_Bệnh_
Author: MaZhong
*Mã Trung
Edit: Pepwwppi
•
•
•
___
Chiếc cốc được đặt trở lại bàn kèm theo tiếng động khi va chạm của cốc và bàn, theo sau đó là một cơn ho do cố tình kìm nén nhưng không thành.
Son Si-woo lại liếc nhìn Park Jae-hyuk, rõ ràng hôm nay tâm trạng của anh bạn cộng sự nay có chút không tốt. Mặc dù đây là một lý do, nhưng Son Si-woo vẫn cảm thấy rằng anh đã theo dõi hắn quá thường xuyên.
Park Jae-hyuk dường như không quá chú ý đến điều này, ngay khi giao diện thất bại màu xám xịt hiện lên trên màn hình, hắn liền ngã người ra sau ghế, nhanh chóng thoát game và tắt máy tính, đứng dậy rời đi.
Hắn đi về hướng ký túc xá.
Son Si-woo đã bồn chồn trong hơn phân nửa giai đoạn sau của trò chơi. Park Jae-hyuk luôn là một tuyển thủ siêng năng, việc hắn về nghỉ sớm như thế này là điều tuyệt đối không thể xảy ra. Vì vậy, lý do quá rõ ràng, Park Jae-hyuk bị ốm và hắn đã quá mệt để có thể tiếp tục chơi game và tham gia xếp hạng đơn. Chỉ cần trong những tình huồng không quá nghiêm trọng, hắn nhất định sẽ cắn răng đánh thêm vài ván nữa , Son Si-woo rất chắc chắn điểm này. Điều này khiến anh càng thêm bất an, tự nhiên nuốt xuống cái cảm giác thát bại.
Son Si-woo không tiếp tục bấm ghép trận nữa, anh không muốn làm hỏng điểm số của mình với tâm trạng khó chịu. Sau khi suy nghĩ một lúc, anh đi đến cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới. Đường phố vắng vẻ vào một đêm mùa đông và anh là khách hàng duy nhất trong cửa hàng tiện lợi thời điểm này, Son Si-woo do dự không biết mua gì.
"Nếu bạn bị ốm, tốt hơn là bạn nên uống một ly nước nóng nhỉ..." anh tự nhủ. Trong tủ đồ uống nóng có hàng chục chai đủ màu sắc, đều là những món được ưa chuộng ở Hàn Quốc nhưng Son Si-woo vẫn chưa thể đưa ra lựa chọn nào chính xác. Anh cảm thấy xấu hổ khi phát hiện ra mình không biết Park Jae-hyuk thích uống gì. Họ thường nói chuyện rất nhiều, nói rất lâu và pha trò rất nhiều, nhưng nhìn lại, hầu hết họ nói về game. Mãi cho đến khi một số tai nạn hiếm hoi như thế này xảy ra, Son Si-woo mới chợt nhận ra rằng anh thực sự biết rất ít về Park Jae-hyuk.
Nhưng Son Si-woo biết rằng khi Park Jae-hyuk vẫn còn là thành viên trẻ nhất trong đội, các anh trai của hắn đã chăm sóc hắn rất nhiều. Thực ra Park Jae-hyuk không cố ý nhắc đến chuyện này với anh nhưng cũng không phải bí mật gì. Son Si-woo gần như có thể tưởng tượng rằng Park Jae-hyuk đang nằm trên giường, có người đang túc trực đầu giường của hắn, chạm vào cái trán nóng hổi và đôi má ửng đỏ của hắn, nói những lời dỗ dành để xoa dịu sự mệt mỏi của hắn. Anh ngay lập tức bị sốc bởi trí tưởng tượng ngớ ngẩn của mình và kiềm chế bản thân để chọn đồ uống. Anh rất khó lựa chọn, hết lần này đến lần khác nghĩ rằng có người có thể chăm sóc tốt cho Park Jae-hyuk, nhưng ngay cả chuyện nhỏ như vậy anh cũng không có chút manh mối nào, điều này khiến anh có chút hụt hẫng. Cuối cùng, anh thực sự không thể nghĩ ra nên làm gì, vì vậy anh mua tất cả những thứ vừa ý, và trở về ký túc xá với một túi chai và lon to.
Anh gõ cửa phòng Park Jae-hyuk và nghe thấy câu trả lời: "Ai đó?" Giọng nói của Park Jae-hyuk yếu ớt và Son Si-woo có thể nghe thấy rằng hắn đang rất đau khổ.
"Là tao đây. Mày... vẫn ổn chứ?"
"Không sao đâu." Park Jea-hyuk giải bày, nhưng Son Si-woo cam đoan rằng hắn đang rất mệt mỏi và khó chịu.
"Tao mang cho mày một ly nước nhé? Nếu bị ốm, mày nên uống cái gì đó nóng nóng."
"Cảm ơn, nhưng tao nghĩ bây giờ tốt hơn là tao nên tránh tiếp xúc với người khác. Lỡ như lây bị cho mày và mọi người thì sao?"
Giọng nói yếu ớt, khàn khàn trông như một bệnh nhân mong manh.
Mày vẫn còn suy nghĩ được nhiều thứ như vậy khi mày bị bệnh sao? Son Si-woo thở dài: "Vậy thì tao sẽ đặt đồ uống ở cửa của mày và mày có thể tự mình lấy nó."
Nói xong, anh đặt đồ uống xuống và gõ cửa: "Đã sẵn sàng, nhanh chóng lấy đi, hoặc là trời sẽ lạnh hơn avf mày sẽ chết cóng... "
Nói xong, anh đi sang bên kia hành lang, từ xa nhìn cánh cửa vừa đóng liền mở hé ra sau đó lại đóng lại. Sau khi tia sáng cuối cùng vụt tắt trong phòng biến mất, Son Si-woo bước tới gõ cửa lần nữa: "Không biết mày thích uống gì, cho nên tao mua bốn chai, mày có thích gì không?"
"Miễn là Si-woo mua nó, tao đều thích." Park Jae-hyuk trả lời, mặc dù Son Si-woo nghi ngờ rằng hắn đang nhìn vào đồ uống trên tay và phàn nàn rằng Son Si-woo, tao không thích nó chút nào, thực sự ngốc nghếch.
"Vậy thì tốt." Son Si-woo nói xong, trong cửa hai bên lâm vào trầm mặc. Son Si-woo không biết nên nói gì nữa, dường như những gì nên nói đã nói và những gì nên làm và anh không còn lý do gì để ở lại đây nữa. Nhưng anh vẫn không thể buông tay, anh không muốn cứ như vậy rời đi, nhưng anh cũng không thể làm gì hơn, cuối cùng, anh chỉ ngồi bên cửa, không một tiếng động.
Không ngờ một lúc sau, anh nghe thấy giọng nói của Park Jae-hyuk: "Mày còn ở đó không?"
"Vâng." Son Si-woo sửng sốt và trả lời ngay tức khắc mà không kịp suy nghĩ.
Anh nghe thấy Park Jae-hyuk nhỏ giọng phàn nàn: "Sao mày vẫn ở đây vậy chứ... Tao đã không còn là trẻ con nữa rồi."
Son Si-woo không nói nên lời. Giọng nói của Park Jae-hyuk rất gần, như thể hắn đã ở rất gần cánh cửa. Có lẽ thậm chí hắn đang đối mặt vào cửa và lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Hoặc có lẽ hắn đang ngồi dựa lưng vào cửa giống như anh và có một tấm ván không dày không mỏng ngăn cách giữa anh và hắn. Son Si-woo nghĩ như vậy, nhưng anh không dám nói gì. Anh cảm thấy có lỗi với người bệnh và muốn ở bên cạnh chăm sóc người đó, nhưng anh không thể nói ra điều đó. Mặc dù họ có một mối quan hệ tốt và dường như không có điều cấm kỵ nào khi nói đùa nhưng có vẻ như họ không thể bày tỏ những lo lắng thực sự của mình cho đối phương.
Anh đâm lại lớp phòng thủ: "Vậy là mày vẫn không di chuyển, vẫn chỉ đợi tao ở đó phải không?"
Có sự im lặng ở phía bên kia cánh cửa và Park Jae-hyuk im lặng.
Son Si-woo thừa thắng xông lên truy kích vị Xạ thủ: "Bị bệnh sao không đi ngủ mà lại đi canh cửa như vậy?"
Park Jae-hyuk tiếp tục im lặng và Son Si-woo cũng không biết phải nói gì tiếp theo. Có vẻ như lời nói nên dừng lại ở đây và họ nên rời đi rồi làm việc của mình. Nhưng anh không rời đi và anh không nghe thấy giọng nói của Park Jae-hyuk. Xung quanh lại rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau, Park Jae-hyuk lại nói: "Si-woo, mau trở về đi. Mày ở trước cửa phòng tao, hình như đã xảy ra chuyện gì kinh khủng, ngay cả tao cũng sợ hãi không dám ra ngoài đây. Đó là một vấn đề lớn— — thật ra chỉ cần ngủ và ngày mai tao sẽ ổn thôi."
"Được, vậy đi ngủ đi." Son Si-woo nói như vậy, vẫn ở nguyên tại chỗ, bên cửa cũng không có thanh âm đáp lại. Họ chỉ lắng nghe nhau và không ai di chuyển trước.
Cuối cùng, Park Jae-hyuk không khỏi nín thở: "Còn chưa rời đi sao?"
"Mày cũng không đi ngủ sao?" Son Si-woo hỏi ngược lại.
"Tao sẽ đi ngủ ngay đây." Park Jae-hyuk trả lời.
"Tao cũng sẽ rời đi." Sin Si-woo nói. Lần này, anh đã nghe thấy tiếng Park Jae-hyuk di chuyển đi.
Ngay khi Son Si-woo trở lại phòng tập, anh đã bị bao vây bởi những người đồng đội của mình. "Si-woo hyung có phải anh đi gặp Jae-hyuk hyung không?" Luôn có người muốn hỏi chuyện phiếm.
Son Si-woo đau đầu: "Mày đang suy nghĩ về điều gì mỗi ngày thế em?"
"Anh không đọc Twitter à?"
Đúng là Son Si-woo đã lâu không nhìn vào điện thoại của mình nên anh đã lấy nó ra, khi mở ra thì thấy ảnh mới của Park Jae-hyuk. Thân thể hắn thật sự quá ốm, quá yếu ớt để tham gia vào xếp hạng đơn, vậy mà vẫn cố sức chơi như vậy sao? Son Si-woo thầm mắng trong lòng.
Ngày hôm sau, Son Si-woo nghe nói Park Jae-hyuk phải về nhà nghỉ ngơi nên tranh thủ thời gian lẻn về ký túc xá. Anh gõ cửa phòng Park Jae-hyuk, không biết có ai trả lời không. Có lẽ Park Jae-hyuk đã rời đi.
Nhưng đợi một lúc, giọng nói của Park Jae-hyuk vẫn vang lên sau cánh cửa: "Ai vậy?"
"Là tao." Son Si-woo nói xong có chút thất thần, tựa hồ như vậy chạy trở về phòng tập luyện, tựa hồ cũng cảm thấy mình quá chột dạ. Mình nên nói gì đây? Nếu Park Jae-hyuk hỏi, anh nên giải thích như thế nào đây?
Quả nhiên, giọng điệu của Park Jae-hyuk trở nên bối rối: "Có chuyện gì vậy?"
"Đây, tao... nhắc mày đừng quên mang theo thứ gì đó." Son Si-woo nói lảm nhảm, lo lắng Park Jae-hyuk sẽ không tin.
Nhưng Park Jae-hyuk dường như không mảy may nghi ngờ: "Ừm, tao đã mang đồng phục của đội về nhà, nếu không có gì khác tao sẽ quay lại ngay".
Son Si-woo không cảm thấy nhẹ nhõm vì thành công. Không phải như vậy, anh không phải ở đây thúc giục hắn làm chuyện này, anh chỉ muốn hắn nghỉ ngơi thật tốt, mau chóng khỏe lại, đừng nghĩ tới những chuyện này để tạo áp lực cho bản thân. Anh nghĩ vậy và không thể nào nói ra được.
"Vậy lúc tao không có ở đây, đội tuyển giao lại cho mày hết nhé." Park Jae-hyuk cũng gõ cửa.
"Được." Son Si-woo cuối cùng hoàn hồn trả lời.
"Đừng nó với thái độ như vậy, làm tao nghi ngờ mình sắp chết rồi ấy." Park Jae-hyuk bất mãn phàn nàn.
"Rõ ràng là mày đã bắt đầu nó trước đấy!— —" Son Si-woo vặn lại: "— —Cái gì đội tuyển sẽ giao lại hết cho mày khi tao vắng mặt' nghe giống như điều mà một người sẽ nói trước khi xuống lỗ đó."
"Trả lời bằng giọng điệu như vậy còn chưa đủ." Park Jae-hyuk cố ý nén một tiếng ho nhẹ với một nụ cười: "Nhưng quên đi, tao vẫn rất cảm động khi Si-woo không muốn tao rời xa mày đó, rất nhiều. Vì vậy, hãy đợi tao trở lại nhé!"
Son Si-woo trong lòng mềm nhũn, cơ hồ muốn đáp ứng, nhưng anh vẫn là kiên trì với sự cao ngạo của mình, nói: "Ai sẽ chờ mày đây chứ?"
"Si-woo thật nhẫn tâm, sao có thể đối xử với bệnh nhân như thế này?" Park Jae-hyuk dài giọng hỏi: "Tao đang rất buồn."
"Còn có sức để cãi nhau với tao mà, mày là bệnh nhân kiểu gì vậy?" Son Si-woo tức giận nói, nhưng giọng nói nghẹn ngào của Park Jae-hyuk vẫn khiến anh không chịu nổi: "Quên đi, mày mau trở về đi."
Không ngờ, Park Jae-hyuk lập tức tiến lên một tấc: "Quả nhiên, Si-woo vẫn quan tâm tao ha."
"Tao chỉ muốn chơi thật tốt." Son Si-woo ngữ khí bình thản không có lên xuống.
"Đừng quá khắt khe nữa, Si-woo à." Park Jae-hyuk đột nhiên nói: "Tao biết Si-woo đang nghĩ gì đó."
Son Si-woo gần như sửng sốt, Park Jae-hyuk thực sự biết sao? Biết anh nghĩ gì, biết rằng những trò đùa mơ hồ thường ngày không hoàn toàn là trò đùa, hay đó chỉ là một trò đùa vô tội khác do anh quá bất cẩn? Trong lúc hấp tấp, anh buột miệng: "Mày chắc chứ, Jae-hyuk?"
Đến lượt Park Jae-hyuk im lặng.
Son Si-woo cũng làm theo, một lúc lâu sau mới nói: "Thật là, mau khỏe lại. Sắp đến có một trận đấu đấy!"
Anh nói xong liền xoay người rời đi, còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy giọng nói của Park Jae-hyuk đuổi theo sau cánh cửa không mở được: "Tao thật sự biết hết mọi chuyện rồi— —Cho nên, em hãy chờ anh trở về nhé, Si-woo à!"
___e.n.d___
Ổ mai gót, dạo này tự nhiên sa vào RuHends quá, cíu pé. OE đoá mọi ơi, lúc đầu tớ đọc không để ý, xin về dịch thì mới đọc lại và phát hiện là OE, hụ hụ.
"...Cho nên, em hãy chờ anh trở về nhé, Si-woo à!"...
Tính vẫn để xưng hô mày-tao mà câu này suy quá, tớ không nỡ🥲
Làm sao đây, bao giờ quàng tử về với công túa đây xem lại mấy cái video cũ của mn up trên tik tớ luỵ quá🥹🥹
___
Link gốc: https://archiveofourown.org/chapters/93796624?show_comments=true&view_full_work=false#comment_677929489
Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không đem bản dịch đi bất kì nơi nào. Xin cảm ơn!
___
Pepwwppi
08.08.23
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro