Chap 13
House khập khiễng đi đến cửa kính trượt và nhìn vào phòng bệnh nhân của mình. Tên người Nga vẫn còn thức và đang đọc một loại sách nào đó trông giống như được mua trong cửa hàng quà tặng của bệnh viện. House cho rằng chị gái của hắn đã mua nó trong lúc đi lấy thức ăn cho cậu ta
'Thông minh thật.' House nghĩ. Ở trong bệnh viện có thể rất nhàm chán, ông biết điều này vì ông làm việc trong bệnh viện và cũng từng nhiều lần làm bệnh nhân trong bệnh viện luôn.
House nghiên cứu từng nét mặt của cậu ta, nhìn vẫn còn chưa trưởng thành hẳn, và ông vẫn không thể tin được cậu ta là người Nga. Ngoại trừ đặc điểm 'cao to' ra thì cậu trông chẳng giống một chút nào. Rốt cuộc thì chẳng có nơi nào có màu tím là màu mắt thông thường cả. House nhún vai. Ông là ai mà có thể nói người Nga nên trông như thế nào chứ ?
House cuối cùng cũng mở cửa và bước vào.
..............................................
Russia đang đọc một cuốn tiểu thuyết khá thú vị nhưng nhạt nhẽo mà Katyusha đã lấy cho hắn thì hắn lại nghe thấy tiếng cửa kéo mở.
Khi Russia ngẩng lên để xem ai đang đến thăm mình, hắn cứ nghĩ đó là một trong mấy bác sĩ đến để thông báo kết quả xét nghiệm không tồn tại, nhưng lại ngạc nhiên khi thấy một người lạ bước vào. Hắn nheo mắt nhìn ông và quan sát ngoại hình của ông. Ông ta rõ ràng đang ở độ tuổi ngoài 40, mặc dù vậy nhưng ông vẫn mặc một chiếc áo phông cổ điển, quần jean và giày thể thao chạy bộ. Chiếc áo blazer nhăn nhúm mà ông khoác lên cũng chẳng giúp ông trông chuyên nghiệp lên mấy.
Russia nghĩ rằng ông ta cũng có thể được coi là đẹp trai, nhưng những nếp nhăn hằn trên mặt của ông cho thấy rõ rằng ông chẳng phải là người hoà đồng cho mấy. Đây chắc là lý do mà ông có cây gậy; Russia vô cảm nhìn cái chân khập khiễng của ông. Tuy vậy nhưng ông vẫn có thể đi lại dễ dàng.
"Ông là ai ?" Russia hỏi ngắn gọn bằng giọng điệu đòi hỏi một câu trả lời.
Người lạ mặt hầu như không để ý đến hắn ta và dùng cây gậy của mình để móc chiếc ghế đẩu ở góc phòng và kéo nó đến bên giường của Russia. Hắn khẽ nheo mắt và đóng sách lại, không quan tâm đến việc lạc mất trang.
"Sao?" Russia ép hỏi, vẫn đang chờ một câu trả lời.
Ông ta thở dài ngồi xuống, và cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn Russia. Hắn cảm thấy có chút bất an khi đôi mắt xanh lam dán lên người hắn, nhưng hắn biết rằng mình không có thể hiện điều đó ra bên ngoài. Russia biết rằng ông ta sẽ không trả lời nếu hắn ép nên hắn chỉ ngồi yên, đáp lại cái nhìn của ông ta, và đợi ông ta mở lời.
Trong lúc đó, House cũng đang nghiên cứu người đang ngồi đối diện mình. Cậu ta hoàn toàn không cư xử như những gì cấp dưới của ông đã miêu tả. Nhìn cậu chẳng giống một loại người có thể sợ 'bất kỳ ai', chứ đừng nói đến một cô em gái cầm dao; và điều đầu tiên ông nghĩ đến khi nhìn thấy cậu không phải là một 'trinh nam vô hại' mà là một 'kẻ giết người máu lạnh' thì đúng hơn.
Đôi mắt màu tím nhạt lạnh lùng nhìn ông; vẻ vô cảm khiến khuôn mặt hắn như một bức tượng điêu khắc. House nhướn một bên mày nhìn hắn.
"Ivan Braginski?" House hỏi, mặc dù ông đã biết tên của cậu rồi. Ông chỉ muốn trêu cậu một chút.
"Da." Russia trả lời, khuôn mặt vẫn khá vô cảm. Ông ta đang định làm gì đây...?
"Tôi là bác sĩ House." House cuối cùng cũng nói cho hắn biết.
Ánh mắt của Russia càng nghiên cứu ông kỹ hơn nữa khi nghe thấy điều này. Vậy ra đây chính là vị bác sĩ ẩn dật. Ông nhìn chẳng giống những gì hắn tưởng tượng, nhưng Russia biết khá rõ rằng vẻ bề ngoài không phải là tất cả.
"Tôi vừa mới vừa được gặp em gái của cậu." House nói trong lúc ông đang xem xét mong tay của mình. Ông nhìn thấy Ivan lập tức tái nhợt và nhăn mặt khi nghe nhắc đến em gái của mình.
"Oh? Natasha...đã làm gì ?" Russia thận trọng hỏi.
"Không gì nhiều." House nhún vai, hờ hững nói. "Cô ta chỉ đe doạ tôi với một con dao và tuyên bố tình yêu bất diệt dành cho cậu thôi. Tôi còn nghĩ là cô ta muốn kết hôn với cậu. Nếu tôi là cậu, thì tôi sẽ coi chừng cô ta."
Russia lúc này trông có vẻ hơi buồn nôn, hắn ôm lấy bụng mình và rên lên một tiếng 'uughhhh' nhỏ. House mỉm cười trước sự thay đổi thái độ đột ngột này của hắn.
"Em ấy không thể nào." Russia rên rỉ.
"Thôi được rồi, cô ta chỉ có nói phần tình yêu bất diệt thôi. Còn chuyện kết hôn thì là tôi đã đoán ra. Cô ta không nói gì về chuyện đó cả, nhưng ý định của cô ta thì khá rõ ràng."
Russia chỉ biết rên rỉ thêm.
"Tôi ước em ấy thôi làm như vậy." Russia thừa nhận.
"Cô ta đã làm như vậy được bao lâu rồi ?" House hỏi, sự tò mò lại trỗi dậy như thường lệ.
"Từ gần như từ lúc tôi có thể nhớ," Russia nói. "Hồi còn nhỏ em ấy rất dịu dàng và đáng yêu,...nhưng khi chúng tôi lớn lên thì em ấy đã thay đổi."
"Ồ." House nói. Có lẽ ông nên thôi chọc cái tổ ông vò vẽ này. Ít nhất thì cái 'tình yêu' này không được đáp lại theo cách phải khiến House gọi một cuộc điện thoại đến khoa tâm thần. Nhưng nghĩ lại thì có lẽ ông vẫn nên. Chấn thương tinh thần từ chuyện này hẳn cũng dễ 'giết người'.
"Well, chúng tôi đã nhận được kết quả MRI của cậu." House tiếp tục vui vẻ nói.
Russia ngừng rên rỉ để nhìn vị bác sĩ.
"Và ?"
"Cậu không bị vấn đề gì cả." House thừa nhận. "Ít nhất thì cậu không có vấn đề gì về não và tim cả. Cả hai đều hoàn toàn bình thường đối với một người ở độ tuổi 20."
Russia gật đầu, dù sao thì hắn cũng đã đoán trước được điều này.
"Đó là tin tốt, phải không ?" Russia hỏi.
"Thật ra thì nó có hơi lạ," House nói. "Nhưng đó không phải là điều khiến tôi phải bận tâm."
Russia nhướn mày khi vị bác sĩ rút ra từ trong túi thứ mà hắn đoán là một bản chụp MRI được gấp gọn lại. House mở nó ra và giơ lên trước ánh sáng.
"Bỏ qua các nếp gấp và nhìn vào đây" House nói khi ông chỉ vào thứ trông giống như bên phải ngực của Russia. Hắn nheo mắt nhìn rồi nhún vai.
"Rồi sao ?" Hắn hỏi.
"Nếu cậu nhìn vào chỗ này, và những chỗ này nữa," House vừa nói vừa chỉ vào vài chỗ trên bản chụp. "Trên đó có hiện rõ vài mô sẹo. Lúc đầu tôi không quá quan tâm đến nó, nhưng tôi mới vừa nhận được hồ sơ y tế của cậu."
Russia liếc nhìn vị bác sĩ và nhún vai như muốn nói 'thì sao?'. House thở dài.
"Những vết thương này rõ ràng là do một loại đạn. Ý tôi là cái loại đạn cổ, trước khi chúng trở nên mắt tiền ấy." House nói. "Nếu trước đây tôi đã không có dịp điều trị cho vài cựu chiến binh thời Thế Chiến thì tôi cũng chẳng nhận ra chúng. Hơn nữa, trong hồ sơ của cậu hoàn toàn không nói gì đến vết thương do đạn bắn hay nhắc gì đến việc cậu đi lính. Cậu có muốn giải thích gì không ?"
Russia yên lặng nhìn bản chụp. Thành thật mà nói thì vị bác sĩ này quá thông minh, nhưng hắn cũng chẳng thể làm gì vào lúc này. Russia nhìn lại những chỗ mà vị bác sĩ đã chỉ, và nhận ra rằng chúng là những vết đạn mà hắn đã có được từ cuộc cách mạng.
Russia rùng mình khi nhớ đến cái ngày đó và những năm sau đó nữa.
"Yoo-hoo?"
Đã có quá nhiều đau khổ diễn ra trong thế kỷ qua, Russia trầm ngâm. Sự thắt chặt trong lồng ngực như đã trở thành một người bạn đồng hành với hắn. Nếu như hắn biết trước rằng cái chết của gia tộc Romanov sẽ tạo ra một chính phủ khủng khiếp hơn gấp ngàn lần, thì có lẽ hắn đã làm gì đó để ngăn chặn cái chết của họ.
"Xin chào? Có ai ở nhà không?"
Nếu như hắn biết trước được rằng Stalin sẽ trở thành...và tất cả những cái chết đó...Russia lại rùng mình. Hàng triệu và hàng triệu người...
"Ôi Chúa Ơi!"
Russia chớp mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của vị bác sĩ ngồi đối diện.
"Sao vậy ?" Russia hỏi, nghiêng người về hướng vị bác sĩ. Hắn khựng lại khi cảm nhận được thứ gì đó âm ấm rơi xuống lòng mình.
Russia nhìn xuống vết máu loang lổ trên mặt trước áo choàng bệnh viện và cục thịt hiện đang nằm trên đùi trái của mình.
"Ồ," Russia nói và tháo khăn quàng cổ ra. Rồi hắn đưa tay xuống để cầm lấy cơ quan nội tạng vẫn còn đang đập thình thịch.
House chỉ biết nhìn trong sự kinh hãi khi cánh tay đó giơ lên, để lộ một quả tim người.
"Whoops!" Russia đỏ mặt nói khi hắn tháo dây buộc áo choàng ra. Hắn kéo áo choàng sang một bên, để lộ một cái lỗ hổng ở bên trái ngực và House tái mặt cố lùi ra xa cảnh tượng đẫm máu này.
"Chỉ mất một giây thôi." Russia nói, trông có vẻ hơi xấu hổ.
Russia xoay trái tim sao cho đúng vị trí rồi nhét nó vào trong cái lỗ trên ngực. House kinh hoàng nhưng vẫn có phần hứng thú mà nhìn cơ thể của hắn nhận lấy trái tim. Russia đẩy xương sườn của mình xuống và chẳng mấy chốc, da bắt đầu mọc lại trên vùng đó.
"Xin lỗi nha!" Russia nói trong lúc cởi hẳn áo choàng ra. Dù sao thì cũng chẳng có lý do gì để tiếp tục mặc chiếc áo đẫm đầy máu, phải không nào ?
"C-cậu là cái gì ?" House vừa tiếp tục kinh hoàng nhìn hắn, vừa lắp bắp nói. 'Con người' không thể nào có khả năng sống sót qua chuyện vừa rồi được.
"Hm?" Russia ậm ờ nhìn vị bác sĩ rồi lại nhìn xuống ngực mình. "Ah, có lẽ tốt nhất tôi nên nói cho ông biết..."
"Nói cho tối biết cái gì ?" House ép hỏi, một lần nữa sự tò mò lại lấn át đi khả năng sinh tồn của ông. Một ngày nào đó, House chắc chắn sẽ toi mạng vì cái tính tò mò của mình.
"Chuyện này chỉ thỉnh thoảng xảy ra thôi," Russia nhún vai thừa nhận. Hắn kéo chiếc áo choàng để lau bớt máu.
"Thỉnh thoảng là bao lâu ?" House hỏi, vẫn còn sốc.
"Oh, tôi nghĩ là khoảng..." Russia dừng lại một giây để suy nghĩ. " từ 10 đến 20 năm một lần ? Thật ra thì như thế này rất bất thường, nó thường không rơi ra lại nhanh như vậy, nhưng chắc đó là vì lần đầu tiên nó không có rơi ra hoàn toàn."
House gật đầu, rõ ràng vẫn còn chưa hết sốc.
"Cậu có muốn một biết khăn không ?" House hỏi. Russia mỉm cười và gật đầu, đưa cho ông chiếc áo choàng đã đẫm máu để vứt đi.
"Cho tôi một cái khăn ướt. Và một cái áo choàng mới, cảm ơn." Russia yêu cầu. House chỉ gật đầu và đứng dậy.
Khi House vứt bỏ chiếc áo choàng và đi lấy khăn và một bộ áo choàng mới, ông suy ngẫm lại những gì mình mới vừa chứng kiến và nghe nói. Liệu điều đó có thực sự khả thi không ? Có lẽ đây lại là một trong những giấc mơ sống động như thật của ông...House nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ này. Ông đã không bị bắn hay đang dùng bất cứ loại thuốc nào, ngoài những loại thuốc thường dùng của ông. Nhưng làm sao mà...
House cuối cùng cũng lê bước trở lại bên giường và đưa cho 'bệnh nhân' những thứ mà hắn yêu cầu. House tiếp tục suy nghĩ trong lúc Russia lau sạch mình và mặc áo lại. Sao có thể...?
"Cậu đã không trả lời câu hỏi của tôi." House cuối cùng cũng nói khi Ivan cột dây áo choàng lại.
Russia ngẩng lên và nhìn vị bác sĩ với vẻ nghi hoặc.
"Câu hỏi nào ?" Russia hỏi trong lúc cột xong dây và quấn lại khăn choàng yêu quý của mình.
"Cậu là cái gì ?" House hỏi, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Ah." Russia lên tiếng và ngả người lên thành giường rồi nhìn House.
Russia nghĩ rằng mình đã hơi muộn để tiếp tục giả vờ là một con người bình thường. Nhưng hắn có nên nói sự thật cho ông ta biết không ? Đây mới là câu hỏi thật sự.
"Tôi không phải là người", Russia thừa nhận. "Và tôi lớn hơn tuổi hai mươi rất nhiều..."
"Còn chị và em gái của cậu thì sao ?" House hỏi.
Russia nhún vai, để cho ông ta tự đi đến kết luận về họ. Bí mật của họ không có liên quan gì đến hắn.
"Vậy tại sao cậu lại để mình bị đưa đi nhập viện ?" House hỏi, cố gắng tìm câu trả lời.
"Tôi thực sự đã ngất xỉu", Russia nói. "Và khi tôi tỉnh dậy thì tôi thấy ở đây tốt hơn ở chỗ làm, nên tôi quyết định ở lại."
House chỉ biết chớp mắt trước sự giải thích đơn giản này.
"Cái gì ? Cậu thích ở đây sao ?" House khó tin hỏi.
"Đúng vậy, ở đây ấm." Russia nói, vỗ vỗ lên chiếc chăn nhiệt của mình. House nhướn mày và lắc đầu. Ông chắn hẳn phải đang mơ....
"Vậy cậu có định nói với tôi không ? Hay cậu muốn tiếp tục né tránh câu hỏi ?" House hỏi, khó chịu bởi sự mơ hồ của...sinh vật trước mặt mình.
Russia nghiêng đầu và nhìn vị bác sĩ với vẻ tò mò.
"Ông thông minh lắm mà, đúng không ?" Russia nói. "Tôi đã cho ông đủ manh mối rồi. Tôi chắc là ông sẽ suy ra thôi."
House thở dài thất vọng mà nhìn chằm chằm vào 'cái thứ' đối diện mình.
"Nhưng tôi muốn biết..." House lẩm bẩm. Russia không để ý đến ông.
"Tôi sẽ tự xuất viện vào ngày mai," Russia nói, nghịch chiếc khăn choàng của mình. "Dù sao thì tôi cũng đã ở lại quá lâu rồi. Tôi cho ông thời gian đến trưa mai để đoán ra. Tôi sẽ cho ông biết nếu như ông đoán đúng."
Russia nhe răng cười với vị bác sĩ vẫn đang nheo mắt nhìn hắn. House chắc chắn rằng hiện thân của cái ác đang ngồi trước mặt mình. House bất công mà nghĩ rằng chỉ có người Nga mới có thể ác ôn như thế này được. Ông đổ lỗi cho mấy lời tuyên truyền mà ông đã nghe được hồi lớn lên trong căn cứ quân đội thời chiến tranh lạnh, ai mà biết họ đã nói đúng chứ ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro