Chương 2: Chồng Tôi Là Một Kẻ Phiền Phức
Bellatrix Black—không, bây giờ là Bellatrix Lestrange—ngồi trong căn phòng tân hôn xa hoa, ánh mắt tóe lửa nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Rudolphus Lestrange đứng đó, áo khoác ngoài đã được cởi ra, cà vạt hơi lỏng lẻo, gương mặt điềm tĩnh nhưng đôi mắt đầy vẻ thích thú.
"Này, Bellatrix, em không nghĩ rằng chúng ta nên bắt đầu cuộc hôn nhân này một cách nhẹ nhàng hơn sao?" Hắn nở một nụ cười vô cùng đáng ghét.
Cô cầm ngay một cái gối ném thẳng vào mặt hắn. "Đừng có nói chuyện với tôi như thể chúng ta là một cặp vợ chồng hạnh phúc! Tôi chưa giết anh là may lắm rồi."
Rudolphus đỡ gối một cách dễ dàng, nhún vai. "Anh đã chuẩn bị tâm lý rồi. Cũng đoán trước được đêm tân hôn của chúng ta sẽ đầy bạo lực."
Bellatrix khoanh tay, hít một hơi thật sâu để kiềm chế cơn giận. "Tôi có một số quy tắc."
Rudolphus nghiêng đầu, vẻ mặt như đang chờ đợi điều thú vị. "Nói đi, bà xã."
Cô lườm hắn sắc bén. "Thứ nhất, đừng bao giờ gọi tôi là 'bà xã'."
"Được thôi, phu nhân Lestrange."
"Thứ hai, tôi không ngủ chung giường với anh."
Hắn nhướng mày. "Ồ, vậy em định ngủ ở đâu? Dưới sàn?"
"Tôi sẽ ngủ trên giường, còn anh có thể ra ghế sofa, hoặc tốt nhất là xuống hầm rượu mà ngủ với đám gia tinh của nhà anh."
Rudolphus cười nhẹ, bước lại gần cô một bước. "Nhưng giường rộng như thế này, tại sao không chia sẻ một chút?"
"Đừng có mơ."
"Anh là chồng em mà."
"Đó là một tai nạn của cuộc đời."
Rudolphus bật cười, ánh mắt long lanh như thể hắn đang tận hưởng từng giây phút Bellatrix nổi giận.
"Vậy, quy tắc thứ ba là gì?" Hắn hỏi, ngồi xuống mép giường, chống tay lên cằm nhìn cô đầy hứng thú.
Bellatrix khoanh tay, nghiến răng nói: "Thứ ba, đừng bao giờ, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện chạm vào tôi."
Rudolphus nhìn cô vài giây, rồi đột nhiên bật cười. "Ồ, Bellatrix à, em đang làm anh tổn thương đấy."
Cô bĩu môi. "Anh còn chưa thấy tổn thương thực sự đâu."
Hắn gật gù, môi vẫn giữ nguyên nụ cười nghịch ngợm. "Được rồi, anh sẽ tôn trọng ba quy tắc của em."
Bellatrix thở phào nhẹ nhõm. "Tốt."
"Nhưng..."
Cô nhíu mày. "Nhưng gì?"
Hắn đột nhiên nghiêng người về phía cô, giọng trầm thấp đầy nguy hiểm:
"Nếu một ngày nào đó, em tự nguyện phá bỏ cả ba quy tắc thì sao?"
Bellatrix cứng họng trong vài giây, rồi ngay lập tức cầm lấy cái gối khác, ném thẳng vào mặt hắn một lần nữa.
"CÚT RA KHỎI PHÒNG TÔI NGAY, RUDOLPHUS LESTRANGE!"
Hắn bật cười lớn nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, vừa đi ra cửa vừa nói vọng lại:
"Ngủ ngon nhé, bà xã."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro