Lần đầu ra mắt
Cứ ngỡ tình thân bao la sẽ làm xóa tan đi sự gương gạo đáng lẽ ra phải có giữa hai người gặp mặt lần đầu, nhưng có lẽ chỉ có mẹ Văn là như vậy. Có lẽ chỉ có Tuấn Huy nhìn thấy sự lo lắng vô hình bao quanh người Jeon Wonwoo, hôm nay hắn không đeo kính, đầu tóc chải chuốc gọn gàng, cạo râu sạch sẽ, nhưng lại thắt cà vạt bị lệch, điều mà hắn đã thành thạo đến mức nhắm cũng thắt được. Cậu vừa gặm táo vừa vô cùng thắc mắc, lúc mới đến thì vô cùng hồ hởi, vậy mà giờ thì mặt mũi trắng bệch, không khí xung quanh gượng gạo đến khó hiểu, khiến bậc phụ hyunh phía bên kia cũng cảm thấy khó xử.
- Nguyên Vũ nói tiếng Trung tốt thật đấy, là thằng nhóc Tuấn Huy dạy con hả?
- Dạ là con tự học ạ...
- À vậy hả...
Không khí lại chìm trong im lặng, cậu thấy hai tay người kia nắm chặt đặt trên đùi, dù không biết hắn căng thẳng vì chuyện gì nhưng cũng muốn giảm bớt được phần nào, bao bọc bàn tay to lớn kia bằng bàn tay mình, giúp hắn thả lỏng. Như được tiếp thêm sức mạnh, hắn nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt mẹ Văn, dõng dạc nói:
- Mẹ, con rất thích Tuấn Huy, mẹ cho phép con theo đuổi cậu ấy được không ạ?
Quả táo cậu đang gặm dở đáp thẳng xuống đất, lăn lộn mấy vòng rồi yên vị ở một góc ất ơ nào đó. Văn Tuấn Huy không rõ lòng bàn tay ướt đẫm này là của của mình hay của người kia nữa, chỉ thấy ánh mắt kiên quyết của hắn hướng về phía mẹ mình, bàn tay nãy giờ được cậu bao bọc giờ đang siết chặt lấy tay cậu. Cậu liếc mắt về phía mẹ Văn, thấy mẹ cũng hoảng hốt không khác gì mình, thậm chí biểu cảm có phần sinh động hơn, cả người cứng ngắc. Cậu cũng không tìm được giải pháp gì để hóa giải không khí chết tiệt này, vì nội tâm của cậu bây giờ cũng đang đánh nhau vô cùng dữ dội, trí não tạm thời không có cách nào vận hành, thậm chí có phần nhức nhối.
Nhưng may mắn rằng cậu đã kịp tỉnh táo trước mẹ mình, nhanh chóng kéo người bên cạnh đi rời khỏi tầm mắt bà. Cửa phòng vừa đóng lại, hai chân của Wonwoo ngay lập tức khuỵu xuống, vì tay hai người vẫn nắm chặt lấy nhau khiến cậu suýt chút nữa cũng bị kéo theo. Bây giờ mới để ý đến mấy giọt mồ hôi mờ mờ ảo ảo hai bên tóc mai người kia, đôi môi khô khốc đến chóc vẩy. Cậu vì một Jeon Wonwoo như vậy mà nhịn xuống mấy lời trách mắng, chỉ cảm thấy người trước mặt quá mức đẹp trai nên cũng không nỡ nặng lời.
- Buông tay ra được chưa?
- Chưa, anh cần tiếp thêm động lực để chiến đấu với mẹ bạn.
Đồ ngốc nghếch này chắc cũng biết được kết cục của mình hôm nay, nhưng vượt mấy nghìn cây số chỉ để nói vài câu này cũng thật là... Miệng cậu chê bai người kia ngốc nghếch nhưng cũng để người kia ôm mình vào lòng, lắng nghe nhịp đập bất ổn trong lồng ngực hắn. Có lẽ giờ phút này cậu cũng có quyết định của mình, chỉ còn chờ biểu hiện chút nữa của hắn nữa thôi.
- ĐIỀN NGUYÊN VŨ, VĂN TUẤN HUY, HAI ĐỨA ĐÂU RỒI?
Ôm nhau chưa được bao lâu đã bị mẹ Văn gọi ra, vậy là hai đứa lại rón rén kéo nhau đi ra phòng khách, thấy bà đang ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, hai mắt nhắm nghiền, nhìn biểu hiện của mẹ mình, Tuấn Huy thầm cầu nguyện cho nhân vật xấu số bên cạnh mình, Tuấn Phong không biết từ đâu xuất hiện cũng bị bà lôi vào, thế là cả nhà ba người bọn họ cùng với vị khách không mời tụ họp đông đủ.
Cậu biết tình hình bây giờ đủ rối loạn như thế nào, mẹ luôn mong cậu mong chóng cưới vợ sinh con, mà Jeon Wonwoo, một tên đàn ông 3 tốt trong truyền thuyết, trong mắt bà là cậu bạn thân của cậu vừa là tên nhóc chuẩn bị có một gia đình đuề huề êm ấp, giờ phút này lại quay ra theo đuổi con trai bà. Tuấn Phong dường như không hiểu chuyện gì, rất vô tư lên tiếng:
- Anh, đây là bạn trai anh à?
- Văn Tuấn Phong, ăn nói linh tinh gì đấy?
Vừa nghe được câu hỏi đủ cho thấy nhóc con nhà cậu hóng chuyện nên mới xuất hiện ở đây, câu nói vừa rồi cũng đủ khiến hai người bọn họ đông cứng cả người, mẹ Văn mới nghe hai chữ "bạn trai" đã hùng hồn phản pháo, đoán chừng con đường phía trước vô cùng trông gai rồi.
- Chào nhóc, anh là Jeon Wonwoo, anh không phải bạn trai của anh trai em, anh đang theo đuổi cậu ấy, em là Tuấn Phong đúng không?
- Hơ hơ, đúng rồi ạ, anh Wonwoo đẹp trai ghê, mẹ, ý con là bạn là con trai, mẹ đừng nóng...
Cậu âm thầm nói trễ rồi nhóc nhưng không dám bật ra khỏi miệng, cũng ném về phía tên ngốc họ Jeon ánh nhìn căm phẫn. Tên này hình như không nhận ra nguy hiểm trước mắt, ai mượn hắn nhấn mạnh lại lần nữa, mẹ Văn chính là không mong đợi câu trả lời này nhất, nhắc lại lần này giống như làm bùng thêm lửa giận trong lòng bà.
- Hai đứa ngồi xa nhau ra.
Tuấn Huy bất đắc dĩ ngồi nhích sang trái một chút, thản nhiên nhìn khuôn mặt mếu máo của hắn, để hắn tự sinh tự diệt. Chỗ ngồi của Tuấn Phong rất thích hợp làm vị trí khán giả, sau câu nói lỡ lời thổi bùng không khí ngột ngạt ở đây thì rất tự nhiên phất lưng quay ra xem kịch hay. Đột nhiên cậu thấy thương Wonwoo vô cùng, từ lúc hắn bày tỏ thích cậu đã hai lần ngồi ở vị trí bị cáo, lần trước mấy người kia có thể không mấy tác động, nhưng đây là trước mặt phụ huynh, nói không sợ hãi thì chính là nói dối, chính xác là vô cùng đáng sợ.
- Chuyện hai đứa là sao, không phải Tuấn Huy nói con đã đính hôn rồi hay sao?
Lưng hắn thẳng tắp, bình tĩnh đáp:
- Bọn con chia tay rồi ạ, bây giờ là con đơn phương theo đuổi Tuấn Huy thôi ạ.
Mẹ Văn đưa ánh nhìn trách móc về phía cậu khiến cậu cảm thấy oan ức vô cùng.
- Chuẩn bị kết hôn rồi vẫn chia tay, điều gì khiến con đảm bảo con sẽ ở cạnh Tuấn Huy lâu dài nếu hai đứa ở bên nhau?
- Mẹ, bọn con còn chưa quyết định ở bên nhau cơ mà, nếu chia tay thì con lại quay về cưới vợ, có sao đâu?
- Anh nói nghe đơn giản nhỉ, chuyện tình cảm mà anh cũng lôi ra làm trò đùa như thế hả?
Tuấn Huy không cãi nổi mẹ mình nên ngồi im re, hắn ngồi bên cạnh cũng âm thầm đánh giá tình hình, vận dụng não đến mức tối đa để nghĩ cách đối phó với tình hình hiện tại.
- Thưa bác, con biết chuyện tình cảm trước đây của con không mấy tốt đẹp, con thừa nhận đấy là lỗi của con, nhưng con thực sự rất thích Tuấn Huy, con thực sự muốn ở bên cạnh cậu ấy.
Tuấn Phong ngồi ké bên cạnh hóng hớt cũng âm thầm bật ngón cái trong lòng giành cho anh trai trước mặt, nhóc biết mẹ mình mặt mũi nghiêm nghị vậy thôi nhưng đã bắt đầu mủi lòng rồi.
- Sao lại gọi bác?
- ...
- Gọi mẹ đi.
Cậu cảm thấy khóe miệng của người bên cạnh sắp rộng đến mang tai rồi, giờ đến lượt cậu hướng ánh mắt trách cứ về phía mẹ mình.
- Nhưng mẹ vẫn không đồng ý chuyện hai đứa.
Nhìn bộ dạng phút trước vừa vui vẻ cười toét cả miệng phút sau đã tiu nghỉu khiến cậu không đành lòng muốn vỗ vai hắn. Nhưng cậu cũng hiểu tâm trạng của mẹ mình, làm thế nào mà cậu không nhận ra được mong muốn được bồng bế cháu của bà khi mà bạn bè xung quanh đều đã làm được điều tương tự, và hơn cả, bố mẹ nào chẳng mong con mình không đau ốm và có một gia đình êm ấm, và Tuấn Huy cũng biết, thật khó để chấp nhận con trai mình lại thích một người con trai khác.
___
- Ước gì anh là con gái
- ...
- Không phải mẹ bạn muốn có một cô con dâu sao?
Cậu muốn nói rằng Jeon Wonwoo có là đàn ông hay phụ nữ thì cậu cũng vẫn sẽ thích, nhưng cuối cùng lời nói đến đầu môi lại không thể bật ra. Hai người bọn họ đang ngồi ở sân chơi trong khu nhà, đoán chừng mẹ Văn cũng không muốn nhìn thấy hai đứa bây giờ. Cậu vuốt ve ngón áp út giờ đây đã không còn dấu vết của chiếc nhẫn nào, không biết bản thân đang cảm thấy như thế nào. Jeon Wonwoo có lẽ từ lúc xuống sân bay đã lao thẳng đến đây, chắc chưa có gì bỏ vào trong bụng đã phải căng da bụng trùng da mắt đối diện với mẹ Văn, trong khi chính mình cũng không có câu trả lời chắc chắn nào.
Có lẽ do thời tiết ngày hôm ấy, cũng có thể do chứng kiến nỗ lực không ngừng nghỉ của hắn, hoặc do bỗng dưng cảm thấy vòng tay của hắn vừa khít với mình, Tuấn Huy đã gạt bỏ hết dự tính của mình, gạt bỏ đi những lần bản thân chật vật đối diện với nỗ lực kìm nén tình cảm của mình, đã khát khao được thân mật với người kia hơn bao giờ hết.
- Jeon Wonwoo, bạn nghe rõ nhé, mình không nói lại lần hai đâu.
Không biết nãy giờ người bên cạnh thơ thẩn điều gì, bây giờ mới hoàn hồn lại, cả người đơ cứng sau câu nói kia, cậu tính làm dịu bớt sự căng thẳng của hắn, nhưng rồi lại thôi.
- Nếu bạn với mình chia tay, chúng ta vẫn là bố của Ha Young, YeoRo với DaDeol, vẫn sẽ là bạn của nhau.
- Được, anh hứa với bạn.
Cậu bật cười, dùng chính bàn tay vuốt ve bàn tay hắn để xoa mái tóc vì vuốt keo mà cứng ngắc.
- Đồng ý nhanh như vậy không sợ mình ràng buộc bạn à?
Họ đã lún quá sâu vào cuộc đời vào đối phương, nên kể cả khi chia tay, vẫn còn có quá nhiều thứ dây mơ rễ má khiến họ phải bận tâm, không thể tách biệt hoàn toàn với nhau. Nhưng đấy không phải trọng tâm mà cậu muốn nói, vẫn như cũ, tên ngốc kia hoàn toàn không để tâm đến ý tứ sâu xa của lời nói.
- Anh đồng ý, chỉ cần được ở bên bạn.
Thấy chưa, Văn Tuấn Huy ngạo mạn như vậy chính vì Jeon Wonwoo tình nguyện để cậu làm ngoại lệ duy nhất của mình. Giờ phút này hắn còn tình nguyện hiến dâng tất cả những gì bản thân đang có, chỉ cần người kia mở lời, và người kia đồng ý ở bên hắn. Chưa kịp mở lời nói tiếp thì đã cảm nhận được đôi môi ẩm ướt của đối phương trên trán mình, lướt qua nhẹ nhàng như chuồn chuồn nước. Hắn thấy tại vị trí ấy, dây thần kinh đang co bóp một cách điên cuồng, nóng bừng như lửa đốt, chất lỏng ấm áp từ đâu chảy ngược vào trong tim. Hắn nhìn đôi mắt ngây thơ to tròn trước mặt, nhìn vào nụ cười dịu dàng của cậu, nhìn vào nốt ruồi bên khóe môi, dưới bọng mắt, trên chiếc mũi cao ngạo, tất cả đều xinh đẹp rực rỡ vào khoảnh khắc này.
- Được, vậy thì chúng ta hẹn hò thôi!
- Đã rõ...
Đây chính là vẻ mặt lần đầu đầu tiên cậu nhìn thấy xuất hiện trên gương mặt hắn, khó đoán đến bực mình. Cậu không rõ rằng người kia đang vui, hay đang thất vọng, hay là một loại cảm xúc xa lạ nào đó không thể gọi tên, vốn nghĩ người này sau lời bộc bạch kia sẽ vô cùng mừng rỡ, sẽ giả vờ không nghe rõ mà hỏi đi hỏi lại, nhưng đấy là những tình tiết cậu thấy qua mấy bộ phim tình cảm sến rện, còn đây vẫn là hiện thực, cậu vẫn đang đối mặt với một Jeon Wonwoo mặt liệt, câu trả lời cũng vô cùng dứt khoát. Thôi vậy, tình cảm của người ta không giống mình, mình thì chỉ có thể yêu người ta, còn người ta vốn chỉ thích mình, không thể so sánh, không thể thất vọng, không thể đòi hỏi gì, chỉ là có đôi chút tủi thân với hụt hẫng.
- Điều cần nói cũng nói rồi, đi ăn lẩu thôi, mình đói rồi.
Cậu chưa bao giờ tưởng tượng nếu hai người họ hẹn hò thì sẽ như thế nào, vì trước kia khi vẫn chưa hẹn hò với Lee NaEun, hai người cũng thường có những hành động gây hiểu nhầm như vậy. Trong lúc đang vận dụng hết công suất não để hình dung ra khung cảnh này thì người kia bất ngờ vòng tay ôm lấy cậu, thậm chí còn siết chặt khiến cậu có đôi chút ngạt thở. Lại một lần nữa cảm nhận được tim gan phèo phổi của người trước mặt đang lộn tùng phèo, nhưng bây giờ cậu đã có thể bình tĩnh tiếp nhận chuyện này, chấp nhận việc Jeon Wonwoo cũng đang trải qua những gì mình đang trải qua.
- Từ giờ sẽ không ai được ăn cà tím hộ bạn nữa, tôm của bạn cũng phải do anh bóc, YeoRo và DaDeol chỉ được gọi anh với bạn là ba, Moon Junhui, từ giờ phút này, bạn chỉ thuộc về một mình anh thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro