6
vài ngày sau tin vui liền đến với park jaehyuk, son siwoo đã đi học trở lại. dù vẫn còn băng bó một vài chỗ nhưng vẫn có thể đi lại được, tinh thần cũng không có gì thay đổi. ngắm nhìn son siwoo từ dưới sân trường tập tễnh đi lên, tảng đá trên ngực hắn cuối cùng đã được bỏ xuống một phần. son siwoo vẫn hoàn toàn không có gì, vậy là tốt lắm rồi.
nhưng sau đó park jaehyuk liền cảm thấy không vui nổi. hắn không có dũng khí đối mặt với siwoo, một chút cũng không. sau những gì đã gây ra, hắn còn có thể xuất hiện trước mặt em nữa hay sao? liệu còn cơ hội lần thứ hai dành cho hắn?
thế là sau ngày đi học trở lại hôm đó, qua những ngày sau, hộc bàn của son siwoo luôn xuất hiện một hộp sữa dâu và một ít bánh quy. park jaehyuk hiện không thể gặp em nên đành nhờ người đem vào.
mà siwoo làm sao không biết đây là ai đưa tới. nghĩ tới lại cảm thấy đau đầu. nếu hỏi em còn yêu park jaehyuk không thì son siwoo xin phép được trả lời là có. nhưng nếu hỏi qua tất cả mọi chuyện, em tha thứ cho hắn không thì chắc chắn là không thể. ngay từ lúc biết toàn bộ sự thật, siwoo cảm thấy mình chẳng khác nào là trò đùa trong mắt hắn, mặc cho park jaehyuk vờn qua vờn lại như thú vui mà không biết cái đách gì. mọi niềm tin mà em trao cho hắn từ trước đến giờ đều đã sụp đổ, để lại sự căm ghét đến tột cùng.
nhìn hộp sữa dâu với túi bánh kia, son siwoo không ngần ngại mà xách nó ra hành lang, không nói lời nào mà vứt thằng vào thùng rác, không thèm nhìn lại mà đi thẳng vào lớp. son siwoo biết jaehyuk nhất định có thể thấy được điều này. để cho hắn biết, so với những buổi sáng em dậy chuẩn bị cơm trưa cho hắn thì mấy thứ này chẳng ra cái ôn gì cả.
nhưng ngoài dự tính rằng ngày mai park jaehyuk liền bỏ cuộc, hắn vẫn chăm chỉ đều đều đưa đồ ăn vào hộc bàn của siwoo, mặc dù lần nào cũng như lần này, vứt chứ không ăn. đến siwoo cũng có chút bất ngờ, theo cái tính của park thiếu gia thì sau lần bẽ mặt hôm đó thì hắn phải tức giận rồi mặc kệ luôn mới phải. xem ra cũng kiên trì đó chứ. nhưng không có nghĩa là son siwoo sẽ cảm động rồi lại "tớ sẽ tha thứ cho cậu.", mơ.
_
park jaehyuk chú ý đến một bài viết nổi bật ẩn danh trên trang diễn đàn trường. một bài viết khá dài, bên dưới là một đường link dẫn đến một đoạn clip.
đại khái trong bài viết đã nói rằng đã phát hiện ra bí mật của "trùm trường", không ai khác là park jaehyuk. người ẩn danh kia đã viết sự thật rằng "trùm trường" park jaehyuk hiện đang có mối quan hệ mập mờ với son siwoo lớp cạnh và cũng chính là người đã đứng sau ra tay bắt nạt cậu bạn kia trong suốt thời gian qua. trong đoạn clip kia được quay dưới góc nhìn kín, chất lượng khá kém, cảnh quay chính là trong nhà vệ sinh ngày hôm đó. dù video chất lượng không cao nhưng vẫn có thể nhìn rõ người bước vào là park jaehyuk và người nằm dưới sàn là siwoo, hắn vẫn có thể nghe loáng thoáng vài âm thanh, chính là cuộc trò chuyện của cả hai ngày hôm đó. ngoài ra, vài bài đăng sau đó còn bắt lại nhiều cảnh thân mật cười nói của hắn và em. dường như điều được kẻ nào đó lén lút phía sau bắt trọn được.
park jaehyuk nhìn chăm chú vào màn hình, bài đăng đã trở nên hot hơn bao giờ dù chỉ đăng mấy giờ trước, bên dưới là lên hàng trăm loạt bình luận hiếu kỳ của các học sinh trong trường. vẻ mặt hắn không biểu lộ cảm xúc gì lớn lao, một tên hèn hạ lấp ló sau cái tên "ẩn danh" rồi muốn săm soi chuyện riêng tư của người khác, dơ bẩn đến nỗi park jaehyuk không muốn động tay đến.
không muốn để tâm.
park jaehyuk thoát khỏi trang, chuyển sang ứng dụng nhắn tin, người nhận là son siwoo.
"việc bạn vứt đi đồ ăn không làm tôi bỏ cuộc hay tức giận đâu. thứ tôi quan tâm là sức khỏe của bạn, siwoo. đừng bỏ bữa nhé!"
park jaehyuk biết em ghét hắn lắm. một tên điên khùng, bạo lực, chơi đùa với người khác. đối với hành động phũ phàng của siwoo, park jaehyuk còn cảm thấy quá nhẹ nhàng. hắn đã từng có suy nghĩ, có lẽ giữa hắn và son siwoo không nên có một loại quan hệ nào nữa, đến với hắn, hắn không cho em được cái gì gọi là tình yêu cả. không dính líu tới park jaehyuk là điều tốt nhất dành cho siwoo. nhưng hắn nhận ra mình không thể quên được em. so với việc nhắm mắt làm ngơ như không biết, park jaehyuk lại muốn làm một cái gì đó dành cho em. chỉ muốn thế, sự hối hận của một tên tồi tệ.
thế nhưng mọi thứ không thật sự êm đềm như hắn tưởng.
buổi sáng, park jaehyuk đến lớp với tâm trạng hết sức bình thường. khi vừa bước vào lớp, mọi ánh mắt của tất cả liền chỉa thẳng vào hắn. lần này khác với những lần khác, ánh mắt của họ lần này đủ mọi loại cảm xúc. gứng thú xem chuyện vui, khinh bỉ, ghét bỏ, bất ngờ, phức tạp. park jaehyuk bước vào chỗ ngồi, cảm nhận trước mặt có hàng trăm cây giáo đang chỉa thẳng vào. cho đến tận khi tiếng chuông trường vang lên, tất cả mọi thứ mới trở lại vẻ bình thường. park jaehyuk không hiểu, lại càng không muốn để tâm.
park jaehyuk đã vô tình gặp được siwoo trên hành lang trường, trên tay một xấp giấy, em có vẻ đang đến phòng giáo viên để nộp bài tập cho chủ nhiệm. ngay khi thấy park jaehyuk, cả người em có chút khựng lại, nhưng ngay sau đó liền trở lại bình thường, siwoo mặt không cảm xúc muốn đi qua hắn, coi như không quen biết.
park jaehyuk chợt nắm lấy cổ tay nhỏ gầy kia. nhìn thấy từng miếng băng gạt vẫn còn dán trắng trên tay em, trong lòng hắn lại dấy lên sự chua xót không thôi. những vết thương này, đối với tư cách là người yêu, park jaehyuk nên tìm kẻ đã đánh em để xử lí. nhưng đằng này, kẻ đã gây ra những vết thương trên người siwoo lại chính là hắn.
park jaehyuk cũng muốn tự đấm chính mình.
"công chúa.", park jaehyuk cất giọng gọi.
"ai là công chúa của cậu? buông ra!", son siwoo có chút khó chịu, rút tay muốn rời khỏi đây.
"đã...ổn hơn chưa? vết thương ấy..."
"ổn, đại ca park jaehyuk không cần lo."
"nhờ ơn cậu mà tôi xém có vé đi gặp ông bà rồi, còn không thì có vé để ngồi xe lăn. quý hoá lắm."
son siwoo nghe hắn hỏi thì cười chua chát. cái dáng vẻ quan tâm lo lắng đấy là sao đây? đừng có hỏi thăm như rằng hắn không liên quan gì đến. vết thương đã không còn chảy máu, nhưng bất giác lại cảm thấy đau đớn không thể tả. em không biết nỗi đau của nó hay ở tim đau hơn.
"đừng nói như thế, siwoo."
"tôi biết tôi không có tư cách để xin lỗi thêm một lần nào nữa. chỉ là..."
"tôi muốn bù đắp cho cậu thôi."
"không cần.", son siwoo từ chối thẳng thừng.
"nhưng..."
park jaehyuk nắm lấy tay siwoo, còn đang định nói thêm gì đó nhưng đã bị siwoo lớn tiếng cắt ngang.
"mẹ nó, tự giữ lấy rồi tự thẩm trong đầu mình đi. không có cậu tôi vẫn sống tốt chán. ok?"
"xin cậu, đừng có mang đau khổ đến cho người khác nữa."
"cảm ơn và không hẹn gặp lại."
"siwoo–"
"tiền bối!"
park jaehyuk một lần nữa bị cắt ngang bởi một chàng thiếu niên, cậu ta từ phía sau đi đến vỗ vào vai siwoo, trên môi vẫn giữ nụ cười nhẹ.
"dohyeon? sao em ở đây?", siwoo quay sang nhìn cậu, trông có vẻ khá thân thiết.
"em sang lớp tìm anh mà không thấy đâu, hoá ra anh ở đây."
"mà đây...", park dohyeon bây giờ mới nhìn người đứng trước mắt.
"chắc là tiền bối park jaehyuk nhỉ?"
sao hắn cảm thấy thằng nhóc này có vẻ không thiện chí mấy nhỉ?
park jaehyuk gật gật đầu, không có ý muốn làm quen. tên nhóc này có vẻ là người quen của son siwoo. cái tay? từ nãy đến giờ cái tay choàng qua cổ siwoo vẫn không chịu buông ra. cảm giác giống như là...không cho hắn tiến thêm một bước nữa?
"tiền bối siwoo, chúng ta đi ăn nhé?"
"gọi anh là được rồi."
rồi park dohyeon nhìn xuống cánh tay siwoo vẫn còn đang bị park jaehyuk nắm lấy, không nói gì. son siwoo biết tình thế trước mắt có chút ngượng ngùng.
"đi thôi, dohyeon."
nói rồi son siwoo vùng khỏi tay hắn, quay người rời đi. từ đầu đế cuối, ánh mắt vẫn không dừng trên người park jaehyuk quá ba giây.
son siwoo đã rời đi một lúc nhưng jaehyuk vẫn đứng đó, nhìn về dãy hành lang xa xăm phía trước. park jaehyuk cảm thấy mờ mịt, khó chịu cùng cực. là lỗi hắn, hắn biết. siwoo ghét hắn, hắn biết. nhưng park jaehyuk không có quyền phản bác, không có quyền cho bản thân một cái lí do để đáp lại. nhưng khi thấy siwoo đi cạnh một người khác, park jaehyuk lại thấy bực bội vô cùng nhưng nghĩ lại, hắn cảm thấy lại trông rất hợp nhau. phải rồi, khi ở cạnh hắn mới có một son siwoo đau khổ. bên ngoài kia rõ ràng còn rất nhiều thứ tốt đẹp dành cho em. hắn không cho siwoo của hắn cái gì cả.
phải chăng là nghiệp chướng?
park jaehyuk quay trở lại lớp với gương mặt sa sầm, lướt qua đám bạn học cùng lớp mà không chú ý đến những ánh mắt đang đợi kịch vui của những người trong lớp. khi bước đến bàn học, park jaehyuk mới nhận ra sự khác biệt trước và sau khi hắn ra khỏi lớp.
"đồ đồng tính bệnh hoạn."
park jaehyuk nhíu mày nhìn hàng chữ nổi bật được viết bằng phấn to tướng trên bàn. trò của đứa nào đây? hắn ngước lên nhìn một loạt trong lớp. bọn họ khi thấy gương mặt nhăn nhó của hắn thì vờ tránh né như không phải chuyện của mình.
"đứa nào làm?", park jaehyuk gằn giọng nói.
không ai trả lời.
hah?
chữ "bệnh hoạn" kia dường như đã chọc trúng chỗ đau của hắn. park jaehyuk cực kì ghét hai chữ đấy. ngay cái lúc câu nói ấy phát ra từ miệng của người bố thân thương của mình, hắn đã đau đớn biết chừng nào. không ngờ, có một ngày điều nhạy cảm ấy lại một lần nữa được phơi bày ra, một lần nữa chọc ngoáy vào vết thương đã thành sẹo, khiến nó bong tróc, chảy máu.
là do tên khốn đăng bài ngày hôm trước.
"không ai trả lời?"
vẫn im lặng.
"đừng để tao biết được là đứa nào làm, không thì chúng mày chết chắc."
.
park jaehyuk đã nghĩ vài câu đe doạ thế là xong chuyện, nhưng không.
dường như việc trêu chọc trực diện trước mắt park jaehyuk là điều bất khả thi. dù có ghét đến mức nào thì cũng phải thừa nhận rằng jaehyuk đánh nhau rất giỏi, không phải tự nhiên mà trong suốt mấy năm cấp ba qua cái danh trùm trường ấy không bị lung lay đâu chứ. nên đã tẩy chay hắn bằng cách tấn công vào tâm lý bằng những câu nói nặng nề như thế này.
qua những ngày hôm sau, được nước làm tới. tần suất những câu chửi rủa ngày càng nhiều, độ nặng nề cũng ngày càng tăng hơn. họ chửi park jaehyuk là tên bệnh hoạn, tên bắt nạt, đồ không có tình người chỉ biết chèn ép người khác. khoảng thời gian này, hầu như rất ít ai ủng hộ cho tình yêu đồng giới, những suy nghĩ cổ hủ, định kiến ngày xưa vẫn còn mạnh mẽ tồn tại. lúc trước do chỉ là tin đồn nên vẫn chưa ai chắc chắn park jaehyuk và son siwoo quen nhau. nhưng qua đoạn clip kia thì mọi thứ đã được làm rõ, park jaehyuk chính xác đã có mối quan hệ lớn với siwoo. Giờ đây đã được coi là công kích có chủ đích.
trong đó có một câu nhỏ nằm ở trên góc bàn như thế này.
"đồ.không.có.mẹ."
rầm!
park jaehyuk đạp đổ cái bàn trước sự chứng kiến của mọi người. tay hắn nắm chặt thành quyền, gân xanh in hằn nổi lên trên trán.
"con mẹ chúng mày!"
"giỏi thì ra đây nói chuyện với tao chứ đừng có ở đó ghi bậy ghi bạ lên đây, bọn ngu ạ."
"đủ rồi park jaehyuk, thầy sắp lên rồi đó."
một tên đeo mắt kính đứng dậy nói, giọng điệu trông rất chán nản, khinh thường nhìn hắn. đó là lớp trưởng.
"vậy mày là đứa làm mấy cái trò này à?", park jaehyuk hướng ánh mắt đục ngầu nhìn tên mắt kính.
"không không. đâu chỉ riêng tao không nhìn ra, ai cũng biết mà."
"rằng mày quen thằng lớp D kia.", tên lớp trưởng vừa nói vừa phẩy tay.
"thì sao? là việc của tụi mày?"
"không có chuyện gì làm thì lo mà học hành đi. hạng hai à."
"mày-"
tên lớp trưởng tức giận, trừng mắt nhìn hắn. tuy park jaehyuk đánh nhau là thế nhưng kiến thức hắn rất vững, hầu như lần nào điểm số cũng cao nhất lớp, khiến cho các thầy cô không biết giải quyết như thế nào, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ một tràn tội trạng kia của hắn.
"thôi đi park jaehyuk! mày biết là mấy đứa yêu con trai như mày thì chẳng ra gì cả."
"bọn đồng tính như mày thì bị chửi là đáng. tụi tao chỉ là đang thay mặt cho định kiến xã hội để trừng trị mày thôi. mày bước ra ngoài kia không chừng bị đánh chết đấy chứ.", một tên khác đứng dậy nói, mặt thách thức nhìn hắn.
"trước khi tao chết cũng sẽ kéo mày theo, thằng chó."
không xong rồi, park jaehyuk mất kiểm soát!
sau đó là một trận hỗn loạn chưa từng thấy, park jaehyuk nói xong liền lao vào đánh tên kia ra bã. mọi người liền chạy đến can ngăn, la hét ầm ĩ. tên đó không thể tránh thoát chỉ có thể nằm đó để park jaehyuk đè xuống mặt sức đấm.
"nói nữa đi? vừa nãy mày nói cái gì?"
"ai bệnh hoạn? ai chết? mày nói lại đi? tao tha thiết được nghe mày nói đấy."
park jaehyuk mỗi lần nói là mỗi một lần giáng xuống mặt tên kia một cú đấm. chưa bao giờ hắn mất bình tĩnh như bây giờ. dù mang tiếng là đầu gấu chuyên đánh nhau nhưng từ trước đến nay park jaehyuk chỉ thật sự tệ nạn sau bóng tối, chưa lần nào hắn đánh nhau trong lớp học như bây giờ. lần này là hắn đã cực kì tức giận, ngay lúc cái mồm của tên kia phun ra những từ ngữ bần hèn thì trong đầu park jaehyuk chỉ có một ý niệm.
đấm cho nó ra bã!
mà như được buff sức mạnh, cả lớp xúm lại kéo park jaehyuk ra nhưng không tài nào kéo nổi. tên lớp trưởng chạy đến hốt hoảng muốn kéo jaehyuk ra thì ăn ngay một đá của hắn mà vật vã khuỵu xuống, đau đến ứa nước mắt. mãi cho đến khi giáo viên chạy đến can ngăn thì mới ngưng được trận hỗn loạn.
trước lời chất vấn của giáo viên, park jaehyuk không nói lời nào xách cặp bước ra khỏi lớp. bỏ mặc đống hậu quả phía sau cho chủ nhiệm lo liệu.
park jaehyuk bước dọc trên dãy hành lang, tất cả mọi người đều cười nói vui vẻ, duy chỉ có hắn là tâm trạng tệ đến mức âm. đây là lần đầu hắn được trải nghiệm cái gọi là bắt nạt, tẩy chay của học sinh. so với việc bạo lực thể xác, bắt chay bằng ngôn từ như thế này cảm giác còn đau đớn khó chịu hơn gấp ngàn lần. bỗng park jaehyuk nhớ đến son siwoo, lúc trước em cũng phải chịu hoàn cảnh như thế, không chỉ một lần mà là thường xuyên. hắn cảm thấy lo lắng, jaehyuk thì không nói, hắn sợ rằng sẽ làm liên lụy đến siwoo. trước bóng ma tâm lúc lần trước, e rằng siwoo sẽ không thể chống trả nổi nữa.
park jaehyuk nhanh chân bước đi, vô tình ngước lên thì thấy đó là cô nàng hoa khôi lúc trước. thấy là hắn thì cô tỏ ra dửng dưng, nghiêng đầu sang thì thầm với đứa bạn kế bên. dù đã thủ thỉ nhỏ nhất có thể nhưng cái chất giọng chua ngoa trào phúng ấy vẫn lọt vào tai park jaehyuk.
"không hiểu sao lúc trước tao tán tỉnh park jaehyuk được nữa, ai biết được giờ nó chơi cả con trai như thế đâu. tởm thật đấy."
cô ta vừa nói vừa khẽ liếc sang nhìn park jaehyuk. thấy hắn nhìn thì cố tình nói làm sao cho hắn đủ để nghe được câu nói đó. tâm trạng đã tệ rồi còn tệ hơn, park jaehyuk trầm mặt bước nhanh, trong lòng thầm lặp đi lặp lại câu nói trong đầu.
không được đánh con gái! không được đánh con gái! không được đánh con gái!
một buổi sáng tệ hơn cả tệ.
_
park jaehyuk mệt mỏi trở về nhà vào lúc gần chiều. sự việc lúc sáng đã khiến hắn tiêu hao hết năng lượng, cả tinh thần lẫn thể xác. bây giờ hắn muốn tắm rửa sạch sẽ rồi nằm trên chiếc giường êm ái, đánh một giấc tới sáng mà thôi. còn mọi chuyện thì kệ xác nó, park jaehyuk không muốn quan tâm nữa.
nhưng ông trời không muốn jaehyuk hắn yên ổn.
trước cổng nhà park jaehyuk xuất hiện một chiếc ô tô màu đen đắt tiền. là xe của bố hắn, park jaehyuk nhìn phát là biết. nhưng sao nó lại xuất hiện ở đây? bố về nhà? jaehyuk nhíu mày nhìn chiếc xe từ phía bên kia đường rồi lại xuyên qua cánh cổng nhìn vào trong nhà, đèn nhà đang bật.
cũng đã một khoảng thời gian dài park jaehyuk không gặp bố. kể từ việc ông và mẹ li hôn, tình cảm chấm dứt, tình cha con cũng nhạt nhòa. park jaehyuk ghét bố mình, hận ông ấy đến phát điên. nếu không phải ông đã lớn tuổi nhưng vẫn đam mê sắc ngoài kia thì gia đình đâu đến mức chia đôi như thế. nếu không phải tại ông, cuộc đời park jaehyuk đã không chỉ đơn thuần là một gam màu u tối như thế này.
mỗi người một việc, không ai quan tâm ai. bố thì đi làm, hắn thì đi học, hàng tháng ông sẽ chuyển vào tài khoản của park jaehyuk một số tiền để hắn dùng. jaehyuk cũng không ngần ngại gì mà cứ dùng bình thường. hắn không dùng thì con mụ thứ ba kia cũng sẽ ăn hết thôi. thế mà hôm nay ông ta đột nhiên nổi hứng mà về nhà, park jaehyuk cảm thấy lạ.
đang định bước vào thì có người từ nhà bước ra. là bố hắn, trên người là bộ vest lịch lãm, nhưng có chút lộn xộn, trên cổ cũng không có cà vạt mà gỡ bỏ một cúc áo. bên cạnh là một người phụ nữ lạ mặt, vận trên người chiếc váy đỏ quyến rũ, tay trong tay cười cười nói nói với bố hắn, mà park jaehyuk nhìn đã đoán được người phụ nữ đó là ai.
ngay tức khắc, cơn giận dữ trong người hắn bùng phát. người đàn ông đó lại còn dám dẫn phụ nữ về nhà. căn nhà chứa biết bao nhiêu kỉ niệm của gia đình. ong ta dám. ông ta dám. ông ta dám?
ông ta dám?
cho đến khi chiếc xe kia lăn bánh, biến mất dần khỏi con đường thì park jaehyuk mới bước vào nhà. hắn đi đến phòng cũ của bố mẹ, cửa không khoá. khi vừa mở cửa ra, mùi nước hoa nồng nặc ùa ngay vào khứu giác, hình như còn có dấu vết mùi của việc làm tình, nó không thoát đi mà đọng lại trong phòng. park jaehyuk liền cảm thấy buồn nôn, chán ghét đến đỉnh điểm. quay người che miệng ho khan một tiếng, cả người tức giận đến mức run rẩy.
người đàn ông tồi tệ ấy lại còn dám làm chuyện đồi bại cùng người phụ nữ khác trong chính căn phòng này?
park jaehyuk tự hỏi rốt cuộc có một lần nào bố hắn cảm thấy hối hận hay không? dù chỉ một chút?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro