Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: May mắn trốn thoát

Trên mặt của Junki lúc này đã không còn ý cười, hai mắt khóa chặt Suzy:

"Nếu tôi muốn ngay bây giờ thì làm sao?"

Junki biết Bae Suzy đang tính toán gì?

"Vậy anh có thể thưởng thức... vừa hay, tôi cũng muốn nhìn xem ông anh rể đáng kính của tôi, rốt cuộc là đến như nào."

Ánh mắt Jang Junki trở nên u ám, nguy hiểm.

"Vậy em cần phải mở to mắt mà nhìn cho rõ rồi..."

Chỉ có điều, Junki vừa mới hạ quyết tâm, tối nay sẽ không bỏ qua cho Suzy, di động của anh ta đột nhiên vang lên.

[ Boy, I, boy, I, boy, I know

I know you got the feels ]

Junki vốn không có ý định nghe máy, nhưng tiếng chuông vẫn cứ vang lên, nghe vô cùng chói tai.

Trên màn hình hiện 3 chữ —— [ Bae Woohee ]

Nhìn cái tên trên màn hình là biết Bae Woohee ở trong lòng Jang Junki cũng chẳng có vị trí gì đặc biệt.

"Ồ, bà chị gái quý hóa của tôi này. Quản lí chặt nhỉ? Anh rể, không muốn nghe sao?"

Hai mắt Junki lạnh như băng, anh ta buông Suzy ra, nhấn tiếp cuộc gọi.

"A lô?"

"Anh Junki em không ngủ được, anh ở chỗ nào vậy?"

Suzy đứng khá gần Junki nên có thể nghe thấy rõ giọng nói hờn dỗi kia trong điện thoại.

"Anh đang ngủ, tại sao trễ vậy em còn gọi điện thoại?"

"Em không ngủ được, nên muốn gọi điện thoại để xem anh đã ngủ chưa? Đã mấy ngày rồi anh không tới tìm em, người ta rất nhớ anh."

"Công ty đang có chút bận, hai ngày nữa sẽ tìm em."

"Hai ngày nữa hai ngày nữa, mỗi lần anh đều nói như vậy, em mặc kệ, ngày mai nhất định anh phải tới thăm em."

Suzy liếm liếm khóe môi, cơ hội tốt như vậy. Cô nên làm cái gì đó.

Nếu không, thật xin lỗi Bae Woohee. Suzy khẽ vặn cổ, điều chỉnh giọng, nũng nịu nói:

"Anh yêu... Tại sao anh còn chưa vào? Nước sắp lạnh tới nơi rồi, không phải anh nói muốn tắm cùng với người ta sao?"

Junki quay phắt người lại, trợn mắt nhìn Suzy.

Bae Suzy nhướng mày đầy thách thức.

Để tôi xem giờ thì anh có bản lĩnh gì?

Ở đầu dây bên kia, Woohee đã hét ầm lên:

"Jang Junki, con tiện nhân kia là ai? Anh đang ở chung với người phụ nữ khác sao? Hai người đang ở đâu, ở đâu, em phải tới xé nát mặt con tiện nhân ấy ra... Anh mau nói cho em biết !"

"Không có, em nghe lầm rồi."

Suzy nhếch môi: "Junki~ Anh nói chuyện với ai vậy? Lại là cô bạn gái đáng ghét của anh à? Không phải anh nói cô ta còn không bằng một sợi tóc của em sao? Có em rồi, sẽ đá cô ta sao? Còn để tâm tới cô ta làm gì, mau tới vui vẻ với em nào!"

Nói xong Suzy liền ba chân bốn cẳng chạy mất, trước khi Jang Junki kịp đuổi theo cô đã mở cửa lên xe.

Bong Pal nhanh chóng khởi động xe, nhấn chân ga lao đi như một cơn gió.

Suzy hạ cửa sổ xe xuống, vẫy vẫy tay ra hiệu với Junki, sau đó đưa ngón giữa lên, không thèm che dấu sự khinh bỉ.

Làm cho to chuyện lên đi, càng to càng tốt.

Một khi Bae Woohee đã làm ầm lên, Jang Junki đừng mong được yên ổn.

Không ngờ cuộc điện của Woohee lại giúp cô trốn thoát một cách thuận lợi. Nếu không cô còn phải tự mình đích thân ra tay tìm lối thoát, chuyện ngày hôm nay thuận lợi một cách ngoài ý muốn.

Junki nheo mắt, anh ta lại một lần nữa bỏ lỡ cơ hội có được Suzy.

Woohee vẫn còn đang khóc và là ầm ĩ ở trong điện thoại, nghe thấy tiếng của cô ta là anh đau hết cả đầu.

Anh ta lạnh lùng nói: "Khuya lắm rồi, anh cần nghỉ ngơi."

"Jang Junki, anh đã lên giường với con tiện nhân đó đúng không? Làm sao anh lại như vậy với em, anh không được phép chạm vào người khác, nếu như anh làm thế thật, em sẽ khiến anh hối hận..."

Woohee hét ầm lên.

Trên mặt của anh lúc này chỉ còn lại phiền chán và mất kiên nhẫn: "Bae Woohee, chia tay đi, tôi thấy phiền..."

Đúng vậy anh ta thấy rất phiền!

Không có Bae Suzy, anh ta còn có thể có lệ đôi câu với Bae Woohee.

Nhưng mà Bae Suzy đã trở lại, có người phụ nữ xuất sắc như vậy, hơi đâu mà để ý tới cô chứ.

Giọng Woohee run lên: "Jang Junki... Anh nói gì?"

"Chia tay đi!"

Nói rồi dứt khoát tắt luôn điện thoại.

Anh ta nhìn lối ra của bãi đỗ xe, trong lòng đầy nghi ngờ, Bae Suzy vì vai diễn mà tới, còn chưa lấy được đáp án đã bỏ chạy???

Cô ta... cũng không phải người dễ dàng chấp nhận thua cuộc như vậy, trừ phi... còn có những tính toán khác?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro