Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 9

House lờ đi tất cả mọi thứ xung quanh mình khi ông nhanh chân bước ra khỏi thang máy để đi thẳng đến văn phòng làm việc của mình. Một cái nhìn lướt qua văn phòng cho thấy rằng không có ai ở đó. Có nghĩ là vị khách của ông đang ở trong văn phòng nối liền kế bên của ông.

House bước chậm lại và nhìn cánh của một cách thận trọng. Một cái nhìn qua khe cửa cho thấy một hình dáng mảnh khảnh với mái tóc vàng óng đang đứng gần bàn làm việc của ông. House hít một hơi thật sâu rồi đẩy mở cửa ra. Cô ta quay lại để nhìn House.

"Cô Braginski." House nói một cách thận trọng. (Và một cách đầy hy vọng)

"À, đúng vậy!" Cô gái nói, ngượng ngùng xoa mái tóc ngắn của mình. House thở ra nhẹ nhõm và đi đến ngồi xuống bàn của mình, bước qua cô gái người Nga trong lúc đi. Khi House cuối cùng cũng ngồi xuống, ông ngẳng lên và thấy....House rên rỉ.

'Oh Chúa Ơi!' House yếu ớt nghĩ. 'Người đã có thêm một tín đồ rồi.'

Khi ngồi xuống, đôi mắt của House đã ngang tầm với...'vùng đất rộng lớn' của Katyusha và House nhận thấy mình đang gửi lời cảm ơn đến tất cả các vị thần trên trái đất này vì đã đưa cô người chị đến trước.

"Bác sĩ House, tôi xin lỗi vì đã tới trễ!" Cô rươm rướm nước mắt nói. "Vanya như thế nào rồi ? Các y tá ở quầy lễ tân đã chỉ tôi đến văn phòng của ông trước và họ nói rằng ông sẽ giải thích chuyện gì đang xảy ra với Vanya trước khi tôi có thể gặp em ấy."

Nói xong, cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn ông. House cảm thấy thất vọng trong một vài giây, nhưng rồi cô đặt cùi chỏ lên bàn và ngồi thẳng người dậy cho thấy rằng mình đang tập trung chú ý lắng nghe. House có thể cảm nhận được đôi mắt của mình vô thức trở nên đờ đẫn.

"Bác sĩ House ?"

House khẽ lắc đầu và nói lầm bầm một vài tiếng vô nghĩa rồi ho hắng vài tiếng lấy giọng.

"Ah, phải rồi, Ivan. Well, như tôi đã nói qua điện thoại, một bác sĩ của chúng tôi đã tìm thấy cậu ấy ở công viên. Và có vẻ như lúc đó cậu ấy đang rất đau đớn, và mặt trước áo khoác của cậu ấy đã thấm đẫm máu", House nói với cô.

Nghe vậy, cô gái người Nga trông càng đau buồn hơn nữa và phát lên tiếng khóc lớn, khiến cho House phải giật mình cảm thấy khó xử.

"Vanya bị thương sao ?" Katyusha thút thít. Cô lấy một chiếc khăn tay từ trong túi quần ra và hỉ mũi thật to.

"Tôi r-r-r-rất xin lỗi," cô nức nở. "Tôi vẫn luôn như vậy. Tôi sẽ nhanh chóng bình tĩnh lại thôi."

House gật đầu và ngượng ngùng chờ người phụ nữ ngừng khóc. Cuối cùng, cô ấy có vẻ đã bình tĩnh lại và nhét chiếc khăn vào túi rồi chỉnh lại chiếc áo của mình bằng cách kéo vạt áo của mình thẳng xuống. (House coi đó là sự đền bù xứng đáng cho việc phải chờ cô ấy).

"Well, chính xác là chuyện gì đã xảy ra với em ấy vậy ?" Katyusha hỏi, giọng cô vẫn còn run run, nhưng đã khá hơn trước rất nhiều.

"Vấn đề chính nằm ở trái tim của cậu ấy." House nói, Katyusha trố mắt khi nghe thấy điều này. "Điều duy nhất chúng tôi có thể đoán được là trái tim của cậu ấy đã cố tự đẩy nó ra khỏi lồng ngực."

Katyusha nghe đến đây thì lại trở nên tái nhợt. House tự hỏi liệu cô ấy có dễ ngất xỉu như cô ấy dễ khóc không và hy vọng là không. Ông không muốn bị la rầy vì một việc mà mình đã không làm nữa.

"Tự đẩy ra à ?" Katyusha nói, khuôn mặt vẫn còn hơi tái, mặc dù trông cô vẫn ổn.

"Đúng vậy, và chúng tôi cần biết do tại sao vì nếu như chuyện này đã xảy ra một lần thì nó có thể xảy ra lần thứ hai." House giải thích với cô.

Katyusha nhìn xuống đôi tay đang đan vào nhau trên đùi của mình.

"Vị bác sĩ đã tìm thấy cậu ấy, bác sĩ Wilson, và đội cứu thương cũng phát hiện ra rằng nhiệt độ cơ thể cậu ấy cực kỳ thấp. Cậu ấy hiện đang được vùi trong một đống chăn giữ nhiệt và một lượng lớn thuốc giảm đau. Cậu ấy sẽ ổn thôi." House nói với cô. Katyusha gật đầu.

"Giờ thì vào vấn đề chính, Ivan đã nói cho chúng tôi biết rằng anh chị em các cô không có ba mẹ. Cô có thể cho tôi biết ai là người đã nuôi dưỡng các cô cậu không ?" House hỏi cô.

"Oh," Katyusha nói, thoát khỏi dòng suy nghĩ. "À, chủ yếu là tôi."

House nhướn mày.

"Cô sao ?"

Katyusha gật đầu, nụ cười hiện rõ trên môi.

"Tôi biết là mình trông rất trẻ, nhưng thật ra tôi lớn hơn Vanya rất nhiều. Chỉ vì là em ấy quá cao nên mọi người mới hiểu nhầm thôi."

"Vậy thì ai là người đã nuôi dưỡng cô ?" House hỏi.

"À, tôi không nhớ rõ bố mẹ mình lắm vì họ đã rời đi khi chúng tôi còn nhỏ, nhưng chúng tôi vẫn ở với bạn bè của gia đình cho đến khi tôi đủ lớn để tự chăm sóc mình", Katyusha giải thích.

"Oookay," House nói một cách hoài nghi. Ông có cảm giác rằng cô ta không hoàn toàn nói sự thật (nhưng rồi có bao giờ mà ông không có cảm giác này đâu, nhưng ông nghĩ rằng việc biết rõ ai là người đã nuôi dưỡng họ không quá quan trọng trừ khi họ đã ăn chất thải độc hại hoặc ai đó đã thực hiện các thí nghiệm kỳ lạ trên não của bệnh nhân từ khi còn nhỏ.

"Trước đây cậu ấy có bị vấn đề về tim không? Hay vấn đề về nhiệt độ?"

"Ừm, tôi không chắc về trái tim em ấy, nhưng Vanya đã vẫn luôn rất lạnh." Katyusha giải thích. "Ý tôi là về mặt thể chất."

"Thật sao?" House nhướn mày khi nghe câu này.

"Đúng vậy, nhưng em ấy vẫn luôn ưa khí hậu ấm áp hơn." Cô giải thích.

"Vậy sao cậu ấy không chuyển đến Bahamas hay nơi nào đó ấm hơn? Công việc của cậu ấy quan trọng đến vậy sao?" House hỏi cô. Katyusha có vẻ hơi giật mình khi nghe điều này, và cô ấy cũng có vẻ hơi khó xử.

"Well, đôi khi mọi chuyện không đơn giản như vậy." Katyusha giải thích, khó xử mà ngọ nguậy ngón tay.

"Tôi tin Vanya có lý do riêng của em ấy." Cô mơ hồ trả lời cho qua và mỉm một nụ cười ấm áp.

"Được rồi." House nói, vẫn còn chưa tin.

'Thật là một gia đình kỳ lạ', House nghĩ, 'Còn lạ hơn cả gia đình của mình.'

"House!"

Hai người đang ngồi đều giật mình khi nhóm cấp dưới của House bước vào với kết quả xét nghiệm trên tay.

"Uhhh," Chase nói, dừng bước giữa chừng. Cameron và Foreman ngó qua vai anh để tìm lý do khiến anh phải dừng bước.

"Ồ!" Katyusha nói rồi nở một nụ cười tươi và đứng dậy, đưa tay ra để bắt tay Chase.

"Tôi là Katyusha Braginski! Rất vui được gặp anh," Cô nói ngọt ngào.

Cả Foreman và Chase đều khẽ há mồm khi cô nàng tóc bạch kim vui vẻ...tung tăng về phía họ. House nhếch mép cười với họ ở phía sau lưng cô.

Chase cuối cùng cũng thôi há hốc mồm khi Cameron thúc mạnh vào lưng anh bằng khuỷu tay khiến anh nhanh chóng ngậm miệng lại và đưa tay về phía trước để bắt lấy bàn tay đang chìa ra.

"Ờ, xin chào!" Chase nói. "Tôi là bác sĩ Chase."

"Rất vui được gặp anh!" Cô ngọt ngào nói và nhìn về phía hai người còn lại.

Foreman cũng ngậm miệng lại và đưa tay về phía cô.

"Bác sĩ Foreman." Anh rặn ra.

Cameron đẩy Foreman vào trong phòng và mỉm cười thân thiện với chị cả nhà Braginski.

"Còn tôi là bác sĩ Cameron." Cô tự giới thiệu.

"Rất vui được gặp cô!" Katyusha nói, vui mừng khi có người cư xử bình thường với cô. Mọi người luôn cư xử rất kỳ lạ khi gặp cô, cô không rõ mình đã làm sai điều gì, nhưng chắc chắn một ngày nào đó cô biết tìm ra lý do thôi!

"Bác sĩ House và tôi vừa mới nói chuyện xong, có phải không ?" Katyusha nói như một câu hỏi dành cho House, và ông gật đầu.

"Tôi nghĩ mình nên lấy một chút đồ ăn cho Vanya trước khi đi thăm em ấy." Cô nói. "Như vậy có được không ?"

Khi thấy rằng mọi nam giới trong phòng đều chỉ tập trung nhìn vào một rõ ràng ở ví trí phía dưới khuôn mặt của cô gái người Nga, Cameron thở dài khinh bỉ rồi mỉm cười ấm áp với Katyusha.

"Đương nhiên là được, Katyusha, nhưng chỉ vài món nhẹ thôi. Như súp chẳng hạn." Cô nói. Katyusha gật đầu.

"Cảm ơn!" Cô nói.

"Tạm biệt!" Cô vẫy tay chào tạm biệt khi rời khỏi văn phòng để đi đến căng tin.

Căn phòng trở nên yên ắng khi cả bốn vị bác sĩ đều nhìn cô bước đến thang máy.

"Ôi. Chúa. Ơi!" House nói, phá vỡ bầu không khi im lặng.

"Yeah..." Foreman và Chase đồng thanh nói, vẫn còn vương vấn nhìn khoảng không nơi mà họ vừa theo dõi cô gái đầy đặn rời đi.

Cameron hừ một tiếng khinh bỉ rồi khoanh tay lại.

"Chúng ta có thể xem qua kết quả xét nghiệm được chưa, hay là các anh vẫn còn muốn mơ tưởng thêm một chút nữa ?"

"Mơ tưởng ?" House nói. "Bộ cô mù à ? Nữ thần Ngực vừa mới ban phước cho chúng ta bằng sự hiện diện của cô ấy vậy mà cô muốn bọn tôi phải làm việc sao ? Cô có điên không ?"

"Ôi. Chúa. Ơi!" Chase lấy tay che miệng nói, "Tôi trở lại thành một tín đồ của Chúa rồi."

Foreman bật cười và đánh nhẹ lên lưng Chase.

"Nghiêm túc đó." Foreman cố nói giữa những tiếng cười của mình. "Tôi không biết là chúng có thể to đến mức đó trên một người có dáng nhỏ như vậy."

"Các anh còn muốn nói về bộ ngực của cô ấy sao ?" Cameron bực bội nói. "Bình thường chắc cô ấy cũng đã gặp nhiều những chuyện thế này là đủ lắm rồi, hiện giờ em trai cô ấy còn phải nhập viện mà mấy anh còn như thế này nữa sao ?"

"Được rồi, được rồi," House nói. "Không cần phải phá đám như vậy đâu. Các cô cậu xét nghiệm được gì rồi ?"

Foreman thở dài rồi thảy bản sao kết quả xét nghiệm lên bàn.

"Chẳng được cái gì cả." Anh nói. "Chẳng thấy được gì bất thường. Số lượng bạch cầu của cậu ấy không có tăng lên, nên cậu ấy không có bị nhiễm trùng. Huyết áp của cậu ấy vẫn bình thường, cả nhịp tim cũng vậy. Không có dấu hiệu của độc tố, STD, vi khuẩn, 'hay' nấm ký sinh. Không hề có một thứ gì cả. Nếu như không có cái lỗ băng bó ở ngực, thì tôi sẽ nói rằng cậu ấy hoàn toàn khoẻ mạnh."

"Vẫn có khả năng đây là bệnh tự miễn dịch." Cameron đưa ra ý kiến.

"Nhưng số lượng bạch cầu của cậu ấy không có tăng lên." Chase nhắc lại.

"Nhiệt độ của cậu ấy đang có dấu hiệu bất thường, ai biết được những thứ khách có bình thường hay không." Cô phản bác.

"Nếu theo cô nói thì bất cứ chức năng nào trong cơ thể cậu ấy đều có khả năng đang có sự bất thường, vậy thì cũng không giúp ích được gì cho chúng ta cả." Foreman cãi lại.

"Nhưng đó là khả năng hợp lý nhất." Cameron tranh luận.

"Hợp lý sao ?" Foreman nói, trong giọng thể hiện rõ sự khó tin. "Tim của cậu ta suýt rời ra khỏi lồng ngực. Tôi không nghĩ là có lời giải thích nào có thể hợp lý cả."

"Cảm ơn các cô cậu vì những ý kiến đáng yêu đó." House cắt ngang, ngắt lời của Cameron trước khi cô có thể nói tiếp.

"Như tôi đã nói , nếu như có vấn đề gì thì có khả năng nó nằm ở não. "Giấy đề nghị chụp hình MRI tôi yêu cầu đâu rồi ?" House hỏi họ.

"Máy MRI đã được đặt kín lịch đến ngày mai rồi." Chase khó xử nói.

"Tại sao tôi phải tốn nhiều thời gian dạy cho các cô cậu cách nói dối, gian lận và ăn cắp nếu các cô cậu chẳng thèm áp dụng một chút kiến thức nào cả ?" House nói với vẻ bực bội.

"Cậu ấy đã không có lên cơn nào kể từ lúc nhập viện đến nay," Foreman giải thích. "Những bệnh nhân khác đã lên lịch hẹn trước nên được ưu tiên hơn."

House chế giếu. "Ừ, vì việc sửa mũi của bà Plastic quan trọng hơn nhiều so với một người thực sự bị bệnh," House càu nhàu. Foreman nhún vai, nhưng không nói gì.

House cầm lấy cây gậy của mình và xoay xoay đầu gậy một cách trầm ngâm

"Chúng ta cần phải kích thích một cơn đau tim mới." House nói.

"Cái gì ?" Foreman quát lên.

"House, chúng ta không thể làm vậy!" Cameron nói, giọng có vẻ tức giận.

"Chúng ta không chắc chuyện gì sẽ xảy ra. Làm như vậy có thể giết cậu ấy!" Chase nói thêm.

"Nhưng chúng ta cũng chẳng thể làm gì cho cậu ấy nếu không biết vấn đề của cậu ấy là gì," House nói. "Nếu cậu ấy sống đủ lâu để xe cứu thương đến đón cậu ấy từ công viên, thì chắc chắn cậu ấy sẽ không sao khi được bao quanh bởi một nhóm bác sĩ chuyên gia trong một bệnh viện hiện đại như thế này."

"Và trong khi ba cô cậu bận làm chuyện đó, thì tôi sẽ đi nói chuyện với Cuddy. Nếu như các cô cậu không thể làm cho cậu ấy lên cơn đau tim, thì tôi muốn xin phép tiến hành phẫu thuật thăm dò."

"Phẫu thuật!" Foreman kêu lên, vẻ mặt sửng sốt. "Phẫu thuật cái gì?"

"Well, nếu chúng ta không thể xin phép cho cậu ấy được chụp MRI thì tôi đoán là mọi người sẽ được rảnh để tiến hành phẫu thuật.

Cả nhóm đều bị sốc mà há mồm nhìn ông. House nhướn mày nhìn họ.

"Tôi đã nuôi dạy sai mọi người ở điểm nào vậy." House chế giễu. "Tất cả mọi người đều biết là phải yêu cầu một cái gì gì đó quá mức để có được thứ mong muốn. Tôi không muốn đăng ký phẫu thuật cho cậu ta, nhưng làm như vậy sẽ giúp đẩy lịch hẹn chụp của chúng ta lên khá mau dù cho các cô cậu có tiến triển gì hay không."

Cả ba đều đồng thanh thở ra nhẹ nhõm và trông có vẻ hơi ngượng ngùng vì sự cả tin của mình.

"Chúng ta nên làm gì để cậu ta lên cơn đau tim ?" Cameron hỏi.

"Bắt đầu bằng việc hỏi cậu ta đang làm hay nghĩ gì vào sáng nay." House nói rồi đứng dậy và tiến ra cửa.

"Nếu cách đó không có hiệu quả thì hãy tống cậu ta lên mấy cái máy tập thể dục."

"Nhưng cậu ấy đâu có làm gì lao lực khi bác sĩ Wilson tìm thấy cậu ấy vào sáng nay đâu." Chase nói.

"Tôi biết, nhưng nếu chúng ta không thể tái tạo cơn đau tim qua áp lực tinh thần thì các cô cậu phải cố gây ra áp lực thể chất và mong đạt được một kết quả nào đó nếu ép cậu ta đến đủ mức. Cố hoàn thành trước khi cô chị quay lại." House nói, trước khi rời khỏi căn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro