11. Anh Hải ơi
Từ ngày đón thằng Hải về chú Khoa thấy cuộc đời tươi đẹp vl. Chú thấy mình như nhặt về một chàng Tấm vậy, tại mỗi ngày đi làm về chú đều thấy nhà cửa sạch sẽ, mâm cơm nóng hổi chỉ chờ chú chén thôi. Hải ít nói và rụt rè nên nó quyết định hành động để bày tỏ, chú Khoa ưng cái nết này của nó quá trời, ở nhà chỉ cần 1 người nói nhiều là được rồi. Từ hồi cô Mai bệnh, việc nhà đều do Hải đảm đương nên nó tháo vát và nhanh nhẹn lắm, bé tí mà chuyện gì cũng biết làm, đặc biệt nó nấu ăn ngon lắm. Chú Khoa tưởng nó chỉ biết nấu mấy món cơ bản thôi, thế mà một hôm nó từ nhà cô Trang Anh mang về 1 mẻ bánh quy nói cô vừa dạy nó nướng bánh, chú ăn mà nghiện luôn. Sau hôm ấy chú đầu tư cho nó một cái lò nướng xịn đét, Hải thích mê, cách mấy ngày lại đòi đi siêu thị mua nguyên liệu về làm bánh.
Sau khi Hải về được tầm 1 tuần, nó vẫn chưa nói chuyện được với ai nhiều, nó sợ mình không hòa nhập nổi, vì bọn nhóc toàn con nhà giàu mà, dù hay được rủ đi chơi nhưng vì ngại mà nó toàn từ chối. Nhưng kể từ khi học nướng bánh, nó tự tin hơn và còn tự mình mang bánh đi tặng mọi người nữa. Trẻ con kết bạn dễ lắm, được tặng mấy món quà vặt ngọt ngào như vậy chúng nó lại càng thích, nên sau đó Hải nhanh chóng nhập vào nhóm luôn. Dù vẫn khá ít nói, nhưng Hải luôn hùa theo mấy trò đùa của chúng nó và cuộc vui nào cũng không vắng mặt Hải được. Cuối tuần nào chúng nó cũng tụ tập nhà chú Khoa nhìn Hải nướng bánh, đôi lúc thì vào giúp nhưng mà hầu như toàn báo ra để thằng Hải phải còng lưng ra dọn, rồi ngồi há mồm nhìn Hải lôi mấy khay bánh đã nướng thơm lừng ra để ăn.
Hải đang dần quen với việc học ở thành phố. Trường này rộng phải gấp 5 lần trường cũ của nó, có cả canteen, bể bơi trong nhà, rồi cả sân bóng rổ, bóng đá, trong lớp còn có cả điều hòa nữa chứ,... cả đời nó không nghĩ sẽ được học ở nơi "hoàng gia" như này. Nó học chậm 1 lớp, lúc đầu cũng bị trêu là đồ nhà quê, đồ học dốt, hay bị đúp gì đấy,... nhưng mà nó chả quan tâm lắm, với lại nó cứ phơi cái mặt siêu lạnh lùng của mình ra làm chả ai dám lại gần. Hải kệ, nó không có nhu cầu kết bạn với mấy cái loại bé tí tuổi đã toxic như thế, nó thấy mấy đứa trong khu phố đã quá vui với nó rồi.
Hải học cùng lớp với An, trong mấy đứa nhóc Hải thích em bé này nhất. Người đâu vừa xinh trai lại ngoan ngoãn, cười lên sáng như mặt trời nhỏ, giọng nói thì dễ nghe, đặc biệt mỗi lần em gọi nó là "Anh Hải ơi" là nó nhũn hết cả tim, em có đòi cái gì nó cũng chiều.
Hôm đầu tiên đi học nó được xếp ngồi với thằng nhóc mà đến bây giờ nó còn chả nhớ nổi tên, nhưng nghe bảo là quý tử của cô hiệu phó nên là nó hống hách lắm, thằng bé ấy giãy nảy lên bảo không muốn ngồi với Hải, sợ Hải làm bẩn quần áo của nó, sợ Hải thấy nó dùng đồ đắt tiền sẽ ăn trộm, lúc đấy Hải sốc quá không nghe rõ, nó không ngờ mới ngày đầu tiên đi học đã bị bắt nạt công khai như này, lại còn trước mặt giáo viên luôn. Chưa ai kịp phản ứng gì, Hải đã nghe một tiếng đập bàn, sau đó An đứng dậy nhìn thẳng thằng nhóc kia và nói
"Cậu ăn nói kiểu gì đấy? Xin lỗi anh Hải đi!"
"Tớ nói không đúng sao?"
"Đương nhiên là không đúng rồi! Anh Hải lớn hơn, cậu phải gọi là anh mới đúng, xong cậu còn nói anh Hải nặng lời thế, anh đã lấy cái gì của cậu chưa? Cậu bảo ai làm bẩn đồ cậu cơ, anh Hải còn sạch hơn cậu nghìn lần nhé cái đồ lười tắm hôi như heo!"
An vừa dứt lời thì cả lớp cười phá lên làm thằng nhóc kia ngượng chín cả mặt, nó cứng họng, không cãi nổi An nên đành phụng phịu xị chảy cả mặt ra.
Cô giáo nghiêm giọng kêu cả lớp ổn định trật tự rồi hỏi Hải xem nó muốn tự chọn chỗ ngồi không.
"Anh Hải ngồi với em nè!"_ An giơ cánh tay nhỏ xíu của mình lên
"Em ngồi với An ạ"
"Ừ em về chỗ đi, An giúp đỡ bạn nhé"
"Dạ vâng ạ!"
An chào đón nó bằng nụ cười tươi rạng rỡ làm môi Hải cũng bất giác kéo lên theo. Nó không thèm quan tâm thằng công tử đang lườm nó với ánh mắt hình viên đạn kia, trong đầu nó giờ chỉ còn khoảnh khắc An đứng lên bảo vệ nó, mấy lời đanh đá ấy chả hợp với khuôn mặt hiền lành của An tí nào, nhưng nó thấy đáng yêu xỉu up xỉu down.
_________________________
Hải thích nhất nghe An gọi tên mình, đừng nói nó thần kinh, nhưng nó rất muốn thu âm giọng An làm chuông báo thức, nếu vậy nó sẽ đón ngày mới sảng khoái tột đỉnh bùng hết chất mình luôn.
"Anh Hải ơi, anh giảng hộ em bài này được không?"_ Đương nhiên rồi An, em đưa cả quyển sách giáo khoa đây anh làm hộ cũng được
"Anh Hải ơi, An không ăn hết bánh mì, anh ăn hộ An được không?"_ Nếu người khác bảo anh ăn đồ thừa, anh sẽ lườm người đó cháy mặt và quăng họ vào danh sách đen, nhưng nếu đó là đồ từ An thì cho bao nhiêu anh cũng hốc
"Anh Hải ơi, em thèm bánh chocochip quá ò"_ Nhà vừa hết bột mì mà trời đang nắng vỡ đầu nhưng nếu An thích thì anh sẵn sàng đi mua, An chờ anh xíu nha
"Anh Hải ơi, học văn chán quá, em buồn ngủ ~"_ Trời ơi thương quá đi à, An cứ ngủ đi, anh che cho giáo viên không nhìn thấy đâu, nếu muốn em gối lên đùi anh luôn cũng được nè
"Anh Hải ơi ~" _ Ơi anh đây bé, bé muốn gì, bé đói à, hay bé mệt, hay bé không hiểu bài, hay bé muốn đi chơi, đừng lo, đều có anh đây rồi
"Anh Hải!"
"Anh ơi..."
Đỗ Hoàng Hải sẽ chết trong giọng nói ngọt lịm này của em mất, đừng ai cứu Hải, An got Hải chìm sâu.
"Anh Hải ơi!"
"Sao An?"
"Anh xuống canteen với em hong?"
"An đói à?
"Không ạ, em mua nước cho Dũng, hôm nay Dũng học bóng rổ"
"..."
Ừ đấy quên mất cái vảy ngược trong lòng Đỗ Hoàng Hải, con trai lớn của chú Vũ aka Đỗ Minh Dũng. Hải đến đây đã hơn một tháng, và nó rất nhanh nhận ra thằng nhóc này rất quấn An của mình, à nhầm, An sẽ là của mình. Nó nghe chị Nhi kể, 2 đứa thân nhau như hình với bóng, học chung từ mẫu giáo, đến lớp 2 thì bị tách lớp làm chúng nó khóc nguyên một tuần.
An có thân với Hải không? Có.
An có thân với Dũng không? Có luôn.
Hải có thân với Dũng không? Cũng có nốt.
Hải có ghen không? Đương nhiên là có rồi.
Nó bắt đầu nhận ra cảm giác khó chịu đó là ghen khi nó muốn nhảy ra bóp cổ thằng Dũng mỗi lần Dũng chạy qua lớp nó chơi với An giờ ra chơi, mỗi lần Dũng ôm vai bá cổ An, mỗi lần An nhảy tưng tưng cổ vũ khi xem Dũng chơi bóng rổ.
"An lại mua nước cho Dũng à, nó không tự mang nước hả?"
"Dũng không hay để ý mấy chuyện này đâu, em sợ Dũng khát, chơi bóng rổ tốn sức lắm"
Em lo Dũng khát, còn anh thì cay muốn khô cổ đây.
"Anh đi cùng em không?"
Hải có bao giờ từ chối em điều gì, với lại nó nghĩ, thà xuống xem còn hơn là ngồi đây rồi tưởng tượng linh tinh
Dù không thích nhìn An với Dũng xun xoe với nhau nhưng Hải vẫn phải thừa nhận, thằng Dũng trông cũng cuốn ra phết. Nó mới lớp hai mà trông phổng phao, khôi ngô lai láng. Với chiều cao vượt trội, nó trở thành thành viên nhỏ tuổi nhất trong CLB bóng rổ của khối tiểu học, nó chơi giỏi nên lắm fan lắm, đặc biệt là fan nữ ấy. Thế mà nó chả quan tâm gì, bao nhiêu bạn nữ đến đưa nước nó chỉ uống mỗi của An, An không đến nó thà chết khát còn hơn, cũng may là An chưa bỏ lỡ buổi tập nào của nó.
Cái này làm Hải cay hơn ăn ớt.
"Dũng ơi!"
Lúc An với Hải vừa vào sân cũng vừa đúng lúc huấn luyện viên cho cả đội nghỉ giải lao. Vừa thấy Dũng, An đã toét miệng cười rồi gọi lớn tên nó, thằng Dũng cũng nhanh chóng phát hiện ra dáng hình quen thuộc và vẫy tay lại. Mấy anh trong CLB trêu thằng Dũng cái gì đó làm nó đỏ cả mặt lên, An không để ý lắm, nhưng Hải thì nhìn thấy hết.
Mấy anh vừa nói: "Em bé nhà mày lại tới kìa!"
Hứ, em bé nhà ai cơ? Hải bĩu môi, dỗi hết sức!
"Tớ mua nước nè, Dũng uống từ từ thôi, không nước lạnh bị đau họng đó!"
Lần nào đưa nước cho nó An cũng dặn vậy hết. Mà thằng Dũng cứ lì như trâu, đến mức Hải còn nghĩ có khi nào nó đang cố tình để An lo cho nó không.
"Hôm nay anh Hải cũng xuống xem em ạ?"
Ồ, lúc này nó mới nhớ ra Hải cũng đứng đấy cơ à.
"Ừ, xuống che nắng cho An"
Hải vừa nói vừa lấy tay che đầu An lại, dáng nó dong dỏng, cao hơn thằng Dũng một xíu, nghĩa là hơn An cả một cái đầu, bình thường nó đi cạnh An luôn cố dùng cả thân người che nắng cho em, nếu để ý kĩ, bước chân của nó khi đi cùng An ngắn đi rất nhiều.
"Đúng ha, không An thành con thỏ đen mất, nhỉ?"_ Thằng Dũng không để ý đến hành động của Hải, nó cười cười bẹo má An. Tay nó vừa chạm vào chai nước lạnh làm hai má An hơi buốt, nhưng An vẫn cười toe với nó trông cưng không chịu được.
Mấy bạn nữ đứng phơi nắng bên cạnh nhìn Mai Thanh An được tận 2 anh đẹp trai vây quanh cưng chiều be like 🤡 ???
Cõi lòng các bạn lạnh hơn cả chai nước của thằng Dũng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro