Không Tên Phần 1
Aron và Minhyun đang giận nhau. Họ là một cặp đôi đẹp, luôn quan tâm, ở bên giúp đỡ nhau và quan trọng hơn tất cả, họ yêu nhau.
Nhưng thời gian gần đây, Minhyun quá bận rộn, dành quá nhiều thời gian cho các mối quan hệ xã hội của mình, và cho cả những người xung quanh mà quên mất rằng Aron cũng rất cần được cậu quan tâm.
Có lẽ, cũng không hẳn là cậu quên Aron mà đơn giản chỉ là cậu quá bận để không thể quan tâm anh mọi lúc mọi nơi trong mọi tình huống như trước kia. Và điều gì đến cũng sẽ đến, trước sự bận rộn thêm chút thờ ơ của cậu, Aron đã giận.
Chuyện chẳng đơn giản tẹo nào cả, Aron là một con người thoải mái, rất ít khi để bụng hay giận bất kỳ ai, nhưng một khi anh tức giận, mẹ kiếp, điều đó thật kinh khủng, và người làm Aron giận có thể là bất kỳ ai nhưng cậu luôn hi vọng đó không phải là mình.
Nhưng sự thật, đó là Aron giận cậu rồi.
Phải làm sao? Làm sao đây? Cậu thật sự không thể chịu đựng được sự lạnh lùng của anh ấy. Anh ấy vẫn nói chuyện với cậu, fanservice cùng cậu nhưng tuyệt đối không giống với mọi ngày. Bên nhau ba, bốn năm cậu có thể nhận rõ những cảm xúc mà người xung quanh không thể nhận thấy ở anh, thờ ơ hơn, hờ hững hơn, không nhiệt tình như nụ cười của anh.
Hwang Minhyun cậu, sai lầm rồi, vô cùng sai lầm khi để Kwak Aron giận mình. Bây giờ, cậu đang ngồi trong phòng, một mình, vò đầu, suy nghĩ... cậu muốn tìm cách làm lành với anh ấy! Phải làm lành ngay và luôn, cậu không thể chịu đựng cái không khí này thêm một giây nào nữa, thật mẹ nó khó chịu vô cùng, vô cùng khó chịu.
Hwang Minhyun bất lực rồi, cậu bật máy tính, vào google, nhập vào thanh công cụ tìm kiếm dòng chữ "Làm sao khiến bạn trai hết giận".
Rất nhiều kết quả hiện ra, Hwang Minhyun có thể nhìn thấy rất nhiều phương án...
Tặng quà? – không được, không được, cậu tặng quà nhân ngày gì? Chả có nhẽ 'Nhân ngày anh giận em nên em tặng quà cho anh' à? Có ý kiến nào bớt thốn hơn không?
Nhẹ nhàng ôm anh ấy từ phía sau và xin lỗi? – nghe có vẻ ổn trong điều kiện anh ấy chịu ở riêng với cậu trong phạm vi năm mét. Từ khi giận nhau, anh ấy hầu như không bao giờ ở một mình với cậu nữa. Thật đau khổ mà.
Làm đồ ăn cho anh ấy? – loại loại loại, cái gì mà làm đồ ăn chứ? Cậu mà vào bếp thì chỉ có nước chế thuốc xổ thôi.
.....
Hàng chục ý kiến, nghe có vẻ hợp lý, nhưng áp dụng vào cậu thì chả hợp lý tẹo nào...
Cậu chán nản kéo chuột rê xuống cuối cùng, cái bình luận nhiều vote down nhất:
"Bọn con gái các cô thật lắm chuyện, tỉnh mộng đê, mấy cái cảnh ngôn lù đó đàn ông bọn tôi chả có hứng thú đâu, tha lỗi chỉ vì nể thôi , cách tốt nhất khiến bạn trai các cô vui thật sự ý hả? Hiến thân đi. Nhanh ý mà, cả hai cùng thoải mái lại còn làm lành được nữa chứ."
Ờ, giờ thì cậu biết sao cái bình luận này lại nhiều vote down như vậy rồi, có chị em nào chấp nhận được cái thể loại này chứ.
Mà cậu, cũng hơi rung rinh đấy, nhưng mà... ĐỪNG CÓ HÒNG. Cậu phải giữ giá.
....................
Suy đi tính lại quyết đi quyết lại, Minhyun quyết định mình sẽ nấu một món gì đó cho Aron sau đó, đem lên phòng sau đó ôm lấy anh và thỏ thẻ, 'Em chỉ yêu mình anh thôi mà.'
Ờ, hợp lý, còn vị của món ăn ý hả? Có tâm là được rồi, không phải sao?
Minhyun sẽ nấu món mì ý, món mì ý mà Aron hay nấu cho cậu ăn.
Đầu tiên là lên mạng tìm công thức, đi siêu thị mua nguyên liệu, và làm.
Mọi chuyện vẫn ổn, món mì ý khi hoàn thành cũng vẫn ổn, ít nhất theo cậu là vậy. Còn thừa rất nhiều nguyên liệu, sau khi làm lành Aron sẽ nấu cho cậu ăn.
Hiện tại mấy thằng kia đang đi chơi, và ai cần quan tâm chúng nó đi đâu, Aron đang khóa cửa nằm trong phòng, một mình...
Tính toán hoàn hảo.
Minhyun hào hứng bê đĩa mì ý của mình lên lầu, đứng trước cửa phòng Aron, gõ cửa, "Aron, mở cửa cho em với."
Không tiếng động.
Không sao!
"Mở cửa cho em đi chúng ta cần nói chuyện."
Không phản hồi.
Thôi được, chiêu cuối.
"Nếu anh không mở cửa em sẽ gọi thằng Baekho về và đi chơi với nó."
Không quan tâm.
Móa! Chiêu này mà còn không được?
"Được rồi, em vừa làm mì ý, TỰ TAY EM LÀM! Anh nghĩ bây giờ gọi thằng Baekho về ăn nó có thí..."
Cửa mở.
Minhyun thầm vẽ mặt cười đắc ý trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc.
"Em cứ nghĩ anh sẽ chết luôn trong phòng cơ."
Aron không nói gì, nhìn cậu, lia từ đĩa mì ý trên tay cậu, lia tới tạp dề in hình mèo cậu đang mặc trên người. Bỗng nhiên Minhyun thấy ấp úng, và cảm giác nhiệm vụ hôm nay thật khó khăn.
"Anh định để em đứng ở đây mãi à?" cậu tức giận.
"Vào đi!" Aron vẫn phải mở lời. Chờ cậu vào phòng, yên vị trên cái sofa mới đóng cửa, đi vào, ngồi bắt chân trên giường nhìn cậu...
Hai người, cứ vậy nhìn nhau, đừng nghĩ là hai người nhìn nhau thâm tình, không có đâu. Chính xác mà nói là 'trợn mắt đấu nhau'
Kết quả trận đấu, Minhyun oanh liệt thua cuộc dẫn đến thua cả về khí thế.
"Hê, nhìn em mãi thế, em ngại... hê hê."
"Này, này nói gì đê chứ, anh không thấy mỏi mắt à?"
"Chậc, đây là món mì ý em làm, anh... anh nếm thử xem!"
Minhyun đưa đĩa mì ý ra trước mặt Aron, mở to mắt, chân thành nhìn anh.
Aron lia mắt nhìn từ khuôn mặt cậu tới đĩa mì ý, cuối cùng vẫn thở dài, nhận mệnh, cầm lấy dĩa mì ý, bắt dầu ăn.
'Lúc này đây!' Minhyun tự nhủ thầm, lúc này, cậu phải đứng dậy, vòng qua phía sau anh ấy, ôm cổ anh ấy và nhẹ nhàng nói,....
"Á....!"
Lý thuyết khác với thực tiễn, mà tưởng tượng so với hiện thực còn khác nhau nhiều hơn.
Minhyun mới chỉ có bước ra phía sau lưng Aron, mới kịp bung hai tay ra thật lớn muốn ôm lấy anh thì tay đã bị kéo, Minhyun ngã người trên giường, hai tay hai chân bị cố định chặt chẽ. Aron ngồi trên người cậu, đĩa mì ý vẫn ngay ngắn nằm cạnh hai người.
"Fuck, Aron, anh chơi trò tập kích kiểu này chẳng vui chút nào."
Aron vẫn im lặng nhếch mép cười, còn cậu cố gắng vùng vẫy, nhưng không thể nào thoát ra.
Aron cố định tay cậu bằng một tay, tay kia tháo dây lưng trên người cậu ra, rồi dùng nó trói tay cậu.
"Này này, anh... anh định trói em lại đánh em hả? Em nói cho anh biết, tuy rằng em có sai, nhưng anh không được phép. Phải bình đẳng!!"
"Này này, anh có nghe em nói không hả? Anh trói cả chân em làm cái cm gì?"
"Đệch! Kwak Aron! Anh ăn mì ý của ông đây, mà dám đối xử với ông đây như vậy hả?"
"Đệch anh nói gì đi chứ!! Đừng có mải ăn mà quên mất ông đây."
Minhyun vùng vẫy, gào thét và Aron cứ điềm nhiên ngồi ăn mì ý. Không biết vị của món mì ý đó ngon đến thế nào, chỉ biết là Aron đã chén sạch cái đĩa đó mà không thèm quan tâm đến cậu. Nhân sinh quan tan vỡ, cậu, Hwang Minhyun, người yêu suốt ba năm liền của anh ấy, trong mắt anh ấy, lại không bằng một đĩa mì ý. Đau lòng, kiểu như câu hỏi "Anh chọn em hay chọn mì ý' và anh ấy đã check vào ô mì ý mà không thèm suy nghĩ đến một giây nào vậy.
Aron ăn xong đĩa mì, đứng dậy, đi rửa đĩa, uống nước. Minhyun cứ nằm đó, không buồn động đậy, không buồn gào thét nữa, quá mệt mỏi rồi, cậu thấy cậu là kẻ đáng thương nhất thế giới. Dây lưng phản cậu, nếu nó không phản cậu thì khi cậu giãy dụa nó đã bong ra rồi, đĩa mì ý do cậu làm phản cậu, nó dám cướp người yêu cậu, thật ân hận khi cậu đã tạo ra nó mà. Người yêu cậu bơ cậu, cậu có gào thét anh cũng không thèm để ý. Cậu, Hwang Minhyun thật đáng thương.
....................
Căn phòng vắng lặng, Aron ngồi đọc sách trên sofa, Minhyun nằm trên giường, buông tha phản kháng. Thỉnh thoảng có mỏi người quá, cậu sẽ nói, "Em mỏi người." Lúc đó Aron sẽ bố thí cho cậu một cái liếc mắt, rồi hạ cố giúp cậu lật người cho đỡ mỏi.
Lật tới lật lui, kêu tới kêu lui cũng là lúc ba thằng kia đi chơi về, chúng nó hò hét, kêu gào. Aron xuống dưới và nói gì đó cho chúng nó, chúng nó buông tha tìm cậu và không một thằng nào bén mảng đến căn phòng này nữa.
Một lần nữa Hwang Minhyun lại thấy cậu thật đáng thương, bạn bè, quả thật là một lũ không thể tin được mà.
......................
8 giờ tối.
Cậu đã nằm đây suốt 3 tiếng, bị trói suốt 3 tiếng.
Minhyun lại tiếp tục cất tiếng, "Aron, em mỏi người."
Aron buông sách, đến bên giường giúp cậu thay đổi tư thế. Trong quá trình anh giúp cậu xoay người, Minhyun nhanh chóng co chân đưa hai chân bị trói của mình vào giữa 2 chân anh, dùng đầu gối cọ cọ bộ phận đũng quần của anh.
Động tác của Aron khựng lại, nhìn cậu, không ngăn cản cũng không hùa theo, chỉ đơn giản nhìn cậu, và tiếp tục để cậu dùng đầu gối cọ xát mình.
"Cho em ngồi dậy, em có thể làm nhiều hơn, được chứ?"
Minhyun nhìn Aron cười ám muội, sau đó đưa lưỡi ra liếm môi như một động tác ám chỉ, đầu gối không ngừng cọ xát càng nhanh bộ phận kia. Cậu nhận thấy anh có phản ứng!
Aron trầm ngâm trong chốc lát, rồi đột ngột, kéo cả cơ thể cậu lên, cậu và anh thay đổi tư thế cho nhau, đổi thành cậu quỳ trên giường và anh ngồi tựa vào thành giường.
"Thử cho anh thấy cái nhiều hơn của em đi."
Minhyun nhìn anh, nhìn nụ cười khẽ của anh, cúi đầu, dùng đầu lưỡi thông qua quần anh nhẹ nhàng gặm cắn bộ phận đang ngày một trướng căng kia. Cậu dùng hai bàn tay đang bị trói kia, cởi cúc, kéo khóa quần của mình. Đưa tay vào trong quần lót nắm lấy dương vật, đồng thời vừa gặm cắn vừa xoa nắn nó.
"Không biết fan của chúng ta sẽ nghĩ gì khi biết hoàng tử Hwang Minhyun của họ cũng có lúc dâm đãng như vậy nhỉ?"
Minhyun ngẩng đầu, ngừng xoa nắn dương vật đang ngẩng đầu của mình, mỉm cười với Aron,
"Em chưa làm anh hài lòng sao?"
"Em nghĩ xem."
Vẫn nụ cười đó, vẫn giọng nói hờ hững không quan tâm đó. Minhyun không đáp lời, cúi xuống, nhẹ day cắn đũng quần anh, rồi bất chợt chuyển mồm mình lên vị trí dây lưng khóa quần của anh, bồi hồi ở đó.
"Em muốn anh giúp sao?" Aron bất chợt lên tiếng.
"Em nghĩ anh muốn thoải mái hơn." Minhyun vẫn tiếc tục gặm cắn dây lưng anh, đáp lời.
Aron bất chợt cười phá lên, đưa tay tháo dây lưng và cúc quần mình ra, nhân tiện cũng kéo quần dài và quần lót của cậu xuống quá mông.
"Cái tạp dề này, thật đẹp! Em nghĩ sao nếu chúng mình chơi cosplay một chút?" Aron ác ý xoa nắn mông cậu, thỉnh thoảng lại kéo kéo dây tạp dề.
"Chủ nhân muốn sao cơ? Chủ nhân muốn em phải làm gì?"
Minhyun ngẩng đầu, nở nụ cười quyến rũ, chồm người lên, liếm lên môi Aron. Cậu nhìn thấy ánh mắt anh lóe lên, rồi khóe miệng khẽ nhếch, anh thở dài, nói như bất đắc dĩ, "Minhyunie thật hư, em làm chủ nhân thật khó xử."
"Minhyunie muốn ăn thật no, chủ nhân hãy cho Minhyunie ăn đi."
Nụ cười của Aron càng lúc càng sâu, anh túm tóc Minhyun ép cậu ngửa đầu lên, rồi khẽ nói, "Vậy cũng phải xem Minhyunie có làm chủ nhân là anh đây vừa lòng không đã."
Minhyun cười, rồi tránh thoát khỏi tay anh, trườn người xuống để mặt mình đối diện với đũng quần Aron. Cậu dùng răng kéo khóa quần Aron xuống, đưa hai bàn tay bị trói, kéo quần dài của anh. Trong suốt quá trình, Aron chỉ mỉm cười, nhìn cậu và phối hợp giúp cậu kéo quần cùa mình xuống thật dễ dàng.
Minhyun đưa lưỡi, liếm láp, phác họa hình dạng dương vật của Aron qua quần lót, lúc nặng lúc nhẹ day cắn rồi lại liếm, tiếng thở của Aron dần nặng hơn qua sự liếm láp của cậu. Anh dùng tay ấn đầu cậu xuống, để lưỡi cậu thêm đè nặng lên dương vật. Minhyun vừa liếm ướt quần lót vừa ghé mắt lên nhìn Aron, thấy khuôn mặt anh vẫn thế, vẫn mỉm cười nhìn lại cậu chỉ có điều hơi thở đã dần nặng lên.
Cắn nhẹ lên dương vật của anh. Cậu dùng tay kéo quần lót của anh xuống. Dương vật to lớn bật khỏi quần lót đen bung ra ngoài đặt ngay bên miệng cậu. Dùng đầu lưỡi lia nhẹ qua phần đỉnh của nó, cậu nghe thấy tiếng hít vào của Aron.
Không trực tiếp liếm láp nó, cậu đưa người bắt đầu nhẹ nhàng hôn lên vùng cây cỏ rậm rạp xung quanh khúc thịt to lớn đó, liếm láp dùng nước bọt thấm ướt vùng lông đen dày rậm, tay cậu đưa xuống nắm lấy dương vật của mình, theo từng động tác xoa nắn vỗ về mông mình của Aron mà nắn bóp vuốt ve nó.
Từ từ hôn liếm, cậu chuyển dần sang hai quả cầu, cậu đưa lưỡi phác họa từng nếp nhăn, làm căng từng nếp nhăn đó. Tay Aron vẫn khi nặng khi nhẹ xoa bóp mông cậu, thỉnh thoảng anh còn đưa tay vào cái lỗ nhỏ đang co rút đằng sau nhẹ nhàng phất qua nó, khiến nó ngứa ngày khó chịu.
"Chủ nhân, miệng trên của Minhyunie muốn uống sữa, nhưng miệng dưới cũng muốn được nhét đầy. Chủ nhân giúp Minhyunie đi!"
Aron cười cười, giúp cậu cởi dây trói tay, cầm lấy bàn tay phải của cậu, đưa ra sau mông cậu, bất chợt dùng một ngón tay cậu đâm vào. Bị một vật đâm vào, cơ thể Minhyun cong lên, cảm giác bị nhồi đầy không rõ là thỏa mãn hay đau đớn khiến cậu thở dài một hơi. Cậu dùng miệng ngậm mút dương vật của Aron, tay còn lại tự xoa bóp chính dương vật của mình.
Minhyun khi thì hóp miệng, dùng đầu mình qua đưa lại mút vào dương vật đang càng lúc càng cương cứng của Aron, khi thì dùng đầu lưỡi liếm láp từ gốc đến ngọn, rồi hai quả cầu dương vật. Tiếng nước bọt, lép nhép vang lên qua từng đợt mút mát liếm láp của cậu, miệng cậu nhễu nước bọt nhỏ xuống ga giường, xuống đám lông mao đen xì của Aron. Tiếng thở của Aron ngày càng nặng ngày càng dồn dập, tay không ngừng xoa bóp mông cậu, Một tay còn lại thì túm lấy tóc cậu ra sức ấn đầu cậu giúp cây côn thịt của mình đi vào thật sâu trong yết hầu của khuôn miệng dâm đãng này.
Bất chợt, Aron dừng tay, rút dương vật ra khỏi mồm Minhyun, để cậu quỳ gối trong tư thế hai chân vẫn bị trói, một tay đâm vào trong cúc hoa, một tay tự an ủi mình.
Anh di chuyển ra phía sau cậu, dùng lưỡi liếm bàn tay đang tự di chuyển trong lỗ nhỏ kia dần dần dần dần, từng chút từng chút, đưa lưỡi phất nhẹ qua lổ nhỏ đang co rút khiến cậu như phát điên, không ngừng đưa mông mình lùi về phía sau muốn áp chặt lưỡi anh vào vị trí đó.
"Minhyunie bé bỏng, muốn chủ nhân làm gì nào?"
"Muốn liếm, muốn chủ nhân liếm."
"Em muốn liếm ở đâu?"
Aron đưa lưỡi phất qua khe mông cậu, Minhyun khẽ thở dài thỏa mãn lại như bất mãn, cậu muốn nữa muốn nữa, cậu thích cái cảm giác mềm mại ướt át này đến phát điên rồi. Cậu rút ngón tay ra khỏi hoa cúc, dùng cả hai tay banh khe mông của mình ra để lộ cái lỗ nhỏ hồng ướt át đang co rút.
"Ở đây, muốn chủ nhân liếm ở đây."
Aron đưa tay, ấn từng nếp nhăn của bông hoa có màu hồng nhạt kia, rồi đưa lưỡi, liếm xung quanh nó,
"A!Chủ nhân làm Minhyunie thật thích! Thích muốn chết!"
Aron đưa lưỡi liếm từ khe mông xuống tới vị trí hai quả cầu của cậu rồi lại đưa lưỡi liếm lên, mỗi lần đi qua cái lỗ lại khẽ đưa lưỡi vào trong rồi lại mau chóng rút ra. Minhyun không ngừng rên rỉ thở dốc, tay vạch kẽ mông, đưa đẩy mông muốn lưỡi của Aron càng đưa sâu vào cơ thể mình. Tiếng nước bọt hòa lẫn tiếng rên rỉ vang khắp căn phòng.
Aron đưa tay, kéo quần dài và quần lót của cậu xuống tận đầu gối, cởi trói ra cho cậu,
"Chủ nhân, đằng trước đang khóc, đằng trước cũng muốn."
Aron khẽ mắng, "Em thật dâm đãng Hwang Minhyun!"
Rồi cũng đưa tay túm lấy cây gậy đang rỉ nước của cậu, vừa liếm láp kẽ mông vừa xoa nắn nó.
"Thích đến điên, Chủ nhân, miệng nhỏ muốn ăn, muốn ăn thật nhiều!"
Anh rời lưỡi khỏi mông cậu, tay cũng ngừng xoa nắn dương vật của cậu, đột nhiên đang thoải mái lại bị ngừng lại, Minhyun bất mãn kêu gào, rồi đưa tay muốn an yỉ bản thân thì bị Aron ngăn lại, tình dục đang dâng trào trong cơ thể lại không thể nào phát ra khiến cậu như phát điên. Khi anh đưa dương vật của mình vào cửa lỗ nhỏ, khi nặng khi nhẹ đâm vào, Minhyun cuống cuồng đưa mông đuổi theo nó, nhưng lại không thể nào đưa nó vào sâu hơn mà chỉ có thể khiến nó cọ sát bên ngoài cửa động của mình.
"Em muốn, em muốn mà, cho em đi!"
"Tại sao anh phải cho em?"
"Hu hu em biết lỗi rồi mà, cho em đi, ông xã!"
Aron bất chợt đâm mạnh cây gậy của mình vào. Minhyun cong người, nước mắt chảy ra không biết là do đau hay do thỏa mãn, dương vật cứng thêm, đầu rỉ ra thật nhiều nước. Aron cũng phát ra tiếng thở dài đầy thỏa mãn, anh đưa vào áo cậu, bóp bóp vú cậu, xóa nắn, nhéo nó khiến nó đứng thẳng lên, tay còn lại thì túm chặt đầu dương vật của cậu. Anh thở dốc ghé vào bên tai cậu, hơi thở ấm giọng nói trầm khàn, "Nói nghe xem, lần sau còn dám đi với người khác nữa không đồ dâm đãng."
"Không, không, em không dám!" Minhyun vừa lắc đầu vừa nghẹn ngào nói, "Cho em đi, anh đừng bóp chặt nó nữa, không ra được rồi, khó chịu quá."
Tiếng cười của Aron vang lên từ phía sau, "Đêm còn dài, cứ từ từ mà hưởng thụ sự trừng phạt của anh."
......
Đêm tối, căn phòng vang lên từng tiếng động. Hai con người ở đủ mọi tư thế không ngừng lặp đi lặp lại động tác pít tông. Tiếng nước dâm mĩ, tiếng rên rỉ, tiếng hét khàn khàn, tiếng thở dốc nặng nề thỏa mãn, tiếng mông ai đó bị đánh vang lên hòa hợp hòa hợp.
Đêm còn dài, trừng phạt còn dài. Không phải sao?
End.
��P�[�X�
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro