Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26.

***

Sáng hôm sau, Hoàng Triết Dã cùng Phùng Giãn Huyên lái xe đến trung tâm bảo vệ trẻ em Angel để tìm gặp hai mẹ con Phàm Mỹ Mỹ.

Khi chiếc Hummer H1 vừa dừng đỗ giữa sân thì lập tức cuốn theo muôn vàn ánh nhìn non nớt từ những đứa trẻ xung quanh, bao đôi mắt tò mò xen lẫn chút gì đó háo hức.

Bên trong chiếc xe "cơ bắp " đen bóng, hai người đàn ông cao lớn đồng loạt mở cửa bước ra. Dưới ánh mặt trời, hằng hà vệt nắng như phủ bọc lấy bọn họ, sáng rực đầy cuốn hút.

Âm thanh lạo xạo khẽ vang lên mỗi khi hai người đàn ông đặt từng bước chân xuống những phiến lá rơi rụng dưới mặt đất, con đường đến phòng làm việc của viện trưởng cũng chỉ mất một đoạn ngắn, không quá khó để tìm.

"Xin hỏi, tôi giúp được gì cho hai cậu ? " Người phụ nữ ước chừng hơn năm mươi tuổi lướt mắt qua hai người đàn ông trẻ tuổi trước mặt một lượt, điềm đạm hỏi.

"Chào viện trưởng, chúng tôi tìm mẹ con bà Ariel. " Phùng Giãn Huyên không vòng vo lôi thôi, anh cất giọng vào thẳng chủ đích. Ánh mắt sắc bén không quên âm thầm đánh giá biểu cảm gương mặt người phụ nữ.

Vừa nghe đến tên Ariel thì liền ngay nét mặt người viện trưởng tái nhợt, một nét hoảng loạn vuột nhanh qua sóng mắt, nhưng rất mau bà ta đã kịp thời ẩn nhẫn mọi cảm xúc xuống, mỉm cười tiếp tục.

"Thật xin lỗi, chỗ chúng tôi không có ai tên Ariel. "

Phùng Giãn Huyên nhếch môi : "Phàm Mỹ Mỹ thì sao ? "

"Xin lỗi, cũng không có. "

"Không sao, chúng tôi sẽ tìm những đứa trẻ để hỏi. " Nụ cười trên môi Phùng Giãn Huyên lộ rõ ý vị đe dọa.

Rõ ràng Phùng Giãn Huyên đang muốn đánh vào giới hạn trong chính người viện trưởng, đem mọi dáng vẻ bình ổn, nhã nhặn ở con người bà tàn nhẫn lột sạch.

Thờ ơ nhìn cơ thể người phụ nữ run rẩy cùng khuôn mặt đầy thịnh nộ, bà ta mất khống chế đặng đứng bật dậy, hai bàn tay đập mạnh xuống bàn, cả người nhào tới đối mắt với Phùng Giãn Huyên.

"Mời hai cậu ra khỏi đây ngay. " Bà nhấn mạnh từng câu.

"Chúa sẽ không thích những kẻ nói dối đâu viện trưởng. "

Đột nhiên, ngay phía sau lưng người đàn ông họ Phùng vang lên giọng nói trầm thấp, thanh âm người này sắc bén, chẳng khác gì lưỡi dao muốn đâm xuyên người khác.

Trong khoảnh khắc giật mình run sợ, viện trưởng cố đem tầm mắt cảnh giác hướng về cánh cửa chính, nơi có một thân ảnh đang chăm chú ngắm nhìn bức tranh Thiên Chúa treo trên tường.

Khảm rõ hơn vào mắt bà ta là nhân dáng hình thang cao ráo của một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta vận một chiếc áo thun đen cổ tròn đi cùng kiểu quần regular fit jeans ton sur ton, dưới chân là đôi chukka đồng màu, toàn bộ đều.. "tối tăm ", nếu có điểm "sáng " thì ắt hẳn là chiếc blazer nâu dáng dài khoác bên ngoài. Trông phong thái đơn giản, lịch lãm ấy, đặng thật bà không dám tin anh ta lại là người nằm trong băng đảng tội phạm.

"Người luôn bao dung, tha thứ cho nhân loại. " Viện trưởng theo ánh mắt người đàn ông nghiệm đến bức tranh Thiên Chúa, thành kính nói.

Bạc môi Hoàng Triết Dã điểm vài phần lạnh lẽo : "Đúng, Người luôn tha thứ cho nhân loại, vậy bà nghĩ xem... " Anh ngừng giây lát. Mị mâu trở nên nguy hiểm, tựa hệt gã thợ săn nhắm trúng con mồi : "Người sẽ xuất hiện kịp thời để bảo vệ nhân loại vào thời điểm họ cần không ? "

Một cơn rét buốt chạy dọc khắp cơ thể bà ta.

Đứng giữa việc giữ kín tung tích mẹ con Ariel như đã hứa và việc bảo vệ đám trẻ vô tội ở đây, thực bà không biết mình nên lựa chọn ra sao ?

Bà rũ mắt, cân nhắc...

"Mẹ con Ariel sẽ chết ư ? " Người viện trưởng run run, chất giọng dần lạc đi.

"Bà yên tâm, bọn tôi chỉ lấy đồ của mình, chứ không cần mạng. " Phùng Giãn Huyên cất giọng khẳng định.

"Tôi tin tưởng được hai cậu chứ ? " Người viện trưởng nhất mực vạch rõ nghi ngại, chừng mang chút kháng cự yếu ớt trong tâm trí ra để thương lượng với hai người đàn ông nguy hiểm trước mặt.

Dù thể nào bà cũng không thể dễ dàng tin tưởng hay đặt cược tất cả mạng sống bao nhiêu con người vào tay bọn họ được.

Vì chung quy họ chẳng tốt lành gì.

Khóe môi Hoàng Triết Dã nhếch cao, tản ra một nụ cười rét buốt, anh thờ ơ ngẩng đầu đưa hắc mâu sâu thẳm cuốn lấy gương mặt thống thiết của người phụ nữ, nhàn nhạt mở miệng.

"Bà lấy đâu sự lựa chọn ? "

".... "

Phút chốc toàn thân người viện trưởng thọt run rẩy, một cỗ lạnh lẽo thẩm thấu vào tận xương tủy bà. Anh ta nói đúng, bà hoàn toàn không có sự lựa chọn nào cho riêng mình kể từ khi bọn họ xuất hiện.

Ánh mắt bà giờ đây mông lung mờ mịt hệt chừng mất đi toàn bộ điểm sáng, tất cả xung quanh trống rỗng, há chăng chỉ còn một mảng tăm tối đang cào xé trong tâm trí bà.

Viện trưởng thở dài, tư thế bà đôi phần nghiêm trang, đưa tay làm dấu thánh giá.

"Xin Người hãy bảo vệ chúng con. Amen. "

Dứt lời, bà lần lượt nhìn hai người đàn ông, nhượng bộ chêm tiếp : "Mẹ con Ariel hôm qua đã về V, còn địa chỉ cụ thể tôi không biết. "

Nhận được sự đồng thuận chỉ điểm từ người viện trưởng, Phùng Giãn Huyên rút trong túi áo ra mảnh giấy có ghi sẵn một dãy số rồi đặt trên bàn trước mặt bà ta, chậm rãi mở miệng : "Cảm ơn sự phối hợp giúp đỡ của bà, viện trưởng. Giờ bà chỉ cần liên lạc với bà Ariel, nói bà ta hãy gọi vào số này cho tôi. "

Người viện trưởng im lặng không hồi đáp, dùng cách gật đầu thay câu trả lời.

Lòng bà đầy hỗn độn..

Nhờ sự giúp đỡ của người viện trưởng, hai mẹ con Phàm Mỹ Mỹ đã trốn về V thành công, ở đây bà ta gặp lại người anh ruột Phàm Toàn của mình sau bao năm xa cách.

Nói là xa cách nhưng thực chất chỉ do bọn họ không tiện gặp mặt trực tiếp mà thôi, chứ còn liên lạc qua điện thoại thì anh em họ vẫn thường xuyên trao đổi, giúp đỡ lẫn nhau, đồng thời người góp công nhiều nhất trong việc chi vốn cho Phàm Toàn thuận lợi kinh doanh, không ai khác ngoài lão Từ.

Với sự hỗ trợ tài chính từ người "em rể " hờ, mà Phàm Toàn đã mạnh dạn tiến vào thương trường, từng bước tạo dựng nên tên tuổi, đưa công ty ông ta ngày càng phát triển.

Ở cương vị chủ tịch của một tập đoàn lớn mạnh như hiện tại thì giờ đây Phàm Toàn đã đủ khả năng bảo bọc mẹ con Phàm Mỹ Mỹ được an toàn, tránh khỏi những rắc rối không cần thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro