Chương I: Những suy nghĩ phức tạp
Lùi thời gian lại một chút, trước khi Glenn sửng sốt—
“Tự nhiên tổ chức một cuộc triệu tập vào lúc này… có phải là quá đột ngột rồi không?”
Sistine nhàm chán nói thầm với Lumia, người đang đứng ở bên phải.
Đây là hội trường của học viện.
Vì hội trường nằm ở phía đông nam của học viện, nên nó đã thoát khỏi sự tàn phá của cuộc chiến, tất cả học sinh của Học viện Phép thuật tập hợp ở đây và xếp hàng theo các lớp.
Khi cuộc triệu tập khẩn cấp toàn trường được thông báo vào sáng nay, nó đã được chỉ định làm địa điểm.
“Ừm. Rõ ràng là bọn mình đang bận chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ… mình không biết gọi các học sinh ra đây rốt cuộc có chuyện gì?”
Lumia cũng không biết làm thế nào để vượt qua thời gian chờ đợi này, cũng lặp lại câu nói của Sistine.
“Này, Lumia, Sistine… chúng ta sẽ ở đây bao lâu?”
Như thường lệ, Re=L, lúc nào cũng như người mất ngủ và vô cảm, cũng càu nhàu với vẻ không hài lòng.
“Ở đây chán quá… mình muốn về.”
“Ha, ha, haha… Cố gắng thêm chút nữa đi, Re=L. Mình sẽ mua Strawberry
Tartlets cho cậu ăn sau.”
Lumia cố gắng xoa dịu Re=L đang phàn nàn, với một nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt.
Khoảng thời gian chờ đợi khô khan nhàm chán này không phải ai cũng chịu được.
Sistine đột nhiên quay đầu nhìn xung quanh…
“Nghiêm túc mà nói, mục đích của cuộc triệu tập hôm nay là gì !?”
“Uh, ờ… mình nghe nói, có điều quan trọng cần phải được thông báo… thực sự làm mình tất tò mò…”
“Có phải là huỷ kiểm tra cuối kỳ không!? Dù sao đó cũng là một việc nghiêm trọng!?”
“Hừ, làm sao có thể.”
“Thiệt tình… Kash, cậu thật hết thuốc chữa.”
Các bạn cùng lớp… Kash, Lynn, Teresa, Cecil, Wendy, Gibul và những người khác đưa ra nhiều suy đoán về cuộc triệu tập khẩn cấp này, liên tục bàn tán.
“Có lẽ mình lên nhắc nhở họ nói bé một chút?”
Khi Sistine định làm điều này—
Lumia đột ngột chọc vào bên sườn của Sistine.
“Sao vậy? Lumia. Có chuyện gì sao?”
“Hm, có thể là do mình suy nghĩ nhiều… nhưng… nhìn kia.”
Lumia với vẻ mặt hoang mang, nhẹ nhàng chỉ về phía xa.
Glenn và các giảng viên khác đang đứng cạnh bức tường của hội trường..
“Nhìn Glenn-sensei… cậu có nghĩ… thấy ấy trông hơi kỳ lạ không?”
“Sao cơ?”
Chiếc áo sơ mi và quần tây nhàu nhĩ, cách ăn mặc cơ lơ phất phơ cộng thêm cái kiểu tóc buộc đuôi ngựa… đó chính xác là vẻ ngoài đặc trưng của Glenn.
Nhưng có điều lạ là Glenn không có biểu hiện gì trên khuôn mặt, cậu ngẩng cao đầu, đứng thẳng với hai tay đặt ở hai bên đùi và gót chân đứng thẳng… Cảm giác giống như một người máy trong hình dạng con người.
“Buổi sáng thầy ấy trông khá bình thường, nhưng bây giờ những động tác và biểu cảm của thầy ấy có chút cứng ngắc và mất tự nhiên…”
“Hừ~? Thế cũng tốt. Thỉnh thoảng cứ như vậy một chút cũng không sao, nếu không chỉ có gây họa thôi.”
Khi Lumia và Sistine thì thầm để thảo luận về Glenn—
Cuối cùng trên sân khấu cũng có động tĩnh, sân khấu bắt đầu có tiếng động.
Một người đàn ông bước lên và di chuyển từ từ về phía giữa sân khấu.
“Ồ, có vẻ như sắp bắt đầu.”
Người đàn ông bình tĩnh đứng trước bục đặt chính giữa sân khấu dưới sự chú ý của mọi người.
Đó là một người đàn ông lớn tuổi. Bộ râu được cắt tỉa cẩn thận và kiểu tóc khá ấn tượng. Quàng chiếc khăn quàng cổ lịch lãm, khoác trên mình bộ vest cao cấp cùng chiếc áo sơ mi thời trang, không ngoa khi nói đó là một quý ông trong giới thượng lưu.
Tuy nhiên, đôi mắt mảnh khảnh của lão lãnh đạm và sắc bén, đôi lông mày đầy nếp nhăn, tạo cho người ta một cảm giác về một ngôi khó hòa hợp.
(Ủa? Mình chưa thấy người này. Ông ấy là ai? …Một quý tộc nào đó trong học viện?)
Sistine chăm chú nhìn người đàn ông và suy nghĩ.
Các học sinh xung quanh dường như bị bất ngờ trước sự xuất hiện của người đàn ông lạ mặt đó.
(Lại nói… Còn hiệu trưởng Rick thì sao? Bình thường, hiệu trưởng là người đầu tiên phát biểu… Hôm nay thầy ấy xin nghỉ phép à?)
Khi Sistine nghĩ về nó…
“Mọi người yên lặng.”
Người đàn ông trên sân khấu thông báo tin sốc:
“Điều này có vẻ sẽ hơi đột ngột— nhưng Rick Walken, hiệu trưởng của các em, đã bị cách chức vào ngày hôm qua.”
Trong khoảnh khắc tiếp theo, tất cả mọi người đều im lặng.
“Kể từ hôm nay, ta, Maxim Tirano, là hiệu trưởng mới của học viện này. Xin mọi người hãy nhớ cho kỹ.”
Im lặng, im lặng, im lặng…
Toàn bộ khán đài chìm trong im lặng nặng nề… sau một lúc lâu.
“Cái gì—————!? Chuyện gì đang xảy ra vậy!? Có phải là quá đột ngột rồi không!?”
“Không thể nào, không thể nào!? Tại sao hiệu trưởng Rick đột nhiên bị cách chức——!?”
Sự hỗn loạn ngay lập tức bùng nổ và lan ra nhanh chóng.
Hiệu trưởng mới được bổ nhiệm, Maxim, vô hồn nhìn đám học sinh ồn ào bên dưới sân khấu.
“Câm miệng hết cho ta——!”
Không lâu sau, ông hét lớn để học sinh im lặng.
Maxim lại nhìn xung quanh đang im lặng, và nói với giọng điệu lạnh lùng:
“Để ta nói cho các ngươi một chuyện. Nghe rõ. Lúc trước, Nữ hoàng Alicia III Bệ hạ đã thành lập học viện vĩ đại này, và lý do tại sao nó lại bị tàn phá nặng nề trong thảm họa vừa qua… ta chỉ có thể trách các ngươi quá vô dụng. Chính sự lười biếng và yếu đuối của các ngươi đã dẫn đến số phận như ngày hôm nay.”
Những lời chỉ trích không khoan nhượng của Maxim dần dần nung nấu sự bất mãn của học sinh.
“Nếu ta là người đứng đầu học viện ngay từ đầu, thì sẽ không cho phép những kẻ khủng bố hèn hạ tàn phá tùy ý… Hừ, mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi, nói thêm cũng vô ích.”
Maxim liếc nhìn những học sinh bất mãn với vẻ khinh bỉ và nói
“Hơn nữa học viện này đã đổi ta làm hiệu trưởng mới. Nói thẳng ra là học viện này không đáp ứng được nhu cầu của thời đại hiện nay. Sau khi trở thành hiệu trưởng, ta sẽ tập trung vào hệ thống học viện lỗi thời này và thúc đẩy cải cách toàn diện về giáo dục.”
Bỏ qua những sinh viên bắt đầu náo loạn, Maxim nói về lý tưởng của mình một cách nhiệt tình.
Vẻ mặt như muốn nói, hắn tin rằng những gì mình làm là hoàn toàn chính xác.
“Đối với những học sinh chưa trưởng thành như các ngươi mà nói, quyền tự chủ và trí tuệ pháp sư là điều không cần thiết. Điều các ngươi phải cần là『 khả năng chiến đấu 』, có thể cống hiến cho đế quốc khi gặp tình huống khó khăn… Đây là bản chất của pháp sư. Các ngươi mới chỉ là học sinh, theo đuổi một thứ gì đó không mang bản chất của pháp sư chỉ tổ lãng phí sức lực và chẳng có ý nghĩa gì cả. Do đó, ta xin cam đoan với tất cả các học sinh… Ta sẽ biến nơi này thành một học viện lý tưởng có thể giúp học sinh học hiệu quả hơn và trau dồi các pháp sư. Đầu tiên—”
Maxim nói về việc cải tổ Học viện Phép thuật – tuy nhiên, nội dung đó vô cùng hoang đường.
Nói chung… ông ta có ý định biến chính sách giáo dục của học viện thành quyền lực tối cao, tất cả các phép thuật, khóa học và nghiên cứu không hữu ích cho lực lượng pháp sư đều sẽ bị bãi bỏ.
Tất nhiên, khoa học tự nhiên, lịch sử ma thuật, địa chất ma thuật, chiêm tinh học, toán học, luật ma thuật, khảo cổ học ma thuật, v.v... các khóa học và nghiên cứu không liên quan trực tiếp đến lực lượng của pháp sư giờ đã được vứt bỏ. Các giảng viên, giáo sư và học sinh chuyên về những lĩnh vực đó đều trở thành mục tiêu bị『 vứt bỏ 』.
Ngược lại, các khóa học giáo dục như chiến thuật ma thuật và huấn luyện viên chiến đấu ma thuật, có liên quan trực tiếp đến vũ trang, đều được tăng cường rất nhiều.
Ngoài ra, Maxim cũng có ý định tuyển dụng các giảng viên huấn luyện chiến thuật do Quân đội Đế quốc cử đến làm giảng viên, bổ sung môn học『 Huấn Luyện Quân Sự 』vào các khóa giáo dục của học viện để chuẩn bị cho nhu cầu thời chiến.
Điều choáng ngợp nhất chính là, Maxim muốn xây dựng một『 lớp học kiểu mẫu 』ở mỗi khối lớp, để những học sinh gương mẫu có được nhiều đặc quyền; còn đối với học sinh bình thường, họ phải noi gương theo các học sinh của『 lớp học kiểu mẫu 』, và phải hoàn toàn phục tùng họ.
Nó là một cuộc cải cách tàn bạo, nhằm phá hủy mọi quy tắc trước đây của Học viện Phép thuật.
“—Trên đây là nội dung của cuộc cải cách. Ta chắc chắn rằng cuộc cải cách học viện này sẽ khiến chúng ta trở thành nền tảng để giúp đế quốc phát triển hơn nữa. Mặc dù cuộc cải cách sang học kỳ sau mới chính thức được thực hiện, nhưng ta hy vọng rằng tất cả các học sinh sẽ hết lòng ủng hộ điều này—‘’
Tuy nhiên— phản ứng của các học sinh trên khán đều rất sốc, nhưng đó cũng là điều hết sức bình thường.
“Cái gì vậy!? Đừng có đùa——————!”
“Đừng có tự biên tự diễn, lão già khốn kiếppppp——!”
Một cuộc náo loạn lớn nổ ra tưởng chừng như bị đảo lộn.
Không có gì lạ khi các học sinh và giáo viên ngay lập tức thốt ra một câu giận dữ khi họ hoàn hồn..
Và trong sự hỗn loạn của khán giả, cuộc biểu tình đã chuyển sang giai chấp vấn cái bài tuyên bố gây sốc này—
“Em không thể chấp nhận.”
Hội trưởng hội học sinh, Lize Filmer, đứng lên phát biểu. Cô thường ít nói và thông minh, nhưng sự tức giận không thể che giấu hiện hết trên khuôn mặt của cô.
“…Hiệu trưởng Maxim. Ngài có quyền gì để làm cái chuyện phá hoại học viện như thế? Điều luật tàn bạo này có thể được thông qua sao?”
“Ngươi là hội trưởng được đồn đại trong hội học sinh, Lize Ferma, đúng không? Hội đồng hiện tại hoàn toàn ủng hộ chính sách của ta. Ngay cả khi ngươi nghĩ rằng mình có thể vạch tội ta, cũng không thành vấn đề.”
“……….!”
“Chúng ta nên được đánh thức càng sớm càng tốt. Ban chấp hành của hội học sinh được thành lập để giúp học sinh phát triển tính tự chủ… Chỉ cần ta trở thành hiệu trưởng của học viện này, không cần cái tổ chức này nữa, ta có thể ra lệnh cho ngươi… ngay lập tức giải tán.”
Đôi mắt sắc bén dưới cặp kính của Lize nhắm thẳng vào Maxim, nhưng Maxim dường như chắc chắn rằng ông ta có một lợi thế áp đảo, không để cô vào mắt.
“Xin, xin chờ một chút! Hiệu trưởng Maxim!”
Bác sĩ pháp y Cecilia của học viện cũng giơ tay lên với vẻ mặt bi thương.
“Những thứ vứt bỏ do ngài chỉ định vừa rồi cũng bao gồm nhiều nghiên cứu liên quan đến『 kỹ thuật y học 』… Xin hãy suy nghĩ kỹ trước khi đưa ra quyết định! Nếu thành lập một hệ thống bệnh viện ma thuật thì người dân có thể được điều trị pháp y trong tương lai, các kỹ thuật pháp y và nghiên cứu pháp lý liên quan đều rất quan trọng…”
“Điều đó sẽ không đem lại hiệu quả cao. Ở cấp độ hỗ trợ các hoạt động quân sự, những công nghệ pháp y hiện đại không thể thiếu đã được thiết lập. Vậy liệu có nên tiếp tục đầu tư vào ngân sách lãng phí và vô nghĩa này không?”
Maxim từ chối thẳng thừng lời cầu xin của Cecilia.
“Làm, làm sao có thể..”
Cecilia chịu đả kích nặng nề, cô gục xuống mặt đất ngay tại chỗ.
Mặc dù học sinh và giảng viên cũng đưa ra nhiều ý kiến phản đối, nhưng Maxim hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ. Có vẻ như Maxim rất kiêm quyết, dù thế nào cũng sẽ thúc đẩy cuộc cải cách này.
Nhưng có vẻ như, các học sinh và giảng viên đều tận tâm bảo vệ vị trí và quyền lợi của mình, họ không có ý thức đoàn kết chống lại tên hiệu trưởng mới này. Họ chỉ giống như một con rắn mất đầu.
“Carios-sensei!? Tại sao cô chỉ muốn bảo vệ phòng nghiên cứu của mình!?”
“Ý của anh là sao chứ!? Không phải lĩnh vực chuyên môn của anh được hưởng ưu đãi sao? Đừng có lo chuyện bao đồng!”
“Nhưng, tôi chỉ…”
Không những thế, họ còn chia bè kết phái.
Trong mắt Maxim, đây là tình cảnh mà hắn mong muốn.
(Hừ, kiểm soát học viện này thật dễ dàng… chúng hoàn toàn không phải là đối thủ của ta…)
Nhìn mọi người đều đang rối loạn, Maxim cười đắc thắng.
Đồng thời, ở một góc của hội trường đang hỗn loạn này—
“…Sis, Sisti… Cậu có sao không…?”
Lumia vô cùng lo lắng cho Sistine, người đang im lặng đứng bên cạnh cô, với khuôn mặt tái nhợt.
“…Sao lại có chuyện như vậy…”
Khuôn mặt của Sistine nhăn nhó, cô như sắp khóc.
Khảo cổ học ma thuật mà Sistine có nguyện vọng cống hiến trong tương lai không ngờ lại bị Maxim liệt vào danh sách phải được vứt bỏ… nó bị coi là vô dụng và vô nghĩa.
Nói cách khác, giấc mơ của cô đã hoàn toàn bị tan tành.
“Từ giờ… chúng ta sẽ ra sao…?”
Sistine nhắm chặt mắt, siết chặt nắm đấm đang run rẩy của mình… ngay sau đó—
『 Ông im đi cho tôiiiiiiiiiiii——!!』
Mọi người còn đang hỗn loạn và ồn ào, nhưng một tiếng hét dữ dội đột nhiên vang lên, không khí u ám bị thổi bay ngay lập tức.
Hơn nữa, chủ nhân của giọng nói đó đã dũng cảm nhảy lên sân khấu (mặc dù động tác có hơi cứng ngắc), nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý trên sân khấu.
Danh tính của nhân vật đó – hoàn toàn không có gì đáng ngạc nhiên so với những gì mọi người mong đợi.
Dù trong hoàn cảnh tuyệt vọng đến đâu, người đó vẫn khiến tất cả mọi người lặng lẽ ôm một tia mong đợi rằng『 Tôi tin rằng chàng trai ấy sẽ tới 』.
Trong trận chiến < Phi Thuyền Lửa > trước đó, người đã dũng cảm phóng lên bầu trời, đánh bại con quỷ mạnh nhất và đáng sợ nhất – người đó chính anh hùng của học viện này…
“” “” Gle, Glenn-sensei——!? “” “”
『 Hừ! Tôi không biết ông là ai! Đừng nghĩ rằng ông có thể làm bất cứ điều gì mà ông muốn trong học viện của chúng tôi, ông có nghe không? Đồ con lừa hói——————————————! 』
Đúng vậy, người đó chính là Glenn Radars—
Mặt khác—— ở giữa sân.
“—Oái, này——!? Con hình nộm ngu ngốc này, mi đang làm cái quái gì vậy!?”
Glenn nhìn chằm chằm vào hình ảnh được chiếu cùng với đôi mắt mở to hoảng sợ.
“Mình thừa nhận là cái lão già đó thực sự rất khó ưa, khiến mình rất muốn làm cho lão đó bẽ mặt trước tất cả mọi người! Tuy mình chỉ nghĩ như vậy, nhưng thực sự mình không dám làm!? Lão già đó là một người tai to mặt lớnnnnnnnnnn——!?”
Tuy nhiên, dù Glenn có hét lớn đến đâu thì cũng chẳng ích gì.
Cậu thấy Glenn (Bản Sao) đi tới trước Maxim với những cử động cứng nhắc, giơ một chân lên bục với một tiếng “bụp!” đầy đe dọa:
『 Ông đã sai. Cải cách để đào tạo nhân tài hiệu quả hơn? Vì vậy mới phải bãi bỏ một số ngành học? Tôi khinh, nghe thôi mà đã muốn cắt lưỡi! Thậm chí tôi còn nghĩ sự cải cách ấu trĩ của ông sẽ chỉ tạo càng ra những kẻ ngu ngốc rác rưởi——! Đúng là cái loại nhỏ không học lớn lên đòi làm lãnh đạo. Dám gây tổn thất nặng nề cho đế quốc, ông sẽ bị chém đầu vì tội phản quốc… hahahahahahahahahahahaha! 』
Với vẻ ngoài vô cảm, tiếng cười tăng gấp ba lần mức độ chế giễu, vang vọng khắp khán đài im lặng.
“Ngươi… ngươi, đám…!?”
『 Ngoài ra, lớp gương mẫu cái quần què gì chứ? Não của ông bị chó gặm hay chó tha vậy? Những học sinh dưới sự dẫn dắt của siêu giáo viên Glenn Radars đầy tài năng còn hơn gấp trăm triệu lần mấy con sâu bọ tội nghiệp do ông dạy dỗ, một lão già thất học ngốc nghếch hiểu sai về giáo dục! Ông đã nghe rõ chưa? 』
Maxim không ngờ có người lại dám đứng lên chỉ vào mặt và mắng hắn dữ dội như thế, hoàn toàn phủ nhận cải cách của hắn, hắn bây giờ toàn thân bất động.
『 Nói tóm lại, tôi không thừa nhận cái lão đầu đường xó chợ như ông lên làm hiệu trưởng! Không, tôi dám khẳng định ở đây sẽ không có ai thừa nhận ông là hiệu trưởng! Mau về nhà bú sữa mẹ đi, con lừa hói! 』
“”””Wowwwwwwwwwwwww—“””””
Các học sinh vô cùng ngưỡng mộ Glenn (Bản Sao), người dũng cảm đứng lên mà không sợ quyền lực, những tiếng cổ vũ cuồng nhiệt bày tỏ sự ủng hộ của họ.
“Làm tốt lắm, Glenn-sensei——! Nghiền nát hắn—————————!”
“Không hổ danh là Sensei! Thầy ấy có thể làm những điều mà chúng ta không thể làm được!”
“Thầy là người em rất thán phụcccccc!”
Bầu không khí buồn tẻ và nặng nề trước đó, cho dù có những người ủng hộ Glenn hay bác bỏ Glenn, nhưng khi đối mặt với kẻ thù chung là Maxim, họ đều đoàn kết và nâng cao tinh thần.
Không còn vì quyền lợi của bản thân nữa.
Những lời chỉ trích thẳng thắn không khoan nhượng chủ nghĩa độc tài của Glenn (Bản Sao) đã chạm đến trái tim của mọi người.
『 Bây giờ, tôi nói hiệu trưởng-san (cười)! Sao chúng ta không làm một trận quyết đấu như một pháp sư, rồi mới quyết định xem có nên cải tổ học viện như của ông nhỉ? Ông có dám chơi với tôi không? 』
“’”’Sensei ngầu quáááááááááá——!? ‘”’”
“Này, đừng có cong đuôi chạy nhé! Hiệu trưởng!?”
“Phải! Là một pháp sư, hãy đối đầu trực diện với Glenn-sensei——!”
“” “”Uwaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa——!””””
“DỪNG LẠI MAU, TÔI CẦU XIN CÁC EM, ĐỪNG CÓ GÂY THÊM CHUYỆN NỮA—————!? TÔI SẼ MẤT ĐI CHỖ ĐỨNG TRONG HỌC VIỆN NÀY MẤT——!”
Ở một bên khác, Glenn nhìn chằm chằm vào màn hình và hét lên trong nước mắt.
“Chết tiệt——! Đều là tại mình, vì đã vội vàng nhập dữ liệu nhân cách của bản thân vào, bây giờ mình phải gánh chịu hậu quả——! Theo tính cách của mình, mình chắc chắn sẽ đề xuất một cuộc đấu tay đôi, hơn nữa mình có tiền án trong học viện này!? Được rồi! Lệnh dừng khẩn cấp ở đâu nhỉ!? Mình nhớ là, ừm, có vẻ là ở đây——!?”
Glenn viết những dòng chữ nguệch ngoạc trên bề mặt máy tính ma thuật—
“Woo… Hừm…!? Ngươi, ngươi nên biết… Dù có chống cự một mình cũng vô dụng…!?”
Ngay cả Maxim cũng bị sốc trước bầu không khí phản kháng mạnh mẽ do Glenn (Bản Sao) phát động, hắn đổ mồ hôi tuyệt vọng bác bỏ. Con người cho dù có mạnh mẽ đến đâu, nhưng khi đối mặt với số lượng người đoàn kết như vậy, cũng không khỏi sợ hãi.
“Nói cho ngươi biết, ta đã hoàn toàn kiểm soát hội đồng quản trị của học viện này! Quyền lực của học viện này, ta đã nằm trong tay ta từ lâu rồi! Cho dù ngươi… ủa?”
Maxim phát hiện ra rằng Glenn (Bản Sao) đột nhiên ngừng di chuyển.
Bởi vì đang ba hoa chém gió mà đột nhiên cứng đờ, cảm giác vô cùng đáng sợ.
“C, có chuyện gì vậy…? Ngươi bị sao vậy?”
Sau một vài giây tạm dừng.
Đột nhiên, Glenn (Bản Sao) lại di chuyển một cách bất thường mà không có biểu hiện gì trên khuôn mặt.
Glenn (Bản Sao) duỗi tay ra theo một cử động rất cứng ngắt… nắm lấy đầu Maxim… sau đó giơ lên theo chiều thẳng đứng.
Giật!
Ngay lập tức, một thứ gì đó đã được kéo ra khỏi đỉnh đầu của Maxim.
“”””…………Cái gì.””””
Mọi người có mặt đều há hốc mồm kinh ngạc.
“……Cái gì?”
Maxim run rẩy sờ đầu.
Cảm giác mịn màng lan tỏa đến lòng bàn tay.
Họ chỉ thấy Glenn (Bản Sao) giơ hai tay lên một cách vô cảm… Glenn (Bản Sao) nắm chặt bộ tóc giả của Maxim trên tay—
“Tại sao lại thành ra thế nàyyyyyy——!?
Bốp bốp bốp bốp! Glenn không ngừng đập mạnh chiếc máy tính ma thuật xuống băng ghế.
“Cái lệnh quái quỷ gì vậy!? Con hình nộm này bị làm sao vậy? Sao mi dám dứt tóc giả của cái lão đó?”
Trái ngược với những học sinh đang cười vỡ bụng, Glenn thì như muốn khóc.
“Chết tiệt————! Chết tiệt!? Mình phải ngăn nó tiếp tục gây lộn… Thật khốn khiếp!? Máy tính ma thuật bị hỏng rồi sao!? Hả!? Lệnh chú của mình, nó không hề chấp nhận!”
Glenn ném rơi chiếc máy tính bị trục trặc, hét lên và chạy như điên——
“”“Hahahahahahahaahahah!”""
Cả khán đài chìm trong trận cười vỡ bụng, không thể kiểm soát được—
“Đồ, đồ khốn kiếp… Tuy ta có nghe nói ngươi là một giáo viên có vấn đề… nhưng, không ngờ, ngươi lại dám sỉ nhục ta như vậy, Glenn Radars———!?”
Maxim tuyệt vọng che cái đầu trọc lốc của mình (mặc dù không thể che hết được), để lộ vẻ mặt đáng sợ như muốn giết chết Glenn (Bản Sao).
『 Hừ! Tôi thích làm thế đấy, thì sao nào? 』
“Hmm…….”
Đầu của Maxim gần như sôi lên.
Ông ta nhìn xung quanh các học sinh đoàn kết chống lại mình, sau khi nghe lời kêu gọi của Glenn.
Có vẻ như… nó không còn tác dụng nữa. Nhóm học sinh này không còn bị kiểm soát.
Tất nhiên, Maxim đã dự đoán từ trước, cuộc cải cách học viện mà ông ta đề xuất chắc chắn sẽ gây ra một số phản ứng dữ dội nhất định.
Tuy nhiên, ban đầu ông ta dự định sử dụng quyền lực của hội đồng và những người ủng hộ dưới quyền kiểm soát của mình để làm chỗ dựa và dùng cách hỗ trợ tài chính để mua chuộc các học sinh biểu tình và chia rẽ họ từng bước.
Maxim tự tin rằng mình sẽ làm được.
Lão ta thực sự tin rằng mình có khả năng khống chế được học viện này.
Nhưng theo tình hình hiện tại, trước khi học viện rơi vào tầm kiểm soát, e rằng các học sinh sẽ viết đơn yêu cầu đuổi việc hắn.
Mặc dù Maxim có thể can thiệp vào hội đồng để không cho chuyện đó xảy ra, nhưng bên hội đồng cũng có giới hạn nhất định.
Nếu các học sinh đoàn kết chống lại, thì ngay cả các thành viên hội đồng nằm dưới sự kiểm soát của hắn sớm muộn cũng phải nhượng bộ. Dù sao, nhiều phụ huynh của những học sinh này là những quý tộc có quyền lực. Ai cũng có thể tự nuôi con của mình.
Bây giờ không có thời gian để tạo các mối quan hệ của các quan chức cấp cao để mở rộng quyền lực—
(Tất cả, đều do tên khốn khiếp này…!)
E là, chỉ cần Glenn vẫn còn ở đây và cố gắng chống lại Maxim, nếu người này không được loại bỏ, thì các học sinh vẫn sẽ tiếp tục chống lại, và Maxim sẽ không bao giờ có thể kiểm soát được học viện.
Nhiệm vụ cấp bách nhất lúc này là phải đuổi tên phá đám này đi và làm dịu đi sự phẫn nộ của học viện.
Tuy nhiên, phải tìm được lý do đầy đủ để hắn bị đuổi việc.
Nếu vội vàng cưỡng bức hắn ra khỏi đây, e rằng sẽ gây ra phản ứng dữ dội từ giáo viên và học sinh.
Anh hùng hy sinh vì chính nghĩa còn khó đối phó hơn khi anh hùng còn sống.
Vì vậy, Maxim chỉ còn cách đánh bại Glenn bằng những lý do chính đáng không ai có thể nghi ngờ.
May mắn thay, chính Glenn đã tự đề xuất phương pháp đó.
Cái này có thể lợi dụng.
Maxim quay mặt về phía Glenn (Bản Sao), đe dọa bằng một cái nhìn sắc bén.
“Được thôi… nếu ngươi vẫn ngoan cố như vậy, chúng ta hãy làm một cuộc đấu tay đôi để xác định tương lai của học viện này!”
『 Ồ? Vậy ông thích chơi kiểu gì? Ông thực sự dám một chọi một với tôi sao, lão hói? 』
“Hừ, tên đần. Người không có não lúc nào cũng chỉ biết sử dụng sức mạnh cơ bắp. Vì ta và ngươi quyết đấu để quyết định tương lai của học viện này… Vậy thì, dùng khả năng của giáo viên để xác định kết quả chẳng phải thích hợp hơn sao?”
Maxim hừ một tiếng, nói với vẻ khinh bỉ:
“Ta nói có hơi lạc đề một chút, nhưng hãy nghe đây. Thực ra… ta dự định sẽ mở cửa『 Hậu Viện 』cho học viện ma thuật này như một phần của cuộc cải cách.”
Hậu viện...
Khi nghe thấy lời này, học sinh và giáo viên trên khán đài đều chấn động.
“Sau khi nó được mở, học viện này sẽ có thể mở rộng phạm vi của nó. Số lượng học sinh và giảng viên có thể được tăng cường và củng cố, và các phòng nghiên cứu và cơ sở thí nghiệm mới sẽ được bổ sung… Mang lại lợi ích và sự phát triển lớn lao."
“Cái gì…? Hậu viện…? Hậu viện được xây dựng bởi Alicia III sao…?”
“Nhưng tôi nghe nói rằng『 Chìa khóa 』đã bị mất sau cái chết của ngài ấy ở đó…”
Giáo viên và học sinh bàn tán xì xào, nhìn nhau với vẻ mặt trống rỗng.
Hậu viện… Tất cả những ai học tập và giảng dạy tại học viện này chắc hẳn đã từng nghe qua thuật ngữ này.
Ngoài các tòa nhà của Học viện Phép thuật Đế quốc Arzano, còn có một tòa nhà ở trong không gian khác được ngăn cách bởi một bức tường đa chiều.
Đó được gọi là『 Hậu Viện 』
Alicia III là nữ hoàng thứ 13 của Đế quốc Arzano. Cô không chỉ là người sáng lập Học viện Ma thuật Đế chế Arzano mà còn là hiệu trưởng đầu tiên của học viện này; để Học viện Ma thuật có thể phát triển nhiều hơn trong tương lai, cô đã xây dựng『 Hậu Viện 』. Người ta nghe nói hậu viện đó rộng hơn cả các toà nhà của học viện.
Tuy nhiên, khi Hậu viện được hoàn thành… Alicia III đột ngột qua đời, và『 chìa khóa 』ra vào Hậu Viện cũng bị mất.
『 Chìa khoá 』sau khi bị mất, mặc dù nhiều pháp sư đã cố gắng để vào Hậu Viện ở trong chiều không gian khác, nhưng tất cả đều vô ích… Kế hoạch đó đã bị đóng băng và bỏ dở.
Hậu viện từ đó đã trở thành truyền thuyết.
“Nhưng tuy nhiên『 chìa khóa 』đó đã được ta tìm thấy.”
Maxim lấy ra một cuốn sổ tay cũ với vẻ mặt vô cùng đắc ý.
“Đây là『 Sổ tay của Alicia III 』mà ta có được trước đây… phải, đây chính là sổ tay thứ 24 mà Alicia III đã đánh mất! Cuốn sổ tay này là『 chìa khóa 』để vào Hậu Viện!”
Mọi người có mặt ở đây ngay lập tức chết lặng.
Cuốn sổ tay thứ 24 của Alicia III – nó không phải là cuốn sách cực hiếm, được coi là phần thưởng khổng lồ khi tìm kiếm trong Thư viện Hoàng gia sao?
Mọi người vô cùng náo động. Bí mật nghe có vẻ hư cấu này khiến các học sinh không kịp phản ứng.
“Quay lại chủ đề chính. Một trận quyết đấu đơn giản có thể chứng minh được thực lực của pháp sư? Lại còn quyết đấu? Hay là chiến đội pháp sư? Không, ta cho rằng『 Chiến Đấu Sinh Tồn 』mới là yếu tố quyết định. Năng lực chiến đấu, khả năng phán đoán, khả năng ứng phó… Trận chiến sinh tồn là một bài kiểm tra tập hợp tất cả khả năng của một pháp sư trong chiến đấu.
Vấn đề là muốn có một trận chiến sinh tồn công bằng thì trước hết phải tìm được một bãi chiến trường đủ rộng… Để tìm được một địa điểm thích hợp cho trận chiến sinh tồn không phải là điều đơn giản. Nói một cách đơn giản … ngươi biết ta muốn nói gì mà đúng không?”
『 Haha… ý ông là muốn bem nhau ở Hậu Viện hả? 』
Maxim cười gian xảo với Glenn (Bản Sao) đang trả lời một cách trống rỗng.
“Đúng vậy. Hãy để lớp học sinh gương mẫu… những học sinh do ta dẫn dắt và những học sinh do ngươi dẫn dắt tham gia cuộc chiến sinh tồn ở Hậu Viện? Cũng coi như đây là một hoạt động khai trương Hậu Viện.”
『…………』
“Về thời gian, cái này… Để tránh bị phàn nàn sau vụ việc, vậy hãy đặt lịch hẹn trước 2 tuần sau khi kiểm tra cuối kỳ xong. Nếu học sinh của ngươi đánh bại học sinh của ta trong trận chiến sinh tồn, ta sẽ tha thứ cho ngươi. Và thu hồi quyết định cải tổ học viện, mặc dù điều này là hoàn toàn không thể.”
Sau khi Maxim nói xong, các học sinh trong lớp của Glenn ngay lập tức hò reo.
“Được lắm, chơi luôn đi——! Sensei, cứ giao cho chúng em————!”
“Phải! Chúng em nhất định sẽ giành chiến thắng và bảo vệ Học viện!”
“Un, không được để lão trọc hói đó tùy tiện gây rối học viện của chúng taaaaaa——!”
Tuy nhiên—
“Ngược lại, nếu học sinh của ngươi thất bại… thì điều đó chứng tỏ rằng, chính sách giáo dục và chỉ dẫn của ta là『 đúng đắn 』. Tất nhiên, ta sẽ tiếp tục thúc đẩy cải cách học viện của mình… và vì đã gây『 sai lầm 』một cách ngu ngốc cho học sinh. Ngươi phải nhận lỗi và từ chức.”
Sau khi Maxim nói thêm, bầu không khí sôi sục ban đầu giảm xuống nhanh chóng—
“Ngươi dám ngang nhiên xỉ nhục ta. Trừ phi bị đuổi khỏi học viện, nếu không thì khó có thể xua tan mối hận trong lòng ta. Nếu ngươi cúi đầu trước toàn thể các giáo viên và học sinh xin lỗi ta rồi từ bỏ lời tuyên chiến. Ta có thể tạm tha thứ cho ngươi… thế nào, ngươi quyết định đi?”
Tình hình có vẻ diễn biến theo chiều hướng xấu hơn.
Khi mọi người đều nín thở, họ theo dõi Glenn sẽ làm gì…
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA——!”
Đột nhiên ai đó phát ra một tiếng gầm kỳ lạ và lao qua đám đông với tốc độ đáng kinh ngạc về phía sân khấu – và cầm một thứ gì đó và ném nó về phía trước.
Bùm!
Đột nhiên, một làn khói dày phát ra từ sân khấu, nơi Glenn (Bản Sao) đang đứng.
“Cái, cái gì vậy!? Khói ở đâu ra thế!?”
“Này!? Cái quái quỷ gì vậy!? Khụ khụ khụ——!”
Trong khi các học sinh và Maxim than vãn, cả sân khấu ngay lập tức tràn ngập trong khói…
“Đáng ghét——! Con hình nộm ngu ngốc này, sao mi dám đẩy ta xuống vực chứ——!? Chết tiệt! Ta đập chết mi! Ta đập chết miiiiiiiiiiiiii——!”
Bing bing! Bốp! Bốp! Bing bing bing bing!
Một tiếng người khóc lớn đang đập phá đồ vật ở trong làn khói.
Ngay sau khi khói tan…
“Ha…! Ha…! Ha…!”
Mọi người nhìn thấy Glenn đang rất mệt mỏi và phờ phạc.
Mặt đất đầy những mảnh vỡ của một con Robot.
Không cần nói cũng biết, đó là đống sắt vụn còn sót lại sau khi hình nộm Glenn bị đập ra. Sau khi con hình nộm bị phá hủy, chức năng phép thuật biến đổi để mọi người nhìn thấy ảo ảnh thông qua tác động của ánh sáng cũng mất tác dụng, và nó đã trở lại hình dạng ban đầu.
“Glenn… ngươi, ngươi đang làm cái quái gì thế? Những mảnh vỡ kỳ lạ trên mặt đất là gì vậy? Sao nó lại xuất hiện ở đây…?”
Maxim không khỏi lộ ra ánh mắt nghi hoặc liếc nhìn đống sắt vụn trên mặt đất.
“Ahhh——! Thiệt tình, trực nhật chẳng nghiêm túc gì cả——! Sao đột nhiên lại có đống rác rải khắp sàn nhà thế này——!? Thái độ cẩu thả trong làm việc của học sinh thực sự cần phải được cải cách————!”
Glenn (Người Thật) quay đầu lại và nhìn sang chỗ khác, dùng một chân đá các mảnh vỡ hình người về góc sân khấu.
“Anou, xin lỗi~ về việc học sinh của tôi và học sinh của ông đấu tay đôi… trong trận chiến sinh tồn thì…”
Với một nụ cười nịnh nọt trên khuôn mặt Glenn, cậu run rẩy nhìn Maxim.
Nói thẳng ra, cậu chỉ muốn cầu xin lòng thương xót.
Cậu không muốn chấp nhận hình phạt thua cuộc khi giao đấu, nhưng trọng điểm là『 học sinh 』của Maxim –
(Nếu mình vứt bỏ liêm sỉ và cúi đầu xin lỗi, sự việc có thể được giải quyết ổn thỏa…)
Vứt bỏ liêm sỉ là sở trường của Glenn. Cậu không ngần ngại khi làm việc này.
Tuy nhiên, Glenn lặng lẽ liếc nhìn lại học sinh của mình.
“Sensei…! Chúng, chúng em…!”
Tất cả học sinh trong lớp của Glenn đều nhìn chằm chú vào cậu với những biểu cảm phức tạp.
Bởi vì, cuộc đọ sức này là trách nhiệm do của Glenn gánh vác. Họ không dám nói những lời vô trách nhiệm.
Từ quan điểm của học sinh, để bảo vệ học viện và bảo vệ ngôi nhà thứ hai của mình, tất nhiên họ sẽ không ngần ngại chiến đấu với Maxim… Ánh mắt của họ đã nói rõ điều đó.
Mặt khác, họ cũng hiểu rằng Glenn không thể mạo hiểm đánh cược việc làm của mình và gánh vác trách nhiệm nặng nề… nên họ không biết phải làm sao… Hiện tại trên mặt họ đã có những biểu hiện phức tạp này.
“…….”
Glenn nhìn xung quanh các học sinh của mình từng người một.
Sistine luôn tươi cười và nói rằng, trong tương lai, cô muốn kế thừa ước mơ nghiên cứu khảo cổ học của ông mình.
Lumia quyết tâm muốn sử dụng phép thuật chân chính để giúp đỡ mọi người.
Re=L, người không biết mình muốn làm gì trong tương lai, và muốn từ từ khám phá mục tiêu của mình.
Tất nhiên, họ không phải là những người duy nhất.
Kash, người hy vọng sẽ trở về quê hương của mình, Gibul, người muốn dùng sức mạnh của mình để phấn đấu lên được địa vị cao nhất của đế quốc, Wendy, người muốn trở thành một quý tộc độc nhất, Teresa, người muốn sử dụng phép thuật trong việc kinh doanh, Cecil, người mong muốn tiếp thu tất cả các loại kiến thức, Lynn muốn trở thành một người tự tin…
Các học sinh của học viện phép thuật này có ước mơ của riêng mình đối với phép thuật.
Trong mắt Glenn, người đã mất giấc mơ trong quá khứ, giấc mơ của họ thật rực rỡ và chói lọi.
Nếu Maxim được phép cải tổ học viện này… thì cũng tương tự như việc để những giấc mơ đầy màu sắc này sẽ tan thành mây khói.
Không chỉ vậy.
Đối với học sinh, ngôi trường này là nơi duy nhất và không thể thay thế, nơi mọi người có thể học hỏi lẫn nhau, chia sẻ niềm vui cũng như nỗi buồn.
Maxim muốn chà đạp lên tất cả những điều này bằng triết lý giáo dục tự cho là đúng của mình.
Không sai. Nếu Glenn chọn cúi đầu vào lúc này, cậu có thể giữ được công việc của mình.
Câu hỏi đặt ra là – lúc đó, điều gì sẽ xảy ra với mọi người và những thứ mà cậu thực sự muốn bảo vệ?
“……………………”
Các giảng viên và học sinh của học viện căng thẳng chú ý đến từng hành động của Glenn.
Glenn im lặng, khẽ nheo mắt, và nhìn lại bản thân… Một lúc sau, cậu quay lại nhìn Maxim, và nói một cách chắc chắn và thẳng thừng:
“…Được thôi. Tôi sẽ đặt cược việc làm của mình… để chơi với ông!”
Glenn nở một nụ cười kiêu ngạo, từ từ rút chiếc găng tay trên tay trái ra…
Anh cậu ném thật mạnh.
Vèo!
Chiếc găng tay đập thẳng vào mặt Maxim.
“Oái!?”
“Hừ, (tôi) ông chắc chắn sẽ hối hận! Tôi khuyên ông nên sớm chuẩn bị tinh thần đi (chủ yếu là tôi)! Tôi… À không, chúng tôi chắc chắn sẽ nghiền nát các người——! (Tôi hy vọng là vậy).”
Trong chốc lát.
“”””Oh oh oh oh oh oh oh oh”’”””
Tất cả các học sinh đều cổ vũ reo hò Glenn.
Dũng khí của Glenn khiến mọi người vô cùng cảm động.
Giọng nói của tất cả mọi người nhiệt liệt gọi tên Glenn vang vọng khắp khán đài…
“Sensei… Thầy thật sự muốn giao phó công việc cho chúng ta sao…?”
“Thầy ấy sẵn sàng hy sinh vì chúng ta…?”
Cho dù đó là Kash hay Cecil.
“Un… mình đã linh cảm rằng mọi chuyện sẽ như vậy…”
“Đúng vậy. Ngay cả khi chúng ta có khuyên thầy ấy không nên làm điều đó, nhưng thầy ấy vẫn nhất quyết làm vì chúng ta…”
“Chết tiệt… Tên thầy giáo ngu ngốc đó lại ra vẻ…!”
Hay đó là Wendy, Teresa và Ginul.
Họ ngưỡng mộ nhìn bóng lưng của Glenn, người đã hy sinh bản thân để bảo vệ học viện.
“Sen, Sensei… lại hy sinh vì chúng ta… tên đó sao ngốc quá vậy… tại sao chứ…? Tại sao vậy, Sensei… sao thầy lúc nào cũng…”
“Sisti, không được… Sensei, thầy đã đứng lên vì chúng ta… Tất cả những gì chúng ta có thể làm là tin tưởng vào Sensei và giành chiến thắng trong cuộc chiến này…”
“Un, chúng ta… sẽ không thua. Mặc dù mình không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra.”
Sistine, Lumia và Re=L cũng không ngoại lệ. Cả ba người họ nhìn chằm chú vào bóng lưng của Glenn với quyết tâm dành thắng lợi.
(…Sao lại thành ra thế này? Tại sao? Giấc mơ về một tương lai không làm mà vẫn có ăn của mình…)
Giữa những tiếng hò reo đầy xúc động—
Glenn, người đang ở trong tư thế vô cùng ngầu lòi, nhưng trong lòng lệ đã chảy thành sông.
Ở góc khán đài đông đúc, gần bức tường phía đối diện sân khấu.
“…Hừ. Cái tên này vẫn ngu dốt như ngày nào.”
Một cô gái trẻ dựa lưng vào tường, khoanh tay và lẩm bẩm một mình.
Cô gái trẻ gần 20 tuổi này, mặc trang phục giảng viên của học viên, với mái tóc đỏ rực và vẻ đẹp đầy quyến rũ, cô nhìn Glenn từ phía xa với đôi mắt lạnh như băng.
“Hừ… hãy cho tôi xem cậu có thể làm gì trong học viện này, Glenn.”
Sau khi nói xong câu này—
Cô gái trẻ quay lưng rời khỏi hội trưởng đang náo nhiệt.
Cùng lúc đó—
Ở nơi sâu nhất của thư viện ngầm nối liền với học viện, cách đó một khoảng.
Vì số lượng sách khổng lồ, ngay cả người của học viện cũng không biết đã có những cuốn sách nào, nên chúng được xếp vào khu vực niêm phong.
Nơi đây bị chi phối bởi bóng tối của những cuốn sách cổ. Nhiều giá sách khổng lồ cao đến mức người ta phải ngước nhìn lên mới thấy phần trên được sắp xếp một cách phức tạp, giống như một mê cung khổng lồ.
Ở góc của khu vực được cho là không ai có thể vào.
Xuất hiện một cô gái trẻ.
“Ra vậy… cô ấy cuối cùng cũng đã bắt đầu hành động… rồi sao?”
Cô gái đứng trong bóng tối dựa lưng vào giá sách lặng lẽ mở mắt.
Sau đó, cô gái nhìn vào lòng bàn tay của mình và lẩm bẩm trong khi nắm mở nó:
“Sức lực và hành động của mình có hạn… mình chỉ có thể cố gắng.”
Sau khi lẩm bẩm một mình——
Cô gái lặng lẽ bước đi trong bóng tối.
Mỗi người trong học viện này đều có mục đích của riêng mình, và giờ họ đã bắt đầu hành động——
_________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro