Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Văn án

"À, em lại trúng thưởng nè."

Sae nghe em trai mình nói vậy, tâm trạng anh lập tức trở nên chua chát, mặc dù không phải vì đứa em dễ thương yêu quý của anh lại may mắn trúng thưởng. "Lại nữa? Rin, em thật sự sử dụng lãng phí vận may của mình vào những chuyện vô ích."

"Ehh." Rin nói, em nhìn vào que kem của mình trước khi quay sang Sae, "Còn anh thì sao?"

Sae nhìn xuống cái trong tay mình, 'chúc bạn may mắn lần sau' được đánh vần. Anh bẻ gãy nó và ném nó đi - khiến Rin ré lên vì sự đột ngột đó.

"Không có gì." Anh ấy không bao giờ thua, bởi vì anh ấy là Itoshi Sae, anh ấy là người giỏi nhất thế giới. Anh ấy không bao giờ có thể thua với người giỏi thứ hai đang ở bên cạnh mình.

Anh xoa đầu Rin, "Muốn nữa không?" Sae đưa cho Rin một que khác, hơi hy vọng rằng anh ấy sẽ thắng lần này.

"Vâng!" Rin cười rạng rỡ với Sae.

"Anh hai là người dịu dàng nhất thế giới !" Sae cảm thấy em trai mình đang vòng tay quanh eo mình và siết chặt.

Lúc này Sae mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi nở trên môi anh và nụ cười đó chỉ dành cho một mình Rin mà thôi.

Vâng, anh ấy là người giỏi nhất. Và Rin đã có được người anh trai tốt nhất trên thế giới.

"Em có thể nói lại lần nữa ." Sae cười tự hào, anh thích những lời khen ngợi.

Tuy nhiên, chỉ khi nó đến từ Rin bé nhỏ của anh, nếu không thì đó là một tiếng chó sủa không đáng để nghe.

"Anh hai là cầu thủ bóng đá giỏi nhất!" Đôi mắt Rin lấp lánh, đắm chìm trong yêu cầu của anh trai mình, "Và anh là người xinh đẹp nhất, ngọt ngào nhất!"

"Đó là điều em nên nói với một cô gái Rin à." Mặc dù Sae thích nó, Sae không thấy mình như vậy nhưng nếu là Rin nói thì điều đó cũng tốt thôi.

"Nhưng chương trình truyền hình nói rằng chúng ta nên nói điều này với những người xinh đẹp hoặc là bạn gái của mình. Và anh hai là người đẹp nhất, anh hai là bạn g-gái... -" em đỏ mặt, không thể tiếp tục nói được nữa.

Sae dừng lại và nhẹ nhàng đập vào đầu em trai mình, "Đồ ngốc. Em không thể làm bạn gái của anh được." Rin bây giờ thấp hơn nên em không nhìn thấy được vẻ mặt lúc đó của anh, cái cách mà mặt Sae ửng hồng.

"Không được! Tại sao lại không được?" Rin quay sang anh, khó chịu.

Sae lắc đầu, "Suỵt, đi mua kem đi."

Sae yêu em trai mình vô cùng, và Sae luôn muốn giữ cho em lúc nào cũng thật hạnh phúc và luôn mỉm cười với anh ấy.


────────── ·𖥸· ─────────

"Tôi chỉ đi đến nơi có những kẻ mạnh và tôi sẽ nghiền nát những kẻ đó."

Rin là người sống theo bản năng, Sae cho là thế. Thứ bóng đá của Sae có tính toán và trông rất đẹp mắt, còn của Rin thì nó lại được thúc đẩy bởi những thứ bên ngoài và sự hận thù mà Rin dành cho Sae.

Khoảng cách của họ là hai chữ đối lập.

Sae cố gắng tự lập, nhưng Rin lại quá phụ thuộc và dựa dẫm vào anh.

"... Vậy thì em định làm gì khi anh không ở đây?" Anh hỏi, một cảm giác đau đớn nào đó đang dâng lên. Anh phủ nhận, nhưng có lẽ chính anh cũng là người đã quá phụ thuộc vào Rin. Anh đã quá quen với việc có Rin bên cạnh, vừa chơi vừa cố đẩy Rin ra để Rin có cơ hội thể hiện cái 'thứ bóng đá ghê tởm' của mình. Anh muốn nhìn thấy nó -con quái vật đang ẩn nấp bên Rin.

"Tìm người thay thế...?" Rin thản nhiên trả lời và Sae cau mày, anh đá cậu một cái rõ đau.

Không ai có thể thay thế Sae, Sae là người giỏi nhất. Và không đời nào Rin có thể gắn bó với ai đó như cách mà cậu đã gắn bó với anh được.

Sae không muốn Rin bỏ cuộc khi anh đi vắng, nhưng có lẽ theo một cách nào đó, những lời này cũng là lời mà anh tự nhủ với chính mình, "Đừng bỏ cuộc chỉ vì không có Rin bên cạnh, thế giới còn rất rộng lớn."

"Hai chúng ta sẽ trở thành số một thế giới." Đó là một lời thề. Thật sự.

"Phải." Rin gật đầu và Sae lấy ra một que kem khác.

"Cái gì?! Anh đã có một cái khác?" Rin thở hổn hển như thể bị phản bội.

Sae cười khúc khích, anh bóc lớp bọc và vứt vỏ kem đi trước khi cho vào miệng. Anh quay sang Rin, lưỡi thè ra quanh que kem.

Rin bĩu môi, "Không sao đâu, em không muốn đâu, dù sao thì nó cũng đã tan một nửa rồi." Câuh quay lại nói với Sae.

Sae thấy nó thú vị. Que kem đã chảy xuống tay anh và nó thật nhầy nhụa, nhưng anh không khoe nó với Rin. Lỗi của Rin là cậu luôn giành được những giải thưởng khi mua kem.

"Thật sự?" Anh nghẹn ngào, miệng vẫn còn vị ngọt lành, nhớt nháp.

Rin quay lại với anh, cẩn thận nhìn vào bàn tay của Sae, những ngón tay nhớp nháp và cậu nuốt nước bọt. Một loại ham muốn quen thuộc dâng lên trong cậu. "Nhìn em có trông giống như là muốn que kem đến thế không?" Rin hỏi và rướn người về phía trước, khiến Sae giật mình khi chiếc lưỡi nhỏ của cậu thè ra và liếm xung quanh những ngón tay của anh, sau đó lên trên môi và rồi là lưỡi của anh.

Sae bất động, đôi mắt anh mở to nhưng mắt của em trai anh vẫn nhắm nghiền khi cậu tiến lại gần hơn, lưỡi cậu quấn lấy lưỡi anh.

"R-Rin..." anh thì thầm và Rin dường như thoát ra khỏi đó, lưỡi cậu thụt vô khi câuh bắt đầu chảy nước dãi.

"À, xin lỗi! Đó là của anh nhưng em-"

Sae nheo mắt nhìn cậu, "Đó không phải là vấn đề ở đây, nếu em không muốn nó trở nên tệ như vậy thì đây, lấy phần còn lại đi." Anh đưa kem que cho Rin và Rin nhận lấy.

"Cám ơn, anh hai thật tốt." Rin mỉm cười và Sae chế giễu, như không có chuyện gì xảy ra cả.

Anh quan sát cách Rin mút que kem, chảy cả nước dãi lên đó. Sae luôn cắn que kem của mình, ăn hết trước, nhưng Rin lại dành thời gian quý báu của mình để mút kem, không bao giờ cắn, thậm chí nhiều lúc hầu như không mút. Rin chỉ liếm và liếm nó, ngay cả khi kem chảy xuống tay câu.

Lạ thật, Sae nghĩ khi lưỡi của anh liếm môi.

"Ngọt."

─────────── ·𖥸· ───────────

"Anh không phải là người anh trai mà em đã từng chia sẻ giấc mơ."

Những lúc mà Sae không phải là người giỏi nhất là khi anh không thể thực hiện các động tác của mình một cách hoàn hảo và hiệu quả nhất, giọng nói của em trai anh như thể đang chế nhạo Sae.

Nhưng thế giới này rất rộng lớn, anh không thể trở thành tiền đạo giỏi nhất, nhưng anh vẫn tin rằng Rin có thể làm được, bởi vì Rin là em trai của anh, bởi vì Rin luôn có điều gì đó luôn khác biệt bên trong. Nó không đẹp đẽ và yên bình như Sae nhưng thứ đó đen tối và mạnh mẽ. Anh tin vào thứ bóng tối đó, nhưng Rin không bao giờ giải phóng nó cho Sae thấy.

Đôi mắt Rin sẽ lấp lánh, cậu sẽ cười toe toét khi gặp Sae, cậu sẽ nói rằng cậu sẽ không chơi nếu không có Sae và kìm nén con người thật của cậu khi ở bên Sae. Đó là lý do tại sao anh phải ra đi. Đó là lựa chọn duy nhất. Để Rin hận và  đuổi theo anh.

Bởi vì đó là cách duy nhất để Rin trở nên tốt hơn mặc dù tình cảm của cả hai sẽ sức mẻ.

Tất cả là vì Rin, vì vậy Sae phải uốn nắn cậu để cậu trở thành tiền đạo giỏi nhất, nhưng anh chỉ có thể làm điều đó bằng cách phá vỡ giấc mộng của cậu trước.

Đêm đó Sae nằm trên giường trong phòng khách sạn, thức trắng cả đêm.

─────────── ·𖥸· ───────────

"Em nhìn xem, em còn có thể làm ra bộ mặt như vậy."

Khoảnh khắc nhìn thấy Rin thè lưỡi, chảy nước dãi, Sae cảm thấy như mình đã chiến thắng.

Chết tiệt, nhưng Sae đã rất vui khi thấy Rin như thế này, khi bị bị đẩy đến bước đường cùng thì cuối cùng Rin cũng đã làm lộ ra bộ mặt gớm ghiếc thực sự của mình.

"Thật xinh đẹp" Sae nghĩ khi nói những lời gây tổn thương nhất với Rin, nuôi dưỡng bản ngã méo mó sinh ra để tiêu diệt Itoshi Sae.

Theo một cách nào đó, thật thú vị khi anh muốn gây ra cho Rin nhiều tổn thương hơn. Xem sự thô bạo của bản ngã đó. Sẽ không thể trải nghiệm và thấy được điều này nếu họ không rời xa nhau.

Nhưng nó không đủ. Cả hai chưa phản là những người giỏi nhất.

"Nhật Bản... Vẫn có thể thay đổi."

Đau lòng thay khi phải thừa nhận, nhưng trong thứ bóng đá của Sae , Sae không bao giờ có thể khai thác và phát huy hết khả năng của Rin được, Isagi đã làm được điều đó, cậu ấy xứng đáng được khen ngợi.

Khi nhận thức đó khiến anh cay đắng, anh phải cố gắng hơn nữa vì Rin. Sau đó, họ sẽ cùng nhau trở thành số một thế giới. Anh vẫn tin như vậy.

Itoshi Sae là một kẻ dối trá, giấc mơ không hề kết thúc vào ngày hôm đó, nó chỉ được đổi mới mà thôi.

─────────── ·𖥸· ───────────

Đã hai năm kể từ đó, Rin trở thành một trong những tiền đạo xuất sắc nhất, còn Sae là tiền vệ xuất sắc nhất. Cùng với nhau, họ đã rất gần với việc chạm lấy vị trí số một thế giới.

"Rin...?" Sae dụi mắt, từ từ mở chúng ra. Anh mong em trai sẽ ôm anh trong vòng tay khi anh thức dậy, nhưng không , nên anh cảm thấy hơi lạnh.

Thay vào đó, có một luồng nhiệt đang tụ lại giữa hai chân anh. Cảm giác thật tốt.

Anh rùng mình và rồi nhận ra rằng chân mình đang dang rộng, và anh ngay lập tức biết chuyện gì đang xảy ra khi anh kéo chăn ra, thủ phạm bị vạch trần thậm chí còn không thèm nhìn anh lấy một cái.

"Rin." Anh nói như một lời cảnh cáo, và Rin với khuôn mặt đỏ bừng, tóc bù xù vì nằm dưới tấm chăn hầu như không có chút dưỡng khí nào, chỉ mỉm cười với anh.

"Chào buổi sáng anh hai." Giọng điệu của câuh ngọt ngào, vẻ mặt vui mừng khôn xiết, giống như lúc bé , anh hai còn đang ngủ say không hề hay biết gì mà đã bị cậu ăn sạch.

"Anh cho phép em làm chuyện này khi nào?" Sae hỏi, anh đã chiều chuộng Rin rất nhiều, vì vậy anh luôn ghi nhớ rằng cần phải nghiêm khắc với Rin. Từ nhỏ đã như vậy vì cha mẹ họ không quan tâm nhiều đến họ nên anh là tất cả đối với Rin. Một hình bóng mà Rin đã in sâu vào trong lòng. Trung tâm trong thế giới của Rin là Sae.

"Hmm..." Rin cố gắng nhớ lại, cố gắng sử dụng bất cứ điều gì đó để chống lại lời nói vừa rồi của Sae nhưng anh không thể nghĩ ra bất cứ điều gì, miệng anh cô đơn và lưỡi anh ngứa ngáy muốn biết thêm.

"Tha thứ cho em được không? Chỉ lần này thôi, em đói lắm anh hai~" Rin ngân nga, hôn và mút lấy đùi trong của anh, cầu xin bằng đôi mắt màu xanh lục xinh đẹp của mình.

Đôi chân của Sae thu hẹp lại khi anh thở dài, anh ngả người xuống và dang rộng hai chân ra xa hơn. "Được rồi, nhưng 30 phút thôi. Lần trước em đã làm liên tục trong 3 giờ, chết tiệt, anh thậm chí còn không nhận thức được nữa." Không phải là anh không thích nó mà là anh không muốn thừa nhận.

"Cám ơn, em yêu anh!" Rin không cần bất kỳ sự cho phép nào nữa, cậu đã vui mừng khôn xiết và lưỡi của cậu lập tức trượt ra khỏi miệng, chảy nước dãi khi nhìn thấy cái lỗ của anh trai mình.

Cậu bắt đầu bằng những cái liếm nhẹ, chiếc lưỡi ấm áp của cậu khiến đùi Sae run lên. Cậu liếm những cái lỗ sưng húp và sau đó cắn nhẹ chúng khiến Sae giật thót mình. Cậu cười khúc khích, không khí luồng vào khiến Sae vặn vẹo.

Ngay khi Sae cảm thấy tuyệt vọng vì muốn nhiều hơn, như thể có thần giao cách cảm, Rin di chuyển đôi môi của mình đến dương vật của anh, liếm và mút khi cậu chảy nước dãi vì hơi ấm và nhịp tim đập rộn ràng.

"Ahh, nữa đi, Rin..." Anh rên rỉ, mở miệng và mút ngón tay của chính mình. Anh vén áo cậu lên, véo núm vú hồng hào săn chắc của cậu, chơi đùa với chúng một cách trơ trẽn khi cậu đang ăn tươi nuốt sống anh.

Rin rõ ràng đã nhận ra điều gì đó, và cậu đã cương cứng, xuất tinh trước và làm vấy bẩn quần lót. Khi cậu trượt tay xuống quấn quanh dương vật của Sae, trong khi lưỡi cậu liếm từng giọt chất lỏng của anh trai mình.

Lúc đầu Sae kìm lại nhưng giờ anh sẽ gọi tên Rin như một lời cầu nguyện, và Rin thích điều đó, nhưng điều đó vẫn chưa đủ. Cậu muốn Sae hét tên mình khi đang lên đỉnh.

Bàn tay rảnh rỗi của cậu trêu chọc lỗ nhỏ của Sae, những ngón tay trơn bóng và ướt thọc sâu vào cùng một lúc.

"Ah - Rin!" Sae thở hổn hển trước sự xâm nhập bất ngờ, nhưng điều đó cũng thật tuyệt, cái lỗ ẩm ướt nóng bỏng của anh siết chặt lấy những ngón tay mảnh khảnh, muốn chúng vào sâu hơn, và Rin làm điều đó bằng cách đẩy chúng ra vào một cách thô bạo.

Sae choáng váng vì sung sướng, anh không chắc là do nước bọt của mình hay nước bọt của Rin đang phát ra những âm thanh tục tĩu, và anh không quan tâm điều đó nữa. Tay anh ngừng trêu chọc núm vú của Rin, thật khó để di chuyển khi toàn bộ cơ thể , toàn thân anh mềm nhũn.

"Anh ngon quá anh hai, em muốn làm điều này vào buổi mỗi sáng."

"K-không". Sae lắc đầu bất lực, nhưng anh không phản đối ý kiến ​​đó.

"Làm ơn, làm ơn đi anh hai , nha nha?" Rin cầu xin khi anh liếm vào dươi vật của anh trai mình, sau đó anh mút nó thật mạnh và Sae nức nở và toàn thân rùng rẩy.

"Không, không, Rin dừng lại-" anh nói vậy nhưng những ngón tay của anh luồn vào tóc Rin, đẩy Rin gần nhất với nơi đang ngứa ngáy của mình, trong khao khát tuyệt vọng muốn được lên đỉnh.

Rin cố gắng di chuyển để dừng lại, cậu ngước lên nhìn anh, nước dãi khiến môi và quai hàm bóng loáng, "Nếu anh không nói đồng ý thì em sẽ không thể tiếp tục."

Rin nhỏ mọn, và Sae ghét cậu vì điều đó, vì nó khiến anh phải nói những điều mà lẽ ra cậu phải hiểu mà không cần anh phải nói.

"Em có thể làm bất cứ khi nào em muốn," anh hổn hển nói, "Làm ơn, làm ơn, anh muốn xuất tinh."

"Được rồi, em sẽ làm cho anh hai ra thật nhiều."

Rin vô cùng hạnh phúc khi thọc sâu những ngón tay của mình vào, vặn xoắn chúng để đến được nơi khiến Sae kêu to nhất. Ngay khi cảm thấy những ngón tay của mình bị siết chặt, anh rút chúng ra, để lại Sae rên rỉ trong thất vọng.

Lưỡi Rin ngay lập tức liếm cái lỗ của Sae, thay thế các ngón tay, cậu đột nhiên tăng tốc và hung hãn hơn, như thể Rin muốn nuốt trọn lấy anh.

"Rin, ah!" Sae run rẩy, cơn đau thắt trong bụng cuối cùng cũng vỡ ra khi đầu óc anh trở nên trống rỗng, để em trai yêu dấu lo phần còn lại.

Rin hút và nuốt chửng mọi thứ có thể, làm sạch hoàn toàn Sae. Rin liếm môi mình, khao khát nhiều hơn nữa, mắt đờ đẫn khi nó ngồi dậy, nghiêng người về phía Sae để hôn anh.

Sae thậm chí không nao núng như trước nữa, anh đã quen với nó, tất cả nước dãi và nước bọt của cả hai chảy xuống cằm Rin. Cậu cảm thấy thứ đó như chất gây nghiện. Anh ngâm nga trong khi vò tóc Rin, khen ngợi Rin đã hoàn thành tốt công việc "lau người" cho anh.

"Tay của em." Sae nói đơn giản và Rin bối rối trước khi đỏ mặt.

Cậu đưa bàn tay dính đầy tinh dịch của mình cho Sae, người đang nhìn cậu với vẻ mặt nhăn nhó khi phải liếm mút từng ngón tay, rồi đến lòng bàn tay.

"Còn lại em tự làm đi." Sae lè lưỡi, nước dãi của anh, dịch nhờn và tinh dịch của Rin trộn lẫn trên lưỡi anh. Nó làm cho dương vật của Rin co giật trên đùi của Sae khi anh cúi xuống, liếm bằng lưỡi của mình, tạo ra một mớ hỗn độn một lần nữa khi nước bọt của họ chảy xuống.

"Em muốn cho nó vào trong anh hai..." Cậu tuyệt vọng nhìn anh, cọ xát vào làn da mềm mại nhưng Sae đẩy cậu ra, bất chấp hơi nóng phập phồng từ lỗ nhỏ vẫn đang rỉ nước của anh.

"Lát nữa, anh muốn đi tắm ." Anh hôn nhẹ lên trán Rin. "Đi làm bữa sáng cho chúng ta nhé, được không em yêu?"

Rin đỏ mặt trước cử chỉ đó và gật đầu, hài lòng như một chú chó nhận được phần thưởng từ chủ nhân. "Được rồi, em sẽ làm món anh thích!"

"Ngoan." Sae gật đầu và Rin đứng dậy rời đi, nhưng trước đó nó quay lại, "Em yêu anh hai!."

"Ừm, anh biết." Sae vẫn cười với cậu như trước, đặc biệt là nụ cười đó chỉ dành cho Rin, "Anh cũng vậy, anh cũng yêu Rin."


End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro