Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

49

Ads By TVNL

Search

NAVIGATE

HOMETRỜI SINH MỘT ĐÔI

By sakurahime on November 1, 2015

Giày Nữ Xinh Sale "KHỦNG" Giá chỉ 230k

Cập Nhật +200 Mẫu Giày Nữ Mới Nhất 2016, Giao Hàng Tận NƠi Toàn Quốc, Giá Rẻ Nhất Thị...

Đặt ngay

Trời Sinh Một Đôi

Chương 49: Kiểm kê tài vật.

Edit: TuyenTuyen

Beta: Sakura

Chân Diệu vừa vào trong viện, bọn nha hoàn liền xông tới.

Các nàng đều phải dựa vào chủ tử mà sống, nếu Chân Diệu xảy ra chuyện gì, ai cũng không sống tốt.

Bách Linh vốn là người thông minh nhanh nhẹn, thấy dáng vẻ Chân Diệu tuy có chút chật vật, phong thái vẫn vững vàng, lời muốn hỏi lại nhịn xuống, cười nói: “Cô nương đã trở lại, mau vào trong nhà đi. Trên bếp lò nhỏ đang hầm canh tổ yến đường phèn đấy ạ.”

Chân Diệu vừa vào phòng, bọn nha hoàn đã vây quanh, lần lượt bưng nước, mang khăn, nâng trâm cài áo, vội vàng chiếu cố đâu vào đấy, chỉ chốc lát sau thu thập Chân Diệu rực rỡ hẳn lên.

A Loan đi ra sau lưng Chân Diệu im lặng không lên tiếng bóp vai cho Chân Diệu.

Mập nha hoàn Thanh Cáp đang cầm chén ngũ thải lưu ly đi vào, đưa đến gần bên Chân Diệu nói: “Cô nương mời dùng canh.”

Chân Diệu nhận lấy, cái miệng nhỏ, cái miệng nhỏ uống uống, thở phào một hơi.

Từ ngày hôm đó, trải qua thật là quá thoải mái.

Vẫn mấy bọn nha hoàn bảo bối của nàng là tốt nhất.

Không nói Tử Tô trầm ổn, A Loan tri kỷ, Bách Linh cơ trí, hay nói đến Thanh Cáp lúc ấy là nhìn trúng nàng có rất có sức, không nghĩ ở phương diện trù nghệ lại rất có thiên phú, cũng là thu được vui mừng ngoài ý muốn.

“Được rồi, các ngươi mau lui xuống đi, Tử Tô lưu lại.”

Bọn nha hoàn nối đuôi nhau lui ra, Tử Tô từ trên bàn trang điểm cầm lấy lược gỗ đàn hương khắc điểu, thay Chân Diệu chải đầu.

Tóc cô nương thật đẹp,vừa đen lại vừa bóng, đen bóng mượt như lụa, cũng không thích bôi dầu bôi tóc, vừa nhẹ nhàn khoan khoái lại mượt mà.

Tử Tô thầm nghĩ trong lòng nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra cái gì.

“Tử Tô, phía bên Tam cô nương có tin tức gì chưa?” Hồi lâu Chân Diệu mới mở miệng hỏi.

Tử Tô chần chờ một chút, thân thể hơi cúi xuống, nhẹ giọng nói: “Tam cô nương, đã trở lại.”

Chân Diệu dứt khoát quay đầu, nhìn thẳng Tử Tô nói: “Kia…”

Tử Tô lắc đầu nói: “Cụ thể như thế nào, bây giờ nô tỳ không hỏi thăm được gì. Đến bây giờ, hầu hết hạ nhân ở trong phủ cũng không biết tin Tam cô nương mất tích một đêm. Hôm nay, với bên ngoài các chủ tử đều nói chính là Tam cô nương đêm qua đi chơi thất tịch về gặp lạnh, làm bệnh phong hàn nặng hơn, phải tĩnh dưỡng. Ở cửa, phu nhân Thế tử còn cố ý dặn dò mấy vị cô nương không nên đi đến quấy rầy Tam cô nương dưỡng bệnh. Ách, Lam di nương…thật giống như cũng bị bệnh.”

“Như vậy sao?” Chân Diệu thở dài, thuận theo Tử Tô chải đầu cho nàng.

Chân Tĩnh như vậy, hôn sự có phải lại tiếp tục gặp khó khăn nữa hay không?

Các tưởng bối có thể vẫn làm cho nàng bệnh thêm…thậm chí chết bệnh hay không …

Chân Diệu khép hờ hai mắt, tâm tình có chút nặng nề.

Tử Tô suy nghĩ một chút, vẫn là nhắc nhở: “Cô nương, người tính…Lúc nào thì đi đón Cẩm Ngôn?”

Chân Diệu hồi thần, tiện tay cầm lấy quạt tròn che lên mặt.

Cái vấn đề này, quá tàn khốc rồi được chứ!

Thật lâu, Chân Diệu hữu khí vô lực nói: “Chờ dùng qua bữa tối.”

Chỉ mong sắc trời tối nay trì hoãn, đón con hung nga kia kịp về nghỉ ngơi.

Nhiều chuyện sốt ruột như vậy cùng đến một lúc, Chân Diệu cảm thấy tâm tình phá lệ không tốt, quyết định làm chuyện muốn làm.

“Tử Tô, đi gọi A Loan, Bách Linh vào đây.”

Tử Tô xoay người đi ra ngoài, đem hai người gội vào.

“Cô nương có chuyện gì cần phân phó?”

Chân Diệu nhìn hai người một cái.

A Loan trầm mặc ít nói, tâm tư tinh tế tỉ mỉ, trông coi quần áo, đồ trang sức của nàng, Bách Linh thì lanh lợi cơ trí, trông coi việc quan hệ qua lại cùng các chuyện mua sắm, hai người đều có hai nha hoàn tam đẳng làm thủ hạ.

Tử Tô làm chủ quản của cả viện, trông coi vàng bạc, tài vật cùng chuyện an bài người.

Hôm nay Trầm Hương Uyển đã có hình có dạng, sẽ không giống lúc ban đầu, lòng người đều rời rạc.

“A Loan đem hộc tủ đựng đồ trang sức của ta mở ra, để ta nhìn xem có chút vật gì.”

Chân Diệu nói hộc tủ chứa đồ trang sức, cũng không phải là hộp đồ trang sức rực rỡ hàng ngày thường dùng, mà là một tủ năm tầng nhỏ được làm cho mỗi vị cô nương ở trong phủ khi ra đời.

Bên trong đựng đồ trang sức hoặc là kiểu dáng lỗi thời, hoặc là khi còn bé đã dùng qua, hoặc là không thích hợp đeo ở hiện tại, đại khái còn có các loại đồ quá mức quý trọng, đeo sợ làm hỏng, mất.

Mấy người cùng đi Tây Sương, A Loan cởi xuống dây đỏ đeo trên cổ, cầm một cái khóa bằng đồng hình chim tước tinh xảo, mở tủ nhỏ bé đứng thẳng dựa vào tường ra, sau đó từ thấp đến cao, một tầng lại một tầng lần lượt kéo ra.

Đồ trang sức đẹp đẽ trong nháy mắt mê hoặc tầm mắt mọi người.

Lại nói, đây là lần đầu tiên Chân Diệu nhìn đồ trang sức ở trong hộc tủ của mình.

Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, trong hộc tủ không có đồ vật hay ho nào cả, không đáng giá để nhìn, Chân Diệu từ trước đến nay, cứ từng chuyện lại từng chuyện phát sinh, cũng không để ý đến.

Nhưng hôm nay vừa mở ra hộc tủ, kim quang long lánh, cả phong phát sáng, trong lòng của Chân Diệu tung tăng nhảy nhót một chút, bước nhanh đi đến đáng giá.

Tầng dưới nhất để vài cái trường mệnh khóa bằng vàng, bạc, các loại vòng tay nhỏ, còn có một ít đồ vật bằng ngọc nhỏ, đồ linh tinh vụn vặt cũng không ít, rõ ràng cho thấy là những đồ vật khi còn bé Chân Diệu đã dùng.

Từ dưới lên trên, ở tầng thứ hai, vẫn là những đồ trang sức nhỏ tinh xảo, có ít đồ đã bị hư hại, tùy tiện ném vào trong đó.

Đến tầng ba, tầng bốn, là một ít trâm cài, vòng tay các loại của thiếu nữ, pha trộn các đồ vật rõ ràng là đồ của trưởng bối ban tặng cũng là tràn đầy.

Tầng thứ năm đúng là trống không.

Chân Diệu phát hiện, bàn về đồ quý trọng tốt nhất vẫn là một hai tầng đầu, cho nên thấy được là khi còn bé điều kiện tốt hơn nhiều, nghĩ lại nguyên nhân đúng  là khi ngoại tổ gia còn chưa suy bại.

Chân Diệu thích một hai tầng đầu hơn, dọn tới dọn lui đồ trang sức ở trong góc của tầng hai phát hiện một vật được cuốn kín bằng chuỗi trân châu kích thước trên dưới một bàn tay.

Sinh lòng tò mò, Chân Diệu cầm lấy vật kia, từng li từng tí cởi ra dây trân châu, lộ ra hình dạng của vật đó.

Nhìn hình dáng quen thuộc lại có chút xa lạ, Chân Diệu ngẩn người, sau đó không tự chủ được cầm lên, sau đó đưa lên trước mắt nhìn sang bên cạnh.

Trên mặt A Loan nõn nà, lại thấy được lông tơ nho nhỏ.

Trong nhất thời Chân Diệu có cảm giác như loạn đảo thời không.

Đây lại là một ống nhòm tinh xảo!

Đúng là nhặt được bảo vật.

Bất động thanh sắc đặt ống nhòm vào trong tay áo, Chân Diệu tiếp tục kiểm kê đồ trang sức ở trong hộc tủ của mình.

“Ai, ai, cô nương người mau nhìn, đây đúng là vòng tay bằng vàng của Bảo Hoa Lâu chế tác đấy.” Bách Linh vui mừng nói.

Chân Diệu nghiêng mắt nhìn một cái, bất đắc dĩ nói: “Bảo Hoa Lâu chế tạo cũng không dùng được, đó là vòng tay ta đeo lúc năm tuổi.”

“Ai nha, này, độc giác thú được tráng men vàng là đồ vật nhỏ trang trí rất hiếm.” Với một đôi mắt trong sáng, trong sáng Bách Linh nói.

“Đó là đồ khi ta ba bốn tuổi chơi.” Khóe miệng của Chân Diệu hơi kéo lên.

“Cô nương, người xem điệp trâm này là từ cung lí xuất ra a.” Tử Tô đem một cái điệp trâm tinh xảo đưa đến trước mắt Chân Diệu, cả mặt tê liệt, trên mặt có chút hưng phấn.

A Loan yên lặng đem mấy cái trâm cài cũ kỹ đặt gần nhau, thở dài nói: “Đáng tiếc.”

Nhìn nha hoàn bình thường tính tình khác xa lại biến thành điên tiết như gà đánh nhau khi nhìn thấy đồ trang sức châu báu chồng chất, Chân Diệu thấy thật bất đắc dĩ, nhận lấy điệp trâm nói: “Cây trâm này vẫn là khi ta mười tuổi tiến cung, cô tổ mẫu ban thưởng.”

Ở trong trí nhớ, lần đó tiến cung cũng không vui vẻ gì.

Cô tổ mẫu hình như không thích Chân Diệu, ban thưởng đồ trang sức cho mấy tiểu nữ hài, của nàng là kém nhất.

Mặc dù điệp trâm ở trong đống đồ trang sức của Chân Diệu cũng là đẳng cấp cao, nhưng khi về nhà, nàng liền giận dỗi vứt trâm vào trong hộc tủ, chưa bao giờ dùng một lần.

“A Loan thả diệp trâm này vào trong hộp đi.” Chân Diệu vừa nói, vừa bỏ những đồ trang sức bằng vàng bạc cũ kỹ từ tầng ba, tầng bốn ra ngoài, nói với Bách Linh: “Những thứ này mang ra ngoài đánh lại, vàng thì đánh thành thỏi rồi đưa cho Tử Tô cất giữ, bạc thì đánh thành một ít hoa trâm, nhẫn các loại, đánh xong các ngươi tự chia nhau.”

“Đa tạ cô nương.” Ba nha hoàn mừng rỡ nói.

Chương 50: Suy đoán.

Chân Diệu chọn lọc lấy bớt đồ trang sức ở tầng ba, tầng bốn làm bên trong trống rỗng rất nhiều.

Về phần đồ vật ở tầng một, tầng hai, bởi vì là khi còn bé đã dùng qua, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút ý nghĩa kỷ niệm, nàng cũng không động đến.

“A Loan, xong việc ngươi lập lại thành một danh sách mới đồ trang sức ở trong hộc tủ đi. Ách , đúng rồi để bộ đồ trang sức bằng vàng gắn ngọc thạch hôm qua Lão phu nhân ban cho vào tầng năm đi. Vật trang sức đó vừa quý trọng lại có khí thế áp bức người, với tuổi của ta đeo không hợp.”

“Cô nương, còn những đồ trang sức ngày hôm trước đem về thì để đâu ạ?” A Loan hỏi.

“ Đem vòng tay ngọc Lam thủy phiêu hoa cũng đặt vào đó, những thứ khác ta đã có an bài, trước tiên cứ đặt trong hộp là được.”

Sau này cứ mười ngày lại phải tiến cung một chuyến, chung quy cũng có lúc gặp phải quận chúa Sơ Hà, bị nàng nhìn thấy mình đeo vòng tay của nàng, đây không phải là tự kéo thêm thù hận sao?

Còn những đồ trang sức còn lại, bọn tỷ muội muốn lấy tiền đến chuộc, đương nhiên phải trả lại, về phần những đồ trang sức thắng được kia, mặc dù coi như không tệ, nhưng cũng không quá đặc biệt, chờ mỗi bọn tỷ muội mỗi người chọn một món xong, còn dư lại thỉnh thoảng đeo cũng được.

“Được rồi, trước hết các ngươi cứ đi làm việc đi, bảo Tước Nhi và Tiểu Thiền đi mời Nhị cô nương, Ngũ cô nương, Lục cô nương tới đây.” Chân Diệu nhấc chân rời đi Tây Sương.

Trở về phòng vừa ngồi được trong chốc lát, Chân Nghiên đã đến.

“Nhị tỷ,tỷ mau ngồi.” Chân Diệu lôi kéo Chân Nghiên ngồi xuống, để cho nàng nhìn chút đồ trang sức.

Chân Nghiên đưa tay điểm một cái lên trán Chân Diệu, trêu cười nói: “Muội muội tốt của ta, mau thu dáng vẻ phát tài của muội lại.”

Chân Diệu cười híp mắt cũng chưa nói chuyện, nhét vòng tay bằng vàng ròng vào trong tay Chân Nghiên.

Chân Nghiên cười nói: “Tứ muội, may nhờ muội không chịu thua kém, ta còn tưởng rằng bây giờ vòng tay này như bánh bao thịt đánh chó đâu.”

“Đúng là đánh chó, chẳng qua vòng tay này không phải là bánh bao thịt.” Chân Diệu nháy mắt mấy cái nói.

Chân Nghiên che miệng mỉm cười.

Nhìn Chân Nghiên cười có núm đồng tiền như hoa, Chân Diệu bỗng nhiên có chút thương cảm.

Nhị tỷ đẹp như vậy, lập tức sẽ trở thành tân nương của người khác

“Nhị tỷ những đồ trang sức này tỷ thích gì thì lấy đi.” Chân Diệu thu liễm tâm tình cười nói.

Chân Nghiên thản nhiên nhìn những đồ trang sức kia một cái, cũng không lộ ra vẻ hưng phấn của nữ nhân bình thường, ngồi gần lại với Chân Diệu nói: “Tứ muội, muội nói cho ta nghe một chút, lần này tiến cung gặp phải tình huống gì, cách mười ngày vào cung một chuyến là chuyện gì xảy ra?”

Chân Diệu không có ý định lừa gạt Chân Nghiên, đem hết chuyện tiến cung nói một lần.

Chân Nghiên nghe xong, sắc mặt trầm xuống: “Nói như vậy Hoàng hậu nương nương, Tưởng quý phi, công chúa Phương Nhu đối với ngươi mơ hồ đều có địch ý? Kia Lục hoàng tử cử chỉ còn có chút lỗ mãng.”

“Đúng vậy.” Chân Diệu cúi đầu ủ rũ nói.

Lần này tiến cung tổng cộng gặp năm thiên gia quý nhân, lại có bốn người nhìn nàng không vừa mắt, chẳng nhẽ lúc ấy là do mình quên không mặc phục trang theo phẩm cấp?

Chân Nghiên không nhịn được vuốt vuốt đầu Chân Diệu, phân tích cho nàng: “Hoàng hậu nương nương có địch ý với muội cũng là dễ lý giải. Triệu hoàng hậu có tiếng là thương yêu cháu gái. Đêm thất tịch của nữ tử muội nổi danh tương đương với giẫm lên mặt Triệu Phi Thúy, nàng không ghi hận mới là lạ.”

Triệu hoàng hậu không có con, vốn dĩ cũng có một nữ nhi sinh cùng ngày với Triệu Phi Thúy, nuôi đến ba tuổi, phong hào cũng chưa kịp phong đã yểu mệnh, từ đó liền di tình lên người Triệu Phi Thúy, Triệu Phi Thúy cũng coi như là từ nhỏ lớn lên ở trong cung.

“Ngược lại, Tưởng quý phi làm khó dễ muội, chẳng nhẽ có nguyên nhân từ công chúa Phương Nhu. Hôm đó, ta cũng nhìn ra công chúa Phương Nhu mơ hồ có địch ý với muội, nhưng các muội chưa từng gặp mặt, không có đạo lý.”

Chân Nghiên vừa nói, bên tai như vang lên giọng nói của công chúa Phương Nhu “Thiên Trình biểu ca…” trong lòng như sấm chớp chợt vang, vẻ mặt là không thể tin “Chẳng nhẽ…”

Thấy Chân Nghiên trước sau như một trầm ổn, đột nhiên thần sắc thay đổi, Chân Diệu sợ hết hồn nói: “Nhị tỷ, sao vậy?”

Chân Nghiên không để ý đến Chân Diệu, cúi đầu suy nghĩ chuyện này, ý nghĩ kia càng ngày càng rõ ràng.

Có lẽ không để ý công chúa Phương Nhu tuổi còn nhỏ, các trưởng bối nhất thời không nghĩ đến chuyện kia đi, nhưng nàng lại khác.

Mười tuổi, rất nhanh sẽ bàn đến chuyện cưới hỏi, xuất giá.

“Nhị tỷ, rốt cuộc là sao?”

Chân Nghiên nội tâm đấu tranh một cái.

Không được, nàng không thể nói.

Nếu Tứ muội biết tâm tư của công chúa Phương Nhu, tiến cung sẽ lộ ra đầu mối, nói không chừng sẽ chọc đại họa.

Chỉ mong là công chúa Phương Nhu tuổi còn nhỏ, tâm huyết dâng trào thôi, qua ba năm năm nữa cũng sẽ quên.

“Ta nghe nói, Tưởng quý phi là một mỹ nữ tuyệt sắc, tuy công chúa Phương Nhu chưa nẩy nở, nói vậy ngày sau cũng sẽ không thua kém. Ta xem chừng là nàng thấy muội lớn lên cũng xinh đẹp, có chút bất mãn đi.”

“Là vì cái này?” Chân Diệu trợn mắt há mồm nói.

Chân Nghiên ho khan một tiếng nói: “Khụ, khụ, tiểu cô nương nha, chán ghét một người, có đôi khi không có lý do gì cả.”

Chân Diệu đen mặt.

Tỷ tỷ, người bị chán ghét kia lại tỷ muội ruột thịt của tỷ mà, tỷ nói nàng bị chán ghét lại là loại lý do này, thật sẽ không làm tổn thương nốt chút lòng tự trọng của nàng sao?

Chân Nghiên vội vàng bỏ qua chuyện này: “Tứ muội, Lục hoàng tử lúc đó nói, mỗi cô nương trong Bá phủ đều có tài?”

“Đúng vậy a, lời này nói nghe thật  là cổ quái, trái lại dường như hắn còn biết tỷ muội nào đó ở trong phủ chúng ta.” Chân Diệu vừa nói xong, thân thể liền chấn động, cùng Chân Nghiên liếc mắt nhìn nhau.

Trong lòng tỷ muội hai người đều cuồng loạn, ai cũng không dám mở miệng chứng thực.

“Nhị tỷ, tứ tỷ, các tỷ mắt to mắt nhỏ trừng nhau làm gì?” Chân Băng, và Chân Ngọc nắm tay nhau đi đến, cắt dứt sự tĩnh lặng trong phòng.

Chân Nghiên nhanh chóng điều chỉnh lại thần sắc, cười nói: “Là thấy nhiều đồ trang sức như vậy ngây ngẩn cả người, các muội mau tới chọn, khó được Tứ muội hôm nay hào phóng.”

Chân Ngọc đi tới, cũng không khách khí, cầm ngay hai vòng cổ Bát bảo anh lạc kim, trong đó một cái đưa cho Chân Băng, sau đó mắt lại đảo qua, cầm lấy trâm cài.

Chân Băng thấy thế cũng cầm lấy một cái trâm cài.

“Ngũ muội, Lục muội vẫn là đau lòng Tứ muội.” Chân Nghiên nói xong cũng cầm lấy một trâm cài giống vậy.

Trâm cài là của Triệu Phi Thúy, Chung Lục Chi, hôm nay ba người cầm, còn dư lại ba cái.

“Ai thương tỷ ấy, chúng ta lúc ấy là vì Bá phủ, cũng không phải vì một mình tỷ ấy. Vốn cũng không phải vì muốn kiếm được cái gì, một cái trâm cài là đủ rồi, chẳng nhẽ ánh mắt chúng ta thiển cận vậy sao?” Chân Ngọc tức giận nói.

Chân Diệu bỗng nhiên nhận ra tính tình khó chịu của Chân Ngọc cũng không có đáng ghét đến như vậy, cầm lấy một đôi khuyên tai Nguyệt nha nhi gắn đá chạm rỗng kim hương cầu đặt vào hai tay của hai nàng nói: “Nếu không đau lòng cho ta, thì cầm lấy đi.”

Nhìn vẻ mặt ngọt ngào của Chân Diệu, Chân Ngọc hiếm thấy không cãi lại.

Cuối cùng là có chút rảnh rỗi, Chân Băng hai người ngồi một chút rồi cáo từ rời đi.

Chỉ còn hai người Chân Nghiên cùng Chân Diệu ngồi đối diện nhau một lúc lâu, Chân Nghiên khó khăn mở miệng nói: “Tứ muội, nếu là, nếu là Tam muội thật có liên quan tới người nọ thì chuyện chung thân của nàng thật sự lại thất bại.”

“Kia, kia, Tam tỷ sẽ thế nào?”

Chân Nghiên cười lạnh một tiếng nói: “Nên chờ xem, nàng hiện tại đang bị bệnh, hôn sự nhất định sẽ lùi lại. Nếu người nọ không có ý, xem chừng chính là chết bệnh hoặc xuống thôn trang tĩnh dưỡng. Nếu người nọ có ý, chúng ta sợ rằng sẽ có một tỷ muội làm thị thiếp.”

Muốn làm thiếp, đúng là đứa con bò ra từ trong bụng thị thiếp di nương.

Link fb

FacebookTwitterGoogle+LinkedInmore

PinterestTumblrEmail

sakurahime

Nhưng Hy Quang,trước nay anh đều vì em mà đến. ------Em đã trở thành lời nguyền của anh.

 PREVIOUS ARTICLEThịnh Thế Đích Phi – Chương 302

NEXT ARTICLE Cuồng Đế _ Chương 64

Related Stories

 

Protected: Trời Sinh Một Đôi – Chương 351+352

 

Trời Sinh Một Đôi – Chương 349+350

 

Protected: Trời Sinh Một Đôi – Chương 347+348

Discussion16 COMMENTS

chân diệu hào phóng quá,nói một câu là đem một mớ trang sức thưởng cho bọn nha hoàn rồi,hi.chân nghiên mới có 15-16 tuổi thôi mà đã nhìn mọi việc một cách thấu đáo rồi,đúng vậy a,cái cô công chúa phương nhu đó có địch ý với chân diệu chính là vì la thiên trình đó,hey.còn cái cô chân băng kia nữa,làm vợ ngta không muốn lại muốn làm thiếp,đúng là điên,mong đừng có tô đen thêm thanh danh của các cô nương phủ kiến an bá nữa
tks tỷ ạk

REPLY

Coi bộ mấy nha hoàn của nàng Diệu ai cũng có sở trường riêng nha. Nàng đối xử tốt và thật lòng với họ như vậy chắc sẽ được lòng trung thành của các nàng. Công chúa Phương Nhu biết yêu sớm thế? Mới 10 tuổi thôi mà đã biết yêu và ghen rồi làm khó Chân Diệu. Đâu biết rằng nàng Diệu trong lòng bài xích mối hôn nhân này cỡ nào.

REPLY

CD đánh bậy đánh bạ lại được một đám nô tì tốt, tài lẻ riêng biệt cũng khá nữa chứ, nhưng CD cũng là người dễ chung đụng nên mới khiến bọn nô tì trung thành với nàng, hơn nữa ra tay cũng rất hào phóng, mới chút xíu đã đem thưởng cho đám nô tì cả đống đồ rồi.
Chẳng nhẽ con nhỏ CT đi qua đêm với thằng Lục hoàng tử đó sao? Làm chính thê không chịu lại muốn đi làm thiếp tranh thủ tình cảm, haiz. Đúng là thiếu não mà

REPLY

Đám nô tì của Chân Diệu không nhiều nhưng vừa đủ, được việc lại mỗi người một sở trường, chỉ mong các nàng đều trung thành với Chân Diệu, sau này có vào Hầu phủ cũng sẽ không làm việc gì ảnh hưởng hay khiến Chân Diệu thất vọng.
Càng ngày càng thấy khâm phục Chân Nhiên, mới có 15 tuổi thôi mà đã thấu hiểu hết mọi chuyện như thế rồi, trong ứng xử hàng ngày thì khiến người ta không tìm được khe hở nào, có bực cũng không thể trách, còn chuyện lần này Chân Diệu vào cung nàng cũng nhìn ra được tất cả căn nguyên, cái chuyện Phương Nhu có hiềm khích với Chân Diệu do La Thiên Trình cũng nhìn ra được, nhưng mà chuyện Lục Hoàng tử ám chỉ thì quá là sâu xa rồi. Chân Tĩnh đúng là cái loại không lên được mặt bàn, bị người khinh bỉ cũng đáng.
Thanks nàng!

REPLY

CD ra tay hào phong s thật nối thưởng là thương ngay làm nha hoàn ai cũng được vậy thì sướng rồi, mà CD thật tình không biết lý do công chúa PN ghét mình sao??…haiz… mình cứ tưởng Lục hoàng tử là nam phụ chứ xem ra ko phải rồi nhỉ

REPLY

CD yêu tiền nhueng nàng ko phải ng keo kiệt đặc biệt là với những ng thân hay nha hoàn xung quanh. Thích cả Chân Nghiên nữa nhà này chỉ có CN và ôn thị là thực sự thương yêu và lo lắng cho CD thôi.
Công chúa Phương Nhu này đúng là phát dục sớm mới tí tuổi đầu đã vậy rồi mà biết LTT đã có đính ước rồi vẫn quấn lấy đúng là dc gen di truyền đi tranh ck vz ng khác của tưởng quý phi mà. Quý phi thì sao chung quy cũng chỉ là thiếp mà thôi.
Nếu như CD và CN nghĩ đúng là cuộc đời của Chân tĩnh coi như xong. Ngu xuẩn vợ cả ko muốn lại thik làm thiếp cho nf ta suy nghĩ thiển cận đúng là con bò chui ra từ trong bụng thị thiếp có khác. Ta khinh…

REPLY

CD yêu tiền nhưng cũng ko phải người keo kiệt nhỉ? Chị ấy chỉ đang cố dành dụm tiền bạc để lỡ có phải chết già trong phủ (đang nhăm nhe tìm cách huỷ hôn mà) thì cũng được sống thoải mái một chút. Cái cô Chân Tĩnh kia đúng là suy nghĩ nông cạn, bị mẹ đẻ dạy hỏng rồi. Sao lại tìm cách quấn lấy một người như vậy chứ. Muốn làm thiếp à???Đúng là chưa biết làm thiếp là nhục thế nào rồi…!

REPLY

“nhìn trúng nàng có rất có sức” ————-> dư “có”
“vừa nhẹ nhàn khoan khoái” —————–> “… nhàng …”
“đem hai người gội vào” ———————> “… gọi …”
“cả phong phát sáng” ————————–> “… phòng …”
“bước nhanh đi đến đáng giá” —————-> “… đánh …”
“đôi mắt trong sáng, trong sáng” ————-> dư “trong sáng”???
“A Loan thả diệp trâm này” ——————-> “… điệp …”
“bị chán ghét kia lại tỷ muội” —————-> “… lại là …”??
===========================================================
Hình như tui hơi ác khi cứ muốn cho CT bị thất bại đi, bị lui hôn nữa đi, ko ai thèm lấy làm thiếp luôn đi (=”=) thì ra CT đi dụ dỗ Tam h.tử, hừ, cái loại nữ nhân thấp hèn, ghê tởm!
Ko thèm bàn tới con nhỏ CT kia nữa!!
Công nhận, nếu có nhiều chiến lợi phẩm như CD thì ta cũng sẽ đếm khi stress, nhưng mà sự thật thường tàn khốc a, thường thì vừa nghĩ đến thôi, ko cần đếm là ta đã nặng cả đầu, haiz…
Công nhận, mấy nha hoàn của CD ai cũng thú vị, hy vọng sau này ko có rắc rối j đi, nữ nhân ko cần phải làm khó nữ nhân a!!

REPLY

Ko hổ là Chân Nghiên ah, mới nghe qua sự việc đã đoán ra được chân tướng sự việc rồi, thật giỏi ah, đáng tiếc Chân Diệu ko được như vậy, nếu ko có khi dễ sống hơn rồi. Chân Ngọc và Chân Băng ko đáng ghét như trước nữa. Ko ngờ Chân Tĩnh lại đeo bám lục hoàng tử nha. Vs thái độ bỡn cợt của Lục hoàng tử + thâm tàng bất lộ của hắn thì kết cục của Chân Tĩnh e rằng ko được tốt rồi.
Thanks

REPLY

Ngay từ đầu Chân Tĩnh đã không hài lòng về hôn sự mới này rồi, người ta là thư sinh nghèo, có giỏi cách mấy cũng không lọt vào mắt Chân Tĩnh được. Nhưng không ngờ người Chân Tĩnh bám cẳng lại là Lục hoàng tử. Thân phận này thì Chân Tĩnh có thể được gì, người ta là hoàng tử cao cao tại thượng một thứ nữ của bá phủ đã xuống dốc sao xứng chứ, cùng lắm thì cũng chỉ được làm thị thiếp mà thôi. đúng là di nương lại đẻ di nương, không khá lên được.
Chân Nghiên là một cô gái đảm đang điển hình của thời phong kiến, gả ra ngoài tuy có chút tiếc nuối, không nỡ nhưng cũng không quá lo lắng. Chỉ có Chân Diệu ngố ngố như vậy mới khiến mọi người lo kìa, La phủ không đơn giản, đấu đá loạn cào cào nếu bạn Chân Diệu còn không được lòng La Thiên Trình nữa thì cuộc sống quá mệt rồi.

REPLY

Hây chính thê không muốn làm lại muốn làm thếp đúng là ngu ngốc hết chỗ nói luôn chân tĩnh dính tới lục hoàng tử phải không nhỉ

REPLY

Càng ngày nữ chính càng hợp với số tuổi của mình rồi. Ở hiện đại 20t rồi thì nhìn công chúa phương nhu phải hiểu ra được chứ. Với tỷ tỷ của nữ chính cũng mới 16 tuổi thôi mà cái gì cũng nghĩ ra được

REPLY

Nha hoàn của CD cũng đc việc đó chứ. Chắc CT gặp lục hoàng tử rồi thật ko đơn giản mà

REPLY

Chân Tĩnh qua lại với lục hoàng tử hả… chuyện này sao thấy sao sao ý… nếu thành thì không biết có hại gì cho Diệu tỷ không nữa… mấy nha hoàn của Diệu tỷ vui nhỉ ^^… mong sao sẽ luôn vui vẻ như vậy ah ^^… thank nhóm edittor đã edit truyện nhìu nha ^^…

REPLY

CD ngốc đến mức ko nhận ra lý do công chúa PN có địch ý với mình. Nếu đúng như 2 chị em CD nghĩ thì cái kết của CT sẽ rất đáng buồn đúng là mẹ nào con nấy mà….

REPLY

Tốn công sức bò lên ng Lục hòang tử mà hắn lại là dạng thâm trầm, đúng là trời sinh một đôi đấy. Chân Diệu rồi cũng có ngày phát hiện ra việc kia thôi, đúng là tội cho ai đó a

REPLY

Leave A Reply

Your Name (required)

Your Email (required)

Your Website (optional)

   more »

SEARCH

Search for:

BÀI VIẾT MỚI

 

JANUARY 4, 2017Protected: Trời Sinh Một Đôi – Chương 351+352

 

JANUARY 3, 2017Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 323+324

 

JANUARY 2, 2017Bia Đỡ Đạn Phản Công – Ái thiếp của Nhữ Dương Vương 7+8 (hoàn)

 

JANUARY 2, 2017Hoàn Khố Thế Tử Phi – Q5 – Chương 44

 

JANUARY 1, 2017Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 321+322

Tổng hợp

Tổng hợp  Select Category  Ánh Trăng  Bán Kiếp Tiểu Tiên  Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý  Bất Ái Thành Hôn  Bia đỡ đạn phản công  Boss Gian Xảo  Chớ Hỏi Chốn Quân Về  Chúng Tôi Ở Chung Nhà  Cuồng Đế  Duyên Hề  Duyên Tới Là Anh  Gen Di Truyền  Góc Sáng Tác  Hạ Gục Tể Tướng  Hải Dương  Hệ Liệt Mãnh Nam Tiền Truyện  Hệ Liệt Nhật Ký Mãnh Nam Của Tiểu Phì Phì  Hoa Rơi Có Theo Nước Chảy Đi  Hoàn Khố Thế Tử Phi  Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn Quân  Mật Mã  Mẹ Chồng Nàng Dâu  Mèo Trên Lầu Hoa Dưới Lầu  Miệng Độc Thành Đôi  Nga Mỵ  Ngự Lôi  Nguyệt Dạ Tinh Linh  Nhàn Thê Đương Gia  Nhè Nhẹ Vào Lòng Anh  Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục  Nửa Vòng Tròn  Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi  Qủy Vương Kim Bài Sủng Phi  Tản Văn  Tản Văn  Thanh Mai Trúc Mã  Thiên Giới Hoàng Hậu  Thiên Mệnh  Thiên Tài Nhi Tử và Mẫu Thân Phúc Hắc  Thịnh Thế Đích Phi  Thỏ Yêu Không Đáng Tin  Thời Thơ Ấu  Thứ Nữ  Thứ Nữ Công Lược  Thứ Nữ Cuồng Phi  Thứ Nữ Sủng Phi  Tiên Hôn Hậu Ái  Tình Bất Yếm Trá  Trái Tim Của Ta Nguyện Ý Cho Nàng  Trăng Nở Hoa  Trời Sinh Một Đôi  Trọng Sinh Chi Ôn Uyển  Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ  Tú Sắc Nông Gia  Uncategorized  Viễn Cổ Hành  Viễn Cổ Y Điện  Y Thủ Che Thiên  Ý Võng Tình Thâm  [series] Yêu Là Yêu Thôi  Đặc Công Hoàng Phi  Đoản Văn  Độc Y Vương Phi 

PHẢN HỒI

Trang Tống on Hoàn Khố Thế Tử Phi – Q3 – Chương 100Các nàg cho T xin pass 2 chươg 101 vs 102 đc ko? T…thao nguyen on Protected: Trời Sinh Một Đôi – Chương 351+352Haiz... lại có thêm một người ganh ghét Diệu tỷ ah…MsHalloween90 on Thứ Nữ Công Lược – Chương 117===Dính chữ: như vậy……”Giọng “Thiếp……”Trên thực tế…MsHalloween90 on Thứ Nữ Công Lược – Chương 116===Dính chữ: trở lại.”Nói tới .”Thập Nhất Nương ?”…MsHalloween90 on Thứ Nữ Công Lược – Chương 115===Dính chữ: đổi người”để đuổi .”Hổ Phách ?”Thập N…MsHalloween90 on Thứ Nữ Công Lược – Chương 114===Dính chữ: ,” Thập Nhất Nương tốt.”Mặt La Chấn H…MsHalloween90 on Thứ Nữ Công Lược – Chương 113===Dính chữ: tiền vốn?”ánh mắt tốt lắm.”ánh mắt ng…Nhân Mã on Bia Đỡ Đạn Phản Công – Văn ánMình cứ lót dép ngồi hóng từng phần. Truyện hay lắ…MsHalloween90 on Thứ Nữ Công Lược – Chương 112===Dính chữ: ?”Thập Nhất Nương .”Thập Nhất Nương ?…ngoandinh on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 323+324Thu nhận Hòa Lão Tứ làm tình báo thì tin tức của T…MsHalloween90 on Thứ Nữ Công Lược – Chương 111===Dính chữ: .”Nói xong .”Thập Nhất Nương tổng quả…Sakura thao on Protected: Trời Sinh Một Đôi – Chương 351+352Lý thị này... hết chỗ nói, số sướng là thế lại thí…MsHalloween90 on Thứ Nữ Công Lược – Chương 110===Dính chữ: nói chuyện:”…… Tính .”Nói xong lượng…MsHalloween90 on Thứ Nữ Công Lược – Chương 109===Dính chữ: .”Thập Nhất Nương ?”Thập Nhất Nương n…

ĐĂNG NHẬP

RegisterLog inEntries RSSComments RSSWordPress.org

zippo my xuat nhat zippo my zippo mỹ chính hãng zippo mỹ tại hà nội Máy lửa zippo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: