NT: Tezgung
Lưu ý ngoại truyện không có trong cốt truyện chính!
Bên ngoài mưa nhỏ dần rồi tạnh hẳn, trả cho màn đêm sự im lặng vốn có của nó. Bên trong nhà, Đình Dương đã chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài mệt mỏi. Bỗng, tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên. Nếu là ngày trước, anh thường mặc kệ nó, bởi nếu có chuyện gấp, Thanh Pháp hoặc Tuấn Duy sẽ gọi cho anh hoặc trực tiếp mở cửa đi vào. Nhưng hiện giờ, duy chỉ có một người hay làm phiền anh vào giờ như thế này.
Đình Dương lê người ra mở cửa, không ngoài dự đoán, quả nhiên là mái tóc xù quen thuộc.
" Hì em mới biết chỗ này đẹp lắm!" Hoàng Long nhìn người đang ngáy ngủ trước mặt mà cười tít cả mắt
Giọng cậu khi nói với anh thì không giấu nổi sự hào hứng. Đình Dương mở điện thoại, 2 giờ 48 phút sáng. Thực sự là anh rất muốn vào giường ngủ tiếp, thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của người yêu. Anh chỉ biết thở dài
"Đợi tí"
Đình Dương đành lê thân đang buồn ngủ đi vệ sinh cá nhân, Hoàng Long hào hứng ra chỗ xe đợi sẵn. Tầm 5 phút sau, Đình Dương bước ra khỏi nhà chung. Anh đội mũ, khởi động xe, Hoàng Long thấy thế bảo
" Đừng đội mũ, đội vào rồi chẳng thấy gì hết á! Với lại giờ này công an chắc gì đã hoạt động?"
Đình Dương bất đắc dĩ cười cười, anh lái xe lại gần Hoàng Long, lấy mũ khác đội lên cho cậu
"Nhưng mà nguy hiểm "
Hoàng Long nghe thế bĩu môi, lười nhác nói
" Anh trước giờ cũng có đội đâu, hôm trước anh đi chung với tụi Tuấn Duy anh cũng có đội đâu, sao giờ lại bắt em đội? "
"...Đội mũ đôi với anh " Cậu nghe vậy, nhìn mình trong gương chiếu hậu, rồi lại nhìn anh. Oa đúng là cái mẫu mà cậu yêu thích đang hot rần rần trên mạng nè. Cậu thích thú cười lớn
"Được được, nghe anh hết!"
Đình Dương trở Hoàng Long đi lượn khắp Sài Gòn nhưng lại không dám chạy nhanh bởi vì sợ Hoàng Long không thể coi được phong cảnh. Ban đêm ở Sài Gòn gió mát lắm, rất thích hợp với việc đi dạo. Nhìn cậu nhóc vui vẻ như vậy, anh thấy chuyến đi này cũng không tệ lắm.
Thế là anh đèo cậu đến cây cầu mà có thể ngắm nhìn Sài Gòn vào đêm khuya. Bầu trời hôm nay nhiều sao vãi lò
Đỗ xe bên đường, Đình Dương hỏi
" Em muốn tới chỗ nào? "
" Em không biết nữa, chắc mình xuống dưới gần mép sông đi!"
" Ừm, theo em "
Thế rồi cả hai lại tiếp tục dịch chuyển. Gió rít theo từng đợt mát lạnh, Đình Dương phóng xe ngược chiều gió, cậu nhóc đáng yêu của Đình Dương ngày nào giờ đang thả mình phiêu bạc cùng cơn gió đêm.
Xe Đình Dương cứ tiếp tục vượt lên phía trước. Lái xe giữa đêm thế này anh cũng từng lái rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng là đi đánh nhau với tụi Tuấn Duy, đã lâu lắm rồi anh mới cảm thấy bình yên như vậy.
3 giờ 30 phút, cả hai dừng xe ở mép bờ.
Hoàng Long nhanh chóng cởi mũ xe đưa cho Đình Dương xong nhảy xuống sẵn kéo tay Đình Dương chạy dọc dòng sông.
" Đình Dương, anh có thích dọc nước không? "
Đình Dương lắc đầu, nói rất nhỏ
" Không, anh ghét dơ lắm"
Hoàng Long nhìn về nơi bóng tôi bao trùm cả thành phố, cậu khẽ đáp
" Trước đây, em rất thích dọc nước, lúc nào em cũng đợi đến khi có mưa rồi chạy ào ra tắm, cứ nhiều lần như vậy em bị mẹ la quá trời luôn"
Đình Dương không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn cậu dọc nước. Anh cũng lại gần nắm lấy tay cậu. Cậu ngồi thụp xuống, vỗ vỗ chỗ nước bên cạnh, anh cũng chiều theo mà ngồi cạnh cậu.
Anh và cậu tay đan tay, cùng nhau thưởng thức đem trăng tròn hiếm có ở Sài Gòn như này
Cobra chỉ nhìn một chút rồi thôi, anh không hứng thú với trăng cho lắm. Anh quay đầu nhìn Hoàng Long, người nãy giờ vẫn đang chăm chú.
Cậu nghiêng người gác đầu lên vai anh, sự chăm chú trong từng hơi thở của cậu cứ chậm rãi, như len lỏi vào trong anh, chậm rãi đến mức anh thấy vai mình như trùng xuống, cùng với cảm xúc muốn khoảng khắc này kéo dài vô tận. Có lẽ như cậu đã ngủ rồi chăng?
Anh chạm vào làn da cậu, cảm giác mát lạnh và chân thực.
Đình Dương không biết yêu là gì, đối với anh, anh chỉ biết đi đánh nhau tụi Tuấn Duy bao lần làm mẹ cha lo lắng . Anh không biết loại cảm xúc ấy có phải là cảm xúc anh dành cho Hoàng Long hay không. Nhưng hiện giờ, có lẽ anh đã hiểu được phần nào.
Yêu, không chỉ là một loại cảm giác. Đơn giản hơn, đôi khi chỉ là một dáng hình. Đình Dương thực sự trân trọng Hoàng Long cái cậu bé hay chọc anh quạo nhưng thật chất cũng là người khá nội tâm. Chỉ là bị vẻ bề ngoài thành công che dấu.
Hoàng Long tỉnh dậy đưa ánh nhìn về phía Đình Dương, cậu khẽ nói
"Dương là đồ đại ngốc..."
Anh nghe thế khẽ cười, người yêu anh nhìn vậy mà trẻ con thật, nhưng nghe vậy, anh cũng có chút mong chờ về tương lai của cả hai. Việc xác định quan hệ với Hoàng Long, anh đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về bản thân, về cậu, về cả tương lai.
Anh sợ sau này, hoặc có thể là ngày mai, là tháng sau, hoặc là khi anh và cậu đã trải qua những năm tháng thật dài, khi những cuồng nhiệt hiện tại dần phai. Anh sợ giây phút nơi đáy mắt không còn ánh lửa, không còn có thể ngồi cả ngày để nói về những vấn đề cũ rích. Anh sợ có được xong rồi mất đi. Cảm giác ấy đau lắm!
Hoàng Long bó gối mơ màng nhìn anh, cậu hỏi
"Nghĩ gì trầm tư dữ vậy?"
"Nghĩ về em "
"Xàm vừa thôi ba ơi" Hoàng Long phụt cười
Hoàng Long đưa tay chạm vào mặt Đình Dương, cậu nhẹ nhàng tiến lại gần, để rồi cả hai trao nhau nụ hôn.
Mặc cho gió thổi tung tóc, mặc cho bụi tứ tung trong không khí, cả hai cùng trao nhau nụ hôn đơn thuần nhất. Đơn thuần cậu muốn hôn anh, và đơn thuần anh cũng đáp lại nụ hôn của cậu.
Khẽ tách nhau ra, Hoàng Long có hơi không biết nên phản ứng như nào, khẽ gục trên hõm vai anh
"Em buồn ngủ rồi...ta về thôi"
"Ừm, nghe em"
Đình Dương cùng Hoàng Long về lại chỗ đậu xe, cả hai cùng trở về con đường quen thuộc. Nhìn em người yêu đang ôm lưng mình mà ngủ gậy kia. Thì anh đã hiểu
Anh đối với Long không chắc là tình yêu, thế nhưng hẳn là dao động. Là khoảng khắc trái tim anh đã không thể nào đứng yên trước toàn bộ cảnh trước mặt. Hơi thở của cậu, và chỉ một nụ cười, chỉ một ánh nhìn cũng đủ làm anh lung lay như việc chỉ cần tác động nhỏ khiến bi-a tách rời vị trí vốn có. Tất cả chỉ thu vào một người, chỉ mình cậu mà thôi. Đó là cảm giác không diễn tả thành lời, mang theo chút cảm giác xao xuyến không thể nào quên được.
Anh vì cậu mà rung động, cậu biết chăng?
Về đến khu nhà chung, anh dừng xe trước nhà, thấy cậu có vẻ muốn nói rồi lại thôi, anh mở lời
"Long, anh sẽ rất mong chờ về chuyến đi lần sau đấy!"
Nghe vậy, cậu rũ bỏ nét mặt lo lắng, thay vào đó là sự vui vẻ vốn có mà gật đầu. Trước khi tạm biệt nhau phòng ai náy ở, trước khi anh bước vào phòng hoàn toàn thì cậu hét lên
"Đồ Dương đại ngốc, em thích anh, thực sự rất thích anh!!!"
Không đợi Đình Dương đáp lại, cậu đã chạy đi mất. Để lại anh với nụ cười mỉm trên môi. Mở cửa vào phòng, anh nói khẽ
"Anh cũng thích em..."
Sau khi cánh cửa phòng anh đóng lại, thì toàn bộ cánh cửa khác mở ra. Ồ team Tất Vũ có mặt ở đây hết rồi...
"Đã đi chơi khuya mà còn la lói ôm xồm nữa" Bảo Khang dựa vào tường nhíu mày khó chịu, kế bên là Minh Dũng ngáp lên ngáp xuống
"Mới 4 giờ sáng thôi đó trời..." Trường Đạt và Quốc Đạt lắc đầu ngao ngán với đôi bạn trẻ này..
"Kiều ơi, em không nói với Long là mỗi phòng không có cách âm hả?" Trần Tất Vũ nhìn nàng Kiều đang đắp mặt nạ mà mắt mở không lên kia.
"Hả? Em không biết- oáp" Kiều trả lời xong thì bước vô phòng kiếm Tuấn Duy. Không chỉ riêng Kiều mà những người khác cũng vậy.
Tất Vũ đơ ra một chút lại thở dài bước vào phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro