Chap 11
Cả bốn người trong phòng đều chỉ biết nhìn cô gái đang đứng ở ngưỡng cửa. Cô trông có vẻ vô hại đối với ba vị bác sĩ, dù cô ấy trông hơi...căng. Nhưng trông cô vẫn dễ thương. Cô đeo một chiếc nơ trên mái tóc vàng bạch kim của mình và mặc dù chiếc váy mà cô đang mặc trông có vẻ hơi lạc hậu, cô vẫn mặc rất đẹp. Foreman và Chase cơ hơi thất vọng khi thấy rằng cô em không có được...đầy đặn như cô chị, nhưng trông cô vẫn còn trẻ, cô vẫn còn thời gian.
Cô gái có vẻ ngoài trông đáng yêu mang một khuôn mặt vô cảm khi cô cuối cùng cũng nhận ra rằng có những người khác đang ở trong phòng bệnh cùng với người anh yêu dấu của mình. Cả ba vị bác sĩ đều rùng mình khi cô nheo mắt nhìn họ. Mặc dù trong cô không có vẻ gì là nguy hiểm, nhưng bản năng sinh tồn của cả ba đều đang hét lên kêu họ phải rời đi ngay lập tức. Nhưng, bởi vì là con người, nên họ đã buộc phải phớt lờ bản năng sinh tồn của mình để làm công việc của mình. Cameron quyết định tiến lên để chào đón cô gái trước.
"Chào." Cameron vui vẻ chào đón cô ta. Cô ngay lập tức bị lờ đi và Natalia bắt đầu nói chuyện với anh của mình bằng tiếng Nga, mặc cho sự khó hiểu của các bác sĩ.
Russia cau mày và nhanh chóng cắt ngang lời nói của em gái mình.
"Natasha," Russia trách nhẹ. "Nói chuyện bằng thứ tiếng mà họ không hiểu là rất bất lịch sự. Em có thể nói chuyện với anh bằng tiếng Anh."
Natalia khẽ cau mày nhìn bọn người không biết tiếng Nga, nhưng vẫn lịch sự gật đầu với anh trai mình. Cô bước vào trong căn phòng, bước trách xa các bác sĩ ra rồi tiến đến bám chặt lấy anh trai của mình. Russia nhăn mặt, nhưng vẫn không đẩy cô ra, vì thật sự rằng hắn cũng không có lựa chọn nào khác.
"Tại sao anh không nói với em là anh bị nhập viện ?" Belarus nhõng nhẽo hỏi, đôi mắt mở to và lấp lánh.
"Anh...anh không muốn làm em phải lo, Natasha," Russia cố gắng xoa dịu cô. Một lớp mồ hôi mỏng có thể thấy đang dần hiện trên trán hắn.
"Nhưng anh biết là anh không bao giờ có thể làm cho em lo mà! Em sẽ làm tất cả vì anh!" Belarus chắc chắn nói.
Foreman, Chase và Cameron quay mặt nhìn nhau. Không biết là có phải họ đang nghĩ nhiều quá không, nhưng sao mà nhưng lời nói này nghe có vẻ hơi ám muội ? Có vẻ như Russia cũng nghĩ như vậy vì hắn đã nhanh chóng thay đổi chủ đề.
"Ah, anh nghĩ là bác sĩ House đã gọi để báo với mọi người là anh đang bệnh, nhưng anh không biết là mọi người có nhận được tin hay không. Buổi họp hôm nay có gặp vấn đề gì không ?" Russia hỏi. Vẻ mặt cau có của Belarus càng trở nên sâu sắc hơn.
"Nyet, mọi người đều đã được thông báo. Nhưng họ vẫn không cho em hay chị đi thăm anh cho đến khi buổi họp kết thúc." Sự cau có của cô bây giờ giống như một cái bĩu môi hơn. Một cái bĩu môi rất đáng sợ, nhưng vẫn chỉ là một cái bĩu môi.
"À, Katyusha đang ở trong căng tin, em có thấy chị ấy không ?"
"Nyet, nhưng em chắc chị ấy sẽ nhanh đến đây thôi." Belarus hờ hững nói. Cô ôm chặt lấy cánh tay anh trai của mình như thể biết rằng hắn đang tìm một lý do để đuổi cô đi.
"Ừm," Foreman lên tiếng để thu hút sự chú ý của họ
Belarus chuyển ánh mắt sang ba người còn lại trong phòng và họ giật mình khi thấy sự thù hằn hiện rõ trong mắt cô. Chase có thể thề rằng anh thấy một luồng khí đen tối bao quanh cô, tràn ngập sự độc ác. Russia nhìn họ với vẻ cầu xin, cố gắng làm cho mình trông ngây thơ và bị ngược đãi nhất có thể. Buồn cười thay là việc đó lại có hiệu quả. Đặc biệt là khi có một cô em gái trông có vẻ điên loạn đang nắm chặt lấy cánh tay hắn với vẻ độc chiếm.
"Bọn tôi cần phải, um, làm một số xét nghiệm." Foreman nói, nhìn Chase để tìm sự hỗ trợ.
"Ờ, đúng rồi. Chúng tôi, ừm, vẫn chưa biết anh của cô bị bệnh gì nên..." Chase trở nên ngần ngại khi thấy anh mắt của Natalia trở nên tối sầm và dữ tợn.
"Rồi sao ?" Cô sắc bén nói. "Tôi sẽ ở lại đây với anh của tôi." Ivan trông như sắp khóc đến nơi.
"Chúng tôi phải yêu cầu cô rời đi một chút," Cameron cố gắng nói nhẹ nhàng hết mức có thể. "Trong lúc đó cô có thể đi tìm chị của mình, tôi chắc là cô ấy đang mong có người bầu bạn."
"Không."
"Natasha." Russia nói, giọng của hắn trầm ổn ngay cả khi trông hắn có vẻ đang muốn ở bất cứ một nơi nào khác thay vì tại đó.
"Vanya!" Belarus cãi lại. "Em không thể để anh lại với...đám người này."
"Nhưng em cần phải làm vậy," Russia cương quyết. "Hãy đi tìm Katyusha."
Belarus trông càng dữ tợn hơn nữa và cô siết chặt lấy cánh tay của anh trai mình. Russia khẽ đau nhăn mặt.
"Nhưng anh trai!" Cô phản đối. "Em cần phải ở lại với anh! Anh không thể tin tưởng những người này để chăm sóc cho anh được!"
Russia đang định nói gì đó, nhưng lại bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại. Bầu không khí căng thẳng bị phá vỡ phần nào khi Foreman rút điện thoại từ trong túi áo khoác ra. Foreman kiểm tra người gọi.
"Là House." Anh nói với Cameron và Chase. "Tôi ra bên ngoài một chút."
Belarus lại lờ vị bác sĩ đi và bắt đầu nói chuyện với anh trai mình bằng tiếng Nga. Lần này thì hắn không trách cô mà nhân cơ hội để có một cuộc trò chuyện nhanh với cô. Natalia nói một vài lời gay gắt và Chase đoán là những lời chửi rủa nhắm vào họ, nhưng anh cũng chẳng muốn biết nghĩa của chúng là gì, và sau đó cô lại nói điều gì đó với Russia với vẻ mặt cầu xin khiến cho hắn lại phải nhăn mặt.
Giọng cô bắt đầu trở nên hơi kích động và mặc dù Russia đã cô hắn trấn tính cô, Belarus bắt đầu lập đi lập lại một từ liên tục. Chase ước gì mình hiểu tiếng Nga, bởi vì khi cô nói những từ đó, bệnh nhân của họ trông cực kỳ hoảng sợ. Chase đang đinh can thiệp, nhưng may thay lúc đó Foreman đã bước vào phòng với một nụ cười.
Cũng may thay là việc đó đã lại phá vỡ bầu không khí căng thẳng và mọi người đều nhìn Foreman.
"House đã đặt được lịch hẹn chụp MRI vào lúc 6 giờ." Foreman thông báo.
"Vậy là khi nào vậy ?" Chase hỏi, nhìn đồng hồ đeo tay của mình. "Khoảng 1 tiếng nữa à ?"
"Đúng vậy." Foreman nói.
"Tôi xin lỗi, cô Arlovskaya, phải không?"
Belarus lại cau mày lần nữa nhưng vẫn gật đầu.
"Chúng tôi phải chuẩn bị cho Ivan đi chụp MRI. Chúng tôi cần cô phải rời đi một chút, nhưng khi nào chụp xong thì cô có thể quay lại cho đến khi giờ thăm bệnh kết thúc. Hay là cô ở đây đợi chị của mình đi ?"
"'MRI' là cái gì ?" Belarus hỏi, lờ đi gợi ý của họ.
"Giống như chụp X-quang vậy, nhưng chi tiết hơn. Do đến hiện tại chúng tôi vẫn còn chưa biết anh cô bị bệnh gì, nên chúng tôi đang mong làm vậy sẽ giúp tìm được nguyên nhân." Cameron nói.
Belarus vẫn chỉ lườm họ.
"Natasha, các bác sĩ cần anh đi với họ." Russia nói với em mình trong khi có cạy tay cô ra.
"Chúng tôi sẽ đưa cậu đến đó bằng xe lăn," Chase nói. "Các y tá muốn chúng tôi giữ lại mấy tấm chăn của cậu, nên cậu có thể mang chúng theo nếu muốn."
Nghe thấy điều này, Russia trông vui vẻ hơn đôi chút, nhưng hắn lại nhăn mặt khi vẫn không thể kéo tay mình ra khỏi Belarus.
"Cho em đi cùng với được không ?"Belarus hỏi.
"Tôi e là không, ngoài bác sĩ, kỹ thuật viên và bệnh nhân ra thì không ai được vào phòng X-quang." Chase nói. Đương nhiên đây là một lời nói dối, nhưng tất cả mọi người đều ngầm đồng ý rằng họ cần đuổi cô gái hống hách này đi.
"Vanya!" Belarus phản đối.
"Em đã nghe họ nói rồi, Vanya." Russia nói với em mình, cuối cùng cũng nới lỏng được vòng tay của cô ra. "Anh đi một chút sẽ về thôi. Em đi bầu bạn với Katyusha đi."
Do giờ không còn ôm cánh tay Russia được, Belarus nắm chặt lấy váy vủa mình. Cô cúi gầm mặt xuống, mái tóc che đi một phần khuôn mặt của cô.
"Natasha?" Russia thử dụ cô trả lời hắn.
"Thôi được." Cô nói ngắn gọn. "Em sẽ đợi."
Russia trông như muốn thở dài nhẹ nhõm, nhưng hắn biết làm vậy trước mặt cô chẳng khác nào tìm rắc rối.
"Em và Katyusha có thể kể lại buổi họp cho anh khi anh quay lại, như vậy có được không ?" Russia cố an ủi cô.
Belarus trìu mến nhìn anh trai của mình và gật đầu. Russia lại nhăn mặt, nhưng hắn vẫn nhanh chóng thu gom lại đống chăn xung quanh mình và ngồi vào xe lăn mà các bác sĩ đã để cạnh giường.
Cameron đi vòng sang bên nơi có ống truyền dịch của hắn, không may cho cô là Belarus cũng ở bên đó. Cô cố hết sức để giữ bình tĩnh khi cô ta cứ trừng mắt nhìn cô, và đã có thể chuyển túi nước biển sang cây cột dựng trên xe lăn mà không gặp vấn đề gì.
"Chút nữa gặp lại," Russia miễn cưỡng vui vẻ nói khi được đẩy ra khỏi phòng bệnh.
Khi tất cả bọn họ đã rời đi, luồng khí đen tối của Belarus đã bao trùm lấy cả căn phòng.
'Bọn khốn nạn đó!' cô nghĩ. 'Không ai có thể chia rẽ em và anh đâu!"
Dù mọi chuyện có ra sao, thì cuối cùng họ vẫn sẽ kết hôn, kết hôn, kết hôn....
Và không ai có thể ngăn cản họ.
....................................................................................................
Bốn người họ di chuyển xuống hành lang trong im lặng. Tất cả đều cảm thấy nhẹ nhõm khi thoát được ra khỏi phòng, nhưng sự im lặng của Russia giống như sự im lặng vì đau khổ hơn khi hắn vùi mặt vào trong khăn choàng của mình cho đến khi nó cao hơn mũi và nắm chặt lấy đống chăn như thể chúng là phao cứu sinh cuối cùng của mình. Ba người còn lại thì vẫn còn chưa hết sốc. Nếu chị gái của Russia khiến họ tin vào Chúa thì....
'Đã nhiều năm rồi mình không sùng đạo đến thế này', Chase hoang mang nghĩ.
"Ừm, Ivan," Cameron là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. "Cậu vẫn ổn chứ ?"
Một tiếng "Da" trầm khàn phát ra từ bên dưới chiếc khăn.
"Em gái của cậu lúc nào cũng...căng như thế à ?" Foreman hỏi.
Russia kéo khăn choàng xuống ngay dưới miệng và thở dài.
"Da, nhưng trước đây em ấy không có như vậy. Khi chúng tôi vẫn còn nhỏ em ấy đã rất đáng yêu, nhưng khi chúng tôi lớn lên...Tôi không biết mình phải làm gì. Tôi không ghét em ấy, nhưng..."
"Cậu không thể nào trốn tránh cô ấy mãi được." Chase nói.
Russia chỉ biết thở dài đáp lại và vùi mặt lại vào trong khăn choàng. Cameron nhìn xuống cậu chàng tóc bạch kim với vẻ đồng cảm.
"Đừng lo." Cô nói, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu. "Chúng tôi sẽ cố giữ cậu dưới phòng X-quang lâu hết mức có thể và khi đến lúc quay lại thì cũng sắp hết giờ thăm bệnh rồi. Cậu cũng sẽ có cơ hội gặp chị gái của mình." Russia gật đầu.
"Nếu được cũng tốt." Hắn nói, giọng yếu ớt. "Tôi không gặp được chị ấy nhiều như tôi muốn."
"Tại sao ?" Chase tò mò hỏi. Russia nhún vai và giữ im lặng.
Chase nhìn Foreman, nhưng anh cũng chỉ biết nhún vai. Có thể hắn vẫn còn chưa hết hoảng nên Foreman nghĩ rằng họ cũng không nên ép hỏi làm gì. Hắn bắt đầu hiểu tại sao Ivan vẫn còn trinh...với chị em gái như vậy anh cũng sẽ chẳng có hứng nổi với phụ nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro