Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Nhà Vệ Sinh - Phòng Bên Cạnh Có Người!

Khi ăn trưa xong, Thân Lưu Trân cùng Lý Thái Linh đi mua sắm, nơi này nhìn bên ngoài hay bên trong cũng khiế n người ta thích thú muốn đi vào xem thử. Trung tâm này tổng cộng có bốn tầng, tầng trệt là nơi khu vui chơi cho trẻ nhỏ, còn có khu vực để mọi người dừng chân thưởng thức trà, cà phê và bánh ngọt. Tầng hai là nhà hàng ăn uống, hai tầng còn lại là khu vực quần áo, túi xách và giày dép.

Trung tâm này tên là Bắc Cử, một trong năm những địa điểm mua sắm vui chơi với quy mô nhỏ nhưng vô cùng chất lượng. Thân Lưu Trân không thường xuyên đến nơi này, nhưng mà mỗi bộ âu phục cô đều đến đây chọn lựa, đương nhiên, mọi thứ ở đây không có món nào giá bình dân.

Lý Thái Linh là lần đầu đến một trung tâm thương mại Bắc Cử, nàng vốn không muốn đi, nhưng Thân Lưu Trân nhiệt tình lôi kéo nàng đến. Khi đến rồi, nhìn thật muốn chóng mặt, nếu bảo nàng viết một bài văn để tả về cái toà trung tâm này, chắc hẳn cũng mất hơn năm trang giấy.

"Lưu Trân, em không mang theo tiền.."

Lý Thái Linh nép vào người Thân Lưu Trân nói nhỏ, lúc đến nhà cô chỉ mang theo duy nhất cái điện thoại, ngoài ra thứ gì cũng không mang theo, Thân Lưu Trân dẫn nàng đến đây mua sắm, nàng làm gì có tiền trả. Thân Lưu Trân phì cười, nắm lấy tay nàng kéo đi.

"Tôi trả tiền, em thích cái gì thì mua. Tiền tôi không thiếu."

Người có tiền thì nói cái gì cũng có khí chất, Lý Thái Linh bĩu môi, thế nhưng câu này là từ miệng Thân Lưu Trân nói ra, cho nên nàng không còn ngượng ngùng gì nữa, đi theo Thân Lưu Trân. Toà trung tâm này phải nói nó rất, rất là rộng, khi lên tầng khu vực trang phục đã nhìn thấy những ô phòng rộng rãi, cửa ra vào đều được làm bằng thuỷ tinh, bên trong đều được trưng bày rất nhiều sản phẩm. Giống như những cửa hàng nhỏ ngoài kia.

Thân Lưu Trân thiết nghĩ nên mua nhiều nhiều một chút, chủ yếu là mua cho Lý Thái Linh, dù gì lúc kia về nhà biết em dâu không có nhiều quần áo, chỉ có mười mấy bộ mặc đi mặc lại suốt một năm. Không phải Thân lão gia hay Thân phu nhân tiết kiệm, keo kiệt với con dâu, Thân phu nhân rất thích đi mua sắm, mỗi lần đi đều kéo theo Lý Thái Linh đi cùng, nhưng bà có cố gắng bảo nàng mua thêm quần áo, váy đầm, Lý Thái Linh đều lắc lắc đầu từ chối.

Lý Thái Linh nhìn đi nhìn lại xung quanh một lượt, nhưng không có động tay lựa, cũng may ở đây còn có nhân viên tư vấn nàng, nếu không thì cũng không lên tiếng nói với Thân Lưu Trân. Nhân viên ở đây thật tốt bụng, đem các sản phẩm giới thiệu với Lý Thái Linh không một chút sai sót nào. Nhưng Thân Lưu Trân mãi không thấy nàng vừa ý bộ nào, liền đi đến giúp nàng xem.

"Cái này, cái này, cái này. Gói lại giúp tôi."

Thân Lưu Trân chỉ vào cái này, rồi đến cái kia, cũng trên mười bộ. Đều là váy ngắn hơn đầu gối, cũng có loại đến ngang bắp đùi, làn da Lý Thái Linh trắng trẻo thơm tho, cho nên những cái Thân Lưu Trân vừa chọn đều phù hợp. Nhân viên hiếm lắm mới thấy vị khách hào phóng như vậy, hầu như cái tiểu thư có bạn trai công tử, thiếu gia nhà giàu cũng chỉ năm bộ là cùng. Vị khách này mua nhẵn hơn mười bộ, không hỏi chất lượng, cũng không hỏi giá, đưa thẻ cho cô ấy thanh toán.

"Ơ, mua nhiều như vậy, nếu không mặc vứt đi thì rất tốn tiền."

Nhìn qua thì cũng biết giá cả không phải thấp, Lý Thái Linh tròn mắt nhìn Thân Lưu Trân đem thẻ cất vào ví tiền, khẽ nói vào tai cô. Thân Lưu Trân không có để ý đến, đối với cô thì một chút tiền này không là bao nhiêu.

"Tôi chọn cho em, sau này mặc nó đi theo tôi mới có cao phẩm. Em là nữ nhân của tôi rồi, chút tiền này không đáng." Nhìn bộ dạng lúc còn ở Thân gia của Lý Thái Linh thật khiến Thân Lưu Trân không vừa mắt, nào là áo hoạ tiết hoạt hình, quần jeans, quần áo ngủ cũng vậy. Thân Trí Nhân vậy mà cũng không mua cho vợ nó cái váy nào khác sao.?

"Khoan đã.."

Lý Thái Linh bị kéo hết qua cửa hàng này đến cửa hàng nọ, váy ngủ đến giày cao gót, túi xách, mĩ phẩm, nước hoa, ba la ba lum đều là đích thân Thân Lưu Trân kĩ lưỡng xem từng cái mới đem đi thanh toán. Thân Lưu Trân nhớ tầng bốn có cửa hàng bán điện thoại, cô muốn tặng cho nàng một cái mới.

"Thái Linh, em xem cái điện thoại của em từ năm nào, màn hình cũng bị vỡ, nhỏ tí tẹo như vậy làm sao có thể sử dụng được?"

Thân Lưu Trân một tay cầm hết túi quần áo, tay kia cầm cái điện thoại cũ của Lý Thái Linh xem xét, cái điện thoại này so với bàn tay của cô cũng thật nhỏ, màn hình cũng bị vỡ, giống từ năm hai nghìn lẽ một vậy. Nhìn thế nào cũng không đáng để sử dụng nữa.

"Nó vẫn còn tốt mà."

Lý Thái Linh lí nhí trả lời, nàng chỉ là một người hay ngồi vẽ tranh, cũng không có bán ra bên ngoài, cha mẹ nàng làm công làm cày, nàng không muốn xin tiền họ. Điện thoại di động này dù không có ứng dụng tốt hơn, nhưng vẫn còn có thể nghe gọi điện và nhắn tin mạng xã hội.

Thân Lưu Trân ghé vào cửa hàng bán điện thoại, cô thừa biết nàng vì ngại mà sẽ không chọn, Thân Lưu Trân bảo nàng đợi bên ngoài một lát, sau đó đi vào bên trong. Lý Thái Linh ngoan ngoãn không hồ nháo, ngồi nghỉ ở ghế gỗ ở đằng trước. Một lát sau Thân Lưu Trân đi ra ngoài, hai tay đều xách túi lớn túi nhỏ.

"Tặng cho em đấy."

Cô đưa cho nàng một túi quà nhỏ, cô không biết Lý Thái Linh thích loại điện thoại như thế nào, nên chọn đại điện thoại S9, Thân Lưu Trân dùng điện thoại S9+, nên mua cùng cho hợp. Lý Thái Linh có vẻ rất hớn hở, nàng nhanh chóng mở hộp quà bên trong ra.

"A!"

Là điện thoại, còn mới toanh nữa chứ, Lý Thái Linh trợn mắt, nhìn kiểu sáng sang trọng bắt mắt như thế này, chắc chắn giá sẽ không hề rẻ. Thân Lưu Trân biết nàng cũng sẽ hỏi, bất đắc dĩ nói dối.

"Hôm nay cửa hàng có giảm giá, tôi là khách quen nên không đắc."

Đương nhiên là không thể nói sự thật rồi, nếu không Lý Thái Linh sẽ đem nó trả vào chỗ cũ mất. Lý Thái Linh cảm động chút nữa là oà khóc, Thân Lưu Trân đưa nàng đi mua sắm, tiền cũng tự chi trả, hơn nữa còn tặng điện thoại. Nàng cẩn thận đặt nó vào hộp quà, rồi ôm khư khư vào lòng.

"Lưu Trân, thật sự, cảm ơn chị."

Thân Lưu Trân mỉm cười, cúi xuống hôn lên môi nàng, giọng điệu vô sỉ cất lên:"Đâu thể cảm ơn qua loa như vậy được."

. . .

"Ưm.. Lưu Trân.. A.."

Nhà vệ sinh nữ ở cuối các cửa hàng trên tầng 4, phát ra âm thanh kìm chế trong cổ họng, hương vị hoan ái từ góc phòng vệ sinh cuối cùng. Lý Thái Linh vô lực dựa vào vách tượng, đưa lưng về phía Thân Lưu Trân, váy cũng bị xốc lên đến eo, thân thể không ngừng run rẩy.

Thân Lưu Trân kéo hông nàng nâng lên một chút, con người cao hơn một cái đầu áp đảo Lý Thái Linh, gương mặt tuấn tú vùi vào hõm cổ người kia ngửi một hơi sâu. Bên dưới ngón tay Thân Lưu Trân không ngừng trêu chọc hoa huyệt mẫn cảm của nàng.

"Em dâu, em đã ướt như vậy rồi sao? Thật dâm dục nha."

"Vô sỉ.. Đây là nhà vệ sinh, sẽ.. ưm.. sẽ bị phát hiện mất.."

Thân Lưu Trân nhìn Lý Thái Linh liên tục vặn vẹo, còn cố tình cùng cô một chỗ ma sát thân mật với nhau, rõ ràng là đã động tình. Cô động hông một cái, côn thịt ban đầu đã chịu không nổi mà cương cứng, nếu không sớm giải quyết, chắc chắn sẽ bùng nổ mất. Côn thịt vừa đi vào một nửa, hoa huyệt đã nhiệt tình hoan nghênh Thân Lưu Trân nhanh nhanh đến.

"Á..đừng mà, bên ngoài sẽ nghe thấy.. Chậm.. Hah.. ưm.."

Lý Thái Linh bất lực, chỉ cảm thấy chân mình mỏi nhừ, nhưng có Thân Lưu Trân ở phía sau ôm lấy cho nên không thể ngã được. Nàng cắn môi để không phát ra tiếng rên rỉ, tầng bốn ở đây có nhiều người qua lại, có thể đột ngột vào đây, nhỡ nghe thấy thì sao a. Thân Lưu Trân lại không biết điều, đem toàn bộ kích thước của côn thịt, một đường thẳng đi sâu đến tử cung bên trong hoa huyệt Lý Thái Linh.

Cạch.

"Suỵt, im lặng nào."

Thân Lưu Trân trong lúc này vẫn giữ được tỉnh táo, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Thân Lưu Trân ngay lập tức động nhẹ, nếu không may bên ngoài có thể nghe được tiếng nhóp nhép này, chắc sẽ đến trước cửa phòng vệ sinh của cô càn quấy mất. Lý Thái Linh tức khắc đưa tay lên bịt miệng, tay còn lại đưa ra phía sau muốn đẩy Thân Lưu Trân ra.

"Có ai không?"

Thân Lưu Trân và Lý Thái Linh im lặng.

Nhà vệ sinh ở toà trung tâm này rất rộng, bên trong gòm có mười phòng để đi đại tiện, mỗi gian phòng không quá chật hẹp, tứ phía đều được xây kín, phía trên bồn một chút còn có máy thổi gió. Cửa được làm bằng gỗ, các gian phòng dù không có người cũng được đóng rất kín, khi có người vào chỉ cần đẩy nhẹ mà thôi.

"Anh yêu, thật tốt, không có ai."

"Cục cưng, anh nứng quá, mau lên nào."

Thật trớ trêu thay, cặp đôi nam nữ kia lại vào ngay phòng bên cạnh, cách vách với Thân Lưu Trân. Nam nhân kia hình như đã chào cờ, giọng nói khàn đặc như vậy cũng đủ biết, nữ nhân kia trào phúng, âm thanh của cháo lưỡi truyền sang phòng vệ sinh của Thân Lưu Trân. Cô thì không sao, nhưng nữ nhân kiều diễm trong lòng lại đỏ mặt.

"Anh.. Á, anh không sợ con vợ già kia của anh sao.. A.."

"Con mụ đó còn trẻ trung gì, không như em, xinh đẹp vậy anh mới cứng."

"Đáng ghét.. chậm thôi a..~ Anh yêu ơi.. ~"

Thân Lưu Trân cong môi cười xấu xa, thì ra bên lão xú già kia hám sắc, chê vợ già rồi tìm giá trẻ đòi hỏi. Cô ôm lấy thắt lưng Lý Thái Linh khẽ siết, bất ngờ động hông. Lý Thái Linh suýt nữa là hét lên, tử cung của nàng bị gậy thịt của Thân Lưu Trân bá đạo chèn ép, vô cùng trướng.

"Em dâu, sướng không?"

Lý Thái Linh mệt mỏi thở dốc, hai khoả ngực đầy đặn đung đưa trong không khí, nhũ hoa cứng được ngón tay Thân Lưu Trân xoa dịu, phía dưới không ngừng thúc đẩy. Nàng mím môi, khoái cảm chết tiệt này muốn dày vò nàng đây mà.

"Trân.. to quá.. em sắp ngất.. ưm.."

Bên kia cũng không vừa, tiếng rên rĩ của nữ nhân điệu đà kia liên tục vang lên thật khiến cho Thân Lưu Trân bực bội, nhưng khi cô hoàn toàn chìm đắm hoan cực ái với Lý Thái Linh lại đem âm thanh tai hại đó ném sang hành tinh khác. Nhưng mà chỉ mới mười mấy phút hơn, hơn hai mươi phút thì bên cách vách tường chỉ còn tiếng thở mệt nhọc. Bọn họ giống như gấp gáp mặc đồ vào rồi đi ra ngoài.

Đến lúc này Thân Lưu Trân mới ôm nữ nhân kia vào lòng, hông động mạnh vô đối, Lý Thái Linh ngược lại cực nhọc khổ sở nâng mông, chỉ có thể rên rỉ nhỏ tiếng như mèo kêu. Mỗi lúc Thân Lưu Trân động càng nhanh, Lý Thái Linh không theo kịp, nức nở cầu xin.

"A.. làm ơn đi mà..Mm.. hah.. rách, sẽ rách mất..a."

"Tiểu yêu tinh, bên trong em khít như vậy, tôi càng muốn em nhiều hơn."

Cao triều bất ngờ ập tới, Lý Thái Linh cong người, thân thể mẫn cảm dao động, hoa huyệt của nàng vẫn còn đau, bây giờ lại càng thêm đau. Thân Lưu Trân cũng đạt khoái cảm, tinh dịch nóng đặc bắn đầy lên cặp mông tròn trịa mềm mại của Lý Thái Linh.

Lý Thái Linh không còn sức nữa, cảm giác buồn ngủ ập đến thật muốn thiếp đi, Thân Lưu Trân cầm khăn giấy lau sạch dâm thuỷ cùng tinh dịch của mình. Sau đó chỉnh chu trang phục của cả hai rồi mới đi ra ngoài. May ra cameras không hướng về lối đi vào nhà vệ sinh, nên sẽ không nhìn thấy được.

"Cầm thú.. đáng ghét.. Lưu Trân thật đáng ghét."

Thân Lưu Trân mỉm cười, cái túi đồ đều đặt ở hàng ghế sau, Lý Thái Linh ngồi ở ghế phụ không ngừng mắng chửi cô. Thân Lưu Trân chính là đồ cầm thú! Làm nàng bây giờ không nhấc chân được, thật nhức mỏi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro