Oneshot
01
Cái hôm Kim Kwanghee gặp Park Jaehyuk lần đầu tiên Seoul đưa ra cảnh báo sẽ có mưa to. Anh dậy trễ, chạy vội ra khỏi nhà để đi làm, không cầm theo dù. May mà lúc tan làm bước ra khỏi trạm tàu điện ngầm thì vẫn chưa bắt đầu mưa, bầu trời mây đen giăng kín, tia chớp lóe qua, tiếng sấm ầm ầm kéo nhau đến. Thế nên Kim Kwanghee đi đường tắt về nhà, giữa đường đi ngang qua một con hẻm nhỏ hẹp đến nỗi không chứa được cây đèn đường, Park Jaehyuk nằm ở trong đó, chiếm một phần không gian khá lớn, giống như một chướng ngại vật ngã trên đường. Anh cúi người, đưa tay thử hơi thở của Park Jaehyuk, ổn định, nhẹ nhàng, trông có vẻ là ngủ rất say.
Kim Kwanghee tốn một đống sức lực mới kéo Park Jaehyuk đứng lên mặt đất, mà trong quá trình này cái người đó lại chẳng có dấu hiệu muốn tỉnh. Kim Kwanghee không khỏi nhỏ giọng lầm bầm, "Tên này là heo hả? Sao lại nặng thế này?"
Trong bụng lóe qua một suy nghĩ đặt Park Jaehyuk về lại nền đất, nhưng anh lại nghe thấy tiếng sấm, sợ bị trời phạt nên cuối cùng vẫn nửa ôm nửa kéo đưa Park Jaehyuk về nhà.
Đến khi Kim Kwanghee tắm rửa xong xuôi Park Jaehyuk vẫn đang duy trì tư thế nằm trên sô pha như trước đó. Kim Kwanghee đến gần xem xét Park Jaehyuk. Hắn ngủ cũng không tháo mắt kính, da trông không tốt lắm, còn đang nổi mụn. Có khi nào nhặt được một học sinh cấp 3 trốn học đưa về nhà không? Kim Kwanghee thầm nghĩ. Trong tầm mắt bỗng nhiên có một con muỗi lao tới, đậu ngay trên tay Park Jaehyuk. Anh vươn tay đánh một phát, một tiếng "chách" vang lên, đập chết con muỗi, đập Park Jaehyuk tỉnh luôn. Park Jaehyuk ho khan thức dậy, giọng nói khàn khàn nói đau quá. Kim Kwanghee xin lỗi, lật bàn tay lại cho hắn xem xác chết ở lòng bàn tay, có con muỗi. Park Jaehyuk nhìn sơ qua, sau khi đáp một tiếng thì cứ nhìn Kim Kwanghee mãi. Nhìn nhau 3 giây, Kim Kwanghee dời ánh mắt, hỏi hắn có muốn uống nước không.
Park Jaehyuk ngồi ngay ngắn lại, ngoan ngoãn nói cảm ơn anh. Uống xong nước hắn lại mở miệng: "Chỗ này là nhà của anh sao? Sao tôi lại ở đây? Tôi nhớ..."
Kim Kwanghee gật đầu, chỉ ra ngoài cửa sổ, cơn mưa như trút nước đang dệt một tấm màn nước trong đêm đen: "Hôm nay sẽ có mưa to, tôi thấy cậu ngủ ở chỗ đó, lo cậu sẽ bị cảm phát sốt."
"Ra là vậy." Park Jaehyuk bưng ly nước, ngón tay đặt trên thành ly, gõ theo quy luật, "Cảm ơn anh."
"Cơn mưa tối nay chắc không tạnh đâu. Nếu cậu không chê thì có thể ngủ tạm ở đây một đêm. Cậu muốn liên lạc với phụ huynh không?"
"Liên lạc với phụ huynh?" Park Jaehyuk khó hiểu lặp lại.
"Tôi nghĩ cậu là học sinh cấp 3 đó." Kim Kwanghee lấy tay chỉ vào má mình.
Park Jaehyuk có hơi oan ức, hắn cũng không muốn nổi mụn mà: "Tôi sinh năm 98. Có thể là dạo này ăn nhiều đồ chiên quá, da tôi không được tốt lắm."
"Ra là chỉ nhỏ hơn tôi một tuổi."
Cuộc đối thoại đến đây thì dừng lại, sự im lặng đang nở ra trong không khí. Có lẽ là mấy tiếng anh Park Jaehyuk gọi đã gieo hạt giống trong lòng của Kim Kwanghee, lúc này được nước mưa dồi dào tưới tiêu, nhanh chóng chui từ dưới đất mọc lên, xuất hiện cái rễ trách nhiệm: "Muốn tắm không? Hay là ăn cơm trước?"
"Ăn cơm trước đi." Park Jaehyuk đưa ra lựa chọn.
Nói là ăn cơm nhưng trên thực tế là hai ly mì gói. Vừa đủ 3 phút, mở nắp ly ra, hơi nước phủ kín mắt kính của Park Jaehyuk. Hắn tháo kính xuống lấy áo lau, nhìn bóng chồng Kim Kwanghee mơ hồ trước mặt, hỏi có thể ở mấy ngày không. Kim Kwanghee sau khi nghe thấy yêu cầu của Park Jaehyuk thì ngẩng đầu lên khỏi ly mì, phát hiện đối phương đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt rất tha thiết... tha thiết giống như một chú chó to vậy, thế là anh nói: "Được, nhưng phải thu chút phí thuê phòng."
"Nếu là tiền thì anh nói một con số là được."
"Chỉ ở mấy ngày thì không lấy tiền cậu."
Park Jaehyuk hơi khó hiểu: "Vậy anh muốn cái gì?"
Kim Kwanghee đặt cái nĩa nhựa xuống, vươn tay gãi cằm Park Jaehyuk, thủ pháp thành thạo.
Park Jaehyuk cố nhịn ý muốn đánh rớt tay Kim Kwanghee, lên án Kim Kwanghee chẳng ra sao. Kim Kwanghee rụt tay về, cười tít mắt.
"Nhưng chuyện này rất hợp với cậu mà." Anh trả lời.
02
Thực ra Park Jaehyuk không nhớ rõ mình ngã ở chỗ nào. Nhiệm vụ lần này hoàn thành khá vất vả, kế hoạch ban đầu có sai sót. Chuyện một băng đạn có thể giải quyết cuối cùng phát triển thành đánh tay đôi, trước khi chết mục tiêu còn cho Park Jaehyuk một đường. Lúc đang chuẩn bị báo cáo cho Han Wangho thì đối phương lại cấp tốc bảo Park Jaehyuk rời khỏi hiện trường, nói rằng thân tín của mục tiêu đã đến dưới lầu rồi.
Park Jaehyuk vừa chửi thề vừa trèo ra ngoài từ cửa sổ nhà bếp, trượt xuống theo đường ống nước, lưng chảy máu ròng ròng, quần áo màu đen bị nhuộm sẫm màu hơn. Hắn nói với đầu bên kia tai nghe: "Wangho à, hình như tao sắp chết rồi."
Han Wangho an ủi hắn: "Sẽ không chết đâu."
Hắn dựa vào ý thức cuối cùng xử lý sạch quần áo nhuốm máu, dùng băng gạc và băng y tế quấn qua loa vài vòng.
Nếu như không có Kim Kwanghee chắc Park Jaehyuk sẽ bị nhiễm trùng vết thương vì cơn mưa to này, từ đó gây ra các triệu chứng bệnh, hoặc sốt cao không bớt cho đến khi chết trong mưa cũng không chừng. Sau này hắn nói chuyện này với Han Wangho, Wangho bảo hắn may mắn. Nhưng Park Jaehyuk lại nói không phải, là do anh Kwanghee tốt bụng.
Mở mắt một lần nữa, đầu Park Jaehyuk đau như búa bổ, lưng nhói nhói đau, chần chừ vài lần mới mở miệng hỏi Kim Kwanghee có thể ở thêm vài ngày không, không di chuyển địa điểm dễ dưỡng thương hơn. Trước khi tắm, hắn mượn Kim Kwanghee hộp thuốc với lý do đầu gối bị thương. Trong phòng tắm, sau khi nghiêng đầu kiểm tra vết thương xong, Park Jaehyuk thở phào một hơi. Vết thương không sâu, sẽ không chết, xử lý đơn giản xong, thay băng gạc, dưỡng thương vài tuần thì có thể lành rồi.
Đêm hôm đó, Park Jaehyuk vì thuốc tiêu viêm nên mất ngủ, nằm trên sô pha mở mắt đến trời sáng. Lúc tỉnh lại, Kim Kwanghee đã đi làm rồi, để lại cho hắn một tờ giấy:
Tôi đi làm rồi, đây là id kakaotalk của tôi, kgh8119.
- Kim Kwanghee.
Lúc gửi lời mời, Park Jaehyuk mới nhận ra hôm qua hai người chẳng hề trao đổi họ tên. Anh Kwanghee tốt bụng thật, Park Jaehyuk nghĩ, không biết gì hết mà đã cho mình ở lại rồi.
Ruler: Anh Kwanghee, tôi là Park Jaehyuk.
Kim Kwanghee không trả lời, Park Jaehyuk đoán rằng anh ấy bận rộn lắm. Kim Kwanghee tan làm về nhà, Park Jaehyuk nhắc chuyện này, anh nói quên mất, sau đó bắt đầu rên đói quá, hôm nay bận đến mức không có thời gian ăn trưa. Park Jaehyuk cầm một túi bánh dalgona lên đưa cho Kim Kwanghee: "Tối nay anh Kwanghee muốn ăn gì?"
Kim Kwanghee cắn bánh dalgona, nói không rõ ràng: "Jaehyuk biết nấu ăn hả?"
Park Jaehyuk lắc đầu: "Không biết, đặt đồ ăn."
"Ăn sushi đi."
"Sushi à?" Park Jaehyuk tìm xong ở app đặt đồ ăn, nhìn ảnh thức ăn mất một bộ phận. Hắn không muốn ăn sushi lắm, bèn đi đến gần ôm lấy cánh tay Kim Kwanghee làm nũng: "Anh, đổi món khác được không? Không muốn ăn sushi."
Kim Kwanghee mắng thầm trong bụng con nít bây giờ sao lại dễ thân thiết thế này, nhưng anh cũng chẳng đẩy Park Jaehyuk ra: "Phiền thật, vậy ăn thịt nướng đi."
Park Jaehyuk không có ý kiến gì về món này. Đặt đơn, thanh toán, cầm đồ ăn, ăn xong vứt rác, hắn biểu hiện rất tích cực. Kim Kwanghee nằm trên sô pha vung tay năm ngoái, rất là hài lòng. Từ đó anh lại nảy sinh vài phần không nỡ với Park Jaehyuk... vài ngày sau những chuyện này lại phải do đích thân anh làm rồi.
03
Park Jaehyuk ngoài miệng nói vài hôm thực tế lại kéo dài thành ba tháng, mấy phần không nỡ của Kim Kwanghee dần dần biến mất trong ba tháng sống chung.
Trong khoảng thời gian này, Park Jaehyuk mượn cớ phòng khách không có điều hòa nóng quá nên chen lên giường của Kim Kwanghee ngủ cùng với anh. Mặc dù Kim Kwanghee đề nghị Park Jaehyuk có thể trải đệm dưới sàn trong phòng, nhưng người kia lại nói muốn ngủ cùng với anh, muốn thân thiết với anh hơn. Kim Kwanghee chịu thua hắn, vừa than thở vừa ký hiệp ước bất bình đẳng nhường nửa phần giường của mình vô điều kiện.
Cho đến một ngày nọ, Ryu Minseok hẹn Kim Kwanghee đi xem phim, Kim Kwanghee lại nói mình đã xem với Park Jaehyuk vào tuần trước rồi. Ryu Minseok bất mãn, bong bóng tin nhắn chiếm hết khung trò chuyện.
Keria: Sao anh Jaehyuk vẫn còn ở nhà anh Kwanghee vậy?
Keria: Chẳng phải lúc đầu nói chỉ ở vài hôm thôi sao?
Keria: Chẳng lẽ anh đang cặp bồ với anh Jaehyuk hả? Sao chuyện gì cũng làm chung với anh Jaehyuk vậy? Ăn chung, sống chung, xem phim chung.
Rascal: Làm gì có chuyện đó.
Rascal: Mai đi xem phim với mày.
Keria: Không được dẫn theo anh Jaehyuk đó.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Kim Kwanghee nghiêm túc suy nghĩ một hồi tại sao đến bây giờ rồi Park Jaehyuk vẫn đang ở nhà anh, thậm chí còn có được chìa khóa dự phòng. Nguyên nhân liệt kê ra bao gồm những điều kiện và trách nhiệm sau: Park Jaehyuk sẽ nghĩ giùm ba bữa ăn gì (có đôi khi sẽ mời anh ăn), sẽ lấy đồ ăn giùm anh, trước khi ngủ sẽ chủ động đi tắt đèn, thỉnh thoảng còn sẽ xoa bóp phần eo bị đau do ngồi lâu dưới sự hướng dẫn của anh.
Những hành động này đã làm tăng chỉ số cuộc sống hạnh phúc của Kim Kwanghee. Nếu có Park Jaehyuk, cuộc sống thuận tiện hơn rất nhiều. Kim Kwanghee quyết định chóng vánh, bỏ qua mặt phiền phức mà Park Jaehyuk thể hiện trong cuộc sống: Dây chuyền phải nhờ anh đeo giùm, muốn anh nhỏ thuốc nhỏ mắt giùm, tai đau cũng phải làm nũng bắt Kim Kwanghee thổi giùm; thích chen chúc mọi nơi có Kim Kwanghee, chiếm một phần cơ thể Kim Kwanghee làm của riêng, có đôi khi là tay đôi khi là cả người.
Trong ba tháng, hai người đã gầy dựng được một loại ăn ý, chẳng hề đề cập đến vấn đề Park Jaehyuk đã ở bao lâu, khi nào sẽ rời đi, giống như căn nhà này vốn có hai người vậy. Lúc này bị Ryu Minseok nói đến, Kim Kwanghee thấy hình như nên nói chủ đề này với Park Jaehyuk rồi. Anh bắt đầu chần chừ.
Kim Kwanghee nghe thấy tiếng sấy tóc của Park Jaehyuk, anh trở mình, gọi hắn: "Jaehyuk à."
Giọng nói của Park Jaehyuk theo cơn gió từ máy sấy trôi đến bên tai Kim Kwanghee: "Anh muốn ngủ rồi hả?"
"Không phải." Kim Kwanghee đáp, im lặng một hồi mới chậm rãi nói, "Ngày mai anh sẽ đi xem phim với Minseok, Jaehyuk ăn cơm một mình nhé. Sấy tóc xong thì tắt đèn."
Đến khi Park Jaehyuk dọn dẹp xong nằm lên giường, lấy một nửa chăn điều hòa. Kim Kwanghee không thể hỏi ra miệng, nhưng thấy có người tắt đèn giùm anh đối với anh mà nói chuyện này vẫn có sức hấp dẫn quá lớn. Có người tắt đèn giùm, anh không cần ngồi dậy, cơn buồn ngủ sẽ không giảm bớt một phần. Kim Kwanghee thuận lợi vào giấc ngủ trong tiếng hít thở của Park Jaehyuk.
04
Công việc.
Kim Kwanghee từng nói đến vấn đề này với Park Jaehyuk. Nguyên nhân là Kim Kwanghee bị ép tăng ca, về đến nhà thì mệt đến nằm sấp trên sô pha không muốn dậy. Park Jaehyuk đi ngang qua, bảo anh Kwanghee nên đi tắm rửa, bốc mùi quá rồi.
Kim Kwanghee nằm sấp trên sô pha nhỏ giọng lầm bầm: "Mệt quá, ai ngửi thấy đâu. Jaehyuk là người sao, sao cái gì cũng ngửi ra được?"
"Vậy à?" Park Jaehyuk sờ mũi, "Nhưng mà mùi của anh nồng nặc lắm."
"Mũi chó." Kim Kwanghee làu bàu.
Park Jaehyuk đặt mông lên sô pha, ra vẻ muốn ăn hiếp anh của hắn, miệng lải nhải: "Đây là yêu cầu nghề nghiệp."
Kim Kwanghee vỗ rớt tay Park Jaehyuk, nghề nghiệp nào cần một cái mũi thính chứ, chó nghiệp vụ à? Anh chưa từng nhìn thấy Park Jaehyuk ra ngoài đi làm, cũng chưa từng thấy Park Jaehyuk thiếu tiền. Anh từng nghi ngờ Jaehyuk là con nhà giàu bỏ nhà ra đi.
Kim Kwanghee ngồi dậy, tò mò hỏi: "Jaehyuk làm nghề gì thế?"
"Sát thủ."
"Gì hả, Jaehyuk không có nghề nghiệp gì cả đúng không?"
"Không, em nói thật mà." Park Jaehyuk chìa hai tay ra làm chứng cứ, "Anh Kwanghee nhìn vết chai trên tay em đi."
Kim Kwanghee cầm lấy tay hắn, xem xong lòng bàn tay lại lật qua xem mu bàn tay, rồi chuyển về lòng bàn tay xem xét cẩn thận, ngoại trừ đây là một đôi tay đẹp thì chẳng nhìn ra được cái gì cả. Anh thật thà nói không nhìn ra gì.
Park Jaehyuk nắm lấy tay Kim Kwanghee, bảo anh sờ lên vết chai ở gan bàn tay, vết chai ở hai bên ngón trỏ, giải thích rằng đây là do cầm súng lâu tạo ra.
Kim Kwanghee mang theo tâm thái học hỏi, dùng ngón trỏ làm giá đỡ, ngón cái đặt trên gan bàn tay phải của Park Jaehyuk, nhẹ nhàng từ tốn vuốt ve, muốn tìm thấy chứng cứ Park Jaehyuk từng cầm súng ở đó. Vết chai trên tay Park Jaehyuk giống hệt tất cả vết chai trên thế giới, lớp chai sạn được hình thành do ma sát và đè ép lặp đi lặp lại, sờ lên thấy cứng, chức năng là giảm đau và kích thích ở bộ phận này. Kim Kwanghee không đem đến đau đớn cho Park Jaehyuk, có lẽ chính vì như vậy mà vết chai mỏng này cho rằng Kim Kwanghee không thể gây ra vết thương nào, tiếp tục ngừng làm việc, tất cả kích thích đến từ thế giới bên ngoài đều do một mình Park Jaehyuk gánh chịu.
Anh Kwanghee rất tốt bụng, động tác quá đỗi dịu dàng giống như đang chạm vào tay người yêu. Park Jaehyuk phản ứng lại, dựa sát vào bên cạnh Kim Kwanghee, mặt càng lúc càng gần. Lúc đó, Kim Kwanghee mải mê nghiên cứu bàn tay của Park Jaehyuk, không hề nhận ra mình đã bị đối phương bao bọc, cho đến khi cảm thấy có một luồng khí phả vào má. Anh quay đầu lại đụng phải ánh mắt của Park Jaehyuk, không tự chủ được dừng lại mọi động tác, nín thở.
Park Jaehyuk nhìn Kim Kwanghee. Hắn cúi xuống, nhốt kín Kim Kwanghee giữa hai cánh tay mình, bầu không khí đột nhiên trở nên mờ ám. Lúc này Kim Kwanghee mới nhận ra rằng có lẽ Park Jaehyuk không nói dối, có lẽ hắn là một sát thủ thật, và bản thân anh là con mồi bị nhắm đến. Đối mặt với kẻ săn mồi, tất cả những gì anh có thể làm là chạy trốn. Kim Kwanghee dùng hết sức quay mặt đi, vứt lại một câu đi tắm rồi chạy khỏi ghế sô pha chẳng thèm quay đầu lại.
Nhờ sự trợ giúp của nước nóng, Kim Kwanghee dần dần thả lỏng, đầu óc tỉnh táo trở lại, bắt đầu giả thiết nếu anh không chạy trốn thì Park Jaehyuk sẽ làm gì. Nghĩ mãi cũng không ra, anh không biết, giả thiết như thế chỉ khiến anh hiểu ra một điều: Anh chẳng hề hiểu rõ Park Jaehyuk như anh nghĩ. Anh không biết vì sao Park Jaehyuk lại làm như vậy. Đồng thời Kim Kwanghee cũng phát hiện ra bản thân anh cũng không ghét hành động của Park Jaehyuk.
05
Thời điểm đúng giờ nhất trong đồng hồ sinh học của nô lệ tư bản luôn là vào cuối tuần không cần thiết nhất. Ví dụ như lúc này, 7 giờ sáng, Kim Kwanghee mở mắt, hiếm khi không cảm nhận được sức kéo khi Park Jaehyuk giật chăn. Anh xoay người nhìn, nửa phần giường còn lại trống không. Kim Kwanghee tỉnh ngủ, anh gọi một tiếng Park Jaehyuk nhưng chẳng có ai trả lời. Thế là anh xuống giường đi kiểm tra một lượt trong nhà.
Trong giỏ quần áo bẩn có áo thun màu đen Park Jaehyuk thay ra, trên bồn rửa tay có dây chuyền và vòng tay của Park Jaehyuk, huyền quan có dép lê bị Park Jaehyuk đá lộn xộn, trên bàn trà còn đặt nửa ly nước chưa uống hết.
Nhưng mà, Park Jaehyuk đâu?
Kim Kwanghee mở điện thoại ra, nhìn thấy nửa đêm Park Jaehyuk gửi tin nhắn cho mình: Phải đi làm.
Đi làm, Kim Kwanghee nghĩ: Làm gì? Đi giết người à? Anh vẫn nghĩ Park Jaehyuk đang nói đùa. Anh cử động ngón tay, hỏi khi nào về. Sau khi gửi xong lại nghĩ, Park Jaehyuk còn về nữa không? Nếu như Jaehyuk không về, đồ đạc của hắn phải làm sao đây? Anh hoàn toàn không biết phải đi đâu để tìm Park Jaehyuk.
Suốt 13 ngày, Park Jaehyuk không có bất cứ tin tức nào. Cuộc sống của Kim Kwanghee cứ thế trôi qua, trải nghiệm rất nhiều điều bất tiện. Cảm giác tồn tại của những điều bất tiện này không mạnh đến vậy trong cuộc sống đơn độc của Kim Kwanghee trước đây. Phim xem được một nửa phải tạm ngừng để đi lấy hàng, nằm chơi điện thoại đến khi cơn buồn ngủ ập tới phải ngồi dậy tự đi tắt đèn. Sự biến mất của Park Jaehyuk khiến Kim Kwanghee phải nhấn nút tạm ngừng vào một số khoảnh khắc trong cuộc sống.
Kim Kwanghee mở cửa sổ trò chuyện với Park Jaehyuk, hiển thị đã đọc tin nhưng hắn không trả lời. Anh chọt ngón tay vào ảnh đại diện ở bên trái màn hình, tức giận mắng hắn "oắt con".
Cách một màn hình, Park Jaehyuk không hay biết mình bị chửi, đang cố gắng hoàn thành công việc của mình. Thông tin do cục tình báo cung cấp có sai sót, hắn phải tự mình ra tay để thu thập thông tin, lập lại kế hoạch và đảm bảo rằng đợt hành động này sẽ không có sơ hở nào. Sống rất nhàm chán và sự nhàm chán kéo thời gian ra thật dài. Muốn uống bia, muốn đi dạo với anh Kwanghee. Đắm chìm trong chất cồn và hạnh phúc khiến thần kinh thư giãn, không còn nhạy bén nữa. Park Jaehyuk biết rõ điều này thế là hắn cắt ngang dòng suy nghĩ của mình, tập trung tinh thần lại và quay về với công việc.
Sau khi hoàn thành nốt công việc, Park Jaehyuk thở phào nhẹ nhõm. Thấy đã hai giờ sáng, hắn chần chừ một lúc cuối cùng vẫn lái xe đến nhà Kim Kwanghee. Hắn không còn muốn uống bia nữa nhưng vẫn muốn gặp Kim Kwanghee.
Kim Kwanghee bị tiếng sột soạt đánh thức, sau đó phần giường bên cạnh lõm xuống. Anh nửa mê nửa tỉnh hỏi, Park Jaehyuk? Tiếng trả lời dịu dàng vang lên bên tai anh. Park Jaehyuk cởi áo khoác rồi nằm xuống giường, nhân lúc Kim Kwang Hee không tỉnh táo liền ôm lấy anh.
"Có phải em chưa tắm không?" Kim Kwang Hee mơ màng nói.
"Em mệt quá." Park Jaehyuk cũng bắt đầu nói mơ màng, "Em không muốn tắm, anh Kwanghee để ý sao?"
Kim Kwanghee có để ý hay không cũng không quan trọng, anh nói cái gì Park Jaehyuk đều không có ý định buông tay. Kim Kwanghee mở miệng nói gì đó, nhưng Park Jaehyuk không nghe rõ. Giọng nói của Kim Kwanghee nghe như anh đang nói mớ.
Kim Kwanghee trở mình, dựa sát vào nguồn nhiệt còn lại trên giường rồi lại chìm vào giấc mộng. Lần cuối cùng anh có được một giấc ngủ yên bình như này có lẽ phải quay ngược lại lúc anh còn nhỏ, anh được mẹ nhẹ nhàng đung đưa trong vòng tay, dựa vào tiếng tim đập quen thuộc nhất rồi ngủ say sưa.
Kim Kwanghee có được giấc ngủ chất lượng nên sáng hôm sau dậy rất sớm, vừa mở mắt đã thấy Park Jaehyuk có hơi giật mình. Anh đưa tay véo má Park Jaehyuk một cái, mềm mềm, là thật. Park Jaehyuk chép miệng, giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, không có bất cứ dấu hiệu sắp tỉnh lại. Hắn siết chặt vòng tay, tiếp tục ngủ. Lúc này, Kim Kwanghee mới nhận ra rằng mình giống như một con búp bê kích thước thật bị Park Jaehyuk ôm vào lòng. Anh thử thoát khỏi vòng tay Park Jaehyuk đang quấn lấy mình, không thành công, ngược lại đã đánh thức Park Jaehyuk.
"Anh Kwanghee muốn dậy hả?" Park Jaehyuk hỏi mà gần giống như rên thành tiếng.
"Không dậy." Kim Kwanghee còn muốn nướng trên giường một hồi.
"Vậy thì ngủ thêm một lúc đi." Park Jaehyuk vùi đầu vào cần cổ Kim Kwanghee làm nũng.
"Gần quá rồi đó Jaehyuk." Kim Kwanghee đẩy đầu hắn ra, "Công việc xong rồi sao?"
"Xong rồi, vừa xong là em về tìm anh luôn đó." Park Jaehyuk nói xong lại dính sát vào.
"Này, anh nói gần quá rồi đó Park Jaehyuk, sao còn dựa lại gần vậy hả?" Kim Kwanghee phàn nàn.
Park Jaehyuk không lên tiếng, chỉ dùng đầu dụi dụi Kim Kwanghee. Kim Kwanghee thuận tay vuốt tóc Park Jaehyuk, hỏi hắn: "Thực ra Jaehyuk có nhà về được đúng không?"
Park Jaehyuk không ngờ Kim Kwanghee sẽ hỏi vấn đề này, hắn ngẩn người một lúc thành thật đáp ừ.
Kim Kwanghee thở dài, giống như đã đoán được kết quả này, anh hỏi tiếp: "Vậy tại sao còn muốn quay lại? Rõ ràng lúc đầu cũng nói chỉ ở vài ngày?"
"Bởi vì rất nhớ anh Kwanghee." Park Jaehyuk nghiêm túc trả lời, "Muốn gặp anh, nên đến đây."
"Đồ của em còn ở đây mà, sao lại không về chứ?"
Kim Kwanghee nhìn Park Jaehyuk, im lặng. Park Jaehyuk thấy anh như thế, dè dặt hỏi: "Anh không vui sao?"
"Không có không vui. Chỉ là nếu Jaehyuk không về, anh cũng không biết phải đi đâu tìm Jaehyuk. Tính ra hình như anh chẳng biết gì về Jaehyuk cả."
Kim Kwanghee đứng dậy, lấy từ tủ quần áo ra một chiếc túi giấy, trong đó có quần áo, dây chuyền và vòng tay của Park Jaehyuk.
"Nếu Jaehyuk quay lại lấy đồ thì đều ở đây." Kim Kwang Hee nói.
Anh đưa túi giấy cho Park Jaehyuk, thờ phào một hơi. Điều mà Kim Kwanghee mong muốn từ trước đến nay là một cuộc sống bình thường, ổn định và không thay đổi, đi làm tan làm đúng giờ, nhận lương đúng hạn, về nhà ăn cơm cùng gia đình vào những ngày lễ. Như thế rất hạnh phúc, như thế anh đã hài lòng rồi. Park Jae Hyuk là yếu tố không ổn định trong cuộc sống hạnh phúc của anh. Nhìn về lâu dài, tốt hơn hết là loại bỏ yếu tố bất ổn đó càng sớm càng tốt.
Kim Kwanghee thực sự có hơi giận vì Park Jaehyuk không có tin tức gì trong mười ba ngày qua, thậm chí còn định đấm hắn khi hắn quay lại. Nhưng khi mở mắt ra nhìn thấy Park Jaehyuk, nhìn thấy hắn hơi hé miệng ngủ không có hình tượng gì thì cơn giận đã biến mất hoàn toàn. Park Jaehyuk luôn như vậy, một đứa em trai đôi khi giả vờ ngoan ngoãn, đôi khi làm điều gì đó quá đáng, nhưng vẫn có thể khiến anh chấp nhận toàn bộ.
Túi giấy lơ lửng trên không một lúc lâu nhưng Park Jaehyuk không cầm lấy. Kim Kwanghee hơi mất kiên nhẫn lắc lắc chiếc túi, giục Park Jaehyuk mau cầm đi. Park Jaehyuk đứng dậy nhìn anh.
"Em ôm anh lần nữa có được không?" Hắn hỏi.
"Được thì được." Kim Kwanghee còn chưa nói xong đã bị Park Jaehyuk ôm chầm lấy. Nhưng tại sao? Anh bổ sung nửa câu còn lại trong lòng.
Dù lúc này bọn họ chỉ cách nhau hai lớp vải cộng thêm hai lớp da thịt nhưng Park Jaehyuk vẫn không thành công bắt được nửa câu sau trong lòng Kim Kwanghee. Hắn bắt đầu tự nói: "Em quay lại không phải chỉ để lấy đồ. Sợi dây chuyền rất quan trọng, đó là do bố mẹ em tặng. Quần áo cũng rất quan trọng, vì em rất thích. Nhưng quan trọng nhất là anh Kwanghee, vì em thích anh Kwanghee, muốn gặp anh Kwanghee, vì thế em đã quay lại. Anh muốn biết bất cứ điều gì cứ hỏi em, em sẽ nói tất cả mọi thứ cho anh. Anh đừng đuổi em đi."
Trong lúc Park Jaehyuk đang giải thích, Kim Kwanghee vòng tay qua lưng Park Jaehyuk, tựa đầu vào vai hắn. Anh đã quen làm như thế khi ôm người khác. Park Jaehyuk cao bằng anh, làm hành động như này không tốn chút sức lực, anh rất thích. Quyết tâm phải đuổi Park Jaehyuk khó khăn lắm mới dựng lên lại bị tan vỡ. Kim Kwanghee chấp nhận số phận của mình, Park Jaehyuk muốn sống ở đây thì cứ sống ở đây đi.
Kim Kwanghee quay sang hỏi Park Jaehyuk: "Vậy mật khẩu thẻ ngân hàng của Jaehyuk là gì?"
Park Jaehyuk phì cười: "Anh chỉ muốn biết chuyện này thôi sao?"
"Đúng đó." Kim Kwanghee nói, "Biết rồi thì có thể lấy tiền của Jaehyuk đi mua nhà."
Park Jaehyuk nghiêng đầu hôn Kim Kwanghee, đưa ra điều kiện: "Nếu anh đồng ý ở bên em mãi mãi thì em nói cho anh."
- End -
Lời của tui: Thực ra tui thích fic kiểu hiện thực hơn, nhưng mà fic của 2 người này giờ mà gắn tag hiện thực toàn ngược be se đồ các kiểu ;_; nào rảnh tui lội fic cũ ra dịch, chắc cũng được vài fic he đồ á :))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro