Chương 1
Chương 1: Gặp lại
Cả người Diệp Kì Trăn tấm tức, có lẽ có liên quan tới thời tiết. Hôm nay trời nhiều mây, lúc âm u lúc lại quang đãng, không khí rất ngột ngạt, cất chứa một cơn mưa, muốn mưa lại không mưa.
Ánh đèn trong khoang xe yếu ớt, một mình Diệp Kì Trăn ngồi trên ghế sau của tắc-xi, yên lặng nhìn phong cảnh đang lùi sau ngoài cửa sổ, mất hồn, trước mắt là thành phố cách nhà hơn hai nghìn cây số, là một thành phố hoàn toàn xa lạ.
Mặt trời lại rọi nắng, cô nhíu mày nghiêng đầu, nhét tai nghe vào lỗ tai, sau đó nhắm mắt lại. Nhưng cô không nghe nhạc, mà từ đầu tới cuối chỉ chăm chú quan sátt màn hình hướng dẫn chỉ đường của tài xế.
Cứ như thế, không biết thời gian đã trôi được bao lâu.
Tài xế dừng xe trước cổng một ngôi trường Đại học, tưởng rằng người ngồi sau đang ngủ, liền nhắc nhở: "Cháu gái, tới Đại học Z rồi kìa."
"Cháu cảm ơn." Diệp Kì Trăn lười biếng mở mắt, lúc nói chuyện còn khẽ mỉm cười. Cô không ngủ được, chỉ là khoảng cách từ sân bay tới Đại học Z quá xa. Cô có cảm giác say xe, nhắm mắt lại sẽ dễ chịu hơn đôi chút.
Hôm nay là ngày đầu tiên tân sinh viên Đại học Z bắt đầu nhập học. Đại học Z thuộc top 10 trường nổi tiếng trong nước, cho nên khi đến báo danh, cho dù là sinh viên hay phụ huynh, mặt mày đều tươi như hoa.
Sinh viên năm nhất khoa Báo chí khóa 18, đây là thân phận mới của Diệp Kì Trăn. Cô vô cùng hài lòng. Dù sao ngay từ đầu mục tiêu của bản thân chính là chuyên ngành Báo chí.
Bên ngoài cổng chỗ nào cũng có đàn anh đàn chị các khoa ngành phụ trách tiếp đón tân sinh viên, khiến quá trình nhập học trở nên nhanh chóng hơn.
Mùa hè của Nam Thành còn nóng hơn tưởng tượng của Diệp Kì Trăn. Sau khi làm xong thủ tục nhập học tới kí túc xá, trán cô đã ướt đẫm mồ hôi vì nóng. Đàn chị đồng hành cùng Diệp Kì Trăn còn khoa trương hơn cô, hai má đỏ ửng, mồ hôi nhễ nhại.
Quả thật công việc chào đón tân sinh viên là một việc khổ sai. Nhiệt độ ban ngày cao như thế này còn phải phơi nắng chạy đôn chạy đáo.
"Đàn chị." Diệp Kì Trăn mỉm cười đưa túi giấy ướt cho đối phương, rất kịp thời.
"Cảm ơn em."
Khoa Báo chí khóa 18 được phân kí túc xá ở Tây Viện. Đàn chị nói bên này là khu kí túc xá cũ, cao sáu tầng, không có thang máy. Diệp Kì Trăn nhìn vali hành lí lớn bên chân, cảm thấy may mắn vì bản thân không ở tầng sáu.
Đàn chị tiếp đón tân sinh viên thấy Diệp Kì Trăn mảnh khảnh, một thân một mình không ai đi cùng, thế là lau mồ hôi xong liền nói: "Chị giúp em chuyển hành lí lên trên nhé."
"Không cần đâu ạ, em tự xách được." Diệp Kì Trăn nào tiện nhờ vả, hơn nữa đồ đạc của bản thân cũng không nhiều, chỉ có một vali hành lí này thôi.
Vẫn còn một đống việc phải làm, đàn chị cũng không kiên trì, "Vậy được, sau này nếu có vấn đề trong học tập sinh hoạt thì có thể tới tìm chị."
"Vâng, cảm ơn đàn chị." Diệp Kì Trăn nhìn thấy tầng một có máy bán hàng tự động, liền hỏi: "Đàn chị muốn uống gì không ạ? Em mời."
"Không phải khách sáo, chị đi làm việc đã, em cũng lên trên đi."
Tiền bối phụ trách tiếp đón tân sinh viên đều rất thân thiện nhiệt tình, điều này khiến Diệp Kì Trăn cảm thấy, dường như một mình tới khai giảng báo danh cũng không có vấn đề gì.
Vali hành lí được nhét đầy, rất nặng. Diệp Kì Trăn đã đánh giá cao thể lực của bản thân. Cơ thể cô ngửa ra sau, hai tay ráng hết sức nhấc vali lên, di chuyển từng bước từng bước lên trên, gần bằng với tốc độ rùa bò. Một người như con gà rù, mới hơi dùng sức đã không ổn. Trước giờ thành tích môn thể dục luôn quanh quẩn trong ngưỡng đạt yêu cầu.
Khó khăn lắm mới chuyển được hành lí lên tầng ba, Diệp Kì Trăn cảm thấy cánh tay sắp tàn phế, lòng bàn tay đã bị cọ đỏ ửng một mảng lớn. Cô thở phì phò, ngồi xuống dựa vào vali, xoa bắp tay, nghỉ ngơi lấy lại sức, chiếc vali size 28inch màu đen rõ ràng đủ lớn với một cô gái thân hình gầy gò yếu ớt.
Diệp Kì Trăn cao một mét sáu lăm, không tính là thấp, nhưng so với con gái Đông Bắc cũng không tính là cao.
Có người đang nói chuyện ở tầng dưới.
"Tốt xấu gì cũng là trường nổi tiếng, sao điều kiện kí túc xá lại tệ vậy chứ? Đến thang máy cũng không có."
"Kí túc xá bên này cũ rồi, chắc chắn điều kiện sẽ kém hơn. Việc chia kí túc xá do các khoa bốc thăm quyết định, chỉ có thể trách khoa Báo chí chúng ta quá đen mà thôi."
"Tôi thấy leo cầu thang cũng tốt mà, vừa hay có thể rèn luyện sức khỏe. Một đám thanh niên mới bao nhiêu tuổi, cả ngày chỉ biết ngồi nghịch điện thoại, không chịu rèn luyện gì."
Âm thanh càng ngày càng lớn, có lẽ là gia đình ba người với chất giọng đậm chất Nam Thành. Diệp Kì Trăn nghe hiểu lơ mơ. Không lâu sau, cô nhìn thấy một cô gái tóc ngang vai đi tới, còn cười với bản thân.
Diệp Kì Trăn đứng dậy, cũng lịch sự cười đáp lại.
"Bạn học, cậu ở tầng mấy thế? Có cần giúp gì không?" Đối phương lên tiếng trước, đổi từ tiếng địa phương sang tiếng phổ thông.
"Tôi ở tầng ba." Diệp Kì Trăn lắc đầu, đúng lúc nhìn thấy số phòng kí túc xá của bản thân, "Ở đây, 309."
"Tôi cũng ở 309, chúng ta là bạn cùng phòng đó!" Cô gái nói xong đột nhiên trở nên kích động, "Mình là La Bối, La trong trương la (lo liệu, sắp xếp), Bối trong bảo bối."
"Diệp Kì Trăn, kì diệp trăn trăn (cành lá xum xuê)." Diệp Kì Trăn nói xong, sau đó chủ động chào hỏi người đi theo phía sau, "Cháu chào cô chú."
"Chào cháu, cô bé này cười lên trông ngọt ngào quá đi mất."
Diệp Kì Trăn cười lên rất ngọt ngào, hai mắt khẽ cong lên, còn có lúm đồng tiền một bên. Cô cũng không biết tại sao bản thân luôn cười xán lạn như ánh mặt trời như thế, cho dù là lúc tâm trạng không tốt, ví dụ như hôm nay. Có lẽ việc tươi cười đối với cô mà nói, đã là kí ức hình thành trong da thịt.
"Cháu đến đây một mình à?"
"Bố mẹ cháu đều bận, không có thời gian ạ." Khi những lời ấy cất lên một cách nhẹ bẫng như thế, đến cả bản thân Diệp Kì Trăn cũng cảm thấy kì cục.
Mẹ La tươi cười,khen ngợi: "Cháu hiểu chuyện quá, còn Bối Bối nhà cô chú ấy à, cô nào có yên tâm để con bé đi một mình."
La Bối nũng nịu: "Mẹ..."
Diệp Kì Trăn chỉ có thể tiếp tục cười. Từ nhỏ tới lớn, điều bản thân nghe được nhiều nhất cũng chỉ là những lời đại loại như "Con phải hiểu chuyện", "Cháu thật hiểu chuyện", thành thực mà nói, cô không thích từ "hiểu chuyện" cho lắm.
Sau khi dọn dẹp qua phòng kí túc xá, đã là 12 giờ hơn.
"Diệp Diệp, trưa nay chúng ta đi ăn chung nhé." La Bối không ngại người lạ, trong lúc lên tiếng đã níu lấy cánh tay của Diệp Kì Trăn.
"Đúng đấy, đi ăn cùng cô chú đi, cô chú mời." Bố La mẹ La thấy cô gái một thân một mình nơi đất khách quê người, nên rất quan tâm.
"Cảm ơn cô chú, buổi chiều cháu có hẹn với bạn rồi ạ." Diệp Kì Trăn giải thích như thế.
"Vậy à, đi cùng bạn cũng tốt. Vậy cô chú đi ăn trước nhé."
Không phải Diệp Kì Trăn muốn từ chối, quả thật cô đã hẹn đi cùng bạn – bạn nối khố Đường Đường của cô. Bố Đường Đường và bố mẹ Diệp Kì Trăn làm việc ở cùng một bệnh viện, từ nhỏ hai người họ đã sống chung một khu, cấp hai cấp ba đều học chung một trường.
Năm nay Đường Đường cũng thi Đại học, nhưng Đường Đường học Đại học Y. Đại học Y khai giảng trước Đại học Z mấy hôm, cho nên Đường Đường đã tới Nam Thành từ trước. May mà Đại học Y nằm ngay cạnh Đại học Z, hai người tới thăm hỏi nhau cũng rất thuận tiện.
Không lâu sau, Diệp Kì Trăn nhận được điện thoại của Đường Đường, "Diệp Kì Trăn, cậu làm xong thủ tục nhập học chưa? Đợi mình thêm lúc nữa nhé, mình qua ngay đây."
"Làm xong rồi. Đợi cậu tới đây mình học sang năm hai rồi." Diệp Kì Trăn chặn họng đối phương. Hôm qua Đường Đường còn thề non hẹn biển nói hôm nay sẽ đi báo danh cùng cô, kết quả hôm nay Đường Đường lại nói có việc đột xuất, hơi mất thời gian, kéo dài tới tận trưa.
"Mình cũng đâu còn cách nào, môn hôm nay phải điểm danh, cũng không thể bỏ dở giữa chừng, mình không mọc cánh được." Đường Đường giải thích, sau đó ra vẻ đáng yêu nói: "Buổi chiều tớ dọn vệ sinh giúp cậu để đền tội, được chưa nào?"
Diệp Kì Trăn lại hỏi: "Bây giờ cậu qua à?"
Đường Đường: "Gặp Đường Cẩu đây này, đợi mình mười phút nữa nhé."
"Vậy thôi hai người đừng tới kí túc xá của mình nữa, gặp nhau ở nhà ăn đi." Thời tiết quá nóng, Diệp Kì Trăn cũng không muốn hai người bạn của mình phải đi thêm một đoạn đường, đi thẳng tới nhà ăn ăn trưa là được. Mà mười phút trong miệng Đường Đường ít nhất là hai mươi phút. Diệp Kì Trăn cũng không vội, nghỉ ngơi cho đỡ mệt mới rời khỏi kí túc xá.
Quãng đường từ kí túc xá Đông Viện tới nhà ăn số một phải đi qua một con đường bạch quả rất dài và rộng. Dòng người tấp nập qua lại bên dưới bóng cây. Đây có lẽ là thời gian nhộn nhịp nhất của cả ngôi trường đại học. Lúc này có thể nhìn thấy những khuôn mặt tới từ trời nam biển bắc, mang theo nụ cười trong sáng cùng mơ ước về tương lai.
Gió thổi qua ngọn cây, vang lên tiếng xào xạc, ánh mặt trời xuyên qua tán lá, chiếu xuống ánh nắng loang lổ trên mặt đường, giống như dải ngân hà ngút ngàn. Phong cảnh của Đại học Z rất đẹp, nếu không cũng không thể trở thành một trong những điểm check-in nổi tiếng nhất Nam Thành.
Diệp Kì Trăn chậm bước, nhàn nhã ngắm nhìn xung quanh. Môi trường xa lạ cũng có nghĩa là một bắt đầu hoàn toàn mới mẻ, khiến cảm giác chờ mong dâng trào trong mỗi con người. Cô nhớ tới một tháng trước kì thi, trường học tổ chức thả đèn trời cầu nguyện. Khi tất cả mọi người đều viết mong muốn thi được bao nhiêu điểm, thi đỗ trường nào trên tờ giấy nhớ, cô lại lén lút viết một câu: Trở thành người bản thân mong muốn.
Hiện tại đã lên Đại học, Diệp Kì Trăn vẫn ước như thế.
Liệu có thể trở thành hiện thực không? Diệp Kì Trăn ngẩng đầu thở ra, lạc quan mà nghĩ.
"Cháu gái, cho cô hỏi kí túc xá toà 19 ở đâu nhỉ?"
Người hỏi đường là một cô đứng tuổi, ăn mặc giản dị, trong tay còn xách rất nhiều đồ dùng sinh hoạt, có lẽ là sau khi đi mua đồ không tìm được đường quay lại.
Số thứ tự của kí túc xá được xếp từ nam tới bắc, đều có quy luật. Cảm giác phương hướng của Diệp Kì Trăn không tệ, lúc trước đã đi qua nơi này cùng đàn chị, trong đầu cũng nhớ mang máng.
"Bên kia ạ." Diệp Kì Trăn đưa tay chỉ đường. Một lát sau, cô lại cười nói: "Cô ơi, cháu tiện đường, cháu đến đó với cô nhé."
"Được được, cảm ơn cháu." Đối phương mong còn chẳng được.
Từ tòa kí túc 19 tới nhà ăn phải đi vòng, nhưng cũng không phải chuyện gì to tát. Hành động giúp đỡ người khác đơn giản như cái nhấc tay này, Diệp Kì Trăn luôn rất sẵn lòng.
Tới nhà ăn, không ngoài dự đoán của Diệp Kì Trăn, quả nhiên Đường Đường vẫn chưa tới. Bây giờ là hơn 1 giờ chiều, đã qua giờ cao điểm cơm trưa, tầng một không quá đông người. Không khí lạnh thổi ra từ máy lạnh lúc này cũng mát mẻ hơn nhiều.
Trên đường đến nhà ăn, Diệp Kì Trăn lại đổ mồ hôi, miệng lưỡi khô khốc. Cô đi tới trước máy bán hàng tự động, khẽ ngẩng đầu lên, sau đó ánh mắt chăm chú nhìn lon nước cam có ga ở hàng trên cùng. Khi chuẩn bị lấy điện thoại ra thanh toán, màn hình điện thoại bỗng hiện lên cảnh báo pin thấp dưới 1%. Hôm nay bận rộn, cũng chẳng chú ý tới pin điện thoại.
Diệp Kì Trăn phản ứng rất nhanh, ngón tay thao tác với tốc độ nhanh nhất, kết quả một giây trước khi quét mã thanh toán.
Màn hình tối đen.
Nút ấn tối đen.
Diệp Kì Trăn đứng nguyên tại chỗ, nhìn lon nước có ga ít nhất ba giây, ánh mắt u oán. Không quét mã thanh toán được, lại có cảm giác càng thêm khát. Khát tới mức mắt mũi đều phả ra khói. Cô mím nôi, nghĩ trong lòng, chắc Đường Đường sắp tới rồi nhỉ? Lát nữa cô phải bắt Đường Điềm Điềm đãi một bữa, uống hai lon một lúc mới thoả mãn.
Lúc này lại có người tới, đưa một tay ra. Phản ứng đầu tiên của Diệp Kì Trăn là người này vừa hay chọn trúng lon nước có ga bản thân cần. Phản ứng thứ hai là, tay thật đẹp, trắng trẻo thuôn dài.
Diệp Kì Trăn vô thức nhường chỗ. Trong khoảnh khắc nghiêng người, ánh mắt cô nhìn thấy khuôn mặt đối phương. Sau khi nhìn rõ, ánh mắt Diệp Kì Trăn đờ đẫn một đôi giây, không diễn tả được là có biểu cảm hay không có biểu cảm.
Thân hình đối phương cao ráo, tóc dài tới lưng, mặc chiếc váy hai dây ngập tràn hơi thở ngày hè. Rất mát mẻ, rất xinh đẹp, rất nữ thần... Ừm, nữ thần giống như cái người học cùng cấp ba.
Gặp được bạn học cấp ba ở đây, Diệp Kì Trăn không hề thấy lạ. Trường cấp ba của cô là trường chuyên, thứ không thiếu nhất chính là học sinh xuất sắc. Mỗi năm có rất nhiều học sinh thi vào Đại học Z. Theo lí mà nói, khi gặp được bạn học cũ, Diệp Kì Trăn thường sẽ tươi cười chào hỏi. Nhưng lúc này cô nhìn người trước mặt, chỉ là không nói một lời.
Ôn Dư và Diệp Kì Trăn nhìn nhau một lúc, cũng không lên tiếng.
Không khí giữa hai người dường như rơi vào im lặng.
Ôn Dư cúi đầu, sau khi quét mã thanh toán, liền khom lưng lấy lon nước có ga ra khỏi cửa lấy đồ. Sau đó lại tiếp tục nhìn Diệp Kì Trăn, rồi sau đó, đưa lon nước trong tay về phía Diệp Kì Trăn.
Diệp Kì Trăn có chút bất ngờ, đổi lại là người khác cô sẽ không bất ngờ. Nhưng Ôn Dư làm những chuyện này...
Nhìn lon nước có ga trong tay Ôn Dư, Diệp Kì Trăn không nhận, không hiểu ánh mắt như cười như không của Ôn Dư có ý gì. Khinh bỉ? Cười nhạo? Ban nãy mình thảm hại lắm sao?
Cô và Ôn Dư không phải là bạn cùng lớp, nhưng học chung một tòa nhà, không tránh khỏi cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp. Cho dù thời cấp Ba, hai người chưa từng nói với nhau một câu. Nhưng Diệp Kì Trăn biết Ôn Dư, cô biết Ôn Dư cũng biết mình. Dù sao cả khối đều đồn đại Diệp Kì Trăn lớp 12-1 và Ôn Dư lớp Mỹ thuật cùng thích một nam sinh, là quan hệ tình địch như nước với lửa.
Diệp Kì Trăn không biết những lời này được truyền đi như thế nào, cô vốn không thích nam sinh kia, càng không tranh cướp với Ôn Dư. Nhưng tin đồn lặp đi lặp lại cả nghìn lần sẽ trở nên chân thực. Cho dù cô nhảy sông Hoàng Hà cũng không thể thanh minh.
"Diệp Kì Trăn, sao không gọi điện được cho cậu thế?"
Sau lưng truyền tới âm thanh của Đường Đường, Diệp Kì Trăn quay đầu nhìn, sau đó vội vã đi qua, để lại một mình Ôn Dư đứng nguyên tại chỗ.
Lon nước lạnh có ga trong lòng bàn tay lạnh lẽo, Ôn Dư nhìn bóng lưng của Diệp Kì Trăn, mỉm cười làm như không có chuyện gì. Quả nhiên rất ghét mình. Nhưng chuyện bị người khác ghét, cô ấy cũng sớm đã quen.
"Điện thoại của mình hết pin rồi." Diệp Kì Trăn giơ trước mặt Đường Đường.
"Đó là Ôn Dư à?" Sự chú ý của Đường Đường đã thay đổi, lại nhìn ra sau lưng Diệp Kì Trăn. Đó không phải là yêu tinh nổi tiếng của trường Số 1 à?
Diệp Kì Trăn gật đầu, "Ừm."
"Cậu ta cũng học Đại học Z, cậu và cậu ta đúng là... có duyên lắm đấy." Đường Đường nhìn Diệp Kì Trăn, vô cùng nghiêm túc hỏi: "Ban nãy hai người không đánh nhau đấy chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro