Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9.

về sau ryujin thường hay gọi hôm nay bằng cái tên 'ngày phán xử'.

lia đã có mặt ở phòng bệnh của cô từ sáng sớm. khoảng mười phút sau, yeji và chaeryeong cũng xuất hiện.

"vậy," lia nói, đứng dậy từ nơi cậu ấy đang ngồi trên ghế, "chúng ta sẽ bắt taxi về nhà đúng không? có vẻ không ổn lắm nếu cậu phải đi tàu điện ngầm."

chaeryeong cau mày. cậu ấy đang đứng ngay bên cạnh ryujin, giúp cô tập di chuyển trên đôi nạng mới. chaeryeong đưa tay ra phòng trường hợp cô bị ngã, ryujin cũng sợ cô sẽ mất thăng bằng và đè lên người chaeryeong, nhưng cô không thực sự phàn nàn nếu có cơ hội gần gũi hơn với cậu ấy đâu.

"cậu nên về nhà cùng tớ và yeji," chaeryeong nghiêm túc nói.

"sao cơ?" lia không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy, nhìn chaeryeong chằm chằm, "ryujin sống với tớ mà."

"ryujin có thể ở lại cùng chúng tớ thêm một thời gian nữa, để chúng tớ chăm sóc cậu ấy. vì ryujin không thể đi đứng bình thường được," chaeryeong lập luận, quay sang lia.

"em nghĩ em đi đứng cũng ổn mà nhỉ," ryujin thì thầm với yeji và nhận lại một sự ra hiệu im lặng, không ai muốn chọc giận chaeryeong lúc này cả.

"cậu ấy không phải trẻ con," lia đảo mắt, "hơn nữa, tớ sống ở đó. tớ sẽ giúp ryujin nếu cậu ấy cần."

"nhưng chúng tớ có hai người. nếu họ cử cậu đi làm nhiệm vụ thì sao?"

ryujin xen vào vì muốn đưa ra ý kiến, "đâu phải tớ hoàn toàn không cử động được," nhưng cô đang cố gắng không thắc mắc xem vì sao chaeryeong lại muốn cô về nhà với họ đến vậy.

"được rồi," yeji lên tiếng, "đừng cãi nhau trong bệnh viện. dù sao đồ đạc của ryujin vẫn đang ở nhà chị. em và lia nên đi cùng tụi chị về nhà để dọn quần áo, sau đó chúng ta có thể bàn thêm nhé?"

nghe khá hợp lí. nhưng cuối cùng, cô vẫn sẽ bị hỏi xem cô muốn thế nào. và ryujin thật sự không biết. rõ ràng cô muốn ở lại với yeji và chaeryeong, miễn là cô được phép – nhưng có lẽ đây không phải ý tưởng tốt nếu cô cần vượt qua tình cảm của chính mình.

yeji và chaeryeong đi trước lia và ryujin vài bước trên hành lang, tranh cãi xem ai sẽ lái xe. lúc này, lia nghiêng người về phía cô – hiện đang phải tập trung cao độ để giữ thăng bằng và di chuyển nhanh hơn ốc sên một chút – rồi nói, "như kiểu họ bị ám ảnh bởi cậu một cách thái quá vậy."

ryujin đỏ mặt, "không đâu."

ngược lại mới đúng.

"bạn yêu, tin tớ đi. họ mờ ám lắm."

"nhỏ tiếng chút đi," ryujin nhắc nhở, "chúng tớ chỉ là... bạn bè thôi."

lia bật cười, "vâng vâng, hiểu rồi. chừng nào họ rủ cậu chơi threesome thì báo tớ biết là được."

---

thật kì lạ khi nhìn thấy lia quanh căn nhà. cô đã đắm chìm trong yeji-và-chaeryeong-và-ryujin chống lại thế giới bên ngoài quá lâu rồi.

lia hơi ngạc nhiên vì giường của ryujin nằm giữa phòng khách, song cậu ấy vẫn nhún vai và ngồi xuống bên cạnh cô.

chaeryeong ngồi hẳn lên bàn cafe, đối mặt với ryujin và lia. một lúc sau, yeji cũng thả mình xuống ghế bành.

"chúng ta nên tiếp tục bàn chuyện ở bệnh viện," chaeryeong mở lời.

"tớ không thấy có gì để bàn cả," lia thẳng thắn đáp, "tại sao cậu ấy lại phải ở với hai người? nhiệm vụ đã hoàn thành rồi."

"bọn chị chỉ lo lắng cho em ấy thôi," yeji nói.

họ lại cãi nhau vì ryujin, như thể cô không có mặt ở đây vậy.

"thì hai người có thể đến thăm cậu ấy mà."

"ryujin đã chăm sóc yeji khi chị ấy bị thương, nên chúng tớ muốn được trả ơn," chaeryeong lập tức giải thích.

"được rồi, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra trong căn nhà này, nhưng nếu hai người muốn giữ bạn tôi lại như người hầu hay gì đó, thì tôi không thể chấp nhận được và-"

"không," ryujin cắt ngang, "không phải thế."

"cậu nói với lia rằng cậu cảm thấy như người hầu ở đây sao?!" chaeryeong quay phắt sang nhìn cô, vẻ bàng hoàng lẫn đau lòng hiện rõ nơi đáy mắt.

"tất nhiên là không!"

lẽ ra cô nên thành thật với lia hơn, lẽ ra cô nên tâm sự với cậu ấy về cảm xúc của cô dành cho họ. nhưng ryujin không biết phải làm thế nào để bắt đầu cuộc trò chuyện ấy.

"tớ không thể tin được cậu lại-"

"tớ chưa từng nói như thế!" ryujin nhanh chóng ngăn chaeryeong trước khi cậu ấy trở nên tức giận hơn, "tớ thề. sao tớ có thể làm vậy cơ chứ?"

"cậu ấy không nói thế thật," lia đồng ý, "tôi chỉ thắc mắc vì sao cậu đòi giữ vệ sĩ cũ của yeji ở đây sau khi ryujin đã bị bắn trong lúc làm nhiệm vụ thôi."

"cậu có vấn đề gì với tôi à?" chaeryeong bật lại.

"bình tĩnh đã," yeji vội xen vào, "ryujin mới là người được quyền ra quyết định. em muốn ở đâu, ryu?"

tất cả mọi người đều quay lại nhìn cô.

ryujin lúng túng nhún vai, "em rất muốn ở lại với hai người," cô thành thật nói, "nhưng em không nghĩ đây sẽ là ý hay."

"sao lại không?" chaeryeong trông như thể cậu ấy rất cần được biết câu trả lời.

"chỉ là... tớ không muốn cản trở hai người thêm thôi."

"em không hề cản trở ai cả," yeji nhẹ nhàng trấn an.

và trái tim ryujin bỗng đập mạnh ra khỏi lồng ngực. cô muốn ở lại đây, tất nhiên là cô muốn.

nhưng ryujin cần phải tự bảo vệ mình.

"em biết," ryujin biết, vì cô chưa từng cảm thấy lạc lõng hay khó xử trong nhiều tuần nay – cho đến khi ryujin nhận ra việc cô không cảm thấy lạc lõng mới chính là vấn đề. phải lòng hai người đã có quan hệ tình cảm với nhau thật sự rất khó chấp nhận, "nhưng em vẫn nghĩ em nên về nhà cùng lia."

nghe xong, chaeryeong liền để một tiếng cười cáu tiết thoát ra khỏi môi.

ryujin kiềm chế ý định xin lỗi vì nghe nó hoàn toàn vô lí. chẳng có gì phải xin lỗi cả. (có lẽ ngoại trừ việc đã không cố gắng nhiều hơn để ngừng yêu họ.)

"đồ cậu để đâu?" lia hỏi, "tớ sẽ giúp cậu dọn chúng."

"trong phòng ngủ của khách. phía bên trái, cuối hành lang."

lồng ngực ryujin trở nên nặng trĩu. cô biết đây không phải kết thúc của bất kì thể loại tình bạn lạ lùng nào mà ba người họ đã có với nhau – ít nhất thì cô hi vọng vậy –, nhưng đây vẫn là dấu chấm hết cho một điều gì đó.

"để chị chở em về," yeji đề nghị, "chị cũng cần hít thở chút khí trời."

"cậu sẽ bắt đầu tránh mặt chúng tớ phải không?" chaeryeong bỗng dưng lên tiếng. cậu ấy trông buồn bã, buồn bã đến tuyệt vọng. ryujin không thể để bản thân tự hỏi tại sao, cô không được phép.

"không đâu," ryujin cố gắng trả lời, nhưng cô cũng không chắc đó có phải sự thật hay không. có lẽ tránh mặt yeji và chaeryeong sẽ tốt hơn cho cô.

"cậu sẽ làm vậy."

lia dừng bước trước ngưỡng cửa, quay lại nhìn họ, "này chaeryeong, tại sao cậu cứ làm quá lên về việc ryujin muốn sống ở căn hộ của chính cậu ấy vậy?"

nhưng chaeryeong không hề để tâm đến lia, "cậu sẽ làm vậy, ryujin ạ. tớ từng nghĩ cậu thích được sống ở đây, hoá ra cậu chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt!"

"chaeryeong," yeji khẽ nhắc nhở.

"tớ không hề muốn rời đi càng sớm càng tốt!"

"cậu có! chúng tôi đã làm gì cậu à ryujin? chúng tôi đã làm gì để cậu không còn thích chúng tôi nữa?!"

"cậu hiểu sai ý tớ hoàn toàn rồi!" ryujin cố phản bác.

"vậy cậu làm ơn khai sáng giúp tôi với! nói tôi biết tại sao cậu lại muốn bỏ chạy đến vậy, nếu cậu nghĩ tôi đã lầm!"

ryujin vùi mặt vào hai lòng bàn tay. tất cả đều thật quá sức đối với cô.

"bởi vì nó không đúng!!" ryujin xúc động hét lên. bây giờ cô có nói gì cũng không còn quan trọng nữa phải không? dù sao mọi thứ cũng sẽ kết thúc.

"có gì không đúng sao?" yeji hỏi. chị ấy nghe rất bình tĩnh, trong khi cả ryujin và chaeryeong đều đang mất trí.

"cảm xúc của em," ryujin thả tay xuống, đối mặt với hai người họ, "em cần phải dừng nó lại trước khi quá muộn, nhưng em không thể, em không thể ngừng yêu cả hai người! và hai người đang ở trong một mối quan hệ, và thật sai lầm khi em-," cô thở hắt ra, "đó là lí do em phải rời đi, được chưa? bởi vì em muốn cảm xúc sai trái này dừng lại."

một khoảng lặng lập tức ập tới. sự im lìm dày đặc đến mức cổ họng ryujin nghẹn ứ.

yeji và chaeryeong đang nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt họ mở to.

"em xin lỗi," cuối cùng cô nói thêm, giọng đứt quãng.

"ryujin-"

chưa kịp dứt câu, yeji liền bị cắt ngang bởi lia, "cậu vừa nói gì cơ?"

ryujin thoáng giật mình, cô quên mất cậu ấy vẫn đang ở đây. lia không biết cô có lẽ là người song tính, và cũng không biết gì về tất cả những chuyện đã xảy ra.

lia rất khẽ thốt lên, "cậu chưa bao giờ thích con gái," sau đó quay người rời khỏi phòng, mặt tái nhợt.

gọi tên lia chắc chắn không thể khiến cậu ấy dừng lại, nhưng dù sao ryujin vẫn cố thử.

"ryu," chaeryeong nắm lấy cánh tay cô, giọng van nài.

ryujin lập tức rút tay về sau, cô có cảm giác da thịt mình vừa bị thiêu đốt, "tớ xin lỗi," cô lặp lại.

vội vàng lấy nạng và khó khăn bước xuống giường, ryujin muốn nhanh chóng đuổi theo lia.

chaeryeong nắm lấy tay cô một lần nữa, nhưng lúc này giữ chặt hơn. mắt cậu ấy trông hơi ươn ướt, "đợi một chút, chúng tớ muốn-"

"tớ xin lỗi," ryujin lặp lại như máy phát đĩa bị hỏng, "tớ biết tớ rất tồi tệ, và không thể cứu chữa được nữa. nhưng tớ cần phải nói chuyện với lia."

"em không hề tồi tệ," yeji nói. chị ấy đã đứng dậy và đang ở phía còn lại của ryujin. yeji cười với cô, đây có lẽ là điều kì lạ nhất đã xảy ra ngày hôm nay. chị ấy đang cười rất rạng rỡ.

thật khó xử khi phải vụng về bước qua họ và rời khỏi phòng khách.

"chúng tớ có thể nói chuyện với cậu trước không? chuyện rất quan trọng!"

ryujin lắc đầu, mặt cô đang bốc cháy. họ đã biết, họ đã biết, họ đã biết, về tất cả những gì diễn ra trong đầu cô. ryujin cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô cần một sự phân tâm, thế nên ryujin nghĩ cô phải nói chuyện với lia trước.

lần này cả yeji và chaeryeong đều không ngăn cô lại.

---

ryujin tìm thấy lia trong phòng tắm, cậu ấy ngồi trên sàn, tựa lưng vào thành bồn.

khi ryujin ồn ào bước đến gần và vô tình đóng sầm cửa, lia vẫn không thèm nhìn cô. thay vào đó, cậu ấy tiếp tục vuốt ve lưng chaeri.

"nó rất dễ thương," cuối cùng lia cũng lên tiếng.

"tên chaeri đấy."

lia mỉm cười với chaeri, nó sở hữu đôi mắt nâu đáng tin cậy, "tên hay thật. làm tớ nhớ đến quả cherry."

ryujin mất một lúc để thả người xuống bên cạnh lia, cẩn thận không chạm vào cậu ấy, "có lẽ nó được đặt tên theo cherry thật. tớ chưa hỏi bao giờ. nhưng nếu đúng thì tớ cũng không ngạc nhiên lắm – chaeryeong rất thích ăn cherry."

nghe đến tên chaeryeong, lia liền ngước lên.

ryujin thực sự muốn khóc và hét thật lớn bởi vì lia trông rất tổn thương. bởi vì lia không tài nào giấu được sự tổn thương tột cùng ấy trước mặt cô.

"tớ nợ cậu một lời xin lỗi, tớ đoán vậy," ryujin cẩn thận nói.

"mừng là cậu vẫn nhớ đến tớ," lia khịt mũi.

"nhưng tớ không biết nên giải thích từ đâu nữa."

"à thì," cậu ấy bắt đầu trước, "tớ cũng không biết phải hỏi gì đây. cậu bỗng nhiên – sao cơ, đồng tính à? và hai người phụ nữ cùng một lúc? hai người đã kết hôn với nhau?"

"họ chưa kết hôn," cô khẽ đáp.

"thì có khác gì đâu."

hít một hơi thật sâu, ryujin cố gắng đè nén những giọt nước mắt, "tớ không nghĩ là tớ đồng tính, vì tớ từng thích đàn ông," đây có lẽ là điều dễ giải thích nhất, điều dễ hiểu nhất đối với bản thân cô.

"vậy là cậu song tính," lia nói một cách dễ dàng, nhưng trông cậu ấy vẫn rất lạnh lùng, "tớ không giận cậu vì những cảm xúc mà cậu có, dù là với bất kì ai, hay bao nhiêu người, hay những người này có mối quan hệ như thế nào với nhau, ryujin ạ. tớ giận cậu vì cậu chọn cách nói cho tớ sau khi tất cả mọi người đều đã biết."

"chưa một ai biết cả!" nghe không đúng lắm nhỉ, "ý tớ là trước hôm nay thì vẫn chưa có ai biết. bản thân tớ cũng chỉ mới nhận ra vài ngày thôi."

lia ngừng vuốt ve chaeri. cậu ấy nhìn chằm chằm vào cô, "họ khiến cậu nhận ra đúng không?"

cắn môi, ryujin gật đầu.

"ôi, ryu," sự thờ ơ đã tan biến trên gương mặt lia, cậu ấy bỗng dưng trở nên lo lắng, "cậu có ổn không?"

lúc này đây, ryujin sợ rằng nếu cô mở miệng ra, cô sẽ bật khóc và không thể dừng lại nữa mất. nên cô chỉ lắc đầu, giữ im lặng.

dù rõ ràng lia còn giận ryujin, cậu ấy vẫn kéo cô vào một cái ôm thật chặt mà không hề do dự. rốt cuộc họ là bạn thân của nhau đều có lí do cả.

"hẳn phải khó khăn cho cậu lắm," lia thì thầm vào tai cô.

ryujin ra sức giữ lấy người cậu ấy để cơ thể cô không bị sụp đổ, "không sao," cô mệt mỏi trả lời.

"cậu nên tâm sự với tớ sớm hơn."

lia có lẽ cảm nhận được hõm cổ cậu ấy đang dần trở nên ướt đẫm. nhưng không quan trọng, lia sẽ không đẩy cô ra.

"tớ biết điều này rất khó tin," ryujin thừa nhận sau khi cô đã bình tĩnh hơn. giọng cô nghe thật yếu đuối và dễ tan vỡ ngay cả với chính bản thân mình, "nhưng tớ thật sự yêu cả hai người họ."

lia chậm rãi lùi lại, nhưng không xa lắm, vẫn giữ chặt vai ryujin, "cậu có một trái tim bao la, ryujin ạ," cậu ấy nghiêng người về sau, xé vài mẩu giấy vệ sinh và đưa chúng cho cô.

khóc trên sàn phòng tắm của yeji và chaeryeong lại là một điều ryujin có thể thêm vào danh sách những việc đáng xấu hổ mà cô đã làm.

"không, tớ chỉ kì lạ thôi."

lia cười và xoa đầu cô, "tớ không phản đối đâu. nhưng chúng ta cần nói thêm về chuyện này, và không phải ở đây. bây giờ tớ đưa cậu về nhà trước, được không?"

ryujin vội vàng gật đầu, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn cho cô. ryujin cần nói hết tất cả ra trước khi cô muốn vượt qua chúng.

"nhưng tớ không thể rời khỏi phòng tắm," ý nghĩ phải đối mặt với yeji và chaeryeong trở nên thật đáng sợ.

"hít thở sâu vào, sẽ ổn cả thôi," lia cố gắng trấn an, "cậu cứ ở lại đây. chaeri sẽ bảo vệ cậu. tớ đi dọn đồ cho cậu nhanh nhất có thể, được chứ? sau đó chúng ta sẽ chạy ra khỏi chỗ này."

ryujin bật cười, chỉ vào chân mình, "tớ không chạy được."

"vậy tớ sẽ cõng cậu và chạy. ở đây cho đến khi tớ quay lại nhé."

"đồ tớ để trong tủ quần áo, còn vali ở phía trên. cảm ơn cậu."

lia gật đầu, cậu ấy nhấc chaeri ra khỏi lòng mình và đẩy nó đến gần ryujin, cẩn thận tránh bắp chân của cô. chaeri liếm tay ryujin như một lời chào.

sau khi quay lại nhìn cô lần cuối, lia nhanh chóng rời đi, cẩn thận đóng cửa phòng tắm.

ryujin thở dài, "chị sẽ nhớ em lắm," cô nói với chaeri.

thay cho câu trả lời, ryujin đoán thế, chaeri liếm tay cô một lần nữa.

đột nhiên, cánh cửa đập vào tường cùng một tiếng vang lớn khi chaeryeong mở tung nó ra, yeji ở ngay phía sau cậu ấy.

"cậu giải quyết xong chưa? trở lại làm bạn thân rồi chứ?" chaeryeong vội vàng hỏi cô, mắt cậu ấy sáng lên.

ryujin muốn bỏ chạy. nhưng vết thương ở bắp chân và bé cún đang nằm trong lòng buộc cô phải ngồi yên tại chỗ, trên sàn phòng tắm.

ryujin chậm chạp gật đầu.

yeji nóng lòng đẩy chaeryeong về phía cô, rồi chị ấy bước vào theo. hongsam đi sau họ, sủa một cách hào hứng.

chaeryeong cẩn thận bước qua chân ryujin, ngồi thụp xuống bên cạnh cô. yeji cũng làm tương tự nhưng ở phía còn lại.

"hai người định đấm vào mặt em à?" cô buột miệng.

yeji bật cười, "im lặng đi ryu."

và rồi, chaeryeong bất ngờ áp bàn tay lên má ryujin, nâng niu gương mặt cô.

sau đó chaeryeong dịu dàng xoay đầu cô lại, để cô đối diện với cậu ấy, trước khi đặt một nụ hôn lên môi cô. ryujin lờ mờ nhận ra có lẽ cô đang trông rất ngu ngốc cùng đôi mắt mở to.

rời khỏi cái hôn ngắn ngủi, chaeryeong lùi lại, hướng đôi môi sang vành tai ryujin và thì thầm, "hôn tớ đi, ryujin," rồi cậu ấy lại tiếp tục lao vào cô.

và ryujin thật sự nghe theo.

nhưng chỉ khi cô cảm nhận được bàn tay yeji đặt lên gáy mình, chậm rãi vuốt ve, ryujin mới nhẹ nhõm nhắm mắt và vùi tay vào tóc chaeryeong, trả lại cho cậu ấy tất cả những gì mà cô có. môi chaeryeong thơm vị đào và rất, rất ngọt ngào.

ryujin không kiểm soát được thôi thúc mạnh mẽ, cô nhẹ nhàng siết bàn tay bên trong mái tóc chaeryeong, nhấm nháp từng chút sự mềm mại của đôi môi căng mọng – và cô luôn nghĩ, môi chaeryeong lúc nào cũng rất câu hồn. mùi hương nữ tính trên cổ chaeryeong là thứ đã đẩy ryujin đến giới hạn chịu đựng, con thú hoang trong cô như chực lao ra, áp đảo cắn mút cánh môi đỏ hồng. tiếng rên khẽ đầy dụ dỗ của chaeryeong rót vào tai cô trở thành chất kích thích hiệu quả nhất – dù cô khá chắc là cậu ấy cố tình.

ryujin chủ động dùng lưỡi cạy mở hàm răng ngọc, vội vã cướp lấy hương vị ngọt ngào trong chiếc miệng nhỏ nhắn. chaeryeong để cho lưỡi cô càn quấy, lần này đúng là do không nhịn được mà khẽ phát ra những thanh âm mê người. và rõ ràng chaeryeong rất thích bị ryujin dày vò, cho phép cô tuỳ ý dùng chiếc lưỡi hư hỏng ra sức khám phá khắp các ngõ ngách trong khoang miệng thơm lành.

họ chỉ rời nhau ra khi ryujin có cảm giác cậu ấy đã kiệt sức, nhịp tim trở nên rối loạn.

"ngoan lắm," cô thủ thỉ vào tai một chaeryeong đang cố gắng hít thở gấp gáp, dành lời khen cho sự phục tùng vừa rồi.

chaeryeong ngượng ngùng cắn môi, không khó để nhận ra hai má cậu ấy đã đỏ bừng lên.

nếu đây là hình ảnh cô sẽ thường xuyên bắt gặp mỗi khi thân mật với chaeryeong – khác hoàn toàn tính cách không chịu thua ai của cậu ấy hằng ngày – thì có lẽ ryujin vừa mới yêu chaeryeong thêm một nghìn lần nữa.

ryujin buộc phải thả tay ra khỏi tóc chaeryeong khi cậu ấy nhẹ nhàng xoay cằm cô về phía ngược lại, lần này đối diện với yeji.

"chào em," ánh mắt yeji lấp lánh cong lên.

giống như hai thỏi nam châm, gương mặt họ lập tức trở nên gần nhau hơn cho đến khi trán họ tựa vào đối phương, ryujin có thể cảm nhận được hơi thở của yeji ở ngay trên môi cô.

"làm ơn đừng lên cơn đau tim nhé," yeji cẩn thận đặt một tay lên ngực ryujin, nơi rất có thể là trái tim cô – đầu óc ryujin quá mơ màng để nghĩ thêm được gì nữa.

"nếu chị cũng định hôn em," cô quàng hai tay quanh cổ yeji, "thì chết ngay lúc này sẽ rất phí phạm, chị có nghĩ vậy không?"

yeji cười khúc khích và chaeryeong bỗng nhiên ôm ngang bụng ryujin từ đằng sau, "hai người nhanh lên được không? em muốn xem," cậu ấy yêu cầu.

"ghế vip luôn nhé," yeji nhìn chằm chằm vào môi cô và ryujin thề cô sẽ chết vì hồi hộp – mặc dù đây thật sự là một thời điểm ngu ngốc để chết. cô muốn biết tất cả những điều này rồi sẽ đi về đâu, "chị đã nghĩ em rất đáng yêu vào ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau."

"khi em được giao nhiệm vụ?" ryujin hỏi, mặc dù cô có thể đoán đây không phải ý của yeji.

"khi chị đến lớp em."

"thôi nào," chaeryeong thúc giục, cắn vào vai ryujin, cố tình khiêu khích cô.

nhưng thật sự, ryujin cũng không còn lí do gì để chờ lâu hơn nữa. cô nhắm mắt lại, đưa yeji vào một nụ hôn.

lần này, mọi thứ đạt cao trào rất nhanh. có lẽ vì nụ hôn đầu thường e ngại hơn, nhưng cũng có lẽ vì hào quang yeji toả ra vô cùng uy nghi và cao ngạo, buộc cô phải nghe theo tất cả những mệnh lệnh gấp rút mà chiếc lưỡi của chị ấy yêu cầu. đôi môi yeji mát lạnh hương vị cà phê, và ryujin nghĩ rồi một ngày cô cũng sẽ nghiện nó như cách cô nghiện những tách cà phê vào buổi sáng.

đầu lưỡi yeji điên cuồng quấn lấy lưỡi cô, tha hồ chiếm đoạt hơi thở cùng lí trí mà ryujin đã bỏ quên ở xó xỉnh nào. những tiếng thở gấp nỉ non trôi tuột khỏi miệng ryujin mỗi khi yeji dùng răng day day môi dưới của cô. ý thức ryujin trong nháy mắt đều đã tan biến, chỉ còn biết thuận theo bản năng nguyên thuỷ nhất, chờ đợi sự dẫn dắt mãnh liệt từ yeji.

cảm giác thật khác so với nụ hôn của chaeryeong. cậu ấy luôn biết cách kích thích từng nơron thần kinh trong não bộ ryujin, nhưng yeji lại khiến chúng tê dại đi. và nếu bạn dí súng vào đầu ryujin, bắt cô phải chọn xem cô yêu nụ hôn nào hơn, ryujin thà chọn cái chết.

niềm hạnh phúc xuyên qua các mạch máu và nổ tung giữa lồng ngực ryujin. nếu không vì yeji cùng chaeryeong đang giữ cô lại, có lẽ lúc này cô đã bay lên trần nhà mất rồi.

tiếng ồn từ chiếc vali mà lia làm rơi xuống đất trong bàng hoàng đã đưa ryujin trở về trái đất.

cần rất nhiều sức mạnh ý chí để cô tách mình ra khỏi yeji. phòng tắm đông đúc với ryujin ngồi giữa chaeryeong và yeji, chaeri nằm trong lòng cô, còn hongsam vui vẻ ngáp dài.

cô hướng mắt về phía lia, hiện đang há hốc nhìn cả ba người họ quấn quýt lấy nhau trên sàn. chaeryeong cắn vào tai ryujin, khiến cô khúc khích cười.

"bạn yêu," lia vẫn mở to mắt, chậm rãi nói, "tớ đã bảo với cậu là họ bị ám ảnh bởi cậu một cách thái quá chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro