ánh trăng trong mắt em
Ánh nắng chiều cuối ngày vương vấn trên từng cành lá, phủ lên khu vườn một sắc cam dịu dàng. Rosé đứng lặng trong khu vườn ngập tràn hoa, tay cầm một đóa hồng đỏ rực. Mái tóc vàng óng của cô buông dài như dòng suối mềm mại, khẽ đung đưa theo từng cơn gió nhẹ. Đóa hồng trong tay cô không chỉ đơn thuần là một bông hoa, mà là biểu tượng của những cảm xúc chất chứa trong lòng – đẹp đẽ, rực rỡ nhưng cũng mang trong mình gai nhọn.
Y/n đứng từ xa, đôi mắt chăm chú dõi theo từng cử động của Rosé. Khoảnh khắc ấy, cô cảm giác như cả thế giới xung quanh đều mờ nhạt, chỉ còn lại hình bóng của Rosé, người tựa như một bức tranh hoàn hảo giữa thiên nhiên. Cô ngập ngừng tiến lại gần, cảm nhận trái tim mình đập từng nhịp mạnh mẽ hơn theo mỗi bước chân.
"Cậu lại thích ngắm hoa sao?" Y/n nhẹ giọng hỏi, phá vỡ sự tĩnh lặng giữa hai người.
Rosé quay lại, đôi mắt nâu sáng lấp lánh ánh lên nét dịu dàng quen thuộc.
"Không hẳn là ngắm hoa. Tớ chỉ muốn tìm một điều gì đó...khiến trái tim tớ an yên."
Y/n khẽ cười.
"Có vẻ như cậu luôn tìm thấy sự yên bình ở hoa hồng nhỉ."
Rosé im lặng nhìn bông hồng trong tay, ánh mắt thoáng chút mơ màng.
"Cậu biết không, hoa hồng đẹp nhưng luôn có gai. Có lẽ vì thế mà tớ thấy nó giống tớ, đẹp đẽ nhưng cũng đầy tổn thương."
Y/n cảm thấy tim mình se lại trước lời nói của Rosé. Cô bước thêm một bước, đứng gần hơn, và nhẹ nhàng nói,
"Nhưng đóa hồng này khác. Nó đang nằm trong tay cậu, được cậu nâng niu. Gai nhọn cũng không làm đau được cậu đâu."
Rosé ngẩng lên nhìn Y/n, một nụ cười thoáng hiện trên môi.
"Cậu lúc nào cũng nói những lời khiến người khác thấy dễ chịu. Nhưng Y/n, nếu cậu là đóa hoa, tớ sợ rằng mình sẽ chẳng bao giờ đủ can đảm để chạm vào. Vì tớ không muốn làm cậu tổn thương."
"Vậy thì đừng chạm bằng tay," Y/n đáp, giọng thì thầm,
"Hãy chạm vào tớ bằng trái tim của cậu."
Không khí giữa hai người trở nên tĩnh lặng, nhưng không hề ngột ngạt. Ngược lại, đó là sự tĩnh lặng tràn đầy cảm xúc, như một bản nhạc không lời ngân lên trong lòng họ.
Buổi tối hôm ấy, Rosé dẫn Y/n vào căn phòng kính phía cuối khu vườn – nơi cô trồng và chăm sóc những loài hoa yêu thích của mình. Đèn vàng bên trong hắt ra thứ ánh sáng ấm áp, soi rõ từng cánh hoa mỏng manh, lấp lánh như phủ sương.
"Đây là nơi đặc biệt nhất của tớ," Rosé nói, tay khẽ vuốt ve một cánh hoa.
"Mỗi loài hoa ở đây đều có một câu chuyện riêng. Nhưng tớ chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ chia sẻ nơi này với ai."
"Vậy tại sao lại dẫn tớ tới đây?" Y/n hỏi, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt Rosé.
Rosé ngập ngừng, rồi quay lại nhìn thẳng vào Y/n, đôi mắt đầy chân thành.
"Bởi vì tớ cảm thấy cậu là người duy nhất hiểu được những điều tớ không thể nói thành lời. Cậu là người duy nhất khiến tớ muốn mở lòng."
Y/n bước lại gần, ánh mắt dịu dàng.
"Chaeyoung, tớ luôn muốn hiểu cậu, không phải chỉ vì tớ muốn biết những điều cậu giấu, mà vì tớ muốn ở bên cạnh cậu – bất kể những tổn thương hay quá khứ cậu mang theo."
Rosé nhìn Y/n, đôi môi khẽ run.
"Y/n, cậu không sợ sao? Tớ...không hoàn hảo. Tớ có những nỗi đau mà tớ sợ rằng cậu sẽ không chấp nhận được."
Y/n mỉm cười, một nụ cười dịu dàng nhưng chắc chắn.
"Tớ không tìm kiếm sự hoàn hảo. Tớ chỉ cần cậu. Cả những điều cậu thấy chưa đủ tốt về bản thân – tớ đều muốn yêu thương."
Khoảng cách giữa họ dường như thu hẹp lại. Rosé đặt đóa hồng đỏ xuống bàn, ánh mắt vẫn không rời khỏi Y/n.
"Nếu tớ nói rằng tớ cũng yêu cậu, cậu có tin không?"
Y/n nắm lấy tay Rosé, đôi mắt ánh lên sự quả quyết.
"Tớ không chỉ tin, tớ cảm nhận được điều đó từ lâu rồi."
Không cần thêm bất cứ lời nào nữa, Rosé nhẹ nhàng đặt lên môi Y/n một nụ hôn dịu dàng nhưng đầy sâu lắng. Nụ hôn ấy không chỉ là lời thú nhận, mà còn là lời hứa cho một tình yêu không gì có thể thay thế được.
Những ngày sau đó, khu vườn không còn chỉ là nơi Rosé tìm kiếm sự an yên, mà trở thành không gian chung của cả hai. Y/n giúp Rosé chăm sóc hoa, lắng nghe những câu chuyện về từng loài hoa và những nỗi niềm Rosé chia sẻ.
Có lần, khi Y/n vô tình bị gai hoa hồng cào xước tay, Rosé lập tức cuống quýt. Cô nắm lấy tay Y/n, khẽ thổi vào vết thương nhỏ ấy và nói,
"Tớ đã bảo cậu đừng chạm vào những cành hoa có gai mà. Cậu làm tớ lo quá."
Y/n chỉ cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay Rosé.
"Cậu quên rồi sao? Dù có gai, tớ vẫn muốn chạm vào, vì tớ yêu cả những gì thuộc về cậu."
Rosé không đáp lại, nhưng ánh mắt đầy yêu thương của cô lúc ấy đã nói lên tất cả.
Từ khoảnh khắc đó, tình yêu của họ không chỉ là những lời nói, mà là những hành động nhỏ nhặt, những cử chỉ quan tâm chân thành. Đóa hồng đỏ trên tay Rosé ngày đầu tiên giờ đây trở thành biểu tượng của tình yêu giữa họ – một tình yêu đẹp đẽ, sâu sắc và trường tồn.
Rosé ngồi bên khung cửa sổ lớn của phòng kính, ánh trăng bạc như dòng suối nhẹ rót xuống vai cô, làm mái tóc vàng óng ánh lên một cách mộng mị. Đóa hồng đỏ trên bàn vẫn còn tươi như ngày đầu cô hái nó, nhưng giờ đây, trong mắt Rosé, không gì có thể so sánh được với vẻ đẹp tinh khôi và sự ấm áp mà Y/n mang lại.
"Cậu có bao giờ nghĩ...có ai ngoài kia đẹp hơn tớ không?" Rosé đột ngột hỏi, đôi mắt hướng ra xa, nơi bầu trời đêm ngập tràn ánh sao.
Y/n bật cười khẽ, tiến lại gần rồi ngồi xuống đối diện cô.
"Cậu biết không, tớ đã từng nhìn thấy rất nhiều người xinh đẹp. Nhưng không ai trong số họ có thể khiến tớ muốn dừng chân lại, như cách cậu đã làm."
Rosé quay lại, ánh mắt vừa tò mò vừa ngại ngùng.
"Thật sao? Cậu không nói quá đấy chứ?"
Y/n mỉm cười, ánh mắt lấp lánh như đang giữ cả bầu trời đêm trong lòng.
"Tớ không nói quá. Cậu khác biệt. Cậu không chỉ đẹp bên ngoài, mà còn đẹp ở cả cách cậu nhìn cuộc đời, cách cậu chạm vào trái tim người khác mà không cần cố gắng. Tớ từng nghĩ rằng mình sẽ mãi mải miết tìm kiếm một điều gì đó thật hoàn hảo, nhưng rồi tớ nhận ra, tất cả những điều tớ cần đều gói gọn ở đây – ngay trong ánh mắt của cậu."
Rosé lặng người, bàn tay khẽ siết lấy mép váy như để che đi những rung động trong lòng.
"Nhưng còn những cô gái khác? Họ đều xinh đẹp, đều hoàn hảo theo cách riêng của họ..."
"Có thể họ xinh đẹp," Y/n ngắt lời, giọng nói trầm ấm và chân thành.
"Nhưng họ không phải cậu. Họ không có cái cách cậu mỉm cười nhẹ nhàng mà làm tớ cảm thấy như thế giới này trở nên dịu dàng hơn. Họ không có đôi mắt biết nói, cái nhìn vừa trong veo vừa sâu thẳm như mặt hồ mùa thu. Và họ cũng không có trái tim mạnh mẽ, dũng cảm như cậu – trái tim sẵn sàng yêu thương dù từng bị tổn thương."
Rosé cảm thấy trái tim mình như tan chảy trong từng lời nói của Y/n. Cô quay mặt đi, cố giấu đi nét đỏ ửng trên má.
"Cậu luôn giỏi nói những lời ngọt ngào."
"Không phải ngọt ngào, mà là sự thật," Y/n nhẹ nhàng nói, đặt một tay lên bàn tay của Rosé.
"Cậu là người duy nhất khiến tớ muốn ở lại. Tớ có thể gặp hàng ngàn cô gái khác, nhưng tất cả đều vô nghĩa, vì không ai có thể thay thế được cậu."
Ánh mắt Rosé dịu dàng rơi xuống bàn tay Y/n đang nắm lấy tay mình. Giữa họ, không cần thêm bất kỳ lời nói nào, chỉ có nhịp tim đồng điệu như lời khẳng định cho tình yêu không gì có thể sánh bằng.
Và trong khoảnh khắc ấy, Rosé nhận ra, mình không cần phải so sánh hay nghi ngờ nữa. Y/n không chỉ yêu cô vì vẻ đẹp mà cô mang, mà còn yêu tất cả những gì thuộc về cô – những vết thương, những nỗi đau, và cả những giấc mơ dang dở.
"Y/n..." Rosé khẽ gọi, giọng nói như làn gió thoảng qua đêm tĩnh lặng.
"Ừ?" Y/n đáp, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.
"Nếu tất cả những gì cậu nói là thật...thì tớ hứa, tớ sẽ không để cậu hối hận vì đã chọn tớ."
Y/n cười, nụ cười sáng rực như ánh mặt trời.
"Tớ biết. Và tớ hứa, tớ sẽ luôn ở đây, bên cạnh cậu, bất kể điều gì xảy ra."
Ngoài kia, ánh trăng vẫn dịu dàng soi sáng khu vườn, nhưng trong lòng họ, ánh sáng của tình yêu còn rực rỡ hơn mọi ánh sao trên bầu trời đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro