Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 9: Đoàn buôn người

[Rừng Liban]

Đoàn lái buôn Assyria dựng trại tại một thung lũng cách làng Dahomey hơn một ngày đường. Gần đây có một ngôi làng. Vài tên vào đó mua thêm lương thực và cỏ ngựa. Trời bắt đầu mưa lâm thâm. Mùa này ở rừng Liban, trời đã bắt đầu lạnh. Cái lạnh có thể làm chết người nếu ai đó lỡ đi lạc trong rừng qua đêm. Nhìn lên đỉnh núi Trắng, nơi vốn quanh năm tuyết phủ, cái mảng trắng giá lạnh đó đã lan đến lưng chừng núi. Đám nô lệ ủ ê và mệt nhoài kéo dây thừng chăng lều bạt trong tiếng quát tháo của mấy gã quản tù.

Một ngày nặng nề với những cơn mưa liên miên. Khung cảnh sũng nước, buồn rũ. Những tán lá cây rậm rạp ẩm rì. Ngồi giữa đám nô lệ bị nhốt trong một căn lều riêng, Carol im lặng nhìn đống lửa trại bập bùng đổ bóng loang láng trong màn mưa lặng lờ. Ở đây toàn là những cô gái trẻ, trừ Carol ra thì tất cả trông có vẻ đều là người Ai Cập. Họ đã được cởi trói và cho nghỉ ngơi. Họ luôn được đối đãi tử tế hơn những nô lệ lao động ngoài kia, không phải ngủ giữa trời sương, lại có thức ăn và nước uống đầy đủ. Bọn lái buôn tránh không để họ phải chịu cực khổ quá nhiều. Họ sắp được bán vào các viện kĩ nữ hoặc cho bọn quan lại giàu có Assyria, những kẻ yêu thích phụ nữ Ai Cập. Dầm sương sãi nắng sẽ ăn mòn nhan sắc của họ, ăn mòn số bạc mà chúng sắp sửa hốt vào túi.

Carol cựa mình. Nàng thấy khó thở và hơi chóng mặt, chân đau nhức do phải đi bộ suốt một ngày dài. Không khí có mùi ẩm ướt và mùi mốc của đám bạt lều. Bọn lái buôn đã mệt mỏi, không ầm ĩ ăn uống chè chén như mọi khi. Bọn này là một nhánh của tổ chức thương buôn lớn trên con đường Ai Cập - Assyria. Chúng chia thành các nhóm nhỏ, mỗi năm thực hiện vài chuyến hành trình xa xôi hiểm trở như thế, với lộ trình được vạch sẵn chi tiết, đến mức đã thiết lập nên những trạm trung chuyển, những mối lái lâu năm. Những kẻ thông thạo đã rành đường đi lối lại tưởng như nhắm mắt cũng tới nơi. Chúng buôn bán nhiều mặt hàng, nhưng nô lệ vẫn là món hời đem lại lời lãi gấp đôi, gấp ba. Có điều đây là mặt hàng mạo hiểm, dễ thất thoát: chuyến buôn vào cũng có vài ba người chết ngang đường. Nếu không gặp may, mất hơn chục nô lệ là chuyện bình thường. Thỉnh thoảng chúng cũng để sổng mất nô lệ. Để tránh chuyện này, chúng in vào tay hoặc trán những nô lệ mới một con dấu nung đỏ.

Carol gục mặt lên đầu gối, lặng nhìn dấu vết tàn ác trên mu bàn tay mình một lúc lâu. Từ lúc bắt được nàng ở trong rừng, chúng đã biết rằng nàng là nô lệ nhờ vào dấu sắt nung đó, thậm chí còn biết chính xác được rằng nàng từng thuộc về nhóm lái buôn nào. Chúng đoán ngay ra được rằng nàng là nô lệ bỏ trốn, vì chắc chắn rằng người sống ở những bộ tộc bị cho là man di ở vùng núi sẽ không mua nô lệ. Nàng cảm thấy căm ghét dấu sắt nung này. Nó đã in hằn vào nàng một định mệnh khổ nhục, thứ mà nàng không đáng phải chịu. Nàng căm ghét thế giới cổ đại này. Trừ Memphis. Cảm xúc của nàng với Memphis là một thứ gì phức tạp.

Căn lều dựng ngay trên nền đất ẩm ướt, đầy lá mục. Những tiếng thở dài buồn lo đâu đó vẫn cứ vang lên não nề. Con trùng vo ve. Đâu đó có tiếng thút thít của một người đàn bà khốn khổ nào đang run sợ. Ai đó đang rên rỉ.

Chợt Carol nghe thấy tiếng chân nặng trịch dậm trên mặt đất đang tiến về phía mình. Nàng giật mình ngẩng đầu lên. Một gã đàn ông gầy gò đang đi qua trước mặt nàng, cắp theo một cái túi to. Hắn khạc nhổ, giọng khàn đặc:

-Bọn mày, dậy! Dậy mà ăn đi !

Đám nô lệ lục đục ngồi hết dậy. Gã nọ mở túi bằng đôi tay lóng cóng vụng về, phát cho mỗi người một mẩu bánh mì đen. Hắn đếm đủ mười ba miếng bánh cho mười ba con người khốn khổ.

-Mười... mười một này... mười hai...

Hắn ngẩng lên khỏi cái túi bánh.

-Mười hai... Sao lại chỉ có mười hai?!

Gã này sửng sốt đếm lại một lần nữa. Chỉ có mười hai người. Hắn sờ soạng mọi ngóc ngách trong căn lều hẹp và tối.

-Một đứa nữa đâu! Thiếu con nào? Đứa nào chưa nhận bánh?

Không ai trả lời. Tất cả đều ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Căn lều lặng ngắt một màu căng thẳng và lo sợ.

-Con nào còn thiếu?! -Hắn rít lên, hất cằm hỏi cô gái ngồi gần nhất. Cô gái sợ hãi lắc đầu.

-Không thể nào... không thể nào... - hắn lặp lại, lo sợ. Một tên ở ngoài ló mặt vào hỏi có việc gì mà phải quát tháo. Hắn không đáp, sững ra một lúc rồi gào lên:

-Thôi rồi! Nó trốn rồi! Con bé Ai Cập áo đỏ! Nó trốn mất rồi!! Bọn mày ngu như lợn! Tao đã bảo đừng có tháo dây trói...

Tất cả mọi chuyện nháo nhào lên sau đó. Gã thủ lĩnh cao to của cả đám điên tiết lên như một con sói đói. Hắn gầm gừ, dữ tợn, quát tháo bọn tay chân đi tìm kẻ liều lĩnh. Bọn chúng lao đi lùng sục mỗi người một ngả. Khung cảnh lộn xộn và ầm ĩ, đầy tiếng chửi rủa la hét. Có hai gã nhanh chóng vào lều trói tay chân tất cả đám nô lệ còn lại vào, Carol cũng không ngoại lệ. Nàng nép vào sát góc tối nhất khi nhìn thấy tên thủ lĩnh giận dữ bước tới. Hắn trừng mắt nhìn tất cả đám nô lệ một lượt, rồi gầm lên:

-Tao không tin trong bọn mày không có ai nhìn thấy con Photia trốn đi! Đứa nào biết, khôn hồn thì khai ra, đừng để đến lúc tao róc thịt thì mới mở mồm!

Tất cả run sợ. Không ai dám thở mạnh. Gã này liếc mắt nhìn một người đàn bà ngồi gần Carol. Bằng đôi tay sần sùi to lớn, hắn thộp vào cổ cô ta và gần như nhấc hẳn cả người lên.

-Con này! Tao hay thấy mày và nó nói chuyện với nhau! Ắt là mày phải biết! Nói mau! Nó đi đâu?!

Ả này giãy giụa, cố gỡ tay hắn ra, nói trong cơn đứt quãng:

-Lạy ông! Con không biết gì hết! Con không biết...

-Chính nó đấy, thưa thủ lĩnh!- một tên khác chạy tới, tố cáo- chính tôi đã nhìn thấy nó sẻ phần bánh của mình cho con kia sáng nay! Nó muốn giúp nhau trốn đi đây mà.

-Lạy ông! Thực là con không biết gì hết! Oan quá!

-Câm mồm! -Tên thủ lĩnh gí sát vào tận mặt người đàn bà, rít lên- Đừng nhiều lời. Rõ rành rành là như thế! Mày ngồi ngay đấy, nó trốn đi lại không biết à?! Nó ắt phải nói cho mày biết gì đó! Khôn hồn thì nói mau! Bằng không mày sẽ là người thế mạng đấy. Mất một hai con điếm tao vẫn không lỗ vốn đâu. Nào, nói!

Hắn thẳng tay giáng một cú đánh nảy lửa vào mặt con người khốn khổ. Cô ta khổ bị lôi xềnh xệch ra ngay trước sân dưới con mắt hoảng sợ của đám nô lệ. Đúng lúc đó, chợt đằng xa có tiếng hét:

-Bắt được rồi! Thưa thủ lĩnh, chúng tôi đã bắt được nó rồi!

Tất cả quay lại phía người vừa nói. Đằng xa, hai tên lái buôn vạm vỡ đang áp giải một cô gái trông bẩn thỉu, bê bết bùn lầy. Cô ta đang gào lên những tiếng hoang dại và chống cự kịch liệt và mặt mũi bê bết máu. Gã thủ lĩnh khoanh tay, mím môi chờ đợi, mắt vằn lên những tia máu dữ tợn. Bọn lái buôn đến vây vòng tròn xung quanh. Tất cả số nô lệ thì câm lặng trong hoảng hốt, chờ được chứng kiến một màn bi kịch độc ác lại tái diễn trong chuỗi ngày bất hạnh của họ.

Cô gái nọ bị đạp cho ngã sõng xoài dưới đất trước mặt gã thủ lĩnh. Cô ta ngẩng dậy, mặt mũi hòa lẫn bùn, máu và nước mắt, cất lên một tiếng cười khàn đặc và điên dại:

-Có giỏi thì giết đi! Tao nguyền rủa tất cả chúng mày! Hãy chờ xem, rồi chết không toàn thây! Quân ác ôn, chúng mày không thể giết được tao đâu! Không giết được đâu!

Một bàn chân đạp dúi đầu cô ta xuống đất cỏ. Gã thủ lĩnh hất cằm, ra hiệu cho bọn tay chân đem tới một cái rìu.

-Bọn mày mở to mắt ra mà nhìn!- Tên thủ lĩnh tuyên bố với đám nô lệ- đây là hình phạt dành cho kẻ nào dám chống đối!

Lưỡi rìu nặng trịch, lóe lên thứ ánh sáng sắc lạnh trong ánh lửa. Một cái rìu bằng đồng, phần cán đã han gỉ. Phía chuôi rìu có nhiều vết ố trông như máu khô. Carol kinh sợ muốn kêu lên nhưng không thể. Nàng bỗng chốc trở nên hoảng loạn, tim đập dồn dập, chờ nghe một tiếng hét thất thanh đau đớn của kẻ xấu số. Nếu lần trước nàng trốn đi mà bị bắt lại, có lẽ đã chết không toàn thây bằng cái cách khủng khiếp này. Carol lê vào một góc tối, quay mặt đi hướng khác. Quanh đó, những nô lệ khác đều chăm chăm nhìn về phía cuộc giết chóc, mắt mở to, im lặng chờ đợi trong căng thẳng. Họ làm sao thế? Chờ được xem một cảnh tượng tàn bạo như thế, dường như tất cả đều đã quen lắm. Đây là nơi nào? Cảnh chém giết vẫn diễn ra hàng ngày một cách ngang nhiên như thế. Đến bao giờ nàng mới được quay trở lại cuộc sống êm đềm xưa kia? Sang đến Assyria, mọi việc sẽ còn tồi tệ hơn nữa. Con người càng vô đạo, mất nhân tính và tàn khốc hơn nữa...

Đột nhiên, Carol thấy dây trói tay của mình bị kéo căng, rồi chợt lỏng ra. Nàng giật mình. Tim nàng dừng lại một nhịp. Không để Carol kịp kêu lên, một bàn tay bịt miệng nàng lại.

-Ta đây. Ngồi im. - người đó thì thào.

Và Carol ngồi im.

Nước mắt nàng giàn giụa chảy. Làn da nơi cổ chân nàng lạnh, mỏng và nhạy cảm, trên đó, những ngón tay ấm của người đó đang cẩn thận lần theo những nút bện thừng. Nàng biết đây là ai, rất biết. Một giọt mồ hôi từ trán chảy xuống qua má, cằm, trượt xuống cổ và thấm vào trong lớp áo. Sợi dây tuột khỏi chân, mắt Carol mờ đục hẳn đi. Run rẩy ngó ra ngoài cửa lều, nàng thoáng thấy bóng dáng cao lớn của tên thủ lĩnh đang nâng chiếc rìu nặng lên cao quá đầu. Trong đám nô lệ, ai đó rên lên những tiếng khe khẽ run rẩy.

Nhát rìu vừa bổ mạnh vào cổ cô gái, phạt chéo một đường xuống ngực. Máu phun ra như thể bị dồn ép mạnh, bắn lên vạt áo gã thủ lĩnh. Trong chốc lát, cô gái lúc nãy chỉ còn là một cái xác phập phồng chút hơi tàn giữa đống máu tươi.

Những kẻ đứng gần đó xô tới, vây vòng trong vòng ngoài quanh cái xác, bàn tán xôn xao. Gã thủ lĩnh thở mạnh, vứt cái rìu xuống đất, đưa mắt thị uy đám nô lệ đang sợ rúm. Hắn nhún vai:

-Đây là bài học cho những kẻ dám chống đối. Đứa nào còn ý định bỏ trốn cứ nhìn đó mà làm gương.

Hắn chùi bàn tay vấy máu vào vạt áo, nhếch mép cười, nói với tên đứng cạnh:

-Chúng ta còn một nhân vật quan trọng nữa chưa xử lí thì phải. Mấy ngày nay bận rộn quá, chút nữa thì tao quên...

-Dạ, có phải ngài đang nhắc con bé nô lệ tóc vàng?

-Xách nó ra đây! Con khốn đã làm tao lao tâm khổ tứ suốt hai ngày ròng, lạc trong rừng suýt làm mồi cho sói. Cóc cần biết nó cao giá thế nào, không đánh đập được thì lột hết quần áo ra treo lên cây một đêm cho biết thế nào là mùi đời!

Những cô gái bị trói ngồi trong lều nhìn nhau lo sợ khi thấy tên thủ lĩnh chỉ trỏ về phía này quát tháo gì đó, còn bọn tay chân thì tay dao tay thừng lầm lầm tiến đến. Tất cả ngồi sát vào nhau, sợ hãi rằng bất hạnh sẽ đột ngột đổ lên đầu họ như cô gái xấu số kia. Bọn này đi thẳng vào trong lều, quát hỏi tên Carol.

Không ai trả lời. Tất cả nhìn về phía góc lều mà cô gái tóc vàng vẫn ngồi. Tất cả chỉ còn lại một đống dây thừng đã bị cắt tung chỏng chơ dưới đất.

Không ai có thể tưởng tượng được cơn tức giận sôi trào của tên thủ lĩnh sau đó.

Carol nhớ rằng mình đã chạy không còn biết trời đất gì nữa trong cánh rừng mưa lạnh thấu xương. Nàng không nhìn thấy gì. Nàng chỉ biết mình có chạy xuống một cái dốc cao, đầy cây bụi có gai nhọn sắc. Mỗi bước lại một lần nhói buốt. Nàng ngã nhiều lần, lại đứng lên và chạy tiếp. Nàng nhanh chóng kiệt sức. Đầu gối dần chùn lại, chân tay ra rời, lồng ngực như muốn nổ tung. Carol bắt đầu lảo đảo, nhưng rồi lại mím môi cố theo kịp Memphis. Mấy lần như thế, cho đến khi nàng mất thăng bằng trượt xuống một cái dốc ngay sát bên đường. Carol kêu lên một tiếng thảng thốt. Memphis vồ lấy nàng. Hai người lăn xuống chân dốc. Con dốc không quá cao. Chân nàng trượt dài trên nền đất bùn trơn ướt. Một chiếc dép rách toạc, nàng cảm thấy cơn đau dội lên ở gan bàn chân, như thể đạp phải một mỏm đá nhọn sắc.

Cả hai bất động một lúc, cho đến khi Carol hoàn hồn. Nàng đang nằm trên người Memphis, trong vòng tay của chàng. Hai cánh tay chàng xây xát cả. Carol chống tay ngồi dậy. Memphis thấy nàng như sắp khóc. Mắt và mũi nàng đỏ rực lên, hơi thở gấp gáp, tóc rối bù và vương đầu lá cây.

-Trời, em xin lỗi ! Chàng có đau không, Memphis ?

-Ta không sao. Suỵt, nàng nói khẽ thôi.

Nàng cầm lấy tay Memphis áp vào ngực mình, cố kìm nén tiếng nức nở :

-Em xin lỗi ! Thật dại dột quá. Em thật chẳng ra sao. Em không muốn thế này chút nào...

-Thôi, đừng nói nữa- Memphis cũng vội ngồi dậy, hai tay ôm lấy gương mặt nàng- Ta không sao. Không sao cả. Sẽ ổn cả thôi! Nàng đang mất bình tĩnh đấy.

Carol không muốn, nhưng nước mắt cứ trào ra đầm đìa quanh mặt và cổ. Nàng đưa cả hai tay chạm vào mái tóc lạnh ngắt của Memphis, trượt xuống gương mặt ướt đẫm mưa. Hơi thở chàng gấp gáp trên những đầu ngón tay.

-Em xin lỗi, em xin lỗi ! - Nàng nhắc đi nhắc lại, nghẹn ngào. Nàng muốn nói nhiều, nhưng tất cả ngôn từ nghẹn tắc lại ở cổ- Em... em không thể hiểu được, không biết phải làm sao cho đúng. Thế giới này làm em không hiểu gì hết. Em đã tưởng chàng sẽ bỏ rơi em.

Thay cho lời đáp, Memphis vỗ nhè nhẹ vào vai nàng, ghì đầu nàng lên ngực mình.

-Memphis... Em cảm thấy mình không thuộc về nơi này. Việc đó làm em thấy cô đơn khủng khiếp. Chàng có hiểu không?

-Chúng ta sẽ có thời gian. Trở về nhà rồi, chúng ta sẽ có thời gian. Mấy ngày qua thật quá căng thẳng. Nàng lúc nào cũng làm những trò liều lĩnh, mà bọn này thì tàn bạo quá.

Memphis ôm siết nàng, vẫn bằng cung cách hơi thô bạo ấy. Mặt nàng áp vào tấm ngực to lớn của chàng, cảm thấy hơi thở chàng dồn dập sau lớp áo ướt đẫm mồ hơi và mưa rừng. Chàng tựa lưng vào một mỏm đá, hai tay vẫn ôm ghì Carol. Mưa đã tạnh. Xung quanh họ rả rích tiếng côn trùng kêu. Những thân đại thụ to lớn trông khắc khổ như những gương mặt trầm tư. Cây cối sũng một màu xanh ướt lạnh. Có tiếng kêu thảm não của một loài chim lớn phành phạch vỗ cánh trên tầng cây cao. Rừng phập phồng thở, ẩm ướt, trầm vang. Carol run lên bần bật vì hơi lạnh ngấm qua tấm áo ướt sũng, hoặc có thể vì một lí do khác...

-Nàng lạnh lắm ư?

-Không, em...

Memphis hôn nàng, bất ngờ. Carol giật mình, căng thẳng và bối rối nhưng rồi lại thả lỏng. Một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lồng ngực. Nàng yêu người đàn ông này, nàng thầm nghĩ. Nàng muốn nói gì đó để Memphis biết, nhưng miệng nàng đã bị khóa chặt lại rồi. Carol nhắm mắt, vòng hai tay ra phía sau cổ chàng. Tim nàng đập át hết cả mọi suy nghĩ.

Chàng rời miệng Carol, hôn xuống cằm, và cổ nàng. Xung quanh quá đỗi im lặng. Bờ môi lạnh ngắt của Memphis để lại trên da nàng những vết đốt bỏng rẫy. Tàng tưởng như mình đang bị trói nghiến trên một giàn hỏa thiêu, ngột ngạt và giãy giụa vì yêu đương. Carol ngước mắt nhìn những mảnh trời xám xịt bị cắt xẻ vỡ vụn bởi những cành cây sắc nhọn và đám lá um tùm. Trong phút chốc, lướt qua trong đầu nàng gương mặt của Isis. Nàng chưa nhìn thấy Isis bao giờ, nhưng nàng đã tưởng tượng ra nhiều lần một gương mặt bí ẩn, sang trọng, và kiều diễm hơn tất thảy mọi thứ trên đời. Nàng thấy khó thở. Việc nhận lời yêu chàng làm nàng có cảm giác như sẽ mãi mãi mắc kẹt ở thế giới này. Mọi thứ sẽ trở nên khó xử biết bao. Nghĩ đến cảnh một ngày Memphis sẽ rời xa mình để theo đuổi những giấc mộng lớn của chàng, Carol thấy tim thắt lại. Hoàn toàn vô tình, nàng đẩy Memphis ra.

Chàng ngạc nhiên nhìn Carol, đôi mày rậm chau lại. Nàng bối rối nói lảng sang chuyện khác:

-Memphis, chỗ này có sói không?

Memphis ngẩng lên. Mặt chàng chỉ cách Carol chừng một đốt ngón tay. Một khoảng im lặng dừng lại giữa họ. Memphis hiểu rằng Carol chưa chấp nhận mình. Không cần nói nhiều. Hơi thở chàng như khô và lạnh đi.

Chàng cúi mình nhặt chiếc dép đã đứt của Carol lên. Nó đã rách tươm, không còn cách nào sửa được nữa. Carol nói xin lỗi, nàng cảm thấy áy náy. Memphis bảo nàng ngồi xuống và buộc chặt cái đế cói vào chân nàng bằng những dải vải gai vốn dùng để buộc con dao đi rừng. Những ngón chân nàng xây xát, rướm máu.

-Rồi nàng sẽ quen với những vết thương này -chàng vừa làm vừa nói- Chúng ta không tránh được nó. Bây giờ đau, nhưng rồi sẽ hết đau. Nó sẽ chai, được chưa nào? Bây giờ thì chúng ta phải đi thôi. Bọn sói sẽ rất có thể đến đây. Ta thì không đang thực sự sung sức.

Hai người đứng dậy. Carol nắm tay Memphis. Tay nàng đẫm mồ hôi lạnh. Cánh rừng như tan chảy. Nàng bồn chồn, hoa mắt. Memphis có một khóe miệng tàn nhẫn, dù là lúc đang cười thoải mái nhất. Tình yêu của nàng thật điên rồ, chân thành, dâng hiến, nhưng nỗi khổ sở âm thầm vẫn cứ lẩn quất như ngọn khói le lói trên một thứ tro tàn vĩnh cửu. Nàng cảm thấy nó sai trái.

Carol không tỉnh táo. Nàng quay cuồng trong những suy nghĩ nóng hổi và bứt rứt của mình, trong lúc vẫn bám theo bóng lưng của Memphis ở phía trước. Vết thương ở chân lúc nãy làm Carol đau đớn, nhưng nàng cắn răng chịu. Rừng chiều trở tối rất nhanh, băng rừng đêm lại là chuyện nguy hiểm.

-Memphis, chúng ta sẽ không kịp về làng đâu đúng không? Trời gần tối rồi. Em sắp không nhìn thấy gì nữa.

Chàng quay lại nắm lấy tay Carol. Tay chàng ấm sực và to lớn.

-Nàng đừng lo, cố đi theo ta. Đây là nơi ta thường đi săn, sẽ không lạc đường đâu. Gần đây có một cái hang. -Memphis siết chặt tay nàng hơn. Trong rừng chiều chạng vạng, chút ánh sáng le lói cuối ngày phản chiếu trong mắt chàng có một vẻ tin cậy và ấm áp kì lạ - Nhìn đường cho rõ kẻo ngã. Ta không dám đốt đuốc vì sợ bọn cướp kia sẽ tìm đến.

Chừng năm phút sau, ngay trước khi trời tối hẳn, Memphis đã nhìn thấy cửa hang. Đây là cái hang mà những người thợ săn làng Dahomey vẫn trú ẩn. Cửa hang khuất sau một thân cây lớn nên khá kín đáo. Hang không rộng lắm, gần như chỉ có thể gọi là một hốc đá, nhưng có cả cỏ khô và củi. Dấu tro bếp còn rất mới, chứng tỏ không lâu trước đó đã có thợ săn ghé qua đây.

Vừa vào đến hang, Memphis đã nhận ra rằng Carol đang run lên bần bật vì lạnh. Chính chàng cũng cảm thấy không khí thật quá ẩm thấp. Chàng xếp cỏ khô vun cao lên thành một đống, ấn nàng vào đó. Điều quan trọng là không được nằm dưới đất, vì hơi đất rất lạnh. Qua đêm trong rừng, người ta thường chết rét trước khi chết đói. Chàng nhanh chóng đánh lửa, đốt một đống củi nho nhỏ. Có đống lửa này, bọn sói sẽ không dám bén mảng.

Cả haiđều mệt lả và thiếp đi ngay khi đặt mình nằm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro