Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

238

Lúc Tông Cửu tỉnh lại lần nữa, căn phòng vẫn tối om.

Cậu ngơ ngác nằm trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào bóng tối trên đầu, hai bên thái dương đau nhức âm ỉ, khó chịu đến mức dạ dày xuất hiện cảm giác nôn khan.

"Ưm..."

Chàng trai tóc trắng bần thần trên giường hồi lâu mới chống người ngồi dậy, nhưng vừa thò tay ra thì cậu vội rụt về như bị bỏng.

Không được! Bác sĩ đã dặn phải cố gắng không dùng sức ở tay, nếu không sẽ ảnh hưởng đến quá trình hồi phục sau phẫu thuật.

Đầu óc Tông Cửu rối bời, nhưng cậu vẫn nhớ kĩ lời dặn của bác sĩ nên càng không dám dùng sức, chỉ dám buông thõng hai tay bên người, thậm chí còn không dám co đốt ngón tay.

Cậu nhớ rõ hôm qua lại là một đêm say mèm. Khoảng ba bốn ngày trước, cậu vừa trải qua ca phẫu thuật cuối cùng.

Cuộc phẫu thuật quy tụ rất nhiều chuyên gia y tế lâm sàng trên thế giới, nhưng mọi người đều không lạc quan với ca của cậu – Cựu Ảo thuật gia bài poker đẳng cấp thế giới.

"Cậu Tông, chúng tôi đã cố hết sức với bàn tay của cậu."

Bác sĩ đắp một lớp thạch cao dày cho cậu, quấn từng vòng quanh cổ tay và ngón tay.

"Nếu được thì cậu hãy hạn chế sử dụng tay. Chúng tôi tin rằng phép màu và vận may nhất định sẽ đến với cậu."

Mặc dù họ không nói gì còn mỉm cười động viên đừng hoạt động tay quá sức trong một tháng, nhưng với một người cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc của người khác như Tông Cửu, cậu thừa sức nhận ra ẩn ý không nói thành lời của những người này.

Tay cậu... E rằng không thể cứu được nữa rồi.

Biết được điều này, lần đầu tiên Tông Cửu từ bỏ sự bình tĩnh vốn có mà nhốt mình trong phòng uống hết ly rượu này đến ly rượu khác.

Cậu tắt điện thoại, không nhận cuộc gọi của người đại điện càng không đọc các bài báo mạng về vụ nhà ảo thuật vĩ đại Tông Cửu gặp tai nạn giao thông khiến đôi tay bị tàn tật suốt đời nữa.

Thế nên cơn đau còn sót lại trong đầu lúc này hẳn là di chứng say rượu. Nhưng không biết tại sao, cậu vẫn có cảm giác không hợp lý.

Gần giường có một tấm gương lớn, vừa khéo có tia sáng len lỏi vào từ khe rèm cửa ở phía xa.

Tông Cửu vẫn duy trì tư thế đó, cậu lơ đãng nhìn thoáng qua thì bất chợt sững người. Trước vụ tai nạn là cậu vừa kết thúc chuyến lưu diễn, tóc được nhuộm trắng theo yêu cầu sân khấu.

"Quái lạ... Nhiều ngày vậy rồi, sao màu này vẫn chưa phai nhỉ?"

Chàng trai lẩm bẩm, chiếc đèn điều khiển bằng âm thanh bên cạnh cũng bật sáng, rọi căn hộ cao cấp sáng mờ ảo.

Trong phút chốc Tông Cửu trố mắt, bởi vì cậu thấy mình đang cầm một thứ gì đó trên bàn tay bó đầy thạch cao và băng vải.

Một viên đá đen vẽ hình sao sáu cánh kỳ lạ.

Tông Cửu vô thức ném thứ đó lên giường, sợ sức nặng của nó sẽ cản trở quá trình phục hồi của tay.

Chẳng biết có phải ảo giác hay không mà sau khi hòn đá rớt khỏi tay cậu, dường như hình sao sáu cánh kia lóe lên một cái.

Chắc là giả rồi... Làm gì có công ty nào nghiên cứu được đạo cụ ảo thuật xịn xò dữ vậy, còn có nguồn sáng riêng nữa.

Tông Cửu hờ hững liếc hòn đá, từ từ rời khỏi giường. Động tác của chàng trai tóc trắng rất chậm, giống như ông cụ sắp gần đất xa trời, nhích cơ thể từng chút xuống giường, cho đến khi hai chân giẫm lên thảm lông xù mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu hơi đói bụng.

Con người luôn phải ăn, nếu không ăn thì sẽ chết. Dù cho phải lao đao trong chuỗi ngày sa sút thì Tông Cửu cũng không muốn dùng cái chết để trốn tránh hiện thực.

Những ngày này, Tông Cửu hoàn toàn không cảm nhận được dòng chảy của thời gian.

Từ vụ tai nạn giao thông hồi tháng trước cho đến ca phẫu thuật kết thúc, chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà cuộc sống của cậu đã thay đổi đảo điên.

Đầu tiên là dừng hết mọi lịch trình, bồi thường cả đống tiền vi phạm hợp đồng. Sau đó là tin tức nghe đồn mà đến, còn có những phóng viên muốn săn tin độc quyền, ngày nào cũng nằm vùng dưới lầu nhà cậu vô cùng phiền phức.

Cũng may Tông Cửu không có bố mẹ, trừ công việc thì những người quen biết bao năm qua ít đến chán chả buồn kể, nếu không thì càng phiền hơn nữa.

Cậu thuần thục dùng cánh tay kẹp một miếng bánh mì cho vào lò nướng, sau đó cài đặt thời gian bằng điều khiển âm thanh, ngắm nhìn miếng bánh mì sau lớp kính dần mềm đi rồi ánh lên màu vàng ruộm.

"Ting..." Nướng xong rồi.

Tông Cửu vừa ăn vừa nhấn nút mở rèm cửa, hiếm lắm cậu mới làm vậy.

Không biết sao cậu luôn cảm giác dường như mình đã quên chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng cậu lại không thể nói được đó là chuyện gì.

Khi Tông Cửu mở điện thoại thì vô số tin nhắn và cuộc gọi nhỡ tràn ra, mới có vài phút đã có một cuộc điện thoại khác gọi đến.

Tông Cửu hờ hững dòm, uể oải chọn chế độ máy bay.

Cậu bắt đầu suy nghĩ.

"Nếu sau này không thể làm nhà ảo thuật... Mình còn có thể làm gì đây?"

Chả đến mức thất nghiệp nhưng Tông Cửu không muốn làm thôi. Không thể làm ảo thuật, cậu như mất hứng thú của bản thân, giống một kẻ chẳng còn niềm vui và thách thức nữa.

Tông Cửu nổi tiếng khá sớm nên khối tài sản vô cùng đa dạng. Bất kể là số tiền vặt để trong các sòng bạc trên khắp thế giới suốt mấy năm đầu hay thu nhập từ các chuyến lưu diễn và hợp đồng quảng cáo, thì nó cũng dư sức đảm bảo cho cả đời này dù cậu bỏ nghề Ảo thuật gia thì cũng ăn sung mặc sướng.

Nghề ảo thuật nó từa tựa như idol, nhưng kiếm ít hơn. Tuy nhiên người ở thế giới này đều rất thích xem ảo thuật, vì vậy ảo thuật đã trở thành một hệ thống chính quy và có tiềm năng phát triển, cũng dẫn đến sự gia tăng số lượng lớn các trường dạy ảo thuật và các cuộc thi ảo thuật. Trước đây lúc Tông Cửu rời khỏi trại trẻ mồ côi đã được một nhà ảo thuật già nhìn trúng, sau khi vào trường đào tạo sâu thì cậu đã thể hiện tài năng tuyệt vời của mình nên mới có được thành tựu của ngày hôm nay.

"Khoan đã..."

Cậu sờ trán: "Sao mình lại nói 'ở thế giới này' nhỉ?"

Câu trần thuật đó vô thức bật ra, khiến cậu cảm thấy rất quái dị.

Tông Cửu cảm giác đầu mình như kêu ầm ĩ. Bữa nay thức dậy, cậu cứ thấy mình với thế giới này lệch sóng kiểu gì ấy.

Nhưng rõ ràng mọi thứ chỉ xảy ra trước khi cậu đi ngủ.

Tông Cửu cúi xuống, màn hình điện thoại màu xanh chợt sáng, cậu mở app Tấn Giang màu xanh lục ra tìm mục đã đọc gần đây.

Bộ gần đây một truyện tu tiên không hề có chút ấn tượng nào, nhưng Tông Cửu lờ mờ thấy bộ mình đọc đêm qua không phải truyện tu tiên, mà là một bộ vô hạn lưu kinh dị mạo hiểm và kích thích.

Có điều trong phút chốc, cậu không nhớ ra tên nó là gì.

Cứ như... Mơ một giấc mơ rất dài, rất dài vậy.

Trong mơ, bàn tay cậu vẫn lành lặn, vẫn có thể tung lá bài nhảy múa trên đầu ngón tay. Trong mơ, cậu đứng dưới ánh đèn sân khấu, tuy không phải sân khấu mà Tông Cửu quen diễn nhưng càng có thể khuấy động sự vui vẻ và nhiệt huyết của cậu.

Dường như còn có một đôi mắt màu vàng sẫm.

"Lạ thật, sao lại mơ giấc mơ khó hiểu thế nhỉ."

Tông Cửu bật cười rồi lẩm bẩm, "Dù cho đó là mơ, khi thức dậy lại không nhớ gì ngoài đôi mắt đó... Vậy là sao chứ?"

Cậu lắc đầu, bước tới cửa nhấn cái nút trên tường.

Máy giao hàng tự động chuyển gói hàng chuyển phát nhanh Tông Cửu đã nhận vào, phía trên còn kèm vết dao rạch ra để tiện cầm.

Tất cả đều là đơn thuốc mà cậu tìm từ khắp nơi trong những ngày qua, từ phản khoa học cho đến ma thuật đen, gì cũng có đủ hết! Tông Cửu bỏ qua những lời quảng cáo lắp cánh tay robot, ma xui quỷ khiến thế nào lại vươn tay đặt lên tấm vải thờ ngôi sao sáu cánh.

Giấy da cổ bên cạnh tấm vải thờ cho thấy đây là một vật phẩm ma thuật đen, nghe nói chỉ cần đọc theo câu thần chú phía trên là có thể triệu hồi ác ma và quỷ quái từ địa ngục, nhưng điều kiện là phải chuẩn bị một vật phẩm có ký hiệu ngôi sao sáu cánh tương tự.

Ồ, thế này thì khéo quá còn gì?

Nếu là trước đây, đánh chết Tông Cửu cũng không tin mấy thứ vớ vẩn này, nhưng giờ đâu còn cách nào khác, khi tuyệt vọng thì cái gì cũng dám thử. Để khôi phục đôi tay, mặc kệ khoa học hay mê tín, tóm lại bây giờ Tông Cửu sẵn sàng làm theo mọi cách, nhỡ đâu mèo mù vớ cá rán thì sao?

Cậu chạy vội về phòng, cầm hòn đá khắc ngôi sao sáu cánh trên giường, trong tiềm thức cậu luôn cảm thấy hòn đá này rất quan trọng, còn sao lại quan trọng thì cậu không thể nói được.

Chuẩn bị xong mọi thứ, Tông Cửu đứng trước tấm giấy da, cố sức rạch một đường trên cánh tay mình. Vì tay đắp thạch cao khó khống chế lực nên máu tươi chảy ra ào ào, nhỏ tí tách lên tấm vải thờ ma thuật đen, bao quanh hòn đá ngôi sao sáu cánh.

Hình như hơi nhiều máu... Thôi kệ, giờ mất máu mà chết thì cứ coi như tới số vậy.

Tông Cửu bắt đầu niệm thần chú.

"Tôi xin thề bằng linh hồn, hỡi ác ma của địa ngục! Hãy lắng nghe lời triệu hồi của tôi, thức tỉnh tội ác của thế gian, mặt trời lặn xuống, ánh sáng tắt dần, xuất hiện trước mặt tôi!"

Đọc ba lần liên tục mà chẳng có cục cớt gì xảy ra.

Quần què ghê, phải lên mạng complain ngay mới được.

Tông Cửu bĩu môi ném con dao đi, ngồi xổm xuống đang định bảo robot nội trợ đến quét dọn thì đúng lúc này, bỗng nhiên viên đá khắc hình ngôi sao sáu cánh phát sáng.

Một cơn gió lốc màu đen đột ngột ùa lên từ mặt đất, không gian căn hộ rộng rãi và sáng sủa ban đầu như bị bao phủ bởi một bóng đen dính nhớp vô hình, bắt đầu bao trùm xâm chiếm xung quanh.

Mái tóc trắng của chàng trai bị gió lốc thổi lên, vén ra sau tai, bay phất phới.

Tông Cửu mở to mắt, nhìn chằm chằm vào trung tâm cơn gió, một bóng dáng vừa quen vừa lạ chậm rãi bước ra từ bên trong.

Người đàn ông mặc bộ vest đen, mái tóc đen buộc gọn gàng sau tai, trước ngực cài một bông hồng, con ngươi vàng sẫm cuộn trào cảm xúc không rõ dần hòa làm một với giấc mơ của cậu.

Tông Cửu căng thẳng nuốt nước bọt, "Anh, anh là ác quỷ từ địa ngục, lên đây theo lời triệu hồi của tôi sao?"

Vừa nói, cậu vừa thầm mắng một câu.

Thời nay địa ngục cũng có mốt diện vest ba mảnh á, lạ thật, thời trang vậy luôn?

Ác ma thoáng sững sờ, hắn nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt bằng ánh mắt đáng sợ rồi đột nhiên hắn cúi xuống cười to.

Hắn cười gập cả người không đứng thẳng nổi, đuôi lông mày nhướng lên thể hiện rõ tâm trạng rất tốt, "Ờ chính xác, anh chính là ác quỷ mà em triệu hồi nè, bé Ảo thuật gia đáng yêu ạ."

Tông Cửu: "..."

Không hiểu sao, trực giác Tông Cửu thấy có gì đó sai sai, trông Ác quỷ này không nghiêm túc lắm.

Bên kia, Ác ma đã biết có vẻ Ảo thuật gia của hắn tạm thời bị phong ấn ký ức vì phó bản quyết chiến này, bây giờ còn nhầm tưởng hắn là ác quỷ được triệu hồi tới.

Hắn diễn rất sâu, thậm chí còn phiêu theo cậu: "Người triệu hồi thân yêu của anh ơi, em gọi anh đến đây là cần anh giúp em thực hiện mong muốn gì nè?"

Tông Cửu cẩn thận nhặt giấy da trên mặt đất lên, "Đúng, tôi muốn anh khôi phục tay của tôi. Nhưng trước đó, chúng phải phải xác nhận lại nội dung thỏa thuận."

Tấm giấy da nhắc nhở rằng ác quỷ đến từ địa ngục rất thích nói dối, vì vậy sau khi triệu hồi, người triệu hồi nhất định phải mang theo tấm giấy da có ghi tên thật của ác quỷ bên người, đề phòng đối phương phản bội.

Một khi đối phương phản bội, chỉ cần đọc tên thật bí mật của đối phương, có thể coi đó là một lời cảnh báo.

"Mephisto? Đây là tên anh à?"

Tông Cửu đọc tên thật của người kia, bỗng thấy thật vô lý.

Đậu má, đây là tên con quỷ trong Faust mà? Cái tên này nổi tiếng đến nỗi được đưa vào sử sách văn học thế giới, bí mật cái đíu gì? Bí mật cái đầu bòi! Tấm giấy da này không lừa đấy chứ!

________

Tác giả có lời muốn nói:

Giấy da: Ngộ chỉ lừa thế thôi, hổng ngờ lị triệu hồi ra thiệt!
CHAP 239

Mephistopheles, gọi tắt là Mephisto, tên của Ác ma và Ác quỷ trong Faust.

Mặc dù cái tên này rất hợp với phong cách của Ác ma, nhưng hắn không muốn chấp nhận nó. Bất kể No.1 hay Số một, thậm chí là biệt danh mà người khác đặt cho hắn, Ác ma chưa bao giờ lấy chúng làm tên mình.

Vì Ác ma không cần tên.

Nếu hắn muốn thì bao năm qua hắn đã tự đặt ra cái tên cho mình rồi!

Vậy tại sao hắn lại yêu cầu một cái tên?

Với hắn tên là sự trói buộc, thừa nhận cái tên cũng giống như vướn phải sợi dây ràng buộc với thế giới này, như quên đi những vết sẹo bị lửa thiêu trên đàn tế, quên đi quá khứ bị chôn vùi trong phó bản nát tan kia, khiến cho hắn có thêm điểm yếu.

Ác ma không cần, cũng khinh thường việc có tên.

Ác ma dừng một lúc rồi cười mờ ám: "Nếu em muốn gọi anh bằng cái tên này, vậy đương nhiên nó sẽ là cái tên chỉ thuộc về em, Ảo thuật gia của anh ạ!"

Nếu là Ảo thuật gia thì đó sẽ là chuyện khác.

Đây là sự dung túng của riêng Ác ma.

Tiếc rằng, Ảo thuật gia mất trí nhớ có vẻ không hiểu ẩn ý sau câu nói này.

Đúng vậy, Tông Cửu chẳng những không biết mà còn đang thắc mắc sao tên ác quỷ trước mặt lại hiểu rõ về mình quá vậy? Không lẽ sinh vật địa ngục cũng tụ tập trước TV để xem ảo thuật à?

Người đàn ông nhìn chàng trai tóc trắng vô cùng cảnh giác trước mặt mình.

Theo mốc thời gian do hệ thống chủ cung cấp, bây giờ là thời điểm Ảo thuật gia vừa gặp tai nạn khiến đôi bàn tay bị thương. Nói cách khác, hiện tại Ảo thuật gia vẫn là nhà ảo thuật đầy phấn chấn, nổi tiếng khắp thế giới. Trải qua vụ biến cố lớn tai nạn, lòng cậu vẫn ấp ủ hy vọng đôi tay có thể phục hồi, thậm chí còn tự tìm niềm vui cho mình nên không đến mức rơi vào vực thẳm tuyệt vọng tăm tối.

Mà Ảo thuật gia lúc tham gia cuộc thi thực tập sinh kinh dị thì đôi tay đã tàn phế nhiều năm, trải qua vô số cuộc phẫu thuật lớn nhỏ, nếm trải không biết bao nhiêu lần lang thang trên bờ vực hy vọng và tuyệt vọng, thậm chí hơi ấm và cái lạnh của tình người, để rồi cuối cùng hoàn toàn đi vào bóng tối, mất đi hứng thú với thế giới này, rơi vào tột cùng của lý trí và điên cuồng, chỉ có thể duy trì điểm giới hạn nhờ vào xiềng xích.

So với Ảo thuật gia luôn lạnh lùng, điềm tĩnh, tỉnh táo mà hắn thường biết, Ảo thuật gia trước mặt hắn có vẻ ngây ngô, trẻ trung hơn nhiều.

Ký ức là cái gốc của con người, nếu mất đi ký ức về một thời gian quan trọng, quả thực sẽ gây ra sự thay đổi lớn về tính cách.

Có điều, dường như đây không phải ký ức bị phong ấn đơn thuần.

Hệ thống chủ đã bóp méo thời gian trong ký ức của Ảo thuật gia, đưa cậu trở lại nhân cách trẻ hơn. Giống như Ác ma bị phó bản Ngày phán xét áp chế trở lại nhân cách nhóc Ác ma, điểm khác nhau là nhóc Ác ma có ký ức của Ác ma nhưng nhân cách thì chỉ thuộc về nhóc Ác ma. Còn Ảo thuật gia là đảo ngược thời gian, phong ấn ký ức, trở lại một mốc thời gian cụ thể, để cậu không trải qua cảm giác đau khổ khi chạy vạy khắp nơi nhưng không chữa được tay, giữa lông mày vẫn còn sự tự tin hăng hái.

Ác ma lập tức hiểu mấu chốt của vấn đề.

Nhiệm vụ chính của Ảo thuật gia hẳn là lấy lại phần ký ức và thời gian đã mất này. Đau khổ cũng là một bài học cần thiết trong cuộc đời, chỉ khi trải qua mới có thể hiểu được.

Ảo thuật gia đã chia sẻ quá khứ của Ác ma, bây giờ Ác ma phải chia sẻ quá khứ của Ảo thuật gia, điều này rất hợp lý.

Ác ma rất thích, cũng rất khoái chen chân vào quá khứ của Ảo thuật gia, ừm... Sau đó nhấm nháp bé Ảo thuật gia trông rất mlem mlem này.

Có lẽ ánh mắt của tên ác quỷ không đứng đắn này quá rõ ràng, rõ ràng đến mức Tông Cửu cảm giác một giây sau mình sẽ bị ăn tươi nuốt sống, vì vậy cậu đã phá vỡ sự im lặng trước.

"Vậy thì Mephistopheles, anh có thể thực hiện mong muốn của tôi không?"

Tông Cửu đọc nhấn mạnh cái tên "Mephistopheles", như thể bắt được một lá bùa cứu mạng nào đó, buộc lên gai nhọn toàn thân mình như một lời cảnh cáo.

Đây chính là Ác quỷ đến từ địa ngục, không một nhân loại nào có cơ hội chiến thắng được hắn. Vô số tiểu thuyết đã ghi lại sự xảo quyệt và âm hiểm của ma quỷ. Hiển nhiên, thực hiện giao dịch với chúng có thể nhận được những thứ mà con người muốn cũng chẳng được, bao gồm của cải hoặc mọi thứ khác. Nhưng điều này cũng giống như bảo con hổ tự lột da nó.

Tựa như Faust trong "Faust", cuối cùng đã chọn phản bội Ác quỷ, xé bỏ thỏa thuận bán linh hồn của mình cho Ác quỷ sau khi chết, quay trở lại với vòng tay của Chúa trời.

Đối mặt với tồn tại mạnh mẽ như vậy, cảnh giác là điều dĩ nhiên. Tờ giấy da đã nói tên thật của quỷ quái rất hữu ích, đương nhiên Tông Cửu phải cho đối phương biết ẩn ý của mình.

... Mặc dù rất cả đều rất vô lý.

Từ một nhà ảo thuật kiên định với chủ nghĩa duy vật trở thành Ảo thuật gia triệu hồi thành công Ác quỷ của địa ngục, Tông Cửu thấy mình cần phải bình tĩnh lại.

"Đương nhiên là được, Ảo thuật gia bé nhỏ à. Nếu chỉ là khôi phục tay em, anh rất sẵn lòng làm điều đó cho em."

Ác ma liếc nhìn băng vải và lớp thạch cao dày cộp trên tay chàng trai tóc trắng, lập tức cảm thấy thích thú.

Hệ thống chủ đã đảo ngược thời gian trong ký ức của Ảo thuật gia một cách thô bạo, nhưng thực ra thời gian của cơ thể này không thay đổi, ngay cả độ dài của mái tóc trắng cũng giống như khi Ác ma đùa nghịch nó cách đây không lâu.

Nói cách khác, bàn tay Ảo thuật gia hoàn toàn không có vấn đề gì.

Chỉ cần gỡ thạch cao tháo băng vải là có thể hoạt động nhanh nhạy bình thường, thậm chí còn nhạy hơn trước. Vì bàn tay này đã được cường hóa lên đỉnh cấp ở chỗ hệ thống chủ từ lâu rồi.

Nhưng Ác ma có nói ra không nè?

Hắn nhìn chàng trai tóc trắng với khuôn mặt cứng đờ, rõ ràng đang căng thẳng kia, khóe miệng nhếch lên xấu xa.

"Được thì được, cơ mà... Người thỏa thuận (Khế ước giả) thân yêu của anh ơi, triệu hồi ác quỷ phải trả giá lớn, em sẵn sàng chưa?"

"Giá gì?"

Tông Cửu rất căng thẳng.

Cậu biết đây là cơ hội duy nhất của mình.

Nếu Ác quỷ không thể khôi phục bàn tay của cậu, vậy thì cậu khỏi cần tìm bác sĩ hay cách khác nữa. Nhưng cậu không muốn để Ác ma xảo quyệt trước mặt nhận ra mong muốn của mình.

Việc bộc lộ hoàn toàn mong muốn bản thân là chuyện rất nguy hiểm, vì vậy Tông Cửu cứ đứng đó như thế, rất cương quyết rằng nếu Ác ma muốn giở trò, cậu sẽ lập tức đọc tên thật để đá hắn trở lại địa ngục.

Ác ma hắng giọng, "Vậy đi, chúng ta xác nhận nội dung thỏa thuận trước đã."

Tông Cửu nghe vậy định nhặt tấm giấy da lên, không ngờ người đàn ông đột nhiên tiến lại gần hai bước, dựa sát vào cậu một cách rất tự nhiên.

Ấy thế mà, một người luôn rất ghét tiếp xúc gần với người lạ như Tông Cửu không hề phản xạ đẩy hắn ra ngay lập tức.

Sao trên người tên Ác quỷ này không có mùi lưu huỳnh như tờ giấy da nói nhỉ?

Cậu đang nghĩ đến đây thì bất ngờ bị cướp tờ thỏa thuận trên tay.

"Để anh xem nào... Ồ, hóa ra là thỏa thuận này."

Ác ma bắt đầu màn biểu diễn của mình, mỉm cười đầy xấu xa: "Đây là hiệp ước mà bọn anh đã triển khai ở địa ngục cách đây năm thế kỷ, từ sau khi chúng tôi không thể cướp linh hồn của Faust từ tay Chúa, bây giờ thỏa thuận mới của bọn anh nghiêm ngặt hơn nhiều, rất nhiều điều lệ khác với mấy cái này."

Tông Cửu: "..."

Triệu hồi Ác quỷ ký kết thỏa thuận cũng giống như ký hợp đồng, vì đã từng xảy ra sơ suất trong thỏa thuận, nên dĩ nhiên bây giờ phải nghiêm ngặt hơn, nói vậy cũng phải lẽ, chẳng có gì vô lý cả.

Ánh mắt Ảo thuật gia tóc trắng dần tối đi, cậu nói bằng giọng điệu như lơ đãng: "Vậy anh muốn gì? Tiền bạc, danh tiếng, địa vị, hay là... Linh hồn?"

Tiền thì Tông Cửu có.

Là một Ảo thuật gia vĩ đại, cậu đã đầu tư rất nhiều bảo hiểm thương mại cho tay mình, bất kể tiền tiết kiệm hay tiền bảo hiểm trước đây, cậu đều có thể sống không lo cơm áo cả đời. Còn danh tiếng và địa vị, nếu Ác quỷ địa ngục muốn đến hiện thực để phát triển, Tông Cửu cũng có thể chia sẻ các mối quan hệ của mình cho hắn.

Nhưng nếu là linh hồn...

Nội dung giao dịch của Mephisto và Faust trong "Faust" chính là linh hồn.

Thậm chí không nói đến những tác phẩm này, trong tất cả những câu chuyện thần thoại và truyền thuyết trên khắp thế giới, dường như ma quỷ chỉ thấy hứng thú với linh hồn tuyệt đẹp của con người. Thuật giáng quỷ truyền thống chính là như thế, Ác quỷ giúp con người hoàn thành mong muốn, sau khi chết con người hiến linh hồn mình cho Ác quỷ, vẫn luôn là thế.

Nhưng dùng linh hồn để đôi bàn tay, có đáng không?

Tông Cửu đồng ý chẳng chút do dự.

Với cậu, sự kích thích và niềm vui quan trọng hơn những thứ đó nhiều.

Huống chi... Chẳng hiểu sao, từ nơi sâu thẳm Tông Cửu rất tự tin vào bản thân.

Lòng tin chỉ là sự nổi loạn nhất thời, phá vỡ thỏa thuận, âm thầm gài bẫy lòng tin của Ác quỷ.

Loại linh cảm này rất kỳ lạ. Giống như lúc vừa tỉnh lại, cậu cảm giác mình đã quên mất một chuyện vô cùng quan trọng, chẳng hiểu sao lại thấy viên đá ngôi sao sáu cánh đó rất quan trọng, kể cả sự xúc động muốn tung nắm đấm khi nhìn thấy khuôn mặt của tên Ác quỷ địa ngục không biết tên này lúc đầu.

"Linh hồn? Ồ không không, anh không cần thứ đó."

Ác ma liếm môi, con ngươi màu vàng sẫm lóe lên ánh sáng tối tăm mà Tông Cửu không hiểu được.

"Anh cần em cho anh thứ khác, một thứ mà anh chưa từng có."

Thứ mà Ác quỷ chưa từng có?

Tông Cửu khó hiểu hỏi lại: "Là cái gì?"

Người đàn ông tỏ ra bí ẩn: "Đến lúc đó em sẽ biết."

Đây là nhiệm vụ chính của hắn. Nhưng rốt cuộc cụ thể là gì, chính Ác ma cũng không biết. Vì Ác ma có rất nhiều thứ, chưa bao giờ thiếu thốn, huống chi là khao khát muốn có gì đó.

Hắn muốn gì nhất sao?

"Trước tiên khoan bàn đến chuyện này, Ảo thuật gia thân yêu của anh, ký kết thỏa thuận lẹ nào."

Ác ma vung bút, hào phóng ký cái tên mình vừa được Ảo thuật gia đặt cho như rồng bay phượng múa.

Tông Cửu thoáng do dự, cậu cũng ký tên trên giấy da.

"Được rồi."

Ác ma tùy ý búng tay, bóng đen ở khắp mọi nơi lập tức ùa lên nuốt chửng tấm giấy da như ngọn lửa đen vô hình.

Ảo thuật gia trẻ tuổi trước mặt hắn dễ lừa hơn Ảo thuật gia tương lai, Ác ma phải nắm chắc cơ hội này, ít nhất phải chơi đã đời.

"Đã ký kết thỏa thuận thì anh cũng nên đòi tiền công trước nhỉ, em nói coi phải không?"

Người đàn ông cúi đầu cười nheo mắt, đầu ngón tay xẹt qua môi chàng trai tóc trắng đầy ám chỉ, màu đen trong con ngươi dần đậm hơn.

"Anh được triệu hồi từ địa ngục đến nhân gian, phải tốn rất nhiều ma lực đấy. Người thỏa thuận thân yêu của anh ơi, muốn thực hiện mong muốn của em, thế thì em phải thể hiện lòng từ bi, thương cho tên Ác ma tội nghiệp này, bổ sung chút ma lực mới cho hắn chứ nhỉ?"

___________

Tác giả có lời muốn nói:

Tất cả phần giải thích cho sự thay đổi tính cách của Chíp đều có trong chương này, nếu không hiểu thì có thể tham khảo Doctor Strange, Doctor Strange cũng có hai kiểu tính cách trước và sau tai nạn. Nỗi đau không thể chống lại này có thể thay đổi tính cách của một người hoàn toàn, Chíp trong dòng thời gian của phó bản này vẫn chưa đến ngõ cụt, đồng nghĩa với việc quay lại trước khi xuyên sách, cũng không có ký ức về những sự phát triển trong tất cả phó bản của thực tập sinh kinh dị, vì vậy chắc chắn là có sự khác biệt.

Nhân tiện, hai ảnh đang chia sẻ quá khứ của nhau ó ~

Chíp đã chứng kiến quá khứ đen tối nhất, bí ẩn và không muốn người khác biết nhất của Ác ma, giờ tới lượt Ác ma nè.
CHAP 240

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dị#kinh