[AnTou] - 'Đừng' 🔞
Andree Right Hand - Bùi Thế Anh.
Touliver - Nguyễn Hoàng.
Dzũ trụ độ OTPPPPPPPPPPPPPPP x 3,14
_____________
"Mày thèm khát tao lắm đúng không? Thằng bệnh hoạn"
.
Nguyễn Hoàng luôn là tâm điểm của những trò bắt nạt ở trường học. Sách vở nhàu nát, quần áo ướt sũng, chiếc bàn tại vị trí ngồi đầy những lời nhục mạ, tục tĩu chẳng còn gì xa lạ nữa. Vết bầm tím khắp người hay sự sợ hãi co ro cả người lại mỗi khi có ai nhắc đến tên. Nhưng chẳng thể nào phản kháng.
Trước kia mọi thứ đều là hoàn hảo, từ là thành tích học tập đến mối quan hệ với mọi người xung quanh. Vì thế mà những ánh mắt soi mói, hơn thua cố tìm cách dìm chết anh. Chẳng là trong một buổi đi chơi với người 'bạn thân', anh thừa nhận mình là người đồng tính. Người bạn đó cũng chỉ gật gù rồi mỉm cười hứa sẽ giữ bí mật.
Nhưng đó chỉ là cho đến sáng hôm sau tin đồn lan khắp trường. Những gì còn lại chỉ là nụ cười thỏa mãn của người bạn kia và những tháng ngày đau khổ sắp tới.
Chả một ai đứng ra bênh vực vì họ sợ chính bản thân mình sẽ như anh. Cũng chả ai an ủi hay còn muốn mình phải chơi chung với kẻ bị bắt nạt. Nguyễn Hoàng hoàn toàn bị cô lập trong chính nơi mình từng coi là hạnh phúc.
.
Anh dựa sát mình vào cánh cửa phòng chứa dụng cụ, cố gắng nuốt trọn từng hơi thở nặng nhọc của mình. Tiếng bước chân dồn dập nối tiếp nhau, lại một lần như mọi lần Nguyễn Hoàng lại trốn chạy.
Cảm thấy bên ngoài chẳng còn tiếng động nào. Anh từ từ kéo cửa, hé mắt nhìn ra ngoài.
"Bắt được mày rồi, nhóc" bàn tay to lớn gạt phanh cánh cửa. Anh co mình, cố lùi lại về phía sau. Kì này tiêu mất.
Thế Anh đóng mạnh cánh cửa, không quên gạt luôn khóa. Giờ đây chỉ còn một mình y và anh trong căn phòng chật hẹp này.
Không gian xung quanh tối om, dường như chỉ đủ nhìn. Và chiếc mắt kính vô tình rơi ra theo cử động, hoàn toàn không thấy gì. Anh chỉ cố gắng lùi lại theo quán tính, đến khi lưng động mạnh vào tấm gỗ mới dừng lại. Bàn tay ôm lấy đầu, thu gối chuẩn bị cho trận đòn sắp tới.
"Tao tính chơi đùa với mày một chút" bước chân mạnh bạo sát lại gần hơn.
Nguyễn Hoàng hoảng loạn, càng cố dí sát người mình xuống mặt đất lạnh lẽo. Như một con mồi yếu đuối bị dồn ép đến bước đường cùng.
"Sao mày sợ hãi như thế, gọi một tiếng 'anh' xem nào" y nghiến răng. Nắm lấy cằm người kia mà nhấc lên.
"A...anh" giọng nói run rẩy. Nếu không nghe lời chẳng biết sẽ còn hậu quả khôn lường gì diễn ra nữa.
"NGỒI THẲNG LÊN" Thế Anh nắm lấy cổ áo siết chặt lại. Anh như con rối chỉ biết nghe theo lời nói mà răm rắp làm theo.
"Tao nghe nói là mày thích tao đúng không?" y gằn giọng, chen chân mình giữa hai chân người kia.
Nguyễn Hoàng lắc đầu nguầy nguậy. Tuyệt đối không thể đến người kia biết thứ tình cảm ngu ngốc của mình. Nếu không những tháng ngày kế tiếp sẽ như địa ngục mất.
"NÓI" y nhấn chân mình vào chính xác hạ bộ của người dưới chân.
"Ha~..." anh ứa nước mắt, tiếng động chẳng may bật ra khỏi miệng. Đau điếng người.
"Vậy còn dám chối à?" Thế Anh bật cười, nhấc chân mình lên. "Nếu mày còn chối thì ăn trọn"
"T...hức-tôi th...ích...cậu" Anh nhắm tịt mắt, cố gắng kiềm tiếng đang nấc lên vì sợ hãi.
"Bệnh hoạn" y cúi người xoa đầu con người đang run lên. Giọng nói nhẹ tênh nhưng hoàn toàn mang ý nghĩa khinh bỉ.
"Mày thèm khát tao lắm đúng không? Thằng bệnh hoạn"
Thế Anh quỳ giữa hai chân người kia. Xoa nhẹ lên gò má. Anh hoảng loạn, hoàn toàn không muốn nhưng chẳng còn sức chống cự. Đừng nói đến chuyện này đến nhìn thẳng mặt y, anh còn chưa dám nghĩ đến.
Một bước nhấc cả người anh đặt lên đùi mình. Bàn tay khô ráp không thương tiếc mà xé bung cả hàng nút áo. Cả thân trên được phơi bày ra trước mặt.
"Tao không ngờ mày lại ngon vậy"
"Hức- đừng" bàn tay run rẩy không tự chủ mà bám chặt vào hai bên đùi. Nước mắt dàn dụa chảy dài.
"Tự cởi hay để tao" ngón tay lân lê vuốt nhẹ dọc sống lưng làm anh rùng mình.
Nguyễn Hoàng chỉ biết lắc đầu. Trong màn đêm đã vậy còn mất kính, hoàn toàn không biết y sẽ làm gì kế tiếp. Chiếc áo tả tơi bị người kia không thương tiếc vứt nằm ngổn ngang.
"Mày không có quyền từ chối"
Xương quai xanh bị nhắm chuẩn được y đến lại dấu răng đến bật cả máu. Anh trợn tròn mắt, cả người nhũn ra.
Chiếc quần ôm gọn đôi chân cũng nhanh chóng bị lột bỏ. Vòng ba căng tròn bị y dày vò đến ửng đỏ. Tiếng thì thầm và hơi thở bị phả vào tai đến chỉ biết khóc nấc lên. Cố gắng tự chủ trước những hành động đến đê mê của y.
"Mày bảo là đừng, giờ nhìn xem bộ dạng dâm đãng này là đang bày cho ai coi"
Ánh mắt phủ một màn sương, cả người dí sát vào người lớn hơn. Bàn tay bám chặt vào hai bên vai y, tiếng rên rỉ bật ra khỏi môi. Không còn biết giấu mặt đi đâu nữa. Rõ ràng là không muốn nhưng sao cả người không thể phản kháng được.
Ngón tay thon dài đặt trước nơi mền yếu của người kia. Không bôi trơn mà đâm thẳng vào trong khiến cả người giật nảy lên, phần giữa hai chân sớm đang cương cứng rỉ ra vài giọt trắng đục.
"Chó má, mày tuyệt quá"
Bên trong khít và ấm áp đến mê người. Cảm giác được xiên xỏ vào trong chắc hẳn sẽ còn tuyệt hơn.
"Đ...đau lắm"
Cả người đã run lên phần vì sợ hãi phần vì đau đớn. Trán cũng toát cả mồ hôi. Bên trong co bóp như cố đẩy dị vật ra ngoài.
"Thả lỏng đi"
Y vỗ vào cánh mông, nhẹ giọng an ủi. Người trong lòng còn chưa thể ngừng khóc, nước mắt sớm đã muốn phủ hết cả khuôn mặt. Đôi chân run rẩy không còn sức lực, điểm tựa duy nhất anh có là người trước mặt.
"Tao có bảo mày khóc à?"
Thế Anh bắt đầu phát cáu lên khi nghĩ gì rót vào tai y là tiếng nấc nghẹn của người kia.
"Hức- đau...đau"
Mới có hai ngón nhưng cảm giác như bị xé toạt làm hai. Lần đầu đau đến mịt đường đã vậy người kia còn không có tí gì thương hoa tiếc ngọc.
"Là lần đầu của mày à?"
"..."
Không phải là không muốn trả lời, mà là đã đau đến không nói nổi.
"Sao không trả lời? Là trước đây từng để thằng nào đụng vào rồi à đ.ồ b.ệ.n.h h.o.ạ.n"
Cảm giác uất ức dâng lên cổ họng. Là lần đầu bị người ta cướp mất, đã vậy còn là người mình thích buông lời nhục mạ.
"Tao xin lỗi, không khóc nữa. Tao sai"
Thấy người trong lòng đã nấc lên từng hồi là y biết mình đùa quá trớn rồi. Người này đẹp quá, đến giờ mới nhìn rõ được.
Tiếng rên rỉ phát ra từ bờ môi kia làm y điên cuồng hơn. Người này quả thật là cực phẩm đến mê mệt.
"Thế Anh đừng đừng mà"
Nguyễn Hoàng hét toáng lên khi cảm nhận được vật cứng đến thô to của y đang có ý định xâm nhập.
"Tao thích mày gọi tên tao. Nhưng không phải cách mày từ chối"
Bàn tay nắm chặt lấy eo một bước nhấn xuống. Nước mắt sinh lý chẳng dài đến câm lặng. Cả người như đứt làm hai mảnh.
Tiếng thở hắt thõa mãn khi đâm vào trong. Hơn cả tưởng tượng, sướng rơn cả người. Khoái cảm như che mờ lấy tia lý trí sớm mỏng như tơ của gã. Dặn lòng phải kiềm mình lại khi người trong lòng đã thở còn không ra hơi.
Chẳng biết sao nữa, nhưng bình thường y cọc cằn chẳng có tí gì muốn quan tâm đến mọi người. Nhưng giờ đang cố kiềm mình khi thấy người kia oằn mình khổ sở vì đau đớn trong lòng. Chỉ là có chút gì đó đau lòng.
Lúc đầu y thỏa mãn vì xem Nguyễn Hoàng là bao cát trút giận. Nhưng bây giờ là sự thương xót khi bờ vai kia run lên. Đúng thật là không bình thường tí nào. Hoàn toàn trái với tâm lý lúc đầu. Sao người này hiền quá, chẳng có tí gì gọi là phản kháng nữa.
"Cắn lên vai tao đi, đừng cắn môi. Tao xót"
Nguyễn Hoàng lắc đầu, anh không muốn đắc tội với y. Nhưng chẳng biết vì hành động kia làm Thế Anh không hài lòng mà thúc mạnh vào trong.
Bụng dưới trướng lên, mơ hồ còn thấy được cả hình dạng vật bên trong. Cả người anh gồng lên và càng làm cho bản thân đau đến nhói tim gan. Đầu óc đã sớm không còn tỉnh táo, những con chữ cũng đã méo mó ra hình dạng chẳng lành.
"Thả lỏng, chặt quá"
Thấy người trong lòng im lặng thay vào đó chỉ còn lại tiếng gượng thở, liền đặt nụ hôn nhẹ lên mí mắt an ủi. Sao tên khốn nạn này biết cách làm người khác say mê đến vậy. Giọng nói y như người say rượu, nhưng ly rượu ngọt đó lại là anh.
Y còn dám động vội, bên trong còn chật quá. Đáng lẽ nên phải chuẩn bị kĩ hơn, vừa làm đau anh còn vừa khó chịu. Đã vậy người kia còn cố gồng mình lại vì sợ nữa.
"Ngoan, từ từ. Tao không làm đau mày"
Lửa đã cháy muốn dập cũng khó. Thế Anh còn tính rút ra lại thấy người kia bám lấy tay mình. Đôi môi ngập ngừng run rẩy như muốn nói gì đó.
"T-tôi th...thích Thế Anh. Nên làm...ơn đừng"
Bao nhiêu trận đòn đều là anh hứng chịu cơn giận dữ vô cớ của y. Những lời nhục mạ, sỉ nhục bám chặt lấy tâm trí. Anh chưa sẵn sàng, sợ hãi là điều duy nhất trong đầu.
Chẳng biết bị gì nữa nhưng trong đầu y chỉ toàn là hình ảnh người này nằm dưới thân tên khốn khác rên rỉ. Và vì tên đó mà từ chối mình. Cơn ghen tức lần nữa lấn át từng tế bào.
Mặc kệ lời cầu xin nắm chặt lấy eo anh mà động mãnh liệt. Mặc kệ nơi này còn chật đến khó thở. Từng cú thúc như búa bổ đóng mạnh vào trong. Điểm nhạy cảm bị tàn phá dữ dội.
"Ch-chậm"
Móng tay bấm chặt vào vai y đến bật máu mà người kia lại chẳng có ý quan tâm. Nguyễn Hoàng chỉ biết mặc kệ, anh chẳng còn gồng nổi rồi. Cả người dựa hẳn vào y, chỉ ước nhắm mắt ước được ngất đi.
Cử động thân dưới nhẹ hơn hẳn khi tiếng nấc của anh len lỏi vào tâm trí y. Đôi môi bị cắn đến bật máu, khuấy đảo miệng lưỡi đến mỏi nhừ.
"Tao xin lỗi. Mày tuyệt quá"
.
.
.
Cut.
#adalie_nglamv
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro