ROMEO VÀ JULIET - Thơ Thái Bá Tân
ROMEO VÀ JULIET
1
Ngày xưa ở nước Ý,
Thành phố Verona,
Có hai dòng họ lớn
Luôn kình địch, bất hòa.
Họ bất hòa đến nỗi
Ra đường, hễ gặp nhau,
Là tìm cớ gây sự
Vì những chuyện không đâu.
Hai họ Capulet
Và họ Montague
Giàu có và tử tế,
Mà coi nhau như thù.
Một hôm Capulet
Mở hội - không được mời,
Romeo và bạn
Cũng hóa trang đến chơi.
Chàng là con trai cả
Của trưởng họ đối phương.
Trong dạ hội, chàng gặp
Một cô gái dễ thương.
Đó là nàng Juliet,
Thật oái oăm, là con
Tộc trưởng Capulet.
Nàng xinh đẹp mê hồn.
Họ yêu nhau say đắm
Từ cái nhìn đầu tiên.
Cứ như trời định sẵn
Mối tơ lòng nhân duyên.
Nửa đêm, khi tan tiệc,
Romeo vượt tường
Vào phòng Juliet
Bày tỏ tình yêu thương.
Rồi hai người hẹn ước,
Cùng trao nhau lời thề.
Một tình yêu mãnh liệt,
Bồng bột và say mê.
Romeo liền gặp
Lawrence, cha linh hồn,
Và xin cha bí mật
Cho làm lễ thành hôn.
Cha Lawrence đáng kính
Nghĩ cuộc hôn nhân này
Có thể sẽ chấm dứt
Mối bất hòa xưa nay,
Nên ông đã đồng ý,
Giúp hai người, thế là
Buổi lễ được tổ chức
Bí mật trong phòng cha.
Sau buổi lễ, Juliet,
Vừa vui mừng, vừa lo,
Chờ màn đêm chóng đến,
Để gặp chàng Romeo.
Thật tiếc, ngày hôm ấy,
Xẩy ra chuyện không may.
Anh họ nàng Juliet
Là Tybalt, anh này
Đã buông lời hỗn xược
Khi gặp Romeo.
Romeo cố nhịn,
Nhưng Mercutio,
Bạn của chàng, thấy vậy,
Liền gây sự đánh nhau.
Romeo can gián,
Khi chuyện mới bắt đầu.
Tybalt nhân sơ hở
Đã đâm chết bạn chàng,
Nên chàng đâm chết hắn,
Rồi giật mình, bàng hoàng.
Tình thế chàng thật khó.
Vừa mới kết hôn xong,
Giờ lại giết anh vợ.
Đúng là thật đau lòng.
Escalus, vương chủ
Thành phố Verona,
Kết án chàng bằng việc
Bắt chàng phải đi xa.
Cha Lawrence tốt bụng
Tìm cách an ủi chàng,
Rồi khuyên gặp Juliet,
Lần cuối chia tay nàng.
Sau đó chàng sẽ đến
Thành phố Mantua,
Tạm lánh, chờ vương chủ
Sẽ tìm cách giảng hòa.
Thật may, đêm hôm ấy,
Nhờ bà vú thông đồng
Chàng và nàng có được
Một đêm thật mặn nồng.
Sáng hôm sau từ biệt
Vào lúc chưa rạng ngày
Cả hai người linh cảm
Sẽ có điều không hay.
Quả vậy, cha Juliet
Đã ép nàng lấy chồng,
Lại lấy chàng Paris,
Cháu ngoại của vương công.
Juliet tuyệt vọng
Đến gặp cha Lawrence.
Cha khuyên vờ đồng ý,
Rồi sau sẽ tính dần.
Ông đưa nàng lọ thuốc,
Thứ thuốc hiếm xưa nay,
Uống vào, người lạnh ngắt,
Nàng chết đúng một ngày.
Sau đó nàng tỉnh dậy,
Lại khỏe mạnh bình thường.
Trong thời gian nàng “chết”
Sẽ có người lên đường
Báo Romeo được biết,
Chàng sẽ ngay tức thì
Phi ngựa về, tìm cách
Bí mật đưa nàng đi.
Vậy là đêm hôm ấy
Juliet trở về,
Nhận lời lấy Paris,
Gia đình nàng hả hê.
Bố nàng liền quyết định
Ngay sáng ngày hôm sau
Cho Paris dạm hỏi
Rồi làm lễ đón dâu.
Nửa đêm, Juliet
Uống thuốc độc, nằm chờ.
Buổi sáng Paris đến
Nàng đã chết, cứng đờ.
Bố mẹ nàng than khóc,
Tiếc thương con gái mình.
Rồi đặt xác Juliet
Vào hầm mộ gia đình.
Cha Lawrence trước đó
Nhờ cha John đi ngay
Đến Mantua thật gấp
Báo Romeo tin này.
Nhưng cha John, thật tiếc,
Cuối cùng lại không đi
Vì có việc đột xuất,
Không hiểu là việc gì.
Gia đình chàng lúc ấy,
Khi biết được tin này,
Tưởng Juliet chết thật,
Cho người báo chàng ngay.
Romeo đau đớn
Liền phóng ngựa về nhà.
Chàng mua lọ thuốc độc,
Khi đến Verona,
Chàng vào ngay nhà mộ,
Lúc ấy là nửa đêm.
Xác Juliet nằm đấy
Như say giấc êm đềm.
Bên cạnh là Paris
Đang thương xót khóc nàng.
Hai người liền đấu kiếm,
Romeo giết chàng.
Ôi ôi, nàng Juliet,
Romeo buồn rầu
Ôm hôm nàng tha thiết
Và than khóc hồi lâu.
Rồi chàng uống thuốc độc,
Chỉ mấy giọt, không nhiều,
Đau khổ và hạnh phúc,
Chàng chết cạnh người yêu.
Lại nói cha tu sĩ
Biết cha John không đi,
Liền tới khu hầm mộ,
Xem nhỡ có chuyện gì.
Đến nơi, cha suýt ngất
Vì đã quá muộn màng:
Juliet đang ngủ
Thảnh nhiên bên xác chàng.
Khỏi nói nàng Juliet
Tỉnh dậy khóc thế nào.
Thật trớ trêu số phận.
Ôi, tình yêu ngọt ngào.
Sẵn con dao bên cạnh,
Nàng cầm lấy, ngẩng đầu,
Đâm vào tim, và chết.
Hai xác nằm bên nhau.
2
Lan nhanh khắp thành phố
Cái tin này buồn đau.
Vương chủ mời hai họ,
Kể toàn bộ từ đầu.
Hai họ Capulet
Và họ Montague
Bên xác con, chấm dứt
Xem nhau như kẻ thù.
Hà Nội, 26. 2. 2012
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro