Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Dream

Dream: tên gốc "giấc mơ"

Tôi mơ thấy mình là thiên kim ác đ ộc trong một cuốn tiểu thuyết.

Người bạn trai tôi mới theo đuổi được, Jeon Jungkook, là nam chính trong cuốn tiểu thuyết này.

Anh được định sẵn sẽ ở bên nữ chính.

Tôi quyết định chia tay, nhưng lại bị anh dồn vào góc tường.

Anh đỏ mắt cầu xin tôi, "Không phải em nói sẽ mãi yêu anh sao? Đừng chia tay được không...?"

1,
Mùa hè, tiếng ve kêu liên tục không ngừng, dù trong lớp có bật điều hòa cũng không lại được không khí oi bức bên ngoài cửa sổ.

Tiếng chuông vào lớp đánh thức tôi dậy.

Tôi nhìn chằm chằm vào bục giảng với đôi mắt trống rỗng, nhịp tim dần tăng nhanh vì cơn ác mộng vừa rồi.

Tôi mơ thấy mình là tiểu thư nhà giàu trong một cuốn tiểu thuyết, bề ngoài thanh thuần vô hại nhưng thực chất lại là người có tâm địa độc ác.

Vì ghen tị với nữ chính được tất cả mọi người yêu thích mà làm đủ trò xấu, cuối cùng, rơi vào hoàn cảnh bị người người khinh thường.

Đương nhiên, tôi cũng quen biết nam nữ chủ trong cuốn sách này.

Nữ chính là học sinh ưu tú được nhà tôi trợ cấp, Cho Miyeon, nam chính là bạn trai tôi vừa mới theo đuổi được mấy ngày trước, lớp trưởng Jeon Jungkook.

Ở trong mơ, tôi bám luôn bám lấy Jeon Jungkook, anh cảm thấy tôi quá phiền nên mới đồng ý yêu đương với tôi.

Sau này, anh gặp được Cho Miyeon vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, cuối cùng, anh không chút do dự nói lời chia tay với tôi.

Nhìn những gì trong mơ dần dần trùng lặp với hiện thực, trái tim tôi cảm thấy đau nhói.

Tôi nên làm gì đây?

Đương nhiên là phải chia tay với nam chính rồi.

Chuyện này phải làm càng sớm càng tốt, dù sao tôi cũng cảm thấy Jeon Jungkook cũng chẳng thích tôi, đến nắm tay còn chẳng muốn nắm nữa là.

Cũng đúng, người ta cảm thấy bị tôi theo đuổi quá phiền phức nên mới đồng ý ở bên tôi.

"Haiz."

Tôi lắc đầu thở dài, nước mắt chảy dài trong lòng.

Jeon Jungkook đẹp trai như vậy, còn chưa xơ múi được gì đã phải say goodbye.

Đau lòng, quá đau lòng.

2,
Sau giờ tự học năm lớp mười một, trời đã tối.

Tôi chậm rãi thu dọn đồ đạc, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Jungkook, tôi muốn biết anh ấy có thích tôi chút nào không.

Á Đù, Jungkook Jeon thu dọn đồ đạc rồi.

Má ơi, Jeon Jungkook đang đi đến trước mặt tôi!

Một bước, hai bước, ba bước... hả? Anh đứng trước mặt tôi.

"Về thôi."

Jungkook rất tự nhiên cầm chiếc cặp trong tay tôi khoác lên vai, để cho tôi một ảo tưởng rằng anh rất thích tôi.

Mặt tôi nóng đến mức đỏ bừng, chỉ biết gật đầu.

Hu hu hu, nhà tôi ai cũng là người hết lòng vì tình yêu...

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, một nam sinh cao 1m8 đeo một chiếc balo có hình Hello Kitty... ờm... nhìn không hợp lắm.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất thuận mắt, niềm vui tràn ngập trong lòng.

Đi cùng Jungkook rất vui vẻ, tôi không cần phải lo nghĩ gì, không cần phải xách nhiều đồ.

Bây giờ nói chia tay cũng hơi xấu hổ, nhưng vài ngày nữa nói chia tay cũng xấu hổ chẳng kém.

Tôi suy nghĩ một hồi lâu.

Nếu không nói thẳng được, vậy tôi thử nói bóng nói gió xem, dù sao Jeon Jungkook cũng không thích tôi mà.

3,
"Ừm..."

Tôi nuốt một ngụm nước bọt thử hỏi, giả vờ không để ý giơ chân đá cục đá ven đường, "Jeon Jungkook... Nếu anh ở bên một người mà anh không thích thì khoảng bao lâu anh sẽ chia tay người ta?"

Nghe vậy, Jungkook cụp mắt nhìn tôi.

Vô tình, hai ánh mắt chạm nhau.

Tôi nhìn ra sự nghi hoặc trong ánh mắt của Jungkook.

Có lẽ là ý trong lời nói của tôi quá rõ ràng, nên vội bổ sung thêm, "Không phải, ý của em là... anh có ở bên một người mà anh không thích không?"

Câu này có vẻ hơi thẳng thắn nhỉ?

"Không." Jungkook trả lời.

"Bùm bụp..." Trái tim tôi đập liên hồi.

Một lúc lâu sau, tôi mới hiểu ý của Jeon Jungkook.

Tôi kinh ngạc đáp lại, "Có nghĩa là, anh ở bên em vì anh thật lòng thích em sao?"

Tôi tròn mắt hỏi lại, đây không phải chuyện đùa đâu.

"Ừm."

Jeon Jungkook quay đầu nhìn tôi, anh vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là đôi mắt kia nhìn tôi mang theo một chút ánh sáng, "Thích em."

Tôi như chìm vào hũ mật, trong lòng ngọt ngào.

Huhuhu, nữ chính nữ phụ gì chứ, củ cải trắng Jeon Jungkook này phải là của tôi.

Nghĩ đến đây, bước chân tôi nhẹ đi rất nhiều.

4,
Jeon Jungkook nhìn dáng đi của tôi rồi bật cười, cố nén nụ cười của mình, anh giả vờ đáng thương hỏi, "Em nói những lời đó, là muốn chia tay với anh sao?"

Nghe đến đây, tôi bối rối ngẩng đầu.

Tôi không biết anh đang nghĩ gì, tôi chỉ biết khi mình nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ kia, trong lòng tràn ngập áy náy.

Nếu người qua đường nhìn thấy cảnh này, chắc họ sẽ nghĩ Jungkook đang theo đuổi tôi.

Làm gì còn bộ dáng lạnh lùng thường ngày nữa, đáng yêu muốn chớt.

"Ý em không phải vậy đâu."

Tôi áy náy đến mức muốn hôn anh, nhưng chỉ có thể nắm chặt tay anh, "Em... Em chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, anh đừng để ý..."

"Anh không tin."

Mắt Jungkook đỏ lên, giống như có thể khóc ngay lập tức, anh cúi đầu xuống, đưa má đến gần miệng tôi, "Trừ khi em hôn anh một cái."

Những lời định nói ra tan thành mây khói, hai má tôi đỏ lên.

Mặc dù tôi rất muốn ăn củ cải trắng Jeon Jungkook này, nhưng thực tế, kinh nghiệm của tôi là số không.

Đây là lần đầu tôi yêu đương, trước kia cũng chưa từng hôn người khác.

Trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tôi cố gắng giữ bình tĩnh, quyết định không hôn anh, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ rưng rưng của Jeon Jungkook, lòng tôi lại nhũn ra.

Đây là muốn quyến rũ người ta đúng không.

Trái tim như lỡ một nhịp, tôi nhanh chóng hôn một cái lên má Jungkook.

"Bây giờ, anh tin chưa..." Tôi xấu hổ đến mức nói lắp.

"Tin rồi." Jeon Jungkook nở một nụ cười rất tươi, có vẻ tâm trạng không tệ.

Tôi lén nhìn anh, phát hiện hai tai anh cũng đỏ bừng lên, cảm thấy rất vui vẻ.

Thì ra người thẹn thùng không chỉ có mình tôi.

5,
Jungkook đưa tôi về đến nhà rồi mới rời đi.

Đêm đến, nằm trên giường ngủ, cứ nhắm mắt lại là tôi lại nhớ đến cảnh tượng xấu hổ hôm nay.

Cả đêm tôi không ngủ được, khung cảnh buổi chiều cứ như bộ phim chiếu đi chiếu lại trong đầu tôi.

Sáng hôm sau, tôi mang đôi mắt thâm như gấu trúc đến trường học, khi đi ngang qua lớp số ba, tôi đột nhiên có cảm giác hơi kì lạ nên quay đầu nhìn vào trong lớp một chút.

Cho Miyeon đang cúi đầu làm đề, ngay cả khi bạn học ồn ào xung quanh, cô ấy cũng không bị ảnh hưởng chút nào.

Khí chất lạnh lùng của cô ấy rất giống Jeon Jungkook, cũng rất xứng đôi với anh.

Không hổ là học sinh ưu tú, hai người họ đều thích làm đề, còn tôi thì ngược lại, điểm số chỉ được xếp vào hàng trung bình.

Vì vậy, nếu giấc mơ kia là thật, Jeon Jungkook thích Cho Miyeon cũng không có gì là lạ.

Nói không buồn là nói dối.

Tôi mang theo tâm sự bước vào lớp, đúng lúc này, Jungkook để một cốc sữa đậu nành lên bàn học của tôi.

Anh quay đầu nhìn tôi, hai mắt sáng lên, "Em đến rồi, anh nhớ em rất thích uống sữa đậu nành ở tiệm này, tiện đường ghé vào mua."

Tiện đường?

Cửa tiệm này đúng là tiện đường với nhà tôi, nhưng lại ngược đường với nhà Jeon Jungkopk mà.

Chóp mũi tôi chua chua, nhỏ giọng nói, "Jungkook, thật ra..."

"Lớp trưởng! Giáo viên toán tìm cậu."

"OK." Jungkook đáp lại bạn học kia, sau đó quay đầu hỏi tôi, "Sao vậy?"

6,
Tôi vừa cười vừa lắc đầu, "Không có gì đâu."

Thật ra tôi muốn nói, anh đừng đối xử với tôi tốt như vậy nữa, cứ như thế này đến lúc phải chia tay tôi sẽ buồn chớt mất.

Tôi buồn bã ngồi xuống, cô bạn Hyeri lập tức chạy đến chỗ tôi, "Cuối cùng cậu cũng đến rồi."

Cô ấy vui vẻ như vừa trúng số độc đắc, "Nghe nói ở phố bên cạnh mới mở một quán bar, đêm nay chúng ta đến thử đi?"

Chúng tôi gọi đó là đi thư giãn, giải tỏa căng thẳng, trước kia tôi cũng thường xuyên đi, nhưng cũng chỉ đến uống một chút rượu trái cây nồng độ thấp, cùng lắm là nhảy một lúc rồi về.

Quán bar mới mở, đúng là lực hấp dẫn rất lớn, nhưng tôi muốn đi về nhà với Jungkook cơ.

Thấy tôi im lặng, Yeonjun cũng tới góp vui, "Hay là do lớp trưởng không cho cậu đi?"

Đang muốn phủ nhận thì Jeon Jungkook quay lại.

Anh nhìn Yeonjun, sau đó hỏi tôi, "Muốn đi đâu?"

Không biết vì sao tôi cảm thấy hơi tội lỗi.

"Bọn họ muốn rủ em đi quán bar mới mở ở phố bên." Tôi yếu ớt nói, trong lòng thầm nghĩ, người ưu tú như anh chắc chắn chưa từng đến quán bar, chắc là anh sẽ không đi đâu.

"Được, anh đi với em."

Không ngờ Jeon Jungkook lại đồng ý, tôi ngẩng đầu nhìn anh.

Trái tim đập liên hồi, đến khi vào học mới dần bình tĩnh lại.

Khi buổi học sắp kết thúc, Hyeri nói thầm với tôi, "Nghe nói ở đó không chỉ có rượu ngon, còn có rất nhiều trai đẹp."

Mặc dù cô ấy đã cố tình hạ thấp giọng, nhưng âm thanh phát ra cũng không quá nhỏ.

Jungkook ngồi cách đây không xa, tôi sợ anh nghe thấy nên lặng lẽ nhìn anh một chút.

Thấy anh vẫn đang nghiêm túc giải đề, có lẽ là không nghe thấy gì đâu.

7,
|Đến khi ánh mắt của Park Chaeyoung rời đi, Jeon Jungkook mới ngừng bút.

Nghĩ đến việc Chaeyoung sẽ đi gặp những anh chàng đẹp trai khác, anh bỗng cảm thấy ghen tị.

Nhưng anh vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, không quan tâm.

Đến khi tan học, anh nằm dài xuống bàn, giả vờ khó chịu.|

Sau khi tan học, Yeonyun và mọi người rời đi trước.

Tôi quay người lại, nhìn thấy Jungkook đang yếu ớt nằm gục xuống bàn.

Tôi vội chạy tới, "Sao vậy? Anh khó chịu ở đâu sao?"

Jungkook chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt đỏ bừng nhưng đôi mắt lại sáng ngời, trông giống như một chú cún lớn.

Anh khàn giọng trả lời, "Chắc là bị sốt, anh không sao đâu, em đi chơi với mọi người đi, anh không khỏe lắm, không đi cùng em được."

Nhìn vẻ mặt này, làm sao tôi nhẫn tâm bỏ anh ở nhà để đi chơi được chứ?

"Chơi cái gì mà chơi, anh bị ốm rồi, anh quan trọng hơn."

Nói xong, tôi luống cuống thu dọn đồ đạc, hoàn toàn không biết Jungkook đang cố nén cười.

8,
Tôi muốn đưa Jungkook đến bệnh viện, nhưng anh nhất quyết không đồng ý, anh nói muốn đưa tôi đến một nơi khác.

Tôi bỗng có dự cảm chẳng lành.

Nếu tôi nhớ không lầm thì, hôm nay là ngày Jeon Jungkook và Cho Miyeon gặp nhau ở quảng trường.

Anh ấy muốn đi tới đâu cơ?

Đúng vậy, Cho Miyeon có khí chất khác với người khác, cô ấy và Jeon Jungkook rất giống nhau, họ là người của một thế giới.

Dự cảm chẳng lành của tôi dần biến thành lo lắng, bất an.

Tôi sợ, sợ giấc mơ kia biến thành sự thật, tôi sợ sau đêm nay tôi và Jeon Jungkook sẽ mỗi người một ngả.

"Nhất định phải đến đó sao?" Tôi run rẩy hỏi Jungkook..

Tôi cố gắng tỏ ra bình tĩnh, "Hay là chúng ta cứ đến bệnh viện đi, anh là một học sinh giỏi, lỡ bị bệnh hỏng luôn đầu óc thì phải làm sao bây giờ?"

Jungkook kéo tay tôi lắc đầu, "Đi đến nhà anh, ở nhà có thuốc, không cần đi bệnh viện nữa đâu."

Nói xong, anh khoác balo của tôi lên vai, giống như sợ tôi không đi theo, anh nắm tay tôi đi về phía trước.

Tôi rất sợ, sợ anh ấy đưa tôi đến quảng trường, sợ anh ấy gặp Cho Miyeon!

Đến khi gần tới nhà Jungkook, tôi mới mơ màng nhìn anh.

Hôm nay, anh không đến quảng trường, vậy anh sẽ không gặp được mọi chuyện phía sau sẽ không diễn ra nữa.

Vậy, có phải tôi đã thành công sửa lại kịch bản rồi không?

9,
|Trưa nay Jungkook lên mạng hỏi mọi người "bạn gái tôi muốn đi gặp anh chàng đẹp trai khác phải làm sao bây giờ?"

Câu trả lời được nhiều tương tác nhất chính là: Đưa cô ấy về nhà.

Anh nghĩ ra một cách, anh nói muốn đưa Park Chaeyoung đến một nơi, nhưng không hiểu sao Chaeyoung lại lo lắng không muốn đi.

Không còn cách nào khác, Jeon Jungkook đành phải nói thẳng là anh muốn đưa Chaeyoung về nhà mình.|

Đến nhà Jeon Jungkook, anh mở tủ lấy cho tôi một đôi dép thỏ màu hồng mới tinh cho tôi đeo.

Tôi thốt lên, "Ừm... dép mới của dì, em đeo vào có vẻ không hay lắm?"

Jungkook nghe xong, không hiểu sao lại đỏ mặt, "Không phải của mẹ anh."

Không phải của dì?! Vậy là của ai?

Jeon Jungkook còn có bạn gái khác sao!?

Cô bạn gái đó còn thích con thỏ giống tôi nữa!?

Hu hu hu, chuyện này là thế nào.

Giống như đọc được suy nghĩ của tôi, Jungkook vội vàng giải thích, "Anh mua cho em đó, ba mẹ anh ở nước ngoài nhiều năm, chỉ có mình anh sống ở đây, anh nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ đưa em tới đây, cho nên anh mua trước để lấy lòng em."

Sau khi hiểu ra vấn đề, tôi kéo Jungkook ngồi lên ghế sô pha, hỏi anh hòm thuốc ở đâu.

Sau khi tìm thấy hòm th uốc, tôi nhanh tay dán cho anh một miếng dán hạ sốt, sau đó rót cho anh một cốc nước ấm để uống thuốc.

Một lúc lâu sau, tôi nói muốn về nhà, Jungkook đòi đưa tôi về nhà bằng được.

Tôi không cản được anh, đành phải đồng ý.

Hai chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã tới nhà tôi, vừa bước vào cổng, Jungkook kéo tay tôi lại.

"Sao vậy?" Tôi hỏi.

Anh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng hôn lên má tôi một cái.

Trong lúc ngơ ngác, tôi nghe thấy anh nói, "Bạn gái, ngày mai gặp lại."

10,
Ngày hôm sau đến lớp, không thấy bóng dáng Jeon Jungkook, tôi chỉ nghĩ là anh ấy đi học muộn, nhưng đến lúc tan học cũng không thấy bóng dáng anh đâu.

Tôi đoán là anh xin nghỉ phép.

Buổi chiều, đến giờ ra chơi tiết ba anh mới đến lớp, anh ngồi vào chỗ của Hyeri nắm lấy tay tôi.

"Xảy ra chuyện gì sao? Anh là học sinh ưu tú, chắc chắn sẽ không nghỉ học mà không có lý do."

"Ừm."

Tôi cảm nhận được tâm trạng của anh không tốt lắm, giọng nói của anh cũng trầm thấp hơn mọi hôm, "Đêm qua bà nội anh tụt huyết áp, phải đến bệnh viện, anh trông bà cả đêm, chiều nay bà đỡ rồi anh mới đến trường đi học."

Tôi vuốt mái tóc đang rũ xuống của Jungkook, muốn an ủi anh.

Nhưng lời cứ như bị kẹt ở cổ họng, một câu cũng không nói nên lời.

Bởi vì anh nói, anh gặp Cho Miyeon ở bệnh viện.

Tôi rùng mình, quên cả việc hô hấp.

Vậy, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến đúng không? Nam chính và nữ chính được định sẵn là sẽ ở bên nhau, tôi chỉ là một nữ phụ trong câu chuyện của bọn họ mà thôi?

Cuộc sống bị một thế lực vô hình thao túng, tôi không biết nên thuyết phục bản thân mình như thế nào, chỉ cảm thấy rất ấm ức, đến nỗi đỏ cả vành mắt.

Jeon Jungkook thấy vậy, vội lau nước mắt cho tôi, đau lòng nói, "Sao thế bảo bối?"

Tôi không muốn làm phiền anh, chỉ lắc đầu nói không có việc gì.

Tôi nghĩ, nếu như giấc mơ đó là thật, vậy thì, tôi và Jungkook kết thúc ở đây đi.

11,
Đến khi tan học, Jungkook đưa tôi về nhà, trên cả quãng đường tôi cũng không nói một lời nào.

Anh nhìn ra tôi đang không vui, nhưng anh cũng không hỏi gì, chỉ nắm tay tôi chặt hơn.

Khi đến trước cửa nhà, tôi vẫn đang cân nhắc xem có nên nói chia tay hay không.

"Ngày mai gặp nhé." Jungkook vuốt tóc tôi.

Đến khi anh quay người, tôi nắm chặt góc áo của anh.

"Ừm... Jeon Jungkook..." Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, "Chúng, chúng ta... chia tay đi."

Anh cau mày, nghi hoặc hỏi, "Em vừa nói gì?"

Tôi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị lặp lại một lần nữa, em nói, chúng ta, chia... ưm!"

Lời còn chưa nói hết đã bị Jeon Jungkook chặn lại bằng một nụ hôn.

Anh đẩy tôi áp sát vào tường, hôn một cách cuồng nhiệt, giống như một con mãnh thú bị kìm hãm đột nhiên bộc phát.

Đến khi nụ hôn kết thúc, mặt tôi đỏ như trái cà chua, hô hấp cũng trở nên rối loạn, chỉ đành mặc kệ Jungkook đè tôi áp sát vào tường!

Anh đỏ mắt, nghẹn ngào nói, "Không phải em nói sẽ luôn thích anh sao? Đừng chia tay có được không..."

Tôi không biết phải nói gì.

Trong lúc tôi đang lưỡng lự, ba tôi mở cửa bước ra.

Tôi giật mình, sợ đến mức lập tức đẩy Jungkook ra rồi nói, "Được rồi, bạn học Jeon ngày mai mình sẽ mang quyển sách kia cho cậu mượn."

Nói xong, tôi vẫy tay với anh, ra hiệu cho anh mau chóng rời đi.

12,
Nhìn ba vứt rác xong, tôi lập tức chạy tới khoác tay ông.

"Hôm nay mẹ nấu món gì vậy ạ?"

"Con rùa của ba khỏi bệnh chưa?"

"Chậu hoa kia của ba chưa tưới nước kìa!"

Tôi nói liên tục, chỉ muốn làm cho ba tôi quên đi chuyện ông vừa thấy.

Ai ngờ vừa mới ngồi vào bàn ăn, ông lại hỏi.

"Con gái cưng, vừa nãy con ôm ôm ấp ấp thằng nào ngoài cổng nhà mình vậy?"

Ngay khi từ 'ôm ôm ấp ấp' phát ra từ miệng ba tôi, mẹ tôi lập tức nhìn về phía tôi.

"Gì cơ ạ? Ôm ôm ấp ấp cái gì ạ?"

Tôi hốt hoảng, vội kiếm cớ, "Bạn đó cùng xóm với mình, đến tìm con để mượn sách, con vô ý trượt chân ngã, cậu ấy chỉ đỡ con thôi, ôm ôm ấp ấp cái gì chứ!"

"Thật không?" Ba tôi không tin.

Tôi nhìn mẹ tôi rồi lại nhìn ba, "Thật 100%!"

Sau khi hai người họ có vẻ yên tâm hơn một chút, tôi nhanh chóng chạy lên tầng hai.

Không biết sao, tôi lại muốn ra ban công ngắm cảnh.

Không ngờ Jeon Jungkook vẫn ở dưới lầu.

Anh vẫn chưa đi sao?

Giống như nhận ra điều gì đó, anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi.

Hốc mắt anh đỏ ửng, chắc là rất tủi thân.

Tôi cầm điện thoại lên nhắn tin với anh, bảo anh mau chóng về nhà đi.

Anh ngẩng đầu lên, sau đó nói với tôi bằng khẩu hình.

Anh nói, "Anh ở đây đợi em."

13,
Tôi không đành lòng nhìn gương mặt đáng thương của Jeon Jungkook, cho nên tôi quyết định về phòng ngồi.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng không kiềm lòng được mà gọi điện thoại cho anh.

Anh nghe máy, nhưng không nói gì, tôi thì thầm hỏi, "Nếu ngay từ đầu đã biết trước kết cục, vậy chúng ta có nên ở bên nhau nữa không?"

Anh suy nghĩ mấy giây, sau đó dịu dàng đáp lại, "Anh nghĩ, mọi kết cục em nghĩ đến đều không phải là tốt, cũng chẳng phải là xấu, nếu như suốt cả quá trình đều tốt đẹp, vậy tại sao lại phải gán cho nó một kết cục xấu? Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, chưa đi đến bước cuối cùng, sao em lại nghĩ đó là kết cục xấu?"

Ở trong mơ, Jeon Jungkook không thích tôi, nhưng ở hiện thực, anh ấy không có tôi không được mới đúng.

Tôi không thể vì một giấc mơ mà từ bỏ người mình thích được.

Chỉ một giấc mơ mà thôi, nó không thể kiểm soát được cuộc sống của tôi.

Nghĩ đến đây, tôi cúp điện thoại, khoác áo vào rồi chạy xuống lầu.

Vừa mở cửa ra đã thấy Jungkook tủi thân nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.

"Jeon Jungkook!" Tôi gọi anh, sau đó chạy tới dưới ánh mắt kinh ngạc của anh, "Em quyết định rồi, chúng ta không chia tay nữa."

"Được." Jungkook ôm lấy tôi rồi mỉm cười.

Tôi không cần biết giấc mơ kia là như thế nào.

Tôi chỉ muốn ôm lấy chàng trai của mình dưới ánh trăng mà thôi.

hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro