Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

➊➎➋

Phòng điều tra được đóng lại, cũng là lúc cánh cửa phiên tòa được mở ra. Nó sẽ được diễn ra sớm, công lý sẽ dần được thực hiện. Gemini báo lại cho cấp trên, rồi huy động lực lượng đi tìm xác của đứa trẻ ở bãi rác theo lời Vonos đã nói. Từ lúc cảnh sát lái xe đến và tìm kiếm ở bãi là cũng trôi qua khá lâu, nhưng vẫn không tìm được gì. E là, sợ những người thu gom rác đã tới đây trước cảnh sát một bước. Còn không, là những con chó hoang đã cấu xé đứa trẻ này cũng nên.

Nhưng lòng Gemini có gì đó thúc đẩy anh, làm anh vẫn cứ tiếp tục tìm dù mọi người bảo nó có thể không còn ở đây nữa. Anh không quan tâm đến lời họ nói, còn nước là còn tát, còn niềm tin thì còn tìm thấy. Kon, Tipus và Ani cũng ra sức tìm cùng anh. Làm việc cùng với Gemini bao lâu nay, họ cũng ảnh hưởng tới tính cách trong công việc của anh không ít. Anh đã muốn gì, thì phải có được nó. Như lúc này, anh muốn tìm thấy thi thể đứa trẻ, dù cho là sác xuất thấp đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ tìm.

Hơn ba tiếng đồng hồ, ai nấy cũng đều mệt mỏi, thêm trời nắng gắt làm cho cơ thể của mọi người mất nước. Lưng và trán đều lấm tấm mồ hôi, những giọt mồ hôi thi nhau rơi xuống đất. Công cuộc tìm kiếm tới giờ vẫn chưa có gì tiến triển. Cho tới khi, Gemini chạm vào thứ gì đó mềm mềm, mùi hôi thối bốc lên, anh nghi ngờ nhanh chóng mang nó ra.

Gemini để nó xuống ở chỗ rộng hơn, tay mở phần bị cột chặt lại. Đúng như những gì anh nghĩ, xác đứa bé đã được tìm thấy và nó đang ở trong quá trình phân hủy. Việc tìm kiếm, đã có kết quả. 

Anh nhường lại ví trí này cho đội pháp y, nhiệm vụ bây giờ của anh, có thể nói là sắp gần tới chặng đường cuối rồi. Khi trở lại trụ sở, mọi người bắt tay vào việc ghi chép hồ sơ để nộp lên cho cấp trên, không một ai là ngừng ngơ tay gõ phím cả. Việc này sắp hoàn thành, nên anh cũng không muốn lơ là thêm một giây nào nữa, chỉ muốn làm cho xong để có thể về nhà với em nữa.

Ở Bangkok, Fourth sáng thì đi tập thể hình, nếu không có tham gia sự kiện gì ở trường thì em cứ nằm lì ở nhà xem phim. Cũng gần sắp tới giờ ăn trưa rồi, nhưng bạn nhỏ không muốn vào bếp cho lắm, nên lát em sẽ nấu mì gói ăn cho đỡ đói vậy.

Từ sáng đến giờ em cũng nhìn vào điện thoại, chờ đợi cuộc gọi từ ai đấy, mà chẳng thấy đâu. Fourth cũng hiểu là anh đang bận, nhưng em vẫn cứ nhìn nó như một thói quen vậy. Bỗng, bên ngoài tiếng chuông cửa reo lên inh ỏi, bạn nhỏ liền đứng dậy chạy ra mở cửa. Vừa mới mở cửa ra đã thấy hai hình ảnh quen thuộc đứng trước nhà, còn ai ngoài hai người anh Satang với Ford nữa chứ.

- Anh Satang, anh Ford!

- Ngạc nhiên lắm chứ gì! Hai anh mang đồ ăn trưa qua, cho tụi mình cùng ăn với nhau nè.

- Hai anh vào nhà đi ạ!

Fourth mở cửa lớn cho cả hai vào, bạn nhỏ thì cầm giúp túi đồ ăn cho Satang cởi giày. Em để túi lên trên bàn phòng khách, rồi chạy vào trong lấy nước cho hai người anh uống. Satang với Ford ngồi ở phòng khách đợi em, còn không quên bóc miếng bánh ở trong bịch, được để trên bàn mà em đang ăn dở cho vào miệng. Cả hai đã không còn xa lạ nữa rồi, nên rất tự nhiên như ở nhà mình.

- Hai anh uống nước đi, để em mang đồ ăn vào dọn ra.

- Để anh phụ em.

- Anh Ford cứ ngồi chơi với anh Satang đi ạ, em mang ra ngay đó mà.

Ford ngỏ ý muốn vào bếp giúp em một tay, nhưng người nhỏ cứ nhất quyết không cho. Em nghĩ cả hai đã cất công mang đồ ăn tới, thì em là người bày ra mới phải phép. Chỉ một lát sau, Fourth mang ra những dĩa đồ ăn siêu ngon, còn bốc khói nghi ngút. Ai ngửi thấy cũng không kiềm lòng được.

Satang vào trong bếp lấy muỗng và một vài dụng cụ ăn uống khác, còn Ford thì dọn bàn ở phòng khách để cùng nhau ăn trưa. Mọi người quyết định là sẽ ngồi ở phòng khách ăn, vì ai cũng muốn ngồi dưới đất ăn cho thoải mái, cũng muốn nói chuyện và xem phim cùng nhau nữa. Bữa ăn trưa cũng được bắt đầu ngay sau đấy, với những tiếng cười nói vô cùng rôm rả. Fourth vừa cho miếng gà vào miệng, vừa hỏi người ngồi đối diện mình.

- Sao nay hai anh qua nhà em vậy? Lại còn mang đồ ăn trưa qua nữa.

- Hai anh qua thăm em không được hả?

- Tất nhiên là được rồi! Có hai anh qua chơi, Fourth vui lắm á. Bữa giờ không có Gem ở nhà, nên không có ai chơi cùng em.

Ford nhìn người nhỏ bí xị khi nhắc đến người thương đang đi công tác, liền trêu em vài câu.

- Xem kìa, có người nhớ chồng rồi kìa.

- Anh Ford lại trêu em nữa.

- Anh không có trêu, rõ ràng là em đang nhớ Gemini mà.

Fourth không thèm cãi lại, tại vì người này nói cũng đúng, em nhớ anh là thật. Satang gắp tôm mình vừa bóc vỏ để vào bát cho em, còn nói vài câu an ủi.

- Gemini sẽ về với em ngay đó mà. Nè, ăn tôm anh vừa bóc đi.

- Bóc cho tao một con nữa.

- Không! Mày tự bóc đi, nhờ vả gì.

Ford mè nheo đòi bạn mình bóc cho một con, nhưng Satang lại nhăn mặt trề môi khi thấy biểu cảm đó của đứa bạn. Nhưng mà cậu trề môi vậy, chứ tay vẫn bóc cho bạn mình một con tôm. Ai kia vui vẻ liền cho nó vào miệng. Satang thầm nghĩ ở nhà thì được chồng bóc tôm cho ăn, qua đây thì phải bóc tôm cho đứa em với đứa bạn ăn, còn mình thì vẫn chưa được ăn con nào.

Sau khi dùng bữa trưa xong, cả ba cùng nhau xem phim, Satang với Ford nay đã làm xong hết tất cả việc, có thể nói là cũng khá rảnh. Đang xem phim, Ford thèm ăn vặt gì đấy, em bảo cậu lấy bánh ở dưới gầm bàn vì thường hay để ở đó vì nó tiện khá tiện mỗi lúc cần. Ford nghe thế thì nhìn xuống gầm bàn tìm đồ ăn vặt, ánh mắt vô tình khẽ nhìn thấy một túi giấy. Vì tò mò, nên cậu lấy ra và hỏi em.

- Cái gì đây Fourth?

Lúc Ford mở ra, thì bên trong có ba cái cài tóc hình thù khác nhau, còn có một cái vật thể gì đó màu hồng nữa. Satang nhìn thấy vật thể lạ, nhanh chóng cầm lên xem thử, thấy hình dạng của nó không khỏi thắc mắc.

- Này là đuôi sói hả? Em tính hóa trang cho lễ hội Halloween sắp tới à?

- Không phải đâu! Hôm qua em vào trung tâm thương mại, thấy cửa hàng bán cài tóc nên vào mua. Rồi em thấy cái đuôi này nên có nhìn, mới đầu em sờ cái đuôi kia tưởng là đuôi sói, ai dè là đuôi cáo. Nhân viên nghe liền lấy đuôi sói cho em xem, định là chỉ xem, nhưng mà nhìn ánh mắt của chị đó em không dám nói là không mua.

- Rồi... Em mua cái này, nhưng lại không biết là mua để làm gì?

Fourth mím môi, rồi gật đầu. Satang thì cũng không biết làm gì với nó, nên không thể đưa ra lời nào cho em. Chỉ riêng Ford, bắt đầu có một vài ý tưởng cho nó rồi.

Ford ngoắc tay ý bảo em lại gần mình, bạn nhỏ liền ghé sát lại, người kia nói nhỏ gì đó vào tai em. Nhưng không hiểu nói gì lại khiến cho bạn nhỏ đỏ mặt, ngại ngùng đánh nhẹ lên cánh tay của Ford, dù là đánh nhẹ mà tiếng cũng khá vang.

- Anh Ford kì cục!

Satang thì nhăn mặt khó hiểu, tò mò không biết Ford nói gì mà lại khiến em phản ứng mạnh như thế. Tò mò nên khều vào tay bạn mình, cũng muốn nghe thử. Đến khi cậu nói ý tưởng của mình cho Satang, thì mặt của người này cũng đỏ như tôm luộc, đánh mạnh vào vai của Ford, xấu hổ quá mà mắng mấy câu.

- Đau đó nha!

- Cũng biết đau hả? Sao mà hay nghĩ ra mấy trò đó quá vậy?

- Mày dám nói là mày với Winny không làm mấy trò này không?

- Thì... Cũng không có giống như cái ý tưởng trong đầu mày đâu.

- Giống gì? Tao chỉ bảo em nó khi nào Gemini về, em ấy gắn cái đuôi ở sau mông cho Gemini xem mà.

- Đó chính là mấu chốt của cái vấn đề này đấy!

Ai mà không hiểu cái ý tưởng táo bạo này của cậu là gì, như vậy thì như khác gì bảo Fourth châm ngọn lửa ở trong con người của Gemini lên. Lần trước, Satang đã nghe chiến tích huy hoàng của Ford khi nhầm chai tinh dầu đưa cho em, bữa đó bị anh mắng cho một trận, vì lúc đó em còn nhỏ. Nói là nhỏ thế, chứ em đã đủ vị thành niên rồi. Chỉ là trong mắt Gemini, Fourth vẫn còn là một em nhỏ cần được chăm sóc.

Mặc kệ hai người anh mình chí chóe với nhau, Fourth lấy gối che nửa khuôn mặt lại, cầm lấy cái đuôi nhìn chằm chằm, có hàng tá những cảnh tượng trong đầu em. Mà không biết bạn nhỏ này đã nghĩ đến vấn đề gì, má càng ngày càng đỏ, từ lấy gối che nửa khuôn mặt giờ em che hết luôn mặt của mình.

------------------------------------

Xin chào mọi người, lại là mình đây. Tui có lúc hay suy nghĩ quá mức dẫn đến việc nhức đầu và hong muốn làm gì, hay bận rộn làm tui hong viết được, nhưng hong ra chap thì tui thương mọi người đợi tui lâu á, động lực của tui là hai bạn nhà mình và mọi người nữa nè.

Chúc mọi người đọc vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro