Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 1

Tarn khép cánh cửa sau lưng, đôi vai trĩu nặng như mang cả bầu trời sắp đổ mưa. Trong lòng cô, một cơn bão cảm xúc cuộn trào. Từng hình ảnh về Bungah lướt qua tâm trí, đặc biệt là ánh mắt đượm buồn, như một lưỡi dao cứa sâu vào trái tim Tarn. Ánh mắt ấy không chỉ là sự đau đớn mà còn là lời cầu xin câm lặng: "Đừng bỏ tôi." Nhưng cô vẫn chọn ra đi.

Lý trí của Tarn không ngừng gào thét rằng đó là điều đúng đắn. Bungah là mẹ của Yo, người yêu cũ của cô – một ranh giới mà cô không được phép vượt qua. Nhưng làm sao Tarn có thể dập tắt ngọn lửa trong tim mình? Làm sao cô có thể ép buộc bản thân ngừng yêu Bungah, người phụ nữ vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ đến mức khiến cô bất lực trong chính cảm xúc của mình?

Trời bắt đầu đổ mưa khi Tarn bước ra khỏi phòng trọ. Những hạt mưa lạnh buốt như đang hoà vào dòng nước mắt của cô. Tarn không quay đầu lại, nhưng mỗi bước chân nặng nề như đẩy cô sâu vào vực thẳm của sự cô đơn. Trên con đường dài tối đen, Tarn không chỉ để lại Bungah mà còn cả một phần trái tim cô.

Trong căn phòng lạnh lẽo của biệt thự, Bungah ngồi bó gối trên chiếc giường trống trải. Ánh đèn mờ nhạt chẳng thể soi rọi được bóng tối trong lòng chị. Tarn đi rồi, mang theo tất cả niềm hy vọng, sự an ủi mà Bungah từng có. Đối với người phụ nữ đã từng chịu đựng sự phản bội từ chồng, cảm giác bị bỏ rơi lần này còn cay đắng hơn. Bởi Bungah biết, Tarn không chỉ là một người đi qua cuộc đời mình mà Tarn là người chị đã lỡ trao trọn trái tim yêu.

Chị từng tự nhủ rằng tình cảm này không đúng. Nhưng trái tim vốn chẳng biết nghe lời, và Bungah đã để mặc bản thân rơi vào tình yêu cấm kỵ. Mỗi khoảnh khắc bên Tarn giống như những giọt mật ngọt ngào giữa sa mạc khô cằn của cuộc đời chị. Nhưng giờ đây, những ký ức đẹp ấy chỉ khiến nỗi đau thêm sâu.

Cả đêm, Bungah trằn trọc không yên. Những hình ảnh của Tarn hiện lên trong đầu chị, từ nụ cười ngây ngô, ánh mắt rạng ngời cho đến những lần Tarn cẩn thận kéo chăn cho chị mỗi khi ngủ. Chị nhớ những buổi tối hai người trò chuyện bên ánh nến, những khi bàn tay Tarn chạm khẽ vào chị mà không cần lời nói. Bungah tự hỏi, liệu Tarn có biết rằng cô chính là người đầu tiên khiến Bungah cảm thấy mình được yêu thương trọn vẹn sau quá nhiều tổn thương hay không?

Nhưng dù có yêu đến đâu, Bungah cũng không thể níu giữ một người đã chọn rời đi.

Ở một góc nhỏ trong thành phố, Tarn cũng chẳng khá hơn. Cô ngồi lặng lẽ bên khung cửa sổ, nhìn những hạt mưa trút xuống mặt đất lạnh lẽo. Mỗi giây phút trôi qua đều như kim châm vào lòng cô. Tarn đã từng nghĩ rằng rời xa Bungah là cách tốt nhất để bảo vệ cả hai. Nhưng giờ đây, cô nhận ra rằng quyết định đó chỉ khiến nỗi đau thêm sâu.

Tarn cố gắng lao vào công việc, nhưng chẳng thể tập trung. Cô tự lừa dối bản thân rằng thời gian sẽ làm dịu đi mọi thứ. Nhưng trái tim cô dường như có ý chí riêng – nó phản bội lại lý trí của cô, gọi tên Bungah không ngừng.

Những đêm không ngủ, Tarn bắt đầu tự vấn bản thân. Liệu tình yêu của cô dành cho Bungah thực sự là một tội lỗi? Hay nó chỉ đơn giản là điều mà trái tim cô không thể phủ nhận?

Những ngày dài đằng đẵng trôi qua. Bungah cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mọi người, nhưng khi đêm về, chị vẫn là người phụ nữ yếu đuối, ôm lấy nỗi đau không thể xoa dịu. Trái tim dằn vặt giữa hai thái cực muốn tha thứ cho Tarn và muốn bảo vệ chính mình khỏi thêm một lần tổn thương.

Một buổi tối mưa tầm tã, Tarn không thể chịu đựng thêm. Cô biết rằng mình phải làm điều gì đó, bất kể Bungah có từ chối cô bao nhiêu lần. Với trái tim đầy quyết tâm, Tarn đứng trước cửa nhà Bungah. Mưa ướt đẫm người, Tarn nhấn chuông.

Khi cánh cửa mở ra, Bungah xuất hiện. Khuôn mặt chị lạnh lùng, ánh mắt không còn chút dịu dàng nào dành cho Tarn.

- Cô còn đến đây làm gì?

- Em xin lỗi, chị Bungah. Em biết em đã sai. Em không đáng được chị tha thứ, nhưng em không thể sống mà không có chị. Xin chị... hãy cho em một cơ hội.

- Chẳng phải cô đã quyết định rời bỏ tôi. Cô còn muốn gì nữa?

Tarn nói, đôi mắt ngấn nước, trái tim trần trụi trước mặt Bungah.

- Em muốn sửa chữa lỗi lầm. Em muốn chúng ta bắt đầu lại từ đầu.

Câu trả lời của Bungah là một sự im lặng kéo dài. Chị nhìn Tarn qua làn nước mưa. Đã có lúc, chị tin rằng Tarn sẽ không bao giờ rời xa mình. Nhưng cũng chính Tarn khiến niềm tin ấy đã bị rạn nứt. Cuối cùng, chị lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy cương quyết:

- Cô về đi. Tôi không muốn bị tổn thương lần nữa.

Tarn lặng người. Cô biết mình không thể ép buộc Bungah, nhưng cô cũng không thể từ bỏ. Tarn nhìn Bungah lần cuối, đôi mắt chất chứa tình yêu và hy vọng.

- Em sẽ chờ. Chờ đến khi chị tin em một lần nữa.

Khi Tarn khuất dạng trong màn mưa, Bungah đứng lặng người trước cửa. Trái tim như bị bóp nghẹt, nhưng đồng thời, một tia hy vọng nhỏ nhoi cũng bắt đầu nhen nhóm.

Đêm đó, cả hai người đều không ngủ. Họ nằm một mình, mỗi người một nơi, nhưng cùng nghĩ về nhau. Trên tất cả, họ biết rằng tình yêu này chưa kết thúc – nó chỉ mới bắt đầu lại từ những nỗi đau.
_______________

Tarn ngồi lặng lẽ trong căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng nhạt bao phủ lấy cô cùng những nỗi niềm chưa thể nguôi ngoai. Căn phòng tràn ngập mùi thơm từ tách trà nóng đặt trên bàn, nhưng tâm trí của cô thì lạnh lẽo, ám ảnh bởi hình ảnh của Bungah. Đôi mắt lạnh lùng của Bungah tối hôm đó vẫn cứ hiện lên như một vết cắt không thể lành. Tarn tự hỏi, liệu mình đã sai lầm đến mức không còn đường quay lại? Tình yêu dành cho Bungah chưa bao giờ bị lung lay, dù những quyết định ngu ngốc của cô trước đây đã vô tình tạo nên bức tường chắn giữa họ. Nhưng sự im lặng của Bungah chính là câu trả lời đau đớn nhất. Chị ấy không chỉ giận, mà có lẽ còn mất đi chút lòng tin ít ỏi dành cho cô.

Tarn thở dài, nhìn vào màn hình điện thoại. Cô đã gửi hàng chục tin nhắn, gọi không biết bao nhiêu cuộc, nhưng tất cả đều bị phớt lờ. Những dòng chữ trong phần tin nhắn gửi đi vẫn nằm nguyên ở đó, không hề có dấu hiệu được xem. Cánh cửa nhà Bungah cũng đóng chặt, như thể ngăn cách giữa họ là một thế giới không thể bước qua.

"Chị Bungah... Em biết chị giận em, nhưng làm ơn, đừng phớt lờ em thế này. Em chỉ muốn biết chị ổn thôi..." Tarn gõ thêm một tin nhắn khác.

Nhưng khi tay cô vừa nhấn nút gửi, Tarn biết rõ rằng mình sẽ lại nhận được sự im lặng.

Hai ngày sau, khi Tarn đang chán nản đi làm thì điện thoại bất ngờ rung lên. Nhìn thấy số của Yo hiện trên màn hình, trái tim cô như ngừng đập. Yo hiếm khi gọi cho cô, đặc biệt là trong khoảng thời gian họ giữ khoảng cách vì chuyện của cô và Bungah.

Tarn nhấc máy, giọng Yo vang lên đầu dây, lo lắng đến mức khó nhận ra.

"Tarn, mẹ Yo bệnh rồi. Yo không biết làm sao nữa."

Yo không nói rõ Bungah bị bệnh gì, nhưng chỉ cần nghe tin, cả thế giới của Tarn dường như đảo lộn.

"Bệnh? Chị ấy bị làm sao? Nặng không? Yo, anh có gọi bác sĩ chưa?"

Yo thở dài, giọng đầy bất lực: "Mẹ Yo không chịu đi khám, cũng không chịu uống thuốc. Cứ nằm trên giường cả ngày, không ăn uống gì. Yo thật sự không biết phải làm thế nào nữa. Tarn, Yo nghĩ em nên ghé qua một chút."

"Em sẽ đến ngay." Không chần chừ, Tarn lập tức rời khỏi văn phòng, phóng xe đến nhà Bungah.

Đứng trước căn nhà quen thuộc, nơi từng là nơi ấm áp nhất của cô, giờ đây chỉ còn lại sự lạnh lẽo. Tarn nhấn chuông cửa, nhưng người mở không phải Bungah mà là bà giúp việc lớn tuổi của gia đình.

Ánh mắt bà ấy lộ rõ vẻ do dự. "Cô Tarn... Bà chủ không muốn gặp cô."

Tarn cảm thấy lòng mình như bị xé nát. "Làm ơn, chỉ vài phút thôi. Tôi muốn chăm sóc chị ấy. Chị ấy đang bệnh mà, tôi không thể đứng yên nhìn chị ấy như vậy."

Bà giúp việc khẽ lắc đầu, giọng nói đầy tiếc nuối: "Cô Tarn, bà chủ dặn kỹ rằng không muốn gặp cô. Xin cô hãy về đi."

Lần này, cánh cửa không khép lại một cách vội vàng, nhưng Tarn vẫn cảm thấy nó như sập vào trái tim mình. Cô đứng lặng một lúc lâu, cảm giác bất lực tràn ngập.

Cả đêm hôm đó, Tarn ngồi trong phòng, đầu óc quay cuồng với những suy nghĩ. Cô không thể bỏ cuộc. Bungah đang cần cô, dù chị ấy không thừa nhận điều đó.

Sáng hôm sau, Tarn viết một lá thư, từng chữ được viết ra với tất cả tình cảm chân thành nhất. Trong thư, Tarn xin lỗi vì những gì mình đã làm, vì đã làm tổn thương Bungah và vì đã không ở bên cạnh chị khi chị cần cô nhất.

Cô để lá thư lại trước cổng nhà Bungah, hy vọng nó sẽ đến được tay người cô yêu.

Nhưng những ngày sau đó, vẫn không có hồi âm. Không một tin nhắn, không một cuộc gọi, thậm chí không có dấu hiệu nào cho thấy Bungah đã đọc thư của cô.

Tarn bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng. Cô biết Bungah cần thời gian, nhưng sự im lặng kéo dài này giống như một lời từ chối âm thầm nhưng rõ ràng.

Trong khi đó, Bungah mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Chị không bệnh nặng, nhưng sự suy sụp tinh thần sau những tổn thương từ Tarn đã khiến cơ thể yếu đi trông thấy.

Lá thư của Tarn nằm trên bàn, được bà giúp việc mang vào từ hôm trước. Bungah nhìn nó một lúc lâu, cuối cùng cũng mở ra đọc.

Từng câu chữ của Tarn khiến trái tim Bungah rung động. Nhưng chị không thể dễ dàng quên đi những tổn thương cũ. Tình yêu của họ, dù sâu sắc, cũng không thể xóa nhòa những vết sẹo trong lòng chị.

Một tuần sau, khi sức khỏe của Bungah khá hơn đôi chút, chị quyết định gặp Tarn. Nhưng đây không phải là sự tha thứ, mà là để cả hai có một cuộc trò chuyện rõ ràng.

Yo nhắn tin cho Tarn, báo rằng mẹ anh muốn gặp cô.

Khi Tarn đứng trước cửa nhà Bungah lần nữa, tay cô run lên. Cánh cửa mở ra, và Bungah xuất hiện, ánh mắt dịu hơn nhưng vẫn lạnh lùng.

"Vào đi," Bungah nói, giọng nói khiến Tarn vừa mừng vừa lo lắng.

Tarn bước vào, cố giữ bình tĩnh. Bungah ngồi xuống ghế, nhìn Tarn một lúc lâu trước khi lên tiếng:

"Tôi đã đọc thư của cô. Tôi cũng biết những gì cô đã cố gắng trong thời gian qua. Nhưng Tarn, cô nghĩ ... chỉ cần làm như vậy là có thể khiến gương vỡ lại lành sao?"

Tarn cúi đầu, giọng nói khẽ run: "Em không mong chị tha thứ ngay. Em chỉ muốn chị biết rằng em thật lòng hối hận và em sẵn sàng làm mọi thứ để chuộc lại lỗi lầm."

Bungah nhìn Tarn một lúc lâu, ánh mắt chất chứa nhiều cảm xúc: "Tarn, tôi không thể hứa gì cả. Nhưng nếu cô thực sự muốn sửa sai, cô phải chứng minh bằng hành động. Tôi không cần những lời nói hay những món quà. Tôi cần thấy sự thay đổi từ cô."

Tarn gật đầu, ánh mắt kiên định. "Chỉ cần chị cho em cơ hội, em sẽ làm tất cả để chị có thể tin tưởng em lần nữa."

Bungah thở dài, đứng dậy. "Được rồi, về đi."

Tarn rời khỏi nhà Bungah với một tia hy vọng nhỏ nhoi, nhưng đủ để cô tiếp tục cố gắng.

Ngoài kia, cơn gió lạnh đầu mùa như thì thầm những lời nhắc nhở rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng. Nhưng Tarn biết rằng nếu trái tim cô vẫn hướng về Bungah, không điều gì có thể khiến cô bỏ cuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro