Chương 29: Suzy lén thụ thai? Đứa bé là con của con?
Nói xong Park phu nhân liền tắt máy, Chaeyoung ngây cả ra, đây là lần đầu thấy mẹ cáu tới vậy.
Nghĩ là có biến: "Tôi về nhà một chuyến, mẹ tôi có việc tìm."
Jungkook gật đầu: "Được, cậu về trước đi, chuyện tìm người cũng không phải là chuyện chốc lát, trong nước cậu quen biết nhiều người, giúp mình chú ý một chút."
"Yên tâm đi."
Chaeyoung rời đi.
Về tới nhà, vừa vào tới phòng khách, thím Min đã lén ra hiệu cho em.
Thấy mẹ dựa trên sofa, trên trán còn đắp túi chườm lạnh, sắc mặt thật sự rất kém.
"Gọi con về làm gì?"
Tức khắc, Park phu nhân nhích người ngồi dậy, cầm túi chườm đá ném Chaeyoung.
"Làm gì à? Mày xem mày đã làm ra cái chuyện tốt đẹp gì rồi?"
Chaeyoung nhíu mày: "Mẹ, mẹ làm sao thế?"
Park phu nhân tức tới độ đau hết cả ngực: "Giờ tao muốn ăn đất luôn rồi đây, mày giải thích rõ cho tao xem hôm nay mày đã làm gì."
"Chuyện của con, mẹ không cần quan tâm."
"Không quan tâm? Có phải hôm nay mày đã đi gặp con tiểu yêu tinh kia rồi không?"
"Ai?"
Park phu nhân đập bàn: "Chính là con tiểu yêu tinh lần trước gặp ở chỗ mày ấy."
Chaeyoung nghĩ tới nụ cười trên gương mặt Suzy: "Mẹ gặp ở đâu?"
Park phu nhân thấy dáng vẻ khinh khỉnh của Chaeyoung, bà phát cáu: "Ờ, mày ờ nữa xem, tất nhiên là gặp nó trong bệnh viện rồi."
Chaeyoung ngẩng đầu lên: "Bệnh viện?"
"Không phải bệnh viện thì gì, con ranh này, mày trả lại cháu nội cho tao." - Park phu nhân cứ tóm được cái gì liền nện lên người Chaeyoung cái đó.
Chaeyoung tránh đi, em thật sự chưa từng thấy mẹ mình phát điên thế này bao giờ.
"Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy? Cháu nội nào?"
Park phu nhân chỉ vào em, tức tới mặt mũi trắng bệch: "Mày còn không chịu thừa nhận à, con tiểu yêu tinh đó thụ thai con của mày, mày còn bắt nó đi phá thai nữa có đúng không? Mày ngay đến cả con mình cũng không cần, mày có còn là người nữa không thế hả?"
Chaeyoung cảm thấy thật đau đầu, em sắp xếp lại một lượt: "Cô ta... nói với mẹ là cô ta thụ thai sao?"
"Không thì sao?"
Lúc này, Chaeyoung cảm thấy đầu có chút rối bời nói: "Cô ta nói... Đứa bé là của con?"
Park phu nhân đánh mấy cái lên người em: "Mày dám làm mà không dám nhận? Mày dám nói mày chưa từng ngủ với nó?"
Tâm trạng lúc này quả thật không biết nên dùng từ gì để diễn tả: "Mẹ, chẳng phải mẹ ghét cô ta sao?"
"Tao ghét con tiểu yêu tinh đấy, nhưng trong bụng nó có cốt nhục của Park gia, mày bảo phá là phá sao? Mày... mày, tao không thiết sống nữa."
"Hừ..."
Park phu nhân trừng mắt: "Mày còn hừ nữa à?"
Park Chaeyoung cắn răng, người phụ nữ này lại dở trò gì nữa đây?
Chaeyoung nói: "Mẹ gấp cái gì? Chẳng phải chỉ là cháu nội thôi sao? Con đảm bảo với mẹ sau này mẹ còn có thể có rất nhiều cháu nội nữa."
"Thế mày sinh luôn một đứa ra đây cho tao!"
Chaeyoung: "...."
Con... con sao?
Con mẹ nó, từ hồi cô về nước tới giờ, em còn chưa thật sự ngủ với cô lần nào, lấy đâu ra mà con với chả cái?
*Bae Suzy: Chơi không lại thì mình mách phụ huynh*
*Chaeyoung: Chị như thế là chơi không đẹp!*
======//======
Chaeyoung gọi điện cho Jane: "Chị điều tra cho em xem hôm nay Bae Suzy tới bệnh viện làm gì?"
Chaeyoung hận không thể xông ngay tới trước mặt Suzy hỏi cho rõ ràng.
Cuối cùng, đợi tới sáng hôm sau, trong văn phòng
Jane hai tay đưa một tập tài liệu: "Park tổng, hôm qua cô Suzy tới viện để khám, cô ấy bị đau dạ dày, hôm qua còn ở viện truyền nước, còn nữa, đây là tài liệu lần trước anh bảo tôi điều tra Suzy 3 năm ở nước ngoài, vì... Cô ấy di chuyển rất nhiều nơi, nên điều tra hơi tốn thời gian, với cả tư liệu cũng không được đầy đủ lắm."
Nghe thấy Bae Suzy bị đau dạ dày, khó chịu trong lòng liền dịu xuống, đừng có đi phá thai thật là được.
Nhìn xong, giật cả mình, nhiều như vậy mà còn kêu chưa đầy đủ ấy hả?
Chaeyoung nói: "Chị ra ngoài đi."
Tập tài liệu rất dày, cảm giác như có thể đóng thành sách, ban đầu chỉ tính xem qua, nhưng càng xem sắc mặt càng khó coi, xem đến cuối cùng, tay Chaeyoung cũng run lên không ngừng.
Khoảng thời gian 3 năm, cuộc sống của Bae Suzy thành bốn chữ: Làm công, trốn chết!!!
Ba năm qua, người nhà họ Bae chưa từng bỏ qua cơ hội hãm hại cô.
Bị hãm hại, bị tính kế, bị đánh, bị đuổi giết.
Lang thang đầu đường xó chợ, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Lúc ốm sắp chết, cũng không ai cho cô chút ấm áp, không ai chịu đưa tay ra với cô, không ai che mưa hứng gió cho cô.
Người như cô, một thân một mình ở nơi đất khách quê người, khi bị những người thân nhất liên tục hãm hại, khi hấp hối giãy dụa, giống một con thú bị dồn tới chân tường, liều mạng tới đầu rơi máu chảy, vùng vẫy muốn sống dậy.
Không ai biết được cuộc sống của Bae Suzy chật vật đến chừng nào, cũng không ai biết rốt cuộc cô đã khổ sở ra sao.
Chaeyoung không rõ, rốt cuộc phải hận đến mức nào mới khiến người nhà họ Bae truy sát tới độ cô không chết thì họ không chịu ngừng như vậy?
Tay miết chặt lấy đống tài liệu, trên đó còn có tấm hình của Suzy, ngoài đường tuyết rơi, cô vẫn cô đơn lạnh giá giữa đường, quần áo đơn bạc, vết thương còn hiện rõ trên mặt.
Ánh mắt cô còn lạnh lẽo hơn tuyết đã phủ trên người.
Bỗng Chaeyoung không biết nên gặp lại cô với thái độ gì.
Lần đầu tiên trong đời em ý thức được việc, bản thân mình... Hình như đã làm sai một chuyện.
"Park Chaeyoung, em nên cầu nguyện đi, tốt nhất em đừng có yêu tôi, nếu không..."
Bên tai vọng lại câu nói của Bae Suzy.
Chaeyoung che mắt lại, đống tài liệu rơi trên mặt đất.
Trước giờ chưa từng đồng cảm với ai, thật ra em cũng chưa từng gặp ai thảm hơn Bae Suzy cả.
Nhưng... Nghĩ tới cảnh ngộ của Suzy, Chaeyoung lại cảm thấy trong lòng nghẹn lại, có chút hoảng sợ.
Em cũng chưa từng có cảm giác ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro