Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Kết thúc thật rồi sao?

Tuấn Huy trở lại Trung Quốc sau khi kết thúc kì trao đổi sinh viên. Đêm trước ngày cậu lên máy bay, cả nhóm quyết định chen chúc trong căn phòng thường dùng để tụ tập để có thể ngủ cùng nhau, rồi cuối cùng chẳng đứa nào ngủ được. Lúc cậu chuẩn bị ra sân bay, đứa nào cũng vật vờ, thế mà anh Jeonghan với nhóc Seungkwan vẫn còn đủ sức để khóc, cậu xấu hổ đến mức chỉ muốn tự đóng gói bản thân vào vali để người ta kéo lên máy bay. Cậu ôm tạm biệt mọi người lần cuối, và vẫn là nhân vật ấy, siết chặt Tuấn Huy vào lòng, lấp đầy buồng phổi bằng mùi hương quen thuộc, thủ thỉ vào tai cậu mấy lời cằn nhằn mà cậu nghe đến mòn tai.

- Mình sẽ nhớ bạn lắm!

- Ừm!

- Ngày nào mình cũng gọi cho bạn, bạn phải nghe máy nghe chưa?

- Ừm...

-  Nói "Mình sẽ nhớ bạn lắm!" xem nào!

- Bỏ tôi ra ngay lập tức!

Jeon Wonwoo bỏ ra thật, hắn không muốn cậu sắp lên máy bay nhưng lại bị tống vào đồn cảnh sát đâu. Moon Junhui nhẫn tâm thật, đã đi là đi luôn, không ngoảnh đầu lại luôn. Nhưng hắn ở cạnh cậu đủ lâu để biết rằng, cậu sợ bản thân một khi đã quay đầu lại thì khó có thể bước tiếp, sợ hãi cảm giác nhớ nhung 12 người kia đến phát điên, hắn biết cậu coi mọi người ở đây là người thân duy nhất, cậu thương mọi người rất nhiều. Junhui chẳng bao giờ nói, nhưng hắn vẫn cảm nhận được.

Moon Junhui của bọn họ có công việc ở đài truyền hình, bận rộn đến mức mỗi lần hắn gọi là cậu chỉ bật điện thoại để hắn ngắm nhìn gương mặt say ngủ của người kia. Wonwoo có cảm giác mỗi lần gọi cho cậu là lại thấy cậu gầy hơn một chút, hắn cũng bận tối mũi, nhưng vẫn cố gắng gọi điện cho người kia mỗi ngày. Các cuộc điện thoại cứ duy trì như vậy trong 3 năm, Jeon Wonwoo không chịu nổi nữa, hắn nhớ Tuấn Huy phát điên lên được, các cuộc gọi ngắn ngủi không đủ để lấp đầy nỗi nhớ trong trái tim, lần đầu tiên hắn quyết định nghỉ phép, vứt lại công việc ra sau đầu để đặt chuyến bay sớm nhất đến Bắc Kinh.

___

Tuấn Huy cũng không bận đến như vậy, vì cậu còn chẳng có thời gian để cảm thán về mức độ bận rộn của bản thân. Cậu bận đến nỗi dù căn hộ cách đài truyền hình vài bước chân nhưng cả tháng chỉ về để lấy đồ đạc, gần như sống ở phòng nghỉ ở đài truyền hình. Ngày nào cũng thấy cậu vật vờ ở nơi làm việc, đồng nghiệp chỉ thấy người kia ra bước chân ra ngoài khi phải đưa tin, cũng mong cậu thôi không ám nơi họ làm việc. Nhưng cái này không thể tránh được, tính chất công việc này là như vậy, ai trong hội phóng viên đều như cậu cả, nhìn trên ti vi chỉ thấy được vẻ lung linh lấp lánh của họ, nhưng thực ra họ cũng chỉ là những con người bình thường. Chị phóng viên cùng phòng cũng phải cảm thán về mặt này của Tuấn Huy.

- Ngày đấy chị chọn cậu vì gương mặt cậu đúng là sinh ra để xuất hiện trên truyền hình, giờ chị cảm thấy hối hận vì không cản cậu lại. Không thì ngày nào cũng được thấy một tiểu thịt tươi hiện diện ở văn phòng.

Đỉnh điểm là mấy tháng trước, cậu phải vào viện cấp cứu vì đau ruột thừa. Vậy mà lúc chuẩn bị lên bàn mổ, người phóng viên anh dũng ấy đã nhảy xuống giường bệnh, lết tấm thân bệnh tật đến nơi mà cậu cho là không ổn. Bản năng phóng viên của cậu lúc đấy không cho phép cậu nhắm mắt. Mãi cho đến đánh nốt được chữ cái cuối cùng của bản thảo, cậu mới nhờ Triết Viễn gửi hộ mình cho tổ phóng viên rồi mới an tâm để bác sĩ hộ tống mình vào phòng mổ. Đến giờ cậu bạn thân vẫn không thể quên được giây phút đấy.

-  Cậu xứng đáng được cả nước vinh danh ở hạng mục "phóng viên hết mình vì cuộc sống bình yên của nhân dân". Mình mà là bác sĩ, mình đã trói cậu lại trên giường bệnh rồi.

___

Phóng viên Văn đang bù đầu trong đống kịch bản thì nhận được cuộc gọi từ phòng lễ tân rằng có người muốn gặp. Cậu đang theo đuôi một vụ án có tính chất đặc biệt nghiêm trọng, nên cứ ngỡ rằng có nhân chứng mới nên không suy nghĩ gì nhiều mà cầm theo điện thoại rồi chạy xuống sảnh. Nhưng lúc ở trong thang máy, cậu nhớ tới cuộc nói chuyện của mình với nhân chứng thì vô cùng nghi ngờ vì người kia không thể trong vài tiếng đồng hồ có thể thay đổi suy nghĩ được. Và đúng thật, nhân chứng chẳng thấy đâu, chỉ thấy Jeon Wonwoo đang kịch liệt vẫy tay về phía này. Giờ phút này cậu chỉ muốn tỏ vẻ không quen biết gì với người kia, quay lại hang ổ của mình. Nhưng giữa tầng sảnh của đài truyền hình, hắn lao đến ôm lấy cậu như một cơn gió khiến bản thân không kịp trở tay, cậu dang rộng cách tay để không chạm vào con người kia. Vài đồng nghiệp đi qua cũng ngoái đầu lại nhìn, chào hỏi cậu, chỉ thấy Tuấn Huy gượng cười rồi nói không ra tiếng: "Em không quen người này".

- Moon Junhui! Nhớ bạn quá đi!

Cậu kinh dị nhìn con koala trước mặt, phải tự cứu lấy bản thân thôi, để đảm bảo không ai nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, cậu cố gắng giảm âm lượng xuống.

- Jeon Wonwoo, lần đầu bạn đến Bắc Kinh đúng không, để mình đưa bạn đến nơi này, đảm bảo khiến bạn ngất ngây luôn.

- Được, bạn đưa mình đi đâu cũng được, nhưng mà đi đâu vầy?

- Bệnh viện.

Ngửi thấy mùi nguy hiểm, Wonwoo cũng nhanh chóng buông tay ra, trưng bộ mặt ngờ nghệch mà cậu thường thấy. Vẫn đáng ghét như ngày nào, vẫn là bộ mặt khiến người khác không ưa nổi, nhưng trông có vẻ chững chạc, đẹp trai hơn nhiều. Nhìn dáng vẻ của người trước mặt, cậu không khỏi cảm nhận được một khoảng cách nhỏ giữa hai người họ. Dù tính chất công việc của hai người không khác nhau là mấy, hắn vẫn có thể chăm chút cho vẻ bề ngoài, còn cậu vẫn là bộ dạng thường thấy, thậm chí cậu còn không dám nhìn vào gương để xem bản thân bết bát như thế nào.

Nhìn thấy người mình nhung nhớ sau ngần ấy thời gian mới được chạm vào, hắn không khỏi xót xa khi nhìn hai hai hõm má lõm sâu, đôi mắt thâm quầng của cậu. Trong một phút thoáng qua, hắn chỉ muốn cậu từ bỏ tất cả để quay về cùng hắn.

- Sao bạn lại ốm thế này?

- Đừng có lớn tiếng với mình, mình đưa bạn về nhà mình, đừng có láo nháo, tối mình về xử bạn!

___

Không khí buổi gặp mặt hôm nay yên tĩnh hơn mọi hôm, thực ra bình thường toàn cả lũ đàn ông với nhau, hôm nay có con gái ở đây nên ai cũng biết đường tém tém lại. Mặt mũi Minh Hạo với anh Seungcheol đang rất bất mãn vì khó khăn lắm mới có dịp để khui rượu thì lại không được uống. Cả hội lặng lẽ ăn cho xong, cuộc hội thoại giữa mọi người cũng đột nhiên nghiêm túc một cách lạ thường.

-  Anh Triết Viễn nói tiếng Hàn tốt thật đấy! Anh học ở đâu vậy?

- Nhờ Tuấn Huy cả. Cậu ấy học tiếng Hàn từ cấp 3 rồi, anh chỉ xách dép cho cậu ấy thôi.

- Hai người quen biết lâu rồi nhỉ? Ghen tị thật, ước gì được gặp hoàng tử Văn hồi ấy!

- Mày đặt bao nhiêu biệt danh cho anh rồi đấy? Với lại tốt nhất là lúc đấy không nên gặp nhau.

Anh Jeonghan cũng bắt đầu tò mò về câu chuyện của ba người họ nên cũng thêm vào vài câu.

- Sao vậy? Boo Seungkwan muốn biết lắm rồi kìa!

Tuấn Huy nhanh chóng nhét cuộn rau vào mồm người kia, ngăn người kia định lên tiếng nhưng cũng không cản được.

- Hồi đấy cậu ấy đáng yêu lắm.

Cậu kinh hoàng nhìn bạn thân mình, miệng há hốc, da gà da vịt thi nhau nổi lên, không kiềm chế được đánh bốp vào sau đầu Triết Viễn, vậy mà vẫn còn tươi cười gắp thịt vào bát cậu. Hình tượng hồi cấp 3 của cậu là kí ức mà cậu không bao giờ nhớ lại nhất. Nếu Triết Viễn từ hồi cấp 3 đã là nam thần học bá con gái xếp hàng dài theo đuổi, thì cậu chính là phiên bản đối lập hoàn toàn: xỏ khuyên, đánh nhau, trừ hút thuốc với chất kích thích thì điều gì cậu cũng dám làm, được cái thành tích không tệ nên chỉ bị nhà trường xém đuổi học thôi. Bằng cách thần kì nào đó mà hai người đối lập ấy lại thân thiết với nhau, mà còn ở bên nhau đến bây giờ. Triết Viễn cũng là người Thâm Quyến nhưng sống ở Bắc Kinh, nhưng sau khi bố mẹ định cư ở nước ngoài thì chuyển hẳn về Thâm Quyến sống, vô tình là hàng xóm nhà Tuấn Huy. Mà mẹ Văn ngán ngẩm con trai hư đốn của mình nên vừa gặp cậu trai ngoan ngoãn nhà đối diện đã nhận ngay là con trai mình.

Cậu không thể nhìn nổi khung cảnh bạn thân mình và người hâm mộ trung thành tranh nhau khoe khoang về độ hiểu biết của bản thân về mình, nên nhìn sang chỗ khác, ngán ngẩm nhìn cảnh Jeon Wonwoo đặt mấy con tôm bóc vỏ sạch sẽ vào bát em người yêu, không thể chịu nổi nữa bèn đứng dậy.

- Cậu đi đâu?

Tuấn Huy bỏ lại một câu "Hút thuốc" bằng tiếng Trung để một mình cậu ấy hiểu, rồi đi ra ngoài. Trong cả hội chỉ có Wonwoo biết cậu hút thuốc đã đủ phiền phức rồi, anh Jeonghan với Seungkwan mà biết nữa thì sẽ bị ép cai thuốc mất.

Jeon Wonwoo chứng kiến từ đầu đến cuối khung cảnh thân thiết của cặp bạn thân, Văn Tuấn Huy vừa mới về Hàn đã bắt hắn bức bối như thế này rồi. Từ bao giờ nhiệm vụ chăm sóc cho cậu trở thành việc của người khác rồi, à không, hai người bọn họ quen nhau còn lâu hơn hắn quen Tuấn Huy, lấy có tư cách gì để kéo cậu về phía mình. Người ta còn trải qua cả thời gian cấp 3 cùng cậu, nhìn thấy dáng vẻ động lòng nhất của một đời người, điều mà hắn lúc nào khao khát được ngắm nhìn dù cậu nói rằng hắn sẽ vỡ mộng khi nhìn thấy. Một Moon Junhui gầy gò trong bộ đồng phục, xỏ khuyên, tóc tai rối bời, lúc nào trên mặt cũng có dấu vết của đánh đấm, tính cách bồng bột, cả...

-  Em ra ngoài một chút!

Khi chuẩn bị bước chân ra ngoài, hắn cảm nhận được áo mình bị níu chặt. Quay ra thì thấy NaEun vẫn quay mặt về phía bàn ăn, nhưng bàn tay kín đáo giữ lấy áo hắn. Hắn vỗ nhẹ vào tay cô, cúi người thì thầm vào tai: "Anh quay lại ngay!" thì cô mới buông ra. Wonwoo tìm thấy người kia ở con hẻm bên cạnh quán ăn với điếu thuốc bên môi, nhíu mày nhìn về phía này khi phát hiện có người xuất hiện. Hắn đi đến đứng bên cạnh, chìa tay ra.

-  Mình cũng muốn hút!

Chỉ thấy người kia thả điếu thuốc xuống đất, dùng mũi giày di qua lại để dập thuốc, hắn coi đây là sự từ chối gián tiếp.

- Người yêu cậu chắc không thích mùi thuốc lá đâu!

Thấy cậu định rời đi, hắn nhanh chóng níu lại, dần dần trượt xuống giữ lấy bàn tay lạnh buốt kia. Tuấn Huy rất muốn rút tay ra, nhưng người trước mặt không cho phép điều ấy.

-  Bạn đừng như vậy được không?

Cậu từ chối nhận tín hiệu từ người kia dù ý tứ của câu nói rất rõ ràng. Cậu đã tự đặt dấu chấm hết cho mối tình này rồi, nhưng cũng không thể nhanh chóng quay trở về làm bạn như trước kia. Giờ phút này chỉ cần một giây phút lơ đãng để cảm xúc lấn át lí trí, thì tình bạn có lẽ còn không còn. Khi cảm nhận được xúc cảm ướt át trên lòng bàn tay mình, cậu giận dữ rút tay ra. Định vung tay đấm người kia để hắn tỉnh táo lại, nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ, chỉ có thể dùng sức lực còn lại đấm vào lồng ngực hắn. Nơi Wonwoo vừa chạm môi vào bỏng rát, không có cách nào hạ nhiệt dù đang đứng dưới thời tiết buốt giá của Seoul.

-  Jeon Wonwoo, tôi chán ghét sự trẻ con này của cậu lắm rồi. Cậu sắp kết hôn rồi, chúng ta không thể cứ như thế này được. Cậu có thể không nghĩ cho tôi, nhưng làm ơn hãy nghĩ đến Lee NaEun. Hãy để cho người cậu yêu có cảm giác an toàn về bản thân cậu, đừng làm tổn thương người con gái ấy. Chẳng cô gái nào cảm thấy thoải mái khi người mình yêu làm những hành động này với người khác đâu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro