01;
hà nội nhanh chóng bị phủ kín trong một màu đen u tối, kéo theo một bầu không khí ngột ngạt, tràn ngập sự tăm tối của vòng xoáy của nợ nần và khổ đau.
nguyễn huy, một người đàn ông khốn khổ, chới với trong sự nỗ lực tìm kiếm hy vọng giữa cuộc đời bấp bênh. anh đã quá chán nản với cuộc sống nghèo khó hiện tại, mệt mỏi với đống nợ chồng chất và luôn phải nương tựa vào người mẹ già ốm yếu. một ngày nọ, tại ga tàu điện ngầm, anh gặp một người đàn ông ăn mặc lịch thiệp với nụ cười bí ẩn trên môi, kèm theo lời mời gọi như một sự cám dỗ của định mệnh: "bạn có muốn thử vận may?"
hắn rủ anh chơi một trò chơi nhỏ, có tên gọi là đập giấy, nếu thắng thì sẽ được tiền, còn thua sẽ bị ăn tát. sau lượt chơi cuối cùng, người ấy đưa cho huy một tấm danh thiếp bí ẩn, không có gì khác ngoài một dòng số và ba chiếc hình tròn, vuông và tam giác khó hiểu.
"nếu bạn cần, hãy gọi cho chúng tôi." hắn nói, rồi quay đầu bỏ đi thật nhanh, để lại anh trầm ngâm đứng đó.
nguyễn huy quay về nơi anh gọi là nhà, người mẹ thấy anh về thì vui vẻ và dọn cơm cho anh ăn. nhìn một lượt các món trên bàn, anh thở dài mệt mỏi, gắp đại vài miếng cho vào bụng rồi dọn đi. tối khuya, anh không thể ngủ được, cứ trằn trọc mãi. trong căn phòng nhỏ tối tăm, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn bàn nhấp nháy, hắt lên khuôn mặt mệt mỏi của nguyễn huy. trên bàn, tấm danh thiếp nhỏ màu be nằm đó, như một lời mời gọi quỷ quyệt từ bóng tối. những con số trên danh thiếp dường như nhảy múa trong tâm trí anh, mỗi chữ số như thầm thì một lời cám dỗ: "hãy gọi đi. đây là cơ hội duy nhất của đời anh."
huy dựa đầu vào tường, ánh mắt xa xăm nhìn thẳng vào tấm danh thiếp, và rồi những kí ức cứ thế hiện lên một cách rời rạc. gương mặt đau buồn của người mẹ, đầy nếp nhăn và lo âu, đang cố gắng để gồng gánh món nợ do chính anh gây ra. nghĩ đến những công việc nặng nhọc mà chỉ kiếm được vài đồng bạc lẻ, chẳng đủ để ăn một bữa đầy đủ. anh cảm thấy bản thân đang chìm sâu vào trong một hố đen không đáy - nợ nần, thất bại và nỗi nhục nhã không ngừng giằng xé.
nguyễn huy cầm tấm danh thiếp lên, ngón tay run rẩy lướt qua những ký tự. "trò chơi này là gì? tại sao lại tìm đến mình?" những câu hỏi dồn dập trong đầu anh, nhưng không có câu trả lời. anh nhớ lại ánh mắt của người đàn ông lạ mặt ở ga tàu, một ánh mắt tự tin và lạnh lùng đến rợn người.
"không còn gì để mất..." giọng anh khẽ vang lên, nghe như một lời thì thầm dành cho chính mình. nhưng liệu đây có thực sự là con đường thoát, hay chỉ là một cái bẫy được ngụy trang bởi sự cứu rỗi? anh nắm chặt tấm danh thiếp, lòng ngổn ngang giữa hy vọng mong manh và nỗi sợ hãi tột cùng.
trong khoảnh khắc ấy, anh không biết rằng quyết định của mình sẽ đưa anh vào một cơn ác mộng, nơi mà từng bước đi đều bị bủa vây bởi máu và cái chết. nhưng sự tuyệt vọng đã vượt qua lý trí. cuối cùng, huy bấm số điện thoại, không nhận ra rằng anh vừa trao số phận mình cho một trò chơi mà anh không thể thoát ra.
.
khi chiếc đồng hồ chỉ đúng 10 giờ tối, một chiếc xe van đen bóng lặng lẽ dừng trước con hẻm nhỏ nơi nguyễn huy sống. không có tiếng động cơ, không có dấu hiệu báo trước. anh ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
cửa xe bật mở, một đống người mặc đồ đỏ, đeo mặt nạ đen có những hình thù như hình tròn, hình vuông, hình tam giác lao về phía anh. họ áp giải anh vào trong xe, thắt dây an toàn để đảm bảo rằng anh không thể thoát ra ngoài. huy phát hiện mình không phải là người duy nhất, những cơ thể ngồi gục như đang ngủ rất nhiều xung quanh anh. cảm giác bất an dâng lên trong lòng, nhưng trước khi anh kịp suy nghĩ thêm, một luồng hơi gas thoát ra từ ghế ngồi.
bên trong xe tối sầm lại, mùi hắc từ khí gas xộc lên mũi, kéo huy rơi vào cơn mộng mị. trong giấc mơ chập chờn, anh nhìn thấy những hình ảnh mơ hồ: những con búp bê khổng lồ, những người mặc đồng phục kỳ lạ, và một giọng nói xa xăm vang lên: "chào mừng đến với trò chơi."
khi tỉnh lại, anh thấy mình nằm trên một chiếc giường sắt lạnh lẽo, xung quanh là hàng trăm con người lạ mặt mặc đồng phục xanh. không còn đường lùi, nguyễn huy đã chính thức bước vào vòng xoáy của một trò chơi mà anh chưa từng tưởng tượng ra.
.
anh mở mắt, cảm nhận được đầu mình nặng trĩu và cơ thể tê liệt, ánh sáng chói loà từ trần nhà khiến anh phải nhíu mày khó chịu. tiếng nói chuyện bắt đầu râm ran khắp căn phòng. một vài người cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong khi những người khác im lặng, ánh mắt đảo khắp nơi để khám thính. "này, anh biết đây là đâu không?" một giọng nói run rẩy vang lên từ phía sau huy. anh quay lại, đối diện với một người đàn ông, có lẽ là lớn hơn anh vài tuổi, gương mặt tròn trịa với mái tóc nhuộm bạch kim trắng xoá.
"không... tôi cũng vừa tỉnh dậy. chuyện này là sao?" huy đáp, giọng khàn đặc.
trước khi bất kỳ ai kịp nói thêm, một âm thanh cơ giới lạnh lẽo vang lên. tất cả mọi người đều quay đầu về phía sân khấu ở trung tâm. ba người mặc đồ đỏ với mặt nạ hình vuông, tròn và tam giác bước vào, như thể bước ra từ một cơn ác mộng. một giọng nói không cảm xúc phát ra từ loa:
"chào mừng 456 người chơi, các bạn đã được chọn để tham gia một chuỗi trò chơi của chúng tôi. luật lệ rất đơn giản: chỉ cần tuân thủ hướng dẫn và hoàn thành trò chơi. người chiến thắng cuối cùng sẽ được một phần thưởng lớn, chính là 45,6 tỷ đồng. nếu muốn chiến thắng hãy chiến đấu hết mình. chúc các người chơi may mắn!"
căn phòng đa số đều kinh ngạc trước con số tiền thưởng kia, ai nấy đều phấn khởi và vui vẻ khi tham gia trò chơi, khác hẳn với vẻ mặt lo lắng và hoảng sợ khi nãy.
nguyễn huy quay qua phía người lúc nãy bắt chuyện với mình, anh nghĩ chơi trò chơi sẽ vui vẻ hơn khi có bạn đồng hành. "này anh gì ơi, chúng ta làm quen nhé? tôi là nguyễn huy, 27 tuổi."
anh chàng tóc bạch kim mỉm cười, vui vẻ đồng ý "được thôi, dù gì tôi cũng chưa quen ai ở đây. tôi là trần thiện thanh bảo, 30 tuổi."
"ồ! số áo của anh là 001 luôn kìa, vậy anh là người đầu tiên được chọn để tham gia trò chơi này luôn!" huy hớn hở khi thấy số áo của người kia, sau đó nhìn lại áo của mình "wow! em là số 456 này, số cuối luôn!"
thanh bảo cười trừ, thằng nhóc này nhìn gai góc mà tâm hồn trẻ con phết. trong suốt khoảng thời gian nghỉ, hắn phải nghe anh lải nhải xung quanh tai muốn mệt điên lên được, thằng nhóc đó đâu lường trước được những gì sẽ xảy ra tiếp theo đâu.
. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro