Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương II: < The Magician > sa ngã

Từ thành phố Fejite về phía bắc, đi xe ngựa mất khoảng bốn ngày, nếu đi nhanh sẽ mất khoảng hai ngày. Người ta có thể đến thủ đô lớn nhất của đế quốc, Orlando, được bao quanh bởi những toà nhà và bức tường.

Đây là nơi của Cung điện hoàng gia Ferorado— nơi cư ngụ của Nữ Hoàng, đồng thời cũng là trung tâm chính phủ của đế quốc.

『 Hội Bàn tròn 』đang tổ chức cuộc họp tại một trong những phòng của cung điện.

Giữa phòng có một chiếc bàn tròn, Nữ hoàng Alicia VII đương nhiệm và 12 thành viên trung thành với hoàng gia ngồi xung quanh, đang thảo luận sôi nổi về chính trị quốc gia.

Các thành viên có mặt đều là những người quan trọng trong giới quân sự, chính trị, tài chính của đế quốc, sở hữu sự uy nghiêm, già dặn mà họ đã trau dồi qua nhiều năm.

“—trên đây là thông tin tình báo Hoàng Gia về công chúa Ermiana và kết quả kiểm soát tin đồn.”

“Vất vả rồi.”

Sau khi nghe báo cáo, Alicia VII lạnh lùng trả lời.

“Mặc dù thân phận『 Người Có Năng Lực Siêu Nhiên 』của con bé dường như đã bị bại lộ… May mắn thay, chỉ những người đáng tin cậy mới biết rằng con bé là người của hoàng gia.”

“…Ý của bệ hạ là sao?”

“Hãy tăng cường kiểm soát tin đồn và tiếp tục giữ chân Ermiana ở lại học viện. Hiện tại, con bé vẫn còn giá trị làm mồi nhử để dụ tổ chức đó vào bẫy. Thay vì vứt bỏ con bé, thì chúng ta nên giữ lại. Nhưng một khi thân phận thực sự của con bé bị bại lộ… ngươi biết nên làm gì rồi đấy?”

Ánh mắt và giọng nói lạnh lùng của Alicia VII khiến những thành viên già dặn xảo quyệt khác phải rùng mình.

(Bệ hạ……)

Người đàn ông đứng tuổi đeo kính một bên mắt, Chánh văn phòng nội các của Cung điện hoàng gia, Hầu tước Gratz Edward hiểu cảm giác đau khổ của Alicia VII, ông không khỏi buồn bã.

“Vậy chúng ta sang vấn đề tiếp theo...”

“……Được.”

Một người đàn ông tóc đỏ mặc quân phục đứng dậy.

Ngay cả khi tất cả những người tham gia đều là những người có quyền lực tối cao, nhưng cảm giác hiện diện, áp chế và uy nghiêm toát ra từ người đàn ông này vẫn mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Vẻ mặt nghiêm túc, một vết sẹo trên mặt và vô số huy chương treo trên ngực chứng tỏ rằng hắn là một cựu chiến binh đã từng trải qua vô số trận chiến.

“Vấn đề tiếp theo mà tôi muốn cho các vị xem và nó đang ở trên tay các vị—“

“Ignite… ngươi vẫn khăng khăng muốn mở rộng quân đội!”

Edward nóng nảy ném cả xấp giấy xuống bàn.

“Các khoản chi tiêu quân sự đã tạo ra gánh nặng lớn cho ngân khố quốc gia. Ngươi cũng nên biết điều đó!?”

Người đàn ông này— là bộ trưởng Quân đội hoàng gia và cũng là người đứng đầu Tổng tham mưu của Quân đội Quốc gia, Công tước Azel Le Ignite bình tĩnh trả lời:

“Người không hiểu là ông, Edward. Người được mệnh danh là『 Sư tử vàng hoang dã 』, bây giờ đã già lắm rồi.”

“Ngươi, ngươi nói cái gì!? Có dám nói lại lần nữa không, thằng nhóc!?”

“Các vị hãy nhìn cho kỹ tình hình gần đây. Đặc biệt là cuộc xung đột giữa Đế quốc Arzano và Vương quốc Rezaria chết tiệt đó, vốn chưa bao giờ dừng lại từ xưa đến nay.”

Đế quốc Arzano và Vương quốc Rezaria là hai nước láng giềng.

Hai thế lực này cạnh tranh nhau để giành quyền tối cao ở lục địa phía Bắc Serford.

Mặc dù lãnh thổ của Đế quốc Arzano không lớn, nhưng nó lại có nền văn minh tiên tiến, những pháp sư xuất chúng và công nghệ kỹ thuật cao làm lòng cốt của đất nước.

Vương quốc Rezaria sử dụng ngành nông nghiệp đứng đầu được thúc đẩy bởi lãnh thổ rộng lớn làm lòng cốt của đất nước. Thông qua tôn giáo Thánh Elizareth, các nhóm dân tộc khác nhau bị thôn tính được thống nhất. Quy mô của đất nước là các hoạt động xoay quanh giáo hội Thánh Elizareth.

Quyền lực quốc gia của hai nước hiện đang ở trong tình trạng hoàn toàn đồng đều.

“Không lẽ ngài quên rồi sao? Tổ tiên hoàng tộc của Đế quốc Arzano cũng từng là hoàng thân quốc thích với hoàng tộc của nước láng giềng Rezaria. Vì vậy, hai bên luôn chống đối để giành quyền cai trị đất nước của nhau. Hơn nữa, hội thánh Elizareth của Vương quốc Rezaria, cũng được công nhận là giáo hội quốc gia của đế quốc, đồng thời nó cũng là ngoại giáo của đế quốc chúng ta. Mối quan hệ giữa hai giáo phái hiện đang rất xấu—”

Hội quốc giáo Đế quốc và hội Thánh Elizareth.

Hai giáo phái ban đầu thuộc giáo hội Elizareth, nhưng sau đó chia thành hai phe phái. Một là giáo phái tin lành với chủ trương truyền đạo, và giáo phái giáo luận với chủ trương tập trung vào các nghi lễ và thờ phụng.

Hội quốc giáo của đế quốc tin vào cái trước đây, còn hội thánh Elizareth tin vào cái sau này.

Nói một cách dễ hiểu, đối với giáo phái trước đây, chỉ cần tín đồ có lòng tôn kính đối với chúa và sách thánh, chỉ cần thờ phụng đơn giản là được và có thể chung sống hòa bình với các giáo phái khác. Giáo phái sau này là các tín đồ phải tuyệt đối tuân theo chúa và sách thánh, đồng thời có các giới luật nghiêm ngặt và họ phải loại trừ các giáo phái khác cho dù có bắt buộc trở thành kẻ giết người.

“Vương quốc Rezaria đã từng thôn tính các quốc gia và dân tộc khác để bành trướng thế lực thông qua các cuộc chiến tranh tôn giáo. Chúng ép buộc lôi kéo các dân tộc khác bằng đức tin. Cái gọi là vương quốc chỉ là một cái tên. Trên thực tế, nó cơ bản chỉ là những kẻ giáo phái tai to mặt lớn đứng đầu giáo hội thánh Elizareth.”

“Mọi người ở đây đều biết ngươi nói gì! Nhưng nó có liên quan gì đến việc mở rộng quân đội—”

“Giáo hội của bên kia sớm muộn gì cũng sẽ bị tan rã… Ý ngài là thế, đúng không?”

Sau khi Alicia VII bình thản nói, như thể chỉ xác nhận sự thật, Ignite tiếp tục nói:

“Bệ hạ anh minh. Thời đại chỉ dựa vào tín ngưỡng ngoan đạo để thống trị đất nước đã trôi qua từ lâu. Những năm gần đây, sự bất mãn của người dân vương quốc đó cuối cùng đã lên đến đỉnh điểm, dù sao họ cũng bị áp bức khá nhiều. Hơn nữa, uy quyền của hoàng tộc đã mất từ lâu, Vương quốc Rezaria sẽ nhanh chóng rơi vào khủng hoảng vì chia rẽ nội bộ. Tuy chiến tranh đã trôi qua cách đây 40 năm, nhưng dã tâm của những tên giáo hội đó vẫn không thay đổi.”

Sau khi Ignite nhìn xung quanh các thành viên của hội bàn tròn, hắn nói một cách tự tin.

“…Nói đến đây, các vị cũng hiểu mà, phải không?”

“Ra vậy, dù chúng có lục đục nội bộ đến đâu, thì chúng vẫn cùng chung một kẻ thù… chỉ cần tiêu diệt kẻ thù chung thì sẽ làm chúng càng rạng danh hơn. Haha…… mấy tên khốn giáo hội đó~ lại bắt đầu nhắm vào chúng ta?”

Một ông già lưng gù mặc trang phục sang trọng – người đứng đầu nhà Luciano hiện tại, một Mafia lâu đời của đế quốc, Abram Luciano, nói với giọng đùa cợt.

“Ông nói đúng, Abram Luciano. Quyền thống trị, vấn đề tôn giáo… Bọn chúng có quá nhiều lý do chính đáng để xâm lược vào đế quốc chúng ta. Hơn nữa, thôn tính đất nước chúng ta có thể giành được đại lục phía Tây Mahad, có thể mang lại lợi ích lớn, tuyến giao thương hàng hải có lợi ích về kinh tế và chiến lược lớn. Mặt khác, sự giáo dục chống lại đế quốc chúng ta của vương quốc đó cho công dân của mình, chúng đã làm triệt để, vì vậy đất nước chúng ta là mục tiêu thích hợp nhất để vương quốc kích động chiến tranh và gây bất hoà cho người dân. Đó là lý do tại sao gần đây chúng thường xuyên gây áp lực chính trị cho đế quốc chúng ta… Thần nói không sai chứ, Bệ hạ?”

“…Hm. Đúng như lời Ignite nói.”

Nữ hoàng Alicia VII nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Chiến lược ngoại giao của Vương quốc Rezaria với đất nước chúng ta trong những năm gần đây rõ ràng là muốn dựa vào vũ lực. Mặc dù đất nước của chúng ta đã âm thầm hợp tác để giảm bớt mối đe dọa vũ trang… Đáng tiếc, ta phải nói rằng sự xung đột của Cuộc chiến các vị thần lần thứ II vẫn đang tăng theo từng năm.”

Người thông minh như nữ hoàng cũng phải nói như vậy, các thành viên trong bàn tròn không khỏi dao động.

“Hừm, các vị đều đã nghe lời của bệ hạ nói rồi đấy. Chính vì có thể xảy ra chiến tranh bất cứ lúc nào, nên chúng ta cần phải chuẩn bị ngay bây giờ.”

“Nhưng, nhưng— ngươi là người của lực lượng vũ trang… làm những điều này bây giờ có phải là quá cấp thiết rồi không!?”

Edward vẫn kiên trì phản bác Ignite.

“Ignite… quân đội do ngươi đứng đầu gần đây càng ngày càng kiêu ngạo. Ta thực sự không thể chịu nổi! Dạo gần đây, đám các ngươi vô cùng lộng hành, bất chấp sự phản đối, các ngươi liên tục đẩy mạnh chủ trương nước giàu quân mạnh, củng cố quân đội, cải cách giáo dục, thậm chí bác bỏ ý kiến của người dân, lại còn để Maxim Tirano liên tục bành trướng thế lực. Hắn bây giờ là hiệu trưởng của Học viện Phép thuật Hoàng gia Arzano, phải không? Điều này cũng là do ngươi—”

Tuy nhiên—

“Tôi ủng hộ nhận định của ngài Ignite.”

“Tôi cũng vậy. Theo lời của Ignite, đất nước chúng ta cần có các biện pháp đối phó với nước láng giềng.”

“Mặc dù cách này có phần độc đoán, cải cách giáo dục là cần thiết cho đất nước của chúng ta, phải không?”

Các thành viên của Hội Bàn Tròn ngay lập tức bày tỏ sự ủng hộ đối với Ignite. Con số chiếm một nửa. Có nhiều phe phái khác nhau trong chính phủ đế quốc, và hiện giờ có hai phe lớn nhất, một là < Phe Vũ Trang > do ban quân đội quốc gia dẫn đầu, và < Phe Thúc Đẩy Văn Hóa Giáo Dục > do những người theo chủ nghĩa hòa bình dẫn đầu.

Mục tiêu của lực lượng vũ trang rất rõ ràng.

Tiếp tục thúc đẩy chính sách nước giàu quân mạnh – nếu có thể, tốt nhất là tiến hành chiến tranh với Vương quốc Rezaria và thôn tính nó – việc chuyển đổi chính sách giáo dục của Học viện Phép thuật có thể nói là bước đầu tiên hướng tới điều này.

“Ngươi, ngươi thật sự hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề sao? Tiếp tục bành trướng thế lực quân sự, có thể sẽ kéo kinh tế đi xuống! Hơn nữa, học viện phép thuật của đế quốc Arzano chính là do nữ hoàng vĩ đại Alicia III đời thứ 13 sáng lập, nó là niềm tự hào của đế quốc chúng ta—”

Mặc dù Edward phản đối mạnh mẽ, nhưng—

“…Được rồi. Cứ làm theo ý của Bộ trưởng Ignite.”

Alicia VII bất lực thở dài.

“Bệ hạ…!? Nhưng lúc này…”

“Đất nước chúng ta thực sự đang ở trong giai đoạn khó khăn. Phe vũ trang và phe Thúc Đẩy Văn Hóa Giáo Dục không nên lục đục nội bộ. Hơn nữa… Nữ hoàng Alicia III, người được mệnh danh là nữ hoàng thông minh nhất trong mọi nữ hoàng có lẽ sẽ hiểu cho chúng ta khi cải cách giáo dục của học viện.”

“Mm…”

Sau khi Alicia VII đưa ra quyết định của mình, Edward im lặng trong đau đớn.

Bình thường, nữ hoàng sẽ sử dụng khả năng chính trị tuyệt vời của mình để trấn áp sự kiêu ngạo của phe vũ trang do Ignite đứng đầu.

Tuy nhiên, nữ hoàng hiện tại đang bận rộn với Vương quốc Rezaria trong việc hòa giải trong ngoại giao. Không có thời gian để đối phó các phe phản động trong nước.

Ignite biết rõ điểm yếu này nên đã nắm bắt cơ hội để thực hiện chính sách có lợi cho mình.

Không ai có thể dùng tình cảnh này để cười nhạo sự bất tài và cẩu thả của Nữ hoàng.

Nếu không nhờ sự ngoại giao tuyệt vời của nữ hoàng, thì có lẽ đế quốc đã giao chiến với Vương quốc Rezaria từ rất lâu rồi.

(Nói là vậy, nhưng… tại sao tình hình gần đây, lực lượng của Ignite ngày càng lộng hành…!? Chuyện này thật…)

Khi Edward cảm thấy chán nản về sự bất lực của mình—

“Ahahahahahaha! Không hổ là nhà Ignite! Thật tuyệt vời. Trong tình hình này, Alicia-chan không thể từ chối lời đề xuất của ông.”

Luciano thích thú cao giọng.

“Luciano. Ngài không thấy Bệ hạ đang ở đây sao? Xin hãy chú ý đến từ ngữ của ngài.”

“Ôi, thất kính thất kính. Mặc dù tôi có danh hiệu là quý tộc, nhưng về cơ bản tôi là một kẻ lưu manh không được học hành. Xin hãy thông cảm cho tôi, Edward.”

Luciano giả vờ nói ngớ ngẩn, sau đó nhìn Alicia VII.

“…….”

Alicia VII chỉ yên lặng nháy mắt, Luciano cười đầy ẩn ý, quay mặt về phía Ignite.

“Nhân tiện, Ignite. Gần đây, ngài thường lập nhiều chiến công hiểm hách. Trong ba ngày đen tối nhất Fejite… thành viên của hội bàn tròn thông đồng với『 phe cấp tiến 』của Thông Thiên Nghiên Cứu Hội… Andrew Le Bartley, một trong ba công tước danh giá, đúng không nhỉ?"

Luciano nói xong, Ignite hoàn toàn im lặng.

“Bartley đã bị giết trong lúc lộn xộn, à nhắc cái này mới nhớ, lúc trước ngài cũng từng là『 Công tước ngọn lửa đỏ 』phải không và bây giờ là Nguyên Soái của Quân đội Đế quốc… hiện tại ngài đã trở thành trở thành anh hùng vĩ đại của đất nước chúng ta.”

“…….”

“Bartley là kẻ có nhiều quyền lực nhất trong Phe Thúc Đẩy Văn Hóa Giáo Dục… Có tin đồn hắn âm thầm hoạt động trong tổ chức có tên là Thương Thiên Thập Tự Đoàn… Nhưng, không có bằng chứng xác thực. Và hắn bây giờ đã chết. Điều quan trọng là do sự sa sút của Bartley và cả những người ủng hộ hắn ta, vị trí và tiếng nói của『 Phe Thúc Đẩy Văn Hóa Giáo Dục 』trong chính phủ đã bị tụt dốc, và『 Phe Vũ Trang 』đã nhân cơ hội này để bành trướng và gây áp lực. Hơn nữa, những kẻ thay thế Bartley và những người khác của hội bàn tròn, như thể họ đã được chỉ định, họ đều là người của『 Phe Vũ Trang 』… Nói cách khác, tất cả đều là những con chó của ngài."

“…Ông nói thế là có ý gì? Luciano.”

“Lão đại à, tôi đang nghĩ, chẳng lẽ đây đúng thật chỉ là một sự trùng hợp?”

Luciano và Ignite căng thẳng nhìn nhau.

“Tại sao nhỉ? Tại sao ngài lại biết Bartley và Thông Thiên Nghiên Cứu Hội có thông đồng với nhau? Sau sự việc 3 ngày đen tối nhất Fejite, Vì để chấn an tinh thần của người dân. Chính phủ đế quốc liên tục truyền tin, ca ngợi những hành động anh hùng của ngài… Sao ngài có thể bắt được Bartley khi cơ hội chỉ có một lần trong đời?”

Câu hỏi của Luciano khiến mọi người im lặng.

“Này, Ngài Ignite.”

Luciano hỏi Ignite với âm lượng trầm:

“Ông già như tôi giờ đã tuổi cao sức yếu, đầu óc của tôi giờ không tốt lắm… Nếu chiến tranh giữa đế quốc và vương quốc đó xảy ra… thì ai có thể thu lợi được từ nó?”

“…….”

“Ồ ồ, thoạt nhìn, chiến tranh có vẻ không có lợi cho bất kỳ ai… À, nếu tôi nhớ không nhầm thì nhà của Công tước Ignite… là họ hàng xa của hoàng tộc… nói cách khác, là hoàng thân quốc thích nhỉ?”

Câu nói này của Luciano khiến bầu không khí của hội bàn tròn như đông cứng lại, tất cả mọi người đều khẽ run lên.

Tuy nhiên, Ignite hoàn toàn không quan tâm… hắn vẫn luôn im lặng và bình tĩnh.

“Này, Ignite… Ngài không phải là có âm mưu gì đó chứ…?”

Ngay khi đôi mắt của Luciano đột nhiên trở nên lạnh lùng và hung ác—

“Được rồi, Luciano.”

Alicia VII lớn tiếng ngăn Luciano lại.

“Ignite không chỉ bắt giữ Bartley, người gây nguy hiểm cho đế quốc, mà còn cho kẻ thù của đất nước chúng ta, Thông Thiên Nghiên Cứu Hội, một đòn chí mạng, đó là chiến công to lớn của đất nước chúng ta. Thân là nữ hoàng của Đế quốc Arzano, tôi không cho phép ngài phủ nhận chiến công ngài ấy bằng những suy đoán không có căn cứ.”

“Ôi ôi, xin lỗi, Alicia-chan. Chao ôi, tính cách của tôi càng lúc càng đa nghi. Thật xấu hổ… Tôi phải suy xét lại…”

Alicia VII bỏ qua Luciano, người đang giả ngốc, nhìn xung quanh đám đông, cô nói với giọng nghiêm túc:

“Các vị, về vấn đề của nước láng giềng, đế quốc chúng ta nhất định phải đối mặt với những thách thức khó khăn trong tương lai. Chính vì trong thời điểm khó khăn này, chúng ta càng cần phải đoàn kết lại để khắc phục những khó khăn… vì tương lai của tất cả người dân sống trong đế quốc. Bartley, người đã cống hiến trái tim và sức lực của mình cho đế chế trong nhiều năm, đã chọn phản bội… Sự thật này thật đau xót, nhưng chúng ta không được ngừng tiến về phía trước. Tuy ta chưa đủ mạnh mẽ nhưng vì lợi ích của đế quốc, ta mong các vị có thể tiếp tục giúp đỡ ta trong tương lai.”

Nói xong, Alicia VII hạ thấp đầu, bầu không khí căng thẳng bỗng chốc biến mất. Cho dù là phe Thúc Đẩy Văn Hóa Giáo Dục hay phe Vũ Trang, sau khi nhìn thấy tình cảm to lớn của nữ hoàng dành cho tương lai của Đế quốc, họ càng trở nên trung thành hơn với nữ hoàng—

(Hừ… thật không dễ đối phó.)

Hội bàn tròn cũng kết thúc một cách thuận lợi.

Ignite chìm đắm trong suy nghĩ khi trong xe ngựa trở về dinh thự của mình.

(Luciano sẽ làm như vậy… Có lẽ trước đó Alicia VII đã dặn dò hắn làm điều đó. Trong cuộc họp bàn tròn, nữ hoàng mượn dao doạ người để giữ thể diện cho ta.)

Nếu Nữ hoàng trực tiếp đối đầu với Ignite, nó có thể khiến lực lượng vũ trang nổi dậy.

Đó là lý do tại sao cô ta lợi dụng con dao của Luciano để cảnh cáo ta… Thật là con hồ ly nham hiểm.

(Nhắc mới nhớ… Luciano chắc chắn không phải loại người dễ bị dắt mũi. Hắn biết rất rõ mục đích của Nữ hoàng, nhưng cố tình giả ngốc để hợp tác… Thật khó đối phó…)

Mặc dù kẻ thù chính trị lớn nhất, Bartley, đã bị xử lý… Tuy nhiên, những người phục vụ trong đế quốc không thể xem thường. Một khi đã ngã xuống thì không thể chuyển mình.

Nhưng—

(Chiến thắng sẽ thuộc về ta. Ta xin thề… nữ hoàng… và cả hội bàn tròn nữa.)

Nữ hoàng có vẻ như đã mơ hồ nhận ra điều gì đó, nhưng điều này hắn đã biết được từ trước.

Mặc dù hắn phải hành động thận trọng hơn từ bây giờ… nhưng đây không phải là vấn đề. Mọi thứ bây giờ đã nằm trong tầm kiểm soát.

(Ta có『 nghĩa vụ 』mà ta phải hoàn thành với tư cách là người của gia tộc Ignite. Nữ hoàng của hiện tại và hội bàn tròn không thể cứu đất nước đang trên đà diệt vong này. Điều duy nhất có thể cứu được đế quốc này, chỉ có thể sẵn sàng hy sinh bản thân, để soi sáng cho người khác… Chỉ có thể là gia tộc Ignite chúng ta.)

Ignite thò tay vào túi… và nhẹ nhàng lấy ra.

(Lúc này, ta cần phải im hơi lặng tiếng… ta cần phải củng cố sức mạnh. «Thương Thiên Thập Tự Đoàn» của Bartley cũng đã rơi vào tay ta. Phe cách của ta trong quân đội đang dần củng cố. Không ai có thể phá hủy chuyện tốt của ta. Mọi thứ đều vì gia tộc Ignite… và tương lai của đế quốc…!)

Trong tay hắn đang giữ… là một chiếc chìa khóa màu đỏ——

——Sau khi hội nghị trong học viện kết thúc trong hỗn loạn.

Ở sân sau của khuôn viên Học viện Phép thuật.

“A, chết tiệt… tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này…?”

Glenn dựa lưng vào tường, một mình nhìn lên bầu trời và càu nhàu.

Ánh sáng ở đây khá tối vì bị che khuất. Bị ảnh hưởng bởi việc thiếu ánh sáng mặt trời, mặt đất và vỏ cây ẩm ướt đều bị bao phủ bởi rêu.

Nơi ẩm thấp này giống như đang miêu tả tâm trạng hiện tại của Glenn.

“Thật không thể tin nổi… Mình phải để học sinh của mình đối đầu với học sinh của Maxim Tirano… đùa sao…?”

Khi Glenn đang phàn nàn về những gì đã xảy ra, thì ngay lúc này—

“Hừ… ra là cậu đang trốn ở đây, Glenn.”

Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai.

“——!?”

Khi nghe thấy giọng nói đó, Glenn đột nhiên ngẩng mặt lên và quay lại nhìn chủ nhân của giọng nói đó.

Một người phụ nữ đang đứng gần ở góc tường.

Trạc tuổi Glenn, đang mặc đồng phục giảng viên của học viện.

Do đứng ở một chỗ khuất ánh sáng, cậu không thể nhìn rõ ngoại hình của cô gái đó—

“Cậu đã làm một điều ngu ngốc điên rồ, nên mới gặp phải rắc rối, đáng lắm.”

Tuy nhiên, Glenn không thể nhầm với giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc đó.

Một cô gái đó… từ từ đi về phía Glenn.

“Nhưng che giấu và phàn nàn không phải phong cách của cậu. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua. Nếu đã vậy, cậu chỉ có thể cố gắng hết sức không phải sao?”

Khi cô gái đó từ từ đến gần, ảnh hưởng của bóng tối ngày càng ít đi, cô dần lộ ra khuôn mặt lanh lợi của mình.

Cô ấy chính là—

“Eve…? Cô có phải là Eve không…!?”

Eve là cấp trên của Glenn khi cậu còn phục vụ trong Quân đội Đế quốc, cô cũng là người đứng đầu trong đội đặc vụ của Quân đoàn Pháp sư Hoàng gia.

“Sao… sao cô lại ở đây!?”

Ngay lập tức, Glenn nhìn chằm chằm vào Eve một cách căm ghét như thể cậu nhìn thấy kẻ thù của mình.

“Không lẽ cô lại đến đây để làm phiền tôi sao!?”

“……….”

Eve chỉ im lặng trước những lời phẫn nộ của Glenn, giống như cô đang cam chịu.

“Này… cô vẫn chưa dày vò tôi đủ sao? Tôi không còn là sĩ quan trong quân đội nữa, và tôi cũng không còn là cấp dưới của cô… làm ơn đừng có kéo tôi vào những rắc rối vô lý của cô nữa… Nếu cô cứ khăng khăng bức ép, thì đừng trách tôi đấy.”

Trong một khoảng thời gian ngắn… hai người giống như là hai kẻ thù không đội trời chung, nhìn chằm chằm vào nhau và không nói được lời nào.

……Tuy nhiên—

“Hừ……”

Eve bất lực quay mặt đi.

“……Ơ?”

Glenn không giấu nổi ngạc nhiên.

Dù sao cô ấy cũng là Eve. Chỉ cần cậu nói mấy lời oán trách này thì chắc chắn cô sẽ phản bác bằng những lời châm chọc và chửi mắng dữ dội hơn gấp mấy lần… Glenn đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe những lời này.

Tuy nhiên, Eve trước mặt cậu không hề độc đoán. Trông cô có chút phờ phạc.

Trong mắt Glenn, cô dường như đang bị cô lập.

“Cậu đúng là một người chậm tiêu. Cậu không thấy tôi đang mặc trang phục gì sao?”

Glenn nhìn Eve để xác nhận lại, cô bây giờ đang mặc đồng phục giảng viên của học hiện.

“Này, chiếc áo quân phục trước đây của cô đâu rồi? Sao cô lại mặc cái đồng phục này?”

Nghe thấy điều này, Eve thở dài yếu ớt, hơi buông vai xuống để trả lời:

“…Cậu vẫn chưa hiểu sao? Tôi đã bị đuổi việc.”

“Hả?”

“Đừng để tôi phải nói nhiều lần như vậy. Tôi đã bị sa thải, không còn là đội trưởng của đội mật vụ và mật danh của tôi cũng bị tước bỏ. Họ yêu cầu tôi phải chịu trách nhiệm vì đã tự ý hành động trong vụ việc trước đó.”

“……Sao cơ?”

“Ngay cả nhà Ignite cũng đã cắt đứt quan hệ với tôi. Bây giờ tôi… chỉ là Eve.”

“Cái gì———————!? Thật, thật sao!?”

Trái ngược với Glenn, người đang sửng sốt vì ngạc nhiên.

…Phản ứng của cậu giống như một tên ngốc.

Eve chỉ nhìn lên bầu trời một cách thờ ơ, nhớ lại những gì đã xảy ra tuần trước.

Bốp!

Phòng làm việc lạnh lùng vang lên âm thanh thô bạo.

Eve chỉ biết chịu đựng cái tát trời giáng vào mặt mình trong im lặng.

“Mm……”

Hai má sưng lên vì đau, Eve chịu một cơn chấn động nhẹ, tuyệt vọng giữ ý thức mơ hồ của mình và nhìn về phía trước.

“Ngươi đã thất bại trong vụ náo loạn của Fejite… điều này khiến ta vô cùng thất vọng về ngươi, Eve.”

Cha ruột của Eve, Azel Le Ignite… nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt lạnh lùng khinh thường.

“Tuy rằng ngươi là một tên cặn bã xen lẫn dòng máu đỏ hèn mọn, nhưng trong người ngươi vẫn mang dòng máu xanh của ta, cho nên từ nhỏ ta đã cho ngươi một điều kiện tốt nhất. Tuy nhiên, ngươi đã hoàn toàn phụ sự kỳ vọng của ta đối với ngươi.”

“Con, thực sự xin lỗi… Otou-sama…”

Ignite đi đến chỗ Eve, người đang hối lỗi, kéo vạt áo cô về phía mình.

“Oh… Oh… Oh…”

Eve không dám phản kháng, chỉ có thể nhăn mặt vì đau đớn, để cho cha cô rủ lòng thương xót.

“Ta không chỉ tiết lộ thông tin cần thiết cho ngươi, ta thậm chí còn cho phép ngươi sử dụng bí thuật < Hoả Nhãn > của gia tộc Ignite của chúng ta, thế mà ngươi lại báo đáp ta như thế này sao?”

“Nhưng… nhưng… con, con chỉ làm theo mệnh lệnh của cha… không cho các cấp dưới biết… tình báo… cho nên… hành động… quá chậm…”

“Ngươi nói gì?”

Với vẻ mặt nghiêm nghị, Ignite hơi nhướng mày.

“Những người trong đội đặc vụ… tất cả mọi người đều… rất xuất sắc … vì vậy con mới… hợp tác với họ…!”

“Con nhãi rỉ mũi chưa sạch, đừng hòng qua mặt ta.”

Ignite siết chặt lồng ngực của Eve hơn nữa.

Eve lơ lửng trong không trung, liên tục bị co giật.

Cô hoàn toàn không thể thở được và bị nghẹt thở.

“…Oh, oh…!?”

“Ngươi có biết tại sao gia tộc Ignite lại là gia tộc mạnh nhất không? Bởi vì gia tộc Ignite chính là trụ cột quân đội trung thành với hoàng gia từ xưa đến nay. Địa vị, danh tiếng, vinh quang và sức mạnh luôn đứng đầu… Đây là tôn chỉ của gia tộc Ignite. Lợi dụng đám thuộc hạ để hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Đó là điều tất nhiên. Nhưng cái mà ngươi làm, những kẻ không thuộc gia tộc Ignite cũng có thể làm được. Nếu ngươi muốn trở thành người của gia tộc Ignite, là người trụ cột trong quân đội, giữ được địa vị trong đế quốc, ngươi không thể dựa vào cái cách tầm thường đó. Ignite phải luôn là một anh hùng. Vì vậy, ngươi phải thể hiện sức mạnh của mình với tư cách là người của gia tộc Ignite khi trên sân khấu chỉ có một lần trong đời đó, và để lại một bản lĩnh và uy tín đủ để thuyết phục những người bình thường.”

Ignite quẳng mạnh Eve ra xa.

Khí quản có được lại oxy, Eve ngã trên mặt đất, không thể ngừng thở hổn hển.

“Khụ…! Khụ…! Khụ…!”

“Kết quả thì sao? Bỏ lỡ cơ hội để cứu bé gái dân thường? Ngươi lại còn bị tên < The Justice > khốn khiếp kia đánh bại? …Ngươi là nỗi xỉ nhục của gia tộc Ignite.”

Ignite nhìn Eve với ánh mắt thất vọng.

Khi bị cha mắng thậm tệ, Eve chỉ thấy điều đó thật vô lý.

Dù nhìn thế nào đi nữa, cha cô chỉ đang xỉ nhục và ngược đãi mình vì cô mang dòng máu của dân thường. Nhưng nếu cô nói điều này ra, e rằng cô sẽ phải nếm trải nỗi đau gấp trăm ngàn lần thế này.

Nếu… người đứng đầu trong đội đặc vụ không phải là Eve, mà là chị gái của cô, Lydia… không phải với tư cách là con của vợ lẽ, mà là con của vợ cả chính thống của gia tộc Ignite… Cô ấy vẫn sẽ bị đối xử tàn nhẫn như vậy sao?

Tuy nhiên, ngay cả khi Eve có bị đối xử vô lý và tàn nhẫn như vậy…

“Con xin lỗi… Con thực sự xin lỗi… O, Otou-sama…”

Vì lý do nào đó, Eve không thể chống lại cha mình.

Từ khi còn nhỏ, điều duy nhất mà Eve không thể làm là làm trái ý cha mình.

Đối với Eve, cha cô là một sự tồn tại tuyệt đối của sự sợ hãi. Khi còn nhỏ, chỉ cần cô nghĩ những điều đi ngược lại với ý của cha cô, thì cô sẽ có triệu chứng tim đập nhanh không thể giải thích được, thậm chí còn khó thở hơn bình thường.

Cho dù là vậy, vì mẹ cô đã qua đời từ rất sớm nên chỗ dựa duy nhất của Eve chính là gia tộc Ignite. Nếu không có gia tộc Ignite, Eve chẳng là cái gì cả.

Sợ hãi phục tùng cha mình. Kiên nhẫn đối với gia tộc Ignite.

Nó giống như một lời nguyền đeo bám Eve

Cha cô khiến cô sợ hãi. Dù vậy, cô vẫn mong rằng mình có thể được cha công nhận là một thành viên của đại gia tộc Ignite.

Vì thế——

“Lần, lần sau… con nhất định sẽ…!”

Eve loạng choạng đứng dậy, quỳ xuống đất và cầu xin cha cô trong tuyệt vọng.

“Lần sau con nhất định sẽ cố gắng hết sức vì vinh quang của gia tộc Ignite… vì Ignite…! Dù có phải hy sinh, con cũng sẽ không do dự…! Vậy nên, xin cha…!”

Đúng vậy. Cô chỉ có thể sống một cuộc đời mang họ Ignite.

Ngoài điều đó ra, Eve không biết phải sống như thế nào.

Tuy nhiên—

“Hừ, sẽ không có lần sau đâu.”

“……Sao ạ?”

Ignite không một chút thương xót, đưa ra tối hậu thư cho chính con gái ruột của mình.

“Ngươi đã bị sa thải. Lần này ngươi phải trả lại chức vụ đội trưởng trong đội mật vụ và cả mật danh < The Magician >. Ngoài ra, ta cũng sẽ rút tên của ngươi ra khỏi dòng họ Ignite. Thất bại lần này của ngươi thật đáng hổ thẹn. Ta không muốn thanh danh của gia tộc Ignite bị hủy hoại bởi ngươi. Vì vậy, ta quyết định cắt đứt mọi quan hệ với ngươi.”

“………..”

“Mặc dù ngươi mang trong mình dòng máu dân thường bẩn thỉu, nhưng ngươi vẫn mang trong mình dòng máu của Ignite. Sở dĩ ta bồi dưỡng ngươi cho đến bây giờ, để mong rằng một ngày nào đó ngươi có thể làm rạng danh gia tộc… Kết quả ngươi cũng chỉ là một đứa vô dụng. Được rồi, ngươi mau ra khỏi nhà Ignite. Cứ đi bất cứ đâu mà ngươi muốn.”

“…………”

“Về phần ngươi bị sa thải, tất cả ta đã thu xếp xong. Ngươi không cần phải lo lắng về người sẽ thay thế ngươi. Về phần công tác sau này của ngươi, ta đã chuẩn bị một công việc phù hợp với loại phế vật như ngươi. Bên bộ phận giáo dục đang thiếu người, ngươi có thể qua đó bán mạng cho họ.”

“….....……”

“Được rồi, ngươi khiến ta thật chướng mắt. Biến ra khỏi tầm mắt ta, Eve… Ta hy vọng ta và ngươi không còn gặp nhau nữa.”

Sau khi nói xong những lời tàn nhẫn này một cách không thương tiếc.

Ignite rời đi mà không quay lại.

“……………………”

Eve đứng bất động.

Sắc mặt cô tái nhợt, không biết đi đâu về đâu—

“…Tôi… thực sự trông giống như một con ngốc…”

“…Eve?”

“…Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước… nhưng… nhưng… thật quá nhẫn tâm…”

Eve nở một nụ cười trống rỗng và cứng nhắc trước mặt Glenn.

“…Vì… để được cha tôi công nhận … để được cả gia tộc công nhận… tôi luôn luôn… luôn luôn… đặt Ignite lên hàng đầu…”

Glenn đột nhiên cảm thấy có chút bất an.

Cậu có một linh cảm chẳng lành – có cảm giác như Eve sẽ tan biến bất cứ lúc nào.

“Vì Ignite… Tôi thậm chí còn hy sinh cả Sara… Tôi đã hy sinh người bạn duy nhất của mình… Nhưng… hóa ra…! Hóa ra… chỉ là…!”

Eve cúi đầu xuống, úp mặt vào tay, cơ thể cô đang không ngừng run rẩy.

“Nhiều năm qua… Tôi, tôi hy sinh… vì cái gì chứ…!?”

“Này, này…? Cô có sao không…?”

Vẻ ngoài đó khiến Glenn thực sự không thể làm ngơ, khi cậu chuẩn bị đến gần Eve—

“Đừng qua đây!”

Eve đột nhiên hét lên một cách điên cuồng.

Glenn giật mình dừng lại.

“Nhưng, nhưng cô…”

“Câm miệng! Đừng nói chuyện với tôi!”

“………”

“Im miệng và nghe lệnh của tôi! Glenn Radars! Quay lưng lại!”

“Ngay cả khi cô muốn tôi quay lưng lại…”

“Đây là mệnh lệnh! Cậu không hiểu mệnh lệnh sao! Cậu không phải là thuộc hạ của tôi sao!? Mau lên! Tôi bảo cậu quay lưng! Cậu coi lời tôi nói như gió ngoài tai sao!? Mau quay lưng lại!”

Nếu là bình thường, khi ai đó nói chuyện với Glenn một cách không hài hòa như vậy, cậu chắc chắn sẽ bật lại.

Nhưng bây giờ cậu đã bị sốc khi bị Eve doạ.

Không chỉ vậy, cậu còn vô tình nhận ra cái gì đó trên khóe mắt của Eve.

“…được rồi…”

Glenn thở dài một cách thiếu kiên nhẫn… quay lưng về phía Eve.

Đột nhiên, một tiếng bước chân gấp gáp tiếp cận từ phía sau Glenn—

Bụp! Một cái gì đó đập mạnh vào lưng Glenn.

“~~~~~~~~~”

Eve xông tới Glenn bám chặt vào lưng cậu.

Những gì Glenn vô tình nhìn thấy vừa rồi – chính là những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt của Eve.

Glenn vốn nghĩ rằng người phụ nữ tàn nhẫn, cứng rắn sẽ không bao giờ rơi nước mắt. Nhưng đây đã là lần thứ hai Glenn thấy cô rơi nước mắt.

Bây giờ, Eve không còn quan trọng người bên kia là ai.

Điều mà Eve cần bây giờ là một người có thể để cô trút bỏ những cảm xúc của mình. Việc giấu kín và khóc lóc một mình cũng không giúp được gì khi cô chịu cú sốc này.

Nhưng Eve quá quen với việc mạnh mẽ một mình, và không biết dựa vào người khác.

Chính vì điều này, người duy nhất để cô có thể trút bỏ những cảm xúc đó, người duy nhất để cô có thể thể hiện sự yếu đuối của mình, chỉ có thể là Glenn, người bình thường luôn hay chống đối và hay đôi co với cô.

Chỉ vậy thôi.

“~~~~~~~~~~!”

Eve áp mặt vào lưng Glenn, bám chặt vào lưng Glenn, thỉnh thoảng nắm chặt tay và đánh vào lưng cậu… cơ thể cô liên tục run rẩy và nước mắt không ngừng rơi.

“……Thật là một người phụ nữ phiền phức.”

Glenn thì thầm với một tiếng thở dài, nhìn lên bầu trời đầy vẻ bất lực.

Cậu chỉ cho Eve mượn lưng cho đến khi tâm trạng cô ổn định trở lại.

“Nói tóm lại, cho dù cô có bị giáng chức… thì cũng đừng quá đau buồn.”

“Im đi, cậu đang chế giễu tôi phải không?”

Cuối cùng sau khi lấy lại bình tĩnh, Eve nói cho Glenn biết hết mọi việc, bởi vì lạm dụng chức quyền trong vụ việc lúc trước, dẫn đến việc Fejite bị rơi vào trong khủng hoảng chưa từng có, để chịu trách nhiệm, cô không chỉ bị giáng cấp quân hàm mà còn buộc phải từ bỏ vị trí đội trưởng trong đội đặc vụ.

Glenn thở dài sau khi nghe được những thông tin này.

Eve dựa lưng vào bức tường của học viện, và ngồi trên mặt đất với hai tay ôm lấy đầu gối – Glenn giữ khoảng cách với cô, đứng dựa vào tường một cách lơ đễnh.

Một sự im lặng khó xử bao trùm hai người.

“Thiệt tình… Thay vì khóc lóc vì phạm phải sai lầm và bị sa thải, tốt hơn hết là đừng ngoan cố giành giật chiến tích nhàm chán ngay từ đầu, và thành thật nhờ Albert và những người khác giúp đỡ.”

“Câm miệng…..”

“Nhân tiện không phải cấp trên chuyên lấy công lao của cấp dưới sao? Thực ra, lúc bình thường đi làm nhiệm vụ, không phải cô dùng chúng tôi như một con tốt rất hiệu quả và lập nhiều chiến công sao? Nhưng tại sao vào thời điểm quan trọng như lúc đó cô lại mất kiểm soát như vậy?”

“Không phải tôi đã bảo cậu câm miệng rồi sao? Tại lúc đó có thêm nhiều rắc rối phát sinh… còn nữa, tôi không hề khóc lóc.”

Eve giận dữ quay lưng lại với Glenn.

(Rõ ràng làm người ta ướt cả lưng áo, còn mắt cô thì đỏ như con thỏ.)

Tuy Glenn nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám nói ra.

Eve không hề giải thích toàn bộ tình hình cho Glenn.

Tất cả những gì cậu biết là Eve đã mất đi vị trí đội trưởng vì thất bại trong nhiệm vụ, và bị trục xuất khỏi gia tộc. Cô chỉ nói về thất bại của mình.

Sự việc này chắc chắn còn có những nguyên nhân phức tạp khác… Nhưng một người khó tính như Eve, cho dù Glenn có gặng hỏi thế nào, cô cũng tuyệt đối không mở miệng.

“Bỏ đi, tôi không quan tâm cô nữa. Tuy cô bị mất chức trong đội mật vụ… nhưng tại sao cô lại tới đây? Và còn đồng phục giảng viên này là sao?”

“Cậu vẫn còn chưa hiểu à? Chẳng phải hiệu trưởng học viện mới Maxim đã nói rằng khóa huấn luyện quân sự chuẩn bị cho chiến đấu sẽ được thêm vào chương trình giáo dục của học sinh từ học kỳ tới sao? Quân đội đã cử người hướng dẫn huấn luyện chiến đấu cho môn học đó, chính là tôi đây.”

“……!?”

Huấn luyện quân sự. Nghe thấy từ này, đôi mắt của Glenn trở nên sắc bén ngay lập tức.

“…Đừng nhìn chằm chằm vào tôi như thế. Đây là quốc sách… Mặc dù tôi cũng nghĩ rằng những cải cách của Maxim là hơi quá trớn.”

“…Tôi nghe nói tình hình giữa Đế quốc Arzano và Vương quốc Rezaria gần đây ngày càng trở nên căng thẳng, có đúng không?”

Sau khi Glenn đưa ra khả năng mà cậu nghĩ đến với giọng điệu kín kẽ, Eve khẽ gật đầu.

“Đúng vậy… tất nhiên, chúng ta không phải là sẽ khai chiến luôn. Ít nhất thì chiến tranh Các Vị Thần lần thứ hai sẽ không nổ ra trong 10 năm – đây là kết luận của viện Nghiên cứu hành chính Đế quốc. Và Bệ hạ cũng đang nghiêm túc suy nghĩ về các biện pháp đối phó… Chỉ cần Bệ hạ còn sống, đế quốc vẫn sẽ bình yên vô sự. “

“Thế sao còn vẫn…?”

“Đối mặt với chính sách ngoại giao đe dọa quân sự gần đây của Vương quốc Rezaria, phe quân sự đã phản ứng thái quá… Dù sao thì chính quyền đế quốc hiện tại cũng tương đối mạnh. Người lãnh đạo lực lượng vũ trang… Azel Le Ignite… đã đề xuất điều này.”

“…Ignite? Cái lão Ignite đó hả? Này, không phải ông ấy là…”

Eve không trả lời những nghi ngờ của Glenn.

Glenn cảm giác như cô đang giấu điều gì đó, cậu chỉ có thể nhún vai.

“Mọi chuyện là như vậy đấy, từ hôm nay, tôi tạm thời sẽ là giảng sư ở đây. Mặc dù chỉ là huấn luyện quân sự… Hừ… Mong được chiếu cố, Senpai.”

Cậu không hề cảm thấy một sự chân thành nào cả, rõ ràng chỉ nói『 mong được chiếu cố 』cho có.

“Này… tôi biết nói cái này với cô cũng vô dụng. Nhưng tôi …”

“Có phải cậu phản đối việc huấn luyện quân sự?”

“——!?”

“Tôi biết cậu muốn nói gì. Dù sao cậu cũng thật ngây thơ, tôi không ngạc nhiên khi cậu phản đối huấn luyện quân sự.”

Eve hừ một tiếng khinh thường.

“Tôi phải nói cái này cho rõ ràng, cái gọi là huấn luyện quân sự chỉ là dạy kỹ thuật. Bản thân nó không có đúng hoặc sai, và không có ý định chiêu mộ học sinh vào trong quân đội. Tuy nhiên, đối mặt với thời khắc quan trọng… có sức mạnh hay không có sức mạnh không chỉ liên quan đến việc họ có thể làm được bao nhiêu, mà còn ảnh hưởng đến tỉ lệ sống sót. Ngay cả khi cậu đang bảo vệ học sinh quá mức và ôm theo cái lý tưởng trẻ con, thì cậu cũng từng trải qua nỗi đau da thịt, phải không?”

“…………”

“Vấn đề là, một khi chiến tranh nổ ra, bất kể học sinh có được huấn luyện quân sự hay không, đều sẽ bị đẩy ra chiến trường một cách không thương tiếc. Giống như vụ việc cách đây 40 năm trước, phải không?”

“A, đúng vậy. Chiến tranh Các Vị Thần… bố già < The Hermit > đã từng kể qua…”

Glenn nhớ lại vụ náo loạn cách đây không lâu.

Đó là một phép màu khi có thể sống sót trong những cuộc chiến như vậy.

Và lý do tại sao tỷ lệ phép màu đó có thể tăng lên một chút… chính là vì Glenn đã từng cắn răng dạy học sinh cách sử dụng phép thuật trong chiến đấu… tức là cách sử dụng sức mạnh.

“Có phải học sinh của cậu chỉ là mấy đứa con nít yếu đuối, khi tiếp xúc với một chút sức mạnh sẽ lạc lối?”

“Không… chúng không phải loại người như vậy…”

“…Vậy thì, cậu phải có niềm tin vào chúng.”

“…….”

“Đừng lo, tôi tự có chừng mực. Tôi cũng sẽ chú ý đến cảm nhận của cậu. Tôi sẽ đào tạo những học sinh của học viện này một cách thích hợp, miễn là tôi dạy chúng đến mức chúng có thể tự tin vào sức mạnh của mình. Hãy coi nó như một phần của việc giáo dục. “

“…Eve?”

“Hừ… Nếu như không nói trước với cậu như vậy, cậu nhất định sẽ lại đến cắn tôi. Chính vì vậy tôi mới đặc biệt tới đây…”

Mặc dù thái độ của Eve vẫn như cũ, nhưng…

“…cô là ai vậy? Cô đóng giả Eve có mục đích gì?”

Glenn chớp mắt sững sờ nhìn Eve.

“……Cậu nói thế là có ý gì?”

“Thì như tôi nói đó. Theo như tôi biết, cô sẽ nói một cách ngạo mạn và tự hào như vầy—『 Hừ, chỉ tại cái học viện lười biếng và yếu đuối này đã làm mất mất đi cuộc sống bình yên của mọi người, tôi sẽ tự tay chấn chỉnh nó. Hừ, được rồi, Glenn. Cậu không được cản trở tôi, đây là mệnh lệnh 』rồi cô triển khai khoá huấn luyện địa ngục điên cuồng để tra tấn học sinh…”

“…Cậu nghĩ bổn tiểu thư này là người như thế nào?”

“Bà chằn không máu, không nước mắt, máu S và ế nặng, bà chằn cuồng loạn có thể khè ra lửa.”

“Cậu, cậu……!”

Eve ngay lập tức nổi cơn thịnh nộ.

Tuy nhiên, cơn tức giận đang cháy dở ngay lập tức bị dập tắt… Eve thở dài không chút độc đoán.

“…Tôi sẽ làm tốt công việc của mình. Dù sao… tôi chỉ còn công việc này…”

Từ Eve, cậu không thể nhìn thấy sự tự tin chói lọi như ngày xưa.

Cảm giác như cô đã già đi rất nhiều.

“…Tôi… bây giờ… không còn gì cả…”

Có vẻ như vấn đề không đơn giản như vậy.

Glenn bị ảnh hưởng bởi vẻ uể oải của Eve, cậu thở dài.

Sự thay đổi của Eve khiến Glenn cũng không biết nên làm thế nào.

“…Nhắc mới nhớ, tôi có nghe đồn…”

Eve nói với Glenn, người không biết phải trả lời như thế nào:

“Học sinh của cậu… muốn chiến đấu chống lại học sinh của Maxim trong trận chiến sinh tồn phải không?”

“!”

“Cậu chắc chứ? Đó là Maxim đấy? Học sinh cậu có biết gì về Maxim không?”

“…Không, tôi đoán là chúng không hề biết.”

Glenn thở dài, nói:

“Maxim Tirano. Lão già đó tốt nghiệp tại Học viện Phép thuật Hoàng gia Arzano, năm thứ 366. Mặc dù có thành tích học tập xuất sắc, nhưng hắn có lòng tự trọng cao. Hắn là một học sinh có vấn đề và đã nhiều lần xung đột với bạn học của mình trong quá trình học. Sau khi tốt nghiệp, hắn đã ở nhiều nơi khác nhau của đế quốc. Và hắn đã thiết lập nhiều mối quan hệ khác nhau. Một lần nọ, thông qua một mối quan hệ nào đó, hắn sắp thành công giành được ngôi vị hiệu trưởng mà hắn đã mong đợi từ lâu của học viện ma thuật, nhưng cuối cùng hắn lại thất bại vì vấn đề cá nhân… Ngôi vị hiệu trưởng của học viện cuối cùng đã rơi vào tay hiệu trưởng Rick. Sau đó, hắn đã tự thành lập một học viện tư nhân mang tên『 Học Viện Ma Thuật Maxim 』, chuyên đào tạo những quý tộc sa đọa, đào tạo họ thành những pháp sư với những quan niệm giáo dục lúc đầu. Chính sách giáo dục của hắn là coi trọng vũ lực, coi trọng võ hơn văn. Hắn chỉ coi trọng『 sức mạnh 』của pháp sư và coi phép thuật như một vũ khí chiến tranh. Mỗi học sinh hắn dạy đều như một người lính nghiệp dư. Có lẽ chính vì phiền muộn do con cái nên những người này thường có nhân cách và đạo đức không được tốt cho lắm. Mặc dù vậy, Maxim đã thiết lập nhiều mối quan hệ nhất định với các quan chức chính phủ cấp cao của lực lượng vũ trang, và thành công đưa các học sinh trường tư của mình vào các cơ quan chính phủ khác nhau. Vì vậy Maxim khá nổi tiếng trong lĩnh vực này.”

“Nói cách khác, tất cả『 lớp học kiểu mẫu 』đều là học sinh của hắn… Học sinh trong lớp cậu sẽ chiến đấu với quân đội nghiệp dư. Cậu định làm gì đây?”

Sau khi Eve chỉ ra sự thật cùng với sự trách móc…

Glenn nheo mắt, chìm đắm trong suy nghĩ—

———Cùng lúc đó.

“Chết tiệt, thật là khó chịu! Glenn Radars chết tiệt!”

Maxim giận dữ nghiến răng trong căn phòng của hiệu trưởng mà hắn đang ở.

“Tuy rằng lúc trước mình có điều tra qua, mình biết trong học viện này có một giảng viên phiền phức tên là Glenn Radars… Nhưng, không ngờ hắn lại phiền phức đến vậy!”

Maxim không ngờ rằng cuộc cải cách của mình lại gặp phải những rắc rối gai góc nhanh chóng như vậy.

“Hừ…『 đừng đánh giá thấp học viện này 』sao…?”

Maxim giận dữ tặc lưỡi.

Hắn nhớ lại những gì đã xảy ra vào ngày hôm trước.

“Thật đáng tiếc… thật đáng tiếc, Rick.”

“Ngài Maxim… Thì ra là như vậy, lần thay đổi nhân sự đột ngột này… là do ngài dở trò sao?”

Rick ngồi ở bàn trong phòng hiệu trưởng, sau khi đọc thông báo thay đổi nhân sự do Bộ Giáo dục ban hành, ông ngước nhìn Maxim với ánh mắt không mấy thiện cảm.

“Có phải ngài… vẫn còn ôm mối hận về việc tôi đã cướp ngôi vị hiệu trưởng học viện từ tay ngài trong quá khứ không?”

“Ngươi sai rồi. Chỉ là cuối cùng cũng có người công nhận đường lối của ta là đúng đắn và trả lại cho những gì xứng đáng thuộc về ta. Thời đại của ngươi đã qua… Khi ta trở thành hiệu trưởng của học viện này, ta sẽ chứng minh đường lối của ta là đúng. Được rồi, hãy ra khỏi phòng này! Hiệu trưởng hết thời!”

Rick thở dài… bất lực đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

“Hm, mặc dù tôi không biết kẻ chống lưng cho ngài là ai… nhưng tôi khuyên ngài không nên xem thường học viện này. Người trong học viện này đều là những nhân vật có bản lĩnh… Bọn họ nhất định sẽ không để cho ngài toại nguyện.”

Sau khi để lại lời khuyên này, Rick chỉ nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc cá nhân của mình và lặng lẽ rời khỏi phòng hiệu trưởng.

“Chết tiệt! Tên này đến cùng vẫn làm người ta khó chịu!”

Sau khi hiệu trưởng Rick rời đi, Maxim kích động đập bàn.

“Chỉ cần ta cải tổ lại, học viện cổ hủ như thế này nhất định có thể thay đổi…! Tên Rick chết tiệt, ngươi cứ chống mắt nhìn đi! Ta nhất định sẽ để học viện này phát triển hơn bao giờ hết! Ta sẽ sử dụng phương pháp của mình để mở rộng quy mô học viện và số học sinh nhiều gấp gấp mấy lần so với hiện tại…! Hãy chờ xem, ta sẽ chứng minh rằng ta là một nhà giáo dục ưu tú hơn Rick…!”

Maxim bước đến cửa sổ và nhìn ra khuôn viên trường.

Dấu vết của thảm họa trước đó có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong học viện.

“Trước hết, ta phải khôi phục lại học viện này phù hợp với lãnh thổ của ta. Ta sẽ phá hủy ngôi trường cũ kỹ đổ nát này và xây dựng lại nó. Chẳng cần quan tâm đến lịch sử hay truyền thống gì đó. Ta sẽ sử dụng kiến trúc mới nhất và lớn nhất so với trước đây, vì vậy ta phải tìm thêm học sinh và giảng viên đáp ứng yêu cầu của ta…”

Khi Maxim đắm chìm trong viễn cảnh cải cách học viện…

——Hừ… Ngươi muốn phá hủy học viện này sao… Ta khuyên ngươi không nên làm điều đó.

Hắn bỗng nghe thấy một giọng nữ từ đâu đó.

“Hả? …Vừa rồi ai nói vậy…? Không lẽ ta gặp ảo giác…?”

Lúc này, Maxim nhìn thấy có một cuốn sổ trên khung cửa sổ, chỗ hắn đang đặt tay lên.

“…Cái gì đây? Vừa nãy nó có ở đây đâu…?”

Maxim bối rối cầm quyển sổ lên và mở ra.

“Đây, đây là…!?”

Nội dung trong cuốn sổ bỏ túi khiến Maxim choáng váng.

“Không còn nghi ngờ gì nữa. Đây chính là『 Sổ tay của Alicia III 』… sổ tay thứ 24 đã bị mất một cách bí ẩn.”

——Maxim đang đắm chìm trong quá khứ, bỗng trở về thực tại.

“Cuốn sổ tay này giải thích rất chi tiết về kế hoạch xây dưng『 Hậu viện 』. Nó chính là『 chìa khóa 』để ra vào『 Hậu viện 』. Đúng vậy, cuốn sổ tay ma thuật này dùng để điều khiển『 Hậu viện 』. 『 Chìa khóa 』bị mất đang ở ngay trước mặt ta…!”

Maxim mỉm cười đắc thắng và nhìn vào『 Sổ tay Alicia III 』mà hắn vô tình tìm thấy.

“Không ngờ tên Rick đó lại có được một kho báu như vậy. Dù ta không biết tên đó tìm thấy nó ở đâu, nhưng giờ nó là của ta…”

Khi Maxim đang nghĩ về điều đó—

“Xin phép.”

Một cô gái trẻ mặc bộ đồng phục học viện bước vào phòng hiệu trưởng.

Cô buộc dây tóc bện dài vòng quanh đầu và đeo một cặp kính gọng đen dày. Cách cư xử nhẹ nhàng và đôi mắt lanh lợi tạo cho người khác có ấn tượng về một cô gái khôn ngoan. Nhưng sự điềm tĩnh quá mức cũng khiến người ta cảm thấy cô là người có vẻ hơi lạnh lùng, và trưởng thành hơn so với độ tuổi của cô.

Cô nhìn thẳng vào mắt Maxim từ phía trước… và nhẹ nhàng nói:

“Em là『 Mabel Kreutzer 』. Em có chuyện cần báo cáo với Maxim-sensei.”

“…Hả… Mabel… ngươi có chuyện gì muốn báo với ta?”

Maxim đột nhiên dừng lại khi nghe thấy những lời đó, đáp lại một cách khó chịu.

“Để thúc đẩy cải cách giáo dục, Maxim-sensei định mở『 Hậu viện 』của học viện này, phải không?”

“Phải, có chuyện gì sao?”

“Anou… chuyện đó… em phản đối việc mở『 Hậu viện 』.”

Mabel thờ ơ nói.

“Hừ, lý do gì khiến ngươi phản đối?”

“Em nghe nói…『 Hậu viện 』được thành lập bởi Alicia III.”

Alicia III – những người dân ở đế quốc Arzano không ai là không biết cái tên này.

Nữ hoàng thứ 13 trị vì Đế quốc Arzano 400 năm trước.

Với tầm nhìn xa trông rộng, cô tin rằng ma thuật là chìa khóa cho sự vinh quang và phát triển của đế quốc, vì vậy cô đã huy động tất cả sức mạnh của đất nước để tìm kiếm những kiến thức và kỹ thuật về ma thuật đang nằm rải rác ở các hiệp hội ma thuật và tổ chức ma thuật lúc bấy giờ. Mọi người đều nghĩ những chính sách này của cô thật điên rồ.

Học viện Phép thuật Đế quốc Arzano là kết quả của chính sách này, học viện chuyên bồi dưỡng các pháp sư của đế quốc, nó được đầu tư một lượng lớn ngân quỹ nhà nước.

Alicia III là người đặt nền móng cho đế quốc trở thành một đất nước ma thuật hùng mạnh. Trong số các nữ hoàng năm xưa, cô là người xuất chúng nhất.

“Đúng vậy. Trong số các nữ hoàng của quá khứ, Alicia III được coi là một chính trị gia nổi tiếng… và một pháp sư tài ba.”

Maxim tiếp tục nói với Mabel.

“—Cô ấy là người sáng lập và là hiệu trưởng đầu tiên của Học viện Ma thuật Đế quốc Arzano… Sau khi truyền ngôi Nữ hoàng cho Mariabelle II, cô ấy đã chủ động cống hiến hết mình cho việc nghiên cứu ma thuật, và cô ấy cũng tích cực đào tạo thế hệ trẻ như một nhà giáo. Đến giờ, không ai có thể nghi ngờ những thành tựu xuất sắc của cô ấy trong lịch sử ma thuật đế quốc.”

“Nhưng… cô ấy cũng là người vướng phải rất nhiều tin đồn.”

Câu nói của Mabel khiến Maxim im lặng.

Đúng như lời Mabel nói, có rất nhiều tin đồn thất thiệt về Alicia III.

Ví dụ như—

『 Trong một tương lai xa, ác quỷ sẽ đầu thai trong huyết mạch của thánh vương và mang đến tai họa cho đất nước. 』

Alicia III, người mắc một căn bệnh không rõ nguyên nhân, đã đưa ra một lời tiên tri như vậy khi cô hấp hối.

Người ta cho rằng Alicia III là người khởi xướng trong việc phân biệt『 Người có siêu năng lực 』

Cũng có tin đồn nói rằng, trong những năm tháng sau này, trong tâm trí cô luôn có những ảo tưởng thái quá『 một mối đe dọa nào đó sẽ từ trên trời giáng xuống 』, cô đã mất đi lý trí và trở lên điên cuồng.

Người ta còn nói rằng người tạo ra «Thương Thiên Thập Tự Đoàn», một thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chính là Alicia III.

Có người lại nói cô là người sáng lập ra『 Project: Flame of Megiddo 』và『 Project: Revive Life 』. Mặc dù theo tuyên bố chính thức, cái chết của Alicia III là do bệnh tật, nhưng có tin đồn nói rằng cô thật ra bị giết do tai nạn, bị ám sát hoặc tự sát.

Tất nhiên, những lời này sau cùng chỉ là tin đồn hoặc truyền thuyết đô thị.

Nhưng – Alicia III thông minh và vĩ đại, người đã đóng góp đáng kể vào sự phát triển của đế quốc… những tin đồn tiêu cực ẩn sau những thành tựu vĩ đại của cô là điều không thể tránh khỏi.

“Em nghe nói…『 Hậu Viện 』được tạo ra bởi Alicia III, người có quá nhiều bí mật. Mặc dù mục đích ban đầu của『 Hậu Viện 』là thúc đẩy sự phát triển của Học viện, nó cũng được chính đế quốc công nhận… Nhưng cũng có tin đồn nói rằng… mục đích thực sự của nó thực ra là để che đậy những thứ vô cùng nguy hiểm.”

“Độ tin cậy của lời đồn đại này ngang với lời đồn 7 kỳ quan trong học viện? …Thật nhàm chán.”

“Dù thế nào đi nữa, cô ấy có rất nhiều tin đồn là sự thật không thể chối cãi. Để bảo vệ bản thân, em nghĩ không nên động đến những gì cô ấy tạo ra, đó là điều khôn ngoan.”

Maxim cười chế nhạo lời khuyên của Mabel.

“Hừm. Ngươi như vậy mà cũng được coi là học sinh của『 Học Viện Ma Thuật Maxim 』của ta sao? Chỉ vì những tin đồn mơ hồ sai sự thật mà lại yêu cầu ta từ bỏ bảo vật quý giá như vậy? Đừng nói những điều ngu ngốc.”

“Nhưng tin đồn…”

“Chỉ dựa vào tin đồn, sẽ không làm quan chức cấp cao giao động đâu.”

Maxim không muốn tiếp tục xoay quanh chủ đề này, hắn quay lưng lại với Mabel.

“Quan chức cấp cao…?”

“Ta đã báo cáo việc này với các quan chức cấp cao của Bộ Giáo dục… tức là người quen của ta. Các nhân vật cấp cao đều ủng hộ việc ta sử dụng『 Hậu Viện 』để thúc đẩy cải cách học viện. Xét cho cùng, điều này tương đương với việc cho phép học viện được mở rộng miễn phí đáng kể, và khi số lượng học sinh ghi danh vào học viện tăng lên, lợi nhuận cũng sẽ tăng lên. Ta có thể tìm được một cơ hội tốt như vậy ở đâu? “

“………..!”

“Huh… sự tồn tại của『 Hậu Viện 』đảm bảo sự thành công của ta. Ban quản lý cấp cao cũng đã phân bổ một khoản ngân sách lớn để hỗ trợ cải cách của ta… Ta bây giờ đã không thể ngừng lại!”

Khi Mabel trầm lặng không nói gì—

“Sensei nói đúng. Mabel, đừng nói nhảm nữa.”

Cửa phòng hiệu trưởng mở ra cùng với tiếng lách cách, một vài học sinh bước vào.

Họ là học sinh của học viện phép thuật Maxim, họ cũng là học sinh của『 lớp học kiểu mẫu 』mới thành lập trong Học viện Phép thuật.

“Zack? …Hôm nay chúng ta gặp nhau khá nhiều rồi đó.”

“Nếu cải cách của Maxim-sensei có thể được diễn ra suôn sẻ… tiền đồ của chúng ta sẽ càng trở nên sáng lạng trong tương lai, phải không?”

Nam sinh tên Zack nói với một nụ cười phù phiếm trên mặt.

“Đúng vậy. Sau khi xong việc, ta có thể giúp các ngươi thuyết phục các quan chức cấp cao của chính phủ đang hậu thuẫn cho ta. Các ngươi từ đó trở đi sẽ có thể tiến xa hơn nữa.”

“Dù sao thì chúng ta cũng phải làm cho cuộc cải cách này thành công.”

Các học sinh trong lớp kiểu mẫu do Zack đứng đầu bắt đầu cảm thấy hưng phấn.

“Không được như những người anh được sinh ra trước đó, được kế thừa công việc kinh doanh của gia đình và có một cuộc sống tốt trong tương lai, chúng ta không được may mắn như vậy…”

“Đúng vậy, tôi không muốn chấp nhận cái loại số phận chết tiệt này!”

“Tuy nhiên, không ngờ chúng ta có thể thăng chức dễ dàng như vậy, chúng ta thật may mắn!”

“Maxim-sensei, em rất biết ơn! Chắc chắn rồi, tất cả đều vẫn phải phụ thuộc vào các mối quan hệ!? Ahahahahaha—”

Hầu hết những học sinh này là con những quý tộc nghèo hay con của vợ lẽ không có hy vọng kế thừa sản nghiệp của gia đình, hoặc các tiểu thư bỏ nhà đi vì không chấp nhận đối tượng kết hôn do cha mẹ họ quyết định mà không hỏi ý kiến.

Họ không muốn từ bỏ những đặc quyền mà chỉ quý tộc mới có, cũng như không hề muốn nỗ lực để tạo dựng tương lai cho bản thân. Họ chỉ đặt hy vọng vào những lời ngọt ngào『 Chỉ cần đi theo ta, ngươi sẽ có một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai 』, họ là một nhóm người ngây thơ.

“Hừ… Hai tuần nữa chúng sẽ sử dụng『 Hậu Viện 』để bắt đầu trận chiến sống còn với các học sinh của Glenn Radars… Các ngươi biết mình phải làm gì rồi chứ?”

“Vâng, chúng em sẽ dạy dỗ mấy đứa nhóc đó, làm chúng không kịp khóc ra nước mắt, Maxim-sensei.”

“Mà cái tên Glenn gì đó hình như là pháp sư hạng ba thì phải, tên đó thậm chí không thể đọc một câu thần chú?”

“Chúng ta hẳn là giỏi hơn nhiều khi được sự dạy bảo của Maxim-sensei so với mấy bọn rác rưởi do hắn dạy dỗ.”

Các học sinh trong lớp học kiểu mẫu nói như vậy.

Họ hoàn toàn không quan tâm bất kỳ chuyện gì, họ chỉ nghĩ rằng, chỉ cần làm theo chỉ dẫn của Maxim, họ sẽ có thể sống một cuộc sống tươi đẹp trong tương lai… họ đã chấp nhận phương pháp giáo dục cực đoan của Maxim từ lâu, và họ là những người có thực lực.

“Dù sao thì… chúng ta yêu thương những học sinh của học viện này.”

“Ah, nói về yêu thương! Cậu không nghĩ có rất nhiều cô gái dễ thương trong học viện này sao!? Zack.”

“Tôi cũng nghĩ vậy! Này… sao chúng ta vờn chúng một chút nhỉ?”

“Ahahahahaha! Thật là một ý tưởng hay! Thử xem ai đánh gục nhiều cô gái hơn trong cuộc thi thì người đó chiến thắng!?”

“Hừ. Đùa giỡn với phụ nữ là sở thích của giới quý tộc, tôi nghĩ ít nhất chúng ta phải làm như vậy.”

Maxim trầm ngâm nhìn các học sinh la ó về những thứ như vậy.

“Dù sao thì ta cũng kỳ vọng sự thể hiện của các ngươi… Đối với những người đã chấp nhận chính sách giáo dục『 đúng đắn 』của ta, dùng từ『 kỳ vọng 』với các ngươi có chút kỳ lạ.”

“Bởi vì chiến thắng là chuyện đương nhiên đối với chúng ta——!?”

Cả Maxim và các học sinh trong lớp kiểu mẫu đều tin tưởng vào chiến thắng và vinh quang của mình.

Sau đó—

“Hừ… 『 Hậu Viện 』… Hahaha, ta thực sự đã tìm thấy một kho báu…”

——Un, thật tốt khi được sử dụng bởi một nhà giáo dục thực sự——

Maxim cầm『 Sổ tay Alicia III 』và nở một nụ cười đáng sợ…

“……………………”

Mabel chỉ nhìn chằm chú vào Maxim trong im lặng.

“Này, Glenn… cậu có thực sự hiểu được mức độ nghiêm trọng của tình hình không?”

Ở đằng sau học viện— Eve tiếp tục hỏi Glenn, người đang im lặng hồi lâu:

“Trong trận chiến lần trước, tôi cũng thấy được nghị lực của các học sinh. Tôi tin rằng tất cả là do cách dạy bảo của cậu. Các học sinh thực sự có sức mạnh vượt trội… nhưng đây chỉ là trình độ cơ bản của học sinh.”

“…………….”

“Nhưng với trình độ của họ bây giờ, không thể thắng được học sinh của Maxim, chúng đều là những người lính nghiệp dư. Học sinh của cậu sẽ bị đánh bại… và cậu sẽ buộc phải rời học viện.”

Glenn tiếp tục im lặng với một biểu hiện phức tạp trên khuôn mặt.

“Đừng cố ra vẻ nữa, hãy sống sao cho thật thông minh. Cậu nên giải thích để học sinh có thể hiểu rõ toàn bộ câu chuyện. Mặc dù có hơi xấu hổ nhưng cũng phải xin lỗi Maxim, sau đó hủy bỏ cuộc đấu này. Đây chẳng phải là chốn dung thân duy nhất của cậu sao? Hơn nữa… cậu đã từng bỏ rơi tôi để bảo vệ nơi này.”

Eve hừ một tiếng bất mãn, chế nhạo cậu một cách đầy mỉa mai.

Glenn vẫn im lặng, vào lúc này—

“Sensei~~!”

“Ôi, thiệt tình… Thì ra thầy trốn ở chỗ này sao? Chúng em tìm thầy rất lâu!”

Lumia, Sistine và Re=L đột nhiên xuất hiện từ đầu bên kia của dãy học viện.

Khi họ tìm thấy Glenn, họ chạy tới.

“Chúng ta sẽ chiến đấu với lớp học sinh kiểu mẫu đó!! Sensei, thầy mau huấn luyện đặc biệt cho chúng em đi!”

“Mọi người đang đợi Sensei đó.”

“Trách nhiệm của chúng ta rất nặng nề!? Chiến thắng không chỉ liên quan đến tương lai của học viện… quan trọng hơn nữa, Sensei sẽ bị sa thải! Sensei, thầy phải thật nghiêm túc!”

“Hehe, khi Sisti nghe tin Sensei có thể bị đuổi việc, cậu ấy gần như sắp khóc vì lo lắng…”

“Lu, Lumia! Không phải mình đã dặn là không được nói ra sao…”

“Em cũng vậy. Không chỉ vì học viện… em cũng muốn bảo vệ Sensei… Cho nên…”

“Được rồi, chúng ta hãy cùng nhau bảo vệ học viện và Glenn… mặc dù tôi không hiểu lắm.”

“Này, eh…? Này, chờ chút! Như vậy có phải là quá xảo quyệt rồi không!?”

Ngay cả khi rơi vào tình cảnh này, ba cô gái vẫn ồn ào.

Sau khi cuộc nói chuyện với ba người, Glenn đột nhiên nhếch miệng và nói với Eve:

“…Cứ chơi hết mình đi. Tôi cũng muốn thử một chút.”

Vẻ mặt của cậu quét tan làn khói u ám ban đầu, không có một chút bối rối nào.

“Thật ngu ngốc. Cậu vẫn muốn chiến đấu khi biết rằng mình không có cơ hội chiến thắng? Cậu không sợ bị mất việc sao?”

“Ha… công việc của tôi không quan trọng.”

Glenn kiên quyết đáp lại Eve đang bất mãn.

“Dù sao đây là phiền toái mà tôi gây ra, chỉ có thể coi như là tự chuốc họa vào thân…”

Glenn liếc nhìn Sistine và những người khác đang chạy về phía mình, đối với cậu dường như đó là một thứ gì đó tươi sáng và chói lọi.

“Chỉ là tôi không thể để ước mơ của bọn nhỏ bị phá hủy ở nơi này… Dù sao tôi cũng là một giáo viên.”

“!”

“Nếu tôi chọn cách rút lui vào lúc này, tôi không xứng đáng là một giáo viên. Nói thật thì, tôi không thích khi mình bị rơi vào rắc rối như vậy… Nhưng để bảo vệ bọn nhỏ, tôi chỉ có thể bước tiếp.”

Glenn bỏ đi những lời này, quay lưng về phía Eve, nhìn ba cô gái đang chạy về phía mình.

“Vậy là… cậu… thật sự đã thay đổi.”

Eve lẩm bẩm điều gì đó khó hiểu, rồi đột ngột đứng lên.

“Không, cậu không thay đổi… cậu đã tìm thấy điều gì trong học viện này…?”

“Hả? Cô nói gì vậy?”

Glenn thẫn thờ quay đầu lại nhìn Eve.

“Được rồi. Tôi sẽ giúp cậu.”

“……hả?”

“Chỉ đựa vào một mình cậu sao có thể dành chiến thắng? Vì vậy, tôi sẽ hỗ trợ cậu.”

Glenn sững người khi nghe thấy những lời đó.

Eve chủ động muốn giúp Glenn… Nghe thấy điều khó tin này, Glenn sững sờ chớp mắt liên tục.

“Cô? Giúp tôi? Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à!?”

“…Không giống như những gì cậu nghĩ đâu.”

Eve quay mặt đi.

“Tôi chỉ muốn biết… cậu đã từng giống như tôi bây giờ, cậu đã từng mất đi tất cả… Tôi chỉ muốn biết xem… cậu đã tìm được điều gì trong học viện này.”

“………..?”

Khi Glenn còn đang bối rối trước những lời khó hiểu của Eve. Ngay lúc này—

“Ah——! Eve-san!? Ra chị cũng ở đây!? Sao chị lại đến học viện của chúng em?”

Sistine vừa nhận ra Eve, cô vui vẻ chạy đến.
___________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #11#roku