Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mùng năm Tết: Chúng tôi (lại) triển lãm

Đó là một ngày thư thả , khi các tiết mục thăm viếng và chúc Tết họ hàng này nọ đã xong xuôi, các nhà cũng đã hóa vàng tiễn cụ hết cả. Bọn "trẻ con" chúng tôi được phởn phơ chơi nhởi, nghĩa là tự do "ăn chơi nhảy múa" với nhau, thay vì líu ríu đi theo bố mẹ chúc Tết, hay là chạy ra chạy vào trà nước giúp Bố tiếp khách, hay là tất tưởi vào bếp phụ Mẹ làm cơm.

Nên, khi Kính rủ "sang nhà Ông Bà tớ đi", thì tôi phải hỏi lại ngay là "sang chơi hay gì đấy!". 

- Chơi chứ, nhà Ông tiễn cụ từ mùng Ba rồi, hôm nay rảnh rang rồi.

Hôm ấy, trời nắng và ấm lên nhiều. Tôi có thể xúng xính áo dài và quàng một dải khăn len mỏng. Tôi cũng không bất ngờ khi Củ Lạc tomboy của tôi lại mặc váy và điệu đà hơn một tí. Bông thì, khỏi nói. Nó mặc váy đỏ rói như bao lì xì. (Dù sao thì bọn tôi cũng đều là con gái ấy mà!).

Nhưng tôi nghĩ, cái sự điệu đà của chúng tôi cũng hợp lý, với cái khung cảnh của ngày hôm ý.

Trong khoảng sân ngập tràn nắng, ngoài cây cảnh lô nhô, là rất nhiều khung ảnh. Nhìn lướt một lượt, tôi nhận ra: Đây toàn là những bức hình Kính chụp.

- Mời các bạn tham quan triển lãm ảnh "Nụ cười". - Hắn cúi đầu. Rồi ngẩng lên, gãi đầu và cười. Có vẻ ngượng nghịu, nhưng tự tin, của người biết mình đang làm gì. 

Tôi không biết Kính đã âm thầm chụp từ bao lâu (có lẽ là suốt từ trước đến nay), và mất bao nhiêu công chọn ra từ bao nhiêu bức ảnh. Những tấm hình có Ông bà Kính cười hiền hậu, có Bà ngoại YOLO của tôi cười móm mém, có Mẹ Kính cười lấp lánh,.... có cả bác Bún riêu cười hồ hởi, có Tèo (ôm con Nhợn) cười sằng sặc, có Bông cười híp mắt, có Củ Lạc cười toe... Đó, là những nụ cười vô ưu nhất đời. Bạn có thể thấy niềm vui từ những bức hình lan vào không trung, và tan vào trong bạn.

Tôi đã không biết phải nói gì với Kính, và càng không biết nói gì nữa, khi xem đến phần cuối của "triển lãm" nơi góc sân, có một ít là những tấm hình chụp tôi. Một ít, nghĩa là không nhiều. Nhưng nhiều hơn ảnh chụp bất cứ ai trưng bày ở đó. Những tấm hình tôi chưa thấy bao giờ và mặc dù chụp tôi: Tôi thấy vừa quen quen vừa là lạ. Vụng về (như tôi nghĩ). Dịu dàng (hơn tôi nghĩ). Ngố (như tôi nghĩ). Phơi phới (ngoài sức tưởng tượng của tôi).

- Thấy chưa. - Củ Lạc hồ hởi, mà tôi thì giật mình. Nhưng (may quá) nó nói với Kính chứ không phải tôi - Tớ đã bảo sắp xếp vị trí như này là ổn. Có điều mấy cái giá này vẫn hơi cồng kềnh, lần sau nghĩ ra cái gì cho gọn gàng hơn nhỉ? Với lại, nên làm thế nào nhỉ, vẫn hơi bị chói sáng khó nhìn được nước ảnh, nếu có bóng râm thêm một tí, hay dùng chất liệu gì cho khỏi bóng...

Trong một động thái không biết là ngớ ngẩn hay khôn ngoan, dở hơi hay sáng suốt, Bông bịt miệng Củ Lạc kéo ra một góc. Để lại tôi vẫn mặt đỏ bừng và tim đập rộn ràng như trống.

                                                                    ****

Bỗng dưng, tôi muốn cầm tay Kính vô cùng. Nhưng sẽ thật là quê nếu phải thốt ra điều đó hay... tự mình cầm tay cậu. Vì thế, à, tôi bỗng dưng nghĩ ra.

- Ái chà, lạnh quá!

Tôi thổi phù phù vào tay mình, kêu khe khẽ rồi... nắm lấy tay Kính. Cả hai tay, trong tay mình. 

Vẫn cố tỏ ra tự nhiên (dù tai tôi đã nóng bừng lên), tôi tỉnh bơ:

- Èo, tay cậu cũng lạnh, chẳng ấm gì cả!

Và những định buông tay cậu, nghĩ: "Thế là đủ rồi!".

Nhưng Kính đã níu lấy tay tôi, giữ lại trong tay cậu. Mỉm cười.

Tôi thấy mình đang ở giữa rừng đào phai, mà từng cánh hoa hồng phớt đều xòe bung, nở bừng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro