Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 7: Liban hay là Thebes?

 [Rừng Liban]

Carol đã bình phục, dù chưa thực sự khỏe hẳn. Nàng nhất quyết đòi được cùng Memphis vào làng. Bao nhiêu ngày chỉ nằm một chỗ đúng là cực hình. Hơn nữa, trong làng lại đang tấp nập đón lễ hội đầu năm sắp tới.

Người ở Liban tính ngày đầu tiên trong năm là khi mà sao Nocpus nằm đúng vào đường chân trời. Ngôi làng bình yên bỗng trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Từ sáng sớm tinh mơ từng tốp trai tráng trong làng đã rủ nhau băng rừng đi săn chuẩn bị thức ăn. Đàn bà con gái mang đồ chăn màn vải vóc ra suối giặt giũ hết một lượt. Họ trang trí nhà cửa, quét tước sạch sẽ, sắm quần áo đồ đạc mới. Trong những ngày này người ta cười nhiều hơn và cũng cãi vã nhiều hơn. Cả làng ầm ĩ chộn rộn, nhìn đâu cũng thấy những dáng người tất bật, khỏe khoắn, tươi tỉnh.

Carol mong chờ năm mới đến một cách háo hức và nôn nóng. Đây là một dịp không thể bỏ lỡ để được tham gia vào lễ hội đầu năm của một ngôi làng vẫn theo chế độ bộ tộc cổ xưa. Nàng tưởng tượng ra khung cảnh đông vui đầy màu sắc, rực rỡ nhưng một tấm thảm thêu khổng lồ, nơi đó hàng trăm người bị cuốn vào niềm vui đang tuôn trào không có cách nào ngừng lại được - hệt như trong những cuộc băng tư liệu mà nàng từng xem về tộc người Zulu ở Nam Phi hay Sago ở Papua New Guinea. Thế giới văn minh đã đánh mất đi tinh thần lễ hội cuồng nhiệt, sôi nổi và ngây thơ ấy ; rõ ràng là thế.

Lần này vào làng, Memphis rẽ qua một hướng khác. Lại một con đường mòn nữa nàng cần phải ghi nhớ trong đầu. Từ nhà tới làng dễ có đến hai chục lối mòn như thế.

Con Mèo chạy lon ton đằng trước, loăng quăng hít chỗ này ngửi chỗ khác, không có vẻ mệt mỏi một chút nào. Thỉnh thoảng nó biến đâu mất vào trong đám lá rụng rồi vài phút sau đột ngột trở lại, bộ dạng hớn hở, vẫy đuôi tít mù.

Mùa mưa, đám lá rụng dưới chân trở nên ẩm ướt. Cứ đi được vài bước là lại thêm một đám côn trùng nhỏ tí bay vù lên. Thời tiết chuyển lạnh dần, cái lạnh thấm vào gan bàn chân nàng nhức nhối. Muốn xua đi không khí im lìm nằng nặng chốn rừng núi âm u ấy, Carol tìm cách bắt Memphis nói chuyện với mình. Nàng thao thao về những chuyện trên trời dưới biển. Nàng giải thích cho Memphis nghe, tại sao bầu trời màu xanh, hay tại sao lại có sấm chớp. 'Thôi dẹp mấy thứ vớ vẩn đấy đi' Chàng thẳng thừng nói 'Thay vào đó, sao nàng không kể thêm về thế trận Palanx nhỉ ?'

Đi được một lúc, Memphis chỉ cho nàng thấy những chùm quả gora lúc lỉu trên tán cây cao. Thứ quả màu vàng, thơm giống mùi chanh leo nhưng không chua mà ngọt lịm. Nàng chưa từng thấy một nơi nào khác có quả gora trừ khu rừng Liban này.

Memphis hỏi nàng có muốn ăn không, và chẳng thèm đợi trả lời đã thoăn thoắt trèo lên cây. Chàng lúc nào độc đoán và thích tự quyết. Việc hỏi ý kiến nàng chỉ là một thói quen không cần thiết.

Memphis trèo cây rất nhanh nhẹn, dù thân gora thẳng và trơn, lại cao chẳng kém gì những cây đại thụ. Trong khi ấy Carol bắt đầu cảm thấy sợ khi phải đứng dưới gốc cây một mình. Con Mèo lại biến đâu mất từ bao giờ- trừ Memphis ra không ai bắt nó ngồi yên một chỗ được. Trên kia, thấp thoảng sau những tán lá xanh um rậm rì, chàng cứ trèo lên cao, cao nữa, rồi mất tăm. Mải mê với những chùm quả lớn và ngọt trước mắt, chàng vẫn tiếp tục chất cho đầy chiếc gùi đeo sau lưng và mặc kệ tiếng Carol gọi phía dưới. Các tán cây đan xen vào nhau, cộng với tầng tầng lớp lớp dây leo xoắn cuộn khiến cho phía trên này- nơi cách mặt đến dễ đến ba chục mét- hình thành một con đường thú vị : người ta có thể đi từ cây này sang cây khác, nhanh chóng và dễ dàng, tuy rất nguy hiểm.

Được một lúc thì Memphis nghe tiếng Carol gọi, với âm sắc hoảng sợ và thảng thốt. Qua những tầng lá dày đặc, chàng không thấy Carol đâu nữa. Chắc nàng sợ quá không chịu nổi, chàng cười thầm. Nhưng quả thật, để nàng ở một mình quá lâu dưới đấy cũng không được an toàn. Nghĩ thế, Memphis xốc lại quai chiếc gùi cho chắc và leo xuống.

Carol vẫn đứng ở gốc cây cũ và ngoái cổ nhìn lên cao. Nàng không biết Memphis đã xuống đất tự bao giờ, bằng một thân cây khác, và đang đứng nhìn mình chằm chằm. Nàng hoang mang, gọi to hơn, giọng lo lắng thực sự, bắt đầu bồn chồn đi quanh thân cây. Trong Memphis bất chợt dâng lên một cảm giác hạnh phúc mơ hồ : Carol đang lo cho chàng. Chàng lắng nghe tiếng gọi của nàng và gần như khoan khoái tận hưởng dư vị của nó vọng lại qua những tán cây khổng lồ, xuyên suốt khu rừng sâu hun hút. Những âm thanh du dương - chàng nghĩ.

Dù trời lạnh, nhưng vì phải băng rừng nên lưng áo Carol ướt đẫm mồ hôi và dính chặt từng mảng vào lưng. Nàng không để ý một cúc áo đã bị tuột, để lộ một phần da thịt trắng muốt bên trong. Memphis vẫn đứng từ sau bụi cây rậm dày nhìn ra. Ánh mắt chàng mang một vẻ gần như sửng sốt, riết róng và gay gắt. Chàng bất chợt nuốt khan.

Bất thình lình, Carol giật bắn mình vì bị một vòng tay rắn như thép nguội ôm chầm lấy từ phía sau lưng. Vùi mặt vào gáy nàng, Memphis hít đầy lồng ngực mùi hương ngọt ngào.

Carol hoảng sợ. Suýt nữa nàng kêu lên, nhưng tiếng kêu lại nghẹn tắc trong cổ họng. Hơi thở của Memphis dồn dập trên da thịt nàng, nóng rực lên. Nàng chỉ thốt ra được những tiếng van vỉ yếu ớt, cố giằng ra nhưng không thể. Chàng dồn Carol về phía một thân cây lớn, ngày một táo bạo hơn. So với Memphis, nàng quá yếu ớt, mọi cố gắng chống cự đều vô ích.

-Thôi ! Memphis ! Thôi !- Nàng gần như bật khóc - Dừng lại đi!

-Ta yêu nàng, Carol ! Ta yêu nàng... ta... - Mặt Memphis ghé sát vào mặt nàng nhắc đi nhắc lại câu ấy. Carol gần như cảm nhận được dòng máu nóng dồn dập đang chảy trong huyết quản chàng. Đôi mắt chàng tối sầm như một con mãnh thú đầy tính bản năng chiếm đoạt. Môi chàng nóng bỏng, tham lam, hung bạo.

Carol vô vọng vùng vẫy trong vòng tay riết cứng của chàng. Chàng không nghe nàng, mọi van xin đều vô ích. Kiệt sức vì nỗi thất vọng và đau đớn, hai tay bị khóa cứng, nàng buông xuôi, nằm sõng xoài trên thảm lá rụng, nước mắt giàn giụa. Trên đầu, những tán cây cao hun hút, một màu xanh ám ảnh và rợn ngợp. Tiếng cành khô gãy răng rắc. Một cơn sốt thiêu đốt nàng. Đây không phải là thứ tình yêu nàng muốn. Mọi sự tôn trọng của nàng dành cho Memphis chợt tan biến đâu mất, nhường chỗ cho nỗi ghê sợ và thất vọng. Không, đây hoàn toàn không phải thứ tình yêu nàng muốn. Nàng đã từng chờ đợi, từng hi vọng một điều gì khác hơn thế.

-Memphis! Đồ tồi! - Carol nói. Nàng buông ra câu ấy như một lời kết tội không thể bào chữa nổi. Đôi mắt mà khóe mi còn đẫm lệ bỗng chợt trở nên căm hờn và tàn nhẫn. Memphis thoáng dừng lại.

Không biết từ đâu, con Mèo xuất hiện. Nó cứ nghĩ rằng họ đang có chuyện gì hay lắm và sấn sổ đến góp vui. Bằng thân hình đồ sộ, nó hùng hổ lao tới, phủ đầu Memphis bằng những cái dụi đầu quyết liệt và những tiếng sủa mừng rỡ, vừa sủa vừa rên. Đuôi nó ngoáy tít mù.

Tức mình, Memphis giáng cho nó một cú đánh đau điếng vào đầu. Con Mèo ẳng lên một tiếng, nảy bật về sau như bị điện giật. Carol nhanh chóng thoát khỏi gọng kìm của Memphis. Nàng chống tay ngồi lên. Bốn mắt nhìn nhau. Hai người bất động trong vài giây. Búi tóc vàng của Carol xổ ra, lẫn trong đó là lá cây và những cành mục nhỏ. Những chiếc cúc áo đứt tung. Nàng kéo lại những vạt áo che mình. Đôi môi trắng bệch của Carol run lên bần bật định nói gì đó, nhưng tất cả việc nàng có thể làm lúc đó chỉ là bỏ chạy, trở lại con đường cũ vừa đi khỏi.

Những thứ cảm xúc không lí giải nổi ùa tới xâu xé trái tim nàng. Có thể là đau khổ, là tức giận, có thể là tức giận hoặc căm phẫn, tủi nhục, hoặc có thể là tất cả những cái đó. Nàng không biết, không hiểu gì hết. Nàng chỉ nhận ra một điều rằng nàng không căm ghét Memphis đến cái mức lẽ ra phải như thế. Thay vào đó, một ngọn lửa đang bùng cháy trong nàng. Carol ngồi phịch xuống bên một gốc cây ven đường, thở dốc. Mặt mũi nàng tối sầm lại, choáng váng. Mùi hương của Memphis vẫn phảng phất trên áo.

Carol không thể xua khỏi đầu mình hình ảnh của Isis- người duy nhất mà nàng biết chắc rằng Memphis từng yêu, với đúng nghĩa của từ này. Một nỗi tủi hổ và nhục nhã nghẹn tức dâng lên trong Carol. Nàng gục đầu lên hai đầu gối, kiệt sức nhắm mắt lại, để mặc cho sự mệt mỏi về cả thế xác lẫn tâm hồn xâm chiếm hết phần tỉnh táo trong mình. Cơn sốt chưa dứt hẳn lại bùng lên, thiêu đốt.

Những tiếng loạt soạt của bước chân trên lá cây mục đột ngột làm Carol giật mình. Nàng ngẩng lên. Một thứ mùi tanh tưởi hôi hám xộc vào mũi nàng. Carol cứng đờ vì hoảng hốt. Mùi của chó sói. Chúng đang ở rất gần. Nhưng chính xác là chỗ nào thì nàng không biết. Giữa những tán lá tầng tầng lớp lớp tối tăm này, nàng không nhìn thấy gì hết.

Chưa kịp phản ứng gì, liền sau đó là tiếng gầm gừ của con Mèo. Từ trong môt bụi cây, nó từ từ tiến ra, đứng án ngữ trước mặt nàng và trừng trừng nhìn về phía những đám lá rậm rạp bí hiểm trước mặt. Mép nó vén hết lên, dữ tợn như một con mãnh thú, để lộ hàm răng nanh lởm chởm sắn nhọn thị uy.

Carol thấy rõ rằng mồ hôi nàng đang rịn ra nơi trán. Nàng không dám thở, cũng chẳng dám cử động. Tiếng bọn sói gầm gừ đáp trả lại vang lên trầm đục. Rồi một bóng đen nhanh như cắt lao vụt qua. Con Mèo chồm lên. Những tiếng tru thảm thiết kéo dài. Khi Mèo ngẩng lên, mõm nó bê bết máu.

Rừng xanh âm u choán ngợp, rúng động, run rẩy.

Sau này, Carol không biết rằng Memphis đã đến bên nàng như thế nào. Chỉ biết rằng cho đến khi hoàn hồn, nàng đã yên ổn trong vòng tay Memphis từ bao giờ.

Cả ngày hôm đó, hai người không nói với nhau câu nào. Memphis chỉ ra những mệnh lệnh cục cằn, Carol cũng lẳng lặng làm theo với một vẻ mặt lạnh tanh. Nhưng chỉ sau một giấc ngủ, tinh thần của chàng lại thoải mái như thường, như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra. Ngay sáng hôm sau, chàng lại vui vẻ chào buổi sáng, vuốt tóc nàng và bắt nàng lấy nước vào cho mình rửa mặt rửa chân như mọi khi. Nhưng Carol thì buồn. Nàng biết rằng hôm qua, khi vào làng, Memphis đã đi cùng một cô gái khác. Nàng có nhìn thấy Mitamun gọi chàng, hết sức mừng rỡ. Cô đã là vợ của một gã chiến binh có kinh nghiệm và có vẻ được cưng chiều. Đầu cô đội khăn thêu màu đỏ, tóc búi cao, hai cổ tay và cổ chân đeo đầy những chiếc vòng kim loại và đá nặng trĩu, trông xinh hơn mọi khi. Memphis chỉ đáp lại cử chỉ nồng nhiệt tội nghiệp đó bằng một câu chào cụt lủn và rồi tỏ ra thờ ơ đến tàn nhẫn.

"Nếu ta yêu Memphis, ta rồi cũng sẽ bị bỏ rơi như thế." - Khi cúi mình trút nước từ chiếc bình trên tay vào cái chậu gốm dưới chân Memphis, Carol nghĩ. Nàng vẫn cảm giác được rõ ràng vị thế thống trị của chàng. Ở đây, chàng là tất cả, Carol chỉ mang thân phận một nô lệ thấp hèn. Trong làng Dahomey vẫn có kẻ không thèm bắt chuyện và nhìn nàng bằng ánh mắt miệt thị. Dấu ấn nô lệ nung đỏ vẫn ở đó. Ở thế giới cổ đại này, định kiến có một sức mạnh đầy quyền uy. Memphis liệu sẽ yêu một nô lệ chăng? Nghĩ thế, nàng vừa muốn giữ một cự li nhất định với Memphis, vừa muốn gần chàng thật nhiều.

Rồi, nàng lại nghĩ, Memphis đã che chở cho nàng lúc khốn cùng, chăm sóc và bảo vệ nàng. Hơn nữa, rõ là chàng dư sức cưỡng bức Carol phải đáp ứng ham muốn của mình nhưng đã không làm thế. Liệu đó có phải là những tín hiệu tốt không? Nàng nhớ đến bạn trai cũ và thấy ân hận. Anh tốt bụng, hiền lành, cưng chiều nàng hết mực. Bây giờ, ở thế kỉ 21 xa xôi, có lẽ anh vẫn đang đi tìm nàng. Vậy mà nàng đã đem lòng yêu người khác sao?

Nhưng một hôm, Ismir đến thăm, đã dập tắt những tình cảm vừa mới chớm nở trong lòng Carol. Anh ta báo với Memphis rằng chừng nửa năm nữa, sẽ có đoàn thương buôn đi qua đây. Chủ đoàn buôn là người quen của anh và ông ta đã đồng ý cho Memphis đi cùng về Ai Cập.

'Đầu tiên cậu phải đến Tyre, là thành phố hải cảng lâu đời, ở đó tụ tập rất nhiều thương buôn.' Ismir nói, trong khi trải tấm bản đồ ra trước mặt Memphis. 'Cậu sẽ lên tàu ở đó, tiến về Hạ Ai Cập. Chuyến đi sẽ nguy hiểm đấy, vì là hải trình mà. Đường biển luôn nguy hiểm, nhưng mà nhanh.'

Memphis không nề hà tất cả những điều đó, trái lại, chàng tỏ ra vui mừng biết chừng nào. Chàng đã mong ngóng điều đó bao lâu nay, đã kiên trì tích cóp để trang trải cho chuyến đi này. Còn Carol thì sững người một lúc lâu như thể choáng váng. Một cơn đau nhói buốt xói vào óc nàng. Bằng một cách gần như van lơn khẩn thiết, Carol xin Memphis cho đi cùng. 'Tôi phải trở về nhà! Memphis! Chỉ bằng cách đó tôi mới gặp lại người thân của tôi, thế giới của tôi...' Nàng đã hi vọng khôn cùng vào sự chấp thuận của Memphis, nhưng Ismir đã thay chàng từ chối. Anh ta khẳng định rằng việc cho nàng đi theo là một quyết định không khả thi chút nào. 'Cô có biết là phụ nữ bị cấm xuất hiện ở trên tàu buôn không? Các chủ tàu tin rằng thần bảo hộ cho các chuyến hải trình là một nữ thần ghen tuông. Nữ thần sẽ gây bão tố nhấn chìm con tàu nếu biết được trên tàu có phụ nữ.'

Dù có nài nỉ đến mấy cũng không ích gì, Carol thẫn thờ bỏ ra bờ suối như người mất hồn. Nàng ngồi bất động không biết bao lâu, cho đến khi Memphis tới tìm. Với vẻ mặt của kẻ có lỗi, điều mà chưa bao giờ Carol thấy xuất hiện ở chàng, Memphis giải thích rằng chàng không thể cho Carol đi cùng được. Chàng hứa sẽ liên hệ với những đám buôn tin cậy khác nếu có thể, đưa nàng tới sau. Nhưng biết tới bao giờ, Carol nghĩ.

-Anh sinh ra và lớn lên ở đây- Nàng hỏi, và dù đã cố kiềm nén nhưng giọng vẫn nghẹn ngào- Anh định bỏ tất cả à? Tôi sẽ ở với ai?

-Ta sẽ lo cho nàng một nơi ăn chốn ở ổn định.

Nghe đến đó, Carol sầm mặt lại. Nàng nhìn đi hướng khác.

-Xin lỗi. Ta không còn cách nào khác. - Memphis đáp, đặt tay lên tóc nàng.

-Anh đi tìm Isis sao?

-Isis là một chuyện. Nhưng quan trọng hơn, ta cần tìm lại gốc gác của mình, và trả thù những kẻ đã sát hại cha mẹ ta. Nàng biết đó là mối thù nung nấu trong lòng ta từ lúc ta bắt đầu biết ý thức. Ta đã hứa chuyện đó với ông Imhotep. Kiểu gì ta cũng phải đi, vấn đề là sớm hay muộn thôi.

Carol im lặng, cúi xuống xoa đầu con Mèo. Nó vẫy đuôi và mở to đôi mắt màu vàng nâu nhìn nàng âu yếm. Im lặng một hồi, đột ngột Memphis siết cứng lấy nàng.

- Ta hứa sẽ không bỏ nàng. Nàng nghĩ mà xem, kinh thành Thebes thật phồn hoa biết chừng nào, đây không phải chuyện đáng mừng hay sao? Ta sẽ đi trước, và có dịp sẽ đưa nàng theo.

Ánh mắt nàng chợt trở nên nghiêm nghị:

-Tôi sẽ tin những gì anh nói, sau khi chứng kiến cách anh cư xử với những người tình của anh sao? Không. Tôi không tin anh.

Nàng quay đi, không ngoái đầu nhìn lại. Trên đường trở về nhà, Carol cứ khóc mãi. Nàng không muốn khóc trước mặt Memphis, vì nhỡ đâu chàng sẽ biết được rằng Carol đang bắt đầu thích chàng. Chuyện đó thật điên rồ làm sao khi chàng lại là một kẻ ngạo đời khinh bạc, một kẻ ưa những cuộc tình nóng bỏng chóng vánh.

Carol ngồi xuống một tảng đá bên đường, tiếp tục khóc. Nàng muốn trở về nơi thuộc về mình, với gia đình, với trường lớp, bạn bè. Nhưng đường còn xa lắm. Cơn nức nở cứ kéo dài mãi. Khóc xong sẽ đỡ buồn, nàng tự nhủ.

Lần này, không những vuột mất cơ hội tới Ai Cập, nàng còn mất cả Memphis, chỗ dựa duy nhất của mình. Memphis đương nhiên sẽ đi. Hơn ai hết, Carol hiểu tường tận lòng đam mê thử thách và quyền lực nơi chàng. Memphis không thuộc về một cuộc đời bằng phẳng lặng lẽ. Chàng có một tố chất phi thường mà ai cũng nhận ra, từ cách đi đứng, nói năng, những cử chỉ, từ ánh mắt hả hê đỏ vằn khi rượt theo con mồi, từ những mệnh lệnh tuyệt đối uy lực. Hầu hết những ai đối mặt với khi chất đó đều cảm thấy e sợ và cúi đầu trước chàng một cách gần như là lẽ tự nhiên, vô điều kiện. Chốn rừng núi xa xôi hiểm trở này không dung chứa nổi tâm hồn phóng khoáng mà bất kham ấy. Giấc mộng bá quyền của chàng lấn át tất cả. Chàng gần như bị hành hạ âm ỉ bởi hình dung về sự phục tùng quỳ rạp từ phía thiên hạ, với những trận chém giết đẫm máu nơi sa trường tử địa, với dinh thự vàng ngọc. Và hơn nữa, chàng cần đến Thebes để tìm Isis. Chàng vẫn yêu Isis và ngày đêm mơ tưởng đến nữ tư tế xinh đẹp quyền quý đó, Carol nghĩ, và đột nhiên cảm thấy giận dữ bởi thói tàn nhẫn của Memphis. Bất công đến trắng trợn.

Nàng sẽ phải tới Ai Cập bằng được. Cuối cùng, Carol hạ quyết tâm. Nàng sẽ tự mình tìm cách kiếm tiền. Nếu đám lái buôn lần này không cho nàng đi cùng, nàng sẽ phải đi được trong một dịp khác.

Mấy ngày sau đó chùng hẳn xuống. Carol thường ngồi cả ngày bên rổ may. Memphis thì chẳng mấy khi ở nhà. Chàng đi triền miên, thường là vào rừng săn thú, mãi cho đến tối mới về, khắp người lấm bẩn, tấm áo choàng xộc xệch, tóc bết bùn đất. Không khí giữa hai người cũng nặng nề hơn. Mỗi lần Memphis vui vẻ bắt chuyện thì cái vẻ lạnh lùng thờ ơ của Carol lại khiến chàng có cảm giác như bị tạt nước lạnh. Đến một lần, nổi điên lên, Memphis đã nắm hai vai nàng mạnh đến nỗi xương cốt như rụng rời cả ra mà gằn giọng nói: "Nếu cô còn dám có thái độ xấc xược đó thì liệu hồn đấy! Đã là nô lệ thì đừng có đòi hỏi gì cả, hiểu không?". Chàng buông Carol, giận dữ bước ra ngoài. Nàng tựa vào tường, vừa sợ hãi vừa hoang mang. Những cơn giận của Memphis quả thật rất khó lường.

Một ngày nọ, vào cái giờ mà lẽ ra Memphis phải về nhà rồi, Carol đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa. Nàng vội vàng buông rổ may đứng dậy. Không phải Memphis: chàng không bao giờ gõ cửa. Tiếng gõ vang lên mấy lần trong khi Carol vẫn đứng như trời trồng, rối trí không biết xử lí ra sao. Lúc đó, nàng mới nghĩ: không có Memphis bên cạnh, thế giới này trở nên quá ư nguy hiểm.

"Mở cửa! Ta là Luca!"- kẻ gõ cửa lên tiếng. Gánh nặng đè trên ngực nàng được cất bớt một nửa. Carol rút then cửa, mở hé một cánh trông ra ngoài. Memphis sẽ vắng nhà vài ngày, Luca thông báo bằng vẻ mặt lạnh tanh và thứ giọng khô khan. "Hắn đang cùng người làng Dahomey sang đánh chiếm làng Namea, phải đi gấp nên không kịp về báo cho cô."

Những tin mà Ismir- hay là Luca cũng thế- đem tới cho Carol cũng đều như thể tiếng quạ kêu báo điềm xấu. Lần này cũng vậy. Luca sang để đón nàng về bên Nokoue. Điều đó làm nàng tưởng như chết ngay được. Memphis gửi nàng tới chỗ Ismir. Tới chỗ Ismir! Tại sao lại là hắn chứ không phải là ai khác- nàng nghĩ, trong khi luýnh quýnh thu dọn quần áo với tâm trạng vừa phấp phỏng vừa bực bội. Carol đi theo Luca, băng qua rừng khuya. Có hai cận vệ cao to lầm lũi đi theo sau họ, và suốt cả buổi không ai hé răng nói nửa lời. Luca giữ vẻ mặt lạnh lùng với nàng, vẻ khinh khỉnh, trả lời các câu hỏi một cách cụt lủn không đầu không cuối. Carol thấy thế cũng không nói thêm gì nữa. Luca vì miễn cưỡng mới phải đến đây, và hắn nghĩ rằng hắn đang phải áp tải một nô lệ không xứng đáng với vị trí của hắn.

Họ tới một con đường mòn ven bìa rừng, cây cối thưa thớt hơn. Nơi đó có ba con ngựa chờ sẵn. Từ đây, họ đi ngựa về Nokoue. Theo như những gì Carol được nghe kể lại thì Memphis có vẻ không tin tưởng gửi nàng cho ai khác ngoài Ismir. Nhưng không lâu sau, những sự việc xảy ra tiếp theo đó đã chứng minh rằng chàng nhầm.

Khi họ về đến dinh cơ to lớn bằng gỗ của gia đình Ismir ở Nokoue thì trời đã quá khuya, không còn mấy ai thức trừ hai tên đứng gác. Chúng quát bọn chó đang xồ ra sủa ran lên vì thấy người lạ, rồi hỏi Luca về cô gái tóc vàng anh ta mới đưa về. "Người của công tử Ismir"- Luca đáp lại, nhát gừng và lạnh lùng. Carol để ý rằng khi anh ta vừa quay đi thì hai tên lính này bắt đầu nhấm nháy nhau cười thầm.

Dinh cơ này gồm một Nhà chính cũng khang trang không kém gì nơi ở của Kapta. Những dãy nhà nhỏ hơn quây xung quanh. Ánh đuốc vẫn sáng trưng. Không thấy Ismir đâu cả. Carol được dẫn vào một dãy nhà nhỏ. Trong ấy tối om. Có một bà già ló đầu ra, không nhìn rõ mặt, cất giọng khàn khàn: "Vào đây...". Nàng thoáng thấy chăn đệm bên trong rải kín sàn nhà thành hàng lối, đều có người nằm cả rồi. Đằng xa, Luca với mấy người lính đang lững thững đi về phía Nhà chính. Carol hoang mang và đôi chút bực bội, không hiểu mình phải làm gì tiếp theo.

Có tiếng người cằn nhằn trong cơn mê ngủ. Bàn tay già nua kéo nàng vào một góc trong, đã rải sẵn chăn đệm. Cái chăn mỏng và mang cái mùi ẩm mốc nặng nề. "Ngủ đi." Bà già nói. Carol gật đầu, không biết bà ta có nhìn thấy không. Căn nhà chìm vào yên tĩnh, chỉ trừ tiếng thở khò khè của ai đó. Nàng trăn trở, không tài nào ngủ nổi vì băn khoăn lo lắng.

Sáng sớm tinh mơ, mọi người lục đục trở dậy. Carol cũng tỉnh sau một giấc thiêm thiếp chập chờn. Tới lúc đó, nàng mới biết mình vừa nằm ở gian nhà của người hầu.

Sáng ra, công việc nhiều, mọi người đều tất bật tối mắt tối mũi, nhưng cũng có thời gian để ý tới cô gái tóc vàng lạ lùng vừa mới được đưa về hôm qua. Bà già nọ nhắc nhở đám phụ nữ chú ý vào việc, và đừng có tò mò vì đó là "Người mà công tử Ismir đưa về". Cái tên Ismir có vẻ khiến đám người hầu nể sợ lắm. Một cô trông mặt mũi đanh đá nguýt dài: "Chỉ là nô lệ! Tôi nhìn thấy vết sẹo trên tay cô ta rồi!".

Không lâu sau, một người phụ nữ đã đứng tuổi, cao và gầy, ăn mặc sang trọng, nét mặt nghiêm nghị từ đâu đi tới phía Carol. Trong cái nhìn người đàn bà dành cho nàng có một vẻ lạnh lẽo khắc nghiệt, khiến nàng phải chợn lo lắng xem sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo.

-Ngươi là Carol ? -Bà ta hỏi, giọng trầm trầm. Carol nghĩ thầm rằng tính cách Ismir thành ra quái gở như thế cũng vì hắn lớn lên trong cái nhà này.

-Vâng.

-Là con hầu của Memphis, phải không ?

Con hầu ! Carol thoáng cảm thấy thứ gì đắng ngắt tan ra trong miệng.

-Tôi ở cùng nhà với anh ta. -Nàng chữa lại.

Bà ta nhìn nàng chòng chọc một lúc rồi hơi hất hàm, hỏi :

-Sao ngươi còn đứng đấy ?

Carol không hiểu.

-Nô lệ mà học đâu ra cái thói chây lười đó?- Giọng bà ta vẫn đều đều, vẻ mai mỉa- Ngươi tưởng mình đang đi chơi đấy hẳn?

-Tôi bị buộc phải về đây ! Chứ các người tưởng tôi muốn thế sao ? - Nàng tức giận đáp, tỏ vẻ cứng rắn- Tôi cũng không phải nô lệ, và nếu có là nô lệ thì tôi thuộc về Memphis chứ không phải các người. Ismir đâu ?

Chẳng ai trả lời. Tất cả đám người vây xung quanh đều có vẻ bị bất ngờ. Người đàn bàn sang trọng nọ cũng có vẻ đó. Đôi lông mày nhợt nhạt của bà ta cau lại và mắt tối sầm. Tiếng xì xào nổi lên. "Cô ta dám nói thế với bà Mura", "Chết chắc rồi", "Im nào, im xem con bé làm gì tiếp nữa...?"

Carol quan sát thái độ ấy. Nàng chán ngán nghĩ rằng mình phải tìm cách thoát khỏi rắc rối này. Từ lâu nàng đã học được rằng nhún nhường quá thì sẽ bị chèn ép đủ điều, nhưng xem ra khi không có Memphis bên cạnh, lý thuyết đó đôi lúc cũng trở nên phi thực tế.

-Các người không tìm Ismir lại đây thì tôi sẽ tự đi !

Nàng quay ngoắt lại, vùng bước. Đi đâu, nàng cũng không biết. Carol phát ngán lên vì cái chốn này, hối hận vì đã không ở lại ngôi nhà trong rừng. Sống một mình trong rừng sâu nguy hiểm thật, nhưng chỗ này còn đáng sợ hơn.

Một bàn tay to lớn giữ nàng lại. Carol giật ra. Hai tên lính cao to túm chặt lấy nàng, bẻ quặt tay ra đằng sau. Cử chỉ thô bạo đó làm nàng đau đến choáng váng. Chúng lôi nàng tới trước "bà Mura".

Một cú bạt tai nảy lửa giáng vào mặt Carol. Nàng trân trân nhìn người đàn bà.

-Hỗn xược! Ngươi là ai mà dám nhắc tới công tử với thái độ đấy hả? Nếu gã Memphis không cha không mẹ đó không dạy được ngươi tử tế, thì chúng ta sẽ làm điều đó thay gã!

Cơn xúc động làm Carol buột miệng không chút đắn đo:

-Để xem, nếu Memphis có ở đây thì bà còn dám nói vậy không.

Câu đó quả nhiên là có chút tác dụng. Bọn gia nhân buông tha cho nàng, nhưng bắt nàng lao động quần quật từ sáng đến tối. Trai làng ve vãn Carol, và nàng luôn phải tỏ ra rằng mình là người yêu của Memphis để được buông tha. 'Memphis sẽ băm vằm anh ra đấy', nàng trừng mắt nói. 'Ta biết tên anh và nhớ rõ mặt anh. Anh nghĩ rằng chàng sẽ để yên sao ? Anh thực sự nghĩ rằng Memphis khét tiếng sẽ tha cho anh sao ?'

Carol cắn răng chịu đựng tất cả những chuyện đó như một phần của tất cả những khổ cực nàng gặp phải từ khi bước chân đến thế giới này. Nàng phải học cách tồn tại mà không có Memphis kia mà ?

Phải ba ngày sau, Ismir mới xuất hiện. Nàng tình cờ bắt gặp anh ta khi đang bưng chậu quần áo từ suối về, băng qua Nhà chính. Họ ngay lập tức nhận ra nhau. Nàng có hơi sững lại, nhưng ngay lập tức tỏ ra lạnh lùng, rảo bước nhanh qua khỏi sân nhà.

-Này cô gái tóc vàng. -Anh ta lên tiếng gọi. Âm thanh không to, nhưng sắc lạnh, làm nàng hơi gai sống lưng. Ismir tiến lại, trong khi nàng cố giữ vẻ bình tĩnh.

-Sao, không có Memphis, mọi thứ có ổn không ?

-Tôi ổn. Rất ổn. -Nàng nói, hơi quay người đi để giấu vết trầy xước trên tay do làm lụng nặng nhọc.

-Con gái nhà giàu như cô, có vẻ không quen lao động nhỉ ? -Vừa phủi đi tấm áo choàng bụi bặm do bụi đường, Ismir vừa nhìn nàng dò xét.

-Đúng vậy, vì sa cơ nên tôi mới phải thế này. -Carol bực mình nghĩ rằng anh ta đang chế giễu nàng- Anh đang coi thường tôi đúng không ? Nói cho anh biết, những vùng đất mà anh mong mỏi chinh phục, tôi đã đi qua hết rồi. Tôi còn đi xa hơn thế rất nhiều. Anh khoe rằng anh đã đến bán đảo Sinai đúng không ? Tôi đã từng đi dọc sông Nile, lên đến tận thượng nguồn. Tôi từng chạm vào ngai vàng của các Pharaoh đó. Xét về cả khối lượng tài sản lẫn quyền thế, gia đình tôi ở vị trí cao hơn anh nhiều.

Carol quyết định phải doạ Ismir một phen, vì nàng tin vào sức mạnh của những lời doạ dẫm. Nàng không có sức mạnh cơ bắp, phải dùng đến võ mồm vậy. Ismir, vẫn với nụ cười nửa miệng, lấy ra từ trong ngực áo một chiếc dây chuyền. Mặt dây chuyền là một món trang sức to nặng, lấp lánh ánh vàng và đá quý.

-Trông cô chẳng có vẻ gì là người Ai Cập. Nhưng tốt thôi, hãy nói xem đây là cái gì ?

-Con mắt Horus. Thần bầu trời, chiến tranh và săn bắn của người Ai Cập, được khảm bằng ngọc lam. Ngọc lam khai thác ở những mỏ đá gần đây, đúng chứ ? Anh hay đi theo các đoàn buôn như vậy, hẳn là biết con đường mua bán ngọc lam và đá quý từ đây sang Ai Cập. -Nàng nói thêm, có hơi phóng đại- Anh hỏi cái này ai mà chẳng biết. Anh hỏi cái gì khó hơn đi.

Ismir tiến lại càng gần nàng hơn, dồn nàng vào một gốc cây. Ánh mắt của anh ta thực sự rất khó chịu.

-Cô thực sự là một món hàng quý giá đó, Carol.

-Anh định là gì ?

-Đừng căng thẳng thế. Quả là ta có chút hứng thú với cô, nhưng trong mắt ta, Memphis vẫn quan trọng hơn. Ta chỉ thắc mắc xem trong đầu óc cô còn chất chứa những bí ẩn nào nữa.

Nghe vậy, Carol bỗng chột dạ. Bản năng mách bảo nàng rằng không nên tỏ ra quá đặc biệt. Thời nào cũng vậy, nếu một người tỏ ra quá kì lạ, quá nổi bật, thì sẽ có hai khả năng xảy ra. Một là người đó làm nên chuyện lớn. Hai là bị thủ tiêu. Và chắc gì nàng đã rơi vào trường hợp thứ nhất ?

-Đi theo ta. -Ismir nói. Thấy nàng chần chừ, hắn nói thêm. -Yên tâm, ta không muốn gây sự với Memphis đâu. Hắn đã gửi cô cho ta chăm sóc.

Ismir dẫn nàng đến một căn nhà gỗ cách đó không xa. Khi bước vào bên trong, Carol cảm thấy choáng ngợp vì những món bảo vật đến từ khắp các nền văn hoá xếp đầy trên kệ, chật kín cả gian phòng. Giữa nhà là một chiếc trường kỷ lót lông thú, trải đầy những tấm bản đồ. Gần đó, trên chiếc bàn lớn kê cạnh cửa sổ, là hàng chục cuộn giấy papyrus Ai Cập và phiến đất nung với chữ hình nêm của người Sumer, xếp ngay ngắn.

-Chỗ thư giãn của ta. -Ismir nói – Tạm thời ta cho phép cô vui chơi ở đây. Sẽ không có ai dám làm phiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro