Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

phải làm sao phải làm sao

ryujin ngoan ngoãn ngủ yên trong phòng yeji đến tận sáng, nguồn điện cũng phục hồi từ bao giờ chẳng biết nữa. vừa mở mắt ra, ryujin thấy mình đang nằm trên bụng yeji chứ không phải gối. ôi trời ạ, có trời mới biết sao em lại ngủ một cách kì cục thế này. người kia vẫn còn đang yên giấc ngon lắm, không có vẻ gì là sắp thức dậy dù ngoài kia nắng đã lên cao xuyên qua kẽ lá len lỏi chiếu thẳng vào trong phòng đầy ấm áp.

cái môi yeji hơi hé ra để lộ hàm răng trắng sứ, lồng ngực chị phập phồng phập phồng, hít vào rồi lại thở ra đều đặn, trái tim của ryujin trong giây phút đó bỗng dưng cũng rung rinh dữ dội một cách khó tả.

ryujin chuyển đầu mình từ bụng sang trên ngực yeji, chẳng biết sao nhưng cứ như có cái gì đã thôi thúc ryujin, làm ryujin vô cùng muốn nghe thử nhịp tim của chị. ryujin không dám đặt hoàn toàn trọng lượng của đầu mình lên vì sợ làm vậy sẽ bị phát hiện, chỉ ghé sát lại để nghe thôi nhưng bằng cái cách quái quỷ nào đó yeji vẫn bị đánh thức.

ryujin và yeji bốn mắt nhìn nhau, đứng hình trong giây lát.

quỷ thần ơi, ryujin thật sự hối hận vì những gì mình vừa làm, tự dưng áp mặt mình vào sát ngực người ta, có khác gì biến thái không chứ, ai mà tin cô không có ý nghĩ xấu xa.

"r-ryujin dậy rồi à" yeji nói, hai bên gò má có ẩn hiện một chút sắc hồng, chắc là ngại.

ryujin lồm cồm ngồi dậy, hai chân xếp thành chữ W, mặt mũi cũng đỏ bừng bừng như sắp bốc khói, lắp bắp nói "c-cảm ơn chị vì tối qua. em, em đi về..!" ryujin nói xong không để người ta kịp trả lời gì thêm, ba chân bốn cẳng chạy luôn về phòng mình đóng cửa một cái 'cạch' rõ to mặc kệ yeji vẫn còn đang ngơ ngác ở bên này.

vẫn là cái cảm giác mềm nhũn ra như muốn tan chảy ấy, trời ơi ryujin không biết mình bị cái gì nữaaaaaa.

-

mặt trời đã lên cao qua tận ngọn cây, ryujin vẫn còn thẫn thờ ngồi tựa vào cánh cửa miên man suy nghĩ, chợt có tiếng chuông điện thoại reo lên làm bầu không khí yên lặng bị phá vỡ.

ryujin tùy tiện bấm nghe, không thèm xem cuộc gọi đến từ đâu "alo, ai đấy?"

lee chaeryeong ở đầu dây bên kia vừa nghe tiếng 'cô bạn thân yêu của mình' liền quát lớn "đồ khốn shin ryujin, cậu để mình leo cây cả tốiiiiiiiii" 

suýt nữa thì ryujin thủng cả màng nhĩ.

nghe bị leo cây cũng tội đấy nhưng vì là lee chaeryeong nên ryujin cợt nhả trả lời: "vì bạn xứng đáng^^" -kèm thêm một nụ cười nhếch mếp thương hiệu mà không cần nhìn thấy, chỉ nghe tiếng thôi chaeryeong cũng tự có thể tưởng tượng ra hình ảnh nó trong đầu.

"đồ khốn ryujin!" chaeryeong bĩu môi chửi một cái cho bỏ tức rồi chuẩn bị ngắt máy.

ryujin vốn cũng không định nói tiếp nhưng lại nhớ ra vấn đề của cô với yeji hôm qua, những chuyện kì cục thế này cần thỉnh giáo lee chaeryeong mới phải nên vội vã thay đổi thái độ "k-khoan, đợi chút. ra quán nước gần công viên phố hannam-dong đi, mình hỏi chuyện một lát"

lee chaeryeong nghi hoặc hỏi lại "hửm? gì đây, có chuyện gì không nói trong điện thoại được? đáng nghi lắm nha bạn hiền"

ryujin không dám nói gì nhiều, một phần cũng sợ nhỡ đang nói yeji bước vào phòng bất ngờ thì không biết giải thích thế nào nên chỉ đáp vỏn vẹn "tai vách mạch rừng, ra đi rồi nói, ngay bây giờ!!!!"

_

ryujin vừa từ trên taxi bước xuống điểm hẹn đã thấy chaeryeong ngồi yên vị ở đó từ trước, vẻ mặt tươi cười đầy hào hứng.

"sao lâu vậy, mình nghe điện thoại xong là xách túi chạy tới đây liền luôn còn đồ khốn cậu là người hẹn thì lại từ tốn khoan thai mà đến, có thấy mình quá đáng không vậy hảaaa???"

ryujin mới vừa đặt túi lên ghế, chưa kịp ngồi đã tiếp nhận một tràng chất vấn từ họ lee, lòng thầm tự trách không biết mình hẹn cái người này ra đây kể chuyện có phải là một quyết định quá sai lầm hay không nữa.

"khoan nói, gọi nước trước đi" ryujin giơ tay lên định ngoắc phục vụ.

chaeryeong thấy vậy liền kéo tay ryujin lại sau đó nói "không cần, mình gọi cho cậu rồi. cappuccino chứ gì. mau kể chuyện chính"

nhìn cái bộ dạng khẩn thiết của người đối diện, ryujin tưởng như người gặp chuyện nan giải là họ lee ấy. cô không vội mà lee chaeryeong vội cái gì không biết nữa???

ryujin hớp một ngụm cappuccino thơm nồng, tay đưa ra sau gáy gãi gãi mấy cái rồi bắt đầu câu chuyện.

"chị chủ nhà của mình...." ryujin đem hết sự việc về cái acc twitter và video rên rỉ của yeji một lời kể hết cho chaeryeong.

.
.
.

chaeryeong đặt mạnh cốc trà đang uống dở xuống bàn, kể cả trà trong miệng cũng thiếu điều muốn phun ra.

"GÌ? CHỊ CHỦ NHÀ CẬU CUỒNG RAU RĂM HẢ????"

quán đó khá đông khách, ừm, và họ đều quay lại nhìn lee chaeryeong vì câu nói đó. không-sót-một-người.

ryujin thật sự hối hận, nhục nhã muốn chui xuống đất mất thôi. chaeryeong nói rõ to chữ răm xong rồi còn bày đặt bịt mồm lại như ngỡ ngàng lắm. con quỷ cũng không mặt dày bằng lee chaeryeong chứ đùa.

ryujin xách túi, vờ đứng lên gọi "phục vụ thanh toán cho-" nhưng chưa nói hết câu thì bị chaeryeong kéo xuống "xin lỗi, tớ lỡ lời, nói tiếp đi màaaa"

ryujin cũng chưa thật sự muốn đi nên ngoan ngoãn hợp tác ngồi xuống. "ừm, thì.." rõ là ryujin đã chuẩn bị sẵn những lời muốn nói rồi nhưng không hiểu sao đến lúc nói ra lại có hơi ngại.

"thì cái gì?"

"thì...ừm.. đối với những người như vậy thì mình tiếp cận kiểu gì nhỉ?" khó khăn lắm ryujin mới nói ra được trọn vẹn vế sau.

chaeryeong vuốt vuốt cằm, ném cho ryujin một ánh mắt dò xét xen lẫn chút khinh bỉ.

"c-cậu.. hình như mới chuyển đến đó chưa quá một ngày nữa đúng không?"

ryujin thơ ngây chưa hiểu hàm ý của đối phương là gì, nhanh nhảu đáp trả "ừ đúng rồi, chính xác là mới hơn một đêm, quy ra đơn vị giờ thì là khoảng 12-13 giờ gì đó"

chaeryeong với tay chạm lên trán ryujin, chậm rãi sờ qua sờ lại sau đó quay ngược lại đem so sánh với trán mình.

"nhiệt độ bình thường không có sốt, mà hình như đầu bị hỏng rồi hả?"

ryujin biết là cô bạn mình đang trêu nhưng vẫn xù lông lên như một chú mèo bị giành mất pa tê vậy.

"đồ tệ bạc, cậu nghĩ mình là loại người gì thế"

trong đáy mắt chaeryeong hiện rõ ý cười, từ tốn vươn tay nắm lấy hai lọn tóc của ryujin uốn lại tạo thành một hình trái tim rồi khẽ nói "chứ không phải cậu đổ chị ta rồi à?" 

thật lòng ryujin cũng không biết vì sao bản thân lại muốn tiếp cận yeji nữa, chắc là tò mò thôi !? ryujin đoán vậy. hoặc không phải như vậy thì cũng phải là như vậy.

"mình không có!!!"-ryujin hùng hồn trả lời.

chaeryeong vẫn cười gian xảo dù ryujin khẳng định đanh thép là không có, trời ạ chỉ có người trong cuộc mới không chấp nhận thôi chứ họ lee này ở với ryujin 3 năm mà có lúc nào ryujin thèm tò mò đến đâu, rõ là bày đặt viện cớ, nhưng mà thôi người ta cũng không hơi đâu đi vạch trần.

"thế là chỉ muốn tiếp cận để...làm bạn thôi đúng không?"

"ừ-ừm" ryujin nâng tách cappuccino lên giả vờ uống để che đi sự dao dộng của mình. nhưng cô nàng nào biết, càng giấu càng rõ, chaeryeong hiểu hết đồ ngốc ạ.

"vậy cậu bắt đầu từ sở thích của chị ta đi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro