Phần 15: Dịch bệnh
[Rừng Liban]
Một trong những việc đầu tiên mà Memphis làm sau khi đăng quang là trở về Liban, củng cố lại liên minh với các bộ tộc vùng Núi Trắng. Trong lúc đó, Minue ở lại Baran để xây dựng căn cứ, chiêu mộ thêm hiền tài, đồng thời cử người đi truyền hịch đến các vùng sâu xa nhất của Baran, kêu gọi sự ủng hộ của dân chúng. Công việc phải tiến hành rất nhanh, để sẵn sàng cho việc Ragash có thể cho quân tiến đánh bất kì lúc nào. Núi Trắng khi đó là một vùng giáp ranh nhạy cảm thuộc phía Bắc thung lũng Baran, chỉ phục tùng Ai Cập với danh nghĩa chư hầu, thực chất vẫn là vùng tự trị. Nếu có được sự hậu thuẫn của các bộ tộc ở đây, quân đoàn Sekhmet sẽ không phải lo lắng về việc quân Assyria có thể tràn xuống tấn công khi cánh quân chủ lực đang chiến đấu ở phía Tây.
Chào đón chàng ngay ở bìa rừng là Hulia, cha của cô tức trưởng làng mới, và đội binh lính trẻ tuổi. Sứ giả đã đến trước Memphis hai ngày để loan tin. Làng Dahomey đã kịp chuẩn bị một buổi đón tiếp cực kỳ long trọng và hân hoan. Các trưởng làng lân cận cũng có mặt. Memphis cùng đoàn tuỳ tùng đem theo nhiều vải vóc, binh khí và ngựa tốt làm quà tặng, hứa hẹn rằng khi đạt được chính quyền sẽ sắc phong các bộ tộc, đồng thời cử lực lượng quân đội tới giúp họ bảo vệ trước sự đe doạ từ phía Assyria. Trong bữa tiệc, Mitamun cũng có mặt, nhưng chỉ dám thập thò từ đằng xa nhìn trộm.
Memphis nâng cốc rượu lên – thứ rượu ngũ cốc mới nấu thơm phức và nặng hơn hẳn rượu nho vùng Baran. Chàng gọi tên thần Núi và thần Rừng, cầu chúc họ ban phước cho vùng đất được mưa thuận gió hoà. Phong tục vùng này là như vậy, người ta sẽ chúc tụng nhau rất lâu trước khi uống hớp rượu và ăn miếng thịt đầu tiên.
Hulia thì thầm vào tai cha mình: 'Con đã trưởng thành cùng Memphis. Con tin rằng anh ta nói lời sẽ giữ lời. Mong rằng anh ta thành công, như vậy người dân của toàn bộ vùng này sẽ không phải ở trong cảnh thấp thỏm lo sợ sự trừng phạt của triều đình Assyria nữa.'
Trưởng làng gật đầu, nhưng trong lòng ông ta vẫn còn đôi phần hoài nghi. Nguyên tắc của những bộ tộc vùng này, đó là không tin tưởng bất cứ thế lực nào từ bên ngoài, chỉ có thể trông cậy vào phương pháp ngoại giao mềm dẻo, cũng như địa hình hiểm trở để tăng cường phòng thủ nếu có xung đột xảy ra. Dẫu rằng Memphis có lớn lên ở đây, nhưng chàng cũng là người dòng dõi khác.
Memphis nhìn nét mặt của những người xung quanh, đã đoán biết được những suy nghĩ đó. Đặc biệt, với thế hệ những chiến binh trẻ kia, họ là những người bạn cũ, đã cùng chàng tập trận giả, quần thảo trên bãi cỏ sau làng không biết bao nhiêu lần. Họ luôn có vẻ cởi mở và tin tưởng chàng hơn lớp bô lão già nua. Chàng lên tiếng:
'Ngọn núi Trắng này cũng là máu thịt của ta. Cánh rừng này, nguồn nước và mảnh đất này đã nuôi ta khôn lớn. Đây là quê hương thứ hai của ta, nhất định ta sẽ không phụ lòng. Để chứng tỏ cho thành ý của mình, ta xin được các vị ban cho một ân huệ: ta muốn kết hôn với một cô dâu trong làng Dahomey. Người đó về sau sẽ trở thành mẫu nghi Ai Cập, thứ phi của ta, sẽ cùng ta bảo vệ vùng đất này.'
'Có khẩu khí lắm', một bô lão nói, 'Ngươi đã chọn được cô gái nào chưa?'
Memphis nhìn thẳng vào Hulia.
'Cô gái đó, con gái trưởng làng Dahomey, là một nữ chiến binh xuất sắc và quả cảm, là người bạn từ thuở thiếu thời, đã cùng ta vào sinh ra tử qua biết bao cuộc chiến.' Chàng tiến lại gần cô, 'Hulia, cô có bằng lòng làm vợ ta chứ?'
Tất cả mọi người đổ dồn sự chú ý vào Hulia. Cô gái với ánh mắt cương nghị, vẫn đứng khoanh tay, môi mím chặt, vẻ suy nghĩ. Lát sau, cô mới lên tiếng.
'Memphis, từ khi biết anh, ta đã luôn tin tưởng rằng anh sẽ trở thành bậc kiệt xuất. Ta cũng tin rằng anh yêu mảnh đất này. Nhưng rất tiếc, ta còn yêu nó hơn anh gấp bội phần. Ta không thể rời bỏ mảnh đất chôn rau cắt rốn này để tới Ai Cập. Ta sinh ra ở đây và sẽ chết ở đây. Vì vậy, ta đành từ chối lời đề nghị của anh.'
Tiếng xì xào nổi lên. Mọi người không ngờ rằng Hulia lại từ chối một lời cầu hôn như vậy. Cô bèn gợi ý:
'Nếu tôi nhớ không nhầm, chuyện hôn sự giữa anh và Mitamun cũng từng được mang ra bàn luận một lần rồi, trước khi anh đứng lên nắm quyền chỉ huy quân đội, nhưng anh đã từ chối vì còn mải nuôi mộng lớn', cô tránh nhắc đến Carol vì không muốn làm khó Memphis. 'Mitamun đã mất chồng sau xung đột với người Assyria, hiện bơ vơ không nơi nương tựa. Dẫu vậy, cô ấy từng là cô gái có địa vị cao quý nhất làng này, trước kia cũng có thời thân thiết với anh. Vậy nếu giờ làng này lại ngỏ lời gả Mitamun cho anh thêm lần nữa, anh có bằng lòng không?'
Sự chú ý của đám đông lại hướng về Mitamun, lúc ấy đang đỏ mặt trốn sau một bức bình phong. Lần này, tiếng bàn tán râm ran nổi lên từ phía đội tuỳ tùng của Memphis. Mọi người tỏ vẻ bất mãn: sao lại tiến cử cô gái đã từng qua một đời chồng cho Điện hạ? Nhưng trái với suy đoán của họ, Memphis mỉm cười. Chàng nói lớn:
'Đó là vinh dự to lớn với Memphis này!' Quay về phía Mitamun, chàng hỏi: 'Nếu nữ chiến binh tài giỏi nhất đã không thể đi theo ta, vậy xin hỏi, người phụ nữ đẹp nhất, hát hay nhất làng, nàng có ưng thuận cùng ta về Ai Cập không?'
Từ phía Mitamun đứng, vang lên tiếng cười đùa khúc khích của phụ nữ. Một đám con gái vây quanh Mitamun, kẻ xô người kéo, lôi cô nàng từ bên trong ra trình diện trước mặt Memphis. Mitamun ngượng ngùng đứng giữa đám đông, những cọng tóc mai nâu nhạt đầy mồ hôi, dính bết vào gương mặt đang đỏ bừng như một quả mận chín. Cô đang diện trang phục đẹp nhất của mình, rõ ràng muốn gây ấn tượng cho người tình cũ. Mitamun e lệ gật đầu trong tiếng chúc tụng không ngớt của người dân làng.
Hôn lễ được tổ chức chỉ trong hai ngày sau đó. Đã rất lâu rồi, người ta mới chứng kiến một sự kiện lớn như thế được tổ chức ở mảnh đất thâm sơn cùng cốc này. Người làng Dahomey đều mừng cho Mitamun, nghĩ rằng cô sẽ được đổi đời. Họ trông ngóng vận may mà cô sẽ mang tới cho quê hương mình. Ngày quân đoàn Ai Cập rời đi, gần như toàn bộ người già trẻ lớn bé trong làng đều ra đưa tiễn, cười nói rộn ràng, tặng cho cô nhiều quà mang theo. Mitamun mang trên người trang phục Ai Cập, hai tay đeo đầy những trang sức bằng vàng, lòng lâng lâng như trong cơn say. Cô dõi theo tấm lưng to lớn của Memphis đang chỉ huy quân đoàn ở phía trước bằng đôi mắt ngưỡng mộ và quy phục. Sau hơn hai năm Memphis đi biệt tăm biệt tích, giờ này trở về, trông chàng càng thêm dũng mãnh. Chàng cưỡi một con ngựa đen to lớn. Màu da chàng đã đen bóng vì nắng gió. Giọng nói của chàng rành rọt và uy nghi, tiếng cười lớn sang sảng, toả ra khí chất của một bậc đế vương. Chỉ có một điều làm Mitamun chạnh lòng: chàng chẳng nói chuyện với cô. Trong khí ức cô, Memphis vốn là người hào sảng, khẳng khái và vui tính. Sao giờ này, giữa hai người dường như đã có một lớp màn ngăn cách. Khi cô cố gắng tìm cách nói chuyện riêng với chàng, tất cả những gì nhận lại được là sự phớt lờ và lạnh lùng.
'Có lẽ ta đã lo nghĩ xa xôi. Chỉ là chàng bận rộn quá mà thôi. Điện hạ của ta có trăm công ngàn việc phải lo toan', Mitamun tự nhủ.
Đoàn người men theo con đường mòn độc đạo xuống núi, hướng về phía nam, để lại sau lưng những dốc đá dựng đứng và cánh rừng tuyết tùng xanh thẳm. Tại ngã ba đường, Memphis quay đầu nhìn mảnh đất quen thuộc thêm lần nữa. Trước kia, rời Liban mà chẳng có gì trong tay, nhưng bên cạnh là Carol, chàng đã rất hạnh phúc và tràn đầy tin tưởng vào tương lai. Lần này, chỉ thấy một nỗi trống trải sâu hoắm. Hôm trước, chàng có đi thăm lại nếp nhà xưa. Căn nhà gỗ nhỏ của hai người đã gần như bị vùi lấp hoàn toàn trong mớ dây leo và cây bụi, giờ chỉ còn là một tàn tích. Lối đi lại gần như không còn trông thấy nữa. Sức sống và sức tàn phá của cánh rừng thật mạnh mẽ.
Trong phút chốc, vẻ sầu não mênh mông hiện ra trên gương mặt tưởng chừng chỉ biết đến quyền uy và chiến thắng của chàng.
[Baran]
Chuyến đi không kéo dài lâu, vì đường sá đã thông suốt, cộng thêm việc họ đã dùng ngựa tốt. Mitamun chưa bao giờ rời khỏi cánh rừng tuyết tùng với ngọn núi Trắng tuyết phủ quanh năm, đã bị ốm khi lần đầu phải cưỡi ngựa trong thung lũng mà bốn bề là núi đá trơ trọi, điểm xuyết những vạt cây bụi thấp. Về đến Baran, người ta đưa cô vào trong một dinh thự lộng lẫy với những rặng cọ rì rào, nhìn ra biển Chết xanh ngắt một màu. Cô ốm ba ngày liền, nằm li bì trong căn phòng lát đá mát lạnh, thị nữ dập dìu chăm sóc. Khi dứt cơn sốt, cô đứng dậy đi lại loanh quanh trong phủ, cảm thấy ngạc nhiên tột cùng khi biết được rằng đích thê của Memphis không phải là Carol, mà lại là một nữ tư tế Ai Cập tên Isis.
Lúc ấy, Memphis không có ở nhà. Chàng đang cùng Minue dẫn quân đánh chiếm thành Tyre, một pháo đài ven biển, phòng thủ kiên cố. Nhờ lợi thế về tốc độ và địa hình, cuộc vây hãm chỉ diễn ra trong hai tuần. Chiếm được Tyre là thắng lợi to lớn của quân đoàn Sekhmet. Triều đình Ragash bắt đầu đưa quân đến bổ sung cho tiền đồn Sinai, tập kết lương thực và binh khí, chuẩn bị cho một trận đánh phủ đầu. Mitamun lo lắng hỏi người hầu, liệu rằng quân Ragash có đánh vào kinh thành Baran được không. Mọi người đều cười xoà, an ủi cô, vì những dãy núi hùng vĩ bao quanh Baran vốn đã là thành luỹ tự nhiên bất khả xâm phạm. Hơn nữa, quân đoàn Sekhmet được tổ chức rất kỉ luật, được huấn luyện kĩ càng.
Điều làm Mitamun quan tâm hơn cả là Isis. Nàng lúc này đang mang thai, không ra ngoài nhiều, chỉ nghỉ ngơi ở điện thờ thần Muối. Mitamun chưa bao giờ được diện kiến Isis, chỉ biết rằng nàng rất bí ẩn. Những người hầu nói rằng Isis xinh đẹp và quyền uy không ai sánh bằng. 'Nhan sắc ấy không phải là của một người bình thường', họ nói, 'mà phải là một nữ thần giáng thế. Trước đây, Lệnh bà cũng là tư tế tối cao bậc nhất của Ai Cập. Có Lệnh bà Isis ở đây, các vị thần sẽ chúc phúc cho Điện hạ trăm trận trăm thắng.'
Những lời lẽ ấy có làm Mitamun tủi thân. Nàng chợt hiểu ra rằng mình chỉ là một quân cờ chính trị. Memphis không nói chuyện, không gần gũi nàng, có lẽ vì chàng đã có một người vợ như Isis. Nhưng còn Carol, cô gái tóc vàng ấy đã đi đâu? Cô gái đã từng làm Memphis yêu đắm đuối ấy? Trong đám người hầu, chưa một ai từng nghe nhắc đến cái tên Carol, vì vậy Mitamun không thể tìm được người giải đáp cho thắc mắc của mình. Họ cũng nói rằng Memphis là người hà khắc, lầm lì và ít khi cười. 'Hà khắc thì đúng rồi,' Mitamun buồn rầu nghĩ bụng, 'xưa nay đối với những kẻ dưới trướng, chàng vẫn khó tính thế. Nhưng Memphis vốn không phải người lầm lì. Có điều gì đó đã làm chàng thay đổi. Chàng không giống Memphis mà ta từng biết.'
Về phần triều đình Ragash, các quan võ dâng sớ xin bổ sung quân đội, cho rằng phải tiêu diệt Memphis và quân đoàn Sekhmet, lấy lại Tyre và sang đó là Baran, càng sớm càng tốt. Ragash hạ lệnh cho mười ngàn quân tiến vào sát biên giới Baran, quân chủ lực hạ trại tại Beersheba, một đồng bằng hẹp, là cửa ngõ dẫn vào thung lũng Baran. Ngay lập tức, Memphis dẫn hai ngàn quân tinh nhuệ đến đón đầu, bày trận mai phục trên những ngọn núi hiểm trở quanh đó. Cánh quân đầu tiên của phe Ragash đổ bộ vào đã bị đánh tan tác vì bất lợi địa hình. Phe Ragash thử đổi rất nhiều chiến thuật nhưng vẫn không thể tiến quân được vào trong núi, đành tạm rút lui về phía sau. Memphis cho tuy binh đuổi theo, cướp được rất nhiều lương thực.
Lúc đó, chàng không biết rằng kế hoạch ấy đã vô tình làm lây lan bệnh dịch trong quân đoàn. Khi tin tình báo về bệnh dịch bùng phát trong doanh trại quân Ragash, cũng là lúc quân đoàn Sekhmet ghi nhận những trường hợp đầu tiên nhiễm bệnh. Binh lính mắc bệnh lên cơn sốt cao, mê sảng, nhiều người đã tử vong.
Một buổi sáng nọ, Memphis đang ở trong doanh trại chỉ đạo việc cách ly người bệnh. Minue cũng có mặt. Chàng thuyết phục ông rằng bệnh dịch không phải do thần Seth gây ra.
'Việc cần thiết nhất là phải phong toả khu có dịch và cách ly gấp người nhiễm bệnh. Đồng thời, chúng ta phải vệ sinh và khử khuẩn doanh trại bằng vôi sống. Khanh hãy cho người tìm mua thứ đó gấp', chàng nói.
'Sao Điện hạ tin chắc như vậy? Chúng ta nên lập tế đàn để cầu xin sự nương tay của thần linh!'
'Không, chúng ta cần tránh tập trung đông người. Có lần Carol đã nói thế'. Memphis nén một tiếng thở dài. Trên bàn là cục sáp thơm, quà tặng lần trước của Carol, mà chàng đã coi như bùa hộ mệnh, lúc nào cũng mang theo. 'Nếu có nàng ấy ở đây, hẳn chúng ta sẽ vượt qua được chuyện này. Có lần Carol đã bị sốt rét, lúc còn ở rừng Liban. Nàng đã kể cho ta nhiều câu chuyện về các dịch bệnh giết người trong lịch sử, cả chuyện tương lai nữa. Tiếc rằng ta đã không để tâm lắm. Ta đã không hỏi thật kỹ. Nhưng nếu nàng đã nói thế, ta tin chắc rằng phải có cách khắc phục dịch bệnh.'
Dừng một lúc, chàng nói thêm: 'Ta có linh cảm chắc chắn rằng Carol chưa chết. Có lẽ nàng chỉ đang về thăm nhà.'
Trong đầu Minue nghĩ: phải chăng nên nói sự thật với chàng? Nhưng ông chần chừ chưa đưa ra quyết định ngay, vì không quá tin vào những gì Memphis nói. Thật là vô lý nếu nói rằng thần linh không liên quan gì đến tai ương mà họ đang giáng xuống binh đoàn của ông.
Tối hôm đó, Memphis bắt đầu cảm thấy trong người không ổn. Cơn sốt đến khá đột ngột, sau đó là chứng đau đầu. Miệng chàng khô rốc, cả đêm trằn trọc không ngủ nổi. Đến khi trời hửng sáng, Memphis cảm thấy khó mà đứng dậy khỏi giường được. Mỗi bước đi là mỗi bước lảo đảo, mắt chàng hoa lên. Dưới cổ chàng bắt đầu nổi lên một cục u đau âm ỉ. Triệu chứng giống hệt với những gì được báo cáo. 'Không thể là lúc này, không thể là ta được', chàng nhủ thầm.
Ngay lập tức, Minue được gọi tới. Nhìn chàng sốt hầm hập trên giường bệnh, ông cảm thấy tin này như sét đánh ngang tai. Đây là một chuyện cực kỳ trầm trọng, vì tỉ lệ tử vong ở những người nhiễm bệnh là rất cao. Nếu Memphis có mệnh hệ gì, thì công sức của biết bao nhiêu người muốn khôi phục triều đại sẽ hoàn toàn đổ xuống sông xuống bể.
Trong lúc sốt mê man như thế, thần trí chẳng còn tỉnh táo, Memphis cứ lặp đi lặp lại về chuyện mua vôi sống để khử khuẩn. 'Carol đã bảo thế, ngươi cứ đi làm đi... Mau lên!'. Minue nghĩ rằng đây là lúc mà ông phải đưa Carol trở về, với hi vọng rằng nàng có trong tay phép màu đúng như những gì mà Memphis nói. Ông lệnh cho Unas đến đón Carol đang sinh sống trên núi Elias. Từ doanh trại mà ông đang đóng quân đến Elias quả thực rất gần, chỉ mất hơn một ngày đi ngựa.
Lúc ấy, Carol đang trú ngụ tại nhà của già làng Elias, một cụ già thông thái. Thoạt tiên, nàng cảm thấy cuộc sống ở ngọn núi này thoải mái hơn là ở Carpenaum, vì nơi này thật giống với Liban: có khí hậu mát mẻ và vắng bóng người qua lại. Quanh đó vẫn là những vạt rừng thưa, dù cây cối ở đây không thể nào sánh được với đại ngàn thâm u ở nhà. Nàng bắt đầu nghĩ về làng Dahomey như là 'nhà', vì đó là nơi nàng đã sống cùng người yêu.
Carol được đối đãi rất tử tế. Nàng dạy cho dân làng cách nung than, cách nấu xà phòng bằng tro than và mỡ động vật. Nàng giúp việc làm thuốc cho bà lang duy nhất ở trong làng, thỉnh thoảng cũng làm các công việc hộ sinh cho phụ nữ. Mỗi khi rảnh rỗi, nàng lại ra bờ suối ngồi, ngắm nhìn những guồng nước bằng gỗ chầm chậm đưa nước vào những cánh đồng hoa màu tí non nép vào sườn núi. Già làng có kể lại rằng chính quân đoàn Sekhmet khi xưa đã giúp xây dựng những guồng nước này, khi họ còn phải trốn chui trốn nhủi khỏi sự săn lùng của quân Ragash. Họ được người dân làng tôn trọng. Ngược lại, ngôi làng cũng đã che chở cho những con người lưu lạc ấy một thời gian dài. Ở đây rất an toàn. Núi Elias chỉ là ngọn núi nhỏ, nhưng hiểm trở, lại không có huyết mạch giao thương như Núi Trắng, vì vậy chẳng có người ngoài nào qua lại.
Đây thực là một thế giới bị lãng quên. Người làng này chẳng ai nghĩ đến cuộc sống bên ngoài ngọn núi của họ, thậm chí không thể tưởng tượng nổi là lại tồn tại một cái gì như thế?
Ở Elias được vài tháng thì Carol bắt đầu bồn chồn vì Memphis đã không đến đón nàng. Unas, anh chàng bí ẩn đó, đã gửi nàng lại đây mà chẳng nói gì nhiều, chỉ bảo là do 'lệnh cấp trên'. Sự cô lập và vắng vẻ của ngôi làng, tưởng chừng là một lợi thế vì làm nàng cảm thấy an toàn, nay hoá ra bất lợi. Từ đây, không thể nghe ngóng được một chút thông tin nào về Memphis, hoặc diễn biến chiến sự từ bên ngoài. Nàng nhận ra rằng mình chỉ cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa nếu được ở bên Memphis và sát cánh cùng chàng trong cuộc chiến này. Bà Sephora trước kia từng nói, nếu dòng sông đã đem nàng về đây, hẳn là thần linh muốn giao phó cho nàng một việc gì trọng đại.
Già làng thấy Carol buồn, đã nhiều lần an ủi nàng: 'Chiến tranh là điều khó lường, người ta chẳng thể hẹn trước ngày tái ngộ. Con yên tâm, ta biết những người Ai Cập đó. Họ kiên cường, chính trực và luôn giữ lời'. Dẫu vậy, ngày tháng vẫn dần trôi, chẳng mấy chốc đã hơn hai năm trôi qua. Carol càng ngày càng lo lắng. Chuyện gì đã xảy ra? Vì sao Memphis chẳng gửi cho nàng lấy một bức thư? Ở giữa những người xa lạ, sự trống trải và cô quạnh làm nàng cảm thấy bất an.
Giữa lúc mà Carol tưởng như đang ở bên bờ vực tuyệt vọng, thì Unas xuất hiện. Lúc đó, Carol đang giúp cắt dây rốn cho đứa trẻ mới sinh của một phụ nữ trong làng, thì già làng gõ cửa. Ngay lập tức, nàng nghe thấy tiếng ngựa hí vang trời. Vội chùi tay vào tạp dề, nàng vội vàng bước ra sân, thấy Unas đang cưỡi trên lưng một con ngựa bạch. Con ngựa nóng nảy gõ móng cồm cộp lên khoảng sân lát đá.
'Tôi đến đón cô về với Memphis Điện hạ. Hãy chuẩn bị nhanh lên, chúng ta sẽ lên đường ngay.'
Nghe Unas gọi Memphis là 'điện hạ', Carol lờ mờ đoán ra rằng chàng đã đăng quang. Vui mừng khôn xiết, nàng vội chạy về thu dọn tư trang vốn rất giản đơn của mình. Già làng Elias gửi tặng nàng nhiều thảo dược làm quà chia tay. Ngay trong sáng hôm đó, họ khởi hành đến doanh trại Beersheba. Suốt chặng đường, Carol hồi hộp tưởng tượng ra cảnh tái ngộ với người yêu. Trái tim nàng đập mạnh như thể muốn làm lồng ngực vỡ tung.
Unas thì vẫn cứ im lặng như thế. Vì phải giữ kín mọi bí mật quân sự, anh không tiết lộ gì thêm cho nàng về tình hình của Memphis. Với anh, nàng vẫn là người ngoài. Thỉnh thoảng, trong những lúc nghỉ chân, nàng trộm liếc nhìn sang phía Unas mà không khỏi cảm thấy lo lắng. Trông anh luôn có vẻ đăm chiêu và bồn chồn kì lạ. Suốt chuyến hành trình mệt mỏi trên lưng ngựa, Unas không để nàng có thời gian nghỉ ngơi lâu mà liên tục giục giã cáu kỉnh. Điều đó làm Carol càng ngày càng lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro