AU #3
America đã ở với Russia được hơn 1 năm. Anh có chút rung động với gã, rồi yêu gã. Tất nhiên không ai nói lời yêu cả, nhưng họ đều ngầm hiểu với nhau rằng họ đang ở trong một mối quan hệ nghiêm túc. Gã yêu anh như cái lời gã đã hứa, cưng chiều anh, nhẹ nhàng với anh, làm bất cứ điều gì anh muốn. Gã luôn ở bên anh. Mỗi sáng gã đều dẫn anh ra biển, chạy trên bãi cát cùng anh, lội nước để tìm vỏ sò vỏ ốc cho anh, và hạnh phúc khi thấy anh cười. Gã vẫn luôn vào thành phố sau đó để làm việc và mua những thứ cần thiết. Khi đó anh ở nhà một mình. Những lúc thiếu gã, anh hay sợ hãi người yêu cũ sẽ đến và trả thù anh. Anh quá ám ảnh cái quá khứ tồi tàn ấy. Chỉ khi Russia về, anh mới an tâm. Nhưng anh chưa bao giờ nói với gã về vấn đề của mình. Anh đã quen làm thế.
Anh sợ gã sẽ hiểu nhầm rằng anh còn lưu luyến. Rồi gã sẽ bỏ anh.
Đời rất hay trêu ngươi người khác. Có một ngày nọ, khi Russia đi vắng, người yêu cũ của anh tới thật.
Đó là một ngày u ám. Trời vần vũ mây đen. Có lẽ sắp mưa rồi. Biển động, gió giật, cây lá xào xạc. Russia vẫn đi vào thành phố. Trước khi đi, gã như thường lệ dặn dò anh ở nhà khóa cửa lại, nếu có chuyện gì, hãy gọi ngay cho gã. Nếu gã không về kịp, rìu ở trong phòng ngủ.
"Cứ giết hết đi, tôi sẽ chịu hết cho em."
Cứ giết hết đi.
Đôi lúc America tự hỏi mình có dũng khí làm thế không. Nếu hắn đến, anh có chém hắn như Russia đã làm được không. Gã đã dạy anh cách dùng rìu. Rồi anh siết tay. Anh không thể mất gã cũng như chính mình. Có lẽ anh sẽ làm thế nếu cần.
America đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Gió thổi làm tóc anh bay ngược ra sau, lá cây khô cùng cánh hoa héo cũng bị cuốn đầy vào phòng. Anh đóng cửa sổ, chốt cả 2 đầu lại, định bụng đi lấy chổi để quét hoa lá dưới sàn ra ngoài. Nhưng khi bước ra phòng khách, anh nhận ra bên ngoài có người. Qua ô kính, trong bụi cây đằng kia có mấy bóng người lấp ló. Anh lập tức ngồi thụp xuống, che miệng. Tim anh đập thình thịch trong lồng ngực, đồng tử dao động kịch liệt. Qua hơn 1 năm, anh vẫn không quên được khuôn mặt ám ảnh của người yêu cũ. Hắn đã lắp một cánh tay giả. Hình như có cả cảnh sát. America sợ hãi đến nỗi chân tay run lẩy bẩy. Anh không làm được, anh không dám. Anh sợ lắm rồi. Russia sẽ không bao giờ sợ, gã sẽ mở cửa và đón nhận tất cả. Điện thoại ở trong phòng ngủ, đám người kia thì bắt đầu tiếp cận ngôi nhà. Anh bò dưới sàn với tốc độ nhanh nhất có thể. Lẻn được vào phòng, anh lập tức kéo rèm cửa, cố không gây tiếng động. Vớ lấy điện thoại, anh gọi cho gã.
"Ơi, em sao thế?"
Nghe giọng gã nhẹ nhàng, sự đè nén của anh vỡ ra. Anh vừa khóc vừa lí nhí nói vào loa điện thoại:
"Russia...Russia...hắn...anh làm ơn về đi.."
"Tôi sợ....hức..tôi.."
Nghe tiếng động ở đầu bên kia, như tiếng đồ vật rơi vỡ. Rồi gã cúp máy. Rõ ràng là gã đang chạy về. Anh để điện thoại xuống sàn, ôm mặt khóc. Lúc liếc mắt lên cửa sổ, anh thấy bóng người chạy qua. Chúng bao vây cả ngôi nhà, tìm cách để xông vào. Rồi có giọng nói của hắn vang lên. Ruột gan America thắt lại. Hàng loạt những lần bị đánh đập, chửi rủa hiện về trong tâm trí làm anh mất kiểm soát, hơi thở rối loạn, anh hô hấp một cách khó khăn. Anh ôm chặt người mình. Cửa gỗ vọng vào tiếng gõ. Chắc chắn là lũ người kia. America cố gắng trấn tĩnh bản thân, anh quờ quạng cây rìu dưới gầm giường, cầm thật chắc. Bên ngoài có tiếng cảnh sát:
"Cảnh sát đây. Chúng tôi nhận được tin báo liên quan đến anh Ego, anh vui lòng ra ngoài và hợp tác để chúng tôi điều tra."
America im lặng. Tay anh vẫn nắm lấy cán rìu. Tên người yêu cũ không kiên nhẫn được, hắn lao đến đập cửa.
"Thằng khốn! Cánh tay của tao, người yêu của tao, trả lại em ấy cho tao!"
Mắt America lóe lên một ánh nhìn vừa sợ hãi vừa tức giận. Anh cầu mong Russia về nhanh, anh không chịu được nữa.
"Nếu anh không hợp tác, chúng tôi sẽ phá cửa ngay bây giờ."
Làm ơn, làm ơn về đi mà.
Cảnh sát phá khóa và ập vào căn nhà. Vỏn vẹn có vài phút. Russia vẫn chưa về. Họ bắt được anh, tước lấy cái rìu, giao anh cho thằng người yêu cũ, hắn túm anh lại.
"Mày nghĩ mày trốn được à?"
Hắn cào lên lưng anh, kéo tóc anh. America gào khóc, anh cố thuyết phục cảnh sát rằng hắn mới là người họ cần bắt chứ không phải Russia. Không ai nghe anh cả, họ tiến hành lục soát căn nhà. Anh và gã người yêu cũ đứng ngoài với vài viên cảnh sát khác. Mỗi lần họ quay đi là hắn đấm anh, ghé vào tai anh chửi rủa, cào cấu lên lưng và eo anh. Hắn bịt miệng anh lại, America rơi vào tình trạng rối loạn. Ám ảnh quá khứ khiến anh sợ tới mức chân tay cứng đờ không làm được gì. Đầu anh trống rỗng, anh sẽ ngất mất.
Russia chạy thục mạng, gã va vào rất nhiều người mà không hề biết. Gã chạy, chạy và chạy, cầu xin rằng người yêu gã không bị làm sao. Lúc gã về được đến nơi thì cũng là khi họ lên xe và đem America đi mất, đem cả cái rìu của gã nữa. Thậm chí thằng chó kia còn quay lại cười khinh gã, rồi bóp lấy gáy America ngồi cạnh. Máu nóng của Russia dồn lên não. Gã xộc vào nhà, bừa bộn và hỗn loạn, họ lục tung nhà gã lên và lấy tất cả những thứ họ cho là có ích. Gã vào phòng ngủ, cúi xuống gầm tủ quần áo, lôi ra một khẩu súng lắp đạn sẵn. Ngoài ra còn một hộp đạn nữa. Gã lên đạn rồi ra khỏi nhà, bước thẳng về phía thành phố.
Trong đồn cảnh sát, tên người yêu cũ và America ở trong một phòng riêng để chờ lấy lời khai. Hắn đánh anh đến khi anh nằm im trên sàn. Anh không làm gì được, anh chỉ biết ôm lấy cổ và bụng mình, vì Russia từng nói với anh lúc gã mới đưa anh về đây, rằng nếu hắn đánh trúng gáy anh thì anh đã chết rồi. Rồi hắn ngồi xuống, vén áo anh lên. America biết hắn định làm gì, anh sợ hãi hét lên, kêu cứu và đạp hắn liên tục, nhưng phòng cách âm, và hắn thì khỏe hơn, hắn kéo anh lại. Đúng lúc hắn định giở trò thì cánh cửa bật ra, và Russia xông vào như một con thú. Nhìn America đau đớn nằm dưới sàn, mặt mũi chân tay bầm dập, mắt gã long lên, gã nghiến răng lao đến túm cổ hắn, quẳng hắn ra góc phòng.
Không có một cảnh sát nào ngăn nổi gã.
Họ biết gã điên rồi, từ khi gã lao vào đồn, tay lăm lăm khẩu súng ngắn, mặt gã tối sầm, hai mắt gã trợn lên. Gã hoàn toàn không nghĩ được gì nữa, ngoài việc cứu America. Rồi mặc dù họ đã ngăn gã, đe dọa gã bằng việc chĩa súng vào gã hay cố thương lượng thì gã vẫn không quan tâm. Không thể kéo gã lại vì gã quá khỏe. Giờ thì gã đóng cửa tẩn cho thằng kia một trận sau khi đưa America ra ngoài. Anh run rẩy ôm lấy gã, rồi anh hôn gã. Gã nhìn anh xót xa, cuối cùng buông anh ra để xử lý nốt thằng chó chết đã gây ra mọi chuyện.
Khoảng 15 phút sau Russia mới ra ngoài. Gã ôm lấy người yêu vẫn đang hơi run lên trong chiếc áo dày của gã, hôn lên trán anh và liên tục nói xin lỗi. Cảnh sát vào căn phòng kia đã thấy tên người yêu cũ nằm bất tỉnh, máu me be bét dính lên 4 bức tường. Một kẻ mất tất cả như Russia, khi bị cướp đi tia sáng gã khó khăn lắm mới tìm được, chắc chắn sẽ hóa điên.
Không ai ngăn được một kẻ điên như gã.
Trong cuộc điều tra sau đó, cảnh sát đã tìm thấy chứng cứ và nhân chứng cho việc người yêu cũ bạo hành America hơn 1 năm về trước. Còn về vụ hắn bị ai chặt tay thì có bằng chứng ngoại phạm từ trước và lời nói của nhân tình tên kia rằng gã không xuất hiện ở đó, nên gã tiếp tục trắng án. Tất nhiên là đã bị gã dùng vũ lực và vài thứ khác để bịt mõm rồi.
.
.
.
.
Rồi chưa đầy mấy tháng sau, tên khốn kia tiếp tục mất một chân, ngay trong nhà tù. Tuy không biết hung thủ đột nhập vào kiểu gì nhưng cảnh sát tìm thấy tờ giấy ghi đúng 1 dòng chữ, đã thấm đẫm trong máu.
"Mày mà còn cố tìm tao, tao sẽ giết hết."
_____________________
Russia và America lại quay về cuộc sống hạnh phúc bình thường. Gã vẫn không bao giờ nặng nhẹ gì với anh, vẫn cưng chiều anh. Vì anh là tất cả của gã. Và America cũng thấy tiếc là không đến với gã sớm hơn.
Dù cuối cùng anh chỉ biết một phần của sự điên khùng đó.
Rốt cuộc thì Russia ở AU nào cũng điên hơn bạn tưởng nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro