Rừng cỏ tranh
Phương tố muốn ăn khoai lang nướng (chắc là tên tác giả 😂)
-------------
Trong núi mùa đông đến sớm, trường học cũng nghỉ trước thời gian. Hạ Thiên có được thời gian lớn mà dính Mạc Quan Sơn.
Chợ nằm ở huyện thành nhỏ nơi sơn ngoại, mà chỉ cần qua một đoạn thời gian tuyết rơi, đường đi trong núi liền sẽ bị tắt. Người trong thôn liền thừa dịp hiện tại thời tiết đang tốt, đi chợ sớm một chút để mua vật dụng về. Mạc Quan Sơn cũng không ngoại lệ.
Hạ Thiên đi theo Mạc Quan Sơn ngồi trên cỗ xe bò lớn, một xe người lảo đảo lắc lư hướng huyện thành mà đi. Hôm qua Mạc Quan Sơn vội vàng đi thu hoạch rau xanh cùng lúa cho mình, bận việc đến khuya muộn mới nghỉ ngơi. Sáng nay vì đi chợ nên lại khởi hành rất sớm. Hiện tại ngồi ở xe bò đi trên đường, chỉ cảm thấy mơ màng sắp ngủ. Hạ Thiên nhìn ra là hắn đang mệt, liền làm hắn dựa vào chính mình để chợp mắt một hồi. Bác gái ở bên thấy hai người bọn họ thân mật như vậy, trêu ghẹo nói
"Hạ lão sư ngươi cùng Mạc đại phu cảm tình thật đúng là tốt ha, cũng không sợ vị kia nhà ngươi một mình bơ vơ sao?"
Hạ Thiên cười cười, cũng không nói tiếp. Bác gái miệng một khi đã mở, liền không chịu yên. Lại ở một bên lải nhải
"Ai, người nọ của Hạ lão sư nhà ngươi rốt cuộc là khuê nữ nhà ai, ngươi như vậy lại cưng chiều nàng, giấu đến mức đó ha."
Những người khác cũng sinh hứng thú, mỗi người một câu dường như muốn tra đến nơi ở mà hỏi Hạ Thiên. Hạ thiên có chút quẫn bách, nhưng hắn không có trả lời đối phó bác gái và những vị đó, chỉ biết nhìn bọn họ mà xấu hổ cười cười. Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng hừ cười, hơi thở ướt nóng phun ở trên cổ Hạ Thiên, làm cho hắn có chút ngứa. Hắn cúi đầu vừa thấy, Mạc Quan Sơn vẫn dựa vào trên vai hắn nhắm mắt, nhưng từ khóe mắt cong cong có thể thấy được người này đã tỉnh.
"Tiểu trứng thối ~"
Hạ Thiên cũng cười theo, áp gần Mạc Quan Sơn nhẹ giọng nói một câu. Bác gái và người ta còn đang ríu rít nói quanh mình, Hạ Thiên nổi cơn hứng thú, cũng mở miệng cùng bọn họ nói về "vị kia" nhà mình.
"Tiểu "nữ" bạn đời kia của ta a, tính tình đáng yêu, bình thường khi thẹn thùng lên liền thích đánh ta ~"
"A......"
Mọi người kinh ngạc, Hạ lão sư như thế nào lại là tìm cái người đàn bà đanh đá. Hạ Thiên vẫn là ý cười tràn trề.
"Hắn vẫn là hay ghen, trước kia còn tự "ăn dấm chua", rồi tự mình nước mắt lưng tròng, hỏi ta có thật là thương hắn hay không"
"Thật tấm tắc, vậy mà Hạ lão sư ngươi cũng chịu nổi a."
Người khác nghe hắn kể, chỉ cảm thấy vị kia nhà hắn thật là đã không biết săn sóc lại còn đanh đá. Hạ Thiên lại lặng lẽ ngắm đôi mắt Mạc Quan Sơn, thấy mí mắt Mạc Quan Sơn khẽ run, tay đều không tự giác mà nắm chặt góc áo chính mình.
"Sao chịu không nổi, hắn rất tốt với ta, ta thương hắn, liền thích hắn đối với ta biểu lộ tính tình như vậy ~"
Mọi người không nói nên lời, Hạ Thiên tiếp tục nói
"Ta cùng hắn ở một chỗ, là muốn cưng chiều hắn, lại không phải muốn hắn hầu hạ ta ~ ta như vậy hiếm lạ hắn, hắn đánh đánh ta liền đánh đánh ta, ta vui ~"
Mọi người và bác gái không còn lời gì để nói, trong lòng đều suy nghĩ: Cái người được Hạ lão sư coi trọng, sợ là tu vài đời phúc khí.
Thấy không ai nhìn đến bọn họ, Hạ Thiên lặng lẽ nắm lấy tay Mạc Quan Sơn. Mạc Quan Sơn không giãy giụa, vẫn là nhắm hai mắt, hiện tại không còn giả bộ ngủ, chỉ là sợ nếu mở mắt ra sẽ thật xấu hổ đến mất mặt.
Ngày trước Mạc Quan Sơn đi chợ, chỉ mua ít muối cùng gia vị này nọ rồi trở về, rốt cuộc chỉ có một mình, lại không thân thích, ăn Tết đối với hắn cũng không gì đặc biệt. Lúc này lại đã khác, trong nhà nhiều thêm một cái miệng ăn, nên phải mua nhiều đồ ăn trở về. Hạ Thiên vui rạo rực đưa cho Mạc Quan Sơn mấy xâu tiền, đây là hắn tới thời điểm mang, nghĩ để ngừa cho bất cứ tình huống nào. Kết quả khi tới trường học, căn bản là không có cửa hàng, ngày thường ăn mặc đều là Mạc Quan Sơn chuẩn bị cho, hiện tại tiền này vừa lúc có thể có tác dụng.
Mạc Quan Sơn vốn dĩ không cần, mặt sau mông bị Hạ Thiên đánh vài cái, rồi bị hắn trừng mắt nói dù sao bản thân cũng không dùng nên phải nhận lấy. Hạ Thiên đi theo Mạc Quan Sơn xem hắn mua, giúp hắn mang đồ vật. Lúc trả tiền, Mạc Quan Sơn cũng không khách khí, cầm mấy xâu tiền kia mua hai con gà mái, mua vài khối thịt heo, còn mua nhiều chút để có thể dùng lâu. Nhìn trong tay còn tiền thừa, Mạc Quan Sơn lại cho Hạ Thiên đi mua đồ ăn vặt, hỏi hắn muốn ăn chút gì. Hạ Thiên xua tay, hắn chỉ lo mang đồ vật, để Mạc Quan Sơn muốn mua thứ gì liền mua thứ đó. Đột nhiên nhìn đến một cửa hàng, Hạ Thiên lại tìm Mạc Quan Sơn lấy ít tiền lẻ, một thoáng sau đã lén lút chạy đi rồi. Mạc Quan Sơn trong đầu vẫn luôn suy nghĩ còn muốn mua chút gì, cũng không quản Hạ Thiên.
Mùa đông trời tối sớm, mọi người đã mua đủ liền trở về. Về đến ngôi nhà nhỏ đang chờ bọn họ, nắng chiều đã sắp khuất sau ngọn núi. Mạc Quan Sơn đem thịt heo treo ở đầu gác bếp, sau đó dùng để chuẩn bị cơm chiều. Hạ Thiên nhìn Mạc Quan Sơn bận việc, cười tủm tỉm ngồi ở cửa phòng chờ ăn cơm......
Tháng mười hai, tuyết dày che đậy cả vùng núi, Mạc Quan Sơn cũng được rảnh rỗi, cùng Hạ Thiên mà cùng nhau tự mình ngốc tại ở trong phòng qua mùa đông. Trong phòng chậu than cháy âm ỉ, cho dù ở cửa sổ gió có lùa vào cũng ấm áp thật sự. Hạ Thiên ôm Mạc Quan Sơn ngồi ở bên bàn viết chữ.
Người trong lòng ngực trắng trắng mềm mại, còn mang theo chút mùi thảo dược. Tay Hạ Thiên ôm người có khẩn chút, trong đầu không ngừng thoát ra chút suy nghĩ làm người ta mặt đỏ. Mạc Quan Sơn chính là chuyên tâm viết tự, không có chút chú ý rằng hơi thở của Hạ Thiên ở cổ mình biến đổi, càng ngày càng nặng nề.
Hai người tuy là ở bên nhau hơn ba tháng, nhưng là cũng chỉ là vuốt ve lẫn nhau rồi thôi. Thực ra không phải Hạ Thiên không muốn làm đến cuối cùng, chỗ Mạc Quan Sơn ngày thường sẽ có người đến để được bắt mạch, hắn sợ Mạc Quan Sơn khó chịu; lại nữa chính là: Mạc Quan Sơn cho rằng vuốt ve chính là cuối cùng. Tuy nói Hạ Thiên thường ngày không biết xấu hổ, nhưng nhìn Mạc Quan Sơn một bộ dáng ngốc nghếch, thật đúng là cảm thấy không thể mở miệng dạy hắn làm chuyện này nọ...
Kỳ thật lần trước đi chợ, Hạ Thiên đã lén lút mua chút tinh dầu. Nhưng là mua trở về liền vô dụng quá. Mấy ngày nay người không bức ra ngoài được, càng làm cho tâm tưởng Hạ Thiên tính toán về những cái đó tùy ý phát sinh thêm.
"Mạc Mạc ~"
Hạ Thiên thanh âm có chút khàn khàn, lại là dựa vào tai Mạc Quan Sơn nói, nhất thời làm Mạc Quan Sơn cảm nhận được thân mình đều là tỉnh ra. Hắn dừng bút quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên, dùng ánh mắt dò hỏi hắn làm sao vậy. Này ở trong mắt Hạ Thiên lại thành câu dẫn.
Nuốt một ngụm nước miếng, Hạ Thiên không chút do dự hôn đến. Mạc Quan Sơn mặt đỏ lên, lại cũng không cự tuyệt, tiếp nhận động tác của Hạ Thiên. Chờ đến khi hắn phản ứng lại, Hạ Thiên đã đem thứ gì đó bôi lên hậu huyệt Mạc hắn, cũng không có sức lực phản kháng.
Lần đầu nhấm nháp trái cấm làm Hạ Thiên thực tủy biết vị, hắn lôi kéo Mạc Quan Sơn làm ầm ĩ cả một đêm, thẳng đến hừng đông ngày hôm sau mới buông tha người trong lòng ngực. Mạc Quan Sơn da mặt mỏng, không chịu kêu ra tiếng, nước mắt lại là ngăn không được mà chảy ra. Cuối cùng trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Đêm nay qua đi, Hạ Thiên lại trực tiếp hóa thành lang sói, không chừng đang động dục, sau đó bắt lấy Mạc Quan Sơn mà mây mưa một phen. Hai người cứ như vậy nghênh đón Tết âm lịch.
Tới rồi quá Tết âm lịch, Mạc Quan Sơn vẫn là theo tập tục quét tước một chút tổ ấm nhỏ của mình, còn dán lên câu đối, là nhờ Hạ lão sư nhà hắn viết. Hai người ở trong nhà vượt qua trừ tịch.
Ngày hôm sau, Mạc Quan Sơn sáng sớm liền lôi kéo Hạ Thiên ra cửa, đi tới rừng cỏ tranh nơi Mạc mụ mụ ở. Mang theo nụ cười, Mạc Quan Sơn lôi kéo Hạ Thiên muốn hắn sờ sờ bia mộ của mụ mụ mình. Hạ Thiên quét tuyết trên bia, trong lòng yên lặng mà cùng Mạc mụ mụ nói: Nhi tử của ngài có ta ở đây, sẽ sống rất tốt.
Mạc Quan Sơn không biết Hạ Thiên suy nghĩ cái gì, hắn chỉ là thói quen tính qua năm mới đến xem mẫu thân của mình, cũng muốn cho mẫu thân nhìn xem người mình thương, hảo phù hộ phù hộ bọn họ.
Xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro