Chương 29: Chai thuốc
Triển Chiêu đánh thức Triệu Tước, gọi ông dậy "làm việc".
Đi ra hành lang trước phòng thẩm vấn, Triển Chiêu hỏi Triệu Tước, "Chú đã phát hiện Tiền Dụ có vấn đề từ sớm?"
Triệu Tước không mấy hứng thú nhún vai, "Có thể coi là vậy."
Triển Chiêu nghi ngờ nhìn ông — Chú phát hiện ra hồi nào?
"Lúc Tiểu Hắc bị trúng chiêu."
Một câu của Triệu Tước làm Triển Chiêu sửng sốt.
Mặc dù không phục, nhưng Triển Chiêu thừa nhận là mình thua, có chút khó chịu nhìn Triệu Tước — Ý chú là sao?
Triệu Tước nhìn vẻ mặt của Triển Chiêu, cười một cái.
"Thật ra phát hiện lúc nào cũng không quan trọng." Triệu Tước trông như đang an ủi Triển Chiêu, "Bởi vì cho dù có phát hiện sớm hay muộn, chuyện này vẫn sẽ xảy ra, không thể ngăn cản."
"Không thể ngăn cản?" Bạch Ngọc Đường đi lấy nước uống, xuất hiện ở phía sau hai người.
Triệu Tước chỉ vào phòng giam Tiền Dụ, "Nói ví dụ như có một con cọp con..."
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, Triển Chiêu cũng không hiểu — Chú muốn nói ai?
Triệu Tước nhìn trời, "Không cần nhạy cảm như thế, ta nói con cọp thật."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bày tỏ — Chú nói tiếp đi.
"Cọp con từ khi sinh ra đã được nuôi trong một bầy dê, ăn đều là thịt do con người đưa cho, vậy thì chờ cọp con trưởng thành, nó có biết mình là vua của muôn loài không?"
Ví dụ này của Triệu Tước giống như không liên quan gì tới câu "không thể ngăn cản chuyện này xảy ra" của ông, nhưng trên thực tế, thông minh như Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lập tức hiểu được ý bên trong, đây đúng là đáp án rõ ràng cho vấn đề đó.
Con cọp kia coi như không biết mình là cọp, cũng không thể thay đổi sự thật nó là một con cọp. Chỉ cần một cơ hội khiến nó biết mình không phải dê, vậy thì bầy dê kia, sẽ từ bạn của nó trở thành thức ăn của nó.
"Ý chú là trước khi Tiền Dụ bị bắt vào bệnh viện tâm thần, ông ta vẫn chưa biết năng lực của mình." Bạch Ngọc Đường hỏi, "Cho đến khi vào bệnh viện đó, ngược lại biết mình đứng ở vị trí nào trong chuỗi thức ăn?"
"Vị trí nào trong chuỗi thức ăn..." Triệu Tước vừa lẩm bẩm vừa gật đầu, cảm thấy cách nói này rất hợp lý.
"Ông ta là bị đưa vào trong bệnh viện rồi mới biết chỗ đặc biệt của mình, sau đó bày kế vượt ngục?" Triển Chiêu hỏi.
Triệu Tước gật đầu, "Ừ, coi như không có Vương Mỹ Vân, cũng sẽ có Triệu Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân, ngay cả Tiểu Hắc cùng hai đứa ở nhà có sức chiến đấu rất mạnh kia cũng bị trúng chiêu, chứng tỏ sẽ có rất nhiều người bị. Chẳng qua người trúng chiêu cũng chưa chắc sẽ như Vương Mỹ Vân thôi. Nhưng chỉ cần người trúng chiêu càng ngày càng nhiều, sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện một người như Vương Mỹ Vân. Mà Tiền Phú và Chu Bình chỉ là nhân vật nhỏ, cho dù bọn họ có tạo được tác dụng cỡ nào, trên thực tế bọn họ đều không quan trọng."
"Những câu này nói tuy không thuận miệng, nhưng ý rất rõ ràng." Bạch Ngọc Đường hỏi, "Những người này đều sẽ thành Vương Mỹ Vân, đều sẽ tất nhiên tồn tại, hơn nữa đều dẫn đến một kết quả cuối cùng?"
Triệu Tước khẽ mỉm cười, khoác vai Triển Chiêu, "Nhóc nhìn cọp con nhà nhóc đi, vừa đánh giỏi lại thông minh."
Triển Chiêu gật đầu bày tỏ đồng ý, tiếp tục phân tích, "Cho nên nhân vật quan trọng trong vụ lần này không phải những người tham dự bị bức tranh ảnh hưởng, mà là người không bị nó ảnh hưởng — Tô Lập?"
Triệu Tước cười một tiếng, "Chỗ đặc biệt của hắn, chính là chứng mất trí nhớ! Đây là một hàng mẫu vô cùng đặc biệt."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn ông — Nói thế nào?
"Người không có trí nhớ dễ kiểm soát hơn bình thường!" Triệu Tước nói, "Hắn chẳng nhớ gì nên ta nói gì thì hắn tin cái đó, giống như một tờ giấy trắng, đúng không?"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu.
"Ngược lại cũng giống thế." Triệu Tước nói tiếp, "Tờ giấy này cho dù có vẽ hoàn mỹ cỡ nào, sang hôm sau vẫn sẽ trở về tờ giấy trắng!"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất đúng — Khống chế Tô Lập rất dễ, nhưng làm sao bảo đảm Tô Lập vẫn luôn bị khống chế? Căn cứ theo lời giải thích của y tá, nhóm nghiên cứu chứng mất trí đã vứt bỏ Tô Lập, mà toàn bộ kế hoạch vượt ngục, vị trí của Tô Lập rất quan trọng, Tiền Dụ dùng cách nào để khống chế Tô Lập?
"Chuyện này đối với con người mà nói thì mới lạ, nhưng với động vật lại là chuyện bình thường." Triệu Tước tiếp tục nhắc nhở.
Câu này Bạch Ngọc Đường không hiểu, quay mặt nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu thì đây là nằm trong lĩnh vực chuyên nghiệp, lập tức hiểu ý Triệu Tước, "Đúng vậy... trí nhớ của chó mèo rất ngắn, đặc biệt là chó, nhưng nó lại có thể nhớ chủ nhân của mình suốt đời!"
Triệu Tước khẽ mỉm cười, có cảm giác thành tựu dạy trẻ nhỏ lớn khôn.
"Có một người có thể khống chế Tô Lập, hắn có 'chủ nhân'." Triển Chiêu nói.
"Có phải là Tôn Tây chạy trốn đó không?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
"Có thể." Triển Chiêu gật đầu. jongwookislove.wordpress.com
Triệu Tước bất đắc dĩ lắc đầu, trẻ thông minh có lúc ngu ngốc cũng rất đáng yêu.
Nghĩ tới đây Triệu Tước thấy mình có chút tiêu chuẩn kép... Hai đứa này có thông minh hay ngu ngốc thì mình đều cảm thấy đáng yêu.
Triển Chiêu híp mắt nhìn ông — Không đúng chỗ nào?
Triệu Tước nói, "Hai đứa đã quên một mấu chốt."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau — Mấu chốt gì?
"Ai giới thiệu Tô Lập cho Vương Mỹ Vân?"
"A!" Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mới chợt nghĩ tới — Mark Phàm!
"Trong những người này, chỉ có Tô Lập không thể bị khống chế, những người khác đều có thể." Triệu Tước không nhanh không chậm nói.
"Tôn Tây cũng có thể bị khống chế... Hắn thay Tiền Dụ giám sát Tô Lập và Mark Phàm, bảo đảm tất cả tiến hành theo kế hoạch." Triển Chiêu phân tích, "Sau khi hoàn thành kế hoạch thì diệt trừ Mark Phàm, Tô Lập trở thành một nhân vật không thể khống chế."
"Cho nên Tô Lập mới có trí nhớ về chú?" Bạch Ngọc Đường hỏi Triệu Tước, "Bởi vì hắn đi theo Mark Phàm, nên có thể tiếp xúc tới hồ sơ của chú?"
"Có lẽ bị huấn luyện qua." Triệu Tước thờ ơ nói, "Muốn huấn luyện chó cảnh sát, phải cần một hình mẫu mô phỏng người xấu, không phải sao?"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại suy nghĩ một chút, lại phát hiện có chỗ nghĩ không ra, "Vậy còn Vương Mỹ Vân? Mark Phàm đã chết, là ai ra lệnh cho Tô Lập giết Vương Mỹ Vân?"
"Ầy ầy." Triệu Tước bất đắc dĩ lắc đầu, "Đã nói là tưởng tượng Mark Phàm nuôi thú cưng, chủ nhân đã chết, thú cưng sẽ đau lòng, nhưng nếu chủ nhân bị người ta hại chết thì sao?"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại "A" một tiếng, "Trả thù cho chủ nhân!"
Nghĩ tới đây Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhìn Triệu Tước, "Cho nên mấy bữa nay chú chọc ghẹo Hổ tử, nói hắn là Husky... Chính là nhắc nhở chúng tôi?"
Triệu Tước nhún vai, "Không, tiểu Husky đúng là dễ thương mà."
Nói xong quơ quơ ngón tay, ý bảo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khoan vào phòng hỏi cung, chờ lát nữa hãy tiếp xúc Tiền Dụ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, liền đi theo Triệu Tước.
Triệu Tước đưa hai người vào phòng làm việc, tìm ghế sô pha ngồi xuống.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không hiểu, cũng tới ngồi đối diện ông.
Triệu Tước nhìn hai người. jongwookislove.wordpress.com
Hai người nhìn Triệu Tước.
Triệu Tước nghiêng đầu hỏi, "Chuyện gì?"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cau mày — Chú kêu hai đứa tôi đi cùng mà!
Triệu Tước nói ngắn gọn, "Ý ta là để hai nhóc nghĩ cách đối phó người kia, bây giờ lá bài trong tay hai đứa không nhiều."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại cau mày, đúng vậy — Chỉ cần Tiền Dụ vẫn giả điên, nghĩa là không có cách gì với ông ta, với lại bây giờ vạch trần Tiền Dụ cũng chưa chắc có ích, lấy sự thông minh và năng lực của ông ta, nhất định sẽ tiếp tục giả ngu, đồng thời càng thêm đề phòng.
"Tiền Dụ có chút khó giải quyết." Bạch Ngọc Đường khá lo lắng, "Trước khi bị bắt vào bệnh viện chỉ là một bệnh nhân vô hại, nhưng bị đám người kia làm thí nghiệm, bây giờ thức tỉnh năng lực, hơn nữa cảm giác không phải loại người hiền lành gì... Cứ thế thả ra sẽ để lại hậu hoạn!"
Triển Chiêu cũng cảm thấy như vậy, hơn nữa cảm giác mấy người này tụ lại thành một nhóm, sẽ càng nguy hại hơn.
"Cho nên Mark Phàm là do Tiền Dụ xúi Tôn Tây giết chết sao?" Bạch Ngọc Đường quyết định đi từng bước. Việc khẩn cấp trước mắt là phải tìm ra hung thủ giết Mark Phàm trong mười bốn ngày. Bây giờ nhìn lại, Mark Phàm chết là một bước quan trọng trong kế hoạch vượt ngục của Tiền Dụ, nói cách khác cho dù là ai giết Mark Phàm, chủ mưu thật sự vẫn là Tiền Dụ.
Triển Chiêu cũng thấy có thể, "Nếu như nhảy qua quá trình, nói tới kết luận. Chúng ta cuối cùng kết luận chủ mưu giết Mark Phàm là Tiền Dụ, cái này có liên quan gì tới dược sĩ?"
Bạch Ngọc Đường cũng cau mày, "Kết quả bây giờ đã rõ ràng, chủ mưu chính là Tiền Dụ, vậy bản thân Tiền Dụ có liên quan tới dược sĩ? Hay là lời nhắc nhở trong quá trình tìm người hại chết Mark Phàm là tìm được dược sĩ?"
"Chúng ta muốn tìm chỗ ẩn thân của dược sĩ..." Triển Chiêu nói tới đây, đột nhiên giống như nghĩ tới cái gì, "A, khoan đã..."
Nói xong, hắn chợt ngẩng đầu.
Lúc này trong phòng làm việc SCI, mọi người đều tụ lại.
Thì ra mọi người đều đang im lặng nghe thảo luận vụ án, cũng không chen miệng vào hỏi.
Hai tay Tưởng Bình để trên bàn phím bất động, xoay đầu nhìn hai người phân tích vụ án.
Triển Chiêu nhanh chóng bật dậy khỏi sô pha, chạy ra sau Tưởng Bình, nói, "Dược sĩ cho chúng ta một đoạn ghi hình, đúng không? Mở đoạn đó lên xem lại thử!"
Tưởng Bình gật đầu, mở video lên.
Triển Chiêu bảo Tưởng Bình dừng lại ở đoạn dược sĩ cầm chai thuốc.
"Chai thuốc!" jongwookislove.wordpress.com
Mọi người cùng đồng thanh.
Chai thuốc mà dược sĩ uống giống y hệt chai của Vương Mỹ Vân và Mark Phàm. Chẳng qua góc nhìn có hơi khác, không biết là có phải cố ý hay không, khi dược sĩ lấy chai thuốc ra, bàn tay gần như che toàn bộ, nhưng vẫn lộ ra một chút. Mà lúc dược sĩ đổ thuốc ra, màu sắc lẫn hình dáng đều giống mấy viên trong chai của Mark Phàm và Vương Mỹ Vân.
"Dược sĩ và Mark Phàm là cùng phe, nhất định có lui tới với nhau, chai thuốc hắn cầm có liên quan tới hai chai thuốc xuất hiện trong vụ án không?" Công Tôn suy đoán, "Ngoài ra, nếu cùng một loại, dược sĩ không có lý do gì uống nó hết."
Mọi người nhìn Công Tôn, "Không có lý do?"
Công Tôn gật đầu, "Thuốc này dùng để cai nghiện, những người nghiện thuốc thì mới dùng tới. Dược sĩ cũng nói mình đã xuất hiện dấu hiệu già yếu, tuổi thọ không tới hai tuần... Vậy hắn cai cái gì?"
Mọi người cảm thấy Công Tôn nói rất có lý, Triển Chiêu hỏi, "Có khi nào thuốc đó có tác dụng hóa giải tuổi già?"
Công Tôn sờ cằm suy nghĩ, "Vậy sao? Cảm giác không liên quan lắm..."
Suy nghĩ một chút, mọi người nhìn nhau, rồi nhìn Triệu Tước xem ông có nhắc nhở gì không.
Cơ mà khi quay sang nhìn, thì thấy Triệu Tước nằm trên sô pha, ôm gối bắt đầu ngáy o o.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro