Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tình yêu nghĩa là gì?

Văn Tuấn Huy từng hẹn hò với cô bạn cùng khoa năm 19 tuổi, nhưng lúc ấy, những thứ rạo rực, rung động, xao xuyến mà người ta hay nói, căn bản là cậu chẳng có, và cũng cảm thấy những điều ấy thật ngu ngốc. Cậu cho rằng dù không có tình yêu thì tim vẫn đập, con người vẫn thở, vẫn sống sót, trái đất này vẫn quay, thứ gọi là tình yêu có lẽ đã bị cường điệu hóa khiến con người luôn nghĩ rằng không thể thiếu sống thiếu nó. Điều này vẫn không thay đổi kể cả cậu nhận ra mình yêu Jeon Wonwoo, chỉ là sau đó cậu phát hiện ra rằng mình cũng chỉ có thể yêu Jeon Wonwoo mà thôi. Nghe thì khá chủ quan, Triết Viễn bảo rằng chỉ vì cậu chưa gặp gỡ đủ mọi loại người thôi, đến khi nào gặp đủ rồi thì hẵng yêu. Tuấn Huy cũng gật gù đồng ý, khả năng giao tiếp của cậu cũng khá tốt, rất dễ làm quen, cả cái tật ba hoa xàm xí này cũng đủ để người khác có thể giao du lâu dài.

Nhưng để bước tới giai đoạn sau thì lại là một câu chuyện khác, chưa ai có thể ở lại cùng cậu tới giai đoạn này, hoặc là chính bản thân cậu cũng không có ý định đấy.

Cô gái mà mẹ Văn giới thiệu đến Seoul vào tháng 1, khi mà thời tiết nơi đây đang ở giai đoạn cuối đông, vẫn còn lạnh buốt, nhưng không phải cái lạnh tê tái như những ngày cuối năm. Trước ngày đi xem mắt, hội anh em thân thiết có mở chủ đề xem cậu nên làm gì vào ngày mai, thậm chí còn tranh cãi nhau về chuyện nên mặc gì, nên nói chuyện gì hay nên chọn nhà hàng nào để gây ấn tượng với con gái nhà người ta mà không quá gượng gạo. Tuấn Huy là người sống trầm lặng, cái gì cũng biết nhưng không biết cái gì, kể cả người kia không hợp với mình vẫn có thể dễ dàng tiếp chuyện.

-  Không phải chứ, bạn học Moon nhà mình như vậy mà đã 31 tuổi rồi sao?

12 người họ đều không khỏi trầm trồ khi biết đối tượng xem mắt của cậu là cô bé vừa mới tốt nghiệp chuyên ngành kiến trúc năm ngoái, đang định cư tại Mỹ. Lúc đấy ai cũng nhận ra hóa ra thời gian trôi nhanh như vậy, mới ngày nào vẫn là mấy đứa nhóc vô lo vô nghĩ ngồi trên giảng đường, ngày ngày nghĩ xem hôm nay ăn gì, bây giờ đã phải lo nghĩ đến chuyện cưới vợ, sinh mấy đứa con rồi. Năm 21 tuổi, Văn Tuấn Huy của những ngày tháng ấy cũng từng suy nghĩ đến vấn đề này, nhưng nhân vật chính của chuyện ấy lại là Jeon Wonwoo. Hắn của tương lai sẽ kết hôn với ai, chắc hẳn người ấy cũng sẽ rất xinh đẹp, hai đứa nhóc là đủ rồi chứ, cậu và hắn của tương lai, vẫn là bạn của nhau chứ. Cậu chưa từng nghĩ tất cả lại thành ra thế này, hai người họ của năm 31 tuổi vẫn sẽ là bạn của nhau, nhưng trong thâm tâm cậu biết, nó chỉ là vỏ bọc cho tất cả những thay đổi đè nén thôi. Hai chữ "bạn bè" để nói lên mối quan hệ của cả hai chưa bao giờ hài hước như hoàn cảnh này, khi cả hai đều muốn vượt qua cái rào cản ấy, nhưng nếu chỉ là nỗ lực từ một phía thì không đủ.

___

Hứa Tiểu Vy là một cô bé xinh đẹp, vừa có sự hài hòa nét đẹp của phương Đông và phương Tây, tính cách hòa đồng, phóng khoáng. Tuấn Huy vừa nhìn đã biết người như vậy không phù hợp với mình, nếu không muốn nói là hoàn toàn khác biệt, nhưng vì mẹ Văn đã ra tối hậu thư: nếu không đón tiếp đứa nhỏ tử tế thì Tết năm nay đừng hòng bước chân vào nhà.

Cậu chọn một nhà hàng truyền thống Hàn Quốc, dù sao cô bé cũng đến đây để du lịch, chọn một nhà hàng để có thể thưởng thức được cả văn hóa và ẩm thực nơi này nghe có vẻ hợp lý hơn. Trong lúc đợi đồ ăn lên đầy đủ, cậu cùng Tiểu Vy nói chuyện phiếm, cô bé là người rất chuộng việc ăn mặc đẹp, thích đi du lịch, và có niềm tin mãnh liệt vào những điều tâm linh. Nghe cô bé kể câu chuyện về những điều kì lạ diễn ra ở trường khi cô còn học ở Mỹ khiến cậu cũng bị cuốn vào, say mê đến độ đồ ăn trên bàn cũng nguội hết. Cậu vốn là người không tin vào chuyện tâm linh, nhưng sau buổi gặp mặt ngày hôm nay có lẽ suy nghĩ này đã bị gỡ bỏ, có thể do câu chuyện quá chân thực, hoặc do tài kể chuyện vô cùng hấp dẫn của cô bé này.

- Đồ ăn trên bàn nguội hết rồi!

- Không sao đâu ạ! Thực ra em muốn thử ăn mấy quán ven đường như ở trên phim cơ!

Cậu không biết cô bé này xem phim tình cảm máu chó nào, nhưng thời tiết này mà đứng ở mấy quán ven đường thì chỉ có bước chạy tụt quần, vừa mới cho đồ ăn vào miệng thì cảnh sát đã hốt đi luôn rồi. Thấy cô vẫn còn tiếc nuối vì chẳng ăn được bao nhiêu, Tuấn Huy quyết định đưa cô bé đến quán chân giò gần trụ sở của mình. Và tuyệt thật, không biết là nên vui mừng khi bắt gặp khung cảnh mà trước khi chết cuối cùng cậu cũng có thể nhìn thấy hay nên quay mặt rời đi ngay lập tức: Jeon Wonwoo và Trần Triết Viễn thế mà lại ngồi chung một bàn, chỉ có hai người họ. Hai người này mỗi lần gặp nhau là lườm nhau muốn cháy mắt, không thì cũng là sẵn sàng lao vào đấm nhau, thêm vào đó là mấy lời yêu thương, vậy mà cũng có ngày có thể yên bình ngồi rót rượu cho nhau như thể vừa kết nghĩa huynh đệ, có chọc mù mắt Tuấn Huy cũng không tin vào khung cảnh trước mắt. Đến mức hai người trước mặt, người bên cạnh đều hướng ánh mắt kì quái về phía mình thì cậu mới tỉnh táo lại được.

Lúc ấy chẳng hiểu có thế lực siêu nhiên nào có thể khiến cậu không chút dao động nào dẫn Tiểu Vy đi về phía bọn, thản nhiên kéo ghế cho cô bé rồi cũng ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Wonwoo. Cô ngơ ngác nhìn hai tên đàn ông đẹp mã trước mặt, không hề thu lại sự khó hiểu rõ ràng trên gương mặt mình.

- Đều là người quen cả thôi, em cứ tự nhiên!

Khí chất của hai người đàn ông bên cạnh quả thực không phù hợp với không khí của quán ăn, thậm chí còn khiến người khác cảm thấy áp bức, nhưng cậu lại vô tư như thể họ không hề tồn tại, chỉ có cô bé bên cạnh vẫn còn lơ ngơ trước ánh mắt như muốn lột trần người khác không hề giấu diếm của người đàn ông với cặp kính trên sống mũi cao vút, kể cả cách một lớp kính vẫn có thể cảm nhận được sự đe dọa mà người này mang đến.

- Chào em, anh là Triết Viễn, bạn của Tuấn Huy, người kia là Jeon Wonwoo, cậu ấy là người Hàn, có thể không hiểu chúng ta nói gì đâu.

Tiểu Vy như với được sợi dây cứu rỗi mình, hớn hở tiếp chuyện với Triết Viễn.

- Em là Tiểu Vy ạ, rất vui được làm quen với anh.

Mặt Tuấn Huy méo xệch khi lần đầu đầu tiên được nghe giọng nói nhỏ nhẹ của cô bé này. Rõ ràng cậu mới là đối tượng xem mắt của đứa nhỏ kia, vậy mà 2/3 thời gian cô bé kia kể chuyện mấy câu chuyện tâm linh ma quỷ bản thân bắt gặp ở nước ngoài, trò chuyện như thể hai người là bạn bè lâu rồi không gặp, không hề có không khí của một buổi hẹn hò, thậm chí có thay đổi khung cảnh ấy bằng quán nhậu ven đường với bia và chân gà cũng chẳng khác biệt cho lắm, thời gian còn lại vì không nghĩ ra chuyện gì nên mới im lặng. Thế mà đứng trước mặt cậu bạn thân của cậu, cô gái này lại trở nên dịu dàng, nhút nhát, như thể cậu ấy mới là đối tượng xem mắt, như thể người vừa có những câu chuyện gà bay chó sủa gì đó chưa từng tồn tại. Lúc này thì cậu cũng biết mình vừa bị liệt vào danh sách "anh trai mưa" trong truyền thuyết.

Đĩa chân giò lúc trước không ai thèm động đũa nay đã yên vị trong bụng cậu, hai người kia thì đang nói chuyện đúng tiêu chuẩn của một buổi xem mắt khiến cậu có hơi hổ thẹn, người bên cạnh thì nhướng mày căng tai để nghe xem hai người kia đang nói gì. Không khí trên bàn ăn vô cùng kì quái, ba người đàn ông trên bàn đều biết chuyện gì xảy ra, Tuấn Huy chợt cảm thấy thương cảm cho Tiểu Vy vì không biết về mối quan hệ của ba người bọn họ, không biết nếu biết được thì cô bé sẽ bày ra loại biểu cảm gì. Jeon Wonwoo là người cậu thích, thậm chí cũng đang thích cậu, Trần Triết Viễn là bạn thân, cũng là người từng thích cậu, người con gái duy nhất trên bàn là đối tượng xem mắt của cậu. Thật là một khung cảnh hiếm có khi có cả quá khứ, hiện tại và có thể là cả tương lai ở cùng một chỗ.

- Cậu định hẹn hò với cô ấy à?

Hắn đột ngột lên tiếng sau khi không chịu mở miệng từ lúc cậu và cô bé kia bước vào. Có vẻ như người bên cạnh không nhận ra tình hình trước mắt, chẳng khó để nhận ra TIểu Vy chỉ coi cậu như một người anh trai để nói chuyện phiếm, nếu không muốn nói thẳng ra là không coi cậu như một người đàn ông. Cậu cũng cảm thấy trò chuyện như bạn bè thì khá hợp nhau, còn đến đoạn nắm tay hay ôm hôn, nói chuyện sến sẩm thì không dám nghĩ tới. Hai người đối diện vẫn chưa dừng cuộc đối thoại lại, hầu hết đều là Triết Viễn nói, cô bé kia chỉ rón rén nhấp rượu rồi gật gù, thỉnh thoảng có đáp lại lời cậu ấy. Nhìn cô ấy từ đầu đến cuối chưa thèm động đũa, chỉ chăm chăm vào câu chuyện xàm xí của hội phóng viên, cậu nhắc Tiểu Vy ăn uống tử tế rồi đặt mấy miếng chân giò được cuộn rau sẵn vào bát cô bé. Đôi mắt Tiểu Vy đảo liên tục, rè rặt nhìn mấy cuộn rau trong bát mình rồi liếc mắt về đâu đó, sau đó mở to mắt như thể vừa được chứng kiến chuyện gì khiếp đảm lắm nhưng lại thu hồi rất nhanh sau đó.

Hỏi Văn Tuấn Huy có muốn cùng cô bé này đi tiếp con đường này không hả, điều này không còn phụ thuộc vào cậu nữa, chỉ cần người kia gật đầu, họ vẫn có thể là đôi tình nhân hạnh phúc nhất thế giới. Từ giây phút ấy, có thêm bao nhiêu người nữa bước vào cuộc đời cậu cũng đều như nhau, chẳng phải cậu tự nhốt mình trong cái lồng kính ấy, mà là không thể thoát ra được, dù đã cố gắng vùng vẫy, quẫn đạp, nhưng chỉ làm cho lồng kính nứt ra, chứ không thể thoát ra hoàn toàn. Nhiều lúc cậu tự hỏi tại sao mình cứ mãi vương vấn hình bóng, thế giới này 8 tỉ người, tại sao lại là người ấy, nhưng cuối cùng điều này vẫn mãi chỉ là câu hỏi, cậu không trả lời được.

___

- Anh Wonwoo thích anh đấy?

Tiểu Vy đã nói như vậy khi cậu đưa cô bé về khách sạn, chính xác là hai người họ đi nhờ xe của Jeon Wonwoo. Lúc nói ra những lời này, hắn đang ngồi trong xe, cậu muốn tiễn cô bé kia một đoạn nên xuống xe, dù không còn được xem là đối tượng xem mắt trong mắt nhau, nhưng với tư cách là đàn ông, đây cũng là lễ nghi đơn giản nhất để thể hiện sự tôn trọng với phụ nữ.

Với câu nói kia của Tiểu Vy, cậu không coi đó là câu hỏi, mà là lời nói để thức tỉnh bản thân. Kể cả với một cô bé mới gặp hai người họ lần đầu cũng nhìn thấy được điều bất thường, chứ đừng nói đến hội bạn hơn 10 năm của hai người. Trong thâm tâm cả Tuấn Huy và Tiểu Vy đều biết, hai người họ hợp nhau về rất nhiều mặt, ba mẹ hai bên cũng mong chờ vào buổi xem mắt này, nhưng chắc chắn sẽ không đến được với nhau.

- Nếu hôm nay em không gặp cậu ấy, em có đồng ý hẹn hò với anh không?

Dù biết rất rõ câu trả lời, nhưng cậu vẫn muốn nghe cô bé này trực tiếp nói ra, như một cách để tự đánh thức bản thân.

- Anh còn không nhận ra hay sao. Suốt bữa ăn anh ấy không thèm che giấu ánh nhìn không ưa thích với em, thậm chí với anh Triết Viễn không thèm bố thí một cái liếc mắt, nhưng với anh Tuấn Huy lại là một bộ dạng hoàn toàn khác...

Vậy là buổi xem mắt đầu tiên của cậu kết thúc bằng việc bị đối phương phát hiện tâm tình của mình với người khác, thậm chí người khác ấy cũng có tâm tình giống cậu, dù việc bị bóc trần như vậy trước mặt người xa lạ cũng không mấy vui vẻ, nhưng cậu cũng biết cô bé kia trong lòng không thoải mái khi chứng kiến sự việc như vậy. Cậu cũng cảm thấy tiếc nuối khi không biết rằng đây có phải lần đầu tiên xem mắt của Tiểu Vy không, nhưng nếu là lần đầu mà dính phải hoàn cảnh trớ trêu như vậy thì cũng thật xui xẻo.

- Con bé nói bạn thích mình.

Jeon Wonwoo siết chặt bàn tay trong tay mình, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước.

- Sai rồi, con bé nhìn nhầm rồi!

-...

- Nhìn thế nào cũng thấy anh yêu bạn, sao lại thích thôi được?

Tuấn Huy nhìn sâu vào đôi mắt người kia để tìm bất kì sự dao động nào, nhưng đổi lại chỉ tìm thấy ánh nhìn say đắm và cưng chiều khiến chính bản thân phải hốt hoảng. Hắn không muốn che giấu đoạn tình cảm này, điều mà cậu vốn không thể làm được. Cậu chỉ thiếu điều muốn chôn sống tình yêu này cùng mình, càng ít người biết càng tốt, vậy nên cậu ngày nào cũng nơm nớp lo sợ một ngày bị Jeon Wonwoo lột trần, sau đó rời xa mình, ngay cả tình bạn giữa họ cũng không còn, lúc nào cũng hèn nhát né tránh. Nhưng người này thì không như vậy, khiến cậu cảm thấy hổ thẹn với tình cảm của chính mình. Nhìn vào nơi kết nối giữa hai người, hắn không một chút ngại ngùng mà mân mê ngón tay cậu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn màn đêm phía trước.

Xe cộ vẫn lướt qua nhau như thế, ánh đèn từ biển quảng cáo, đèn đường vẫn làm chói mắt người qua đường, những âm thanh hỗn tạp lấn át cả tiếng trái tim đập trong ngực, thậm chí che mờ cả tâm trí rối loạn của cậu. Rõ ràng vẫn là Seoul, vẫn là Jeon Wonwoo, vẫn là Văn Tuấn Huy, nhưng tại sao lại xa lạ đến như vậy? Là mọi thứ thay đổi, hay lòng người đã đổi thay?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro