Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 1

"Giờ tao không rảnh chơi đùa với mày."

Sau ngày đó, giọng điệu nghiêm túc và vẻ mặt lạnh lùng của Rukawa Kaede thỉnh thoảng quanh quẩn trong đầu Sakuragi Hanamichi.

Xem xong video huấn luyện ném rổ hôm nay, Sakuragi Hanamichi lại nghĩ đến biểu cảm và giọng điệu lúc ấy của hắn, càng nghĩ càng tức giận. Không biết là tức giận vì cú ném bóng trông khó coi, hay là bởi vì lại nhớ tới những lời này, lần đầu tiên Rukawa Kaede tỏ thái độ với cuộc chiến của hai người.

Chơi đùa với tao là ý gì chứ? Cứ như cuộc chiến lâu nay giữa hai người chỉ do cậu đơn phương khơi mào vậy, còn tên khốn kia chỉ là trêu chọc nít ranh chứ chưa bao giờ thật sự tham gia vào. Thực ra, là sợ sự tiến bộ thần tốc của thiên tài này vượt qua hắn, cho nên cố ý làm như vậy chứ gì.

Sakuragi Hanamichi càng cảm thấy mình là một thiên tài, nên cậu có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ chân thật của Rukawa Kaede. Buồn rầu và khó chịu bị quét sạch, cậu bắt đầu suy nghĩ "Cáo hôi bị tui chặn bóng, ném rổ thất bại!" Cáo thối qua người thất bại! Tỷ lệ trúng rổ quả ba điểm của thiên tài này là 100%! "

Cứ như vậy, bằng cách thôi miên chính mình, Sakuragi Hanamichi đi vào giấc ngủ. Có thể là do chiến thắng lớn trong giấc mơ, sau khi tỉnh lại Sakuragi cảm thấy cực kỳ sảng khoái, lúc huấn luyện ném rổ trên sân bóng đều tốt hơn bình thường. Tư thế ném rổ cũng càng ngày càng tốt, hoàn toàn không chú ý đến tỷ lệ ném rổ của mình có chút tăng lên là bởi vì vô thức bắt chước Rukawa Kaede.

"Sakuragi, hôm nay tỷ lệ ném trúng rổ còn cao hơn lúc trước, cậu tiến bộ nhanh thật đó!" Akagi Haruko nhìn quyển ghi chép nói.

Sakuragi Hanamichi hồi tưởng lại sự khác biệt giữa tối hôm qua và trước đây là trong giấc mơ thấy mình chiến thắng Rukawa Kaede như thế nào, chẳng lẽ đây chính là bí quyết cho tiến bộ của mình sao. Sakuragi Hanamichi quyết định thay đổi sở thích trước khi đi ngủ của mình, từ ngâm nga bài hát thiên tài thành suy nghĩ về cách có thể thắng con cáo thối.

"Đương nhiên, vì tui là thiên tài mà." Sakuragi Hanamichi sờ sờ đầu, cười nói.

"Không được lười biếng, Hanamichi, còn chưa ném bóng xong đâu!" Đám bạn tồi ngay lập tức ném bóng cho cậu.

"Không biết anh với mọi người thi đấu huấn luyện sao rồi nhỉ?" Akagi Haruko trầm tư hỏi.

Rõ ràng đang nói đến Khỉ Đột, nhưng không biết vì sao trong đầu Sakuragi lại hiện lên hình bóng của Rukawa Kaede. Cậu tưởng tượng bộ mặt uể oải của con cáo, điều chỉnh lại tư thế, ném bóng vào rổ một cách tự tin nói: "Không có thiên tài đây, khéo bị thua rồi khóc lóc ấy chứ. "

Cùng lúc đó, Shohoku đang tiến hành thi đấu huấn luyện với Josei, một lần nữa Akagi Takenori lấy Sakuragi được huấn luyện viên Anzai đặc huấn để kích thích mọi người.

Rukawa Kaede ngạc nhiên trước sự chú ý của mình đối với tên ngốc đó, trong nháy mắt nghe được tên của cậu đã tưởng tượng ra ngay vẻ mặt người kia dương dương đắc ý nói, không có thiên tài này thì không làm nên trò trống gì hết. Tên ngốc đó quá ngây thơ, thậm chí không cần nghĩ cũng biết cậu sẽ nói cái gì.

Rõ ràng ban đầu hắn chú ý đến cậu vì cậu có chút thiên phú, nhưng lại vô tình bị tên ngốc đó ảnh hưởng, ngày càng chú ý đến cậu. Tất cả những chuyện này đối với Rukawa Kaede mà nói không được khoa học cho lắm, hình như hắn đã dành quá nhiều ánh mắt vào tên ngu ngốc kia. Lần đầu tiên hắn để ý một người có trình độ bóng rổ không bằng mình, chẳng lẽ là chỉ vì muốn biết cậu ta còn có thể đi đến được bước nào sao?

Chuyện này quá phức tạp Rukawa Kaede không muốn suy nghĩ nữa, dù sao điều quan trọng nhất trước mắt là thắng trận đấu. Còn tên ngốc kia, khóe miệng Rukawa Kaede hơi cong lên, nhắm rổ và ném thành công quả ba điểm. Lúc quay về phòng thủ, trong lòng yên lặng bổ sung nửa câu còn lại, sân bóng không có cậu ta thật sự quá yên tĩnh.

Khoảnh khắc quả bóng thứ 20.000 vào rổ, Sakuragi Hanamichi chỉ cảm thấy thỏa mãn. Cho dù mệt không nhấc cánh tay lên được, so với mệt mỏi thì cậu càng thấy phấn khích hơn nhiều. Cậu muốn tìm người chia sẻ cảm xúc này, người trước mắt còn chưa đủ, cậu hy vọng càng nhiều người biết.

Cửa chính của phòng tập bị đẩy ra, Sakuragi Hanamichi vừa nhìn thấy Rukawa Kaede trong đám người. Cậu lập tức muốn khoe khoang với hắn, lại nghĩ đến bố già nói tạm thời giấu chuyện này. Cậu tự tin trả lời Khỉ Đột khi hỏi tập luyện như thế nào "Cứ chống mắt lên mà coi tui nè".

Trong lúc lơ đãng đối diện với vẻ mặt không chẳng muốn nói của Rukawa Kaede, Sakuragi khiêu khích nhìn lại hắn với ánh mắt đầy sự tự tin.

Ngày thi đấu giải toàn quốc đến rất nhanh, việc chạm trán với thành viên của Toyotama trên tàu, chắc chắn đã tăng thêm vài phần kiêu ngạo cho quyết tâm giành chiến thắng trong trận đấu đầu tiên của Shohoku.

Dám vò đầu thiên tài này sao, Sakuragi quyết tâm ngày mai làm cho tên tóc đuôi ngựa của Toyotama kia đẹp mặt.

"Đồ ngốc, ngày mai đừng có làm hỏng đường chuyền đấy." Rukawa Kaede nhìn Sakuragi miệng đang lẩm bẩm, nói.

"Con cáo đáng ghét, ngày mai cho mày xem thành quả đặc huấn của tao!" Không ngoài ý muốn nhìn thấy Sakuragi nhe ranh vuốt xù lông.

"Cáo thối, đừng nói chuyện của tao nữa. Đừng để ngày mai bị Toyotama đánh không ngóc đầu lên được, đến lúc đó cũng chỉ có thể trông cậy vào thiên tài này thôi!" Sakuragi Hanamichi không cam lòng yếu thế phản bác lại.

Rukawa Kaede liếc Sakuragi Hanamichi một cái, không chút lưu tình từ trước mặt cậu trở về phòng nghỉ ngơi, tỏ thái độ coi thường lời nói của cậu bằng hành động.

Trước khi đi ngủ Rukawa Kaede nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng của người nào đó nói những lời đứt quãng "đánh thắng con cáo thối, cáo thối ném rổ không trúng".

Rukawa Kaede ở trong lòng chửi bới một câu ngu ngốc, cũng không biết có phải bị mấy câu nói mớ ngu ngốc lây nhiễm hay không, Rukawa Kaede cũng thầm niệm trong lòng vài câu hắn là số 1 Nhật Bản mới bình yên tiến vào mộng đẹp. Hắn cũng không giống như đồ ngốc ở phòng bên cạnh, cái gì cũng phải nói ra.

Đội Toyotama không hổ danh là đội được đánh giá hạng A, ngay từ đầu Shohoku đã bị đưa vào nhịp độ đấu của Toyotama. Sau khi mất chín điểm, Sakuragi cũng trở nên bối rối, đối mặt với sự châm chọc của tên tóc đuôi ngựa, mãi mới được cầm vào bóng nhưng lại ném lên khán đài. Khán giả cười ồ lên, đồng đội thì chẳng tin nổi, quá đáng nhất chính là vẻ mặt trào phúng của Rukawa Kaede.

Giống như là đang đáp lại lời nói tối hôm qua, quả nhiên mày làm hỏng đường chuyền. Tuy nhiên, trước khi kịp phản bác lại, Sakuragi đã bị HLV Anzai thay ra. Cậu nhìn chằm chằm vào Rukawa Kaede trên sân, cậu càng muốn xem con cáo thối này có thể thay đổi cục diện này ra sao?

Cho dù Sakuragi Hanamichi bao nhiêu lần bị Rukawa Kaede trên sân bóng làm kinh ngạc, cho dù cậu cứng miệng không chịu thừa nhận thì cũng có thể nhận ra được tư thế ném rổ của Rukawa Kaede chính là hình ảnh ném rổ mà cậu tưởng tượng ra khi ném 20.000 lần đó.

Lời nói hãy học hỏi hắn của bố già vang vọng bên tai, Sakuragi Hanamichi không thể rời mắt khỏi Rukawa Kaede. Trong số người trên sân bóng, chỉ có hắn là hoàn toàn khác biệt với những người khác, mang theo hào quang chói mắt.

Cơ thể phản ứng nhanh hơn não, khi vừa nhìn thấy Minami cố ý phạm lỗi, đẩy Rukawa Kaede ngã xuống, Sakuragi không kìm lòng được chạy về phía sân đấu.

Ngay lập tức, sự tức giận bao trùm lấy cậu, thậm chí cậu không nhớ mình đã làm cái gì nói cái gì, cậu chỉ muốn dạy dỗ người làm Rukawa Kaede bị thương một trận.

Lúc suy nghĩ trở lại, Sakuragi Hanamichi rất ngạc nhiên khi thấy mình để ý Rukawa Kaede đến như vậy, cho nên lúc được hỏi có muốn đi thăm Rukawa Kaede hay không thì tìm đủ lý do mình chẳng hề quan tâm đến hắn ta chút nào.

Tại sao cậu lại để ý đến vết thương của Rukawa Kaede thế sao? Chỉ là cậu không hy vọng cáo thối mất hết sức chiến đấu trước khi cậu tự tay đánh bại hắn mà thôi. Thắng như thế không phải là nguyên tắc của cậu, cậu sẽ đánh bại Rukawa Kaede lúc hắn mạnh nhất.

Lúc Rukawa Kaede bị thương xuất hiện trong phòng thay đồ, Sakuragi Hanamichi đến gần muốn kiểm tra mức độ thương tích của con cáo, nhưng không dám dùng ngón tay chạm vào khóe mắt, chỉ đưa tay lên vậy. Những lời đe dọa chẳng qua là muốn xem tình huống của người này, cậu ngoài mặt rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại có chút lo lắng. Sakuragi Hanamichi quy kết việc này là do tên khốn Toyotama, nếu không phải vì sợ thua, cậu đã không như thế này.

Con cáo bị thương vẫn như cũ không chịu thua, mau cho tui ra sân đánh bại tên Toyotama đáng ghét kia đi. Sakuragi Hanamichi nghĩ thầm trong lòng.

Sang hiệp 2, như ước muốn, Sakuragi được đấu, đồng thời, cũng nghe được Rukawa Kaede hứa hẹn hắn sẽ trở thành tuyển thủ mạnh nhất Nhật Bản, vì vậy sẽ dẫn dắt đội giành chiến thắng.

Hàng triệu lần ném rổ, toàn bộ cơ thể, có thể cảm nhận được bóng sẽ vào rổ. Bởi vì bị thương, lúc ném phạt, dứt khoát nhắm hai mắt lại, để cho bản năng ném rổ, một cú ném chắc chắn sẽ trúng. Bóng rổ đối với Rukawa Kaede giống như là không khí, có thể thở, nên có thể ném.

Sakuragi Hanamichi rất ngạc nhiên, cậu hiểu được chênh lệch lớn nhất giữa mình và Rukawa Kaede chính là thời gian. Từ rất lâu trước khi cậu ném rổ hai mươi nghìn lần kia, Rukawa Kaede cũng đã dung nạp điều này vào trong cuộc sống và máu thịt của mình.

Nhưng ưu điểm lớn nhất của cậu chính là không chịu thua, và cậu cũng muốn cho Rukawa Kaede thấy thành quả sau hai mươi nghìn lần ném rổ của mình. Khoảnh khắc bóng vào rổ, Sakuragi Hanamichi nghe thấy tiếng tim đập cùng tiếng bóng rổ rơi xuống đất cùng nhịp.

Sakuragi Hanamichi nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của mọi người, nhưng hết lần này tới lần khác cậu nhìn Rukawa Kaede, dùng hành động nói cho hắn biết mình cũng không nuốt lời, tiếp theo nhìn cậu trình diễn đi.

Sự phản công của Shhoku đã đánh tan tinh thần của Toyotama, đến các cầu thủ trên sân Toyotama còn phải cãi nhau trên sân. Không ai có thể nghĩ đến chuyện ngoài ý muốn lại phát sinh, Minami lại phạm lỗi tấn công, đụng phải Rukawa Kaede và cũng ngã xuống theo.

May mà lần này Rukawa Kaede không làm ảnh hưởng đến trận đấu, mà Toyotama bởi vì pha lỗi đó của Minami mà không thể thủ được, cho dù Minami lên sân lần thứ hai cũng không làm thay đổi được kết cục bị Shohoku đánh bại.

Huấn luyện viên Anzai đã mở video trận đấu giữa Sannoh và Kainan năm ngoái cho tất cả mọi người xem, trong phòng chỉ có sự im lặng. Tất cả mọi người đều bị khí thế của Sannoh dọa sợ, Sakuragi Hanamichi không biết vì sao trông mặt mọi người có cả vẻ sợ hãi.

Cậu không quan tâm đến những gì mọi người than phiền, Sakuragi có vài phần đắc chí nghĩ đến, tui cũng đã đến giải toàn quốc để thi đấu với Sannoh rồi, nếu mọi người đều sợ như vậy, thì việc đánh bại Sannoh chỉ có thể giao cho thiên tài này thôi. Khán giả đều ủng hộ Sannoh, đều là người hâm mộ của bọn thì sao chứ, như vậy khi thắng không phải tốt hơn? Cho Sannoh mạnh nhất một bài học thảm bại, mục tiêu Shohoku không phải là vô địch toàn quốc đó sao?

Biết được Rukawa Kaede bị Minami gọi đi, Sakuragi Hanamichi ở trong lòng chửi bới, nói ai là đồ ngốc chứ, rồi ai mới ngốc thật đây, ngay cả thủ phạm gây thương tích cho mình cũng có thể đi theo được. Cậu không nhịn được lén đi theo phía sau hai người, không ngờ tới Rukawa Kaede lại không hề mảy may nghi ngờ mà nhận lấy thuốc mỡ Minami cho hắn, trong lòng bắt đầu nghĩ lung tung cho rằng đó là thuốc độc.

Từ trong miệng Minami biết được át chủ bài của Sannoh Sawakita Eiji chính là cầu thủ trung học số 1 Nhật Bản. Đối với Rukawa Kaede, người muốn trở thành cầu thủ mạnh nhất Nhật Bản thì mục tiêu hiện tại chính là đánh bại anh ta. Những cảm xúc tức giận hay bất bình xuất hiện trong lòng Sakuragi Hanamichi, nhưng phần lớn là không cam lòng.

Được rồi, vậy tao sẽ đánh bại mày trước, để mày hiểu được quyết tâm muốn thắng mày của thiên tài. Không phải chỉ có mục tiêu của mày là quan trọng đâu, tất cả điều này chẳng phải là trò đùa chơi với trẻ con.

"Cáo thối, đánh xong trận với Sannoh, tao và mày đấu một chọi một đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro