, Jaejoong cố gắng nhấc người dậy để có thể tiến đến bên cạnh Jung Yunho. Hắn không còn làm chủ được bản thân và có thể giết chết Sungmin bất cứ lúc nào và Jaejogn thì không hề muốn điều đó. Nhưng không biết có phải vì vết thương trên vai hay không mà mọi thứ trước mắt cậu bỗng mờ đi, tấm lưng rộng của hắn cứ chập chờn như ảo ảnh rồi vụt tắt vào trong màn đêm. Jaejoong lắc mạnh đầu để tỉnh táo lại, tấm lưng của hắn lại hiện ra và kèm theo cả tiếng cười mỉa mai của Sungmin
Trái với suy nghĩ của Yunho, Sungmin không hề tỏ ra sợ hãi mà ngược lại nó còn tỏ ra thích thú.
"Đại ca muốn giết tôi thì cũng được thôi, nhưng tôi chết rồi thì tính mạng của Kim Jaejoong sẽ không đảm bảo đâu"_ Sungmin dừng lại khi thấy đôi mắt của Yunho nheo lại như không hiểu những lời đe dọa của nó lúc này_" Đại ca nghĩ Seven lại dễ dàng giao thuốc phục sinh cho thằng nhóc bẩn thỉu đó à, nó....á"
Lưỡi dao ấn sâu hơn vào cổ Sungmin, một giọt máu theo đó mà chảy xuống, dường như nó đã làm cho Jung Yunho thực sự nổi điên , đôi mắt hắn không còn đỏ ngầu như lúc trước mà chuyển thành màu trắng. Nhưng Sungmin vẫn tỏ ra vô cùng bình thản, nó nhìn Yunho đầy khiêu khích.
"Cái thứ mà thằng nhóc ấy uống chỉ là mẫu thử nghiệm thôi, thuốc phục sinh thật đâu thể dễ dàng giao cho đại ca. Đối với đại ca thì Kim Jaejoong là báu vật nhưng đối với Seven thì thằng nhóc ấy giống một con cờ xinh đẹp hơn. Thằng nhóc đó chỉ còn sống được 10 ngày nữa thôi. Nếu như không được uống thuốc, nó sẽ chết. "
Lúc này ở bên ngoài trại giam, xe của Hankyung và Sungmin lao vào như tên bắn. Hai người vội vàng bước ra khỏi xe chạy vào bên trong.
"Có gì khả nghi không?"
Hankyung hỏi những nhân viên trực bên ngoài trại giam.
"Dạ thưa giám đốc không ạ, lần trước trại bị đột nhập và những nhân viên cảnh sát bị thiệt mạng nên lần này đã tăng cường tuần tra hơn rồi ạ. Vừa có người đến đổi ca rồi ạ"
Hankyung gật đầu tỏ ý hài lòng. Do Changmin suy đoán mà hai người đã tức tốc đến đây ngay nhưng có vẻ như Changmin đã quá lo xa .
"Min à!Chắc bọn chúng không điên đến mức đưa Jaejoong đến chỗ này chứ?"
Changmin thở dài, trên gương mặt vẽ lên một nỗi thất vọng và nó sắp trở thành tuyệt vọng đối với cậu khi Jaejoong vẫn bặt vô âm tín. Đúng lúc đó cso một nhân viên cảnh sát hớt hải chạy đến. Anh ta thở không ra hơi và mặt mày tái mét như vừa chứng kiến một điều vô cùng khủng khiếp.
"Thưa ..thanh tra...có..có ba người bất tỉnh bên ngoài ạ...trang phục của họ bị lấy hết...và...xác một người , bị đâm từ phía sau."
Mặt Hankyung bỗng tái đi.
"Báo động phong tỏa toàn bộ trại giam, đồng bọn của Jung Yunho đã đột nhập vào đây rồi"Part 2
Giống như mọi sự vật trên đời nay tồn tại đều có nguyên nhân của nó, chết đi cũng có nguyên nhân của nó. Nhưng đôi khi có những thứ lại trái ngược với cái quy luật tự nhiên ấy bởi vì nếu như số phận chưa cho phép sự tồn tại của nó chấm dứt thì nó cũng chẳng thể nào cưỡng lại được.
Dưới sàn nhà lạnh ngắt, thân thể Eunhyuk nằm trong vũng máu cùng bộ trang phục cảnh sát mặc vội vàng. Mái tóc nâu đỏ che khuất đi một nửa gương mặt . Lúc này chỉ có một viên cảnh sát đứng cah cái xác đau thương của nó vì toàn bộ lực lượng đã được điều động đến chỗ Jung Yunnho đang bị giam giữ.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua khiến cho người cảnh sát đó sởn gai ốc, quay lại nhìn thân thể nằm dưới chân mình, anh ta bỗng thấy sờ sợ.
"Người đã chết rồi, đâu thể hiện hồn về đòi nợ chứ. Mà có đòi thì cũng không phải là đòi tôi đấy chứ".
Bỗng có tiếng bước chân vang vọng trong dãy hành lang vắng lặng, viên cảnh sát mừng thầm vì cuối cùng cũng có người đến canh gác cái xác ấy cùng với anh ta.
"Xin chào! Mọi chuyện thế nào rồi?"
Vì trong hành lang này khá tối nên viên cảnh sát chẳng thể nào nhìn rõ gương mặt của người vừa xuất hiện.
"Ây da! ngồi đây lạnh hết cả xuơng sống, mà chẳng có ai đến điều tra để còn khiêng đi"
Viên cảnh sát vừa xoa hai tay vào vai của mình vừa càu nhàu, hơi thở phả vào không trung như muốn đông cứng lại, đông qua rồi sao trời còn lạnh thế?
"Cậu đi nghỉ đi, để tôi canh cho"
Người đồng nghiệp mới xuất hiện cười vỗ vai viên cảnh sát đó. Bóng tối che đi nụ cười nửa miệng trên khuôn mặt anh ta, cái mũ lưỡi chai xụp xuống càng làm cho màn đêm xung quanh đó trở nên dày đặc hơn. Chỉ chờ có thế, viên cảnh sát mừng rỡ cầm lấy cái đèn pin, trước khi bỏ đi còn quay lại cảm ơn người đó.
"À! cảm ơn, nói thật chứ tôi đang sợ muốn chết đây, hôm nào mời cậu đi nhậu nhé"
Có vẻ như quá vui mừng vì trút được gánh nặng nên viên cảnh sát đó vội vàng bỏ đi mà quên không hỏi tên người đồng nghiệp tốt bụng. Chỉ còn lại một mình, người đó ngồi xuống bên cạnh xác Eunhyuk .
"Bây giờ chưa phải lúc chết đâu Eunhyuk, cậu còn phải sống để đòi lại món nợ 15 năm trước chứ."
Tiếng thì thầm tan vào trong đêm tối, lạnh lùng và cay độc. Nhẹ nhàng bế cái thân thể lạnh ngắt đó dậy, hai bóng người biến mất trong dãy hành lang dài lạnh lẽo.
Những hồi chuông báo động hú vang làm cho Kibum giật mình, lẽ nào đã bị phát hiện rồi sao? theo cái bản đồ loằng ngoằng mà Sungmin đưa cho trước đó không lâu hắn cố gắng tìm đến nơi giam giữ đàn anh của mình. Thầm cảm ơn bộ quân phục cảnh sát đã giúp hắn vào trại giam một cách dễ dàng, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy căm hận nó vì một toán cảnh sát chạy qua đã kéo hắn theo.
"Có người đột nhập, đi mau!"
Kibum không biết làm sao đành chạy theo những viên cảnh sát đó. Hắn thầm mong không có chuyện gì xảy ra với hội Eunhyk, ít nhất là cho đến khi hắn đến.
Tiếng chuông báo động hú inh ỏi, tiếng bước chân người dồn dập chạy trên những dãy hành lang dài, tiếng la ó của những kẻ chỉ huy khiến cho cái không gian yên tĩnh đến rợn người của trại giam Chunggu đêm nay bị xáo trộn. Và những âm thanh ấy cùng một lúc đến với ba kẻ vẫn đang giằng co nhau trong một mớ cảm xúc hỗn độn.
"Cảnh sát sắp đến rồi , cái bọn ngu ngốc ấy cuối cùng cũng phát hiện ra có người đột nhập, không sớm nhưng cũng chẳng muộn. Đại ca gặp rắc rối to đấy, để xem lần này đại ca làm thế nào để thoát thân ?"
Lee Sungmin là một thằng nhóc chẳng hề tầm thường, trước tình cảnh hiện giờ mà nó vẫn tiếp tục cười mỉa mai trước khuôn mặt đã tím ngắt vì giận dữ của Yunho, nó cũng chẳng hề e sợ con dao trên cổ mình tiếp tục ấn sâu hơn vào da thịt. Nhưng Sungmin có lẽ đã không hiểu rõ Yunho như những gì nó nghĩ. Một kẻ đã lên cơn điên thì không thể làm chủ được bản thân mình. Nghiến chặt hàm răng đều và trắng như nanh thú của mình, hắn rít lên trong khóe miệng.
"Để tao xem mày chết rồi có còn cười được không?"
Con dao giơ lên toan kết liễu cuộc đời thằng nhóc nhưng có lẽ ông trời không muốn cho Sungmin chết sớm. Khi lưỡi dao cận kề lồng ngực Sungmin thì hắn bỗng khựng lại.
"Đừng...đừng giết người!"
Máu là nỗi đau và ngọn nguồn của tội ác. Máu kèm theo sự hận thù và những bóng ma dài dai dẳng. Jaejoong không muốn nhìn thấy guơng mặt hắn lúc này, không muốn chứng kiến hắn tàn độc cướp đi sinh mạng người một cách dễ dàng như thế. Nỗi đau của hắn cậu đương nhiên hiểu, cậu đâu có phải người vô cảm để không nhận ra tấm lưng hắn run lên khi hay tin Eunhyuk chết. Nhưng Jaejoong không muốn trông thấy Jung Yunho biến thành ác quỷ, cậu không hề mong muốn. Trong trí nhớ của cậu, hắn đã từng tồn tại như một hình ảnh dịu dàng nhất, thánh thiện nhất. Vì thế Jaejoon g không muốn đôi mắt hắn nhuốm màu đỏ bi thuơng của máu, màu của bóng ma sẽ đeo bám hắn đến suốt cuộc đời.
Đôi mắt điên loạn dần dần dịu xuống khi vòng tay ấm áp của cậu đang ôm lấy cơ thể hắn, xoa dịu đi nỗi đau trong tim hắn . Con dao trên tay rơi xuống mặt đất khô khan làm vỡ tan bao xúc cảm.
Sungmin vốn không phải là người ủy mị vì một khung cảnh lãng mạn ngọt ngào. Nó nhanh chóng luồn tay ra sau lưng và rút ra một con dao và cười khẩy chém về phía Yunho. Do không đề phòng, cánh tay hắn nhận nguyên một vết rạch dài, máu chưa kịp chảy xuống thì thằng nhóc lại tiếp tục chém những nhát dao thô bạo và phía hắn. Nhân lúc Yunho ngả về sau né đòn đồng thời trả tự do cho đôi chân của nó, Sungmin nhanh chóng đứng dậy chạy ra phía cửa. Ánh sáng bên ngoài bao trùm lên thân thể ngọa nghễ của nó, khẽ cười nó phán một câu trước khi rời khỏi mớ hỗn độn sắp xảy ra.
"Để xem đại ca cứu Kim Jaejoong bằng cách nào?!!!"
Như con thú đói mồi, Yunho toan đuổi theo Sungmin nhưng tiếng động từ phía sau khiến hắn khựng lại. Quay lại phía sau hắn thấy Jaejoong nằm thở dóc trên mặt đất, vết thuơng trên cánh tay toác rộng hơn khiến cho máu chảy mỗi úc một nhiều.
"Jaejoong à! Em không sao chứ?"
Hắn cuống cuồng nâng cậu dậy, máu trên cánh tay hòa lẫn máu tên bộ quân phục cảnh sát Jaejoong đang mặc. Jaejoong chỉ im lặng và nắm lấy cánh tay hắn, muốn nói với hắn một câu nhưng sao khó khăn thế, cổ họng cứ như bị ai đó bóp chặt lại đến khó thở.
Những tiếng động báo hiệu nguy cơ bị giam cầm cùng bóng tối đang đến gần. Đôi mắt hắn lạnh đi theo thứ cảm xúc bi thương dậy sóng trong tim. Cõng Jaejoong trên vai, hắn lần theo con đường tối tăm phía trước để tìm lỗi thoát. Nhưng liệu có con đường nào giải phóng cho hắn về với tự do?Con đường nào đưa cuộc đời hắn về với ánh sáng. Jaejoong thiếp đi trên tấm lưng ướt đẫm máu ấy, mùi máu tanh nồng xộc vào mũi, mùi máu tanh nồng làm cho nước mắt lại tuôn rơi.
Dãy hành lang dài có hai bóng người cõng nhau chạy trốn, Tiếng chuông báo động vẫn réo liên hồi, tiếng người la hét vẫn đập vào mang tai.
Part3
Mái tóc dài bay nhẹ trong cơn gió thoảng lạnh sống lưng, mồ hôi nhỏ thành giọt dài trên gương mặt, đôi mắt hắn vẫn lạnh lùng cõng cơ thể Jaejoong trên lưng, hắn mặc cho cái áo sơ mi của mình ướt nhẹp vì máu mà chẳng phút giây nào ngơi nghỉ để tìm đường chạy trốn. Jung Yunho vì một người mà phải chạy trốn, vì một người mà nếm chịu đau thương, có sao đâu bởi đấy là tình yêu của hắn, là niềm tin của hắn cho đến suốt cuộc đời.
Bóng con đường trước mặt nhạt nhòa trong máu và nỗi đau vô cùng tận, nỗi âu lo ập đến với hai cơ thể đã quá mệt mỏi trong tuyệt vọng. Mọi con đường đều bị bịt kín , liệu có lối thoát nào dành cho cả hai kẻ khốn khổ ấy không?
"Anh!"
Tiếng gọi đằng sau khiến cho hắn khựng lại. Kibum từ đâu chạy tới với, mặt kẻ đàn em trung thành biến sắc khi nhìn cơ thể hắn và cậu đều dính đầy máu.
"Anh? Sao lại thế này? Eunhyuk và Sungmin đâu ạ?"
Kibum liếc nhìn vật thể nằm trên tay Yunho, đồng tử mắt mở to rồi như đông cứng lại.
"Kiếm của Eunhyuk! nó...."
"Chết rồi! Bị Sungmin giết"
Yunho trả lời lạnh lùng và ngắn gọn, hắn xốc Jaejoong lên rồi quay lưng bỏ đi. "Chết rồi" chỉ có thế thôi ư? Sao sự sinh tồn lại có thể mong manh đến như thế, dễ dàng đến như thế. Nhưng biết làm sao được, con đường đã chọn thì nên chịu sự sắp đặt của số phận mà thôi. Kibum đứng lặng yên để cho dòng cảm xúc chạy qua trí não, một lúc sau hắn mới đuổi theo Yunho, gương mặt lúc này đã tràn đầy sát khí. Kibum không hỏi Yunho về nguyên nhân phản bội của Sungmin, nguyên nhân gương mặt đàn anh hắn lạnh lùng vô cảm khi nhắc lại cho hắn về cái chết của thằng em mà hắn thuơng yêu như ruột thịt. Trong hắn lúc này, mùi tanh của máu đã lấp đầy tâm trí.
Tiếng ồn ào phía trước báo hiệu con đường ấy không thể tiếp tục tiến lên, quay lại đằng sau thì những kẻ mặc quân phục đã chờ sẵn với những khẩu súng đã lên đạn và sẵn sàng cướp cò. Ba chục người có vũ trang đã bao vây ba kẻ đang tìm đường tẩu thoát. Kibum mặt đầy sát khí giương súng lên và dẵn sằng nhả đạn để bảo vệ đàn anh của mình, đối với hắn cơn điên lúc này cần có chỗ để trút bỏ.
Liếc mắt lại đằng sau và sang hai bên, không còn đường cho hắn lui nữa rồi, Jaejoong trên vai vẫn còn bất tỉnh, trong tình cảnh này dù có ba đầu sáu tay cũng không thể biến mất được. Một mình Kibum đâu thể nào chống chọi được với mọt lực lượng đông dảo như thế. Lại còn phải lo bảo vệ hắn và Jaejoong thì có là thánh nhân cũng khó mà thoát được. Giá như có Eunhyuk ở bên lúc này, giá như? trái tim hắn lại quặn đau, bàn tay từ bao giờ nắm chặt thanh kiếm giờ đã thành kỉ vật.
Con đường đã bị cắt đứt, hy vọng liệu có tiêu tan?
"Các người không còn đường thoát đâu"
Giọng nói vang lên làm cho đôi mắt Kibum mở to hơn, trai tim bỗng nhiên lỗi mất một nhịp. Changmin xuất hiện cùng những người cảnh sát. Nhìn thấy Kibum cũng chẳng có một cảm xúc nào ngoài sự khinh miệt vẽ trên gương mặt. Liếc nhìn hai kẻ sau lưng Kibum, mặt Changmin biến sắc.
"Jung Yunho! Mày đã làm gì Jaejoong?"
Changmin như phát điên khi thấy Jaejoong bất động trên vai Yunho, ánh đèn hành lang cho cho cậu nhận thấy vai Jaejoong đang ướt đẫm vì một thứ dung dịch, thứ chất lỏng vẫn đang nhỏ thành giọt đỏ au trên nền gạch trắng. Changmin toan xông lên thì những người đằng sau đã cản lại.
Kibum cười cay đắng, đến lúc này rồi mà còn mong đợi điều gì cơ chứ? Mặt hắn đanh lại rồi xé toạc tấm áo trên cơ thể. Trên người hắn giắt đầy thuốc nổ.
"Cậu Changmin! nếu không muốn chết thì lùi lại đi!"
Những kẻ có mặt đều hốt hoảng , họ nhìn nhau không biết phải làm thế nào, chỉ cần bắn Kibum thì toàn bộ cái trại giam Chunggu này sẽ tan thành tro bụi.
"Jung Yunho! đừng có làm liều! mau bỏ vũ khí đầu hàng đi"
Một viên chỉ huy vẫn ngoan cố hét vào mặt hắn, giọng run rẩy nhưng vẫn cố làm ra vẻ uy nghiêm. Nhưng gương mặt của Jung Yunho lúc này chỉ có toàn một màu máu, vô cảm và lạnh lùng. Mái tóc đen rủ xuống cùng đôi mắt sáng quắc, trông hắn lúc này không khác gì ác quỷ.
Nhưng có lẽ số phận không cho mọi chuyện kết thúc một cách đơn giản như thế. Khi mà cả hai bên cảnh sát và tội phạm còn đang rằng co nhau thì một người bỗng nhiên xuất hiện.
"Anh Hankyung! Nói gì đi chứ? không lẽ anh muốn phá tan cái trại giam này sao? Chính phủ sẽ không hài lòng đâu đấy."
Hyesung từ đằng sau xuất hiện, khẩu súng dí sát vào đầu Hankyung lôi anh đi theo. Kibum hạ khẩu súng trên tay xuống, miệng cười thở phào vì cuối cùng gánh nặng đã đựoc trút bỏ.
Trong khi đó mặt Changmin đang dần biến sắc rồi đột nhiên cơ thể cậu bị lôi lại đằng sau và khẩu súng của Kibum vô tình đặt lên thái dương.
"Có lẽ thêm phó tổng giám đốc tập đoàn Kaengnam thì mới nói chuyện được"_ Kibum cười khẩy rồi quát lớn"_Lùi lại đi nếu không muốn hai người này chết"
Những người còn lại ngơ ngác không biết phải làm gì, họ cứ thế lùi dần cho bọn Jung Yunho tiến ra, mặt tên mafia lạnh như tiền bước đi qua đám người khốn khổ ấy , Jaejoong trên vai hắn vẫn yên bình trong giấc ngủ.
"Anh Hyesung! anh đang làm cho mọi chuyện trở nên rắc rối đấy!"
Hankyung nói với lại người đang dí súng vào đầu mình thở dài. Nhưng Hyesung chỉ cười nhẹ_"Tôi biết tôi nên làm gì mà cảnh sát Hankyung"
Part 4
Ánh trăng soi sáng cả một khu rừng phía sau trại giam Chunggu. Những chiếc đèn pha rọi thẳng vào đám người mới xuất hiện trong sân, tiếng chuông báo động vẫn còn rú lên từng hồi dai dẳng như để báo hiệu cho cuộc chạy trốn của Jung Yunho. Toàn bộ lực lượng ở trại giam đã được điều hết ra ngoài để bao Yunho và tay chân của hắn. Nhưng có vẻ như cục diện đã thay đổi khi trong tay hắn có hai con tin vô cùng đắt giá, Changmin và Hankyung. Dù có được ăn gan hùm cũng chẳng ai dám mạo hiểm với tính mạng của giám đốc sở cảnh sát Seoul và phó tổng giám đốc tập đoàn Kaengnam hùng mạnh nhất nước ĐẠI HÀN DÂN QUỐC, bản thân họ biết rõ Park Yoochun mà lên cơn điên thì sẽ kinh khủng như thế nào.
Kibum giữ chặt Changmin trong tay rồi tiến về chiếc xe đậu ở bìa rừng phía sau trại giam Chunggu . Phía sau lực lượng cảnh sát vẫn bám theo sát gót . Hắn mở cửa xe cho Yunho bế Jaejoong ngồi vào băng ghế sau rồi đẩy Changmin vào ghế trước . Hắn còng tay cậu lại rồi móc dây khóa vào cửa xe.
"Tôi lái xe nhanh lắm đấy nên nếu như không muốn đo đường thì đừng có dại mà nhảy ra"
Sau khi Hankyung và Hyesung vào trong xe, Kibum quay đầu tặng cho mấy toán cảnh sát vẫn đang bám sát phía ngoài một nụ cười hết sức đểu.
"Quà khuyến mại đây"
Kibum ném về phía sau mấy quả bom mini do hắn tự tạo rồi rú ga cho xe phóng như bay bỏ lại đằng sau đám khói mịt mù và một đống người hỗn loạn. Kibum khôn khéo cho xe chạy theo con đường đâm xuyên qua rừng nhằm tránh máy bay trực thăng của cảnh sát truy đuổi. Chiếc xe lao nhanh trở về nơi trú ẩn. 6 con người với 6 niềm cảm xúc đan xen hỗn độn, có ai biết rằng đây là lần cuối cùng họ được cùng nhau phiêu lưu trong cuộc hành trình dài của số phận này.
phía cuối khu rừng, trời bắt đầu sáng.
Trở về nhà thì trời cũng bắt đầu sáng, Sungmin vất cái bao đựng dao và mấy khẩu súng ngắn lên bàn , đang định đi tắm cho tỉnh táo thì đèn trong phòng vụt sáng
"Đi đâu giờ mới về?"
Seven ngồi ung dùng trên chiếc ghế bành đặt gần cửa sổ, đôi mắt lim dim nhìn thằng nhóc từ đầu đến chân.
"Chỉ là đi hóng gió chút thôi"_thằng nhóc lắp bắp, chẳng hiều sao lại thấy sợ con người này đến vậy.
"Hóng gió ở trại giam Chunggu à? đâm Jung Yunho mấy nhát chắc vui nhỉ?"
Sungmin cười nhăn nhở trước kẻ trước mặt mình, nhưng hai bên thái dương mồ hôi bắt đầu rịn ra theo cảm xúc của nó. Seven buông điếu thuốc trên môi xuống, hắn phả những vòng khói trắng mờ đục vào không trung trong khi đôi mắt vẫn không rời khỏi thằng nhóc.
"Chuyện này nên xử sao đây X"_Seven dụi tàn thuốc vào cái gạt đặt trên bàn rồi quay lại với tư thế ung dung ban đầu_"Tự ý làm theo ý mình dù có là người thân tín bên cạnh thì cũng không thể dung túng được X...à quên Sungmin"
Chậm chạp đứng dậy rồi tiến lại gần Sungmin, hắn thở dài rồi đột nhiên vung tay lên giáng vào mặt nó một cái tát, mạnh đến nỗi cả người nó nghiêng hẳn sang một bên, từ khóe miệng máu bắt đầu ứa ra. Cần cổ thon mảnh của thằng nhóc bị tóm chặt lại rồi bị dí mạnh vao tường.
"Đã nói là không được động đến Jung Yunho! Sao không nghe hả?"
Seven rít lên từng lời trong khóe miệng. Sungmin đã làm cho hắn không vui, nếu như là kẻ khác thì đã được nhận nguyên một phát đạn vào đầu chứ không chỉ là một cái tát làm cho thằng nhóc ê ẩm mặt mày như ban nãy. Nhưng Sungmin ngay từ đầu đã không phải là một kẻ tầm thường. Nó cười nhạt trước sự giận dữ của chủ nhân mình.
"Không phài là anh căm hận Jung Yunho sao?Tại sao lại không cho tôi động đến hắn? Hay là bản thân yêu thuơng hắn nhiều hơn tôi?"
Seven nheo mắt không hiểu hàm ý câu nói vừa rồi của Sungmin. Thấy thế thằng nhóc lại cười.
"Bảo tôi đưa bằng chứng buộc tội hắn cho cảnh sát rồi lại bảo tôi đi thiêu hủy nó, chẳng phải muốn chọc tức tôi à? Vốn dĩ anh không muốn hắn chết lãng nhách trong tù mà muốn tự tay kết liễu hắn. Vì hận ...hay là vì..."
"Câm ngay!'
Seven nghiến răng siết mạnh cổ Sungmin, đôi mắt hắn ánh lên sự hoang dại vầ giận dữ tột cùng. Mắt Sungmin trợn lên vì khó thở, nó không bao giờ có thể nghĩ rằng con người này lại có thể đối xử với nó như thế. Seven bóp cổ Sungmin cho đến khi toàn thân thằng nhóc mềm nhũn vì thiếu dưỡng khí mới buông ra.
"Hãy suy nghĩ về những điều mình làm đi"
Nói xong mấy câu lạnh nhạt, hắn bỏ ra ngoài để mặc cho thằng nhóc ho sặc sụa trên sàn nhà. Đôi mắt nó đỏ ngầu vì giận dữ. Nó ngồi dậy nhìn theo Seven cho đến khi hắn biến mất sau cánh cửa.
"Anh hận hắn....hay là...anh yêu hắn hả Jung Seven?"
"Anh đừng có lẽo đẽo đi theo tôi nữa có được không?"
Junsu quay lại quát khiến cho Yoochun giật mình lùi lại mấy bước. Khiếp! Sao đanh đá thế? lúc nãy mới ngồi trong phòng giam trông đáng tội nghiệp đến thế nào thì bây giờ hung dữ như thế ấy. Ông tổng giám đốc Park hôm nay vì Kim Junsu mà chịu nhiều thiệt thòi, một lời cảm ơn còn chưa được nhận vậy mà đã bị quát cho mấy cái, thử hỏi công lý để ở đâu? Nhưng bản thân Yoochun biết rõ, đã yêu người ta rồi thì suốt cuộc đời này chẳng thể nào có được cái gọi là công lý.
"Cậu Junsu à! Tôi vừa mới bảo lãnh cho cậu ra đấy nhé. Cậu nên cảm ơn tôi bằng một cái gì đấy mới phải chứ không nên quát tháo như thế. Tôi có đi theo cũng là để bảo vệ cho cậu thôi"
Yoochun xấn lại gần và quàng tay lên vai Junsu nhưng đã bị cậu thụi cho một quả vào bụng. Trong khi Yoochun gập người vì đau thì Junsu đứng khoanh tay trước ngực, bây giờ không thể nói là đanh đá nữa mà là cực kì đanh đá.
"Không phải do tên anh họ ngu ngốc của anh rạng sáng cho người đến bắt tôi khiến cho tôi khổ sở sao? Mà tôi có khiến anh bảo lãnh đâu. Tự nhiên anh đùng đùng đến quát tháo ở đòn cảnh sát đòi thả tôi ra đấy chứ . Lúc đó lại thấy thuơng cho mấy nhân viên cảnh sát bị anh dọa đuổi việc mà mặt mày tái mét. Người có tiền thì muốn làm chuyện gì cũng được à. Xã hội thật bất công"
Junsu sau khi tuôn ra một loạt những lời hoa mĩ liền quay lưng bỏ đi. Nhưng Yoochun sức phục hồi còn hơn sức trâu đã vội vàng đuổi theo.
"Anh làm cái gì đấy Park Yoochun"
Junsu định giằng tay ra nhưng mãi không được. Giờ thì đến lượt Yoochun hít một hơi để giãi bày cảm xúc.
"Này Kim Junsu! cậu nghĩ tôi vì ai mà đánh mất tôn nghiêm của bản thân như thế chứ/?đường đường là tổng giám đốc mà lại chạy đến cái phòng giam bé tí teo ấy gây sự. Tôi chẳng phải vì cậu mà đã tự làm xấu mặt mình rồi sao. Ngày mai báo chí lại đưa tin, Park Yoochun, tổng giám đốc tập đoàn Kangnam đi gây sự với cảnh sát thì tôi còn mặt mũi nào đi kí hợp đồng làm ăn với đối tác đây?. Cho nên Kim Junsu, hôm nay nhất định cậu phải đền bù cho tôi"
Vừa nói Yoochun vừa lôi Junsu đi mặc cho cậu la hét. Nhưng những chiếc tivi trên tường đã cản con đường đến với chiến thắng của Yoochun.
"Đêm qua, một nhóm người đã đột nhập vào trại giam Chunggu để giải thoát cho Jung Yunho nhưng bọn chúng đã bắt hai con tin để uy hiếp phía cảnh sát. Hiện giờ vẫn không có tung tích của bọn tội phạm cũng như số phận của hai con tin bị bắt giữ. Trong số những kẻ chạy trốn đêm hôm qua có Jung Yunho và Shin Hyesung. Hiện giờ vẫn chưa có thông tin chính xác về hai con tin bị Jung Yunho bắt giữ. Chúng tôi sẽ tiếp tục cung cấp thông tin cho quý vị ở những bản tin tiếp theo"
Yoochun lắc đầu nhìn cái ti vi một cách ngán ngẩm.
"Cảnh sát mà không làm gì được tên ấy sao? Nhà giam mà cứ như cái chợ thích vào thì vào, ra thì ra cậu Junsu nhỉ"
Yoochun quay lại đằng sau thì thấy mình đang nắm tay một...bà lão...còn Junsu thì đã biến mất từ lúc nào. Anh đang định đuổi theo thì bị bà cụ giữ chặt lại.
"Cậu....thanh niên..đẹp trai...giúp già với...già bị lạc đường.."
Yoochun hết toáng lên rồi cố sức gỡ tay bà lão ra mà không được.
"Bà ơi! cháu vội lắm, bà ra nhờ...đấy đấy..em bé kia kìa...chác nó biết đồn cảnh sát nằm ở đau đấy."
"Hứ! thanh niên bây giờ thật nhỏ nhen, tôi thử cậu một tý thôi hứ tôi còn lâu mới ạc đường. Mặt đẹp trai thế mà lười nhác."
Bà cụ đập cho Yoochun mấy phát vào đầu rồi giận dữ bỏ đi.
"Kim Junsu...cậu giỏi lắm...để xem tôi tìm được cậu tôi sẽ..."
Yoochun gầm gừ trong miệng rồi bỏ đi, hôm nay anh quyết định không đến công ty để tìm người nào đó trả đũa
end chap 21chapitre 22
Tình yêu sao cứ chớm nở rồi vụt tắt? như hoa tàn héo úa theo tháng năm dài mệt mỏi. Hạnh phúc đang ở nơi đâu? người ấy đang ở phương nào? Có như nỗi âu lo đang lớn lên mỗi ngày một lớn trong cậu lúc này không? ông trời liệu có thấu hiểu lời nguyện cầu của cậu mà cho người ấy được bình yên để trở về bên cậu, trở về xây đắp tình yêu mà cậu sẽ chờ đợi cho đến ngày cùng tháng tận của thế giới này.
Junsu cứ thế chạy trên con phố ngột ngạt người qua lại, nước mắt từ bao giờ lại rơi, nỗi sợ hãi từ bao giờ lại hiện lên trong tâm trí, sao con đường phía trước lại nhạt nhòa thế? hình bóng anh sao xa xôi thế?
Nơi đâu...
Có chỗ cho tình yêu?
Nơi đâu có chỗ cho niềm hạnh phúc?
Hyesung à!
Con ngõ nhỏ quanh co xộc lên mùi ẩm mốc, những kẻ vô gia cư nhìn cậu thanh niên đang hớt hải chạy đến mà lấy làm tò mò. Nhưng cuộc sống vốn có biết bao điều kì lạ, bao nhiêu điều phải lo nghĩ vậy thì cớ sao phải để ý đến một người chẳng hề quen biết làm gì? những kẻ nay còn lo miếng ăn, mai còn lo chỗ ở ấy lại tiếp tục tìm nhặt trong đống đồ cũ nát mà người ta đem vứt bỏ một cái gì đó có giá trị, biết đâu nó lại có thể đổi được thành tiền giúp cho họ đêm nay bớt đói.
Junsu cũng vẫn mải miết đi tìm ngôi nhà đêm hôm trước cậu từng ở, từng được có anh, từng được để cho tình yêu của mình bùng cháy. Nhưng mọi con đường dần trở nên chằng chịt, trước mắt cậu đã chẳng có lối để mà tiến bước nữa rồi. Buông thõng đôi tay mệt mỏi, Junsu thất thều quay đầu lại. Tìm làm sao được khi tất cả đều đã biến mất. Lúc này chỉ có niềm hy vọng nhỏ nhoi sưởi ấm con tim cậu, sưởi ấm nỗi âu lo phập phồng theo hơi thở quá đỗi mệt mỏi và lạnh ngắt.
"Cậu là Kim Junsu?"
Tiếng nói lạ vang lên khiến cho Junsu giật mình quay người lại, niềm hy vọng nhỏ nhoi ban nãy lại bắt đầu cháy lên, âm ỉ rồi mạnh mẽ. Nghiêng đầu nhìn người con trai trước mặt, Junsu nhận thấy có cái gì đó quen quen trong nụ cười hết sức trong sáng của cậu ta.
"Tôi là Lee Sungmin, có người muốn gặp cậu đấy"
Trái ngang thay khi số phận lại tiếp tục cười đùa...
Trò chơi...sắp đến hồi kết thúc.
Kibum ngồi lau đi những vết máu khô còn bám lại trên thanh kiếm của Eunhyuk, đôi mắt u buồn nhìn kỉ vật của thằng nhóc mà lòng quặn thắt. Nước mắt tuy không rơi nhưng tâm hồn hắn dường như đã có một lỗ hổng lớn, lỗ hổng đánh mất một người quan trọng trong cuộc đời.
Eunhyuk giống như gia đình của hắn, giống như đứa em út bướng bỉnh và cứng đầu vẫn luôn lẽo đẽo đi theo hắn mọi nơi mọi lúc. Mới ngày hôm qua còn cười đùa với nhau vậy mà...giờ đã là người thiên cổ, xác cũng không tìm được để mang về chôn cất., làm một người anh mà không tròn bổn phận, Kibum tự thấy vô cùng hối hận.
"Nó là của Eunhyuk?"
Hyesung từ bao giờ đã đứng trước mặt Kibum. hắn chỉ ngước lên nhìn anh một lát rồi lại cúi xuống tiếp tục lau thanh kiếm, cẩn thận như trước đây Eunhyuk vẫn thường làm.
"Vẫn không thấy xác của Eunhyuk. Bum à, chúng ta có quyền hy vọng không nhỉ?"
Anh ngồi xuống bên cạnh hắn, câu nói vừa rồi cũng chẳng biết là thật hay là đùa.
"Tuy Sungmin có nói là Eunhyuk đã chết nhưng không thấy có tin gì từ phía cảnh sát cả. Vẫn biết không nên hy vọng quá nhiều nhưng cứ nên thử xem sao"
Kibum vẫn yên lặng, bình thường Hyesung và Eunhyuk luôn là người động viên hắn mỗi khi có chuyện buồn... bây giờ chỉ còn lại có hai người đàn anh đơn độc mà thôi tự nhiên sống mũi hắn thấy cay cay.
"Thưa anh có người mang cái này đến ạ"
Một tên đàn em chạy vào đưa cho Hyesung một lá thư,
"Anh! có chuyện gì thế?"
Kibum thấy Hyesung đọc xong lá thứ đó mặt biến sắc thì lại gần hỏi. Anh nhanh chóng gập nó lại rồi quay sang bảo Kibum.
"Anh đi có chút chuyện, cậu ở lại trông chừng Yunho nhé"
Hyesung nói xong vội vàng bỏ đi khiến cho Kibum có muốn hỏi gì cũng không được, hắn đành lặng lẽ ngồi xuống tiếp tục làm nót công việc của mình.
Thời gian lặng lẽ trôi, hồn người tìm về cảm xúc....
Khẽ hôn nhẹ lên mái tóc đen thơm mùi hoa hồng của cậu rồi vòng ta ôm chặt hơn tình yêu của hắn vào lòng. Lúc này đây hắn đang cảm nhận được hơi ấm từ cậu, cảm nhận được cậu thực sự đang ở bên hắn, đôi môi dịu ngọt của cậu lấp đầy những khát khao và đam mê hắn vẫn thường chôn trong sâu thẳm đáy tim. Nước mắt không còn rơi sau mỗi lần tỉnh giấc, ác mộng xa rồi nên tâm hồn cũng bớt cay độc và cằn cỗi.
"Anh nhớ em! nhớ mùi huơng của em, nhớ đôi môi em... Jaejoong à, anh yêu em ...nhiều lắm"
Tiếng thì thầm vang vọng bên tai khiến cho con tim cậu thổn thức, đôi mắt khép lại ép cho giọt nước mắt chảy ra, ấm nóng và mặn chát. Jaejoong để cho tâm hồn mình bay theo những giấc mơ, bay theo nụ hôn đam mê hắn đặt lên môi cậu, theo đôi tay vẫn nhẹ nhàng ve vuốt trái tim thổn thức của cậu, nhẹ nhàng xóa đi nỗi đau mà cậu đã mang theo trong giấc ngủ dài.
Hai con người, hai cảm xúc, chẳng biết yêu hay là đau khổ, là hận thù hay oán than nhưng tình yêu là nguồn sống cho tâm hồn bớt cô quạnh. Tồn tại là vì đối phuơng vẫn còn đợi chờ ở phía trước, vẫn còn mỉm cười trong trái tim.
Yunho hôn nhẹ lên bờ vai trắng mịn của Jaejoong, hôn nhẹ lên vết thuơng qua tấm băng trắng còn vuơng mùi thuốc sát trùng, Jaejoong của hắn đang thực sự sống trong tình yêu này, bé nhỏ và mong manh như hơi thở. Đôi mắt từ bao giờ đã mờ nhạt bởi cảm xúc, hắn nhẹ nhàng để lại những dấu đỏ trên khuôn ngực trắng ngần, trên cánh tay xuơng gầy và trên làn môi mọng đỏ như thứ thức ăn tuyệt mĩ nhất trần đời.
"Jaejoong à! sao thế?"
Hơi thở ấm nóng phả vào tai làm sống dậy bao đam mê, Jaejoong khẽ nghiêng đầu để cho nụ hôn của hắn dần làm ướt một bên vai của mình, nhịp tim theo những ma sát nóng bỏng cũng bắt đầu tăng lên. Tâm trí cậu đã hoàn toàn chẳng thể kiểm soát được, nó cứ bay bổng theo những màn ma thuật mà hắn đang thi thố.
"Không quen à?"
Hắn cười rồi trườn xuống phía dưới, tấm chăn mỏng phủ trên lưng dần rơi xuống để lộ cơ thể trần trụi đầy đam mê của cả hai.
"Anh vẫn rất nhớ, mùi vị của em, huơng thơm của em"
Ân ái đã bao lâu rồi không được có, tâm trí chẳng thể nào nhớ được những cảm xúc trước kia, liệu có giống như bây giờ những đợt sóng khoái cảm đang tràn ngập trong cậu. Jaejoong nắm chặt tấm ga trải giường vốn đã nhàu nát mà oằn người theo những nụ hôn đám mê của hắn trên phần thân dưới của cậu, hai bên đùi và nôi đó dần được mà ướt bởi thứ chất lỏng từ miệng hắn
"Khoan đã...tôi"
Cảm giác khi đôi chân được nhấc lên cao hơn cậu bỗng giật mình mở mắt ra, nhưng câu nói chưa kịp hoàn thiện thì đã bị chặn đứng bởi một nụ hôn khác làm mềm đi chút lý trí còn sót lại.
"Sẽ không đau đâu"
Hắn gác chân cậu lên vai mình rồi bắt đầu tiến vào chỗ đó, chậm dãi để không làm cho tình yêu của hắn bị đau. Những giọt mồ hôi rịn đầy trên khuôn ngực vạm vỡ được quấn một lớp băng dày. Cơn khoái cảm làm cho những giọt nước mắt tuôn rơi, vì đau đớn? vì hạnh phúc? Hắn cúi xuống nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ vừa xuất hiện nơi khóe mắt cậu, cướp đi những tiếng thổn thức chực chờ bật ra khỏi đôi môi.
"Anh yêu em..."
"Anh yêu em"
Lời thì thầm vang vọng mãi như chứng minh tình yêu còn tồn tại, như khẳng định cho đến mai sau cũng không hề đổi thay . Tình yêu của hắn....là vĩnh cửu.
"Em...cũng yêu anh"
Câu nói nhẹ như hơi thở, mong manh và bé nhỏ như giọt suơng đêm. Jung Yunho cuối cùng cũng có đựoc hạnh phúc.
Nhưng hạnh phúc ấy.....có kéo dài, có thể nào đi theo hắn mãi cho đến hết phần đời còn lại hay không?
có lẽ đọc xong cái này mọi người lại lôi tôi ra chém....trước khi đọc thì bật bài love in the ice lên nhé...tình hình là tác giả đang khóc khi viết cái này...ai đọc mà cười tui chém chít
Part 2 Đêm cô liêu
Căn nhà hoang đổ nát nằm sâu trong khu ổ chuột rách rưới của những người ngụ cư bất hợp pháp, mùi ẩm mốc của nó xông tận đầu đến khó chịu, nền đất lạnh căm khấp khểnh những viên gạch vỡ những mảnh thủy tinh vuơng vãi từ cánh cửa sổ đổ nát và hoang tàn. Ánh sáng hắt hiu từ bên ngoài chiếu thẳng vào người thanh niên đang nằm trên nền đất, hai tay bị trói đằng sau lưng và mọi âm thanh bị ngăn lại bởi một miếng băng dính to quá khổ.
Junsu chẳng thể nhớ được chính xác mọi việc đã xảy ra như thế nào, cậu đi theo người thanh niên tự xưng là Lee Sungmin ấy đến một con hẻm nhỏ rồi tất cả tự nhiên tối sầm lại trước mắt, và giờ đây là căn nhà hoang và mùi ẩm mốc bao phủ xung quanh. Đang loay hoay ngồi dậy để tìm xem có cách nào thoát ra không thì cậu nghe thấy có tiếng chân người đạp trên đống gạch đổ nát nghe lạo xạo, cậu nín thở và nỗi sợ hãi bắt đầu vẽ lên trong đôi mắt. Tiếng bước chân mỗi lúc một đến gàn hơn, nó làm cho chân tay cậu bủn rủn và sởn cả gai ốc. Junsu giật mình nhìn người bước vào sau cánh cửa đã lung lay ở một bên tường, đôi mắt từ sợ hãi rồi mở to hơn vì ngạc nhiên.
Bóng dáng này sao quen thuộc thế?
"Junsu!"
...Giọng nói này....
Đôi mắt Junsu mở ton nhìn người trước mặt để chắc rằng mình không phải đang mơ, không phải là ả ảnh do nỗi sợ hãi vừa hiện lên tâm trí nơi căn nhà hoang vắng vẻ. Dưới ánh đèn đường phản chiếu vào căn phòng tối, anh đang nghiêng mình để nhìn xem có đúng là cậu không.
"Em không sao chứ?"
Đôi tay anh vội vàng đỡ cậu dậy, ánh mắt lo âu lẫn vui mừng vì cậu vẫn an toàn. Nhưng chưa kịp tháo bỏ miếng băng kéo dính trên miệng Junsu thì...
Eunhyuk từ đâu xuất hiện, lạnh lùng và nhẹ nhàng như thần chết...bóng tối chẳng thể nào giúp Hyesung nhìn rõ sự kinh hoàng trong đôi mắt Junsu.
"Em sao thế Jun..."
Thanh kiếm sắc xé màn đêm đen đâm thẳng vào con người trước mặt, thanh kiếm sắc cắt đứt tình anh em.
Âm thanh da thịt bị xuyên thủng sao đau đớn thế?
Máu
Chầm chậm rơi.
Đôi mắt em mở to kihn hoàng, anh thấy em đang khóc, giọt nước mắt trong như pha lê.
Hyesung chậm chạp nhìn thứ chất lỏng ẫn đang rỉ ra nơi trái tim mình, thứ chất lỏng lạnh giá và tanh tưởi của chính bản thân anh, thứ dung dịch đỏ au và đau đớn, thứ dung dịch duy trì ý thức và sự tồn tại, duy trì tình yêu của anh trong đôi mắt em.
Nhưng trái tim đã bị xuyên thủng rồi, thân thể nặng trĩu như tảng núi ngàn năm giam cố, đau đớn vì vết thương, đau đớn vì cái chết được ban cho quá đỗi bất ngờ.
Hyesung giữ chặt thanh kiếm khiến cho Eunhyuk không thể nào rút ra được, anh dùng chút sức lực cuối cùng để kéo nó rời khỏi chỗ Junsu, đất đá dưới chân hai người đó theo ma sát mà dạt cả sang hai bên. Đến cuối hành lang Eunhyuk lạnh lùng rút thanh kiếm ra, máu từ vết thương phun ra thành một đường dài rồi bắn lên bức tường lạnh ngắt. Đôi mắt của nó đỏ au nhìn người anh em của mình đổ ập xuống mặt đất mà chẳng có lấy một chút xúc cảm. Eunhyuk kéo lê thanh kiếm còn vương máu trên mặt đất rồi quay người bỏ đi, cái bóng đơn độc biến mất vào màn đêm.
Đêm cô liêu.
Đừng như giấc mơ của anh, ảo vọng rồi bay theo tháng năm dài đằng đằng. Chẳng thể sống, không thể hiểu ngày mai sẽ đến như thế nào. Niềm tin của anh có thể đối diện với ánh mặt trời nóng bỏng, đối diện với núi băng trắng lạnh căm của bắc cực xa xôi, nhưng... trước em, nó đã mềm yếu đi như giọt suơng đêm. Cơn gió nào mang em đến với cuộc đời anh, mang em đến sưởi ấm trái tim anh, mang em đến để cho anh biết mình đang tồn tại. Nhưng kiếp này anh không thể bên em, kiếp này không thể trọn đời bên em, xin em...
Tha thứ cho anh
Junsu à
Giọt nước mắt rơi, bóng người hòa vào đêm tối, hơi thở mong manh tàn lụi dần...
Lặng yên trong giấc ngủ vĩnh hằng của cái chết....
Người về bên chúa vĩnh biệt nhân gian.....
Vĩnh biệt tình yêu của người.
Giọt nước mắt rơi...tan vào đêm tối.
Đêm cô liêu
Junsu lết đi trên nền đất lạnh căm, đầu gối bị những mảnh đá cứa ra đến túa máu, máu âm ỉ nhỏ nhoi đâu như dòng máu tươi in trên bức tường vôi trước mặt. Nhưng...đau lắm chứ. Nỗi đau không xuất phát từ vết thương của thể xác. Nỗi đau...đến từ sâu trong trái tim. Nỗi đau âm ỉ the những giọt nước mắt đang rơi. Nước mắt rơi ư? sao nước mắt lại rơi? Có nỗi đau nào đâu để mà phải khóc? Nỗi bất hạnh nào có thể đến được đây? Bất hạnh nào khi người ấy đang ở phía trước...đang đợi chờ vòng tay của cậu. Nhưng đôi tay đã bị trói, miệng cũng bị gián lại rồi, không thể gọi, không thể kêu gaò, người đang ở nơi ấy mà không thể gọi tên người sao? không thể ôm được người vào trong trái tim sao?... Không thể nào sao?
Junsu tựa đầu lên ngực của Hyesung, đôi mắt Junsu nhìn vào đôi mắt Hyesung, đằng sau lớp băng dán...môi Junsu cười với Hyesung.
Đôi mắt anh vẫn đang mở ra nhìn cậu, yên bình làm sao, dịu êm làm sao. Anh đâu có chết, anh vẫn đang ở bên cậu, lúc này đây hơi ấm của anh vẫn còn mà, hơi ấm của anh ....hay hơi ấm lẻ loi trong con tim khổ đau của cậu?
Junsu mỉm cười rồi khép mắt lại bên người con tria ấy , nụ cười trong sáng và đẹp đẽ như thiên thần. Nước mắt có rơi đâu, cậu vẫn đang cười đấy chứ, anh sẽ mãi ở bên cậu như lúc này đây tình yêu vụt cháy thành ngọn lửa bất diệt, vụt cháy thành lửa địa ngục nóng bỏng tâm hồn người.
Đêm cô liêu hồn rời khỏi nhân gian, chỉ còn một người thanh niên cười trong nước mắt gối đầu lên cơ thể lạnh ngắt của người yêu mình rồ chìm vào giấc ngủ.
Đêm cô liêu tình yêu bị chia cắt
Đêm cô liêu ....tình đã ra đi theo cơn gió
Đêm cô liêu...chỉ còn mình em
Đêm
....cô.....
...........liêu..........
end chap 22
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro